Chương 11


Chương 16

Rồi, mấy phút sau tôi lại thấy anh ở phía bên kia căn phòng mà cứ như xa hàng dặm, tay bưng chiếc khay. Người anh toàn xương là xương, trông như chiếc khung con tàu chua đóng xong đang nằm trên ụ tàu. Anh tới ngồi xuống cạnh tôi, mỉm cười thoả mãn. Thật kỳ lạ vô cùng, anh bưng đến hai tô bỏng ngô, một chai sâmbanh và hai cốc uống sâmbanh, đặt một tô bỏng ngô vào lòng tôi.
"Để làm gì thế này, N.B?"
"Ăn đi, cô em dễ thương. Cứ ăn hết đi đã, rất tốt cho sức khoẻ của em"
"Nhưng, lạy Chúa, đây đâu phải giờ ăn sáng"
"Ăn đi, đừng hỏi nhiều nữa."
Anh rót sâmbanh ra cốc. "Em có biết anh học được sách này ở đâu không?"
"Sách nào?"
"Ngốc ạ, sách về chuyện ăn bỏng ngô này này"
"Ở tàu ngựa đua à?"
Anh cười phá lên như thể tôi nói một câu hết sức buồn cười. Rồi anh ghé tai tôi thầm thì:
"Người ta càng sống lâu càng học được nhiều điều."
"Thật thế à?"
"Thật. Và em biết không, anh thậm chí còn bắt đầu hát khi ngái ngủ nữa cơ"
Bỏng ngô. Tôi đã ăn chúng từ bao năm nay mà đâu có thấy tác dụng gì, thế mà đối với N.B thì lại có. Ngay từ khi vừa ăn xong tô bỏng ngô, anh lại thèm khát làm tình lần thứ ba nữa, nhưng tôi đẩy anh ra. Tất cả dây thần kinh trong cơ thể rã rời của tôi như tê liệt, vả lại hai lần cũng là đủ rồi. Tôi bảo: "N.B, em phải trở về khách sạn"
"Em sẽ không về khách sạn. Em sẽ ở lại đây"
"Không. Không thể được"
"Em hãy quên cái chuyện hãng hàng không ngốc nghếch ấy đi. Từ tối nay em sẽ ở lại đây"
"Không được", tôi trả lời. "Rất tiếc, nhưng không thể được"
Anh túm tay tôi: "Này, anh đã nói với em rồi, đúng không? Anh sẽ mặc cho em như nữ hoàng, anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn"
"Không thể được đâu N.B ạ"
"Tại sao?"
"Không được, vậy thôi. Phòng tắm đâu anh? Em phải mặc quần áo rồi về"
"Carol, hãy nghe anh. Hãy nghe...". Rồi anh ngừng nói và làu bàu: "Thôi được, thôi được. Phòng tắm ở phía sau, phía trái kia kìa"
Phòng tắm rất đẹp, sơn hai màu đen trắng. Các mặt tường treo tranh khắc cảnh thành Roma đổ nát của Piranesi, ngoài có kính và lúc này không còn cảnh nào thích hợp hơn. Piranesi có thể dùng tôi làm mẫu vẽ của một cảnh hoàn toàn mới: cảnh đổ nát hoang tàn của bang Greenwich, bang Connecticut. Tôi bỗng cảm thấy mình như đã chết, người cứ như vừa bị chiếc máy kéo bánh xích chẹt qua.
Tắm xong, tôi thấy một hộp đồ trang điểm rất đẹp có đầy đủ các màu son môi, chì kẻ mắt hiệu Elizabeth Arden, còn lại là các đồ nho nhỏ khác mà bạn có thể thấy ở bất cứ phòng người đàn ông độc thân nào. Thật là chu đáo. Bất cứ cô gái nào, dù tóc hung, tóc đỏ, tóc nâu đều có thể có thể trang điểm để trông lại như mới, nếu cô ta sống sót qua cái vụ bỏng ngô ấy.
Tôi đánh qua chút son, thoa sơ chút phấn, luồn vào chiếc váy áo không quai phản trắc ấy, chải tóc rồi quay lại chỗ N.B.
Tôi bảo: "Anh gọi hộ em tắc-xi nhé"
"Tắc-xi là thế nào? Vớ vẩn. Anh sẽ lái xe đưa em về"
"Không cần..."
"Đừng làm chuyện vô lý nữa nào"
Lúc đi ra, tôi hỏi: "Mấy giờ rồi, N.B?"
