Hồi thứ ba
ƠN CÚC DỤC KHÔN ĐỀN ƠN TẤC CỎ
LÒNG NGHĨA HIỆP COI RẺ NGHÌN VÀNG

Thời giời thấm thoát đã đến ngày mồng một tháng mười, hôm ấy mới là ngày cử hành đại lễ để phong Triệu Câu làm phò mã. Phò mã Triệu Câu trước bái tạ Thượng hoàng và Thái hậu, sau bái tạ Ôn phi và Mai phi. Hết thảy mọi người trong cung ai trông thấy Triệu Câu cũng đều khen ngợi rằng:
- Dung mạo Triệu Câu thật giống Mạnh Lệ Quân như đúc:
Thái hậu vui cười, nghoảnh lại bảo Ôn phi rằng:
- Bà Ôn phi ơi! Bà xem cháu tôi có xứng đôi với Gia Tường công chúa đó không?
Ôn phi quì mà tâu rằng:
- Muôn tâu Thái hậu! Thần thiếp xin cúi đầu bái tạ thâm ân của thái hậu đã rũ lòng thương Gia Tường công chúa mà kén phò mã cho. Phò mã nay văn tià võ lược, quả đã đáng mặt con nhà, Gia Tường công chúa được đẹp duyên với phò mã, thật là may mắn lắm thay. Cứ lấy dung mạo bề ngoài mà nói thì Gia Tường công chúa cũng không thể nào theo kịp.
Phò mã Triệu Câu sụp lại rồi xin lời huấn dụ. Thái hậu nói:
- Gia Tường công chúa vốn là người tính nết hiền thục thì cháu nên phải một lòng kính yêu. Còn Gia Tường công chúa kia đối với cha mẹ chồng, cũng nên phải giữ trọn đạo làm con dâu, chớ có cậy mình là kim chi ngọc diệp mà thất kính.
Thái hậu lại truyền nội giám đưa phò mã Triệu Câu vào bái yết tả hoàng hậu. Khi Triệu Câu vào tả cung thì Hùng hậu truyền miễn lễ, vì se mình, không thể ra tiếp kiến được. Triệu Câu lại lui ra sang hữu cung thì thấy rèm châu đã rũ, các cung nữ đứng sắp hàng hai bên, hình như có ý đợi Triệu Câu phò mã vào bái yết. Phò mã Triệu Câu thấy vậy có ý không bằng lòng, vì Phi Giao hoàng hậu là em, cớ sao lại bắt anh vào lạy. Triệu Câu bất đắc dĩ cũng phải sụp lạy mà tâu rằng:
- Muôn tâu hoàng hậu! Kẻ hạ thần là phò mã Triệu Câu vào bái yết.
Bỗng nghe phía trong rèm có tiếng oanh thỏ thẻ phán rằng:
- Triệu Câu thân huynh ơi! Em cách xa thân huynh mấy tháng nay vẫn lấy làm mong mỏi. Chắc ngày nay học nghiệp của thân huynh đã cao hơn trước. Trước kia thân huynh chỉ lo em tính nết cương cường, khó giữ trọn được nữ công và phụ đức. Ngày nay em đội ơn thánh thượng, được hầu hạ thượng hoàng và thái hậu, em tưởng cũng chưa có điều gì đã đến nỗi điếm nhục gia thanh, chẳng hay từ nay trở đi, thân huynh còn phải lo thay cho em nữa không? Xin thân huynh chỉ bảo cho biết.
Phò mã Triệu Câu lại tâu rằng:
- Muôn tâu hoàng hậu! Mấy lời kẻ hạ thần khuyên can thuở trước là muốn giữ cho trọn chức phận làm anh. Hoàng hậu cảm lời nói của kẻ hạ thần mà tu sửa thánh đức được trước sau như một thì chẳng những là hạnh phúc cho nước nhà, lại là hạnh phúc cho cả hoàng hậu nữa. Nếu hoàng hậu chỉ tạm dẹp vẻ uy nghiêm, giả bộ tu sức lể pháp thì mối lo của kẻ hạ thần cũng chưa lấy chi làm quá đáng vậy.
