Dịch giả: Quốc Hùng – Kim Nhường
Chương 26

    
húng tôi quay trở lại phòng khách sạn theo ý bố. Ông leo lên giường với bộ quần áo ngủ màu nâu, có họa tiết là những cánh hoa nhỏ. Trong phòng lúc này, bóng tối dày đặc, đen quánh bao trùm lên mọi thứ. Chỉ trừ chiếc đèn màu đỏ nhỏ xíu, nhấp nháy ngay góc tivi. Nằm duỗi thẳng người trên giường, tôi cố sắp xếp lại hết những việc đã xảy ra trong ngày. Tôi nghe trống ngực mình đập thình thình. Cảm giác như dưới lồng ngực, có một nắm đấm cứ bật ra. Sao nó cứ mãi như tiếng trống trận không dứt thế nhỉ? Hết lần này đến lần khác. Tâm trí tôi lùng bùng với những điều Bea lỡ nói ra mấy tiếng đồng hồ trước. Từng từ từng chữ thốt ra khỏi miệng cô bé cứ như tiếng "tùng xèng" từ bộ trống.
Việc khám phá ra bố của Bea, Justin, đã hiến máu chừng một tháng trước ở Dublin - trùng với khoảng thời gian tôi ngã từ cầu thang xuống và thay đổi cuộc đời mãi mãi - cứ nhảy đi nhảy lại trong đầu tôi không dứt. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hay gì khác nữa? Có thể nào như thế không?
Có khi nào chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên về thời gian như thế? Tôi mất đứa con. Tuyệt vọng tột cùng. Rồi những tan nát trong cuộc hôn nhân. Rồi tôi khám phá ra rằng, mọi thứ cũng trở nên rõ ràng từ đấy...
Việc truyền máu. Đó có thể chính là câu trả lời cho câu hỏi tôi đang tìm kiếm. Có thể lắm. Câu trả lời xuất hiện ở nơi bất ngờ nhất, không hề được giấu sau những núi đá, những rặng cây, nó nằm ngay trước mắt tôi. Chỉ có điều là nếu như tôi không thật sự chịu nhìn, chịu tìm kiếm, thì hẳn nhiên có lẽ chẳng bao giờ tôi tìm ra chúng.
Lời giải thích cho những ký ức đột ngột xuất hiện trong đầu Lý do tạo nên mối liên kết vô hình, chặt chẽ và sâu sắc với Justin. Chính là đây! Tôi cảm thấy nó đang chạy dưới từng mạch máu của mình. Câu trả lời nằm ngay trong tim tôi đó chứ đâu. Tôi thở ra chầm chậm từng hơi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại và đặt hai tay mình lên ngực.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Thời gian sẽ làm mọi thứ chậm lại. Thời gian sẽ mang đến câu trả lời.
Nếu như quả thật là tôi đã nhận máu từ Justin, thì hẳn sau đó, trái tim tôi đã đưa dòng máu đến từng ngóc ngách trong cơ thể... Có những điều ẩn chứa và chảy theo trong dòng máu ấy. Dòng máu đã cứu tôi thoát chết. Dòng máu chứa đựng những điều từ trái tim anh ấy, đã ngự trị trong con người anh ấy, được tạo ra từ anh ấy... giờ đây, một phần của chúng đang tồn tại trong tôi.
Thoạt đầu tôi thấy mình phát run lên vì ý nghĩ đó. Gai ốc đột nhiên nổi khắp người. Nhưng sau đó, khi tôi vòng tay ôm choàng lấy chính cơ thể mình, tôi đột nhiên không còn cảm thấy cô đơn nữa. Một cảm giác lâng lâng nhè nhẹ khi biết rằng một phần từ trái tim anh đang ở trong mình.
Đó có phải là nguyên nhân tạo nên sự kết nối giữa anh và tôi. Có thể nào như thế không, khi tôi có thể sẻ chia cùng anh những ký ức riêng tư, những cảm xúc riêng tư nhất?
Tôi thở dài, nhớ đến cái ngày khi tôi ngã xuống cầu thang. Ngày hôm ấy...
Cũng là ngày đầu tiên trong suốt phần đời còn lại của mình, tôi cần phải cảm ơn cái tên Justin Hitchcock.
Hôm nay là một ngày thật dài. Những việc xảy ra ở sân bay, rồi chương trình Mua Bán Đồ Cổ, và cuối cùng là những điều vô tình nghe được tại Nhà hát Hoàng gia. Từng đợt sóng căng tràn cảm xúc ào ạt đập vào tôi suốt hai mươi bốn giờ qua, kéo tôi xuống và nhấn chìm trong đó. Tôi mỉm cười, nhớ lại từng việc một. Những khoảnh khắc quý giá bên bố. Chuyến đi "chu du" đến London.
