Dịch giả: Quốc Hùng – Kim Nhường
Chương 30

    
ôi nằm trong một chiếc thùng, không thở được, tim đập thình thịch với tốc độ của một đôi cánh chim đang hoạt động hết cỡ. Tôi giống như một đứa trẻ đang chơi trốn tìm, với cảm giác cực kỳ căng thẳng, hồi hộp phấn khích nôn nao trong dạ dày; như một con cún đang cố xoay người vòng vòng, cố hất bằng được mấy con bọ chét ra khỏi người. Làm ơn đừng tìm ra em, Justin. Đừng tìm thấy em đang như thế này, nằm trong cái thùng chứa vật liệu xây dựng thừa trong vườn nhà anh, người dính đầy bụi bặm và vữa thạch cao.
Tôi nghe tiếng bước chân của anh di chuyển xa hơn, những bước chân di chuyển về phía ngôi nhà và tiếng cửa đóng lại.
Tôi làm cái quái gì thế này? Một kẻ hèn nhát. Đã chạy như vịt ra và bấm chuông cửa để ngăn Justin kể câu chuyện về bố anh ấy cho Al, và sau đó, sợ đóng vai chúa trời với hai người lạ, tôi đã chạy như tên bắn, trốn xuống dưới đáy cái thùng này.
Tôi không chắc tôi sẽ có thể nói điều gì với anh. Tôi không biết làm cách nào để tìm ra được từ ngữ giải thích cái cảm giác mà tôi đang cảm thấy lúc này.
Thế giới không phải là một nơi đơn giản. Những câu chuyện như thế này phần lớn sẽ xuất hiện trên tờ Điều Tra, Pháp Luật, hoặc trải rộng trên cả hai trang hoành tráng của những tạp chí lá cải dành cho phụ nữ khác. Bên cạnh câu chuyện, hẳn sẽ có cả một tấm hình của tôi, trong khu vườn của bố, trông đầy vẻ cô đơn khổ sở trước máy ảnh. Chẳng trang điểm gì cả. Không! Justin có lẽ chẳng bao giờ tin tôi nếu tôi nói với anh ấy, nhưng hành động thì có thể mang lại tác động lớn hơn lời nói.
Nằm quay lưng xuống, tôi nhìn đăm đắm lên bầu trời. Nằm quay mặt xuống, những đám mây trên kia đang nhìn chằm chằm xuống tôi ở dưới này. Chúng trôi lướt qua người phụ nữ trong cái thùng vật liệu xây dựng với vẻ tò mò, gọi cả những đám mây lang thang phía sau chúng đến cùng xem. Càng nhiều đám mây hợp lại, chúng càng háo hức để tận mắt nhìn thấy điều mà những đám mây khác đang í ới gọi đến xem. Sau đó, chúng cũng trôi lướt qua, để lại mình tôi, nhìn lên bầu trời xanh với lác đác những cụm mây trắng còn sót lại. Tôi tưởng như nghe được cả tiếng mẹ tôi cười lớn, hình dung được cả cách bà thúc khuỷu tay vào những bà bạn khác để đến xem con gái của mẹ. Tôi tưởng tượng ra bà, nhìn trộm qua những đám mây, giống hệt như cái cách bố làm ở ban công chỗ ngồi trên cao của Nhà hát Hoàng gia. Tôi mỉm cười, tận hưởng điều đó lúc này.
Bây giờ, khi tôi phủi bụi, những vệt sơn và vụn gỗ khỏi quần áo, lồm cồm trèo ra khỏi thùng vật liệu xây dựng, tôi cố gắng để nhớ những điều khác mà Bea đã đề cập, những điều bố cô muốn người được anh cứu sống làm.
"Justin, bình tĩnh lại nào, vì Chúa. Anh đang làm em sợ đấy!". Doris ngồi trên một cái thang gấp và nhìn theo Justin, đi tới đi lui trong phòng với tốc độ chóng mặt.
"Anh không thể bình tĩnh được. Em không hiểu anh đang muốn nói cái gì hả?". Anh chìa ra hai mảnh giấy, ghép lại thành một câu nguyên mà anh đã nhận được.
Mắt Doris mở to hơn. "Anh đã cứu sống một ai đó?".
"Vâng". Anh nhún vai và thôi bước. "Nó cũng không thật sự là việc gì lớn.