Anh nhìn đồng hồ: 1h kém 15"
"Cám ơn anh"
Trời đêm dìu dịu, yên tĩnh và thanh bình khi chúng tôi trên đường trở lại Charleroi. Chúng tôi không nói chuyện với nhau. Lạy Chúa, tôi nghĩ, mọi chuyện mới buồn cười làm sao. Mọi việc diễn ra theo một lối mới kỳ quặc, buồn cười và vô nghĩa làm sao. Nếu hãng hàng không quốc tế Magna đừng ra lệnh cho tôi không được giao du với người đàn ông này, thì tôi và anh ta đã có thể cứu được Alma khỏi chết. Và giá như chiều hôm qua đây thôi, ngài bác sĩ Ray Duer và tôi chỉ cần về khách sạn sớm hơn mười phút, hẳn là anh ta đã không gặp Donna, đã không phải choảng nhau với Elliot, tôi đã không phải xuống phòng anh ta cầu xin tha thứ cho Donna, tôi đã không phải khóc đứng khóc ngồi như thế, đã không phải uống mấy viên thuốc ngủ của bác sĩ Schwartz, đã không phải bỏ buổi học, không gặp N.B ở bể bơi và đã không trông rũ rượi như bây giờ. Mà có lẽ lại còn có chửa nữa cũng chưa biết chừng. Đúng là một cảm hứng đột ngột, như một thùng nước đá lạnh dội lên đầu tôi: có lẽ còn có mang nữa. Hay thật!
Xe chúng tôi chạy theo lối vào của khách sạn, và đúng khi xe dừng, tôi cầm túi xách chuẩn bị ra khỏi xe thì nhận ra - lại một cảm hứng đột ngột nữa - cái thứ đang nằm trong đó. Tôi mở túi, lấy ra cuộn giấy bạc và đặt trên ghế cạnh N.B.
Anh ta hỏi: "Cái gì thế?"
"Số tiền anh thắng cược ở trường đua ngựa"
"Đó là tiền của em. Em được cược chứ đâu phải anh?"
"Em không cầm đâu, N.B ạ. Đơn giản là em không thể nhận tiền này được"
Anh bảo: "Em làm sao thế, cô bé? Tiền này đâu phải của anh mà là tiền ở đuờng đua đấy chứ. Nó là tiền bắt được. Nhiều khi cả buổi không thắng được lấy một xu ấy chứ. Lạy Chúa, đừng có ngớ ngẩn thế, em yêu"
Anh nhét cuộn giấy bạc vào túi tôi, và đó là lần đầu tiên tôi nghe cái từ hết sức thích hợp với tôi ấy.

°

Lúc người gác cửa mở cửa xe cho tôi, N.B bảo: "Khi nào anh sẽ gặp lại em?"
Tôi đáp: "Rất tiếc chẳng có tối nào trong tuần em được rảnh cả. Chưong trình tuần này của lớp rất nặng"
Anh mím môi rồi nói: "Còn cuối tuần thì sao?"
"Em chưa thể nói trước vào lúc này được"
"Thôi được"
"Cám ơn anh đã cho em một ngày đầy thú vị"
"Có gì đâu"
Tôi chầm chậm đi vào hành lang chính như một cô Lọ Lem đang bị choáng váng, vào thang máy lên tầng 14 và lết về phòng 1412. Jurgy và cô Webley đang ngồi đợi tôi.
Cô Webley bảo: "Ôi, tạ ơn Chúa, em đã về"
Jurgy trố mắt nhìn tôi.
Tôi nói lí nhí: "Xin lỗi tôi về muộn"
Đôi mắt đẹp màu xanh của cô Webley đẫm lệ.
"Chúng tôi vừa tính đi báo cảnh sát. Chuyện gì xảy ra thế, Carol?"
"Em không thể chịu đựng nổi khi ở trong khách sạn"
Cô hiểu ngay, không vặn vẹo gì. Cô đến gần, giang tay ra ôm tôi. "Điều quan trọng là em đã về. Mary Ruth và tôi bắt đầu tưởng tượng ra đủ mọi chuyện khủng khiếp". Người cô toát ra mùi nước hoa thơm nức.
"Em vẫn bình thường", tôi bảo, song thực ra không bình thường chút nào. Căn phòng quay tít như chong chóng trong đầu tôi.
Cô nhìn tôi đầy thương cảm: "Tội nghiệp em, mệt quá đấy mà. Mary Ruth, em đưa cô ấy về giường được chứ? Có lẽ cô ấy cần uống một cốc sữa nóng"
"Vâng, thưa cô Webley"
Mấy phút sau, cô Webley ra về. Jurgy bảo tôi: "Tự cô ấy đến đây, tớ đâu có gọi cô ấy. Khoảng 10h cô ấy ghé vào xem cậu thế nào. Khi không thấy cậu đâu, tớ và cô ấy đâm hoảng"
"Tại sao cậu lại hoảng?"
"Chẳng biết tại sao. Cậu có uống sữa nóng không?"
Tôi lắc đầu. Đầu tôi đau như búa bổ. Rồi tôi bảo: "À, mà có lẽ tớ cần sữa nóng thật. Đừng bận tâm, Jurgy. Tớ tự làm lấy được"
"Lên giường đi", nó làu bàu. "Cậu trông cư như cơn giận của Chúa ấy"
Tôi vào phòng tắm mặc bộ váy ngủ rồi thất thểu về giường. Jurgy ngồi cạnh tôi hút thuốc trong khi tôi nhấm nháp cốc sữa.
