Ngũ Thu Nguyệt
Dịch Giả : Ðỗ Ngọc Toại

Vương Ðỉnh, quê ở Tần Bưu, tự là Tiên Hồ, người khảng khái, có sức khoẻ, giao du rộng. Năm mười tám tuổi, vợ vừa cưới đã chết. Chàng thường đi chơi xa, hàng năm không về. Anh là Nại, danh sĩ đất Giang Bắc, rất mực thương yêu em. Thường khuyên em không nên đi xa, muốn kén vợ cho. Chàng không nghe, thuê thuyền đến Trấn Giang thăm bạn. Bạn đi vắng, nhân thuê một gian gác nơi quán khách để trọ. Nước sông gợn sóng, núi Kim Sơn ở ngay trước mặt, bụng lấy làm thích lắm. Hôm sau người bạn đến, mời chàng dọn về nhà mình ở, chàng từ chối không đi.
Ở già nửa tháng, đêm nằm mộng thấy một cô gái tuổi chừng mười bốn mười lăm, thuỳ mị tình tứ, lên giường giao hợp với mình. Tỉnh dậy thì thấy mình di tinh. Chàng hơi lấy làm lạ nhưng cũng cho là ngẫu nhiên. Ðến đêm lại nằm mộng thấy như thế, luôn ba bốn đêm, bụng rất kinh dị, không dám tắt đèn. Thân tuy nằm im trên giường mà bụng vẫn nơm nớp đề phòng. Vừa chợp mắt, đã mộng thấy người con gái lạ đến. Ðang ôm ấp bỗng giật mình tỉnh dậy. Vội mở mắt nhìn thì thấy một cô gái như tiên vẫn đang trong vòng tay mình. Nàng thấy chàng đã tỉnh, hơi có ý thẹn, sợ. Chàng tuy biết không phải là người, nhưng bụng lại rất thích, nên không căn vặn gì, lại cùng nàng vần vũ cật lực.
Cô gái hình như không chịu nổi nói:
- Cuồng bạo như thế chả trách người ta không dám gặp thẳng ở ngoài giấc mộng.
Chàng bấy giờ mới hỏi kỹ.
Cô gái đáp:
- Thiếp họ Ngũ, tên Thu Nguỵệt. Thân phụ là danh nho, tinh thông dịch số, rất thương yêu thiếp, nhưng nói mệnh thiếp không thọ, nên không hứa gả cho ai cả. Sau đến năm mười lăm tuổi, quả nhiên chết yểu, liền đào huyệt ở phía Ðông gian gác này mà chôn bằng, không đắp nấm cũng không có mộ chí, duy chỉ đặt ở bên ngoài quan tài một phiến đá, đề rằng: Gái Thu Nguyệt, chết không mồ, 30 năm sau gả về Vương Ðỉnh. Ðến nay đã 30 năm, chàng đến vừa đúng. Trong bụng rất mừng, muốn tự hiến cho chàng, nhưng tấc lòng còn e thẹn, nên phải mượn chiêm bao đấy thôi!
Vương cũng rất mừng, lại đòi hành sự tiếp.
Nàng nói:
- Thiếp chỉ cần một ít dương khí để mong sống lại. Thực không ngại gì chuyện gió mưa ấy. Sau này duyên lành vô hạn, thì cứ gì phải đêm nay.
Bèn đứng dậy mà đi.
Ðêm sau lại đến. Ngồi đối nhau, cười đùa vui vẻ như bạn bình sinh. Tắt đèn lên giường không khác gì người sống. Có điều khi nàng đã dậy thì tinh rây dầm dề, thấm đẫm cả chăn đệm.
Một đêm, trăng sáng vằng vặc, cùng lững thững dạo bước trong sân. Ðỉnh hỏi cô gái:
- Cõi âm cũng có thành quách chứ?
Cô gái đáp:
- Cũng như ở cõi dương thôi. Thành phủ cõi âm không ở chốn này mà cách đây ba bốn dặm, nhưng lấy đêm làm ngày.
Vương hỏi:
- Người sống có thể trông thấy không?
Cô gái đáp:
- Có thể.
Chàng xin đi xem, nàng bằng lòng.
Nhân lúc đêm trăng cùng đi. Cô gái nhẹ nhàng lướt đi như gió. Vương cố sức đuổi theo. Chẳng mấy chốc đến một nơi kia, nàng bảo:
- Không xa nữa.
