HỒI 60
Một Lời Đề Nghị

     ừ cái nhìn đầu tiên đối với Mặc Sĩ Minh Dao, Yến Phi đã cảm thấy nàng không giống với những người bình thường khác. Đây thực sự hoàn toàn là một loại cảm nhận trực giác, khó có thể diễn tả bằng lời. Hoặc có thể là do vẻ mĩ lệ của nàng rất đặc biệt, vừa lãnh ngạo, bí ẩn lại không nhiễm trần tục. Chàng cũng không rõ tại thời điểm đó liệu có phải là đã nảy sinh tình yêu sét đánh với nàng không. Dù đang có ngọn lửa báo thù chiếm cứ trong lòng chàng, nhưng y hệt như có dòng nước mát lạnh thấm vào, tâm thần của chàng bất tri bất giác đã hoàn toàn bị nàng hấp dẫn, làm chàng có cảm giác muốn thân cận, để tìm hiểu nàng, tiếp xúc với nàng, để hưởng thụ cảm giác được ôm chặt nàng trong vòng tay.
Chàng chưa từng trải qua cảm giác rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên như vậy, đồng thời cũng khơi dậy một đoạn hồi ức đẹp đẽ đã chôn giấu trong thâm tâm, cho dù lúc đó chàng vẫn chưa xác định được người vén bức rèm lên, mĩ nữ với đẹp tuyệt thế kiêu ngạo nhìn về phía chàng lại là nữ thần trong mộng không thể thay thế được của chàng và Thác Bạt Khuê thời niên thiếu.
Đôi mắt nàng long lanh ánh lên vẻ thách thức, tựa như có chút kiêu ngạo, lại tựa như môt tiên tử cao cao tại thượng, với tấm lòng từ bi thương xót, nhìn khắp phàm gian toàn những nam tử hèn mọn không xứng với nàng. Đôi mắt xanh biếc như có khả năng nhìn thấu nội tâm của Yến Phi chàng.
Yến Phi cảm thấy con tim đập rộn rã, xương cốt ngứa ngáy, hồn phách phiêu diêu, dĩ nhiên không để ý đến trong xe còn có người khác.
Khi nàng mỉm cười thì dáng vẻ giỡn chơi bỡn cợt, giống như đang thực hiện một trò đùa ác ý, như thể lớp lớp mây mù, lãnh mạc kiêu ngạo, bị ánh dương quang phá tan, dần dần chuyển thành như quả cầu lửa nóng bỏng, khiến Yến Phi nảy sinh cảm giác như trúng điện.
Rèm cửa hạ xuống, ngăn cách mục quang của Yến Phi, nhưng không thể ngăn cách được sợi tơ tình kết nối giữa hai người.
Nếu như Mặc Sĩ Minh Dao không phải là đã khơi dậy đoạn hồi ức thời niên thiếu trong thâm tâm chàng, với tính cách của Yến Phi, bất luận có rung động đến đâu, chàng cũng có thể nhân cơ hội lặng lẽ bỏ đi. Nhưng vận mệnh lại không cho phép chàng làm một tên đào binh trong tình ái, một khi đã khởi phát thì thật rất khó thu thập.
Bàng Nghĩa ở bên cạnh cất tiếng: “Khi chúng ta nghênh đón Thiên Thiên cùng Tiểu Thi trở lại Biên Hoang tập, Đệ Nhất lâu chắc chắn đã hoàn thành!”
Yến Phi ở phía bên kia đường nhìn sang vẻ ngoài to lớn của Đệ Nhất lâu đang được trùng tu, nhãn tình chăm chú nhìn tầng tầng lớp lớp những giá đỡ kiến trúc, nhưng trong tâm tưởng của chàng lại không phải là Kỷ Thiên Thiên, mà là Mặc Sĩ Minh Dao với mối quan hệ phức tạp, ân oán đan xen, trong tim không khỏi vang lên chút hổ thẹn.
Tiếng của Cao Ngạn cũng vang lên bên cạnh: “Đệ Nhất lâu mới sẽ hoành tráng hơn xưa, quy mô cũng lớn hơn, đích thực là sản phẩm tâm huyết của lão Bàng. Hắc! Lão tử ta rất rõ ràng tâm tình của lão Bàng, y bỏ ra nhiều công sức…..”
