Chương 11


Chương 10

Sáng chủ nhật tôi ngủ li bì, không biết Alma về lúc nào, không hay Jurgy đi lúc nào, rồi Alma và Annette ra đi cũng chẳng làm tôi tỉnh giấc. Và khi tôi thức dậy vào lúc 10h thì chỉ còn một mình trong phòng.
Tuy nhiên tôi thấy người sảng khoái lạ thường. Bao nỗi buồn khổ theo giấc ngủ bay đi, nhựa sống tràn trề và tôi lại thấy mình tươi trẻ. Tôi tắm nước thật lạnh, đánh qua chút phấn, mặc chiếc áo màu ghi mà tôi rất thích, rồi cảm thấy trên đời nhất mình. Bụng đói meo, tôi thong thả đi kiếm một bữa sáng thịnh soạn. Thompson, tôi tự bảo, cô đã lớn, cần bồi bổ, nên chẳng việc quái gì tính toán chuyện chi tiêu. Đó là tâm trạng tôi lúc ấy, sẵn sàng bỏ hẳn một đôla rưỡi cho bữa sáng mà không ân hận. Thế là tôi vào Salon de Fragonard và kìa, ngồi một mình bên quầy vắng vẻ là ngài bác sĩ Ray Duer, nhà tâm thần học của Hãng hàng không quốc tế Magna, con người đàng hoàng, khả kính, cao đạo đã làm lòng tôi rớm máu hai đêm về trước.
Ông nhìn thấy tôi cùng lúc tôi thấy ông. Ông mở to mắt, cau mày, rồi gượng cười.
"Xin chào"
"Chào ông"
"Xuống ăn sáng ư?"
"Thưa ông, vâng"
"Cùng ngôi với tôi được chứ?"
"Cám ơn ông"
Tôi leo lên chiếc ghế cao cạnh ông và ông bảo: "Sáng nay trông cô vui ghê"
"Thưa ông bác sĩ, cũng là ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi"
"Cô bảo sao?", ông ta thẳng người.
Tôi mỉm cười như cô gái nhà quê đần độn và trả lời: "À thưa ông, đó là câu ở vùng New England chúng tôi hay dùng. Này cô, cho tôi suất thịt hun khói, hai quả trứng tráng, khoai tây rán và bánh mỳ nướng. À, cả cà-phê nữa"
Cô phục vụ nhăn mặt nhìn tôi. Tôi đoán chắc trông tôi vui như tết nên mọi người đều thấy khó chịu. Cô ta hỏi tôi: "Cô không dùng bữa sáng thường ngày của chiêu đãi viên ư?"
"Ồ không. Đừng bảo tôi ăn món ấy"
Cô ta nhún vai, quay đi.
Còn về ngài bác sĩ, tôi phải nói thế này. Ông thử bắt chuyện. Ông cố hết sức nhưng tôi không để ông có cơ hội làm chuyện đó. Tôi hết gặm bánh, lách cách cắt trứng, xiên khoai rán, lại nhai thịt lợn muối rau ráu, và chốc chốc lại gọi cô phục vụ rót thêm cà-phê - ít ra tôi cũng đã uống 5 cốc nước ngon lành ấy, trong khi tôi không làm gì tỏ thái độ khích lệ Ray Duer. Việc gì tôi phải làm thế? Tại sao chứ? Tối hôm ấy tôi đã khích lệ ông hết mức, nhưng ông chùn bước. Ông đã ngoảnh mặt làm ngơ, làm tên đầy tớ trung thành của hãng Magna, nên tôi không thể cho ông một cơ hội khác. Đâu phải là chuyện cô học sinh chiêu đãi viên nổi cơn tam bành vì bị khinh rẻ, mà chỉ vì lòng tôi mềm yếu quá, mềm yếu hơn cái vẻ bên ngoài nhiều, và tôi không muốn người ta xé nát nó ra, rồi bỏ đi như cái đêm thứ Sáu ấy.
