Phần VI (e)

Sân sau hồi nãy tối om giờ đây sáng rực. Tuy vậy, Lê Diệp không sợ bại lộ vì mọi người đều bận chữa lửa, và mọi người đều vắt giò lên cổ mà chạy bán mạng như chàng.
  Trong chớp mắt, chàng đã vượt qua bãi mìn và hàng rào thép gai. Khí trời ở trong và ngoài sứ quán Bắc Việt không khác nhau, một mùi ẩm thấp làm người khỏe húng hắng ho, thế mà ra đến ngoài Lê Diệp lại cảm thấy thơ thới, như kẻ nghẹt thở được đưa vào lều dưỡng khí.
  Xe hơi vẫn đợi chàng ở chỗ cũ. Chàng vọt lên. Phía xa, cảnh huyên náo mờ dần. Hoả hoạn đã được chế ngự. Trừ một gian phòng hành chính bên dưới bị thần lửa viếng thăm, toàn thể sứ quán đều nguyên vẹn.
  Mọi việc xảy ra trong vòng 10 phút. Và 10 phút này đã được ông Hoàng lợi dụng triệt để.
  Ngay sau khi Lê Diệp lọt vào toà đại sứ Bắc Việt, tiếp theo tiếng kêu hoả hoạn đầu tiên, ông tổng giám đốc mật vụ đã dán mắt vào cái đồng hồ bấm giờ Seiko đặt ngăn ngắn trên bàn. Tuy nổi tiếng bình tĩnh, ông cũng cảm thấy sốt ruột và cũng muốn thời gian chạy chậm lại: 3 phút vào, 3 phút ra, 4 phút bên tủ sắt, vị chi 10 phút. Lê Diệp không thể ở lại lâu hơn nữa.
  Lê Diệp phải hoạt động nhanh lẹ trong vòng từ 2 đền 4 phút là do 2 nguyên nhân: thứ nhất, thời gian, thứ hai, quan trọng hơn, đó là sau 5 phút, tài liệu sẽ bị nhoè hết chữ để rồi tan thành than.
  Thật vậy, tủ sắt ZV được thiết kế bằng chất thép riêng, trang bị võ khí phòng thủ riêng, giấy được dùng để ghi chép tài liệu cất trong tủ sắt cũng được làm theo một công thức riêng, hoàn toàn bí mật, và hoàn toàn hữu hiệu. Giấy này trắng ngà và hơi dày như giấy 80 gờram được dùng để đánh máy chữ, khi chế tạo, được trộn vào một hoá chất đặc biệt, hễ tay người đụng vào là nhèo chữ và giấy cháy thành than.
  Vì vậy Lê Diệp phải đeo găng tay. Tuy nhiên không phải găng da thường vì da thuộc cũng làm hỏng giấy. Mà là găng tê ri len dày cộm.
  Đề phòng gián điệp chụp lén, giấy này chỉ có thể đem ra khỏi tủ lâu nhất là 5 phút. Vì vậy Lê Diệp phải mang theo máy ảnh riêng.
  Đến khi biết chắc chắn Lê Diệp đã ra khỏi vùng nguy hiểm, ông Hoàng mới xô ghế đứng dậy. Cô gái bí mật đứng chờ ông trên ngưỡng cửa không biết từ bao giờ. Dáng điệu khoan thai, ông rít một hơi xì gà Ha-van. Đột nhiên, ông khen:
  - Chà, ngon ghê.
  Cô gái giật mình:
  - Thưa, ông khen Lê Diệp phải không? Lê Diệp giỏi thật! Nếu là người khác vị tất nửa giờ đã xong.
  Ông Hoàng cười:
  - Không, tôi không khen Lê Diệp. Điếu xì gà này ngon ngoài sức tưởng tượng nên tôi khen. Xì gà của thủ tướng Castro đấy... chở từ Cuba sang đây biếu tôi....
  Trong bóng tối, cô gái trợn tròn mắt, nhìn ông già. Nàng quen ông Hoàng đã lâu, và hơn một lần đã phục vụ dưới quyền ông, song đây là lần thứ nhất, nàng nghe ông ca ngợi thú hút xì gà Cuba giữa lúc cần tập trung tư tưởng để điều khiển một công tác thập phần hiểm nghèo.