Phi Giao hoàng hậu nghe lời tâu, mặt đỏ bừng bừng, cau đôi mày liễu lại, rồi cười nhạt một tiếng mà phán rằng:
- Em xin tuân lời dạy. Nhưng thân huynh nên biết rằng muôn việc chẳng qua bởi trời, thí dụ như một mẹ sinh ra hai anh em ruột, nào ngờ đâu ngày nay em ngồi trên sập rồng để cho anh phải cúi đầu sụp lại bao giờ. Thế mới biết người ta chống nhau với trời sao được. Thôi, ngày nay là ngày cát kỳ, thân huynh hãy lui ra.
Mã Thuận đứng phía ngoài, liền nói:
- Thôi, phò mã lui ra, hoàng hậu bước vào rồi!
Triệu Câu hầm hầm tức giận mà lui ra. Khi đến cửa cung, nội giám dắt một con ngựa ngựa ngọc câu mã, yên gấm tua vàng, nói với Triệu Câu rằng:
- Dạ dám bẩm phò mã! Thượng hoàng sai tôi dắt con ngựa này ra để phò mã cưỡi về phủ.
Phò mã Triệu Câu về đến trong phủ, đã thấy đuốc hoa trăm ngọn, sáng như sao sa, đỉnh trầm hương bay, nhà vàng đỏ ối, mấy tên nội giám đến báo trước là Gia Tường công chúa đã sắp tới, có ba vị hoàng thân đi hộ tống. Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghe báo, vội vàng cùng các con ra đón. Bấy giờ Gia Tường công chúa đi một chiếc loan giá, cung nga thái nữ vây kín chung quanh. Kiệu hoa ghé đến trước thềm, rồi Doãn Thượng Khanh phu nhân cùng Nguyễn Long quang phu nhân vén màn mời công chúa xuống kiệu. Phò mã Triệu Câu mình mặc áo long bào, cùng Gia Tường công chúa đốt hương làm lễ tham bái thiên địa lại cùng giao bái, rồi cùng dắt nhau vào động phòng. Hai bà phu nhân đưa công chúa vào trong phòng tháo mũ cởi áo cho công chúa, bấy giờ mới lui ra.
Lại nói chuyện Đồ Man Hưng Phục nguyên là một đứa đại gian hùng. Gia tư giàu kể hàng trăm vạn, chỉ mong có một sự thăng quan tiến chức mà thôi. Nay làm ngự sử đã lâu năm mà chưa được thăng, vẫn đem lòng oán giận Lương thừa tướng và Doãn thừa tướng. Đồ Man Hưng Phục thấy nội giám Mã Thuận là người đắc sủng ở trong cung, mới lấy vàng ngọc giao kết với Mã Thuận để phàm trong hai cung có tin tức gì thì Mã Thuận lại thông báo cho Đồ Man Hưng Phục được tường. Đồ Man Hưng Phục dò biết Phi Giao hoàng hậu tính tình cương cường, vẫn lấy Mã Thuận làm tâm phúc, hơi tỏ ý còn e nệ có phụ huynh. Bởi vậy Đồ Man Hưng Phục tâu xin gia phong “Cửu Tích” cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa, tức là kế ly gián để khiến cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa phải về hưu đó.
