HỒI 1
Kỳ Tài Dị Năng

    
ương Trấn Ác xuống ngựa ở cốc khẩu, để con ngựa đã mỏi mệt được thoải mái nghỉ ngơi gặm cỏ, tự mình tiến vào tiểu cốc.
Hang núi này cách Biên Hoang tập gần mười dặm, nằm ở khu vực núi non phía tây bắc Biên Hoang tập. Vương Trấn Ác đuổi mãi không tha đến đây là vì hắn biết về người thần bí hơn Hoang nhân, hiểu khi người thần bí thi triển Viễn độn thuật thì không thể dừng lại được nên sẽ lưu lại dấu vết hành tung.
Viễn độn thuật rất hao tổn chân nguyên. Nếu không có một thời gian nghỉ ngơi thì đừng hòng hồi phục lại được. Vì thế nếu muốn giết người này thì đây là cơ hội khó gặp.
Bốn mặt tiểu cốc đều có núi non bao phủ, cảnh trí thanh u. Vì thế mặc dù Vương Trấn Ác trong lòng tràn đầy sát cơ mà sau khi vào cốc cũng cảm thấy như rũ sạch bụi trần, tâm thần bình hòa, nhất thời khó có lòng tranh thắng với ai.
Vừa bước chân vào trong cốc, Vương Trấn Ác đã có cảm giác bị người ngấm ngầm theo dõi. Bất chợt trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Chẳng lẽ mình lại đoán sai rồi? Địch nhân chạy trốn đến đây nhưng không tĩnh tọa vận khí hành công mà vẫn giữ được trạng thái cảnh giác sao?
Vương Trấn Ác cao giọng nói: “Bản nhân là Vương Trấn Ác, một mình đến đây, bằng hữu Bí tộc nếu có gan thì hãy ra mặt cùng bản nhân quyết một trận tử chiến, để ta khỏi phí công tìm ngươi.”
Một trận cười lớn tràn đầy ý vị coi thường từ lưng chừng núi truyền xuống. Vương Trấn Ác ngửa mặt nhìn lên phía tiếng cười vọng xuống liền thấy cao thủ Bí tộc đó hiện thân trên một khối đá lớn nhô ra ngoài vách núi, đang cúi đầu nhìn hắn.
Y không còn trùm đầu che kín diện mạo nữa mà lộ xuất ‘Lư sơn chân diện mục’.
Người này tuổi chừng hai mươi, hình dáng vô cùng đặc dị. Khuôn mặt dài rộng, vầng trán cao rộng và cằm cao làm người ta cảm giác khí thế hùng vĩ. Mắt, tai, mũi và miệng y đều đơn sơ như được tạc từ đá hoa cương. Đôi mắt dài tràn đầy tiếu ý, nhưng lại làm người ta cảm thấy y bản tính ngạo thế không chịu khuất phục, kiêu ngạo tự phụ không coi thiên hạ chúng sinh vào đâu.
Y đang đứng trên hòn đá, dáng vẻ ngạo nghễ thiên hạ, tư thái như là ngoài ta ra chẳng có ai. Hơn nữa, y vai rộng lưng dày, lồng ngực căng vồng làm nổi bật bộ kình trang đen tuyền bó sát người y mặc. Nét mặt và thể hình đều tuấn tú hơn người, làm người ta cảm thấy y có điểm tà dị, khí chất bất đồng.
Y ngạo nghễ nói: “Trước tiên, ta tuyệt không phải là bằng hữu của ngươi. Tiếp nữa, ta xuất hiện gặp ngươi không có liên quan đến chuyện gì, mà là muốn xem xem ngươi là tên ngu ngốc nào, có tư cách nói câu đó không.”
Tiếp đó mục quang nhìn xuống thắt lưng da của Vương Trấn Ác, lại nhìn thanh đoản kiếm được đeo bằng một dây vào thắt lưng, hai mắt sáng bừng lên hỏi: “Cái ngươi đeo phải chăng là binh khí lừng danh thời nhà Hán?”
