Đánh máy: Trúc Nhi
Hồi 15
Thất Tuyệt vũ thư

Hừ! Đồ quái vật!
Mạnh Thị song hùng cực kỳ giận dữ, đưa mắt ra hiệu, đoạn cầm binh khí lăm lăm trong tay từ từ bước tới, giọng tức giận:
- Bọn ta đã tốn công hao sức bức bách y bỏ chiếc hộp xuống, ngươi lại hạ độc thủ mong phỗng tay trên hả, đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
- Đúng lắm.
Mạnh Bình vung vẩy dây nhuyễn la chùy đồng, rồi nói tiếp:
- Thiên hạ đâu có chuyện như thế!
Mặt hai gã hiện ra sát khí, mắt chiếu ra những tia hung quang:
- Ha ha ha...
Thiên Độc môn chủ ngửa mặt lên trời cười một tràng dài, đoạn nghiến răng hỏi:
- Hóa ra nhị vị vẫn không chịu phục ư?
Mạnh Bình quát lớn:
- Không phải là không phục mà chúng ta muốn lấy cái mạng già của ngươi đó.
Lời nói chưa dứt, quả chùy đồng bên hữu thủ đập lẹ xuống người của Thiên Độc môn chủ, còn quả chùy bên tả thủ quét ngang thân hình của lão.
Chiêu “Chung Cổ Tề Minh” này là chiêu số thành danh của y, phát ra trong cơn thịnh nộ nên uy lực càng thêm mãnh liệt.
Thiên Độc môn chủ lạnh lùng:
- Hừ, muốn chết.
Tiếng cười vừa dứt, tà áo bào của lão phất phơ lay động, nhanh lẹ lùi ra sau một trượng, bước chân vừa chạm xuống đã tung mình bay lên lơ lửng trên không trung. Ống tay áo lão phất nhẹ về phía Mạnh Bình.
- Á...
Chỉ trong chớp mắt hai cánh tay của Mạnh Bình mềm rũ, miệng y khạc ra một búng máu đen, hai mắt trợn ngược ngã nhào xuống đất.
Thiên Độc môn chủ hạ mình xuống đất, miệng rít lên mấy tiếng, đoạn chậm chạp quay về phía Mạnh Uy đang đứng ngẩn người chết lặng, lạnh lùng bảo:
- Các hạ có muốn đi chung đường với gã kia không?
Mạnh Uy lúc đầu đứng chết lặng, thấy tiểu đệ của y chết thảm như vậy bất giác nổi cơn thịnh nộ, vũ lộng ngọn tiêu nhân chưởng gầm lên như một con hổ điên:
- Mạnh gia gia sẽ liều mạng với ngươi.
Thiên Độc môn chủ cười khinh mạn:
- Liều mạng hả? Ngươi đâu đủ tư cách làm chuyện đó.
Ống tay áo của lão phất mạnh về phía Mạnh Uy, một mùi hắc cực kỳ khó ngửi theo gió bay tới.
Tứ Hải Long Quân hét lớn:
- Mạnh Uy hãy cẩn thận.
Nhưng mà đâu còn kịp nữa, chỉ thấy ngọn tiêu nhân chưởng trong tay Mạnh Uy bất động, người đứng trơ ra như gỗ đá, hình như bị ai dùng “Định thân pháp” bắt đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Thiên Độc môn chủ càng thêm đắc ý:
- Các vị bằng hữu! Thiên Độc môn rất hiếm khi hành tẩu trên giang hồ, nên công phu của bản môn các vị có lẽ chưa được biết. Nay là cơ hội ít có để các vị mở rộng thêm kiến thức về công phu của Thiên Độc môn. Ha ha ha...
Tiếng cười vừa dứt, lão đột nhiên chu miệng thổi vào thân hình Mạnh Uy đang đứng bất động.
Ồ...
Tất cả nhân vật võ lâm có mặt tại đó bất thần la lên một tiếng kinh ngạc, đoạn buông tiếng thở dài.
Thì ra lúc lão độc vật vừa thổi vào, thân hình Mạnh Uy cao lớn uy dũng như vậy liền bị co rúm lại như một đứa bé.
Phía dưới đất bốc lên một mùi hôi thối không sao chịu nổi, khiến cho bọn họ phải bịt mũi.
Một lát sau Mạnh Uy đã biến mất, trên mặt đất hiện ra một bộ xương trắng nhìn cực kỳ ghê rợn, y phục của hắn cũng biến thành tro bay tứ tung theo cơn gió.
Đây quả là một chất kịch độc hiếm thấy trên thế gian.
Bọn kiếm thủ của Phụng Lăng trang đưa mắt nhìn nhau, mặt mày biến sắc.
Hai chú cháu Dương gia cũng nhìn nhau lặng im, lòng thầm sợ hãi.
Tứ Hải Long Quân vốn tính ngạo mạn không coi ai ra gì cũng thầm toát mồ hôi lạnh, đôi lông mày nhăn lại, nhìn thật khó coi.
Lúc này Cốc Chi Dương đi tới gần Kim Phi Hùng, dùng Truyền âm nhập mật bảo chàng:
- Kim huynh, lão quái vật này thật là tàn độc vô song.
Kim Phi Hùng khẽ điểm nụ cười, miệng không buồn đáp lại.
Cốc Chi Dương lại nói:
- Cái lão độc vật này ngạo mạn quá chừng.
Kim Phi Hùng vẫn không đáp.
Thiên Độc môn chủ bước tới đám cỏ bị cháy khô ngạo nghễ lên tiếng:
- Trong số các vị, có ai còn hứng thú với chiếc hộp gấm này chăng?
Cốc Chi Dương khẽ đưa tay kéo áo Kim Phi Hùng:
- Kim huynh à, lão quái này quá cuồng ngạo.
Kim Phi Hùng cười nhạt:
- Kể ra y cũng hơi cuồng ngạo đó.
Cốc Chi Dương nói tiếp:
- Chỉ tiếc rằng tiểu đệ không hề đủ sức chống lại chất độc của lão, nếu không thì...