Bàng Nghĩa ngắt lời: “Cao Ngạn!”
Cao Ngạn cười hi hi: “Không nói nữa! Không nói nữa!”
Yến Phi là người thứ hai có thể hiểu rõ tâm ý của Bàng Nghĩa, thậm chí còn rõ ràng hơn so với Cao Ngạn, mà cũng do tao ngộ tương tự. Chỉ khác ở chỗ chàng từ tình cảm tương tư hóa thành lực lượng, tận hết khả năng để giải cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi. Còn Bàng Nghĩa thì lại đặt tâm tư trong việc trùng tu Đệ Nhất lâu, nhằm nguôi ngoai nỗi mong nhớ trong lòng đối với Tiểu Thi.
Nhưng không biết Tiểu Thi đối với tâm ý của Bàng Nghĩa sẽ như thế nào? Tự nghĩ liệu có nên thông qua mối liên hệ qua tâm linh với Thiên Thiên mà dùng chút tâm lực giúp hắn?
Cao Ngạn nói “Tiểu Phi vì sao không nói gì?”
Khi xa đội của Mặc Sĩ Minh Dao rời khỏi Trường An cung của Phù Kiên, Yến Phi đang đứng trên đường lớn bên ngoài cung điện, lúc tọa giá của nàng đi ngang qua trước mặt, chàng đã thực hiện nghi thức chào hỏi đặc biệt của Bí tộc.
Mặc Sĩ Minh Dao không hề vén rèm cửa để nhìn lại chàng, nhưng chàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự rung động trong lòng của Mặc Sĩ Minh Dao, khiến chàng hiểu được lần này Bí nhân đến kinh sư Đại Tần là có nhiệm vụ bí mật không thể nói với người ngoài. Chàng đã vô tình xúc phạm đến cấm kị của Bí nhân. Mặc Sĩ Minh Dao hiện chỉ có hai chọn lựa là sát nhân diệt khẩu, hoặc là gặp mặt chàng.
Thanh âm của Bàng Nghĩa vang lên sát bên tai: “Tiểu Phi có tâm sự à?”
Yến Phi từ trong hồi ức quay trở lại hiện thực, hít một hơi khí lạnh của tiết đầu đông, nói: “Ngày đó ngươi không phải là có một bàn dành riêng cho Thiên Thiên à? Cái bàn vẫn còn chứ?”
Bàng Nghĩa nói: “Cái bàn vẫn còn tốt, đã được đưa đến Tiểu Kiến Khang, hiện tại đang ở Trung Nghĩa đường của Đại Giang bang, sau khi Đệ Nhất lâu hoàn thành sẽ được đem về.”
Tất cả dường như đã được định sẵn trong số mệnh, trốn không được mà né tránh cũng không xong.
Sau khi rời khỏi ốc đảo nơi sa mạc, chàng đã nghĩ là sẽ mãi mãi không gặp lại thiếu nữ Bí tộc người đã đi vào trong mộng của chàng, không ngờ là gặp lại ở nơi góc đường đông đúc của Trường An. Đây không phải là định mệnh thì còn là gì nữa?
Vận mệnh đã không bỏ rơi chàng, lại cũng không buông tha. Nếu chàng đoán không sai, cuộc quyết chiến tối mai với Hướng Vũ Điền chắc hẳn là do Mặc Sĩ Minh Dao một tay an bài.
Một nghi vấn nổi lên trong lòng Yến Phi.
Mặc Sĩ Minh Dao phải chăng hiểu rõ mối quan hệ giữa chàng với Mặc Di Minh? Nghi vấn này của chàng không phải là vô căn vô cứ bởi lẽ họ có thể đến ốc đảo nơi cử hành lễ hội cuồng hoan chính là do Mặc Sĩ Minh Dao đã chủ động dẫn đường chàng và Thác Bạt Khuê.