Vương Trấn Ác vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Huynh đài cao tính đại danh là gì? Ngươi là người đầu tiên nói đúng lai lịch thanh kiếm này của bản nhân.”
Hắn cũng thật kỳ quái, nói xong liền tùy tiện cởi bội kiếm ném lên cho đối phương.
Người kia ung dung thò tay bắt lấy, vui mừng nói: “Việc đó có gì là khó? Kiếm này dài không quá ba thước, cho thấy được dựa theo phương pháp chế tạo đoản đồng kiếm thời Xuân thu Chiến quốc. Tuy là kiếm sắt, nhưng lại không được chú trọng lắm về chiều dài. Tiếp đó, kiếm này mũi kiếm hình tròn thon nhọn, mũi kiếm và thân kiếm được đúc liền thành một thể. Loại kiếm hình dạng thế này không hề thấy trước đời Hán. Hơn nữa, hình dạng kiếm này dẹp mà sống kiếm thu vào, chính là kiểu thịnh hành vào đời nhà Hán nên ta chỉ nhìn một lần là biết.”
Y lại cười nhẹ tiếp: “Xem ngươi cũng là người có tiếng tăm. Tiện đây cũng cho ngươi biết ta là ai. Hướng Vũ Điền chính là ta.”
“Choang!”
Tay phải Hướng Vũ Điền cầm vỏ kiếm, tay trái bạt kiếm khỏi vỏ, tán thưởng: “Kiếm tốt! Đã trải qua bao nhiêu năm dài mà vẫn như vừa mới được đúc ra. Chất sắt thế này càng khó được thấy. Nhìn thanh kiếm này không có kiếm quang, nhưng ở lưỡi lại ẩn hiện ánh sáng vàng rực rõ đủ biết binh khí này là loại hợp kim được đúc thành bằng nhiều loại chất sắt khác nhau. Thuật đúc kiếm cũng đạt tới cảnh giới tối cao. Nếu ta đoán không lầm thì kiếm này có chứa cả thành phần huyền thiết.”
Đoạn y lại cười tươi nói: “Vương huynh không nên thấy ta dùng tay trái rút kiếm mà cho rằng ta là người thuận tay trái nhé. Thật ra dùng tay phải hay tay trái đối với ta không khác nhau nhiều. Khi động thủ mà Vương huynh cho rằng ta thuận tay trái thì sẽ thất bại nặng nề đấy.”
Với tài trí của Vương Trấn Ác mà cũng bị y làm cho hồ đồ, không rõ hư thực của y. Hắn than: “Hướng huynh đúng là kỳ nhân, nhãn lực cao minh. Kiến thức về kiếm lại càng làm người ta kinh dị. Làm người ta khó hiểu nhất là kiến thức của Hướng huynh đối với Hán tộc bọn ta. Hướng huynh chẳng phải sống lâu dài ở sa mạc, cách biệt với thế giới sao?”
Hướng Vũ Điền trả kiếm vào vỏ, tiện tay ném xuống cho Vương Trấn Ác, vật về chủ cũ. Y tiêu sái ngồi xuống rìa mỏm đá, hai chân thả xuống khẽ đong đưa vô cùng thoải mái tự nhiên. Y cười nhẹ: “Vương huynh làm sao mà có được thanh kiếm này? Không cần giấu ta đâu. Chúng ta vẫn chưa động thủ thì vẫn coi như còn là bằng hữu.”
Vương Trấn Ác đeo kiếm lên, thầm nghĩ phải chăng hắn đang thi triển kế kéo dài thời gian. Nhưng kiểu gì cũng không nhìn ra hiện tượng chân nguyên hắn tổn hao nghiêm trọng. Động thủ sớm hay muộn tuyệt không khác nhau gì. Hơn nữa hắn cũng rất hân thưởng người này, bèn cười nhẹ: “Hướng huynh tài năng phi thường, huynh đệ bội phục. Kiếm này đúng là có lai lịch. Nếu như ta nói rõ nguồn gốc của nó thì Hướng huynh sẽ đoán ra ta là ai.”