Ông ta nhẹ nhàng nói trong khi tôi đang ăn: "Nửa tiếng nữa tôi phải đến nhà Arnie Garrison họp"
"Ôi, thế thì hay quá còn gì"
Ông ta lờ đi như không nghe thấy giọng điệu của tôi.
"Tôi muốn trước đó đi dạo ngoài bãi biển một lát. Cô đi cùng tôi được chứ?"
Tim tôi như lộn ngược lên, song tôi làm ra vẻ chẳng quan tâm, cứ để nó lộn ngược như vậy.
"Không, rất tiếc thưa ông"
"Cô có kế hoạch khác à?"
"Thưa không"
"Carol, tôi đã bảo đừng thưa ông với tôi cơ mà"
"Thưa ông, tôi khó làm được điều đó"
"Tôi muốn nói chuyện với cô"
"Thưa ông, tôi không nên nói thì hơn. Vả lại hôm nay là chủ nhật"
"Cái đó có liên quan gì đến việc này?"
"Bác sĩ Duer, ông biết rất rõ là tôi cần phải nghỉ ngơi ngày chủ nhật, để có sức mà học bài tuần sau"
Nghe vậy ông ta nhụt chí, thốt lên: "Ồ". Sau đó ông gọi cô phục vụ: "Cho tôi thanh toán, cả của cô đây nữa".
"Ồ không", tôi vội bảo. "Không cần"
Chúng tôi xoay ghế, nhìn nhau chằm chằm. Và có lẽ vì ngồi trên ghế cao, chân không tiếp đất, nên dòng điện mạnh đến nỗi gần như làm chúng tôi ngã nhào. Tôi nghẹt thở, còn ông ta môi trắng nhợt.
Chúng tôi không ai lên tiếng. Ông ta lập cập nhảy xuống, cầm cả hai hoá đơn chưa thanh toán và nói: "Tạm biệt"
"Tạm biệt"
Ông ta lại đi, đồ quỷ tha ma bắt, để tôi ngồi lại một mình. Khi bóng ông khuất sau cửa, bụng tôi quặn đau, cùng nỗi đau xé trong tim. Tôi cảm thấy quá mệt, bụng sôi ầm ầm, nên tôi nói với cô phục vụ: "Có lẽ tôi uống nhiều cà-phê quá. Chị làm ơn cho xin mấy viên Bromo Seltzer"
Cô ta không nói gì. Tôi đoán tình yêu đối với cô ta chẳng có nghĩa lý gì. Viên Bromo đã cứu sống tôi.
Còn cả một buổi sáng, nên tôi nghĩ bụng: Được rồi, mình nên xử lý cái vụ rám nắng không đều của mình thì hơn. Tôi hỏi nhân viên trực khách sạn lối lên nhà tắm nắng. Ông ta bảo: "Cô bấm thang máy lên tầng trên cùng là tới". Tôi về phòng 1412, cởi chiếc áo màu ghi treo vào tủ - nó đã giúp tôi rất nhiều - rồi tự hỏi không biết đến nhà tắm nắng nên ăn mặc như thế nào. Muốn biết, chỉ còn mỗi một cách. Tôi nhấc máy điện thoại, quay số nhà tắm nắng nữ và nêu vấn đề tôi cần biết với người ở đầu dây kia. Có lẽ cô ta là người phục vụ ở đó.
Cô ta có vẻ hơi lúng túng: "À, thưa bà, chỉ cần mặc áo choàng thôi ạ".
"Không có gì bên trong ư?"
"Thưa, bà lên tắm nắng phải không ạ?"
"Vâng"
"Vậy thì tại sao bà lại muốn mặc thứ gì bên trong tấm áo choàng ấy?"