Vương cố giương mắt nhìn nhưng chẳng thấy gì cả. Cô gái lấy nước bọt bôi lên hai mí mắt chàng, mở ra thì thấy mắt sáng gấp bội lúc bình thường, trông ban đêm không khác gì ban ngày. Chợt thấy một bức tường thành ẩn hiện trong đám sương mù xa xa, người đi trên đường tấp nập như đi chợ.
Một lát, thấy hai tên lính trói ba bốn người giải đi qua, người đi cuối lạ thay sao giống hệt như anh mình vậy. Ðến gần, quả là anh thật, Vương kinh ngạc hỏi:
- Sao anh lại đến chốn này?
Người anh trông thấy chàng thì ứa nước mắt, nói:
- Anh cũng không biết việc gì mà bị bắt trói như tù.
Vương tức giận nói:
- Anh ta là người quân tử, biết giữ lễ nghĩa, sao đến phải xiềng trói như vậy?
Liền xin hai tên lính cởi trói cho. Lính không nghe, lại ngạo mạn, trừng mắt nhìn. Chàng phẫn uất, toan giằng nhau với chúng, người anh ngăn:
- Ðấy là lệnh quan, ta cũng phải giữ phép. Chỉ hiềm ta thiếu tiền chi dùng, bị họ vòi của đút, khổ lắm. Em về, nên lo toan cho.
Chàng nắm lấy cánh tay anh, khóc thất thanh. Lính tức giận kéo mạnh cái tròng cổ, người anh liền ngã sấp xuống. Chàng trông thấy, lửa giận đầy ức, không thể nén được, liền rút thanh đao đeo bên mình, phạt đứt đầu một tên. Tên kia kêu thét lên, chàng lại giết nốt.
Cô gái kinh sợ nói:
- Giết sai nha nhà quan, tội không thể tha được. Nếu chậm, hoạ sẽ đến. Xin lập tức tìm thuyền về Bắc. Về nhà, chớ hạ lá phướn xuống, phải đóng cửa không cho ai vào nhà. Quá bảy ngày sẽ không lo gì nữa.
Vương liền dắt anh đi, ngay đêm ấy thuê một chiếc thuyền nhỏ vội vã về Bắc. Về thấy khách khứa đến viếng ở cửa, mới biết là anh đã chết thật. Chàng liền đóng cổng khoá lại, rồi đi vào, anh đã mất hút; vào nhà thì người chết đã tỉnh lại, gọi: Ðói chết mất! Mang mì nước lại đây!
Lúc đó, anh chết đã hai ngày; người nhà thảy đều kinh hãi. Chàng liền kể lại duyên do. Bảy ngày sau, mở cửa, bỏ lá phướn đi, người ta mới biết ông anh sống lại.
Bè bạn thân thuộc xúm đến hỏi thăm, Vương chỉ trả lời chống chế.
Lại trạnh nghĩ đến Thu Nguyệt, tưởng nhớ thêm rầu. Bèn lại quay xuống Nam, đến gian gác cũ, đốt đèn lên ngồi đợi rất lâu, cô gái vẫn không lại. Chập chờn toan ngủ, thấy !!!179_130.htm!!! Đã xem 1693513 lần.