  Thấy nàng ngạc nhiên, ông Hoàng nhún vai gày gò, và mỉm cười thân mật như cha với con:
  - Cô lại ngạc nhiên rồi... Ừ, kể ra cô ngạc nhiên cũng phải. Trên thế giới, tôi mới thấy Văn Bình, Z.28 có cái tính dở hơi này... Trong khi thiên hạ sợ cuống cuồng thì cười tươi như hoa, mọi người lo bạc đầu thì uống sâm banh và du hí thục mạng. Tôi cũng có tính như Văn Bình. có lẽ tôi cần truyền lại cho cô.
  - Thưa... ông vừa bảo là tính dở hơi...
  - Ấy, nghề của cô và tôi là nghề dở hơi, nên tính tình, thói quen, tư tưởng... cũng cần phải dở hơi cho thích hợp. Ngữ vựng điệp báo có một danh từ lạ lùng, tạm gọi là "lạc tán tư tưởng"...
  - Thưa, "lạc tán tư tưởng"...? Tôi mới được nghe lần đầu.
  - Dĩ nhiên, vì danh từ này do Văn Bình đặt ra. Người ta thường nói đến " tập trung tư tưởng" hoặc "phân tán tư tưởng". Bị tra tấn tàn nhẫn, muốn khỏi đau đớn, phải làm thần kinh hệ tê liệt tạm thời bằng phương pháp "tập trung tư tưởng". "Phân tán tư tưởng" là nghệ thuật "tập trung tư tưởng" được đưa lên mức độ tinh vi. Thay vì "tập trung", người ta "phân tán" tư tưởng, cùng một lúc đến năm, bảy việc khác nhau. "Lạc tán tư tưởng" là nghĩ đến những việc vui. Về phần tôi, tôi chỉ có thể nghĩ đến xì gà Ha-van, vì ngoài thú hút xì gà ra tôi không còn thú nào khác.
  Đột nhiên, ông Hoàng đổi giọng, giọng nói thân mật và trẻ trung mà cô gái chưa bao giờ được nghe. 
  - Lát nữa, Văn Bình sẽ nổi trận lôi đình như thường lệ. Sợ rằng Văn Bình sẽ doạ từ chức thẳng tay. Vì vậy, tôi phải nhờ đến cô. Trong lúc này, Sở rất cần một điệp viên tài giỏi về mọi mặt như Văn Bình. Tôi không thể cho Văn Bình biết mọi chi tiết của kế hoạch vì những lý do mà cô đã thấy. Thôi, chúng ta lên đường ngay kẻo chậm.
  Cô gái mở cửa cho ông tổng giám đốc lên. Nàng định ngồi xuống phía vô-lăng, song ông Hoàng gạt đi:
  - Lâu lắm, tôi chưa lái xe. Đêm nay, cô cho tôi rượt lại một lát.
  Cô gái há miệng toan phản đối, nhưng sực nhớ ông Hoàng là một cụ già bướng bỉnh nên lại lặng thinh.
  Nàng không ngăn được sửng sốt khi thấy ông Hoàng sử dụng xe hơi nhanh nhẹn và gọn gàng như thanh niên ba mươi tuổi nữa. Động cơ vừa rú tròn trịa, ông Hoàng đã gài số - không phải là số một mà là số hai - tông hết ga xăng, bốn bánh chồm trên đường, phóng nhanh vào đêm tối.
  Thì ra ông Hoàng chỉ già về tuổi tác, chứ về khối ốc sáng suốt và gân cốt thì chưa già. Nàng được nghe nhiều người thuật lại trong chuyến đơn thương độc mã công tác tại Phi luật dân, ông đã lái xe đua, lao như tên bắn ở những đường phố đông đúc... Khi ấy, nàng đinh ninh nhân viên của Sở đặt ra một huyền thoại để tâng bốc ông tổng giám đốc ốm yếu, bây giờ nàng mới chứng kiến sự thật tận mắt.