Cô ta nói có lý. Tôi rất ghét tình huống khi bạn hỏi một câu hết sức đơn giản, mà người ta liền đảo ngược tình thế, quay sang hỏi thẳng bạn một câu tương tự, làm bạn cảm thấy mình như kẻ ngu đần thực sự. Tuy nhiên, tôi phải thừa nhân lý lẽ của cô ta không bắt bẻ vào đâu được. Thế nhưng trên đường lên nhà tắm nắng, khép chiếc áo khoác bông xù sát tấm thân trần, tôi hầu như chẳng thấy ngượng ngập gì. Thực ra áo choàng có thể che đậy kín hơn là áo tắm chẳng hạn, nhưng nó đâu phải là thứ xiêm y thích hợp khi đi trong thang máy công cộng, dù chỉ có một mình.
Bước vào nhà tắm nắng, tôi bỗng lại cảm thấy ngượng ngùng. Khoảng hơn chục phụ nữ đủ các kích cỡ đang nằm dài trên đệm, người nhắm mắt lim dim, kẻ đang được mấy người phục vụ mặc quần áo đồng phục trắng xoa bóp, vài người mồm nhai bỏm bẻm, và tôi len lén đi vào, như thể mình đang xâm phạm đến điều riêng tư của họ. Người họ trần như nhộng, bôi dầu tắm nắng bóng loáng lại càng làm tăng vẻ trần truồng.
Nhưng tôi nghiệm thấy chỉ sau vài phút, bạn sẽ quên ngay chuyện mình trần truồng và chẳng còn ngượng nữa. Ở phòng 1412, việc thay quần áo trước mắt nhau là chuyện bình thường. Cơ thể đàn bà nhìn chung cũng giống nhau, một khi bạn nhìn thấy một người kể như bạn nhìn thấy số còn lại. Một khi tôi cảm thấy quen (nói văn hoa một chút) với những ánh mắt trong nhà tắm nắng, tôi thấy người hoàn toàn thoải mái.
Bên phải tôi là một cô gái tóc hung nhạt phốp pháp, da rám nắng lên màu sôcôla. Cô ta nhìn tôi hằn học khi tôi nằm xuống bên cạnh, và mỗi khi tôi đảo thế nằm cho da rám đều. Có thể là nhìn mặt cô ta khoảng 35, người có ngấn có nếp chỗ này và chảy sệ ở chỗ kia - tôi không biết giải thích thế nào. Tạo hoá thật độc ác, để đến nỗi các cô gái trẻ có những nét tàn tạ quá sớm; và tôi ở tuổi 22 đang vừa độ chín cũng đã qua cái cảnh lòng đau nhói khi nhìn cô gái 18 xuân xanh, trẻ trung, tươi mát và đẹp mê hồn với vẻ ghen ghét và nhận ra rằng so với cô ta, mình đã là một mụ già lọm khọm.
Vì không muốn làm hỏng buổi sáng của cô gái tóc hung này, tôi nhìn sang mỉm cười rất thân thiện, hy vọng cô ta sẽ dễ chịu hơn. Ai dè, cô ta vẫn cứ nhe răng như sắp cắn tôi, và thế là từ lúc ấy tôi thận trọng tránh ánh mắt của cô ta.
Nhưng đâu đã yên. Có thể cô ta cho là tôi nghĩ mình có tội, nên đột nhiên cô ta hỏi cộc lốc: "Cô là người thuộc đám gái hàng không à?"
"Vâng"
"Hừ", cô ta thốt lên giận dữ
Tôi cố gây cảm tình bằng một nụ cười thân thiện
"Gái hàng không. Rặt một lũ phá hoại gia đình người ta", cô ta bảo
"Cô nói gì cơ?"
Tôi thật không hiểu. Tôi nghĩ cô ta nói là quân đục tường khoét vách, trèo qua cửa sổ lấy trộm đồng hồ báo thức và chân để nến.
"Phá hoại gia đình người ta", cô ta nhắc lại
"Xin lỗi. Tôi e rằng mình không hiểu"
"Cả lũ các cô đều cùng một giuộc, đều là phường phá hoại hạnh phúc gia đình người ta"
Cuối cùng tôi cũng hiểu cô ta nói gì. Tôi bảo: "Ồ, không phải thế đâu, chúng tôi không phải loại người ấy"
"Chính tôi đã mắt thấy tai nghe"
"Ồ, thế à?"