Kim Phi Hùng nghĩ thầm:
“Hừ, ngươi muốn ta đấu với lão sao?”
Nghĩ vậy chàng lại cất tiếng cười nhạt nói:
- Đáng tiếc là tiểu đệ đây cũng không có hứng thú với cái đồ vô dụng này, bằng không thì... Hừ!
Thanh âm của Kim Phi Hùng phát ra tuy không lớn lắm, song Thiên Độc môn chủ đã nghe thấy hết.
Cho nên mặt lão đằng đằng sát khí, gầm lên như sấm nổ, quay mặt về phía Kim Phi Hùng:
- Nếu không thì ngươi sẽ làm gì?
Kim Phi Hùng bực tức:
- Ngươi dám nói với ta như vậy hả?
Cốc Chi Dương thừa cơ lớn tiếng nói chen vào:
- Lão độc kia, ngươi không biết đây là Thanh Y Tu La sao?
Cốc Chi Dương rõ ràng có ý khiêu khích, cố ý nói ra danh hiệu của Kim Phi Hùng.
Quả nhiên Thiên Độc môn chủ ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo, đưa tay chỉ vào đống xương trắng, rồi lớn tiếng nói:
- Thanh Y Tu La, Hồng Y Tu La gì cũng mặc kệ, nhưng mà coi chừng bị thành Không Y Tu La đó. Ha ha ha...
- Câm mồm.
Từ lúc hành tẩu trên giang hồ đến giờ chưa từng có ai dám khinh thường chàng như vậy, lúc này chàng cực kỳ giận dữ không kìm được bèn gầm lên một tiếng chấn động, đoạn bước về phía Thiên Độc môn chủ.
Thiên Độc môn chủ tuy miệng nói ra những lời cuồng ngạo, nhưng cũng không dám khinh thường Kim Phi Hùng. Bởi vậy lão vội lên tiếng:
- Các hạ chớ nên đa sự, chuyện không liên can đến mình thì đừng nhúng tay vào làm chi cho thêm mệt.
Lời nói của lão có phần ôn tồn hơn một chút.
Kim Phi Hùng vẫn giọng lạnh lùng:
- Ta không thích cái thái độ cuồng ngạo của ngươi.
Mặt Thiên Độc môn chủ đột nhiên biến sắc:
- Đó cũng chỉ là chuyện thường tình trên giang hồ mà thôi, lão phu chiếm được thượng phong là nhờ chút uy danh của mình, đâu có gì lạ.
Kim Phi Hùng ngửa mặt cười lớn:
- Ha ha, lời của ngươi thật chẳng sai.
Thiên Độc môn chủ vội nói tiếp:
- Đã như thế tại sao ngươi lại...
Kim Phi Hùng lại cười đáp:
- Nếu như tại hạ chiếm được thượng phong thì theo như ngươi nói thì tại hạ cũng có uy danh đó chứ?
Thiên Độc môn chủ ngạc nhiên, không hiểu ý Kim Phi Hùng, liền hỏi:
- Vậy thì ngươi muốn thế nào?
Mắt Kim Phi Hùng chiếu ra hai luồng nhãn quang lạnh giá rồi trầm giọng đáp:
- Ta muốn ngươi để cái hộp gấm đó lại đây.
Thiên Độc môn chủ tin tưởng vào chất kịch độc của mình, nên cũng trầm giọng nói:
- Lão phu không cần động thủ, kẻ nào có gan thì hãy cầm lấy nó.
Nói đoạn lão đứng lui sang một bên, ánh mắt lão cực kỳ ác độc nhìn xoáy vào mặt Kim Phi Hùng.
Mọi người cùng im lặng đưa mắt nhìn nhau.
Kim Phi Hùng mỉm cười, quay sang nói với Cốc Chi Dương:
- Cốc huynh có hứng thú với cái hộp gấm đó thật không?
Cốc Chi Dương không ngờ Kim Phi Hùng lại hỏi y câu này, nhất thời y không biết đáp sao cho được.
Nếu như nói y không có hứng thú thì hóa ra là xúi Kim Phi Hùng ra mặt, còn giả như đáp rằng có hứng thú, e rằng trước mặt mọi người chàng sẽ bắt y đi lấy.
Vả lại nếu như đi lấy thì làm sao thoát khỏi chất độc ghê gớm kia? Còn như không được thì còn đâu là uy danh của Thái Dương cốc?
Bởi vậy y lúng túng cười đáp:
- Kim huynh đã nể mặt tiểu đệ mà ra tay thì mọi việc tùy Kim huynh định đoạt.
Kim Phi Hùng cất tiếng cười lớn:
- Đã như thế thì ta đi lấy nó tặng Cốc huynh, bởi vì chiếc hộp này là do Cốc huynh lấy được từ trong thư phòng mà.
Nói đoạn chàng đưa mắt nhìn đám người chung quanh một lượt, rồi cao giọng nói lớn:
- Có ai còn chưa chịu phục không?
Chàng chầm chậm bước về phía chiếc hộp gấm.
Lúc này chung quanh một bầu không khí cực kỳ tĩnh lặng phủ xuống.
Kim Phi Hùng vừa bước được năm bước, lúc còn cách chiếc hộp gấm ba bước chàng đột ngột dừng lại, trầm giọng nói:
- Nếu ai chưa phục tại hạ thì cứ lên tiếng, bằng không lúc chiếc hộp rơi vào tay tại hạ, ai đa sự gây chuyện là kẻ đó tự kiếm cái chết, chớ trách tại hạ vô tình.
Chàng lại đưa mắt quét ngang qua xung quanh một lần nữa.
Cuối cùng chàng nhìn chằm chằm vào Thiên Độc môn chủ, giọng lạnh như băng:
- Còn ngươi tính sao?
Thiên Độc môn chủ cười âm hiểm:
- Ngươi có gan thì cứ lấy.
Dương Ngọc Phượng từ nãy giờ lặng im không nói, bây giờ la lên thất kinh:
- Độc, trên nắp hộp, cái hộp đó...
