Dịch giả: Lê Thành
Chương 18

     ôi đặt nàng nằm trên lớp lá vàng, dưới một gốc cây. Tôi cởi áo, cuộn tròn lại, làm gối kê đầu cho nàng. Rồi tôi lau mặt Pat và cho nàng uống ít nước. Nàng mở mắt, chăm chăm nhìn tôi vẻ ngơ ngác trước khi chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.
Trong ít phút, tôi nhìn sững nàng, lòng đầy khát khao trước tấm thân thon thả và cân đối, đầy yêu thương và thán phục trước một tâm hồn can đảm. Rồi tôi để nàng đó và quay vào hang.
Lát nữa đây, chúng tôi phải vượt qua một chặng đường khá dài, qua truông qua bãi rồi sau đó phải bơi ra biển, vậy mà Pat đang trong tình trạng suy yếu. Tôi đi về phía phá đảo. Hai chiếc xà-lúp giờ đã cặp tàu Mannix và bọn trên tàu đang kéo đám đạo tặc ở xà-lúp lên. Tôi hướng về chiếc Vahiné: xác Johnny Akimoto vẫn còn đó, nhưng không thấy bóng dáng Nino Ferrari đâu.
Tôi ngồi trên một tảng đá đốt một điếu thuốc và cân nhắc tình huống.
Đám thuộc hạ của Mannix đã tháo chạy tán loạn sau phát súng đầu tiên, nhưng rất có thể chúng sẽ ân hận về sự hèn nhát đó và quay lại để tấn công, dưới sự chỉ huy của một thủ lĩnh tài ba hơn. Nếu như vậy, tôi và Pat không thể rời khỏi đảo trước khi chúng đổ bộ và có thể sẽ phải bơi ra tàu Vahiné trong nguy cơ bị ăn đạn trung liên.
Mặc khác, nếu bọn đạo tặc đó nấn ná mãi trên tàu, mìn và tiếp đến là thủy lôi sẽ nổ, và chiếc Vahiné, vì bỏ neo gần đó, sẽ bị hư hại nặng nếu không nói là có nguy cơ bị chìm nếu những ngọn sóng do vụ nổ gây ra đẩy dạt nó vào dãy đá ngầm.
Trong trường hợp đó, tình huống của chúng tôi càng tệ hơn: chẳng thấy gì trên mặt biển xanh phẳng lặn như gương.
Một lần nữa, tôi nhìn về con tàu Mannix. Bọn đạo tặc đang tập trung trên boong, huơ tay la hét. Có lẽ chúng chưa thể nhất trí với nhau, một số muốn trở lại đảo để tìm kho tàng, số khác muốn nhổ neo để đến một vùng biển an toàn hơn trước khi đến đất liền hay tin về cái chết của Johnny và Manny Mannix.
Tôi thấy hai chiếc xà-lúp vẫn còn cặp ở hông tàu và các mái chèo đã được rút lên. Tôi thầm nghĩ, nếu trong hai mươi phút nữa bọn chúng không kéo xà-lúp lên, thì như thế có nghĩa là bọn chúng quyết định ở lại để tiếp tục săn lùng kho báu. Ngược lại, nếu nội trong hai mươi phút nữa mà chúng không nhổ neo thì con tàu của chúng sẽ nổ tung trong phá đảo và như thế máu sẽ vấy lên bãi cát trắng của hòn đảo.
Tôi quyết định để Pat ngủ thêm chốc lát. Sau đó, chúng tôi sẽ xuống bãi biển để quan sát sự việc. Nếu thuyền Mannix nhổ neo thì mọi sự sẽ thuận lợi cho chúng tôi. Nếu nó vẫn ở yên tại chỗ, chúng tôi sẽ chờ mìn nổ và sau đó dùng ca-nô của Pat để về đất liền. Đột nhiên, tôi nhận ra rằng mình chẳng có cách nào để thông báo cho Nino Ferrari. Và chắc là, Nino Ferrari cũng đang thắc mắc không biết tôi và Pat còn sống hay đã chết...
Thế rồi, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ: nếu để Pat ngủ thêm hai mươi phút nữa và mất ba mươi phút để ra bãi biển, như thế tôi vẫn còn một tiếng đồng hồ để xoay trở trước khi mìn nổ. Tôi có thể mặc bộ đồ lặn để bơi đến chiếc Vahiné.
