Dịch giả: Hương Châu
Chương 9

     vette đã không giữ lời hứa. Những ngày tháng Ba ngắn ngủi này tươi đẹp là thế, và nàng để chúng vụt qua. Nàng cứ lưỡng lự một cách khó hiểu khi cần hành động hay tạo ra một chuyển biến triệt để nào. Nàng luôn cần ai đó xoay chuyển giúp mình, như thể nàng không muốn tự chơi lấy ván cờ của đời mình.
Nàng vẫn sống như thường lệ, đi chơi với bạn bè, dự tiệc, khiêu vũ với anh chàng Leo không hơn không kém. Nàng những muốn lên đầu nguồn từ biệt những người du mục. Nàng muốn chứ. Chẳng có gì ngăn trở nàng.
Nàng muốn đi nhất vào một chiều thứ Sáu nọ. Trời nắng đẹp, những đóa nghệ tây vàng cuối cùng trên đường lộ nở xòe rực rỡ, với lũ ong lúc nhúc bên trong. Dòng Papple chảy xiết dưới cây cầu bằng đá, nước dâng cao lạ thường, gần như lấp kín những nhịp cầu. Trong không trung ngan ngát mùi thụy hương.
Và nàng thấy mình lười biếng, lười biếng làm sao. Nàng lang thang giữa khu vườn bên bờ sông, nửa mơ màng, nửa trông ngóng. Chừng nào tia nắng mùa xuân còn rọi thì nàng còn ở ngoài này. Trong nhà, bà nội vẫn ngự trị như một vị giáo chủ già khó chịu, với nùi áo lụa đen và chiếc mũ ren trắng, đôi bàn chân hơ bên lò sưởi, tai lắng nghe tất cả những gì cô Nell tuôn ra. Thứ Sáu là ngày của cô Nell. Cô thường đến ăn trưa và ra về ngay sau bữa tiệc trà sớm. Thế là bà mẹ và cô con gái to con tầm thường đã ở góa từ tuổi bốn mươi ngồi lê đôi mách với nhau bên đống lửa, trong khi cô Cissie lảng vảng ra vào. Thứ Sáu là ngày ngài mục sư ra thị trấn, cũng là ngày làm việc bán thời gian của cô giúp việc nhà.
Yvette ngồi trên chiếc ghế gỗ trong vườn, chỉ cách bờ sông vài bước chân. Dòng nước mấp mô tạo thành một khối dị kỳ. Một luống hoa nghệ tây vắt ngang vườn cây cảnh, thảm cỏ mới cắt xanh um khiến những bông nguyệt quế dường như sáng hơn. Cô Cissie xuất hiện nơi bậc cấp hành lang, cất tiếng hỏi Yvette có muốn dự buổi tiệc trà sớm hay không. Tiếng nước sông làm Yvette không nghe rõ lời cô Cissie, nhưng nàng đoán ra và lắc đầu. Dùng trà trong nhà khi mặt trời đang rực rỡ? Xin miễn, cám ơn!
Trong lúc Yvette ngồi suy tưởng dưới nắng mai, ý thức của nàng hướng về chàng du mục. Nàng có một thói quen vừa khổ sở vừa dễ chịu, đó là thả cho tâm hồn mình lang thang đến một chốn xa xăm nào đó, một người nào đó thu hút trí tưởng tượng của mình. Có những ngày nàng thấy mình ở nhà Framley, dù thực chất nàng không hề có mặt quanh đó. Có những ngày nàng thấy mình vui chơi thỏa thích với ông bà Eastwood. Hôm nay thì đến những người du mục. Nàng đang ở khu trại của họ trên mỏ đá. Nàng thấy chàng du mục quai búa các vật dụng bằng đồng, đầu ngẩng lên nhìn về phía con đường, đám trẻ nô đùa trong chuồng ngựa; người phụ nữ vợ chàng cùng người đàn bà lớn tuổi khỏe mạnh và một người đàn ông lớn tuổi trở về nhà tay xách nách mang. Trưa nay nàng có cảm giác mãnh liệt rằng nơi đó chính là mái ấm dành cho mình: trại du cư, đống lửa, ghế thấp, người đàn ông cùng cây búa, bà lão…
Ðó là một phần bản tính nàng: hướng niềm khao khát dâng trào về một nơi chốn mà nàng biết, được đến một nơi chốn nhất định nào đó, với ai đó thân thuộc với nàng. Nơi đó, trưa nay, là khu trại của những người du mục. Và chính người đàn ông trong chiếc áo len xanh đã biến nó thành thân thuộc với nàng. Chỉ cần ở nơi chàng ở, tức là được ở nhà. Những chiếc caravan, bọn nhỏ, những người phụ nữ khác: mọi thứ thật tự nhiên với nàng, mái ấm của nàng, như thể nàng đã chào đời ở đó. Nàng tự hỏi chàng du mục có ý niệm gì về nàng hay không, có thấy nàng ngồi trên chiếc ghế thấp bên đống lửa, có ngẩng đầu lên nhìn nàng đứng dậy, chậm rãi và trang trọng hướng mắt vào chàng, trước khi quay về phía những bậc cấp caravan của chàng hay không. Chàng có biết chăng? Có biết chăng?