"Một chú em chồng tôi đã bỏ vợ con theo một cô gái làng bay. Ô nhục, thật là ô nhục. Tôi bảo Joanie kiện công ty. Kiện chúng, đòi bồi thường thiệt hại. Như thế mới dạy cho chúng một bài học"
"Đâu thế được. Cô không thể đổ lỗi cho con gái hàng không, cũng không đổ lỗi cho hãng hang không được. Tại sao không buộc tội em chồng của cô?"
"Tôi nói cho cô biết, Bill là người hiền lành, ít nói, chí thú gia đình, cho đến khi chú ấy gặp cô gái nọ. Chú ấy yêu vợ và quý mấy đứa con xinh xắn của mình lắm"
"À, nếu vậy thì nhất định anh ta phải là người tính cách yếu đuối"
"Tôi còn biết nhiều trường hợp khác"
"Thật sao?"
"Thật. Gái hàng không, rõ tởm. Giống nhau cả lũ"
"À, nếu nói về chuyện này", tôi bảo, '''' thì một ông bác tôi đã bỏ vợ và bảy đứa con yêu quý của ông để theo một cô gái tóc hung nhạt. Giá cô được nghe họ nói thế nào ở gia đình tôi về các cô gái tóc hung nhạt"
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, rồi xoay lưng lại. Ông Garrison mà nghe thấy chắc sẽ rất bực, vì có thể cô ta thường xuyên đi lại bằng máy bay và ta không nên làm phật lòng những hành khách như thế. Lẽ ra tôi phải chìa má kia ra bảo: "Tát nữa đi" mới phải đạo, song hôm nay thì không, khi tôi đang ở tâm trạng như bây giờ. Tôi nhớ bác sĩ Duer kinh khủng, nghĩ rằng đáng lẽ tôi đã cùng sánh bước với anh trên bãi biển - nếu tôi không quá kiêu căng, đi mãi, nói biết bao nhiêu chuyện, chứ đâu đến nỗi phải phơi trần ra ở đây với những bà, những cô cũng trần truồng như mình.
Có ba cô gái xuất hiện, tay xách máy ghi âm và những chiếc túi đi biển kẻ sọc. Cả ba cô đều cao to và tôi chăm chú nhìn họ một lúc. Sau đó tôi quay đi. Họ cũng là đàn bà con gái như chúng tôi, thì tôi cần gì phải nhìn cơ bắp của họ? Song hoá ra họ không phải loại như chúng tôi, vì một trong ba cô hỏi bằng một giọng như tiếng ếch kêu: "Này các bà, chúng tôi tập vài phút không sao chứ?"
Ai đó hỏi: "Tập làm gì?"
"Tối nay chúng tôi sẽ biểu diễn trong một cuộc chiêu đãi ở Câu lạc bộ ăn tối."
Vài người kia bảo: "Vậy thì các cô cứ việc tập đi, không sao đâu".
Thú thực tôi chưa bao giờ thấy gì ngoạn mục hơn, đến nỗi tất cả đàn bà con gái trong nhà tắm nắng, kể cả nhân viên phục vụ lẫn mát-xa tụ tập trước mặt ba cô cứ như đám khán giả tụ tập trong nhà hát. Hai cô là vũ nữ - tôi cho rằng họ tự gọi như vậy - mông ngoáy tít. Chắc là hay, vì đám người xem cười rộ lên, vỗ tay nhiệt liệt, song hết sức thành thật mà nói, sau mấy phút đầu tôi không còn thấy thích thú gì nữa, vì cái đó chẳng có gì hơn là vặn gãy xương hông theo nhịp Bolero của Ravel, một cách quảng cáo tình dục khá đơn điệu.