Đồ Man Hưng Phục sinh được hai con trai; con trưởng tên gọi là Định Quốc, con thứ tên gọi là An Quốc. Hai con đều giỏi võ nghệ, lại đang dự chức trong bộ ngự lâm. Nhà sẵn có của cải, mới quảng giao cùng các thân sĩ hào hiệp. Bấy giờ chỉ có Lương Trấn Lân vốn biết Đồ Man Hưng Phục là đứa gian hùng, vẫn dặn Hoàng Phủ Thiếu Hoa không nên cho hai con hắn vào nơi cấm vệ, lại dùng hắn làm chức ngự sử, để hễ hắn tâu bậy thì tìm cách trị tội mà trừ bỏ đi. Đồ Man Hưng Phục thấy Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Lương thừa tướng vẫn được triều đình tin dùng, cho nên phải nín lặng hơi tiếng trong bấy nhiêu năm, không dám nói câu gì cả. Bấy giờ giao thông được với Mã Thuận, dò biết ý vua Anh Tôn, mới dám ngang nhiên mà diện triết các quan đại thần như thế. Sau Đồ Man Hưng Phục thấy Phi Giao hoàng hậu không muốn cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa đứng tại trong triều, liền theo ý mà xin gia phong “Cửu Tích”, không ngờ thái hậu thánh minh, dẫu thuận cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa về hưu, nhưng lại truyền chỉ chém đưá gian nịnh. Đồ Man Hưng Phục vừa mừng vừa lo. Mừng là mừng Hoàng Phủ Thiếu Hoa đã về hưu không còn phải e sợ; lo là lo về nỗi suýt nữa thì uổng tính mệnh, may nhờ có thượng hoàng rộng ơn mà khoan xá cho, mới được cung chức như xưa. Người vợ chính thức của Đồ Man Hưng Phục tạ thế đã lâu, bây giờ chỉ có hai người thiếp; một người tên gọi Ngô Ngọc Phong; một người tên gọi là Mã Mị Nương. Mã Mị Nương nhân là họ Mã mới xin nhận làm con gái nuôi của Mã Thuận, để đi lại cho thêm thân mật. Đồ Man Hưng Phục là đứa bất lương có ý muốn chuyên quyền, chỉ ngày đêm bày mưu lập kế, muốn bỏ Lương thừa tướng và Doãn thừa tướng. Đồ Man Hưng Phục đem lời sàm báng nói với Phi Giao hoàng hậu, khiến cho Phi Giao hoàng hậu đối với Lương Doãn có ý không bằng lòng.
Lại nói chuyện Gia Tường công chúa cách mấy hôm sau đang cùng Vệ Dũng Nga vương phi và Phi Loan quận chúa nói chuyện ở Linh Phượng cung thì bỗng thấy phò mã Triệu Câu vén rèm bưóc vào mà bảo rằng:
- Có tin nhà ở Hồ Quảng đến, nói tổ mẫu bị cảm từ ngày mười sáu đến hai mươi sáu mà bệnh chưa khỏi, nên Tô mẫu và Lưu mẫu sai người phi báo cho ta biết.
Vệ Dũng Nga vương phi và Phi Loan quận chúa đều giật mình kinh sợ cùng nhau sang Võ Thái cung để hỏi Mạnh Lệ Quân. Bấy giờ Mạnh Lệ Quân vương phi đang ngồi một mình nức nở khóc thầm, trông thấy Vệ Dũng Nga vương phi vào vội vàng đứng dậy mà bảo rằng:
- Em xin chào chị! Chẳng hay chị đã biết tin nhà chưa?
Vệ Dũng Nga vương phi nói:
- Đã! Chẳng hay người nhà có nói bệnh nặng nhẹ thế nào không? Và trong thư hai phu nhân nói thế nào?
Mạnh Lệ Quân vương phi nói:
- Cứ lời trong thư nói thì bệnh tình hơi nặng.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa vội vàng viết một bản tâu gọi viên đường quan là Cao Vinh Phúc bảo đem vào giao cho nội giám Lã Phúc đệ dâng thiên tử, còn mình thì sửa soạn đồ hành lý để sắp trở về quê nhà. Phi Loan quận chúa nắm lấy áo Mạnh Lệ Quân rồi nức nở khóc rằng:
- Thân mẫu ơi! Xin thân mẫu thế nào cũng cho con về, tổ mẫu bệnh nguy, con muốn được trông mặt, thân mẫu nỡ lòng nào mà bỏ con ở lại đây.
Mạnh Lệ Quân ôm lấy Phi Loan quận chúa rồi khóc mà bảo rằng:
- Phi Loan con ơi! Con chớ nên oán trách cha mẹ. Cha mẹ há muốn để ba anh em con ở lại hay sao! Chỉ vì đường thuỷ chậm trễ, mà đườngbộ thì núi rừng hiểm trở, các con không thể chịu được sự dầu dãi nắng mưa, vậy cha mẹ bất đắc dĩ phải gởi các con ở với cô mẫu, các con chớ nên phàn nàn. Nhờ trời, tổ mẫu được bình phục như thường, sau này ta sẽ cho đón các con về nhà cũng được. Con nên biết rằng lòng mẹ đau như dao cắt, nếu con không nghe lời mẹ thì sao cho phải. Con vốn là một người hiếu thuận, vậy thì chấp kính cũng phải có khi tòng quyền.