Kim tốc độ vọt qua con số 120. Cô gái nói to:
  - Xin ông hãy hãm bớt. Bệnh tim tái phát thì...
  Ông tổng giám đốc cười:
  - Ô, lên cầu thang tôi thở hồng hộc chẳng qua vì nhiều năm nay tôi quen dùng thang máy. Chứ còn xe hơi... xe hơi là một phần của đời tôi. Có lẽ cô chưa biết thuở thiếu thời tôi sống bằng nghề thử xe hơi và phi cơ. Đêm nào, trước khi lên giường ngủ, tôi cũng phóng xe đua hàng trăm cây số. Trong số nhân viên của Sở, Văn Bình giống tôi nhiều nhất.
  Cô gái cảm thấy lòng se lại khi ông tổng giám đốc nhắc đến tên Văn Bình. Dường như chàng là từ thạch còn nàng là sắt. Nàng yêu chàng một cách thản nhiên, cũng như đã yêu hàng chục người đàn ông dại gái khác trong quá khứ. Nàng yêu chàng theo chỉ thị đặc biệt của ông Hoàng. Nàng đinh ninh sẽ quên chàng dễ dàng. Ngờ đâu...
  Ngờ đâu, nàng đã yêu chàng thành thật...
  Chiếc Opel đen sì phóng ra bờ Sông. Ban đêm, sông Cửu Long lấp lánh như chứa lân tinh.
  Toà đại sứ Nam Việt hiện ra bên trái. Cửa mở rộng, bên trong le lói ánh đèn.
  Cô gái lẩm bẩm một mình:
  - Anh ơi!

xxx

 

  Lửa bốc rần rần.
  Thoạt nhìn, Văn Bình tưởng mái nhà đối diện chìm ngập trong biển lửa đỏ ối. Nhưng một phút sau chàng mới nhận thấy nghệ thuật đốt nhà tinh vi và khôn ngoan của nhân viên sứ quán Bắc Việt. Ngọn lửa lên cao nhưng được thu hẹp vào một góc.
  Dưới ánh sáng bập bùng, Văn Bình thoạt thấy hai bóng đen. Họ vượt ra ngoại hàng rào kẽm gai, rồi chạy nhanh về phía chàng đậu xe.
  Nhanh nhẹn, chàng mở cửa. Cả hai thót lên. Chàng rồ máy, động cơ nổ ngon lành, và trong chớp mắt xe hơi vọt ra đường cái. Liếc bằng đuôi mắt, Văn Bình nhận ra Thiên Hồng.
  Thiên Hồng trong ảnh đẹp hơn Thiên Hồng ở ngoài bằng xương, bằng thịt. Chàng mỉm cười:
  - Hân hạnh.
  Thiên Hồng nhìn chàng, vẻ mặt chứa đầy lo sợ và sửng sốt. Gã đàn ông ngồi bên vẫn lầm lì như pho tượng.
  Văn Bình lái ra bờ sông. Bờ sông Cửu Long. Tim Văn Bình đột nhiên đau nhói. Kế hoạch Cửu Long... thảo nào người ta đặt ra kế hoạch này là kế hoạch Cửu Long...
  Đến khi xe hơi chạy vào sân sứ quán, và cánh cổng sắt từ từ khép lại, gã đàn ông mới thở phào, giọng sung sướng:
- Thế là xong.
  Văn Bình giật mình khi thấy một bóng người cao lêu nghêu chực sẵn trên tam cấp.
  Bóng người cao lêu nghêu này là Lê Diệp. Ông Hoàng và Lê Diệp không dư thời giờ để lên Vạn Tượng nghỉ mát. Vả lại, Vạn Tượng là một thị trấn nóng bức, đầy bụi, thiếu mọi tiện nghi cần thiết. Ông tổng giám đốc phải từ giã Sài Gòn, tạm gác hàng chục hồ sơ quan trọng, chắc chắn không phải để đón tiếp đệ nhị tham vụ sứ quán Hoài Thanh hoặc đại tá Trần Chương, con hùm sám điệp báo của sứ quán Việt Nam dân chủ cộng hoà.