Nó bảo: "Tớ có thể ngủ ở đây cũng được, nếu cậu thích"
"Không cần. Đừng lo về tớ"
"Hôm nay bọn mình đã được báo sẽ làm ở đâu; tức là sẽ đi đâu ấy"
"Cậu được phân về đâu?"
"Tớ sẽ ở lại Miami. Cả cậu nữa"
"Ồ"
"Vui lên chứ. Cậu sẽ được ở gần bồ của cậu"
"Bồ nào?"
"Bác sĩ Duer ấy"
"Ai bảo cậu ông ấy là bồ của tớ?"
"Nhưng..." nó định nói tiếp, rồi bỗng nổi cáu. "Ôi dào, mọi người đều biết chuyện đó, Carol ạ. Lạy Chúa, từ lúc nào nhỉ? À, thứ Bảy, năm sáu cô gái đã thấy hai anh chị nắm tay nhau ngồi trong hiệu cà-phê. Ngay cả cô Webley cũng nói bóng gió về chuyện ấy. Họ cho đó là câu chuyện tình lãng mạn nhất của trường huấn luyện đấy"
"Ray Duer chẳng là cái quái gì với tớ"
"Không ư?", nó ngơ ngác hỏi.
"Và tớ không muốn nhắc đến tên ông ta nữa"
"Được thôi", nó lấy lại cái vẻ điềm tĩnh mọi ngày, đứng dậy chuẩn bị đi. "Mà này, cậu có định sau khi tốt nghiệp sẽ ở đâu không?"
"Jurgy, tớ chưa hề nghĩ tới chuyện đó"
"Liệu tớ với cậu thuê chung một căn hộ được chứ?"
"Được chứ, sao lại không"
"Luke sẽ ở đây cả tuần. Tớ có thể bảo ông ấy để ý tìm cho mình một chỗ"
"Luke còn có nhiều việc đáng làm hơn"
Nó đáp, giọng lạnh lùng: "Không, ông ấy không có việc gì đáng làm hơn cả"
Nó trở về giường, nhưng khoảng 2 tiếng sau, tôi mò vào đánh thức nó dậy. Nó tỉnh ngủ ngay và bật đèn đầu giường, bảo tôi: "Có chuyện gì thế? Sao cậu lại khóc?"
"Jurgy...." tôi sẵn sàng chết ngay.
"Vì Chúa, nếu cậu cần kể thì kể đi"
"Jurgy, tối qua tớ đã ngủ với một người. Tớ không biết phải làm gì..."
Nó rên lên: "Tớ đoán ngay là thế mà. Lạy Đấng tối cao, chuyện ấy thường xảy ra. Khi có người đi đời thì tất cả bọn con gái trong khu đều đâm bổ vào chuyện làm tình". Nó dằn giọng: "Cậu bảo không biết phải làm gì là nghĩa làm sao? Cậu không có biện pháp phòng ngừa ư?"
"Không"
Jurgy bảo: "Cô em. Cô có biết ngay giây phút này cô phải làm gì không?"
"Làm gì?"
"Hãy quỳ xuống và cầu Chúa phù hộ"
"Jurgy..."
Nó tụt khỏi giường, mở ngăn kéo bàn dưới cùng, lôi ra một cái túi dây dợ lằng nhằng.
Rồi thì dùng cái này. Cậu biết cách dùng chứ?"
"Tớ nghĩ là biết"
"Cậu nghĩ vậy? Cậu nghĩ vậy ư?". Nó suýt nữa đánh tôi.
"Cậu học ở cái trường quái nào thế? Cầu nguyện xong rồi đi với tớ".
Sáng hôm sau, mọi sự trở lại bình thường. Trở lại lớp cũng giống như trở lại nhà. Khi tôi đưa người vào cái cùm sắt, cô Webley bảo: "Carol, cô có muốn lên ngồi phía trước không?". Nhưng thực ra không cần. Tôi ngồi vào chỗ tôi vẫn thường ngồi, với bóng ma Alma bên này và bóng ma Donna phía bên kia. Họ không phải là lũ ma quỷ đáng sợ, họ không ác ý, hình như họ chỉ chú tâm vào việc của họ như tôi vào việc của tôi, lật từng trang cuốn sổ tay vô hình của họ, lẩm bẩm một mình, chửi rủa bằng những câu chửi của người Ý và người vùng New Hampshire, cố gắng ghi nhớ những thông tin đang được nhồi nhét vào đầu họ. Và có đôi lúc họ hiện ra như người thực, rất gần ngay cạnh, rất thân thương, đến nỗi tôi khóc nấc lên vì buồn bã. Mọi người trong lớp đều nghe tiếng tôi khóc, đều làm ra vẻ họ không nghe thấy.
Jurgy đã nói rất đúng. Nền giáo dục của nước Mỹ có những chỗ sai lầm nghiêm trọng. Làm sao lại có thể có chuyện một cô gái ở tuổi hai mươi đương độ chín mà không biết về chiếc túi có dây dợ lòng thc là tôi lái xe được, anh ngồi nghỉ và ngủ thiếp đi. Trước khi về đến Miami, anh tỉnh dậy và cầm lại tay lái.