Hướng Vũ Điền cười rộ nói: “Ta đã sớm đoán ra ngươi là ai rồi! Thanh kiếm này tên là Bách Kim, là một danh kiếm đã theo Vương Mãnh tung hoành thiên hạ. Nhìn tuổi tác của Vương huynh, chắc là cháu Vương Mãnh. Hướng mỗ có nói sai không?”
Vương Trấn Ác trong lòng chấn động. Người này kiến văn quảng bác, nhãn lực cao minh tới mức làm người ta kinh sợ. Nếu hôm nay không thể đưa hắn vào chỗ chết thì Biên Hoang tập khẳng định sẽ bị hắn làm loạn đến nghiêng trời lệch đất.
Hắn trầm giọng: “Tổ phụ của ta là tử địch của quý tộc. Xin Hướng huynh dạy bảo.”
Hướng Vũ Điền ngạc nhiên: “Vương Mãnh là Vương Mãnh, ngươi là ngươi, có quan hệ quái gì đâu? Làm người mà cứ phải mang những gánh nặng như thế, ân oán của đời trước lại kế thừa nhận lấy thì cuộc sống ngắn ngủi này làm sao làm hết được?”
Hai mắt y lại xạ xuất thần sắc mơ màng, nhìn ra xa nói: “Niệm tình Vương huynh mạng không còn dài, ta nói thực với Vương huynh một chuyện. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, Hướng mỗ sẽ có thể thoát ly Bí tộc, sống theo lý tưởng của ta, truy cầu những thứ ta hằng mơ ước.”
Y lại nhìn xuống, hai mắt đột nhiên tràn đầy những tia nhìn sắc nhọn kỳ quái, ngữ khí vẫn bình tĩnh như thường, điềm đạm tiếp lời: “Thấy Vương huynh không phải là tiểu nhân ti bỉ thừa lúc ngưòi ta nguy cấp, Hướng mỗ sẽ dành cho ngươi một ân tứ là giữ cho ngươi toàn thây, còn cho ngươi nhập thổ an lành nữa. Danh kiếm Bách Kim sẽ thay cho bia đá.”
“Xoảng!”
Vương Trấn Ác rút Bách Kim bảo kiếm ra. Phía trên dậy lên đầy trời bóng người hư thật khó phân, kèm theo là một luồng kình khí kinh nhân đổ ập xuống.
Thân pháp và võ công kỳ bí quỷ dị thế này, lần đầu tiên Vương Trấn Ác mới gặp phải.

 

Yến Phi hiểu rõ mình đang bị hãm vào một trường nguy hiểm, lại là cục diện tiến thoái lưỡng nan.
Bí tộc không dễ hứa hẹn điều gì với ai, nhưng một khi đã hứa thì vĩnh viễn không hối hận. Đó là truyền thống của Bí tộc. Bí tộc hợp tác với Mộ Dung Thùy có thể chỉ giới hạn trong việc đối phó với liên quân Thác Bạt Khuê và Hoang nhân. Ngày liên quân bị phá thì cũng là lúc Bí tộc hoàn thành lời hứa. Nếu một ngày liên quân còn tồn tại thì Bí tộc chiến sỹ sẽ không màng sinh tử làm việc cho Mộ Dung Thùy.
Mặc Sĩ Minh Dao vẫn chưa biết chàng là Yến Phi. Ngày gặp nhau ở Trường An, Mặc Sĩ Minh Dao cũng nhận ra chàng là một trong hai tiểu tử Thác Bạt tộc tham gia lễ hội cuồng hoan. Khi đó Yến Phi vẫn chưa đổi tên, chưa gọi là Yến Phi mà vẫn gọi tên theo họ mẹ là Thác Bạt Hán. Đây là tên mà mẹ chàng đặt cho.