  Nghĩa là ông Hoàng còn có một mục đích nào khác. Một mục đích vô cùng trọng đại mà không hiểu vì cố ý hay vô tình ông không thông báo trước cho chàng.
  Văn Bình cảm thấy thái dương nóng ran. Lửa tức giận bốc cháy ngùn ngụt trong lòng chàng. Chàng muốn tóm cổ chàng sếu vườn Lê Diệp, bạn thân nhất đời, để ném tung ra ngoài đường. Dường như đọc được ý nghĩ của chàng, Lê Diệp chỉ để ý đến cặp tình nhân miễn cưỡng vừa tới.
  Lê Diệp nghiêng đầu, đon dả:
  - Chào anh Hoài Thanh. Chào cô Thiên Hồng.
  Đại tá Trần Chương - trong bộ vỏ Hoài Thanh - lí nhí chào lại. Thiên Hồng không đáp, mặt cúi xuống nền nhà, dáng điệu mệt mỏi.
  Lê Diệp lại nói:
  - Chúng tôi đã dọn xong phòng ngủ. Mời các bạn nghỉ ngơi một lát. Sáng mai, đúng 5 giờ, sẽ có phi cơ riêng về Sài Gòn.
  Văn Bình đứng án ngữ ngay cửa ra vào mà Lê Diệp vẫn coi như không có. Chàng sếu vườn dang tay, xô cữa phòng bên, làm hiệu cho Thiên Hồng.
  Văn Bình đang tần ngần thì cửa phòng hé mở. Qua ô cửa, chàng thấy khuôn mặt già nua quen thuộc của ông Hoàng. Chàng lặng lẽ tiến vào. Ông Hoàng kéo ghế mời:
- Anh ngồi xuống đây. Thành thật khen ngợi anh.
  Ông tổng giám đốc cười:
  - Anh đừng giận tôi, tội nghiệp. Bắt buộc tôi phải dùng anh làm con mồi. Vì trừ anh ra, không ai làm tròn được nhiêm vụ khó khăn và bạc bẽo ấy.
  - Cám ơn ông. Lần đầu tiên, ông an ủi tôi. Ông đã biết người đàn ông và người đàn bà vào sứ quán là ai chưa?
  - Theo căn cước, người đàn ông là đệ nhị tham vụ hoài Thanh, còn người đàn bà là Thiên Hồng.
  - Không, tôi không hỏi căn cước, vì trong nghề này, căn cước chỉ là giấy lộn. Tôi muốn hỏi chân tướng của họ.
  - À, thật ra người đàn ông không phải là Hoài Thanh. Theo chỗ tôi biết, hắn là Trần Chương, chỉ huy điệp báo của sứ quán Bắc Việt.
  - Ông định tướng kế, tựu kế, mượn tay Trần Chương để phăng ra hệ thống của địch tại miền Nam ư? Đó chỉ là hy vọng viển vông. Trần Chương là tay cừ khôi, xỏ dây vào mũi chẳng phải dễ nào. Tôi chỉ sợ ông nuôi ong tay áo mất thôi.
  - Vậy anh đề nghị ra sao?
  - Bắt.
  - Bắt Trần Chương ư? Tôi không tin đó là thượng sách. Hắn như cá nằm trốc thớt, làm thịt lúc nào mà chả được.
  Giọng Văn Bình tỏ vẻ gay gắt:
  - Nghĩa là tôi bị mang ra làm trò hề... Ông nhẫn tâm thật...
  Ông Hoàng bâng khuâng nhìn qua cửa sổ ra sông Cửu Long màu nâu đục ngầu:
  - Hừ... thoạt tiên tôi cũng không định như vậy. Theo kế hoạch sơ khởi, anh chỉ có nhiệm vụ lôi kéo Hoài Thanh, nhưng mọi việc đã thay đổi quá nhanh chóng...
  - Nhưng ít nhất ông cũng phải cho tôi biết. Nếu ông bận thì còn Nguyên Hương, Lê Diệp...
  - Nhưng đến khi ấy tôi lại không thể cho anh biết hết chi tiết...
  - Vậy, tôi xin ông...