Đoạt Mạng thư sinh Dương Phong bực bội bảo nàng:
- Chuyện không liên quan đến ngươi, chớ có đa tâm phí sức.
Dương Ngọc Phượng thầm nghĩ:
“Làm sao mà không quan hệ, một nam nhân anh tuấn như vậy, võ công lại siêu tuyệt, khó mà kiếm được người thứ hai.”
Lúc nàng đang nghĩ như vậy Kim Phi Hùng đã chắp tay sau lưng đi sát đến bên chiếc hộp.
Cốc Chi Dương gọi lớn:
- Kim huynh hãy cẩn thận!
Nhưng Kim Phi Hùng vẫn bước tới, dường như không có chuyện gì xảy ra.
- Hắc hắc...
Thiên Độc môn chủ lạnh lùng cười lên hai tiếng đắc ý, nghĩ:
“Hừ, cái đồ không biết sợ, cho ngươi nếm...”
Kim Phi Hùng đã bước tới nhẹ nhàng cầm chiếc hộp trên lòng bàn tay nhấc thử, bất giác chàng lạnh lùng nói:
- Cốc huynh, thả rồng về biển, chim về rừng, hãy tiếp nhận.
Mọi người đều ngây người đứng lặng im, không thốt nên lời.
Chất độc của Thiên Độc môn chủ đã rải trực tiếp lên đó, chỉ cần kẻ nào sơ xuất đứng dưới gió hít vào một chút cũng khiến cho kẻ đó gân cốt mềm nhũn, có thể hộc máu chết ngay tại chỗ.
Thiên Độc môn chủ đã có dã tâm tranh đoạt chiếc hộp tất phải dùng chất tối độc của bản môn, chỉ liếc mắt qua những cây cỏ chết khô, tảng đá đột nhiên đen sì cũng đủ biết chất độc lợi hại đến chừng nào rồi.
Song Kim Phi Hùng vẫn bình yên vô sự, cười nói như không có việc gì.
Chẳng lẽ Thiên Độc môn chủ lại ba hoa khoác lác hay sao?
Kim Phi Hùng từ từ bước tới trước mặt Cốc Chi Dương đưa chiếc hộp gấm cho y.
Cốc Chi Dương bất giác rùng mình lùi ra sau gần một trượng:
- Kim huynh, tiểu đệ không có phúc nhận lộc của Kim huynh.
Kim Phi Hùng nói:
- Cốc huynh chớ khách khí, vật này của ngươi thật mà! Cái gì mà phúc lộc quái chiêu vậy.
Miệng chàng tuy nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ thầm:
“Giỏi cho gã họ Cốc, ngươi dám cả gan lấy đi vật ở trong hộp rồi để lại chiếc hộp rỗng cho võ lâm tàn sát lẫn nhau, hiện giờ có nhiều người ở đây ta sẽ hoàn nó lại cho ngươi.”
Cốc Chi Dương đang định giơ tay tiếp nhận hộp gấm, đột nhiên có tiếng quát lớn:
- Dừng tay!
Đoạt Mạng thư sinh Dương Phong bay người tới, giọng trầm đục:
- Y đã không dám nhận thì lão tứ ta đây sẽ lấy.
Cốc Chi Dương hết sức mừng rỡ, vội nói:
- Tứ Xuyên Dương gia cần thì tại hạ không dám tranh đoạt.
Dương Phong đắc ý bảo:
- Tiểu bằng hữu đã có thành ý như vậy, Dương mỗ không bao giờ từ chối thịnh tình của ngươi đâu.
Lão tứ chưa nói hết câu đã có một bóng người lướt tới, nhìn kỹ hóa ra là Tứ Hải Long Quân.
- Đừng quên là Tần Hoàng đảo cũng có một phần trong đó.
Kim Phi Hùng mỉm cười:
- Cốc huynh thật là cao minh.
Cốc Chi Dương thoáng đỏ mặt, điểm nụ cười khổ:
- Kim huynh cứ tặng cho bọn họ đi.
Tứ Hải Long Quân và Dương Phong nhìn nhau giận dữ.
- Tần Hoàng đảo thì cũng có phần, song tiếc rằng ngươi đã không đến sớm còn hiện tại...
Tứ Hải Long Quân tức khí quát:
- Chẳng lẽ Dương gia có thể mọc ra ba đầu sáu tay ư?
Kim Phi Hùng thấy hai lão có ý tranh đoạt, bất giác cười nói:
- Nhị vị bất tất phải tranh giành, Dương gia đã có bức “Ma cô hiến thọ đồ”, vậy thì Tứ Hải Long Quân sẽ được chiếc hộp gấm này, để khỏi uổng công y từ nơi xa xôi vạn lý lặn lội tới Trung Nguyên.
Tứ Hải Long Quân cực kỳ vui mừng:
- Đúng đó, tiểu tử này nói có lý.
Dương Ngọc Phượng bực tức:
- Gã họ Kim kia, ngươi dựa vào đâu mà dám nói như vậy hả?
Kim Phi Hùng lạnh lùng đáp:
- Bởi vì chiếc hộp này trong tay ta, ta có quyền.
Dương Ngọc Phượng cau mày:
- Ta không cho ngươi cái quyền đó.
Nói xong nàng nắm trong tay mấy mũi Diệp Tu kim châm định phóng ra.
Kim Phi Hùng lắc đầu:
- Cô nương à! Mấy cái mũi kim châm rỉ sét này làm sao mà khuất phục nổi tại hạ, bất quá...
Kim Phi Hùng cười lên mấy tiếng khiến cho người ta bất giác phải rùng mình ớn lạnh.
Đoạt Mạng thư sinh Dương Phong liền hỏi:
- Bất quá cái gì?
Đôi mắt Kim Phi Hùng chiếu ra hai luồng nhãn quang lạnh lẽo khiến cho người ta kinh sợ:
- Một cô nương xinh đẹp đã khẩn cầu thì ta cũng phải nể mặt mỹ nhân một chút, lại đây, Dương tứ gia hãy tiếp lấy.