Tuy nhiên cô thứ ba làm tôi say mê. Trời, phải thế mới đáng gọi là biểu diễn chứ. Tôi trố mắt nhìn. Cô ta biểu diễn trò lắc tua rua. Có lẽ cô ta cũng được gọi là vũ nữ, song chân cô ta hầu như không di chuyển tí nào. Đó là một trong những trò quái dị nhất mà tôi đã gặp. Cô ta dùng người lắc các tua rua. Tua được làm nhiều kiểu khác nhau, dài độ 4 insơ rồi dán vào các bộ phận trên người (những nơi mà tôi chẳng hạn không điều khiển được). Tôi mê nhất khi cô ta dán mỗi vú một tua rua, vắt qua núm vú rồi bắt đầu lắc cho chúng xoay tròn như máy đánh trứng, và giá tôi không tận mắt trông thấy, tôi sẽ chẳng bao giờ tin. Như mọi người đều biết, hoặc cần biết, vú phụ nữ là vật thể hình tròn được tạo ra trước hết để trẻ sơ sinh bú mớm, chứ đâu phải để biểu diễn cơ bắp. Mấy năm qua, các nhà thơ và những gã làm nghề quảng cáo ra sức tạo cho vú phụ nữ thứ danh tiếng mà nó hoàn toàn không đáng có, đánh lừa dân chúng về vấn đề này, đề cao nó tới mức phi lý, trong khi thực ra bộ ngựcn vốn được coi là loại phụ tùng có sức lôi cuốn, cũng có thể đóng gói, giấu ở giá trên cùng cho đến khi bạn thực sự cần dùng đến nó. Hồi bạn còn nhỏ, nó làm bạn ngượng đến chết, bởi vì nó quá nhỏ, chẳng nhìn thấy đâu, hoặc lại to như hai cái ấm giỏ; Rồi khi bạn nhiều tuổi hơn, nó chảy sệ xuống như ở cô gái tóc hung hung, người khinh tôi ra mặt kia. Tựu trung lại như hầu hết các cô gái đều thừa nhận, nó làm bạn luôn khó chịu vì cách duy nhất bạn cần phải làm là quẳng nó đi cho khuất mắt, hoặc bạn buộc phải luôn đánh vật với những gã đàn ông say sưa với ý nghĩ phải túm được nó trong bàn tay nhơ nhớp của họ, mà chỉ có Chúa mới biết là để làm gì.
Đây là một chủ đề mà tôi dám nhảy vào tranh luận, song tôi phải thú nhận rằng cô gái lắc tua rua đã làm tôi phải xem lại cách suy nghĩ của mình. Cô ta có thể lắc nhanh, lắc chậm, có thể xoay chúng theo nhiều hướng khác nhau: cùng chiều, cho đứng trên không, ngược chiều không dừng cũng được. Tôi chẳng thấy việc này có điểm nào áp dụng được vào chuyện bú mớm - với những vòng lắc xoay tròn ấy chắc chắn đứa bé sẽ bị đầy hơi, đau bụng - nhưng vì là một nghệ thuật, nó đã gây ấn tượng đậm nét trong tôi.
Tôi không kìm mình được khi cô ta dừng lại. Tôi đang cố tìm hiểu xem bằng cách nào cô ta có thể xoay tròn đôi vú, vì nếu người cô cũng giống như tôi thì không thể làm thế được. Thế nhưng, cô ta đang đứng kia, ngay trước mũi tôi, quay đôi vú một cách nhịp nhàng đều đặn. Vì vậy khi cô ta dừng lại, tôi vội vã nhìn quanh xem có vị chức sắc nào của Hãng hàng không quốc tế Magna không (tôi sẽ chẳng hề ngạc nhiên nếu thấy ông Garrison cuốn khăn tắm Thổ đứng ở góc phòng nhìn tôi nghiêm khắc), rồi đến hỏi chuyện cô gái. Cô ta hết sức dịu dàng, khiêm tốn và đáng yêu, sau khi nói chuyện một lúc, thấy tôi quan tâm, cô ta bảo: "Cô có muốn thử không". Điều này tất nhiên vượt quá những mơ ước của tôi, song cô ta đến bên chiếc túi đi biển kẻ sọc, lấy ra một hộp nhựa màu đỏ, tìm đôi tua rua rồi dán lên người tôi, chúng dinh dính như kiểu băng dán Scotch. Tôi nhìn xuống đôi tua rua, mồm rên rỉ, lầm bầm và cố lắc cho chúng quay, nhưng tất nhiên không được. Hai tua rua treo ở đó như hai khối chì vào ngày lặng gió. Ngay cả lắc chúng từ bên nọ sang bên kia như quả lắc đồng hồ, tôi cũng không làm nổi.