Cao Ngạn nói: “Ngươi nhìn gì chăm chú vậy? Phải chăng nhớ lại những việc trước kia? Ài! Nếu như ta mỗi ngày có thể cùng Nhã nhi đến đây uống Tuyết giản hương, đời người còn gì hối tiếc nữa chứ.”
Yến Phi nhìn sang phía Bàng Nghĩa đang trầm tư suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Các ngươi đến tiệm đèn chờ ta, sau khi ta xong việc sẽ gặp lại các ngươi.”
Bàng Nghĩa ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn đi đâu vậy?”
Yến Phi đã cất bước đi xa, âm thanh truyền lại nói: “Ta muốn kiếm một bằng hữu cũ để tâm tình vài câu.”

***

Đồ Phụng Tam nghe thấy hai mày nhíu chặt nói: “Không có sự phối hợp của Chu Tự, khi quân đội của Tạ Diễm thất bại hoàn toàn, sẽ không có ai về lại được Hải Diêm. Chuyện bọn ta thu thập Bắc Phủ binh trong tay Tạ Diễm sẽ trở thành bọt nước, mà bọn ta cũng sẽ thua trận này.”
Lưu Dụ trầm ngâm nói: “Ta nhất định phải đi gặp Chu Tự một lần. Ngày đó tại Biên Hoang tập giữa trăm vạn đại quân của Phù Kiên ta vẫn có cách gặp mặt lão, hiện tại cũng không phải ngoại lệ.”
Đồ Phụng Tam lắc đầu: “Ta không đồng ý, hành tung của ngươi tuyệt đối không thể bộc lộ, nếu không sẽ làm hỏng toàn bộ kế hoạch, cốt lõi trong thành bại của chúng ta nằm ở bốn chữ “bất ngờ để thắng”. Nếu để Từ Đạo Phúc biết được ngươi hoạt động tại vùng phụ cận, khẳng định sẽ đề cao cảnh giác, chúng ta sẽ mất yếu tố “bất ngờ”. Ngươi không nghĩ đến thu nạp Lưu Nghị sao? Trước giờ bọn ngươi vẫn chưa thật sự trở mặt với nhau mà."
Lưu Dụ cười khổ: “Không phải là ta không nghĩ đến Lưu Nghị, nhưng thật sự là không muốn làm bộ thân thiện với loại tiểu nhân hèn hạ như vậy.”
Đồ Phụng Tam gật đầu nói: “Ta hiểu, nhưng vấn đề ở chỗ Lưu Nghị lại là lựa chọn duy nhất của chúng ta, ngươi có nghĩ ra nhân tuyển nào khác không?”
Lưu Dụ lo lắng nói: “Lưu Nghị bề ngoài tuy vẫn coi ta là cấp trên, nhưng sự thật lại ngầm bài xích ta, lợi dụng và hãm hại ta, đẩy ta vào chỗ bất nghĩa. Con bà hắn! Lúc Hà Khiêm vừa mới chết, hắn đối với ta còn có phần thành thật, sau này lông cánh cứng cáp, hơn nữa ở Kiến Khang may mắn gặp thời, được Tạ Diễm sủng tín, đã không còn để ta trong mắt, nếu ta thế này đi gặp hắn, chỉ khiến hắn thêm cảnh giác.”
Đồ Phụng Tam hào khí dâng trào nói: “Khiến hắn thêm cảnh giác thì sao chứ? Hắn có thể làm gì được? Hiện tại tình hình của Bắc Phủ binh nói theo ngôn ngữ giang hồ, có thể gọi là “cuộc”. Nếu không thể nắm được tiên cơ, khẳng định là sẽ thất bại”
Lại nói tiếp: “Chỉ cần là hắn đang rụt rè e ngại là được, loại tiểu nhân này giỏi nhất là gió chiều nào xoay chiều ấy. Ta dám bảo đảm hắn sẽ khuất phục ngươi, đương nhiên là phải sử dụng chút thủ đoạn.”
Lưu Dụ ngạc nhiên: “Thủ đoạn gì?”