Lời nói chàng vừa dứt, chiếc hộp gấm đã bay xẹt tới như mũi tên về phía Dương Phong.
Dương Phong bay vọt lên không trung.
Tứ Hải Long Quân cũng lắc mình xẹt tới:
- Nhị vị chớ nên vọng động, để đó cho ta.
Tiếng gầm vang động tứ phương, mấy bóng đen vụt phóng mình tới.
Tám cao thủ vung trường kiếm lao tới vây quanh chiếc hộp gấm.
Tổng quản Bách Kiếm Minh Hàn Dao vung chưởng nhằm Dương Phong đánh tới, khiến lão phải giật mình lui ra xa hơn một trượng.
Ngọc Phiến Lang Quân vung ngọc phiến điểm vào giữa ngực Tứ Hải Long Quân.
Tứ Hải Long Quân bỏ mặc hộp gấm, lộn ngược ra sau một trượng.
Tám cao thủ của Bách Kiếm Minh tay lăm lăm trường kiếm vây quanh chiếc hộp gấm.
Chuyện xảy ra quá ư đường đột, không ai ngờ tới:
- Bọ ngựa bắt ve nào ngờ chim sẻ đang rình phía sau, nhưng mà...
Cốc Chi Dương vội hạ giọng bảo:
- Kim huynh, tiểu đệ thấy Nhị trang chủ sắp mất mặt đến nơi rồi đó.
Kim Phi Hùng trầm sắc mặt:
- Tại sao vậy?
Cốc Chi Dương lạnh lùng đáp:
- Kim huynh nhìn coi, có điều thú vị lắm đó.
Quả nhiên Tứ Hải Long Quân bực tức chửi mắng:
- Hừ, Ngọc Phiến Lang Quân, các ngươi ỷ đông đến uy hiếp ta sao?
Ngọc Phiến Lang Quân không đáp, đảo lẹ ngọc phiến ra thêm một chiêu nữa.
Dương Phong bị bức lui cũng nổi cơn thịnh nộ thét lớn:
- Bách Kiếm Minh là danh môn chính phái, thì ra cũng chỉ là bọn ăn trộm chuyên môn ám toán mà thôi.
Hàn tổng quản không đáp, bước tới, khoát tay nói với tám cao thủ cầm kiếm:
- Lui ra!
Tám cao thủ của Phụng Lăng trang đút trường kiếm vào vỏ, đứng thành hàng chữ nhất phía sau Hàn Dao.
Hàn Dao đi về phía chiếc hộp gấm, vòng tay nói với Kim Phi Hùng đang lạnh lùng đứng đó:
- Phó minh chủ...
Kim Phi Hùng sắc mặt lộ vẻ không vui, lạnh lẽo hỏi lại:
- Hừ! Ta là Nhị trang chủ hay là Phó minh chủ vậy hả?
Hàn Dao vội cười đáp:
- Nhị trang chủ là đối với cao thủ Phụng Lăng trang, còn Phó minh chủ là cách xưng hô trong Bách Kiếm Minh, tuy vậy nhưng không khác nhau.
Kim Phi Hùng quát lớn:
- Câm mồm, ngươi định chiếm đoạt chiếc hộp này phải không?
Hàn Dao vội xua tay lắc đầu:
- Không có, thuộc hạ thật không có ý đó.
Kim Phi Hùng nhíu mày hỏi tiếp:
- Vậy thì tại sao ngươi dám?
Hàn Dao vội nói:
- Thuộc hạ là người của Phụng Lăng trang, lại thêm Bách Kiếm Minh sai khiến, bất đắc dĩ...
Cốc Chi Dương mai mỉa:
- Hừ! Tổng quản trung thành quá, Cổ Trường Khanh dùng ngươi thật là như hổ thêm cánh.
Hàn Dao biết lời nói của Cốc Chi Dương không hề có chút hảo ý, nhưng cũng làm lơ cười đáp:
- Cốc công tử quá khen.
Thấy bộ dạng của y, Cốc Chi Dương càng thêm bực tức, khẽ hừ lên một tiếng.
Hàn Dao vội vàng lên tiếng:
- Chiếc hộp này là do Cốc công tử lấy từ trong Bích Vân thiền tự ra, Phó minh chủ của bản minh đem nó ra khỏi chất kịch độc, Cốc công tử đã không muốn thu nhận, vậy thì bản minh đành lưu giữ nó.
Nói xong y đưa mắt quan sát sắc mặt của Kim Phi Hùng và Cốc Chi Dương.
Cốc Chi Dương cười ha hả:
- Ha ha ha... lời Hàn tổng quản cực kỳ có lý, Cốc mỗ bất tài nên không có phúc hưởng nó.
Nói xong y lui ra sau vòng tay nói với Kim Phi Hùng:
- Kim huynh, tiểu đệ xin cáo từ, hẹn tái ngộ.
Nói rồi y bay vọt lên không, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng y đâu nữa.
Lúc Kim Phi Hùng còn đang nhìn theo bóng dáng của Cốc Chi Dương thì chàng bỗng nghe một tiếng rú thê thảm vang lên:
- Á...
Tiếp đó là tiếng cười của Thiên Độc môn chủ vọng tới, hồi lâu không dứt thanh âm cực kỳ quái dị:
- Hắc hắc...
Sắc mặt mọi người hiện vẻ kinh hãi.
Hàn tổng quản mặt xám ngắt tựa như xác chết, hai mắt trợn ngược, song thủ cầm chiếc hộp gấm đứng im bất động.
Mười đầu ngón tay từ từ đổi sắc, lúc vàng lúc đỏ lúc xanh rồi cuối cùng trở thành đen kịt.
Sắc mặt của y cũng xám đen.
Ngọc Phiến Lang Quân thấy vậy không khỏi khiếp hãi vội lui ra xa.
Tám cao thủ cầm kiếm cũng hấp tấp vung kiếm hộ thân, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi đến mất vía.