Tôi hỏi cô ta: "Cô học bao lâu thì lắc được?"
"Khoảng 12 năm"
"Mỗi tối tập 15 phút chắc không đủ?"
"Đủ thế nào được"
Cô ta lột hai tua rua trên đôi vú tôi ra và cất chúng đi. 12 năm là cả một thời gian dài kinh khủng. Đến lúc đó, tôi nghĩ, Ray Duer chắc không còn quan tâm nữa.
Dẫu sao nó cũng giúp tôi khỏi buồn chán và hết được buổi sáng.

°

Quãng giữa chiều, tôi ngồi cạnh bể bơi với cuốn sổ nhỏ màu đen, cố học về cấu tạo của chiếc Martion 404 và nhiệm vụ của một cô ong chúa.
Đang say sưa đọc đoạn về lối thoát trong trường hợp khẩn cấp, tôi cảm thấy có người nhìn mình. Ngẩng đầu lên, thì ra Nat Brangwyn đang đứng cùng ba người đàn ông to béo cách chỗ tôi khoảng10m. Họ đều hút xì gà và đều có vẻ giàu sang phú quý không trộn đi đâu được. Tôi không hiểu bằng cách nào ta có thể nhận ra ngay được những điều này, song họ đúng là loại người chỉ cần búng tay một cái là sẽ có sáu anh hầu bàn lăn đùng ra chết trong khi cố phá kỷ lục chạy nhanh tới bàn của họ. Tôi vẫn thường thấy chuyện như vậy.
N.B vẫy tay chào và tôi không thể giả vờ không thấy ông ta ở đó. Tôi đành phải mỉm cười đáp lại. Ông ta nói với mấy người kia, rồi lại chỗ tôi, cười rất thân mật và hỏi:
"Cô Thompson, mấy ngày rồi không gặp cô. Cô vẫn khoẻ chứ?"
"Khoẻ". Mà tôi còn biết trả lời thế nào kia chứ?" "Ông vẫn khoẻ, ông Brangwyn?"
"Khoẻ, rất khoẻ. Cô vẫn vui chứ?"
"Vâng, cám ơn"
Rồi ông ta bảo: "Tôi ngồi đây một lát được không?"
Đây đâu phải khách sạn của tôi, và tôi cũng không thể nói toac ra rằng: Thưa ông, tôi không được phép giao thiệp với ông. Tôi nói: "Xin mời ông"
Ông ta kéo ghế ngồi. Bỗng nhiên ông ta có vẻ run, tựa như không biết nên nói gì tiếp. Ông ta chắp tay, rồi nhìn vào chúng, sau đó nhìn tôi cười và bảo: "Rất tiếc về chuyện chiếc xe"
"Tôi cũng vậy". Tôi không thể nghĩ được câu trả lời nào mập mờ hơn. Nó không phải là chủ đè có thể đem ra thảo luận.
Và, như mọi lần, ông ta tỏ ra thật dễ thương. Ông cười, nói: "Giá tôi chịu nghĩ một chút, chắc tôi đã biết cô không phải loại con gái ấy". Rồi ông thôi cười, giữ vẻ nghiêm trang, nhìn hai tay chắp vào nhau và nói: "Cô Thompson, đó không phải là điều tôi đến để nói với cô đâu"
Tôi chờ đợi.