Đôi khi em chỉ làm một việc gì đó mà em cần làm thôi".
"Anh ấy hiến máu", Al cắt ngang sự cố gắng khiêm tốn của anh trai mình.
"Anh hiến máu?".
"Cái lần anh ấy đã gặp cô ma cà rồng đó, em nhớ chưa?". Al nhắc lại những tình tiết cho vợ, "Ở Ailen, nơi người ta dễ dàng hỏi:
Có thích hiến nửa lít máu không!!! Cẩn thận đấy!".
"Tên cô ấy là Sarah, không phải cô ma cà rồng".
"Thế là anh đã hiến máu để có được một cuộc hẹn hò". Doris khoanh tay trước ngực.
"Không có gì tốt hơn anh đã làm được hả, hay tất cả những việc này anh đều làm chỉ vì chính anh?".
"Này, anh cũng có trái tim chứ bộ!".
Al và Doris cười rũ ra, đấm thùm thụp vào nhau trước những câu đối đáp ăn ý của mình.
Justin hít một hơi sâu. "Quay về với những gì chúng ta đang có trong tay đi.
Ai đã gửi cho anh những mẩu cảm ơn này và mục đích của nó là gì?".
Anh lại bắt đầu đi tới đi lui cắn móng tay. "Có lẽ đây là ý tưởng một trò đùa của Bea. Nó là người duy nhất anh nói về chuyện xứng đáng để nhận được một lời cảm ơn trở lại sau khi đã cứu sống cuộc đời ai đó".
Trời, làm ơn đừng là con nha Bea!
"Này anh, anh ích kỷ quá đấy!", Al cười thành tiếng.
"Không", Doris lắc đầu, đôi bông tai quá dài lúc lắc chạm vào gò má cô với mỗi nhịp lắc đầu như thế. "Bea không muốn làm bất cứ cái gì dính đến anh đâu, cho đến khi anh xin lỗi. Em không biết dùng lời nào để diễn tả là bây giờ nó đang ghét anh đến mức nào".
"Cảm ơn chúa vì điều đó", Justin tiếp tục bước. "Nhưng hẳn là nó đã kể cho ai đó nghe, không thì chuyện này không thể xảy ra được. Doris, em phải tìm ra xem Bea đã kể cho ai nghe về chuyện đó chứ!".
"Hừ". Doris nghếch cằm lên nhìn qua chỗ khác. "Anh đã nói một vài điều rất tệ về em trước đây. Em không nghĩ rằng em có thể giúp anh".
Justin khuỵu gối xuống trước Doris.
"Làm ơn đi, Doris. Anh xin em. Anh rất... rất xin lỗi về những gì anh đã nói.
Anh không thể nói gì hơn về khoảng thời gian và những điều em đã làm cho nơi này. Anh đã đánh giá không đúng em. Không có em, chắc hẳn là anh vẫn còn uống nước trong cái cốc dùng đánh răng và ăn trong cái bát dành cho mèo".
"Này, em phải kiểm tra lại điều anh ấy vừa nói đấy", Al cắt ngang trò quỳ gối nài nỉ của ông anh trai. "Anh ấy thậm chí còn không có một con mèo nữa thì ăn trong bát dành cho mèo sao được".
"Thế em có phải là một nhà thiết kế tuyệt diệu, năng khiếu tiềm ẩn từ sâu thẳm bên trong không?". Doris nghếch mặt lên.
"Vâng... một nhà thiết kế tuyệt diệu".
"Tuyệt diệu thế nào?".
"Tuyệt diệu hơn...", anh đánh trống lảng, "Andrea Palladio".
Doris nhìn sang trái rồi nhìn sang phải. "Ông ta giỏi hơn cả Ty Pennington à?".
"Ông ta là một kiến trúc sư người Ý ở thế kỷ mười sáu, được biết đến với những ảnh hưởng rộng rãi đến lịch sử kiến trúc Phương Tây".
"Ồ... Được rồi. Anh được tha thứ", cô chìa tay ra, "Đưa em điện thoại của anh, em sẽ gọi cho Bea".
Một lúc sau, cả ba người đều đã ngồi quanh chiếc bàn mới trong nhà bếp, lắng nghe cuộc chuyện trò của Doris qua điện thoại, tất nhiên chỉ nghe được phân nửa - là những lời Doris nói.