Kim Phi Hùng cười nhạt hỏi y:
- Hàn tổng quản, ngươi bị làm sao vậy?
Một tiếng thét âm trầm vang lên:
- Kim đại hiệp...
Cổ Trường Khanh không biết đã xuất hiện từ lúc nào, vung tay nói với Ngọc Phiến Lang Quân:
- Lui mau!
Ngọc Phiến Lang Quân cúi mình cung kính nói:
- Khải bẩm Trang chủ, Hàn tổng quản...
Cổ Trường Khanh trầm sắc mặt, giọng lạnh lẽo:
- Ta đã phân phó nhiều lần Bách Kiếm Minh không được vọng động, tại sao ngươi không ngăn cản bọn ho?
Ngọc Phiến Lang Quân cúi đầu:
- Thuộc hạ nhất thời hồ đồ...
Cổ Trường Khanh vội quay sang Kim Phi Hùng:
- Kim đại hiệp, Hàn Dao ngu ngốc tự chuốc lấy cái chết, bản môn bất tài không thể báo thù, Cổ mỗ thật không yên lòng...
Kim Phi Hùng bất ngờ hỏi:
- Minh chủ! Ý của người là...
Cổ Trường Khanh đôi mắt ngấn lệ, giọng cực kỳ bi thương:
- Kim đại hiệp là hiệp khách trọng nghĩa, chỉ cần một lời của đại hiệp ta sẽ cực kỳ yên tâm, lòng muôn phần cảm kích, xin cáo từ.
Vẻ mặt lão thê lương vô cùng, âm thầm cúi đầu bước đi.
Ngọc Phiến Lang Quân cũng vội vàng phóng mình theo sau.
Hai chú cháu Dương Phong thấy Hàn Dao trúng độc cũng thừa lúc lộn xộn âm thầm bỏ đi.
Lúc này chung quanh hộp gấm chỉ còn lại Tứ Hải Long Quân và Thiên Độc môn chủ.
Kim Phi Hùng tính tình tuy lạnh lùng tàn khốc nhưng mà vẫn là người trọng tình cảm, bởi vì chàng bất bình trước cảnh tượng trước mắt nên mặt chàng lạnh giá nói với Thiên Độc môn chủ:
- Ngươi đã giết hại ba mạng người, thật là tàn độc không thể tưởng.
Thiên Độc môn chủ lạnh lùng cười đáp:
- Đó là do bọn chúng không tự lượng sức.
Kim Phi Hùng giận dữ quát lớn:
- Câm mồm, vậy thì ngươi còn chưa biết lợi hại của ta sao?
Thiên Độc môn chủ vội nói:
- Chuyện này đâu có liên can tới ngươi?
Kim Phi Hùng nhíu mày:
- Có mặt ta ở đây mà mi dám cuồng ngạo, khinh thường ta quá đáng.
Thiên Độc môn chủ run rẩy đáp:
- Long vương chớ nên đụng đến Hà bá, ai lo chuyện nấy.
Kim Phi Hùng rít lên, giọng nghe cực kỳ ghê rợn:
- Hừ, cái gì mà Long vương với Hà bá, ngươi tự xử hay là để bản nhân phải xuất thủ.
Thiên Độc môn chủ run cầm cập, giọng lắp bắp:
- Ta... ta...
Kim Phi Hùng trầm giọng:
- Thức thời thì hãy tự hủy một cánh tay, còn đợi đến lúc Kim mỗ ra tay thì lúc đó sợ rằng...
Công phu dùng độc của Thiên Độc môn chủ cực kỳ lợi hại, nay thấy chất độc của mình không làm hại được Kim Phi Hùng, lão vô cùng khiếp sợ, lại thêm danh vọng của Thanh Y Tu La làm lão càng thêm kinh hãi.
Ánh mắt lão lạnh lẽo vô hồn:
- Bản môn chủ hôm nay nhận thua.
Lão vừa nói vừa huy động hữu chưởng chặt mạnh vào cánh tay trái.
Phập...
Cánh tay trái gãy lìa rơi bịch xuống đất.
Lão nghiến răng chịu đau, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Kim Phi Hùng:
- Thanh sơn biến đổi, lục thủy vẫn xanh, rồi sẽ có ngày...
Nói đoạn mặc cho máu chảy xối xả, lão loạng choạng phóng người chạy đi.
Kim Phi Hùng lạnh lùng cười lên một tràng dài:
- Tứ Hải Long Quân! Ngươi vẫn còn nuối tiếc cái hộp này hả?
Tứ Hải Long Quân cho rằng Kim Phi Hùng đã điểm danh đến mình, trong lòng y kinh sợ, giọng có vẻ hoảng hốt:
- Ta... ta chẳng qua chỉ là muốn khai nhãn giới mà thôi.
Kim Phi Hùng cười lạnh:
- Còn cái hộp gấm này.
Tứ Hải Long Quân vội đáp:
- Ta đã biết nó rồi.
Kim Phi Hùng lại nói:
- Vậy thì ngươi không cần nó nữa hay sao?
Tứ Hải Long Quân đáp ngay:
- Đúng vậy... Hừ!
Kim Phi Hùng liền nói:
- Vậy ngươi hãy xem đây.
Nói xong chàng cúi xuống, thuận tay cầm chiếc hộp gấm trong tay thi thể Hàn Dao rồi đập mạnh vào một tảng đá trước mặt, miệng nói lớn:
- Các ngươi đều là các nhân vật có danh hiệu trên giang hồ mà lại ngu xuẩn liều mạng tranh chấp một cái hộp không.
Nói xong chàng quay người bỏ đi, không thèm liếc nhìn Tứ Hải Long Quân.
Khi chàng trở về khách điếm, chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi đã nghe có tiếng gọi:
- Kim huynh, cái hộp gấm đó...
Cốc Chi Dương mỉm cười đẩy cửa bước vào, không đợi cho Kim Phi Hùng kịp mở miệng đã vội ngồi xuống nói:
- Cái hộp gấm đó cả hai ta đều bị mắc lừa.