Mặc Sĩ Minh Dao chỉ biết chàng là Thác Bạt Hán, tuyệt không biết chàng là Yến Phi. Thanh kiếm chàng dùng khi đó cũng không phải là Điệp Luyến Hoa. Bội kiếm ngày đó đã thoát tay cắm vào lồng ngực Mộ Dung Văn, nằm yên ở đó rồi. Việc trở thành chủ nhân Điệp Luyến Hoa là chuyện sau này. Vì thế dù Mặc Sĩ Minh Dao biết con người Yến Phi và kiếm của chàng, nhưng không thể liên tưởng được tình nhân mà từng có quan hệ thân mật trong một thời gian ngắn lại là Yến Phi.
Bí tộc luôn bài xích người ngoài. Chàng và Thác Bạt Khuê sở dĩ có thể được tham gia lễ hội cuồng hoan vì Yến Phi biết ngôn ngữ Bí tộc, hiểu rõ quy củ của họ.
Mẹ Yến Phi là một trong số rất ít người Thác Bạt tộc tinh thông Bí ngữ. Bản lĩnh đặc thù này cũng được bà truyền thụ cho chàng. Còn như việc mẹ làm sao lại biết nói Bí ngữ thì bà chưa từng lộ ra đến nửa câu.
Chính vì quan hệ vi diệu như thế nên Mặc Sĩ Minh Dao tuyệt không hoàn toàn coi chàng là người ngoài, lại còn tuyệt đối tin tưởng chàng. Trên phương diện này, chàng cũng không làm Mặc Sĩ Minh Dao thất vọng.
Họ đều có oán thù với vương triều Đê Tần, chung một kẻ thù.
Mặc Sĩ Minh Dao, Hướng Vũ Điền và vài trăm chiến sỹ Bí tộc sùng bái tử vong, hung hãn không sợ chết, ở bất kỳ phương diện nào cũng trở thành mối uy hiếp rất lớn đối với Thác Bạt Khuê và Hoang nhân.
Chàng cần toàn lực quay về Biên Hoang tập để ứng phó với liên quân Mộ Dung Thùy và người Bí tộc.
Vấn đề ở chỗ Tôn Ân không bỏ qua cho chàng, muốn tránh cũng không được.
Kể cả trong tình trạng trong lòng không có trở ngại gì thì thắng bại với Tôn Ân vẫn chưa biết thế nào. Tôn Ân tinh tiến rất lớn, hơn nữa, chàng lúc này vô tâm quyết chiến, trong lòng trùng trùng ưu tư. Kết quả có thể tưởng tượng được.
Trong thâm tâm, chàng ngấm ngầm cảm thấy đối với Mặc Sĩ Minh Dao vẫn còn dư tình chưa dứt nên chàng cảm thấy khó xử, càng làm loạn đạo cảnh bình tĩnh của chàng.
Nếu như lúc đối mặt với Tôn Ân mà tâm cảnh chàng vẫn trong trạng thái đó thì cuộc chiến này tất bại không sai.

 

Thanh Khê Tiểu Trúc.
Lưu Dụ, Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong ngồi trong phòng thương lượng đại kế.
Tống Bi Phong nói: “Xem chừng Tư Mã Đạo Tử quả trọng dụng ý kiến của tiểu Dụ, bắt đầu tín nhiệm tiểu Dụ. Nếu không, lão tuyệt không cho bọn ta sử dụng Hoang nhân làm tử đệ binh*. Với Tư Mã Hoàng triều mà nói, đây là hành động phá lệ chưa từng có.”
Đồ Phụng Tam cười nhẹ: “Ngàn vạn lần đừng nên cao hứng sớm quá. Tư Mã Đạo Tử chỉ đang dùng lại kế cũ thôi.”