Anh dừng xe ngay trước khách sạn. Trước khi ra khỏi xe, anh nhìn đồng hồ và bảo: "6h18. Em định tối nay làm gì?"
"Em chỉ muốn ở bên anh, được không?"
"Em cần uống thuốc an thần rồi đi ngủ"
"Không. Em muốn được ở bên anh''''
Cuối cùng anh chịu thua: ''''Thôi được. Nhưng anh phải lên phòng gọi điện thoại cho vài người. Em đợi anh ở tầng 1 vào lúc 6h30 được không?"
"Được, anh yêu".
Tôi sẽ phải xa anh 45'', nhưng cũng đành vậy.
Bước vào khách sạn, anh bảo: "Anh cần mua ít thuốc lá và qua thường trực xem có thư từ gì không. Em có muốn về phòng không?"
"Không". Tôi chẳng muốn xa anh, dù chỉ một phút. Và tôi đi cùng anh tới quầy bán thuốc lá, tới bàn thường trực khi anh hỏi thư từ của anh.
Cô nhân viên nói: "Bác sĩ Duer phải không ạ? Ồ, có đây", rồi lôi từ trong ngăn ra một xấp thư cho anh. Anh đọc lướt qua, rồi nhìn tôi như muốn nói điều gì, nhưng mặt anh bỗng đanh lại, mắt anh trở nên giận dữ. Khi quay lại, tôi thấy Donna đang khoác tay Elliot Ewing đi trong hành lang chính. Elliot mặc quân phục sĩ quan, còn Donna mặc bộ đồ tơ nhện Schiaparelli, chiếc áo vét trắng nhỏ vắt ở trên vai và cả hai đều say.
Đúng là họ, không thể nhầm đi đâu được, và đang say bí tỉ. Tôi không thể bảo Ray: "Kệ họ'''', họ đang sung sướng, đang cảm thấy say sưa". Họ đang say, đồ quỷ tha ma bắt, say khướt cò bợ, chân nam đá chân chiêu và mồm cười toe toét. Mọi người trong khách sạn đều nhìn họ.
Tôi bảo: "Ray..." nhưng anh không nghe thấy. Anh đứng đó, mặt cau lại và không nói một lời, mắt trừng trừng nhìn họ lại gần. Rồi Donna nhìn thấy tôi, chứng tỏ mắt nó vẫn còn tinh. Lẽ ra phải kéo Elliot đi cho khuất mắt càng nhanh càng tốt, thì nó lại hét toáng lên: "Carol! Carol! Cậu đấy ư? Vui quá!" và ngật ngưỡng phóng lại chỗ tôi, theo sau là Elliot.
Mặt Donna đỏ gay, mớ tóc rối bù mà trông vẫn đẹp và mồm sực mùi rượu. "Chào cậu, Carol", nó cười sằng sặc. "Cô bạn vàng. Cô ong chúa nhỏ. Chào bác sĩ Duer. Bác sĩ Duer tốt bụng, ông còn nhớ đại uý Glug chứ? Nào, đại uý Glug yêu quý, đến chào Carol và bác sĩ Duer hiền dịu đi nào"
"Ồ, chào cả nhà", Elliot vừa nói, vừa nháy mắt với chúng tôi. "Gặp các bạn ở đây thật tuyệt vời, tuyệt vời"
Ray nói nhỏ với tôi: "Anh nghĩ em nên đưa cô Steward về phòng"
"Này, gượm đã", Elliot nói, mắt nhấp nháy như thằng ngốc. "Chúng tớ chuẩn bị đi uống ở quầy Souvenir, hiểu chưa? Đi không? Nào, mời cả nhà"
Donna hét lên như điên: "Nhất rồi. Mời mọi người. Hãy mở cuộc chơi. Hãy ăn mừng nào!"
Giọng Ray nghe dứt khoát: "Cô Steward, tôi nghĩ cô nên về phòng"
"Này, anh bạn", Elliot nói. "Nào gượm đã, gượm đã nào". Anh ta bỗng hung hăng đứng len vào giữa Donna và Ray. Anh ta cao hơn Ray mấy insơ và to con hơn nhiều.
Ray nói với anh ta, giọng vẫn dứt khoát: "Xin đại uý đừng xen vào chuyện này"
Elliot quát: "Cô em, ở đây với anh, hiểu chưa? Cô ấy đi với tôi anh bạn ạ. Đi uống rượu. Quầy Souvenir"
"Cô Steward", Ray nói.
"Này, anh kia", Elliot nạt nộ. "Bạn gái của tôi, anh không thể ra lệnh cho cô ấy như thế được". Anh ta giơ bàn tay hộ pháp lên, dùng hết sức đẩy mạnh vào mặt Ray.