Giọng Kim Phi Hùng có vẻ bực bội:
- Hừ! Cốc đại công tử, không nên giở trò lừa bịp trước mặt ta.
Cốc Chi Dương nghiêm mặt đáp:
- Tiểu đệ đâu dám lừa gạt Kim huynh.
Kim Phi Hùng đập bàn quát lớn:
- Hừ, Cốc huynh nên nhớ cho dù bên trong có vật gì đi nữa ta cũng không cần biết, bởi vì ta không quan tâm đến nó.
Giọng Cốc Chi Dương có vẻ bí mật:
- Thật không giấu gì Kim huynh, theo như tiểu đệ biết thì cuốn “Vũ thư” nằm ở phía trong hộp gấm đó.
Kim Phi Hùng cười lớn:
- Ha ha, thảo nào mà ngươi vừa bước vô đây đã đưa mắt tìm kiếm khắp nơi.
Cốc Chi Dương buông tiếng thở dài:
- Lúc tiểu đệ tìm thấy còn chưa phát giác ra điều gì, cách đây không lâu mới nghĩ ra đó là hộp không.
Kim Phi Hùng thoáng hiện vẻ ngờ vực:
- Lẽ đâu lại như thế?
Cốc Chi Dương cả quyết:
- Quả thật là như vậy mà.
Kim Phi Hùng nghi hoặc:
- Cốc huynh, lẽ nào tại hạ lại vô ý.
Cốc Chi Dương nghiêm nét mặt:
- Nếu như tiểu đệ có ý che giấu thì đâu giao thủ với bọn chúng. Kim huynh há chẳng thấy sao?
Kim Phi Hùng thầm nghĩ:
“Nhìn chiêu thức của y quả thật không dối, vậy thì tại sao y lại...”
Cốc Chi Dương không đợi cho Kim Phi Hùng nói, y đã vội cướp lời:
- Nếu như Kim huynh muốn biết có bí mật trong đó thì canh ba đêm nay cùng với tiểu đệ đến Thái Thạch cư, ý Kim huynh ra sao?
Kim Phi Hùng ngơ ngác hỏi:
- Thái Thạch cư à?
Cốc Chi Dương gật đầu:
- Đúng vậy, Thái Thạch cư.
Kim Phi Hùng lại hỏi:
- Thái Thạch cư có điều chi bí hiểm?
Cốc Chi Dương đáp:
- Thiên cơ bất khả lộ.
Nói xong y bước ra ngoài.
Kim Phi Hùng gọi lớn:
- Cốc huynh, Cốc...
Cốc Chi Dương nói vọng lại:
- Đêm nay chúng ta gặp nhau ở Thái Thạch cư.
Y ứng tiếng trả lời rồi bước nhanh về phòng mình.
Kim Phi Hùng đưa mắt nhìn theo, trong lòng chàng bỗng nghĩ tới sự việc xảy ra trong địa huyệt, vội rút cuốn sách nhỏ lấy được ở trong địa huyệt ra.
- Ồ...
Chàng thầm la lên một tiếng kinh ngạc.
Bởi vì hai chữ “Vũ thư” đập ngay vào mắt chàng.
Quả đúng là kẻ có duyên vật tự tìm đến, kẻ vô duyên đỏ mắt ngóng trông mà không được.
Môi chàng khẽ nở một nụ cười mãn nguyện, vội đóng cửa phòng vào trong xem thử.
Cuốn “Vũ thư” này hóa ra chỉ có bảy trang mà thôi.
Trang thứ nhất có viết tám câu ngắn gọn mà cực kỳ dễ hiểu dùng để luyện khí.
Trang thứ hai có vẽ bốn bức họa chỉ cách ngồi luyện tinh.
Trang thứ ba có mười bảy câu tâm quyết để luyện tâm.
Trang thứ tư có vẽ ở thế ngồi luyện thần.
Trang thứ năm có viết ba mươi hai câu khẩu quyết để luyện ý.
Trang thứ sáu dùng để luyện đơn, trang này chỉ có mấy đồ hình mà không có khẩu quyết.
Trang thứ bảy có vẽ vô số hình nhân, phía trên có khắc hai chữ “Vũ Hóa”.
Lúc này ngoài trời đã tối, ánh đèn lung linh tỏa sáng khắp nơi.
Kim Phi Hùng cứ theo những lời thuật trên quyển tu thư, thử luyện tập xem sao.
Ba trang đầu đối với chàng cực kỳ dễ dàng, không quá một khắc đã thông suốt.
Đến trang thứ tư lấy tâm quyết phối hợp với tám tư thế ngồi đã không còn dễ dàng nữa.
Chàng luyện hơn nửa giờ mới vận dụng dễ dàng, tâm tưởng đến thần cùng khí tụ rồi khí động tĩnh hợp.
Tiếp đến chàng luyện ba mươi hai câu khẩu quyết trong trang thứ năm, lúc đó chỉ cảm thấy nó cực kỳ vô vị, đọc kỹ nhiều lần mới cảm thấy nó ảo diệu vô biên, qua hơn một ngàn lần đọc kỹ chàng mới lĩnh hội được nó.
Bỗng nhiên chàng thu cuốn tu thư cất vào trong người. Cũng chính lúc này chàng nghe thấy một tiếng động cực kỳ nhỏ vọng tới, chàng liền lên tiếng hỏi:
- Cổ minh chủ đã đến phải không?
Cổ Trường Khanh la lên thất thanh:
- Kim đại hiệp thật cao minh, ta không lên tiếng tại sao Kim đệ lại biết được?
Kim Phi Hùng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:
- Cái này thì...
Nói đoạn chàng bước ra mở cửa đón lão vào.
Cổ Trường Khanh vừa bước vào cửa, bèn lớn tiếng nói:
- Đa tạ Kim đệ ra tay tương trợ.
Xong rồi lão đảo mắt nhìn quanh tứ phía.
Kim Phi Hùng vội đáp:
- Đây chỉ là tiểu tiết, Cổ huynh không nên nhắc đến làm gì.
