
Cuộc trò chuyện trong ngôi miếu thờ Phật
- Ta đang làm hết sức mình để khám phá điều đó – Địch công trả lời – và cô cũng có thể giúp ta bằng cách nói cho ta biết thêm về cô ấy. Cô nói rằng cô ta rất thích thể thao nhưng cô ta cũng là học trò của giáo sư Đặng?Cô gái mỉm cười.- Vâng – cô trả lời – Tôi cho rằng chẳng có hại gì khi nói cho ngài biết, tất cả phụ nữ ở đây đều biết điều này. Nguyệt Tiên đột nhiên quan tâm đến văn chương kể từ ngày cô ta gặp anh chàng tú tài họ Đặng. Anh ta đã làm cho cô ấy bị ấn tượng, ngài biết đấy, và do đó cô ta đã thuyết phục cha mình cho cô ấy theo học lớp văn chương để có thể thường xuyên gặp gỡ anh ta. Hai người họ rất thích nhau và bây giờ cả hai đều đã…Cô lắc đầu một cách buồn bã. Quan án chờ một lúc lâu rồi hỏi tiếp:- NguyệtTiên trông như thế nào? Cô chắc đã nghe nói về chuyện xác chết của cô ấy đã biến mất?- Ồ, cô ta rất xinh đẹp! – Liễu Hạ kêu lên – Và không quá gầy như tôi, cô ta là một cô gái mạnh mẽ. Cô ta trông giống như cô kỹ nữ Hạnh Hoa mà ngài đã biết.- Cô cũng biết cô kỹ nữ đó? – Địch công hỏi với vẻ ngạc nhiên.- Không – Liễu Hạ trả lời – Tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô ta. Nhưng cha tôi thường mời cô ta đến đây để giúp vui cho các khách hàng của ông trong hội trường và tôi thường nhìn lén cô ta qua cửa sổ bất cứ khi nào có thể được vì cô ta nhảy rất đẹp. Hạnh Hoa có khuôn mặt hình trái xoan và chân mày cong như nửa vầng trăng giống với Ngân Tiên, cả hai đều đẹp. Họ có thể là chị em với nhau! Chỉ có đôi mắt của cô vũ công là khác thường! Nó làm cho tôi cảm thấy sợ, thưa đại nhân! Tôi thường đứng núp ở hành lang tối bên ngoài, tôi chắc chắn rằng cô ta không thể nào nhìn thấy tôi. Và cô ta luôn nhìn thẳng vào mắt tôi mỗi khi cô ta nhảy múa ngang qua cửa sổ, cái nhìn của cô ta rất kỳ lạ, nó như xuyên thấu vào người khác! Cô gái tội nghiệp, cô đã có được những gì trong cuộc sống! Luôn phải phơi bày bản thân ra trước mắt những người đàn ông và bây giờ cô đã kết thúc cuộc sống của mình một cách ghê rợn như thế. Đại nhân có nghĩ rằng cái hồ đó đã… hay là cái gì đã làm điều đó?- Ta không nghĩ thế - quan án trả lời – Ta cho rằng cái chết của cô ta là một cú sốc lớn đối với ông chủ Sô, ông ta dường như rất thích cô ấy.- Sô chỉ dám ngắm nhìn cô ta từ khoảng cách rất xa, thưa đại nhân! – cô gái mỉm cười và nói – Anh ta đến nhà chúng tôi từ rất lâu rồi nếu tôi không nhớ nhầm. Anh ta rất nhút nhát và xấu hổ vì sức mạnh khủng khiếp của mình sau một lần vô tình bóp nát chiếc tách trà cổ vô giá của cha tôi trong tay anh ta! Anh ta vẫn chưa kết hôn bởi vì anh ta sợ chết khiếp những người phụ nữ! Nhưng ông chủ Quảng thì ngược lại, họ nói ông ta rất thích phụ nữ. Nhưng tôi nên dừng lại thôi kẻo đại nhân nghĩ rằng tôi là một “bà tám” nhiều chuyện. Tôi sẽ không giữ đại nhân ở đây lâu hơn nữa.- Ngược lại! – Địch công nhanh chóng nói – Cuộc trò chuyện này là một bài học rất bổ ích. Ta luôn muốn tìm hiểu càng nhiều càng tốt về mối liên hệ của tất cả mọi người với vụ án. Chúng ta chưa nói gì về Lưu Phi Bộ. Cô có nghĩ rằng ông ta sẽ cho ta biết thêm điều gì đó về nàng kỹ nữ đã chết?