Đồ Phụng Tam nói: “Nếu có công văn bổ nhiệm của triều đình chỉ định ngươi làm thái thú Hải Diêm, thì ngươi có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản Hải Diêm, lúc đó lo gì Lưu Nghị không ngoan ngoãn nghe lời”
Lưu Dụ nhíu mày hỏi: “Thế nào mà Tư Mã Đạo Tử lại cấp cho ta loại chứng nhận đoạt thành kiểu đó chứ, làm sao có thể trắng trợn không nể mặt Tạ Diễm với Lưu Lao Chi như vậy?”
Đồ Phụng Tam tự tin mỉm cười: “Khi Gia Hưng với Ngô Quận sớm rơi vào tay Thiên Sư quân, Cối Kê tất đại loạn, Lưu Lao Chi sẽ kháng lệnh và rút về Quảng Lăng. Tư Mã Đạo Tử không nói như vậy, không lẽ hắn muốn thấy Thiên Sư quân tiến đến gần Kiến Khang?”
Lưu Dụ nói: “Ngươi đoán Lưu Lao Chi có đảm lược lớn vậy sao?”
Đồ Phụng Tam nói: “Lưu Lao Chi tuyệt không phải tên ngốc, hắn tuyệt sẽ không lưu lại làm vật bồi táng cùng gã ngốc chân chính Tạ Diễm. Nếu ta đoán không nhầm, sau khi hỗ trợ Tạ Diễm công hạ Cối Kê, kẻ sẽ chuồn đi đầu tiên khẳng định là Lưu Lao Chi. Hắn sẽ tùy tiện tìm một lý do rồi nghênh ngang kéo quân về Quảng Lăng, chẳng hạn như với mĩ danh trợ thủ kinh sư? Bởi việc Thiên Sư quân có thể theo đường biển trực tiếp tiến đến kinh sư là không thể dị nghị, như vậy hắn có thể một công đôi việc, vừa có thể bảo toàn thực lực, lại có thể nhờ tay Thiên Sư quân trừ đi người cuối cùng của Tạ gia có ảnh hưởng đến Bắc Phủ binh và trừ đi những tướng lĩnh trong phe Hà Khiêm.”
Lại nói tiếp: “Vào lúc này Hoàn Huyền đã thanh toán xong Dương Toàn Kì và Ân Trọng Kham. Trong tình huống đó, Tư Mã Đạo Tử làm sao dám ho he gì với Lưu Lao Chi?”
Lưu Dụ nói: “Trong tình huống như vậy, chúng ta mới yêu cầu Tư Mã Đạo Tử đưa ra loại công văn bổ nhiệm đó, không phải sẽ lỡ mất cơ hội sao? Khi có được công văn thì Hải Diêm đã sớm rơi vào tay Từ Đạo Phúc.”
Đồ Phụng Tam nói: “Chúng ta đương nhiên không đợi đến lúc đó, trước tiên sẽ làm một công văn giả thì sao? Thủ đoạn này trước kia làm việc cho Hoàn Huyền ta đã nghĩ ra, giả truyền thánh chỉ để thuyết phục và đe dọa những tướng thủ thành bên ngoài Kiến Khang. Âm Kỳ chính là cao thủ ngụy tạo thánh chỉ. Ngươi trước hết cứ đem thánh chỉ giả đến gặp Lưu Nghị, rồi sau này sẽ thu thập thánh chỉ thật, cứ giả giả thật thật như vậy, trong thời buổi binh hoang mã loạn như hiện tại, sẽ không ai khám phá ra được.”
Lưu Dụ gật đầu: “Tốt lắm! Vậy ta sẽ thử xem.”
Đồ Phụng Tam nói: “Từ Đạo Phúc khẳng định trước hết sẽ tấn công Ngô Quận và Gia Hưng để cắt đứt liên hệ giữa quân viễn chinh với Kiến Khang. Tiếp đó hắn sẽ tấn công Hải Diêm, và cuối cùng sẽ đến lượt quân chủ lực của Tạ Diễm ở Cối Kê. Chúng ta vào lúc có tin cáo cấp ở Ngô Quận, Gia Hưng sẽ đến Hải Diêm tìm Lưu Nghị. Tuy nhiên tuyệt đối không được thông qua Ngụy Vịnh Chi để liên lạc với Lưu Nghị. Bởi lẽ Ngụy Vịnh Chi từ đầu đến cuối đều thuộc phe Lưu Lao Chi, điều đó sẽ khiến Lưu Nghị phát sinh những hoài nghi không cần thiết, có thể ảnh hưởng đến đại sự.”