Mơ màng, nàng nhìn lên dãy đồi thông rụng lá âm u ở phía Bắc ngôi nhà, nơi có những con đường khuất dạng dẫn lên đỉnh núi. Không thấy gì, nàng lại quét ánh nhìn xuống. Dưới chân triền dốc, con sông vừa rẽ hướng đã bị đẩy ngược lại một cách thô bạo bởi những tảng đá thấp chặn ngang dòng chảy, phải đổ ngang khu vườn về phía cây cầu. Dòng nước trắng đục trôi chầm chậm, dâng cao một cách lạ lùng. "Hãy lắng nghe tiếng gọi của nước." Nàng tự nhủ. "Chẳng cần phải lắng nghe, nếu tiếng gọi là tiếng sóng nước ầm ĩ này."
Và một lần nữa nàng đánh mắt về phía dòng nước mấp mô, bắn lên tung tóe dữ tợn mỗi khi chảy tới khúc ngoặc. Bên trên nó là khu vườn treo kết hợp nhà bếp u ám đầy những loài cây ăn trái khó trồng. Tất cả đứng trên một chiếc cọc, hướng về hướng Nam - TâyNam, đón ánh mặt trời. Ðằng sau, bên trên ngôi nhà và gian bếp- vườn là đồi thông lá rụng dường như đã khô úa. Bác làm vườn đang loay hoay trong gian bếp- vườn trên cao, bên rìa dải rừng thông rụng lá.
Có tiếng người gọi nàng. Chính là cô Cissie và cô Nell. Họ đứng trên đường lộ, vẫy tay từ giã. Yvette vẫy lại. Rồi cô Cissie vói giọng về phía làn nước, nói to:
"Cô đi một chốc thôi. Ðừng quên bà nội đang ở một mình!"
"Cháu biết rồi!" Yvette bất lực hét trả.
Nàng ngồi trên băng ghế ngó hai người đàn bà vụng về vận áo choàng dài bước chậm chạp qua cầu, trèo lên con dốc đối diện. Cô Nell xách trên tay chiếc vali mà cô đã dùng để đựng những món cô mang biếu bà nội, sau đó mang về các loại rau củ cũng như mọi thứ linh tinh thu thập được từ vườn hay từ tủ chén. Hai bóng người nhỏ dần, nhỏ dần trên con đường vòng cung trắng xóa, khệ nệ di chuyển về hướng làng Papplewick. Cô Cissie ra đến tận làng ấy hẳn là có việc.
Mặt trời ngả vàng và từ từ xế bóng. Tiếc quá đi mất! Một ngày nắng đẹp nữa sắp tàn, và nàng lại phải vào nhà, vào trong những gian phòng đáng ghét đó, với bà nội! Ðã hơn năm giờ, cô Cissie sắp về đến nơi rồi. Và khoảng sáu giờ những người khác cũng sẽ từ thị trấn về nhà, cáu kỉnh và mỏi mệt.
Trong lúc bồn chồn nhìn quanh quất, nàng chợt nghe thấy, từ bên kia dòng nước, tiếng rít của vó ngựa và bánh xe trên con đường khuất sau những hàng thông rụng lá. Người làm vườn cũng ngước mắt nhìn lên. Yvette lại nấn ná quay đi, lững thững tản bộ trên bờ sông, cách dòng nước đầy ắp vài sải chân. Nàng không muốn vào nhà. Nàng ngước nhìn lên con đường để xem có phải cô Cissie không. Nếu thấy cô, nàng sẽ vào nhà.