"Được rồi, Bea đã nói với Peter, với người chuẩn bị phục trang cho vở Hồ Thiên Nga, và bố cô ấy".
"Người chuẩn bị phục trang? Tụi em còn giữ cuốn chương trình chứ?".
Doris biến vào phòng ngủ và quay lại với cuốn chương trình ba lê. Cô gõ nhẹ vào những trang giấy.
"Không phải", Justin lắc đầu khi đọc hết phần giới thiệu về người phụ nữ ấy.
"Anh đã gặp người phụ nữ này tối hôm đó, và đó không phải là người bí ẩn.
Nhưng bố cô ấy có trong này không? Anh không thấy bố cô ấy đâu cả".
Al nhún vai.
"Những người này không liên quan gì đến cả. Anh chắc chắn rằng đã không cứu sống cuộc đời người phụ nữ này hay bố cô ta. Người đó chắc hẳn phải là người Ai- len và đã nhận được sự chăm sóc theo dõi trong một bệnh viện Ailen".
"Biết đâu bố cô ấy là người Ai- len, hoặc đã từng ở Ai- len".
"Đưa cho anh cuốn chương trình, anh sẽ gọi đến nhà hát".
"Justin, anh không thể gọi cho cô ấy được", Doris giật cuốn chương trình trong tay anh, nhưng anh khéo léo tránh được. "Anh định nói gì?".
"Tất cả những việc anh muốn biết chỉ là bố cô ấy có phải là người Ai- len không hoặc đã từng ở Ai- len tháng rồi không?".
Al và Doris nhìn nhau đầy lo lắng trong khi Justin rời khỏi nhà bếp, đi gọi điện thoại.
"Anh có từng như thế này không?" Doris hỏi nhỏ Al.
"Không đời nào", Al lắc mạnh đầu, cằm đưa qua đưa lại.
Năm phút sau, Justin quay trở vào.
"Cô ấy nhớ đã gặp anh, và... không, không phải là cô ấy hay bố cô ấy. Vậy là, hoặc Bea đã nói với ai đó khác nữa, hoặc là... chắc hẳn Peter đã ngớ ngẩn nhiều chuyện với người khác. Anh phải đi gặp mấy đứa nhỏ và...".
"Xử sự người lớn chút đi, Justin. Không phải cậu ấy đâu!". Doris nói nghiêm nghị. "Phải bắt đầu tìm kiếm ở nơi khác. Gọi cho những người giặt ủi quần áo, gọi cho anh chàng đã chuyển những chiếc bánh xốp nướng đến".
"Anh làm hết rồi. Họ được thanh toán qua thẻ tín dụng và theo nguyên tắc họ chẳng thể tiết lộ chút gì về người chủ thẻ".
"Cuộc đời của anh là một bí mật to lớn. Giữa người phụ nữ tên Joyce và những người bí mật giúp chuyển thông điệp của cô ấy. Anh nên thuê một thám tử tư. Doris đáp lại. "Ồ, em nhớ rồi!", cô chợt lục lọi trong túi rồi đưa cho anh một mẩu giấy.
"Nhân nói chuyện những thám tử tư, em có cái này cho anh. Em có nó vài ngày trước nhưng không nói gì vì em không muốn anh làm một chuyện vô ích như đi chăn ngỗng trời. Nhưng anh hãy xem nó nếu như anh chọn cách này.
Đây!".
Cô đưa cho anh mẩu giấy với những chi tiết về Joyce ở bên trong.
"Em đã gọi cho Trung Tâm Truyền Thông Quốc Tế và đưa cho họ số điện thoại cá nhân của người tên Joyce đã gọi đến cho Bea tuần rồi. Họ cho em địa chỉ để đến đấy.
Em nghĩ tìm người phụ nữ này là một ý tưởng tốt hơn đấy, Justin. Quên người bí ẩn kia đi. Al biết được người gửi cho anh những mẩu tin nhắn này là ai? Tập trung vào người phụ nữ này, một mối quan hệ tốt đẹp, lành mạnh mới là điều anh cần".
Anh đọc lướt qua mẩu giấy trước khi nhét nó vào túi áo, hoàn toàn không quan tâm đến. Tâm trí anh đang ở nơi nào khác.
"Anh chỉ muốn nhảy vào chuyện người bí ẩn kia thôi, phải vậy không?", Doris dò xét.
"Này, cũng có thể là người phụ nữ tên Joyce đã gửi những thông điệp", Al nói to chen vào.