Lưu Dụ nói: “Chúng ta nên phái ai đi?”
Đồ Phụng Tam cười nói: “Tống đại ca thế nào?”

***

Yến Phi đứng ngoài cửa, thấp giọng hỏi: “Hướng huynh có trong đó không?”
Cửa phòng mở ra, Hướng Vũ Điền vẻ mặt tươi cười xuất hiện trước mắt, vui vẻ nói: “Ta đã sớm đoán Yến huynh sẽ đến, bất quá nếu huynh không đến tìm ta, ta cũng sẽ đến tìm huynh. Mời vào.”
Hướng Vũ Điền nhích người qua một bên nhường Yến Phi băng qua ngưỡng cửa tiến vào phòng. Đây là phòng khách xa hoa bên ngoài của phòng ngủ, có lẽ những khách nhân của lữ quán đều đã đến Dạ Oa Tử tham gia nhiệt náo, bốn phía không có âm thanh, những phòng bên cạnh đều không nghe tiếng người, cả lữ quán rộng lớn, dường như chỉ có hai người bọn họ.
Hướng Vũ Điền nói: “Yến huynh mời ngồi!”
Yến Phi bước đến chiếc bàn tròn đặt giữa phòng, kéo ghế và ngồi xuống, Hướng Vũ Điền ngồi phía đối diện của chàng.
Yến Phi nói: “Hướng huynh có biết vì sao ta đến tìm huynh không?”
Hướng Vũ Điền bình tĩnh nói: “Đương nhiên vì Minh Dao. Ta có khả năng nhìn người độc đáo, trong cuộc nói chuyện bên cạnh thiên huyệt, huynh không hề chủ động đề cập đến Minh Dao, trái lại khiến ta thấy huynh vẫn còn dư tình với nàng, bởi vậy còn phải kiềm chế bản thân.”
Yến Phi cười khổ: “Huynh nhìn trúng rồi, nhưng vì sao huynh lại muốn gặp ta?”
Hướng Vũ Điền thản nhiên nói: “Ta muốn gặp huynh để hiểu hơn về huynh, hiểu thấu huynh thì sẽ tăng khả năng chiến thắng tối mai. Tuy nhiên huynh cứ an tâm, trước đêm mai, chúng ta vẫn là bằng hữu.”
Yến Phi hỏi: “Cuộc chiến này không thể tránh được sao?”
Hướng Vũ Điền cảm thán đáp: “Ta cũng hy vọng có một giải pháp tốt hơn, đáng tiếc là ta đã nghĩ về nó đến nỗi đầu óc trống rỗng. Vấn đề ở chỗ nếu như ta không giết huynh thì cũng không có mặt mũi nào trở về gặp Minh Dao, “Đạo tâm chủng ma đại pháp” của ta khẳng định cũng mất luôn. Với tác phong làm việc quyết đoán và ngoan lạt của Minh Dao, sau khi biết ta thất bại, sẽ lập tức đốt cháy bí cấp. Ta muốn cưỡng đoạt cũng không được bởi khả năng thành công hầu như không có, hơn nữa ta cũng không biết nàng giữ bảo quyển ở chỗ nào. Ài! Một là huynh giết ta, không thì ta giết huynh. Ta phải nhắc nhở Yến huynh, nến như huynh nương tay, ta sẽ lợi dụng chỗ sơ hở ngu xuẩn đó của huynh để giết huynh.”
Yến Phi nhẹ nhàng nói: “Vật trọng yếu như vậy, Minh Dao khẳng định luôn mang theo bên mình không rời”
Hướng Vũ Điền cười nói: “Lại là đề nghị của huynh tối qua khi rời khỏi à! Con bà nó, trước hết chưa cần nói đến bản thân võ công của Minh Dao, chỉ cần là bát đại Bí vệ kề cận của nàng đã không dễ đối phó, huống chi ta làm sao có thể hạ sát thủ đối với tộc nhân của mình? Võ công của huynh dù có đạt đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh cũng không có khả năng bắt sống Minh Dao. Cho dù huynh thắng được Minh Dao, liệu huynh có đành lòng thẳng tay dập liễu vùi hoa chăng? Nếu không bắt sống được nàng thì làm sao huynh lấy lại bảo quyển cho ta? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chẳng có cách nào.”