Có tiếng người hét vang, nàng ngoảnh lại. Chàng du mục đang phóng đến thình thịch từ cuối con đường chạy xuyên những hàng thông. Phía dưới, bác làm vườn cũng đang cắm đầu chạy. Cùng lúc ấy nàng nghe thấy tiếng gầm gừ dữ dội. Nàng chưa kịp cử động thì thanh âm ấy đã dồn thành một tiếng rống inh tai. Chàng du mục huơ tay chỉ. Nàng ngoảnh nhìn ra sau lưng.
Trước sự kinh hoàng và sững sờ của nàng, nơi khúc quanh của dòng sông, một bức tường sóng nước tua tủa màu vàng đục từ từ tràn tới, hệt như một thành lũy mãnh sư. Tiếng gầm cuốn trôi đi mọi thứ. Nàng đờ ra bất lực vì quá sững sờ, không dứt mắt được khỏi nó.
Trước khi nàng kịp nghĩ ngợi, vách nước gầm rú đã tiến lại gần. Nàng thiếu điều ngất đi kinh hãi. Nàng nghe chàng du mục kêu lên thất thanh, và chỉ kịp ngước mặt nhìn chàng phóng tới bên nàng với đôi mắt đen mở trừng trừng.
"Chạy đi!" Chàng thét và chộp lấy cánh tay nàng.
Và trong tích tắc đợt sóng đầu tiên đã nhấn chìm bàn chân nàng trong dòng nước cuồn cuộn. Thanh âm điên dại dường như lắng xuống, bất chợt, khi cơn lũ chồm lên nuốt lấy khu vườn. Quả là một đòn hạ sát kinh hồn của nước.
Lảo đảo và bì bõm trong nước, chàng du mục vất vả lôi nàng đi. Nhưng chàng vẫn giữ được cho cả hai vững chân tiến về phía ngôi nhà. Nàng hầu như không còn tỉnh táo nữa, tựa hồ cơn lũ đã nhấn chìm tâm trí nàng.
Cạnh lối đi vòng quanh nhà có một khoảnh hiên vườn phủ cỏ. Chàng du mục quơ quào mở lối đi xuyên qua đám cỏ này, đến gần bậc thềm khô ráo của lối đi, kéo nàng theo mình và cùng nàng nhảy qua cửa sổ hướng vào trong các bậc cấp hành lang. Họ chưa kịp chạy tới đó thì một đợt sóng lớn nữa trào tới, san bằng những thân cây và xô ngã họ.
Yvette thấy mình quay cuồng, quay cuồng trong một vòng quay cối xay nước buốt lạnh, với cái siết hãi hùng của chàng du mục trên cổ tay mình. Cả hai cùng chìm xuống và trôi đi. Nàng có một cảm giác nhói đau mơ hồ mà choáng váng trên người.
Rồi chàng kéo nàng lên. Chàng vươn mình chuồi theo dòng nước, tay bám chặt vào giàn đậu tía vĩ đại mọc trên bức tường. Áp lực nước ép chàng sát vào vách đá. Ðầu nàng ngoi hẳn lên mặt nước. Chàng giữ cánh tay nàng cho đến khi nàng bắt đầu cử động được. Nhưng nàng không sao tìm ra điểm đặt chân. Trong cơn xây xẩm kinh hồn như một giấc mê, nàng vùng vẫy liên hồi với đôi bàn chân chơi vơi trong nước. Chỉ có bàn tay chàng vẫn nắm chặt cổ tay nàng.
Chàng kéo nàng lại gần hơn, rồi bàn tay nàng chộp được chân chàng. Suýt chút nữa chàng lại chìm xuống. Nhưng giàn cây leo đã giữ lấy chàng, và chàng kéo nàng lên. Nàng quắp lấy chàng thô bạo, và cuối cùng kiểm soát được đôi chân mình, trong khi chàng treo lơ lửng nơi giàn cây như bị xé làm đôi.
Dòng nước dâng lên quá đầu gối nàng. Chàng du mục và nàng nhìn đăm đắm vào gương mặt đẫm nước tái nhợt của nhau.
"Leo lên bậc cấp đi!" Chàng hét.
Chỉ một khúc ngoặt, bốn sải chân! Nàng nhìn chàng: nàng không thể đi được. Ánh mắt chàng hung hãn xoáy vào nàng, và chàng đẩy nàng ra. Nàng bám vào bức tường, có cảm giác nước lũ đã dịu đi. Nàng loạng choạng bước tới khúc ngoặt, nhưng rồi lại choáng váng ngã vào gờ lan can quanh các bậc cấp. Chàng bám sát sau nàng.
