nguyên tác: The Emperor’s Pearl
Đào Thiện Trí dịch
Chương 1
Pho tượng nữ thần trước những lời nói kỳ quặc
Người bõ già từ chối tiền của một kẻ lạ mặt

    
ột người cao lớn thắp một nén hương trước bàn thờ Nữ thần Sông.
Sau khi cắm nén hương vào bát hương, hắn ngẩng nhìn gương mặt trong sáng của Nữ thần. Ánh sáng từ chiếc đèn dầu treo trên xà cao đu đưa trước bức tượng khiến có lúc tưởng như Nữ thần mỉm cười. Hắn chua chát nói:
 Ồ, nhà ngươi có thể vui mừng đấy. Ở toà miếu cổ, ngươi đã cho phép người đàn bà ấy thoát chết, khi máu của bà ta sắp bắn vọt vào ngươi. Nhưng chiều nay, ta đã chọn được một nạn nhân mới thế mạng, và lần này thì...
Hắn ngừng lời, lo ngại nhìn người bõ già, áo đầy mụn vá đang ngồi ở lối vào miếu thờ. Ông ta vừa ngang đầu nhìn ra phía bờ sông có treo nhiều đèn lồng, đủ màu sắc; một lúc sau lại cúi đọc quyến sách cũ, không hề chú ý tới kẻ lạ mặt.
Hắn lại tiếp tục ngắm nghía pho tượng. Tượng không tô màu, không sơn son, bằng gỗ đế mộc. Nghệ nhân khéo léo tạo được những đường nét của chiếc áo rủ trên đôi vai tròn trĩnh của Nữ thần. Nữ thần ngồi xếp chân vòng tròn trên bệ cao, tay trái đặt trên đầu gối, tay phải giơ lên như đang ban phúc.
Hắn thì thầm, rầu rĩ:
 Ngươi thật là đẹp! - Hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt bất động của bức tượng - Hãy nói cho ta biết: tại sao mọi vẻ đẹp đều mang theo sự xấu xa? Ôi, những người đàn bà! Chúng ra vẻ dễ thương đế quyến rũ bọn ta bằng những nụ cười e lệ, những cái liếc mắt bẽn lẽn... Nhưng ngay khi ta đã quỳ mọp dưới chân chúng, thì chúng lại xua đuối, đẩy ta ra với nụ cười khinh bỉ, làm tan vỡ trái tim ta và hình ảnh của chúng ám ảnh ta suốt đời.
Hai bàn tay hắn bíu chặt vào chân pho tượng, mắt loé lên những tia điên dại:
 Chúng phải bị trừng trị! Một con dao phải đâm vào trái tim quỷ quyệt của chúng, và chúng phải chết, trần truồng trước bàn thờ ngươi! Phải như vậy mới công bằng...
Hắn bất chợt giật mình. Hình như trên vầng trán phẳng lặng của pho tượng hằn lên những nét nhăn của sự bất bình? Không phải vậy: đó chỉ là bóng của một con bướm bay quanh chiếc đèn dầu! Hắn lấy lại hình tĩnh, lau mồ hôi mặt, rồi mím môi, nhìn một cách khó hiếu khuôn mặt pho tượng, và quay ra cửa.
Hắn đến bên người bõ già đang cắm cúi đọc kinh, chạm tay vào vai ông và ra vẻ tươi vui, nói:
 Này ông, sao chiều nay không đế Nữ thần ở lại một mình? Một lần thì có sá gì! Cuộc đua thuyền rồng sắp bắt đầu rồi. Kìa, nhìn mà xem: các thuyền đang tập trung ở điểm xuất phát, dưới cầu Đá - Hắn lấy ra mấy đồng tiền - Đây, cầm đi mà ăn một bữa kha khá ở quán!
Người bõ già ngẩng nhìn hắn, một cái nhìn mệt mỏi, và lắc đầu:
 Thưa quý ông, tôi không thế đi khỏi đây được. Một sự xúc phạm nhỏ nhoi, cũng bị Nữ thần quở phạt.
Nói rồi, người bõ già lại cúi xuống đọc sách.
Kẻ lạ mặt lạnh người, hắn buông một câu chửi tục, cất tiền vào túi và đi nhanh ra khỏi miếu. Hắn phải mau chóng phi ngựa về quận lỵ trước khi cuộc đua thuyền kết thúc.