  - Anh lại đòi từ chức phảỉ không? Được, lát nữa, sau khi tôi trình bày ngọn ngành nếu anh vẫn cương quyết, tôi cũng không dám ép... Từ nhiều tháng nay, tôi đã cho nhân viên theo dõi hoạt động của sứ quán Bắc Việt. Vụ Hoài Thanh là kẽ hở thứ nhất giúp chúng ta xâm nhập sứ quán. Nhưng nếu không có hắn cũng chẳng sao.
  - Vì ông đã có sẵn một mục đích quan trọng khác?
  - Phải. Vụ tổ chức thâm nhập sứ quán Bắc Việt, lôi kéo nhân viên đối phương chỉ là tấm bình phong để ru ngủ địch mà thôi. Mục đích chính là thừa cơ địch sơ ý ta cho người lẻn vào chụp trộm tài liệu. Tôi được biết trong phòng Trần Chương có tủ két đựng tài liệu vô cùng quan trọng. Hầu hết báo cáo của nhân viên Trung ương cục hoạt động ở phía nam vĩ tuyến 17 đều gửi phúc trình qua sứ quán Bắc Việt ở Vạn Tượng. Phần lớn chỉ thị từ Hà Nội chuyển vào Nam cũng qua đường dây này. Nếu Trần Chương không giả dạng Hoài Thanh và rời sứ quán, nếu guồng máy phòng thủ của sứ quán không bị lơi lỏng trong 15 phút, thì đến thế kỉ thứ 25 chúng ta cũng không lọt vào nổi. Chẳng qua gậy ông đập lưng ông, họ tưởng lừa được ta, té ra ta lại lừa họ.
  - Ông đã đoạt được tài liệu chưa?
  - Rồi. Phần việc này do Lê Diệp đảm trách. Đảm trách với sự giúp đỡ của Sulô.
  - Sulô?
  - Phải, Sulô là nhân viên tin cậy của tôi.
  - Trời ơi, ông còn tin Sulô nữa ư? Hắn là kẻ phản phé. Lần thứ nhất trong đời, tôi thấy ông dùng lầm người.
  - Sulô phản phé ở chỗ nào?
  - Hôm tôi gặp hắn lần đầu tôi khám phá ra ngay. Hắn vừa rời lữ quán Constellation thì nhân viên của địch theo sau. Sau đó, lời nói của hắn một lúc một khác, tiền hậu bất nhất. Địch đã săng-ta hắn, bắt hắn thổ lộ bí mật. Thế mà ông lại gửi điện tín cho hắn, nhờ hắn chuyển lại cho tôi. Khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
- Rồi sao nữa?
  - Địch đã đọc trước bức điện ông gửi cho tôi. Sulô đã chạy ba chân bốn cẳng qua Thái Lan. Mai kia, gặp hắn, tôi sẽ bẻ gãy cổ.
  - Anh lầm rồi... Với bề ngoài rụt rè, khệnh khạng, Sulô lại là một nhân viên quyền biến, gan dạ, và nhất là trung kiên. Hắn làm việc dưới quyền tôi đã lâu, và không những biết hắn, tôi còn biết rõ đời tư của hắn nữa. Tôi có thể đoan chắc với anh rằng trong suốt quá trình anh hoạt động ở Vạn Tượng, nhất cử nhất động của Sulô đều được tôi cho phép.
  Văn Bình giọng mỉa mai:
  - Và ông cũng cho phép hắn trốn biệt tích sang Nồng khai nữa phải không?
  Ông Hoàng xua tay:
  - Không. Hắn không đi đâu cả. Hắn vẫn ở đây với tôi.
  Văn Bình trợn mắt:
  - Ở đây với ông trong toà đại sứ?
  Ông Hoàng lẳng lặng tiến lại cánh cửa ăn thông với phòng bên, và gõ vào 3 tiếng ngắn.
Cửa mở, Sulô khoan thai bước vào, trên vai vẫn tòng teng cái máy ảnh cũ mèn, xộc xệch, tưởng như không bao giờ dựng phim nhựa, mặt hắn hếch lên, nửa xuẩn ngốc, nửa kiêu căng.