Họ vừa trèo lên bậc cấp thì một tiếng gầm nữa vang lên trên nền thanh âm của nước, và tường nhà rung chuyển. Nước lại trào lên nhấp nhô quanh chân họ, nhưng chàng du mục đã kịp mở cánh cửa dẫn vào gian sảnh chính ra. Trong cơn nước trút, họ loạng choạng tới cầu thang. Ðúng lúc đó, họ nhìn thấy thân hình cũn cỡn quái dị của bà nội nổi lên giữa gian sảnh và trôi dần ra khỏi cửa phòng ăn. Tay bà vươn lên quờ quạng và cái miệng như nắp quan tài của bà mở ra trong tiếng kêu khàn đục, khi đợt sóng đầu tiên xoáy tròn quanh chân bà.
Yvette chẳng còn nhìn thấy gì ngoài cầu thang. Mù dở và hoàn toàn mất cảm giác về mọi thứ xung quanh ngoại trừ những bậc cấp nổi lên trên mặt nước, nàng trèo mải miết như một con mèo ướt run bần bật trong trạng thái vô thức. Chưa kịp lên đến đầu cầu thang, nàng đã không đứng vững được với thân hình đẫm nước và run rẩy, phải níu sát vào tay vịn. Mãi đến lúc đó, giữa cơn chấn động của tòa nhà và tiếng sóng nước gầm gừ bên dưới, nàng mới nhận ra chàng du mục ướt sũng đang ho rũ rượi từng cơn nơi đầu cầu thang. Chiếc mũ chàng đội đã văng mất, đôi mắt chàng lấp ló sau mớ tóc đen lướt thướt, nhìn xuống làn nước lềnh phềnh bên dưới đại sảnh. Yvette đờ đẫn nhìn theo, và trông thấy bà nội bập bềnh nổi lên như một chiếc phao kỳ dị, gương mặt tím ngắt, cặp mắt xanh mù lòa lồi ra, miệng sùi bọt mép. Một bàn tay nhăn nheo tím tái bấu vào song cầu thang trong khoảnh khắc, để lộ chiếc nhẫn cưới lấp lánh ánh kim.
Chàng du mục đã ngừng ho và vuốt lại mớ tóc, chép miệng trước bộ mặt trương phềnh thảm thương bên
"Không được rồi! Không được rồi!"
"Thình" một tiếng như sấm rền, căn nhà lại bị chấn động. Một ánh chớp lóe lên, tiếp đó là một chuỗi thanh âm nứt rạn, lách tách, xẹt xẹt liên hồi. Nước lại bềnh bồng dâng lên như sóng biển. Bàn tay kia đã biến mất, mọi dấu hiệu của vạn vật đều tan biến, chỉ còn biển nước nhấp nhô.
Yvette trở lại với cơn mê vô thức mù mờ, lảo đảo leo vội lên cầu thang như con mèo ướt. Nàng chưa kịp tới cửa phòng mình thì một tiếng đổ sập xé tai vang lên, và cả căn nhà bỗng chốc quay cuồng, khiến nàng sững lại.
"Căn nhà sắp sập rồi!" Chàng du mục hét vào mặt nàng. Gương mặt chàng trắng bệch.
Chàng nhìn trừng trừng vào khuôn mặt quẫn trí của nàng.
"Ống khói ở đâu? Ống khói sau nhà ấy? Phòng nào? Ống khói sẽ đứng vững…"
Chàng phóng ánh nhìn vào nàng dữ tợn, cố gắng buộc nàng hiểu ra vấn đề. Và nàng gật đầu, đĩnh đạc và bình thản một cách lạ lùng trong cơn quẫn trí: "Ở đây! Ở đây! Không sao đâu."
Họ cùng đi vào phòng nàng, nơi có một lò sưởi nhỏ. Gian phòng nằm phía lưng nhà với hai cửa sổ được bố trí hai bên ống khói lớn. Chàng du mục, vẫn ho thảm thiết và bần bật run khắp tay chân, bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Dưới kia, ngay giữa ngôi nhà và triền đồi dốc đứng, một xoáy nước dữ dội đang ồ ạt cuốn đi muôn vàn rác rưởi, kể cả chiếc cũi chó màu xanh của con Rover. Chàng du mục lại ho liên hồi và ngây người nhìn xuống. Cây nối cây ngả rạ dưới sức tàn phá của dòng nước sâu đến mười bước chân.