Ray không thể tự cứu được mình, tôi không thể cứu được anh. Anh tối tăm mặt mũi và hoàn toàn mất thăng bằng. Anh loạng choạng giật lùi, mất đà và khuỵu xuống, kính rơi đâu mất. Mấy bao thuốc lá và xấp thư anh cầm vương tung toé, và khi tôi chạy vội đến với anh, người anh như đã hoá đá.
"Ray, anh có sao không, Ray?"
Anh không trả lời, không nhìn tôi. Mắt anh đang như dán vào Elliot đang cười sằng sặc. Lúc này đã có tới ba bốn chục người kéo đến xem, và từ trong đám đông, Luke Lucas cao to lừng lững, đầu đội chiếc mũ Stetson màu rêu bước ra. "Không sao, cô bé ạ", ông bảo tôi và bắt đầu giúp Ray đứng dậy. "Không sao đâu con ạ", ông bảo Ray. "Chấp hắn làm gì con"
Ray không nghe thấy Luke nói gì. Anh vùng ra khỏi tay Luke, gần như rón rén đến gần Elliot, nói với giọng tức giận: "Quân ngu xuẩn chó chết", rồi tay trái tống mạnh vào bụng Elliot và khi Elliot rúm người lại, tay phải anh quai một quả rất mạnh vào quai hàm, đến nỗi tôi tưởng đầu Elliot phải bay khỏi cổ. Elliot chới với giơ cả hai tay lên trời và ngã sấp xuống ngay tại chỗ. Chân anh ta giật giật mấy cái, rồi nằm bất động.
"Giêsuma lạy Chúa tôi", ai đó thốt lên với vẻ rất thán phục, và tôi liền đoán cổ phần của Hãng hàng không quốc tế Magna sẽ tăng mười lăm điểm.
Nhưng không ai nhúc nhích. Sau đó Ray cúi xuống, lật ngửa Elliot và lật mi mắt anh ta lên kiểm tra. Chỉ có Chúa biết anh nhìn thấy gì trong đó, nhưng hai ba giây sau, anh đứng dậy, thở hổn hển, quay người trở lại chỗ tôi. Anh nói như thể đang ra lệnh cho cô hầu phòng ngốc nghếch: "Đưa cô Steward về phòng và lo cho cô ta gói ghém đồ đạc ngay lập tức. Nửa đêm sẽ có máy bay từ đây về New York và cô ta sẽ đi ngay chuyến đó"
Anh đi ngay, không cả đợi cho tôi trả lời "Thưa ông vâng", hoặc chỉ đơn giản là "Không, thưa ông". Luke đưa lại cho anh cặp kính gọng sừng và vui vẻ hỏi: "Thế nào con, hắn chết rồi à?" và Ray trả lời: "Không, hắn chưa chết đâu", rồi lách qua đám đông đi về phía thang máy. Tay trái anh giữ bàn tay phải như thể nó bị bong gân. Ông Courtenay cùng mấy người gác cửa bỗng từ đâu hiện ra, thở hổn hển và nhìn Elliot đang nằm chết giấc. Tôi nghĩ họ sẽ chữa chạy cho anh ta và khiêng về trả cho tướng Wuzzy Goof.
Tôi bảo Donna: "Lên chứ?"
Nó ngần ngừ.
Tôi nói: "Cậu muốn hôn tạm biệt Elliot ư?"
Nó rùng mình: "Không. Trước mắt mọi người thì không đâu"
"Vậy thì đi".
Nó có vẻ đã tỉnh táo hẳn. Lúc qua đám đông, nó bảo: "Kể cũng hào hứng đấy chứ?"
"Hào hứng cái khỉ gì", tôi đáp.
Mọi người tránh ra nhường lối cho chúng tôi đi. Trong thang máy, nó đứng mặt cúi gầm, lấy mũi giày nhọn đá mạnh vào tấm thảm dày trải trên sàn.
Khi chúng tôi về phòng, Jurgy đang cố đóng chiếc va-li đầy quần áo. Nó bảo: "Ôi may quá, cậu giúp tớ với. Tớ đánh vật với nó đến 20'' mà vẫn không đóng lại được"
"Va-li của ai thế? "Donna hỏi.
"Của Alma", Jurgy đáp.
Nó cười: "Đừng có nói với tớ là Alma cũng bị tống khỏi nhà này"
Jurgy nhìn tôi. Tôi bảo: "Nói cho cậu ấy biết"
Jurgy nói: "Alma chết vì tai nạn ô-tô tối qua''''
"Ồ, không!'''', Donna hét lên. Bỗng nhiên trông nó như một bà già.
Tôi bảo: "Nào Jurgy, tớ sẽ đè cái nắp xuống, còn cậu ấn khoá vào nhé".
Hai chúng tôi đóng được nắp va-li lại.
Donna bảo: "Tin ấy làm tớ đau thắt cả bụng"
Tôi kéo chiếc va-li vào góc phòng cho khỏi vướng. Donna đứng cạnh giường, quay lưng lại tôi và đang cởi áo. Tôi hỏi: "Cậu có cần tớ kéo phecmơtuya giúp không?"