Vệ Dũng Nga vương phi cũng gạt nước mắt mà bảo Phi Loan quận chúa rằng:
- Ta cùng con, bề ngoài dẫu là mẹ chồng con dâu, nhưng tổ mẫu con khi xưa coi ta như con đẻ, không bao giờ ta dám quên ơn. Chỉ hiềm một nỗi phu quân ta còn vướng mình ở chốn triều đường, thành ra ta được về thăm tổ mẫu. Nay xảy gặp sự khó khăn này thì con nên tạm ở tại nhà ta, để cho cha mẹ trở lại quê nhà, chớ nên khóc lóc mà làm đau lòng cha mẹ vậy. Phi Loan con ơi! Ta cũng coi con như con đẻ, hà tất con phải e nệ nổi gì. Con cứ yên lòng sang năm ta cũng trở về nhà, bấy giờ sẽ đưa con về một thể.
Nói dứt lời thì Gia Tường chánh cung đến, Mạnh Lệ Quân vương phi liền thuận chuyện đầu đuôi cho công chúa nghe. Gia Tường công chúa nói:
- Nếu vậy thì hai thân nên tức khắc trở về quê nhà, chớ có chậm trễ. Còn việc tâu với thái hậu, con thiết tưởng không nên, vì thái hậu nghe biết tin này thì sự phiền não kể sao cho xiết. Cứ như ý con thiết nghĩ, chỉ nên nói là vương gia bị bệnh, xin cáo về nhà nửa năm để chữa thuốc, bất tất tâu rõ làm chi.
Sáng hôm sau, nội giám là Lã Phúc phụng mệnh thượng hoàng đến để truyền chỉ cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa biết rằng:
- Thái vương phi bị bệnh, mà Tương Vương tâu xin cáo về nuôi mẹ thật đáng thương. Vậy cho do dịch ( là đi đến cung trạm nào, sẽ được phép bắt lính trạm phải đuổi theo hầu) lên đường ngay hôm nay, hễ Thái vương phi khỏi bệnh thì sang đầu năm sau, sẽ cùng tiến kinh một thể.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân lạy tạ thánh ân. Hoàng Phủ Thiếu Hoa lại căn dặn riêng Lã Phúc rằng:
- Hễ thái hậu có hỏi đến thì nhà ngươi cứ tâu là ta có bệnh, vậy phải cáo về ít lâu để chữa thuốc, chớ nên tâu rõ sự thực, sợ thái hậu lo phiền chăng. Nhà ngươi cũng đừng nói cho hữu hoàng hậu ( tức Phi Giao) biết, chỉ nên khuyên hữu hoàng hậu giữ lấy đức hiền hòa, để bảo toàn danh dự cho nhà Hoàng Phủ.
Lã Phúc nói:
- Xin vương gia và vương phi cứ yên tâm. Chỉ cầu sao cho Thái vương phi chóng được bình phục như thường thì phò mã ở đây mới khỏi ái náy lo ngại vậy.
Lã Phúc cáo từ lui ra. Bấy giờ có Doãn Thượng Khanh và Mạnh Gia Linh đến hỏi thăm, Hoàng Phủ Thiếu Hoa vội vàng ra nghiênh tiếp. Doãn Thượng Khanh và Mạnh Gia Linh thấy Hoàng Phủ Thiếu Hoa âu sầu buồn bã, đều kiếm lời khuyên giải. Người nhà Hoàng Phủ đã sắp sẵn ngựa xe, để Hoàng Phủ Thiếu Hoa cùng Mạnh Lệ Quân ra đi. Phi Loan quận chúa nắm lấy vạt áo mà khóc rằng:
- Cha mẹ ơi! Cha mẹ nỡ lòng nào mà bỏ con ở lại đây.
Nói xong, lại nức nở khóc hoài, Hoàng Phủ Thiếu Hoa bất đắc dĩ phải nổi giận quát mắng, rồi dứt áo ra đi. Gia Tường công chúa và Vệ Dũng Nga phải ôm lấy Phi Loan quận chúa mà dắt vào trong nhà. Hoàng Phủ Thiếu Hoa đi ra khỏi cửa thành được độ nửa dặm thì bỗng nghe phía sau có người cưỡi ngựa đuổi theo mà gọi rằng:
- Hoàng Phủ hiền đệ ơi! Hãy thư thả chờ ngu huynh với!