  Sulô cúi đầu chào:
  - Vâng lệnh ông tổng giám đốc, tôi phải giả vờ mềm yếu và ngu xuẩn, xin anh thứ lỗi.
  Văn Bình đờ người, ngồi phịch xuống ghế. Ông Hoàng đứng dậy:
  - Thôi trời sắp sáng rồi. Gần trưa, tôi phải tham dự phiên họp của Hội đồng Nội các đề trình bày một số tài liệu chụp được trong sứ quán Bắc Việt. Tôi chắc anh cũng chưa muốn về. Vả lại, công việc của Sở chưa bề bộn lắm, anh có thể ở lại vài ba tuần lễ.
  Được lời như cởi tấm lòng, Văn Bình ném điếu Salem vào đĩa đựng tàn trên bàn:
  - Vâng nếu ông cho phép, tôi xin nghỉ xả hơi nửa tháng. Khí hậu Vạn Tượng dạo này rất tốt.
  Ông Hoàng lại cười:
  - Đúng. Khí hậu Vạn Tượng dạo này rất tốt, nhờ có Đồng Pha Lan. Người già sẽ trẻ lại, ngưởi ốm sẽ khoẻ lên, tôi hy vọng anh lên cân và trí óc sáng suốt.
  Biết ông Hoàng chế giễu, Văn Bình lặng thinh. Nhưng ông Hoàng quái ác vẫn chưa chịu buông tha:
  - À, anh ở lại một mình chắc buồn, để tôi nhờ anh em trong toà đại sứ làm hướng đạo giùm.
  Văn Bình lắc đầu quầy quậy:
  - Thưa, tôi quen sống một mình, không thích bạn bè.
  Ông Hoàng đặt tay vào nắm cửa. Song Văn Bình cản lại:
- Thưa ông...
  Ông Hoàng tủm tỉm cưởi:
  - À, suýt nữa quên. Tôi xin giới thiệu anh với một người bạn thân. Người ấy sẽ thay tôi thuyết phục anh.
  Văn Bình lắc đầu:
  - Tôi chịu đựng hết nổi rồi... Không ai thuyết phục tôi được đâu. Ông không cho tôi đi, tôi cũng...
Chàng ngưng bặt. Cánh cửa vừa khép lại, bỗng được xô ra, và một giai nhân núi lửa hiện ra bằng xương bằng thịt. Gian phòng ảm đạm của sứ quán như tràn ngập ánh sáng thần tiên.
  Văn Bình buột miệng sững sờ:
  - Simon.
  Phải, người đẹp là Simon, hoa khôi của Vọng các ban đêm, bạn đường khăng khít của chàng. Chàng xin được ở lại để hú hí với Simon, nhưng sợ ông Hoàng chê cười nên chống chế là ở lại nghỉ ngơi. Chàng không ngờ Simon lại có mặt vào lúc nàng không nên có mặt nhất. Ông Hoàng... lại ông Hoàng... Simon là nhân viên chìm của ông Hoàng. Nàng đã cho chàng vào xiếc từ đầu đến cuối... Thế mà chàng cứ đinh ninh nàng là vũ nữ ngây thơ, không dính dáng đến cuộc đời điệp báo.
  Ông Hoàng dường như không đề ý đến Văn Bình trong phòng. Ông ấn mũ dạ lên đầu, giọng thân mật: 
  - Chào cô Simon. Cô biết Văn Bình không?
  Simon đứng lại, nhìn Văn Bình một giây rồi phá lên cười. Ông Hoàng thản nhiên bước ra ngoài hành lanh. Thẹn đỏ mặt, Văn Bình quên cả đưa tiễn ông tổng giám đốc xuống xe. Chàng nắm chặt tay Simon:
  - Hừ, em lừa anh!
  Simon cười tươi như hoa:
  - Ai bảo anh háu ăn! Em xin mãi, ông cụ mới bằng lòng cho em ở lại Vạn Tượng. Công việc của em bên Thái đang ngập đến cổ. 
  - Tại sao đêm qua gặp anh, em không cho anh biết?