Sưu tầm: Hoàng Dung
Nguồn: vantruyen.net
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 23 tháng 4 năm 2007

Truyện Liêu Trai Chí Dị Dế Chọi Đạo Sĩ Thư Sinh Họ Diệp Ðạo Sĩ Núi Lao Thụy Vân Vương Thành Anh Ninh Không đề Hồng Ngọc Bành Hải Thu Bộ Da Vẽ Xảo Nương Ngũ Thu Nguyệt Cừu Ðại Nương Tiểu Thu Thanh Phượng Phòng Văn Thục Công Tôn Hạ Thạch Thanh Hư Thanh Mai Cô Gái Áo Xanh Ðảo Tiên Gái Thần Thôi Mãnh Liên Hương Trương Hồng Tiệm Cô Gái Nghĩa Hiệp Ðại Nam Thư Sinh Họ Ðổng Nhan thị LÀM RỂ THẦN NHÂN VỢ CHỒNG TIÊN LẤY VỢ MA CÁT CÂN VÀ NGỌC BẢN NÓI ÐÙA, TƯỞNG THỰC THẦN HOA CÚC LẤY NGƯỜI, MA SỐNG LẠI THAY TIM, ÐỔI ÐẦU VÂN THÚY TIÊN CHỬ SINH TẾ LIỄU BÁO OÁN Hằng Nương Con Trai người lái buôn ( Cổ Nhi) Cô Tú ( A Tú ) Cô Tư Họ Hồ ( Hồ Tứ Thư ) Công Tử Họ Vi ( Vi Công Tử ) Uông Sĩ Tú Liên Tỏa Hoa Cô Tử HƯƠNG NGỌC Tiên Ông Họ Thành Tịch Phương Bình Hoa Sen Mùa Lạnh Vụ Án Bài Thơ Mộng Thấy Chó Sói CÔ TIÊM BẠCH THU LUYỆN Cô Gái Họ Mai Trần Vân Thê Mặc áo lá cây Mê sách Cởi truồng rượt ma Mỹ Nhân Cứu Mạng Kết duyên với ong Thứ Cỏ Giết Người Vạn Lý Tầm Phu Một nhà đĩ chồn Vợ Bé Là Chồn Con Gái Nhà Trời HỒ HAY ĐÙA Chuyện Lạ Chim câu Người Nuôi Rắn Nước Dạ Xoa Nàng Ba Hoa Sen Ma Học Đàn Lớp Học ma GIẤC MỘNG VỢ HỒ LÂM TỨ NƯƠNG HỒ NHƯ THẦN TẤM GƯƠNG HIỆN HÌNH Nghĩa Khí Cải Hóa Hồn Ma Không đề Hồng Ngọc Bành Hải Thu Bộ Da Vẽ Xảo Nương Ngũ Thu Nguyệt Cừu Ðại Nương Tiểu Thu Thanh Phượng Phòng Văn Thục Công Tôn Hạ Thạch Thanh Hư Thanh Mai Cô Gái Áo Xanh Ðảo Tiên Gái Thần Thôi Mãnh Liên Hương Trương Hồng Tiệm Cô Gái Nghĩa Hiệp Ðại Nam Thư Sinh Họ Ðổng Nhan thị LÀM RỂ THẦN NHÂN VỢ CHỒNG TIÊN LẤY VỢ MA CÁT CÂN VÀ NGỌC BẢN NÓI ÐÙA, TƯỞNG THỰC THẦN HOA CÚC LẤY NGƯỜI, MA SỐNG LẠI THAY TIM, ÐỔI ÐẦU VÂN THÚY TIÊN CHỬ SINH TẾ LIỄU BÁO OÁN Hằng Nương Con Trai người lái buôn ( Cổ Nhi) Cô Tú ( A Tú ) Cô Tư Họ Hồ ( Hồ Tứ Thư ) Công Tử Họ Vi ( Vi Công Tử ) Uông Sĩ Tú Liên Tỏa Hoa Cô Tử HƯƠNG NGỌC Tiên Ông Họ Thành Tịch Phương Bình Hoa Sen Mùa Lạnh Vụ Án Bài Thơ Mộng Thấy Chó Sói CÔ TIÊM BẠCH THU LUYỆN Cô Gái Họ Mai Trần Vân Thê Mặc áo lá cây Mê sách Cởi truồng rượt ma Mỹ Nhân Cứu Mạng Kết duyên với ong Thứ Cỏ Giết Người Vạn Lý Tầm Phu Một nhà đĩ chồn Vợ Bé Là Chồn Con Gái Nhà Trời HỒ HAY ĐÙA Chuyện Lạ Chim câu Người Nuôi Rắn Nước Dạ Xoa Nàng Ba Hoa Sen Ma Học Đàn Lớp Học ma GIẤC MỘNG VỢ HỒ LÂM TỨ NƯƠNG HỒ NHƯ THẦN TẤM GƯƠNG HIỆN HÌNH Nghĩa K Định số Bùa cờ bạc Chồn đầu thai làm người Ghen với nữ thần Chồn cuối triều Minh Khoẻ như hổ, nhanh như vượn Gái chồn Hồi sinh, khỏi bệnh tê liệt Cướp đội lốt sư Hóa chồn vì hiếu sắc Thi làm Thành Hoàng Để của cho con Hổ trả ơn người Làm bạn với chồn vô hình Kim đan của ma chồn Bảy chị em chồn Thần thánh cũng ưa nịnh