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghoảnh lại, trông thấy Hùng Hiệu vội vàng xuống xe mà bảo rằng:
- Hiền huynh ơi! Thân mẫu em bị bệnh rất nguy, lòng em thật đau như dao cắt, chỉ sợ chậm trễ, cho nên không kịp đến cáo từ với hiền huynh. Em đã nhờ gia tỷ nói hộ, cớ sao hiền huynh lại còn vội vàng đuổi theo.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nhìn về phía sau, còn thấy có toán quân sắp tới mới hỏi Hùng Hiệu rằng:
- Còn toán quân nào đi theo sau thế kia?
Hùng Hiệu nói:
- Có thượng hoàng và thánh thượng ra tiễn đó!
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nghe nói tức khắc truyền gia tướng báo Mạnh Lệ Quân xuống xe để cùng nhau cung nghênh thánh giá. Khi thượng hoàng và vua Anh Tôn tới nơi, Hoàng Phủ Thiếu Hoa cùng Mạnh Lệ Quân đều sụp lạy mà tâu rằng:
- Muôn tâu thượng hoàng và thánh thượng! Xin xá tử tội cho kẻ hạ thần.
Thượng hoàng xuống kiệu, rồi đỡ Hoàng Phủ Thiếu Hoa dậy mà bảo rằng:
- Hoàng Phủ quốc cữu ơi! Ngày nay ta không thể lưu quốc cữu ở lại được. Nhưng vua tôi cùng nhau trong hai mươi năm trời, thật là nghĩa nặng ân sâu, quốc cữu chớ nên vui thú lâm tuyền mà không đoái nghĩ đến triều đình vậy. Thiên tử ngày nay dẫu rằng nhân hiếu, nhưng vốn là người nhu nhược, ta chỉ trông có quốc cữu phù tá cho.. Một tay Bình Giang vương không thể coi sóc được cả quốc chính. Mấy lời gắn bó, xin quốc cữu ghi lòng, qua đầu năm sau, thế nào cũng lại tiến kinh giúp thiên tử.
Nói xong truyền nội giám lấy rượu, rót ba chén rượu tiễn Hoàng Phủ Thiếu Hoa, lại rót ba chén rượu ban cho Mạnh Lệ Quân. Mạnh Lệ Quân lạy tạ. Vua Anh Tôn cũng rót mấy chén rượu để tiễn Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân, lại thay lời Phi Giao hoàng hậu chúc cho hai thân thượng lộ được bình an.
Thượng hoàng lại cầm lấy tay Hoàng Phủ Thiếu Hoa mà dặn rằng:
- Quốc cữu ơi! Tình vua tôi cùng nhau, khác nào như tay chân, khi vui có nhau, khi buồn có nhau. Ngày nay quốc cữu về thăm hai thân, ta không dám ngăn trở, nhưng xin quốc cữu chớ quên mấy lời tống biệt hôm nay. Bây giờ ta lại lui về, để cho quốc cữu đi, kẻo đang việc vội.
Nói xong truyền nội giám quay kiệu về thành. Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân từ đấy theo đường thẳng dong chẳng quản dầm sương dãi gió. Một ngày một đêm đi được ba trăm dặm. Mạnh Lệ Quân mặt hoa cũng tiều tụy khác thường, dẫu rằng từ năm trẻ thơ, đã từng quen sự phong trần lưu lạc nhưng bấy lâu an hưởng phú quý, mà ngày nay bỗng gặp nỗi vất vả này thì trong lòng cũng không khỏi xót thương. Tuy vậy mà hai vợ chồng vẫn phải cố gượng ăn uống để giữ lấy sức khỏe. Đi trong nửa tháng mới tới Hồ Quảng, không kịp sai người báo trước, tức khắc thay ngựa để về cho mau. Khi về gần tới vương phủ, đã trông thấy một lá cờ trắng cắm ở trước cửa, gia tướng tấp nập, ai nấy đều đội khăn trắng. Hoàng Phủ Thiếu Hoa ngất người ngã xuống, người nhà vội vàng vực vào, lấy nước gừng cứu chữa. Mạnh Lệ Quân tới nơi trông thấy Hoàng Phủ Thiếu Hoa nằm lăn ra đấy, gọi mãi chưa tỉnh, mới ứa hai hàng nước mắt, rồi bảo nữ tỳ đem thuốc “An hồn định phách” đổ cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa.