Rùng mình, chàng du mục ép chặt hai cánh tay đẫm nước lên lồng ngực ướt sũng của mình. Với cái nhìn cam chịu trên gương mặt xám ngoét, chàng quay sang Yvette. Một âm thanh chói tai dễ sợ nữa xé toạc ngôi nhà, rồi có tiếng nước bùng ra tung tóe. Một phần nào đó của ngôi nhà vừa đổ rạp, nền nhà bập bềnh dao động dưới chân họ. Trong chốc lát cả hai người đều đờ ra bất động. Rồi chàng du mục bừng tỉnh.
"Không được rồi! Không được rổi! Gian phòng này sẽ đứng vững. Nhìn cái ống khói kìa! Nó là một pháo đài. Ðúng! Sẽ không sao cả! Ðược rồi. Cô cởi quần áo ra và lên giường đi. Nếu không cô sẽ chết cóng mất."
"Không sao! Không sao đâu!" Nàng đáp và ngồi xuống ghế, ngước khuôn mặt dính bết tóc nhỏ nhắn, trắng bệch, ngây dại lên nhìn chàng.
"Không!" Chàng kêu lên. "Không! Cởi quần áo ra để tôi lau người cho cô bằng cái khăn này. Tôi cũng phải lau cho mình nữa. Dẫu nhà có sập, ít ra ta cũng chết trong ấm áp. Nếu nó không sập thì ta sẽ sống chứ không chết vì viêm phổi."
Vừa ho vừa run dữ dội, chàng kéo lai áo lên và vật lộn với toàn bộ sức lực lẩy bẩy đã bị cái lạnh bào mòn để cởi được chiếc áo len bó sũng nước ra.
"Giúp tôi với!" Chàng nghẹn giọng gào lên.
Nàng ngoan ngoãn túm lấy lai áo và kéo nó lên hết sức. Tấm áo chui qua đầu chàng, còn lại chiếc quần dây.
"Cởi đồ cô ra! Lấy khăn này lau mình!" Chàng dữ dằn ra lệnh, vẻ tàn bạo của chiến tranh hiện ra nơi chàng. Gần như bị ám ảnh, chàng vùng thoát khỏi chiếc quần dài cùng cái áo sơ mi dính bết trên người mình. Thân thể chàng lộ ra mảnh mai, thâm tím, run rẩy trên từng thớ thịt vì buốt giá và bàng hoàng.
Chàng chụp lấy một chiếc khăn tắm, bắt đầu nhanh nhẹn cọ xát thân thể mình. Hai hàm răng của chàng đánh lập cập nghe như tiếng đĩa chạm nhau. Yvette lờ mờ hiểu ra biết khôn thì nên làm thế. Nàng cố sức thoát ra khỏi bộ áo váy. Chàng kéo món đồ quyến rũ thần chết đó ra khỏi người nàng, và ngừng tay lau mình, nhón chân trên sàn nhà ướt bước ra cửa.
Trần trụi với chiếc khăn trong tay, chàng đứng đó như hóa đá. Chàng đánh mắt về hướng Tây, về phía nơi đã từng có ô cửa sổ đầu cầu thang dẫn lên tầng trên, đăm đắm nhìn ánh tà dương trải trên biển nước cuồng loạn, lởm chởm những xác cây và rác rưởi tả tơi. Góc nhà cuối, nơi từng có mái hiên cùng những bậc cấp, đã biến mất. Bức tường đã đổ sập, để lại phần sàn nhà chìa ra chơ vơ. Các bậc cấp cũng chẳng còn nữa.
Chàng đứng bất động nhìn làn nước. Một cơn gió lạnh thổi vào người chàng. Chàng nghiến chặt hai hàm răng lập cập với một ý chí mạnh mẽ, và quay lại vào phòng, khép cửa.
Trần trụi và run rẩy đến phát buồn nôn, Yvette gắng sức lau khô người.
"Ðược rồi!" Chàng kêu. "Ðược rồi! Nước ngừng dâng rồi! Ðược rồi!"
Chàng bắt đầu dùng tấm khăn của mình lau cho nàng. Toàn thân chàng run bắn, nhưng chàng ghì chặt nàng vào vai mình và chậm rãi chà xát thân hình mong manh của nàng, thậm chí cố gắng lau khô phần tóc không mấy ướt trên đầu nàng. Bất thình lình chàng buông tay.
 "Tốt hơn hết là cô nằm xuống giường." Chàng ra lệnh. "Tôi muốn lau mình nữa."