Tôi phì cười một mình, gửi một lời cảm ơn lên trần nhà cao cao trên kia...
Trong bóng tối, tôi chợt nghe có tiếng thở khò khè và những thanh âm sột soạt nho nhỏ vang lên.
"Bố?", tôi thì thầm. "Bố ổn không ạ?".
Hơi thở khò khè lớn hơn khiến tôi lạnh cả người.
"Bố?".
Nhưng liền sau đấy là tiếng khịt mũi. Và tiếng cười ha hả.
"Michael Aspel", ông nói trong tiếng cười. "Thích quá, Gracie".
Tôi mỉm cười nhẹ nhõm. Những cảm xúc ấy quá lớn với ông đến mức ông không giữ trong người nổi. Ông cười lớn hơn khi nghe tiếng khúc khích của tôi.
Cứ thế, tôi cười qua, ông cười lại. Nghĩ đến những chiếc dù trong sọt, rồi được đứng cùng người dẫn chương trình nổi tiếng, rồi chụp hình chung với nhau...
"Ôi, cái dạ dày của bố...", ông nhăn nhó.
Tôi cũng cuộn người lại, hai tay đặt trên bụng. Tôi chưa từng bao giờ nghe bố cười nhiều và hết hơi như thế. Từ ánh sáng nhợt nhạt hắt qua cửa sổ, tôi nhìn sang thấy bố co chân đá vào không khí và cười tiếp.
"Ôi trời... Bố... không... ngừng... được...".
Chúng tôi lại cười lăn cười bò, cố ngưng nhưng lại bật cười nhiều hơn nữa.
Cười. Cười. Cười. Trong bóng tối. Không vì cái gì. Và vì tất cả mọi thứ.
Sau đó, cả hai bố con bình tĩnh lại dần dần và trở nên im lặng. Những giọt nước mắt nhẹ nhàng ứa ra khỏi mắt tôi, rơi xuống má. Tôi lấy tay quệt ngang để ngăn chúng lại.
Những giọt nước mắt như hòa trộn giữa những nỗi đau với niềm hạnh phúc.
Tôi nghĩ đến Conor và tôi, về tình yêu ngắn ngủi giữa chúng tôi, cũng như những tháng ngày khi sự ghét bỏ cứ lớn dần lên. Tôi nghĩ đến khoảng thời gian đã cùng trải qua, cùng yêu thương rồi cùng chán nản. Tôi nghĩ đến cái khoảnh khắc đen tối, đau đớn, sợ hãi nhất của cuộc đời mình, nhớ ra mình đã can đảm hẳn lên như thế nào. Khi người ta rơi xuống tận cùng của sự yếu đuối, người ta sẽ có thêm sức mạnh. Khi người ta bị vùi xuống nơi thấp nhất, đột nhiên người ta có thể nâng mình cao lên đến chưa bao giờ được thế.
Bố đột nhiên ngừng cười khiến tôi lo lắng chạm tay đến công tắc đèn.
Bóng tối tan biến ngay lập tức, thay thế bằng ánh sáng.
Bố nhìn tơi bối rối như thể ông vừa làm điều gì đó sai nhưng lại không muốn thừa nhận nó. Ông chộp lấy chiếc khăn, khập khiễng với những bước đi vội vàng vào phòng tắm, tránh nhìn vào mắt tôi.
Lát sau, ông quay trở ra. Đã thay chiếc quần ngủ khác và cuộn cái khăn nhét dưới cánh tay. Tôi tắt đèn. Một sự im lặng lại bao trùm lên mọi thứ. Ánh sáng nhanh chóng được thay bằng bóng tối. Tôi lại bắt đầu nhìn chăm chăm lên trần nhà. Những câu trả lời trong đầu tôi lúc này lại biến thành câu hỏi.
"Con không ngủ được, bố". Giọng tôi nghe như đứa trẻ.
"Hay nhắm mắt lại và nhìn thấu vào trong bóng tối, con gái". Bố đáp với giọng ngái ngủ, nghe như trở lại ba mươi năm về trước.
Chỉ một khắc sau, ông ngáy đều đều. Giật mình... Và lại ngủ tiếp.
Một tấm màn ngăn giữa hai chiếc giường đơn. Nhưng nó không thể ngăn được tình yêu thương giữa tôi và bố. Cũng như có những nỗi buồn xuất hiện trong đời, nhưng chúng không ngăn được niềm hạnh phúc. Tất cả những ý nghĩ ấy hòa trộn trong tôi. Và rất nhanh, tôi chìm vào giấc ngủ.