Tô Ánh Tuyết và Lưu Yến Ngọc bấy giờ đang mặc đồ tang ở trong nhà chạy ra, trông thấy Mạnh Lệ Quân đều òa lên khóc, Mạnh Lệ Quân vẫy tay bảo nín khóc, rồi hết sức đổ thuốc để cứu chữa cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa. Bỗng thấy Hoàng Phủ Thiếu Hoa miệng chảy giãi trắng, lại thổ ra huyết, Mạnh Lệ Quân cùng Tô, Lưu hai phu nhân đều run sợ không biết dường nào, chỉ xùm lại nắm lấy Hoàng Phủ Thiếu Hoa rồi liền thanh mà gọi. Gọi trong hồi lâu, mới thấy Hoàng Phủ Thiếu Hoa thở dài một tiếng và hơi cựa quậy, lại ứa nước mắt khóc rồi nói:
- Thân mẫu ơi!...
Mạnh Lệ Quân cho uống mấy viên thuốc nữa thì bấy giờ mới hoàn hồn mà nói rõ được. Hoàng Phủ Thiếu Hoa đứng dậy, không kịp hỏi Tô, Lưu hai phu nhân, liền đi thẳng đến trước linh sàn thờ Thái vương phi mà vật mình lăn khóc, Mạnh Lệ Quân cũng quì khóc ở trước linh sàng.
Tô, Lưu hai phu nhân kiếm lời khuyên can Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân để khiến cho đừng quá thương khóc. Tô, Lưu hai phu nhân nói:
- Phu quân và chị chớ nên khóc nữa. Lão vương gia ngày nay cũng đang đau yếu, hằng ngày chỉ mong đợi phu quân và chị. Nay phu quân và chị nên thay đổi đồ tang phục rồi vào chào lão vương gia, để cho vương gia được vui lòng.
Bấy giờ Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân đều thay áo bận đồ tang phục, cùng nhau bước vào nhà trong để lạy chào lão vương gia (tức Hoàng Phủ Kính). Hai gia tướng cuốn rèm châu lên, Hoàng Phủ Kính đang ngồi ở trên giường, trông thấy Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân bước vào, mừng rỡ xiết bao, nhưng lại thương xót thay cho Thái vương phi đã từ trần, khiến mình luống một thân vò võ. Hoàng Phủ Kính nửa mừng nửa thương, chưa biết nói câu gì thì Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân đã sụp xuống lạy, rồi khóc mà thưa rằng:
- Thưa thân phụ! Đứa con bất hiếu này ngày nay được trông thấy thân phụ thật lấy làm mừng. Nhưng nghĩ đến sự thân mẫu con từ trần mà chúng con không được đứng bên trong khi khâm liệm thì tội thâm trọng ấy để đâu cho hết. Nay chúng con cúi xin thân phụ bảo dưỡng quý thể, khiến cho chúng con được hầu hạ ở bên cạnh mình mà hàng năm dâng chén rượu thọ vậy.
Hoàng Phủ Kính gạt tay mà bảo rằng:
- Các con chớ lấy làm phiền não. Từ cổ đến nay, anh hùng hào kiệt ai là người không chết. Người ta sống lão chẳng qua trong một trăm năm, rồi trước sau cũng có một lần. Ngày nay các con đã về đây, ta lấy làm vui vẻ lắm, nhưng ta nói để các con biết: Nhà ta đây một nhà hai hoàng hậu, mấy đời đều phing vương, thế thì phúc trạch quá thịnh, cũng là một điều đáng lo. Sau này dẫu hết tang phục, con cũng đừng làm quan nữa, nên ở nhà mà vui thú điền viên, dạy bảo con cái, chớ có mong tưởng những sự cao xa. Các con nên biết rằng thân mẫu con chính vì nhớ con gái mà thành bệnh. Có con gả chồng xa, cũng đã khổ thay, huống chi tiến vào hoàng cung thì thật chẳng còn bao giờ được gặp mặt. Trưởng tôn là phò mã Triệu Câu nên khuyên nó phải tận trung báo quốc. Cái gương ngoại thích như họ Mã và họ Đặng thuở xưa, nghĩ cũng hối hận.Một đời ta không có điều gì ân hận, chỉ hiềm về nỗi quốc ân chưa chút báo đền. Ơn triều đình to như trời bể, con cháu tất phải ghi lòng. Ta sở dĩ còn lưu lại đến ngày nay là đợi các về đây đó. Các con đã về thế là ta được yên lòng.