Ông bảo: "Tối qua tôi thấy cô bạn người Ý của cô. Cái cô tóc đen xinh đẹp cô giới thiệu với tôi ở phòng Vua Mặt Trời ấy"
"Alma"
"Đúng rồi. Tối qua tôi thấy cô ấy ở Câu lạc bộ với một nhân vật tên là Sonny Kee. Cô biết anh ta chứ?"
Tôi lắc đầu.
"Cô Thompson này, đây không phải là việc của tôi, nhưng mong cô làm ơn giúp cho. Nói với bạn cô là anh chàng Sonny Kee này không phải là người tử tế lắm đâu, được không? Cô ấy không nên cặp kè với anh ta".
"Tại sao?"
"Tôi không muốn đi vào chi tiết. Xin hãy tin tôi, đó không phải là người có tư cách tốt, anh ta không xứng với một cô gái như vậy"
"Alma bảo anh ta là võ sĩ quyền Anh"
"À, anh ta trước đây thường lên võ đài, bây giờ thôi rồi. Thế là cô hiểu chứ? Thú thực, một người như bạn của cô có thể tìm được người khá hơn Sonny Kee nhiều".
"Ông Brangwyn, cám ơn ông rất nhiều. Tôi sẽ nói lại với bạn tôi"
"Ừ, cứ nói với cô ấy, thế thôi. Tôi tin là cô ấy sẽ nghe cô".
Ông ta mỉm cười: "Cô vẫn gọi tôi là ông Brangwyn. Tôi nghĩ mình là chỗ bạn cũ, cô không thể gọi tôi là Nat, hoặc N.B như những người khác được ư?"
Tôi cười để giấu sự lúng túng.
Ông ta nhìn đồng hồ: "Này, đến giờ uống rượu được rồi đây. Mời cô vào quầy rượu Souvenir uống với tôi một ly"
"Bữa trước tôi đã nói với ông rồi, ông Brangwyn, à N.B, chúng tôi không được phép uống rượu. Trong thời gian học ở trường, chúng tôi không được phép"
"Thế thì", ông ta bảo, "lát nữa mời cô ăn tối với tôi được chứ? Cô thấy thế nào? Chúng ta có thể tới một câu lạc bộ nhỏ mà tôi biết"
Tôi giơ cuốn sổ nhỏ màu đen: "Ông Brangwyn, à quên N.B, không thể được đâu. Tôi phải học thuộc cuốn này. Sáng nào chúng tôi cũng có bài kiểm tra. Tôi đành cáo lỗi".
Ông ta hình như phật lòng, có vẻ cam chịu. "Vậy thì tạm biệt cô", ông ta nói. Tôi đáp: "Tạm biệt", và ông ta nhanh nhẹn bước đi.
Ray Duer đang ngồi ở bàn phía bên kia bể bơi.
Đáng ra tôi phải biết. Đáng ra tôi phải biết mình không bao giò có thể qua mặt đám thuộc hạ luôn rình mò của Hãng hàng không, họ luôn theo dõi tôi 24 giờ một ngày. Tôi châm thuốc hút trong 5 phút, rồi tôi dụi thuốc, nhặt cuốn sổ tay và đi vòng bể bơi qua bàn Ray Duer.
"Chào Carol", ông ta vui vẻ nói.
"Bác sĩ Duer, ông biết người vùa nói chuyện với tôi là ai chứ?"
Ông không trả lời.
"Đó là Nat Brangwyn, con bạc khét tiếng, kẻ còn nợ chính phủ liên bang 150 000 đôla tiền thuế"
"Có, tôi nhận ra ông ta".
"Bác sĩ Duer, ông Brangwyn mời tôi uống rượu với ông ta ở quán Souvenir. Ông ta mời tôi ăn tối với ông ây, mời tôi tới câu lạc bộ. Cuối tuần tôi không hẹn hò ai, nhưng tôi nhớ không được làm ô danh Trường huấn luyện chiêu đãi viên, nên tôi đã từ chối. Thưa bác sĩ Duer, ông thấy tôi là một học sinh tốt chứ?"