Yến Phi nói: “Nếu như ta giả chết thì thế nào?”
Hướng Vũ Điền ngạc nhiên nói: “Huynh giả chết?”
Yến Phi nói: “Đúng vậy! Ta giả dạng là đã bị huynh giết chết, như vậy huynh có thể giao phó với Minh Dao, thu hồi bảo quyển.”
Hướng Vũ Điền xuất hiện thần sắc cảm động, trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói: “Không làm vậy được, đây là ta nghĩ cho huynh, huynh không thể chết, việc giả chết không thực hiện được, bởi lẽ Biên Hoang tập sẽ sụp đổ, tín tâm của Hoang nhân sẽ tan như mây khói. Ài! Chúng ta phải đối mặt với hiện thực! Minh Dao tuyệt đối không phải người dễ bị gạt. Đêm mai chúng ta sẽ toàn lực xuất thủ, nếu như ta thất bại mà chết, thì chỉ tự trách học nghệ không tinh, không có gì oán trách huynh. Cho dù thành oan hồn, ta vẫn muốn cùng huynh làm bằng hữu.”
Yến Phi mỉm cười: “Có lẽ người khác giả chết sẽ không gạt được ai, nhưng ta giả chết thì hoàn toàn có thể qua mắt được bất kỳ ai, bởi lẽ ta đã từng chân chính chết qua.”
Hướng Vũ Điền ngạc nhiên nhìn chàng, hai mắt thần quang sáng dần lên.
Yến Phi hỏi: “Hướng huynh nghĩ gì vậy?”
Hướng Vũ Điền không thể tin được nói: “Yến huynh chẳng lẽ đã luyện thành nguyên thần như trong truyền thuyết của đạo gia? Úi cha! Má ơi! Ta cuối cùng cũng thông suốt, tối qua thì ra nguyên thần của huynh hòa nhập vào thân kiếm phát ra âm thanh, con bà nó! Yến Phi huynh thực sự bất phàm.”
Yến Phi nói: “Ta tịnh không có dựng chuyện lên, tại cuộc quyết chiến lần thứ nhất của ta với Tôn Ân trên hoang cương, ta đã bị Tôn Ân giết chết, Ni Huệ Huy ẩn phục gần đó đã cướp thi thể của ta, đem đến nơi khác mai táng. Nhưng sau một khoảng thời gian ta tự nhiên sống lại, phá đất chui ra.”
Hướng Vũ Điền hưng phấn nói: “Đã nghe qua, đã nghe qua, thuyết thư gọi là ’Yến Phi nộ bính Mộ Dung Thùy’. Nhưng chỉ nói lúc đó huynh giả chết, cuối cùng với một cỗ chân khí sót lại đã nối liền tâm mạch, và sau đó có được linh giác siêu việt hơn hẳn thường nhân.”
Tiếp đó lộ ra thần sắc cảm động, nói: “Yến huynh thực sự là bằng hữu chân chính, tuy nhiên Hướng Vũ Điền ta là hạng người nào chứ, làm sao có thể hại huynh phải hy sinh lợi ích của cả Biên Hoang tập được? Ha! Đầu óc ta đã linh hoạt trở lại rồi! Ha! Nhất định có biện pháp, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn kỳ mĩ.”
Yến Phi vui mừng nói: “Huynh biết rõ về tình hình của Minh Dao, chắc chắn sẽ chu tường hơn suy nghĩ của ta”
Hướng Vũ Điền khổ não nói: “Nói thật cho ta biết, nếu như ta và huynh hợp tác qua mặt Minh Dao, liệu có tính như là bán đứng tộc nhân của mình không?”