Nói xong truyền cho người nhà sắp xếp sẵn nước hương thang để tắm rửa. Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân đều ôm lấy mà khóc rằng:
- Thân phụ ơi! Thân phụ đợi con, cho con xin theo đi.
Hoàng Phủ lại cười mà bảo rằng:
- Các con chớ như thế! Số mệnh bởi trời, không ai có thể thay được. Thôi các con buông ta ra. Một đời ta thật không có tội lỗi gì. Kìa kìa, quan quân đã tới đón ta đó.
Mạnh Lệ Quân bất đắc dĩ cũng phải gạt nước mắt mà khuyên Hoàng Phủ Thiếu Hoa rằng:
- Thôi, giờ đăng tiên của lão vương gia đã đến, phu quân cũng chớ nên ngăn trở.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa buông tay ra, người nhà đem nước hương thang đến. Mạnh Lệ Quân Tô Ánh Tuyết và Lưu Yến Ngọc đều lui ra cả. Hoàng Phủ Thiếu Hoa cùng mấy người con xúm lại tắm rửa cho Hoàng Phủ Kính. Khi tắm rửa xong Hoàng Phủ Kính lại mũ áo chỉnh tề, đốt hương viết tờ biểu, viết thành ba bản, một bản dâng thượng hoàng, một bản dâng thái hậu và một bản dâng vua Anh Tôn.
Hoàng Phủ Kính cầm ba bản tâu giao cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa, rồi lại gọi ba người con dâu đến mà dặn bảo rằng:
- Mạnh Lệ Quân con ơi! Nhà ta đây nhờ con mà giãi được nỗi oan khổ. Con lại phù tá triều đình, làm nên nhiều công trạng. Cái tài cao tiết lạ của con, chẳng những trong bọn nữ nhi không ai sánh kịp, mà xem ngay trong bọn tu mi, cũng hiếm người được như con vậy. Dẫu năm xưa con có nhẫn tâm mà kháng nghị cùng ta ở chốn triều đường, nhưng sau này con làm dâu hai mươi năm, giữ được đức hiền hòa, cũng đủ chuộc lại lỗi trước. Còn Tô Ánh Tuyết và Lưu Yến Ngọc thì cái trinh tâm khổ tiết của hai con thật đã đáng khen. Hai con cũng một lòng hiếu kính cùng cha mẹ chồng, lại biết chiều chồng. Trong nửa năm trời nay, theo vợ chồng ta về quê nhà, hầu hạ thuốc thang, thức khuya dậy sớm, đàn bà mà được như hai con, tưởng cũng là hiếm có lắm thay.
Hoàng Phủ Kính lại dặn Hoàng Phủ Thiếu Hoa rằng:
- Thiếu Hoa con ơi! Con được ba người vợ hiền như thế, tưởng đã thỏa lòng, sau này cũng chớ nên nạp sủng làm chi nữa.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa khóc mà thưa rằng:
- Con xin vâng lời thân phụ!
Hoàng Phủ Kính cầm tay cháu bé mà dặn bảo rằng:
- Các cháu ơi! Chẳng hay các cháu có biết là đêm nay ông sẽ từ trần không?
Nói xong lại hỏi:
- Bây giờ là bao giờ?
Hoàng Phủ Thiếu Hoa nói:
- Bây giờ mới là canh một.
Hoàng Phủ Kính nói:
- Nếu cậy còn sớm, ta hãy nằm nghĩ một chút.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa bưng chén sâm thang mời uống, Hoàng Phủ Kính cười mà gạt đi không uống. Hoàng Phủ Thiếu Hoa và ba vợ đứng ở cạnh giường. Nữ tỳ vào bẩm rằng:
- Các đồ khâm kiệm đã sửa soạn đủ cả rồi, xin mời vương gia và vương phi ra coi lại.
Hoàng Phủ Thiếu Hoa xua tay không trả lời. Mạnh Lệ Quân bảo Tô, Lưu hai phu nhân rằng:
- Chúng tôi mới về, không thể rời bên thân phụ, vậy thì hai chị nên ra coi.