  - Đâu được. Em có nhiệm vụ thay cái đồng hồ tay của anh bằng một dụng cụ ghi âm. Vì ông Hoàng muốn theo dõi mọi hoạt động của anh vào giờ chót.
  Văn Bình nhìn đồng hồ. Chàng giật mình đánh thót. Ham mê sắc đẹp, chàng không có thời gian kiểm lại vật tuỳ thân nữa. Chiếc đồng hồ vỏ vàng tự động này theo chàng từ nhiều năm nay nên chàng nhớ rõ từng vết sớt, từng chỗ bị mờ. Simon đánh tráo một cái mới tinh hảo mà chàng không biết.
  Dưới sân, chiếc Cilroen chở ông Hoàng đã nổ máy. Simon cầm tay Văn Bình:
  - Tội nghiệp ông cụ... Già cả, ốm yếu như vậy mà vẫn phải làm việc ngày đêm. Hôm nay trời xấu, về đến Paksé chắc chắn phi cơ sẽ nhồi ông cụ tha hồ mà nôn mửa. À, anh đã nói hết chuyện với ông cụ chưa?
  Văn Bình đáp ngay không nghĩ:
  - Rồi.
  Chàng quên hẵng ý định từ chức. Song Simon đã nhắc giùm chàng:
  - Ông tổng giám đốc phàn nàn với em là lần này anh sẽ xin thôi. Ông cụ...
  - Trời, ông cụ nói bao giờ?
  - Trước khi gặp anh.
  Văn Bình thở dài nhè nhẹ. Gan ruột chàng có gì, ông già ma quái ấy đã thấy hết, nghe hết. Ông Hoàng đã khôn ngoan dùng thần Vệ nữ để đàn áp con thiên mã bất kham.
  Simon đứng sát vào người chàng, giọng nũng nịu:
  - Em đã đánh cuộc với ông tổng giám đốc. Em quả quyết rằng không bao giờ anh từ chức. Nếu em thắng, ông Hoàng phải trả 10 ngàn đô la, và em được quyền nghỉ phép 3 tháng. Trời ơi, 3 tháng hoàn toàn hạnh phúc, hai đứa mình sẽ vù qua Thái lan dưỡng sức. Anh này, em biết một bãi biển sạch kinh khủng, mát cũng kinh khủng... Chúng mình ở trên một ngôi nhà cô đơn trên núi, nhìn xuống biển, không sợ ai quấy rầy. Em đã nói trước với ông Hoàng rồi, anh ạ...
  - Nói sao?
  - Em nói là trong 3 tháng nghỉ phép, Sở không được liên lạc thư từ. Anh phải hoàn toàn được tự do. Ông Hoàng đã đồng ý...
  Như bị dán băng keo vào miệng. Văn Bình không thốt ra được lời nào. Mọi việc đã được ông Hoàng tính toán kỹ lưỡng từ trước. Chàng đã rơi vào rọ. càng vùng vẫy càng bị lưới sắt cứa đứt vào da thịt.
  Song lẽ, đây lại là rọ lưới ái tình. Hàng triệu người trên trái đất cầu mong được giam hãm như Văn Bình mà không bao giờ toại nguyện.
  Simon ngoan ngoãn chìa đôi môi đỏ mọng:
  - Em đắc tội lắm. Anh còn giận em không?
  Dĩ nhiên là không. Trăm ngàn lần không. Bình sinh, chàng không bao giờ giận đàn bà. Phương chi nàng là Simon, giai nhân vô giá của đất Thái huy hoàng.
  Simon ôm chầm lấy nàng. Chàng cúi xuống hôn thật lâu vào miệng nàng. Không rõ vì nàng dùng son môi đặc biệt, hay hơi thở khác thường của nàng mà Văn Bình cảm thấy tâm thần ngây ngất. Từ thuở quen nhau đến giờ, chàng đã hôn môi nàng hàng chục lần, và lần nào chàng cũng lâng lâng như lạc vào một thế giới chứa đầy bí mật, những bí mật lạ lùng gấp vạn, gấp triệu lần bí mật trong Bóng tối Đồng Pha Lan.

NGƯỜI THỨ TÁM.

 


Xem Tiếp: ----