Yến Phi nói: “Chúng ta đâu thể coi như vậy được? Tối mai chúng ta trước mắt Hoang nhân và du khách, công bình quyết chiến một trận, ai cũng toàn lực ứng phó, nếu như huynh có thể sát tử ta, là có thể hoàn thành nhiệm vụ. Còn nếu như huynh bất hạnh thua trận, nhiệm vụ của huynh coi như thất bại, nhưng huynh đã tận lực thực hiện, thi hành lời hứa của huynh với Minh Dao, bởi vậy huynh tuyệt đối không có lỗi với Minh Dao, lại càng không có lỗi với tộc nhân của mình.”
Hướng Vũ Điền ngây người hỏi: “Huynh thật sự có tự tin đánh bại ta?”
Yến Phi nói: “Với một đối thủ đáng sợ như lão ca, sao ta có thể bảo đảm chắc thắng được? Mọi người đều thừa nhận huynh có khả năng thắng ta, nhưng chắc chắn sẽ thụ thương, vả lại sẽ làm huynh không thể dùng Thiết Xá Lợi để trốn đi xa được, với thương thế tuyệt đối không nhẹ, huynh khó thoát khỏi kết cục bị Hoang nhân phẫn nộ dùng loạn đao phân thây. Với tác phong không đổi của huynh, sao có thể để sự việc ngu ngốc đó xảy ra? Đương nhiên nhân lúc vẫn còn khả năng ly khai, thấy khó thì lui. Trong tình huống như vậy thì cuộc đấu tranh giữa huynh và ta vẫn chưa ngừng lại, bất quá chiến trường sẽ dời lên phía bắc. Đúng không?”
Hướng Vũ Điền nhíu mày nói: “Trong tình huống như vậy, ta không có khả năng toàn lực xuất thủ đối với huynh, bởi lẽ ta căn bản không có sát tâm.”
Yến Phi nói: “Hướng huynh là dạng người nào chứ, cứ nghĩ là sau khi hạ sát ta là có thể thu hồi bảo quyển, tự nhiên sẽ kiếm hạ bất lưu tình. Ý định của ta là thế này, khi huynh toàn lực xuất thủ, nhưng vẫn không làm gì được ta, mới bỏ đi ý định muốn giết ta, quay đầu lại cùng ta hợp tác, đó là phương pháp duy nhất để có thể thu hồi bảo quyển. Nói không chừng đối với tộc nhân của huynh lại là việc tốt, sau khi ta và huynh hợp tác, mới có thể giảm đến mức thấp nhất thương vong của tộc nhân của huynh. Khi mà chúng ta có thể khiến Minh Dao thấy khó mà lui, thì đó là kết cục tốt nhất cho mọi người. Ài! Con bà nó! Ta làm sao có thể hạ sát thủ với Minh Dao được?"
Hướng Vũ Điền gật đầu: “Đúng vậy! Nếu như ta không có cách nào sát tử huynh, điều đó cũng giống như ta thua trận thân vong, nhưng ta lại không chết, đó chính xác là tình huống không phân thắng bại, Minh Dao sẽ không thể trách ta, tuy nhiên cuộc đấu tranh giữa chúng ta vẫn sẽ tiếp diễn. Ha! Để ta nghĩ xem.”
Tiếp đó y hướng về Yến Phi hỏi: “Còn vấn đề gì không?”
Yến Phi nói: “Đương nhiên là còn vài vấn đề khác, mong Hướng huynh giải quyết vài nghi vấn trong lòng ta.”
Hướng Vũ Điền đứng dậy nói: “Chúng ta hãy tìm chỗ nào tốt uống vài chén rồi nói tiếp, cơn thèm rượu của ta đến rồi! Ha! Tư vị của Tuyết giản hương thật khiến người ta nhớ mãi.”
Yến Phi đứng dậy nói: “Hôm nay dàn Tuyết giản hương đủ hỏa hậu đã hết, e rằng Hướng huynh sẽ phải thất vọng.”
Hướng Vũ Điền đặt tay lên vai chàng, cười nói: “Có Yến huynh bồi tiếp ta uống rượu, quản chi mẹ nó loại rượu nào chứ.”
Hai người nhìn nhau cười lớn, cùng bước ra ngoài cửa.