- Tôi hầu như không nghĩ thế, thưa đại nhân. Ông ta tất nhiên là biết rõ về cô ấy vì cô ấy thường xuyên nhảy múa tại các bữa tiệc. Tuy nhiên, Lưu là một người đàn ông nghiêm trang và ít nói. Ông ta không hề quan tâm đến thú vui phù phiếm đó. Trước khi Lưu xây dựng biệt thự ở Hán Dương này, ông ta ở nhờ nhà chúng tôi trong vài tuần hay lâu hơn. Tôi nhận thấy trong các bữa tiệc ông ta chỉ ngồi im lặng một mình với vẻ buồn chán. Ngoại trừ công việc làm ăn, ông ta chỉ quan tâm đến những quyển sách cũ và bản thảo cổ xưa. Mọi người nói rằng ông ta có cả một bộ sưu tập sách cũ trong nhà của ông ở kinh thành. Và tất nhiên là cô con gái của ông! Ông ta thường tươi tỉnh hẳn lên khi cha tôi hỏi thăm cô con gái của ông ta. Cô ta là sự liên kết giữa hai gia đình chúng tôi bởi vì cha tôi cũng chỉ có một đứa con gái là tôi. Cái chết của Nguyệt Tiên đã giáng một đòn choáng váng vào người đàn ông tội nghiệp đó. Cha tôi nói rằng ông ta đã thay đổi…Cô đi đến chân đèn và rót dầu vào đó từ một lọ thủy tinh đặt kế bên. Địch công trầm ngâm nhìn vào dáng người mảnh mai của cô và bàn tay duyên dáng, dịu dàng của cô khi rót dầu. Rõ ràng cô rất gần gũi với cha mình nhưng Hán đã khéo léo che giấu bản chất độc ác của mình với cô ta. Sau câu chuyện của Hán, quan án nghi ngờ ông ta chính là kẻ sát nhân nhưng cố tình dựng lên câu chuyện bị bắt cóc để tránh bị nghi ngờ. Ông cố gắng đè nén một tiếng thở dài tiếc nuối, sau đó hỏi:- Để hoàn thành cuộc điều tra của chúng tôi, có bao giờ cô gặp ông già Ủy viên họ Lương hoặc cháu trai của ông ta?Đột nhiên Liễu Hạ đỏ mặt và cúi xuống.- Không – cô nhanh chóng trả lời – Cha của tôi đã đến chào xã giao ông Ủy viên nhưng ông ta chưa bao giờ đến nhà chúng tôi. Tất nhiên ông ta không cần phải làm điều đó vì ông ta là một quan chức cấp cao như thế…- Ta nghe nói – Địch công nhận xét – cháu trai của ông ta là một anh chàng trẻ tuổi phóng đãng.- Đó là một lời vu khống xấu xa! – Liễu Hạ giận dữ kêu lên – Lương Phan là một thanh niên rất đứng đắn, anh ta thường xuyên đọc sánh trong thư viện của đền Khổng Tử!Địch công nhìn cô với vẻ dò hỏi.- Làm sao cô biết được điều đó? – ông hỏi nhanh.- Ồ - cô gái nói – đôi khi tôi đi dạo với mẹ tôi trong khu vườn của đền Khổng Tử và tôi nhìn thấy anh ta ở đó.Địch công gật đầu.- Cám ơn cô – ông nói – Tôi rất biết ơn vì những thông tin hữu ích này.Cô đi vội đến bàn thờ và lấy một cuộn giấy từ cái hốc bên cạnh nó. Cô lấy ra một tờ và cúi mình đưa cho quan án. Đó là một bản sao những dòng chữ trên bàn thờ.Địch công gấp tờ giấy lại và bỏ vào tay áo của ông. Ông nghiêm trang nói:- Ta cảm thấy vô cùng vinh dự khi nhận được món quà này!Ông cảm thấy rất vui khi cô vẫn còn giắt hai bông hoa hồng trên mái tóc và cô trông rất xinh đẹp. Cô dẫn ông đi một quãng đường dài qua các hành lang quanh co để đến cổng chính. Cô mở khóa cánh cổng nặng nề và quan án im lặng cúi đầu bước ra đường phố vắng vẻ.