Cổ Trường Khanh mỉm cười đáp ngay:
- Chuyện không phải là nhỏ, nếu như không nhờ lão đệ giúp làm sao Bách Kiếm Minh có thể tồn tại trên giang hồ.
Sự thực lão chỉ nói cho có chuyện mà thôi, còn điều chủ yếu là đến thám thính về chuyện chiếc hộp gấm.
Kim Phi Hùng cười đáp:
- Thắng bại là chuyện thường tình, làm gì phải trọng ngôn như vậy.
Cổ Trường Khanh thấy Kim Phi Hùng không hề nhắc đến chuyện chiếc hộp gấm, bất giác lão hỏi thẳng Kim Phi Hùng:
- Ta đến đây một là để cảm tạ, hai là muốn được khai nhãn giới một chút.
Kim Phi Hùng ngạc nhiên:
- Cổ huynh muốn khai nhãn giới...
Cổ Trường Khanh vội cắt ngang lời chàng:
- Người của bản minh đi tra xét chỉ thấy một cánh tay của Thiên Độc môn chủ mà không tìm được chiếc hộp gấm.
Kim Phi Hùng cười đáp:
- Cổ huynh còn quan tâm đến chiếc hộp gấm nữa à?
Cổ Trường Khanh bất giác đỏ mặt đáp:
- Bởi vì tổng quản của bản môn bị chết vì nó nên ngu huynh không rõ nó chứa vật gì mà khiến cho người ta phải mất mạng.
Kim Phi Hùng cười lớn:
- Tiền bối! Tiểu bối cho rằng Tổng quản của Bách Kiếm Minh bỏ mạng thật vô ích, đáng tiếc, đáng tiếc thay.
Cổ Trường Khanh thở dài:
- Sinh tử có mạng, số y đến đó là thiệt chỉ trách ngu huynh bất tài mà thôi.
Kim Phi Hùng cười nói:
- Tiền bối! Nếu như lão Tổng quản đó nghĩ rằng hộp đó không có gì thì chẳng đến nỗi mất mạng dưới tay Thiên Độc môn chủ đâu.
Cổ Trường Khanh không hiểu:
- Hộp không à? Kim đệ nói hộp đó trống rỗng hay sao?
Kim Phi Hùng cười đáp:
- Điều này thì chẳng có ai ngờ được.
Cổ Trường Khanh vẫn bán tín bán nghi:
- Kim đệ lẽ nào còn chưa tin ta sao?
Kim Phi Hùng biến sắc giọng bực tức:
- Lẽ nào Cổ huynh không tin lời Kim Phi Hùng này nói.
Cổ Trường Khanh vội nói:
- Điều này quá khó tin thật.
Kim Phi Hùng cất tiếng cười lạnh:
- Đường ra vào cơ quan trong thiền viện Cổ minh chủ minh bạch mà, ban đầu tại hạ còn cho rằng Cổ minh chủ là kẻ đến trước.
Cổ Trường Khanh điểm nụ cười khổ:
- Rồi sẽ có một ngày mọi việc rõ ràng, ta cáo từ.
Kim Phi Hùng đáp:
- Không dám!
Cổ Trường Khanh vừa bước ra khỏi cửa, chợt thấy Vương Thái Vân đi vào. Nàng vừa thấy Cổ Trường Khanh bèn bật cười khinh mạn:
- Hóa ra là Cổ đại minh chủ.
Cổ Trường Khanh cũng cười đáp:
- Thì ra Vương cô nương cũng có giao tình với Kim đại hiệp?
Vương Thái Vân mặt không vui, giọng bực bội:
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Cổ Trường Khanh đưa mắt nhìn Kim Phi Hùng:
- Lẽ nào Cổ mỗ nói sai?
Vương Thái Vân tức giận:
- Xem cái bộ dạng của ngươi ai mà biết ngươi có dụng tâm gì?
Cổ Trường Khanh vội nói:
- Tại sao cô nương lại nói thế, đừng quên rằng mối giao hảo lâu năm của ta với cố nhân.
Vương Thái Vân giận dữ lên tiếng thóa mạ:
- Ta đợi đến lúc ngươi phải lộ cái tâm xảo trá của ngươi, đến lúc đó đừng trách bản cô nương.
Cổ Trường Khanh giận tím mặt:
- Vương cô nương dám...
Vương Thái Vân cũng bước tới có ý động thủ.
Kim Phi Hùng vội bảo nàng:
- Vương cô nương tại sao lại làm như vậy?
Cổ Trường Khanh ngửa mặt cười lớn:
- Phụ thân nàng vừa mới mất cho nên tâm tính thất thường.
Kim Phi Hùng cười:
- Tiền bối nói không sai.
Cổ Trường Khanh hạ giọng:
- Kim đệ nên an ủi nàng.
Nói rồi lão bước ra khỏi cửa phóng mình đi mất dạng.
Vương Thái Vân vẫn chưa hết bực bội:
- Cái đồ chết tiệt đó.
Kim Phi Hùng hỏi:
- Vương cô nương lúc nãy tại sao...
Giọng Vương Thái Vân phẫn nộ:
- Rồi có một ngày lão sẽ phải lộ bộ mặt thật của mình.
Kim Phi Hùng ngơ ngác:
- Dường như Vương cô nương có điều bất hòa với Cổ Trường Khanh?
Mắt Vương Thái Vân hơi ngấn lệ:
- Bây giờ tiểu muội không dám nói thẳng, lão nghe phụ thân tiểu muội có ý quy ẩn liền ra mặt hiệu triệu Bách Kiếm Minh, mà trong Bách Kiếm Minh có đến tám phần là bằng hữu cố giao của người, nhưng lão...
Kim Phi Hùng càng thêm ngơ ngác:
- Chuyện này có quan hệ gì đến cái chết của Vương lão bá?
Vương Thái Vân liền đáp:
- Rất có quan hệ đó, ngày thành lập Bách Kiếm Minh cũng là ngày phụ thân tiểu muội bị sát hại.
Kim Phi Hùng vội nói:
- Đây chẳng qua chỉ là chuyện ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi.