"Không cần. Tớ tự cởi được"
Jurgy nhìn tôi ngơ ngác. Tôi bảo: "Donna bị đuổi về". Rồi tôi lại bắt đầu khóc. "Jurgy, đây là kỳ cuối tuần đẹp nhất đời tớ. Tớ thề với cậu đây là kỳ cuối tuần đẹp nhất đời tớ. Tới đây sẽ còn chuyện gì nữa, tớ cứ tự hỏi như vậy. Còn chuyện gì nữa đây?"
Donna bảo: "Carol, cậu im đi cho tớ nhờ nào"
Người tôi run như tàu lá: "Cái đồ ngu nhà cậu! Đồ tóc đỏ to đầu mà ngu! Cậu biết là cậu say. Cậu biết cậu đang say bí tỉ. Tại sao cậu không rúc vào đâu đó cho tỉnh rồi hãy vác mặt ra?"
"Lạy Chúa, đừng có hét toáng lên làm gì"
"Tớ phải giết cậu. Chỉ còn 4 ngày nữa chứ có nhiều nhặn gì cho cam. Tại sao cậu lại phải làm hỏng hết cả, hả?"
Jurgy bảo: "Ngồi xuống đây, Carol, tớ sẽ pha cà-phê cho cậu"
"Tớ uống làm đếch gì"
"Không việc gì phải thế, Carol", Donna bảo". "Đấy cũng chỉ là một việc thôi. Cũng còn khối các loại việc khác, lo gì". Nó đi về phía nhà tắm, rồi dừng lại: "Jurgy, chuyện Alma là thật đấy à?"
"Ừ"
"Chuyện xảy ra thế nào?"
Tôi bảo: "Tớ sẽ nói cho cậu biết nó xảy ra thế nào. Nó đi chơi với cái thằng con hoang vớ được trong khách sạn. Hắn đưa nó ra bãi biển và cưỡng hiếp. Rồi hắn phóng xe hơi với tốc độ hơn 100 dặm / h và chiếc xe khốn nạn bị lật. Đấy, nó xảy ra như thế đấy".
Jurgy hỏi: "Cậu nghe chuyện ấy ở đâu"
"Tối qua tớ đến bệnh viện", tôi trả lời. "Cậu còn muốn biết thêm nữa không? Họ phải gọt tóc con chó cái đáng thương ấy vì đầu bị vỡ. Cắt hết cả tóc!"
"Ôi, tội nghiệp", Donna thốt lên.
Jurgy nói: "Tớ không biết chuyện đó. Tớ cứ nghĩ chỉ là chuyện tai nạn ô-tô".
"Chỉ là thôi ư?", tôi bảo. "Bây giờ làm gì có chuyện chỉ là nữa. Sự đời không bao giờ đơn giản. Cậu phải biết điều đó"
Donna vào phòng tắm, đóng cửa lại và tôi nghe nó vặn nước. Jurgy bảo tôi:" Đến ngồi đây, Carol. Trông cậu xanh như tàu lá ấy. Để tớ pha cho cậu cốc cà-phê nhé"
"Tớ không sao đâu"
"Không sao là thế nào? Donna có chuyện gì vậy?"
Tôi kể hết cho Jurgy những gì tôi thấy.
Nghe xong, nó lạnh lùng nói: "Ừ, tớ nghĩ sớm muộn gì chuyện ấy cũng xảy ra".
"Đừng nói thế Jurgy. Không đúng đâu"
"Cậu thừa biết là tớ nghĩ đúng"
"Jurgy, giá nó qua được mấy ngày nữa, giá nó học xong được cái khoá tàn ác này, nó sẽ trở thành người khác hẳn. Jurgy, khi thực sự là chiêu đãi viên, người ta sẽ phải làm tròn trách nhiệm của mình. Nó sẽ không hành động như bây giờ nếu nó làm việc trên máy bay. Cậu có thấy thế không?"
"Này cậu, bây giờ có bực cũng chẳng ích gì. Thôi ngồi xuống đây một lát"
"Không", tôi trả lời rồi ra khỏi phòng. Tôi vẫn có thể làm một cái gì đó để cứu vãn tình thế.
Tôi đi thang máy tự điều khiển xuống phòng 1208. Tôi gõ cửa, nghe Ray từ trong nói vọng ra:
"Cửa mở đấy, xin mời vào"
Cửa không gài chốt. Tôi tìm thấy anh đang đứng trong nhà tắm, tay phải để trong bồn nước. Anh đang vặn nước lạnh ngâm tay.
"Ray, tay anh bị thương à?"
"Không có gì nghiêm trọng lắm"
"Đưa em xem nào"
"Đừng lo, Betty Schwartz sắp đến đây băng bó cho anh"
Anh cố cười cho tôi yên tâm.
Lạy Chúa, kỳ nghỉ cuối tuần mới nhiều chuyện làm sao, mà toàn chuyện tai hại. Tôi lại như sắp phát điên lên, nhưng trước hết tôi phải gỡ cho Donna đã. Tôi bảo: "Anh yêu, em muốn nói chuyện với anh một lát được không?"