Lưu Dụ không hiểu hỏi: “Dùng lại kế cũ?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Ngươi đã quên tình hình ngày trước của Lưu Lao Chi và Hà Khiêm rồi sao? Đầu tiên, Tư Mã Đạo Tử thu nạp Hà Khiêm, kiềm chế Lưu Lao Chi. Sau đó hy sinh Hà Khiêm, làm Lưu Lao Chi phản bội Hoàn Huyền, phả hủy liên minh với Hoàn Huyền. Lần này cũng là như thế. Lão tài bồi cho ngươi để phân hóa thế lực Lưu Lao Chi. Nếu như Tạ Diễm thật sự bại trận thì nhân mã trước đây trực thuộc Hà Khiêm không còn cách nào khác sẽ về với ngươi. Lưu gia ngươi sẽ biến thành một Hà Khiêm khác, Tư Mã Đạo Tử lại có thể diễn lại tình hình ngày trước.”
Tống Bi Phong nói: “Theo ta thấy Tư Mã Đạo Tử vô cùng bất mãn Lưu Lao Chi. Có thể lão sẽ cho tiểu Dụ thay thế hắn.”
Đồ Phụng Tam nói: “Bất mãn thì bất mãn, nhưng trong lòng Tư Mã Đạo Tử điều quan trọng nhất là bảo vệ Hoàng quyền của họ Tư Mã. Tình cảm cá nhân thích hay không thích tuyệt không được xem xét nhiều. Ta hỏi các ngươi một vấn đề, nếu các ngươi là Tư Mã Đạo Tử thì sẽ sợ Lưu Lao Chi hơn hay là Lưu Dụ đây?”
Lưu Dụ lập tức tắc họng không nói được gì.
Tống Bi Phong than: “Nhìn nhận của Phụng Tam rất tinh tường thấu đáo. Có thể nói thanh danh của Lưu Lao Chi ngày càng thấp. Tiểu Dụ lại như mặt trời lên cao. Điều mà Lưu Lao Chi không thể so sánh được với tiểu Dụ là tiểu Dụ không những được lòng người, mà còn được những kẻ sỹ tiến bộ của Kiến Khang chấp nhận. Nếu như tiểu Dụ ngồi thế vào ghế Đại thống lĩnh của Lưu Lao Chi thì khẳng định sẽ trở thành một Huyền soái khác.”
Đồ Phụng Tam nói: “Tư Mã Đạo Tử là người trở mặt vô tình. Hãy nhìn lão đối đãi Hà Khiêm như thế nào, chúng ta vĩnh viễn không được quên điểm này. Vô luận thế nào, mục tiêu ngắn hạn của chúng ta đã đạt được. Bước tiếp theo là làm sao vãn hồi được cơn cuồng bạo này. Khi quân dẹp loạn lâm vào thế binh bại như núi đổ, đánh bại Thiên Sư quân, đoạt lợi ích lớn nhất vào tay mình, củng cố binh quyền.”
Lúc này, Khoái Ân về tới, hắn đầy vẻ vui mừng nói “Nhận được tin tức từ Biên Hoang tập, rồi. Yến gia đang toàn lực đến đây, trong hai ngày nữa sẽ tới Kiến Khang.”
Ba người tinh thần đại chấn. Tống Bi Phong nghĩ Tạ Đạo Uẩn được cứu rồi, vui mừng hơn hết.
Khoái Ân lại tiếp: “Biên Hoang tập phái đến ba trăm bộ đội tiên phong. Sớm hôm nay ngồi thuyền xuất phát đi Kiến Khang. Xin Lưu gia an bày tiếp ứng họ.”
Đồ Phụng Tam nói: “Yến Phi đến là bọn ta có đủ vốn để chào hỏi Lư Tuần rồi. Ta bây giờ lại hy vọng Trần công công đúng là người của Tôn Ân để có thể lợi dụng lão dụ Lư Tuần xuất hiện.”
Tống Bi Phong nói: “Trước khi Yến Phi đến Kiến Khang, bọn ta càng phải cẩn thận hơn.”
Đồ Phụng Tam cười nói: “Hôm nay Lưu gia đã gặp Hoàng đế, chính thức nhận mệnh lệnh, có thể tiền hô hậu ủng đi khắp phố phường rồi.”