"Carol..."
"Xin ông cho phép tôi nói nốt. Tôi không đến chỗ ông Brangwyn, mà ông ta đến với tôi. Tôi đang ngồi kia, làm cái việc của tôi là học bài thì ông ta đến và mời tôi đi chè chén. Bây giờ tôi muốn biết là tôi sẽ phải làm gì vào cuối tuần để tránh không bị bắt gặp đi với ông Brangwyn? Tự giam mình trong phòng như các nữ tu sĩ ư? Hay đeo mặt nạ? Hay làm gì nữa thưa ông?"
"Carol, chúng tôi nhận thức được..."
"Bác sĩ Duer, chừng nào các ông nhận thức được là tốt rồi. Tôi chỉ muốn biết có vậy. Cám ơn ông. Tạm biệt"
Ông ta bật khỏi ghế: "Carol, hãy nghe tôi nói"
Tôi không muốn nghe. Tôi muốn anh ôm chặt tôi trong vòng tay, hôn tôi và ân ái cùng tôi, song anh ta lại chỉ ở đây mà nói, nói và nói. Tôi bước đi với vẻ kiêu kỳ, trở lại phòng 1412. Phòng vẫn vắng tanh, nên tôi lê về giường, nằm khóc nức nở mà chẳng sợ làm phiền ai. Tôi bắt đầu nghĩ lại những ngày sung sướng vô lo nghĩ ở Greenwich bang Connecticut, đi chơi với Tom Ritchie vui làm sao, ngồi xe Thunderbird của anh, nhảy nhót với anh ở câu lạc bộ Đồng quê và đêm ấy anh đã dịu dàng và đầy vẻ thèm khát thế nào khi dẫn tôi ra vườn lúc tôi đang bị nấc. Bây giờ tôi ao ước sao tôi không chết cho rồi.
Người về đầu tiên là Annette, nó kể say sưa về chuyến tham quan ấy. Tôi có đi chắc cũng thế.
Sau đó là Jurgy. Nó trông nhợt nhạt.
Tôi hỏi: "Có chuyện gì? Sao cậu trông tái nhợt vậy?"
"Mình vẫn bình thường"
Rồi im lặng kéo dài. Hẳn là nó đã phải vất vả chống trả lão dê già ấy. Tội nghiệp Jurgy, đời thật khắc nghiệt với nó, cũng như với tôi vậy.
Rồi lúc 10g Alma về, tóc vẫn gọn gàng và nụ cười đáng giá năm xu trên môi. Tôi muốn nói lại ngay với nó lời khuyên nhủ của N.B, nhưng không được vì còn các cô khác ở xung quanh. Tôi bảo: "Thế nào Alma, anh bạn của cậu?"
"Anh ấy rất hiền, rất đàng hoàng"
"Cậu thích chứ?"
"Từng phút một. Thích lắm"
"Cậu sẽ gặp lại anh ta chứ?"
Cái kiểu cười của nó làm tôi chết luôn: "Có thể, có lẽ thế"
Và cuối cùng, sau 1h sáng, Donna khật khưỡng đi vào phòng. Lúc ấy chúng tôi đều đã lên giường.
Nó rón rén đến giường tôi, khe khẽ hỏi: "Carol, cậu còn thức chứ?"
"Cậu đấy à, Donna?"
"Chào cô bạn vàng"
"Cậu đến chỗ anh họ vui chứ?"
"Tuyệt trần"
"Muộn rồi đấy, cậu nên đi ngủ đi"
"Ừ. Sáng cậu muốn xuống bơi không?"
"Tất nhiên"
"Ôi Carol thân yêu", nó bảo. "Ôi cô bạn trung thành của tôi", rôi chân nam đá chân chiêu về giường.