Cả Doris và Justin đều quay lại nhìn anh, mắt trợn tròn.
"Đừng có kỳ quặc như thế, Al". Justin gạt ra. "Anh đã gặp cô ấy ở tiệm hớt tóc. Ai nói với em đó là người bí ẩn đã làm tất cả những chuyện này?".
"Ừm, mọi thứ rất rõ ràng". Al đáp. "Bởi vì anh đã nhận được một giỏ bánh nướng xốp". Al khịt mũi. "Chỉ có một người phụ nữ mới có thể nghĩ ra chuyện gửi đến một giỏ bánh xốp nướng. Hoặc là một anh chàng đồng tính. Và cho dù là ai đi nữa, anh ta hoặc cô ta - hoặc có thể là một người bán nam bán nữ - viết chữ rất đẹp, điều đó càng khiến giả thuyết của em có cơ sở. Một phụ nữ, một người đồng tính, hoặc một người bán nam bán nữ", anh kết lại.
"Anh đây này, chính anh đã từng là một người nghĩ đến giỏ bánh xốp nướng", Justin vênh vênh, phản đối. "Và, anh cũng là một người viết chữ đẹp!".
"Đấy! Thì đúng như em nói. Chỉ có thể là một phụ nữ, một gã đồng tính, hoặc người nửa này nửa kia", anh chàng cười toe toét.
Justin cáu tiết vung tay lên và buông người rơi lại vào ghế. "Hai em không giúp được gì cả".
"Này, em biết ai có thể giúp anh", Al nhổm lên.
"Ai?", Justin chống cằm, đầy chán nản.
"Cô ma cà rồng", anh nói với một vẻ giả vờ hoảng sợ.
"Anh đã nhờ cô ấy giúp rồi. Tất cả những gì anh có thể xem được là những chi tiết về máu của mình trong ngân hàng dữ liệu. Không có thông tin gì về người nhận máu do anh hiến tặng. Cô ấy sẽ không nói cho anh biết là máu của anh đã đi đâu đâu và cô ấy cũng sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với anh lần nữa".
"Vì anh đã bỏ mặc cô ấy, chạy theo chiếc xe buýt Viking?".
"Em biết lý do sao anh làm vậy mà!".
"Justin, anh đúng là có một cách xử sự hết ý kiến với phụ nữ".
Anh nhìn chằm chằm vào hai mẩu giấy - đã được anh đặt ở giữa bàn.
Là ai nhỉ?
"Anh không phải hỏi Sarah quá thẳng thắn vào vấn đề đâu. Có lẽ anh nên rình theo dõi cô ấy tí tẹo trong văn phòng của cô ấy", Al trở nên đầy hứng thú.
"Không được, thế là sai đấy". Justin không bị thuyết phục. "Anh sẽ dính vào rắc rối. Anh đã gây rắc rối cho cô ấy rồi, bên cạnh đó, anh đã xử sự rất tệ với cô ấy!".
"Đấy thật sự là một việc làm rất đáng yêu!", Doris đầy ranh mãnh. "Có thể đón cô ấy ở văn phòng, nói với cô ấy rằng anh xin lỗi, như một người bạn".
Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên gương mặt mỗi người bọn họ.
"Nhưng anh làm sao xin nghỉ một ngày tuần tới để đến Dublin?". Doris hỏi, phá tan khoảnh khắc tinh quái vừa rồi.
"Anh đã nhận lời mời từ phòng triển lảm quốc gia ở Dublin, sẽ có một buổi nói chuyện về tác phẩm Người Phụ Nữ Viết Thư", Justin nói đầy hào hứng.
"Bức họa ấy vẽ gì thế?", Al hỏi.
"Một phụ nữ viết thư, thám tử ạ!". Doris khịt mũi.
"Nghe chán phèo!", Al chun chun mũi. Sau đó, anh và Doris ngồi xuống, quan sát Justin đọc những mẩu giấy cảm ơn lần này sang lần khác, hi vọng giải mã được những gì giấu trong đó.
"Người Đàn Ông Đọc Mẩu Ghi Chú", Al nhại, "Thảo luận đi".
Al và Doris cười rũ ra lần nữa khi Justin bước ra khỏi phòng.
"Này anh đi đâu đấy".
"Người Đàn Ông Đi Đặt Vé Máy Bay", anh nháy mắt.