Tôi đứng dậy, gí mũi giày dập tắt điếu thuốc và quay vào hang. Tôi cầm lấy cái túi đựng lương thực trống trơn ở hang phía trong rồi đẩy bộ xương người co quắp sang một bên. Bộ xương khá nhẹ khiến tôi phải ngạc nhiên. Tôi hốt tiền vàng, cho vào đầy túi rồi, rút cây đoản kiếm ra khỏi cát, tôi vứt nó lên đống tiền.
Tôi cầm lấy cái túi, tắt đèn pin và rời hang.
Đến bên Pat, tôi đánh thức nàng và đỡ nàng ngồi dậy..
Gượng cười, Pat nói với tôi:
- Anh tha lỗi cho em nhé! Hình như em đã quá lạm dụng lòng tốt của anh...
Tôi hôn nàng và giữ nàng trong tay một lúc. Sau đó, tôi giải thích cho nàng kế hoạch của tôi. Trao cho nàng cái ống nhòm, nàng hãy nhìn con tàu Mannix, mà lúc này bọn đạo tặc đang ngồi thành vòng tròn quanh thuyền trưởng. Hai chiếc xà-lúp vẫn cặp sát mạn tàu.
Trả lại tôi ống nhòm, Pat nói:
- Này, anh Renn?
- Gì em?
- Chẳng hiểu Nino có còn sống không?
- Dĩ nhiên. Sở dĩ chúng ta không trông thấy Nino là vì anh ta đang lặn dưới nước, phía vòm sau chiếc Vahiné. Anh ta cần phải tiết kiệm dưỡng khí để có thể bơi vào đảo. Đừng quên rằng Nino rất thành thạo với loại công việc đó.
- Renn à, em mong chuyện này chấm dứt càng sớm càng tốt.
- Em tin đi, nó sẽ chấm dứt trước khi chiều xuống.
Súng trong tay, tôi nhét những lắp đạn còn lại vào túi rồi cúi người cầm lấy túi tiền vàng. Pat nhìn tôi với vẻ lạ lùng, không nói năng gì. Biết nàng thắc mắc, tôi nói:
- Pat à, anh cần phải mang thứ này theo. Sở dĩ như thế là vì chúng ta đã chiến đấu để có nó và chúng ta đã chiến thắng. Anh mang theo vì anh có số nợ phải trả và chúng ta cần phải xây dựng cuộc đời.
Pat rùng mình:
- Máu đã đổ trên đống vàng đó.
- Đúng. Và máu cũng đã đổ trên đảo này, trên boong tàu Vahiné. Ta đã đến đây với mong ước được yên bình và rồi ta buộc phải chiến đấu để bảo vệ nó. Em hiểu chứ, em yêu?
- Em cần phải có thời gian Renn ạ. Để hiểu điều đó em cần phải có đôi chút thởi gian và rất nhiều yêu thương.
Len qua những bụi rậm, chúng tôi men theo lối mòn của đàn dê, bỏ lại sau lưng cái xác Mannix đang phơi dưới nắng. Ra đến bờ truông, chúng tôi nằm rạp xuống để quan sát con tàu Mannix. Một trong hai chiếc xà-lúp đã được kéo lên tàu và đang được hai thủy thủ neo chặt vào boong. Một số khác đang kéo chiếc thứ hai lên.
Như vậy là bọn chúng đang sửa soạn để ra đi.
Chúng tôi nằm im một lúc, lòng phập phồng hy vọng.
Rồi chúng tôi thấy mặt nước xao động khi cái neo được kéo lên và tiếng máy tàu vo ve. Con tàu từ từ tiến ra con lạch. Chúng tôi đứng dậy. Đã đến lúc phải trở về trại.
Nằm trên cát nóng, Nino đang hút thuốc. Bằng giọng bình thản, anh nói:
- Tôi biết sẽ gặp lại quý vị mà.
Cái câu nói thản nhiên đó làm tôi nghẹt thở. Tôi nói:
- Chuyện gì...
Nino huơ tay:
- Tôi đã làm việc nhanh hơn dự liệu. Sau khi gài mìn xong, tôi bơi về tàu Vahiné, hy vọng có thể nghỉ ngơi đôi chút. Lúc đó, tôi nghe tiếng súng nổ và thấy bọn chúng chạy ra bãi biển như một lũ điên. Tôi đoán được điều gì đã xảy ra.