"Tất nhiên. Nhưng mình hãy ra khỏi đây đã" Anh tắt vòi nước lạnh, rồi dùng khăn mặt lau nhẹ cho khô tay. Sau đó anh đưa tôi ra phòng khách và hỏi: "Nào, em muốn nói chuyện gì?"
Người tôi run run: "Chuyện của Donna Stewart, cô bạn cùng phòng với em"
Anh điềm tĩnh hỏi: "Cô ta làm sao?"
Anh là người đàn ông tuyệt vời. Chính vì thế tôi yêu anh. Anh sẽ nghe theo lời nói phải. Tôi bảo: "Anh yêu, em muốn anh cho cô ấy một cơ hội khác"
Môi anh mím lại: "Anh e rằng đã quá muộn"
"Ray, không muộn đâu. Cô ấy vẫn còn ở đây, trong khách sạn"
"Rất tiếc. Anh đã nói với Arnie Garrison và bà Montgomery. Họ đã quyết định đuổi cô ta khỏi trường. Người ta đã lấy vé cho cô ta đi chuyến máy bay lúc 12h đêm"
"Ray, anh hãy nghe em nói một phút được không?"
"Vô ích, Carol ạ"
"Thì anh hãy nghe đã nào!"
"Thôi được"
Sáng hôm sau, chúng tôi ở trong khoang chiếc Boeing 707 mấy tiếng. Máy bay không bay. Cô Webley giải thích: "Các cô. Trước khi các cô thực sự bước vào nghề bay trên các máy bay phản lực, các cô sẽ trở lại đây học thêm 4 ngày nữa. Lúc đó các cô sẽ được hướng dẫn kỹ hơn về các biện pháp đảm bảo an toàn và xử lý các trường hợp khẩn cấp, v...v...". Tôi nghĩ chúng tôi đã học kỹ những thứ đó, song hoá ra lại là chưa. "Hãy nhìn các cabin mà xem", cô Webley bảo; và chúng tôi nhìn cái khoang hành khách rộng mông mênh phía trước và khoang hành khách phía sau máy bay. "Các cô thấy rõ trách nhiệm của mình rồi chứ? ". Tất cả chúng tôi đều hiểu cô muốn nói gì.
Như cô đã hứa, buổi chiều hôm đó không có gì vì là chiều cuối cùng của khoá học. Chúng tôi lên tầng trên ký hợp đồng làm việc cho Hãng Magna. Rồi chúng tôi đến bà Sharpless ở phòng 15 để nhận trang phục. Sau đó tổ chức một cuộc liên hoan nhỏ ở lớp. Đầu tuần, chúng tôi đã góp tiền để mua tặng phẩm cho cô Webley, và vì cô sắp lấy chồng nên chúng tôi quyết định cái cô cần nhất là bộ đồ mặc ở nhà. Và vì chồng cô lại là phi công, nên chúng tôi quyết định thêm rằng bộ đồ này phải thật khêu gợi, đến mức tự nó cũng đi lại được, thậm chí làm tình được.
Khi chúng tôi tặng cô, cô Webley cười và rơm rớm nước mắt. Cô cầm tặng phẩm và bảo: "Ôi, các cô không cần phải làm thế. Cám ơn các cô nhiều. Nhưng tôi biết mặc thế nào đây? Peter sẽ nói gì nhỉ? Ôi, lạy Chúa"
Rồi cô nhìn chúng tôi rất chăm chú. Cô nói: "Tôi vô cùng tự hào về các cô. Thật đấy. Các cô đã học hành chăm chỉ và đã chứng tỏ được mình. Từ giờ phút này, các cô không còn là học sinh của tôi nữa, các cô là bạn và đồng sự của tôi. Xin đừng gọi tôi là cô Webley, cứ gọi là Peg". Cô cười, nói tiếp: "Một cái tên ngốc nghếch đúng không? Nhưng tên tôi là thế và tôi muốn các cô gọi tôi bằng cái tên ấy"
"Vâng, thưa cô Webley", chúng tôi đáp. Cả lớp cười ầm lên như lũ quỷ sứ, và tôi chỉ muốn bò vào trốn trong góc lớp. Không phải vì Donna, vì Alma, mà là vì tôi.

"Ép cô ta?"
"Anh yêu, anh cũng hiểu chuyện ấy vẫn xảy ra luôn"
"Carol..."
"Gượm đã anh, để em nói nốt. Ray, chỉ một lần sai phạm mà đã bị đuổi thì thật phi lý. Anh phải thừa nhận nghề này rất hợp với Donna. Nó đẹp, mặc đồng phục lại càng đẹp mê hồn. Ngay cô Webley có hôm cũng phải nói Donna chắc chắn sẽ làm nhiều hành khách vừa lòng. Và Donna còn là một trong những học sinh thông minh nhất lớp, thực sự là nhanh nhẹn, tháo vát. Những cái đó chẳng đáng sao?"