Vương Thái Vân nói:
- Ngẫu nhiên trùng hợp? Bách Kiếm Minh ít ra cũng phải truy tìm hung thủ sát hại phụ thân ta, tại sao lại không truy sát? Trái lại còn không cho phép kẻ khác nói tới chuyện này?
Kim Phi Hùng trầm tư một lát rồi nói:
- Có lẽ còn có một nguyên nhân nào đó, cô nương chớ nên trách cứ hiểu lầm lão.
Vương Thái Vân cương quyết:
- Rồi sẽ có ngày tiểu muội sẽ làm sáng tỏ chuyện này.
Nói đến đây nàng đột nhiên nhớ đến chuyện gì vội đổi giọng:
- À, đúng rồi, lúc mà Kim huynh giao đấu với Thiên Long tự, tiểu muội đã nhìn thấy kẻ giả mạo Kim huynh.
Kim Phi Hùng chợt hỏi:
- Nàng làm sao vậy? Đang từ chuyện này đã nhảy lung tung sang chuyện khác vậy hả?
Vương Thái Vân ngạc nhiên:
- Tiểu muội nói có gì không đúng?
Kim Phi Hùng nói:
- Người cứu ta hôm đó là muội muội Kim Ngân Thi mà, tại sao nàng lại nói đó là người giả mạo ta?
Vương Thái Vân vội nói:
- Không đúng, rõ ràng là một người mặc y phục xanh mà.
Kim Phi Hùng không biết sao hơn, bèn bảo nàng:
- Cô nương đừng nói nữa, sắc trời đã sớm rồi, canh hai sắp qua, nam nữ không tiện gần nhau, xin cô nương bảo trọng lấy thân.
Vương Thái Vân đành phải đáp:
- Được rồi, tiểu muội nói thật mà Kim huynh không tin, tiểu muội...
Kim Phi Hùng sợ nàng nói mãi không hết vội bảo:
- Vương cô nương à, ngày còn dài, đừng sợ không có cơ hội nói chuyện.
Vương Thái Vân thấy như được an ủi rất nhiều bèn nói:
- Đã như vậy thì tiểu muội đi đây.
Vầng trăng thượng huyền lơ lửng treo trên không trung. Lúc này đã qua canh hai, nước sông cuồn cuộn chảy về đông, tiếng sóng vỗ ì ầm vào bờ.
Bất ngờ từ bên vách đá bên tả vang lên hai tiếng vỗ tay, tiếp đó bên đám cỏ rậm rạp cũng vang lên hai tiếng vỗ tay làm hiệu.
Bốp bốp...
Hai thanh âm lại vang lên, từ trên ngọn cổ thụ rậm rạp có một tà áo đen bay phấp phới, rồi một bóng người từ từ hạ xuống.
Liền đó là một người ăn vận theo lối ngư phủ phóng mình bay tới.
Bốn bóng người đều đáp nhẹ nhàng xuống một phiến đá ở Thái Thạch cư bên bờ sông cùng chụm đầu vào nhau, không biết đang đàm luận những gì?
Kim Phi Hùng ẩn mình sau tảng đá, chàng chỉ nhận ra được một người quen đó là Dương Môn lão tứ Dương Phong.
Chàng thầm nghĩ:
“Không rõ bọn họ đang làm cái gì?”
Bỗng có một thanh âm nhỏ gọi tên chàng:
- Kim huynh.
Dù không quay lại chàng cũng nhận ra thanh âm đó là của Cốc Chi Dương, bèn lẩm bẩm:
- Hóa ra là Cốc huynh.
Cốc Chi Dương âm thầm đến sát bên cạnh chàng:
- Kim huynh thấy chăng tứ vị Dương gia đều có mặt đầy đủ cả.
Kim Phi Hùng bảo y:
- Cốc huynh có vẻ biết nhiều về võ lâm Trung Nguyên quá.
Cốc Chi Dương lại tiếp tục nói:
- Lão già ăn vận theo lối nho sinh tay cầm thiết như ý là Dương gia lão đại, Tiểu Gia Cát Dương Vân, thông minh cơ trí hơn người, ngụy kế đa đoan, lão chính là phụ thân của Lạp Thủ Ngọc Quan Âm Dương Ngọc Phượng. Còn lão già phục sức theo lối ngư phủ, tay thủ cây thiết trượng chính là Dương gia lão nhị Thiên Hà Câu Giả Dương Lôi. Lão già cầm ngọn thiết địch là Dương gia lão tam Thiết Địch Tiên Dương Chấn. Còn thư sinh trung niên chúng ta đã từng gặp qua là lão tứ Đoạt Mạng thư sinh Dương Phong. Dương gia tứ vị được giang hồ đặt cho danh hiệu là Dương gia tứ kiệt.
Kim Phi Hùng nghĩ thầm:
“Y quả thật biết rõ tình hình võ lâm Trung Nguyên.”
Nhãn quang của Cốc Chi Dương ẩn hiện sát cơ, song Kim Phi Hùng chẳng hề chú ý đến thái độ khác thường của y.
Giọng Kim Phi Hùng nghi hoặc:
- Bọn họ đến đây làm cái gì? Chúng ta hãy đi lên phía trước xem thử.
Hai người đã đến bên tảng đá cách đỉnh đầu Dương gia tứ kiệt gần bảy trượng.
Chợt nghe Dương Vân lên tiếng:
- Lão tứ, chúng ta dường như đi lầm vào chỗ khác rồi.
Dương Phong lắc đầu:
- Chỉ có một chỗ này là Thái Thạch cư mà thôi, không thể nào lầm được.
Thiên Hà Câu Giả Dương Lôi nói:
- Có lẽ nào bức “Ma cô hiến thọ đồ” có vấn đề.
Thiết Địch Tiên Dương Chấn vội tiếp lời:
- Không thể như thế được, phải chăng bức họa đồ đó là loại chữ khác, trừ đại ca ca, có lẽ nào trên giang hồ có người biết được loại chữ đó.