- Tôi đã giết Manny Mannix.
- Tôi biết... Lúc đó, tôi đã chờ cho bọn chúng lên hết trên tàu và trong khi bọn chúng xôn xao kể lại sự việc, tôi bơi về đảo. Tôi cảm thấy mệt và cần nghỉ ngơi.
Tôi chỉ cho Nino xem túi tiền vàng. Anh ta huýt sáo nho nhỏ:
- Đâu ra thế này?
- Ở trong hang. Pat đã tìm thấy kho tàng... và hai bộ xương... chết do sát hại lẫn nhau.
Nino nói, giọng chán ngán:
- Mãi mãi là như thế.
Tôi thấy chẳng còn chút tươi vui nào trong ánh mắt Nino. Khuôn mặt anh xám xịt. Trông anh mệt mỏi và già hẳn. Vẫn bằng cái giọng buồn bã, anh nói lên điều mà tôi không dám hỏi:
- Chẳng bao lâu nữa là xong cả.
Nino mệt mỏi đứng dậy và cả ba chúng tôi đi ra biển.
Con nước lên nhanh. Tàu của Mannix giờ đã ra đến giữa con lạch. Trên boong tàu, đám đạo tặc nhìn về phía đảo, chỉ trỏ.
Tôi thầm nghĩ, có lẽ bọn chúng thay đổi ý kiến và tiếp tục tìm kiếm kho tàng nằm dưới xác tàu, hoặc cũng có thể bọn chúng sẽ quay trở lại một khi đã ra khỏi lạch để tấn công chúng tôi.
Nhưng sự việc không xảy ra như tôi nghĩ. Một khi ra khỏi con lạch, con tàu hướng thẳng về phía Nam để ra khỏi dòng hải lưu chảy thẳng về dải đá ngầm. Sau đó, tàu rẽ về hướng đông, in đậm bóng trên nền biển hoàng hôn.
Chính lúc đó, những quả mìn lần lượt nổ như sấm rền làm tung tóe những cột nước lớn. Chiếc tàu Mannix bị hất tung thật cao đến nỗi chúng tôi trông thấy sống ngoài bằng gỗ của nó. Rồi nó rớt ầm xuống giữa đám nước tung tóe, mạn tàu chìm xuống dưới. Đám người trên tàu bị bắn lên cao tựa như những con rối, rồi rớt xuống vùng nước xao động. Con tàu giờ lật úp khiến chúng tôi có thể trông thấy những lỗ hổng nơi vỏ tàu. Cuối cùng, khi biển sôi sục khép lại trên con tàu, chúng tôi thấy đám thuộc hạ của Mannix quay cuồng như những nút bần giữa những mảnh vỡ.
Dần dần, biển lắng dịu và những con sóng lớn dâng lên, xô nhanh vào dải đá ngầm. Một số tên bám vào xà tàu, số khác trôi nổi trên biển; vài ba tên cố bơi về hướng đảo, thật chậm, thật đáng thương.
Nino nói:
- Chưa hết đâu.
Nhiều giây trôi qua, dài bất tận. Chúng tôi đứng chết trân kinh hãi. Rồi bốn trái thủy lôi thi nhau nổ...
Một lần nữa, những cột nước lại tung tóe và những thân người bị bắn lên theo nhiều hướng. Từ đáy biển phun lên vòi nước, rong biển và cát. Nước sôi sục như nham thạch trào ra từ núi lửa.
Giờ đây, chẳng còn thấy bóng dáng của kẻ đang bơi mà chỉ còn những hình dạng trôi nổi rã rời giữa vùng biển giận dữ. Trong những phút tưởng chừng như hàng giờ, chúng tôi nhìn sững cái phần cuối của bi kịch thời cổ đại đó.
Rồi những con sóng dịu dần. Mặt trời sắp tắt để lại trên biển những mảng màu đỏ tía và vàng óng, trong khi những cái vây cá mập đen ngòm đang hội tụ về miếng mồi của chúng.
Tôi và Pat chậm rãi đi về trại.
Khi ngoái cổ nhìn lại, tôi thấy Nino vẫn còn đứng đó, như một thân tượng bị dày vò bởi sự trừng phạt, với chiếc bóng in dài trên cát.