Hàm răng chàng lại đánh lạch- cạch- lạch- cạch liên hồi, làm ngắt quãng lời chàng nói. Run rẩy và đờ đẫn, Yvette trườn vào giường mình. Vừa gắng gượng đứng vững và xát nóng thân thể, chàng vừa bước lại gần ô cửa sổ phía Bắc, dõi mắt ra ngoài.
Nước đã dâng lên một chút. Mặt trời đã lặn, để lại một ánh hồng quang. Chàng vò tóc mình thành một mớ bùi nhùi đen ướt, ngừng lại lấy hơi giữa một cơn run rẩy đột ngột, rồi lại nhìn ra ngoài, chà khăn lên ngực mình, và bắt đầu ho trở lại vì sặc nước. Chiếc khăn giở ra có vết máu: chàng đã bị thương đâu đó, mà chả cảm thấy gì.
Tiếng ì ầm kỳ quái của nước vẫn chưa dứt, cùng tiếng thình thình khó chịu của vật gì đó va đập vào những bức tường. Gió hoàng hôn nổi lên lạnh gắt. Ngôi nhà lắc lư theo từng tiếng đập tung, rồi những âm thanh ghê rợn kỳ lạ nổi lên.
Một nỗi kinh hãi len lỏi qua tâm trí chàng, chàng lại ra cửa. Luồng gió hú ì ầm theo làn nước len vào khi chàng vừa mở cửa. Qua kẽ hở kinh dị của tòa nhà chàng nhìn thấy thế giới bên ngoài, làn nước, cảnh nước triều hỗn loạn, bầu trời chạng vạng cùng vầng trăng non tuyệt mỹ mờ ảo treo cao trên ánh tà dương, và những đám mây đẩy dần bóng tối vào không trung trên ngọn gió rét dữ dội.
Nghiến răng, mang nỗi sợ pha trộn với sự cam chịu lẫn phó mặc số phận trong lòng, chàng quay vào phòng và khép cửa. Chàng nhấc tấm khăn của nàng lên xem nó có khô hơn và ít vết máu hơn của mình không, rồi lại vò tóc và tiến ra cửa sổ.
Không kiềm nổi cơn run lẩy bẩy, chàng ngoảnh mặt đi. Yvette đã biến mất dưới lớp chăn đệm, chỉ thấy hình thù mấp mô của cơ thể nàng run lên sau lần chăn trắng. Chàng áp bàn tay mình lên hình thù run rẩy ấy như thể bầu bạn. Nhưng nàng vẫn không ngừng run.
"Ổn rồi!" Chàng nói. "Ổn cả rồi! Nước đang rút đấy."
Nàng bất thình lình hé chăn phủ đầu và ghé mắt nhìn chàng. Nàng ghé nhìn gương mặt bình tĩnh lạ lùng, xanh xao của chàng, nửa mê nửa tỉnh. Hàm răng chàng đang đánh lập cập một cách vô thức, nhưng khi chàng nhìn xuống nàng, đôi mắt đen vẫn tràn trề ngọn lửa của sức sống cùng vẻ điềm tĩnh nhất định của kẻ giang hồ cam chịu số phận.
"Ủ ấm cho tôi đi!" Nàng rên rỉ, răng đánh lập cập. "Ủ ấm cho tôi! Nếu không tôi chết cóng mất."
Một cơn co giật kinh khủng chạy suốt thân thể co ro trắng bệch của nàng, quá đủ để bẻ gãy nàng đến chết
Chàng gật đầu, quàng tay quanh người nàng, siết nàng trong một cái ôm chắc như mỏ kềm, nhằm trấn tĩnh những cơn run của chính chàng. Bản thân chàng cũng đang run lên sợ hãi, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Vì quá bàng hoàng.
Cái ghì siết của vòng tay chàng quanh mình dường như là điểm tựa duy nhất trong ý thức của nàng. Trái tim nàng đang cố nén khỏi vỡ tung trở nên nhẹ nhõm dễ sợ nhờ đó. Và dù thân thể chàng, quấn quanh nàng mềm mại và mạnh mẽ như những xúc tu, lay động không ngừng theo những cơn run rẩy như bị giật điện, sức ép rắn rỏi của những cơ bắp đang ghì chặt lấy nàng đã nâng đỡ cả hai. Dần dần những cơn run dữ dội vì bàng hoàng dịu đi trên cơ thể chàng, rồi trên cơ thể nàng, và hơi ấm quay lại với họ. Và khi hơi ấm hồi phục cũng là lúc tâm trí đau đớn nửa mê nửa tỉnh của họ lịm dần, họ trôi vào giấc ngủ miên man.