Lưu Dụ cười khổ: “Người tùy tùng nếu miễn được thì cứ miễn. Tập quán của ta là sinh hoạt độc lai độc vãng, mình thích gì làm nấy.”
Tống Bi Phong nói: “Đề nghị của Phụng Tam không sai đâu. Để ứng phó với Lư Tuần thì ta có thể làm đầu lĩnh tùy tùng. Về mặt này thì ta rất thành thạo.”
Đồ Phụng Tam nói: “Việc này vạn lần không thể. Nguyên nhân rất vi diệu vì cao môn của Kiến Khang đã quen với việc Tống đại ca là cận vệ của An công. Nếu bỗng nhiên biến thành tùy tùng của Lưu Dụ thì sẽ làm người ta cảm thấy là một sự mạo phạm đối với An công. Nhiều khả năng sẽ cho là Lưu Dụ muốn ngang với An công khiến cao môn Kiến Khang rất khó chấp nhận. Từ đó sẽ phát sinh phản cảm đối với bọn ta. Việc này ngàn vạn lần không nên thử.”
Tống Bi Phong gật đầu: “Phụng Tam quả hiểu rất rõ tâm thái của cao môn Kiến Khang.”
Đồ Phụng Tam nói: “Nói cho cùng thì đó là khác biệt giữa cao môn và áo vải, là cấm kỵ không thể phạm vào. Nếu thật cần người tùy tùng thì có thể để tiểu Ân làm đầu lĩnh, ngoài ra tuyển thêm ba thủ hạ cơ linh mẫn tiệp lập thành thân binh đoàn.”
Khoái Ân mừng nói: “Tiểu Ân nguyện thị hầu Lưu gia.”
Lưu Dụ đáp: “Ta tuyệt không sợ Lư Tuần. Đánh không được thì chạy, ta tự tin có biện pháp giữ mạng. Đối với ta mà nói, đây là cơ hội tốt để luyện tập, làm ta không dám bỏ bê võ công, luôn luôn cảnh giác.”
Tiếp đó hỏi Khoái Ân: “Tiểu Ân biết luyện binh chưa?”
Khoái Ân đáp: “Hầu gia tuy có chỉ điểm cho ta phép luyện binh, nhưng chưa từng có cơ hội thực hành.”
Lưu Dụ nói: “Giờ thì cơ hội đến rồi. Tư Mã Đạo Tử giao Dã Thành bên cạnh đô thành cho bọn ta làm nơi đóng quân. Ngươi có thể làm phó tướng cho Đồ gia, theo học cách huấn luyện quân lính. Tử đệ binh Hoang nhân của bọn ta sau khi đến Kiến Khang sẽ vào ở Dã Thành. Thành đó là đại bản doanh của bọn ta ở Kiến Khang.”
Khoái Ân nói: “Như vây có sợ Lư Tuần hành thích không?”
Đồ Phụng Tam đáp: “Việc này không thể lộ liễu được. Hoang nhân huynh đệ của bọn ta sẽ đóng giả làm Nhạc Chúc quân mà Tư Mã Nguyên Hiển mới chiêu mộ. Tư Mã Nguyên Hiển cũng sẽ đến Dã Thành bất cứ lúc nào để giấu tai mắt người khác. Đương nhiên quyền khống chế thực tế nằm trong tay bọn ta. Có thể nói đây là thành quả lớn nhất của lần gặp mặt Tư Mã Đạo Tử này.”
Khoái Ân nói: “Đa tạ ba vị đại gia tài bồi. Tiểu Ân sẽ nỗ lực học tập.”
Tống Bi Phong nói: “Nếu bọn ta đoán không sai thì trong vòng ba tháng nữa tiểu Ân sẽ có cơ hội xuất chinh.”
Hai mắt Khoái Ân lộ thần sắc phấn chấn.