"Không. Anh xin lỗi..."
"Hãy để em giải thích đã. Nó hành động như vậy là cũng có lý do. Có lẽ anh không hình dung nổi tuần rồi bài vở nặng như thế nào. Cô Webley bắt chúng em học đến ngất xỉu. Không được nghỉ lấy một giây. Anh có biết bọn em phải học đến hai, ba, thậm chí bốn giờ sáng không? Mà đêm nào cũng như vậy, Ray ạ. Thật ghê rợn. Đến chiều thứ bảy, bọn em mụ hết cả người. Anh yêu. Sau một tuần như thế, anh không thể trách cứ một cô gái nếu cô ta có hơi quá đà một chút, đúng không?"
"Những việc tuần rồi anh đều biết cả", anh nói. "Anh cũng biết cường độ làm việc đã được tăng gấp đôi"
"Đấy, anh thấy chứ!"
"Nhưng bọn anh đã tính trước điều đó"
"Anh tính trước?"
"Đúng vậy. Bọn anh phải biết các cô gái phản ứng như thế nào trong tình huống căng thẳng. Em đã chịu được. Cô bạn kia của em cũng chịu được. Các cô khác cũng qua được nhưng Donna Stewart thì không. Chính vì vậy bọn anh cho cô ta thôi học"
"Nhưng như vậy là không công bằng, là quá đáng. Đuổi cô ấy chỉ vì cô ấy sai phạm có một lần"
"Một lần sao?", anh nhìn tôi bực bội. "Cuối tuần trước cô ta đã uống rượu trước khi đến sân jai-alai. Một lần khác, người ta thấy cô ta trong quán rượu. Nhưng lần ấy bọn anh còn nghi hoặc. Lần này thì thật quá quắt". Anh đứng dậy, vòng tay ôm tôi. "Carol, anh cũng lấy làm tiếc về việc này chẳng kém gì em. Bọn anh đâu có sung sướng gì khi phải đuổi một học sinh ra khỏi trường; nhưng trách nhiệm của bọn anh rất lớn, không thể liều mạng được"
"Donna là bạn của em, Ray ạ"
"Anh biết. Song điều đó không thể thay đổi được thực tế"
Tôi gần như sắp khóc. "Em chỉ xin anh có một việc này thôi, anh yêu. Cho Donna một cơ hội khác"
Anh buông tôi, bước ra xa trong cơn giận dữ: "Carol, em phải để cho anh quyết định chuyện này. Đó là việc của anh. Em muốn anh làm gì bây giờ? Gọi điện cho Arnie Garrison nói rằng anh đã thay đổi ý kiến ư? Rằng cô gái này chiều nay không say rượu ư? Rằng cô ta không phải là bắt đầu nghiện rượu ư? Em muốn anh làm như thế chứ gì?"
"Ray, nếu anh cho Donna một cơ hội nữa, em hứa sẽ răn đe nó bằng roi da, nếu cần"
"Anh không thể làm thế được"
"Anh yêu. Tối qua Alma bị chết. Hôm nay anh lại đuổi một bạn khác của em về trong ô nhục. Điều đó quá sức chịu đựng của em. Anh hãy vì em..."
"Em đòi hỏi những việc không thể được"
Nước mắt tôi chảy dài trên má. Tôi nói: "Anh có biết anh đang làm gì không, Ray? Hiện giờ nó chưa hề, chưa phải là kẻ nghiện rượu. Nhưng nếu bị đuổi, nó sẽ trở nên nghiện ngập, chắc chắn là như vậy. Anh yêu, chúng ta đừng để chuyện ấy xảy ra."
"Việc ấy không thuộc trách nhiệm của anh"
Tôi bảo: "Không ư? Thôi được, để em nói với anh điều này. Câu vừa rồi phản ánh đúng bản chất con người anh. Anh không có trái tim, Ray ạ. Anh không có máu trong huyết quản, anh không còn suy nghĩ và cảm nhận như một con người nữa. Phá hoại cuộc đời Donna Stewart không là vấn đề gì đối với anh. Anh có biết anh là gì không? Anh chỉ là một cái máy của Hãng Magna mà thôi. Lạy Chúa, họ cần phải đêm đêm đưa anh vào nhà để máy bay và phủ vải bạt lên để anh khỏi bắt bụi"
"Carol, em nên về nằm nghỉ đi"
"Anh nghĩ tôi lên cơn điên chứ gì?"
"Em đã gặp những chuyện quá nặng nề"
"Ừ thì tôi điên. Ừ thì tôi gặp chuyện nặng nề. Ray, tôi không còn yêu anh nữa. Tôi không muốn gặp anh, chừng nào tôi còn sống trên đời này"
Anh cố ôm tôi, nhưng tôi tát lấy tát để vào mặt anh, rồi đi ra.
 
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: TraiTimVNonline
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 3 tháng 3 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!--
Chương 13
--!!tach_noi_dung!!--
Chương 15
--!!tach_noi_dung!!--