Ba người biết rõ tâm tình y. Khoái Ân là người có chí lớn. Dưới sự chỉ đạo tận tình của Hầu Lượng Sinh, đã học hiểu rõ ràng thị phi, sinh ra chí hướng bình thiên hạ. Cái chết của Hầu Lượng Sinh gây đả kích nghiêm trọng đối với y, làm y cảm thấy tất cả đều kết thúc. Bây giờ, bỗng nhiên tình hình thay đổi, trước mắt xuất hiện cục diện hoàn toàn mới, y đã có phương hướng để phấn đấu, mọi u sầu trước đây đều được gột rửa sạch sẽ. Sự hưng phấn của y có thể hiểu được.
Tống Bi Phong nói: “Bọn ta có nên cảnh cáo Tư Mã Đạo Tử không? Vì nếu như Trần công công đúng là người của Tôn Ân thì Tư Mã Đạo Tử đã đặt thân trong hiểm cảnh. Nếu Tư Mã Đạo Tử đột nhiên ngộ hại thì bọn ta cũng không tốt đâu.”
Quyền lực của bọn họ hiện nay đều nhận từ Tư Mã Đạo Tử. Nếu Tư Mã Đạo Tử xảy ra chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến họ.
Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Nói thật, ta hận việc đó sao không phát sinh. Nếu Tư Mã Đạo Tử đột nhiên lăn ra chết thì ai sẽ được tiện nghi? Đương nhiên là bọn ta. Bây giờ ở Kiến Khang, quyền lực lớn nhất là Tư Mã Đạo Tử, lão cũng như là một nửa Hoàng đế rồi. Sau đó là đến Tư Mã Nguyên Hiển. Trong tình hình đó, Tư Mã Nguyên Hiển sẽ phải dựa vào bọn ta giúp hắn ổn định chính cục. Vậy chúng ta không cần đánh Tôn Ân mà vẫn có thể nắm được triều chính.”
Khoái Ân nói: “Nếu như cả cha con đồng thời bị hại thì sao?”
Đồ Phụng Tam nói: “Thế càng lý tưởng. Lưu Dụ có thể bằng danh dự của hắn nắm lấy thực lực, với danh nghĩa bảo vệ Hoàng đế mà tiếp thu binh quyền Kiến Khang.”
Tống Bi Phong nói: “Nói vậy thì Trần công công sẽ không hành thích Tư Mã Đạo Tử đâu.”
Đồ Phụng Tam nói: “Lý là như thế nhưng để giết Tư Mã Đạo Tử cũng chẳng phải dễ dàng. Lão là nhân vật hoàng tộc đã trải qua nhiều sóng gió, đối với bất kỳ ai đều có lòng cảnh giác. Ví dụ như hôm nay bọn ta và lão đạt được hiệp nghị bí mật, lão cũng tuyệt không tiết lộ cho Trần công công. Lão lại biết rõ Lư Tuần đang rình mò bên cạnh, Tư Mã Đạo Tử làm sao dám khinh suất. Nếu như minh đao minh thương thì nếu Trần công công muốn giết Tư Mã Đạo Tử căn bản là không thể làm được.”
Tống Bi Phong nói: “Phải chăng tiểu Dụ đã quyết định tối nay sẽ đi phó hội với Lý Thục Trang?”
Đồ Phụng Tam nói: “Để Lưu gia đi một mình đi! Nếu không sẽ bị Lý Thục Trang coi thường gã. Bọn ta phải nói thế nào làm thế ấy, chân chính tín nhiệm Lưu gia là chân mệnh thiên tử giết không chết được.”
Lưu Dụ trong lòng cười khổ. Ài! Chân mệnh thiên tử.

Chú thích

* Tử đệ binh: Tử đệ nghĩa là con cháu. Tử đệ binh có nghĩa là đội quân chỉ dùng con cháu trong nhà làm rường cột. Ngoài ra còn có nghĩa là đội quân của riêng một (hay một nhóm) người. Nghĩa trong truyện là lấy ý thứ hai.