Bấy giờ Tô Ánh Tuyết và Lưu Yến Ngọc bất đắc dĩ phải ra trông nom liệu lý các đồ khâm liệm. Thân bằng cố hữu cùng các quan liêu đến hỏi thăm rất đông, Hoàng Phủ Thiếu Hoa không tiếp ai cả chỉ đứng luôn ở bên cạnh giường Hoàng Phủ Kính mà nước mắt đầm đìa. Mạnh Lệ Quân thì dạ đau như cắt, người nhà bưng nước trà đến, cũng không hề nhấp môi. Mãi đến cuối canh ba, Hoàng Phủ Kính bỗng ngồi dậy rồi chắp tay mà bảo rằng:
- Bây giờ đã tới giơ rồi, các con cháu ở lại ta về chầu trời!
Nói xong, liền hai tay buông xuôi mà nằm xuống giường hai mắt thiu thiu nhắm lại. Hoàng Phủ Thiếu Hoa cùng ba vị phu nhân và con cái họ hàng đều xúm quanh lại mà khóc. Hoàng Phủ Thiếu Hoa thì trong suốt bảy ngày, không ăn uống một tí gì, mặt mũi âu sầu, thân thể gầy võ. Ba phu nhân hết sức khuyên giải, bấy giờ Hoàng Phủ Thiếu Hoa mới chịu nhấp một lưng cháo, cả ngày chỉ kêu gào khóc lóc đến nỗi khan cả tiếng mà chẳng nói ra hơi. đến ngày cất đám Hoàng Phủ Kính, nghi tiết cũng theo cách giản dị, không bày vẽ những sự phiền văn. Hoàng Phủ Thiếu Hoa chẳng hỏi chi đến việc nhà, sai người làm nhà tại bên phần mộ mà ở để được gần gũi cha mẹ. Mạnh Lệ Quân tự nghĩ mình chưa được trọn đạo làm dâu, cũng xin theo Hoàng Phủ Thiếu Hoa ra ở mộ. Tô, Lưu hai phu nhân còn phải trông nom việc nhà, nhưng việc gì cũng tất bẩm mệnh Mạnh Lệ Quân rồi mới thi hành. Mấy tờ biểu tâu giao cho Lã Phúc đem về để dâng triều đình.
Phi Giao hoàng hậu từ khi vào cung một lòng kính thuận, Hùng hậu qua tin, giao hết quyền chính trong cung cho. Phi Giao hoàng hậu lại có tài, bao nhiêu công việc trong cung, chỉ trong chớp mắt là xử đoán xong ngay. Hùng hậu vốn tính ưa tĩnh, chỉ thích ngâm thơ đọc sử, nhờ có Phi Giao hoàng hậu xử đoán hộ thì lại lấy làm vui lòng. Phi Giao hoàng hậu lúc đầu xử đoán việc gì cũng tâu qua Hùng hậu rồi mới thi hành, dẫu Hùng hậu cũng không ra tới nơi, nhưng lễ nghi vẫn giữ như trước, không ngờ từ khi Hoàng Phủ Thiếu Hoa và Mạnh Lệ Quân về quê nhà rồi thì Phi Giao hoàng hậu không bẩm mệnh Hùng hậu nữa. Nơi tả cung kia, chẳng những vua Anh Tôn không hề giáng lâm, mà Phi Giao hoàng hậu thoái thác không bước chân đến bao giờ. Tả cung ngắt như tờ, mà hữu cung thì âm nhạc ríu rít, ngày đêm vui vẻ, các cung nữ đều lấy việc ấy làm căm tức, thường tâu với Hùng hậu.
Hùng hậu nghe nói ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi phán rằng:
- Các con nói có lẽ phải. Nhưng quyền chính trong cung bấy lâu nay vẫn giao phó cho hữu hoàng hậu, chẳng lẽ ngày nay ta biết nói thế nào.
Trong bọn cung nữ có một người tên gọi: Dương Nguyệt Anh nói:
- Muôn tâu tả hoàng hậu! Có khó chi việc ấy! Xin hoàng hậu cứ bảo hữu hoàng hậu: “Bấy lâu chị để phiền lụy cho em, lòng chị thật lấy làm áy náy không yên, vậy ngày nay hai chị em ta lại nên cùng nhau xử đoán”, như thế thì thiết tưởng hữu hoàng hậu cũng không thể trái lời được.
Lại có một người tên gọi là Trương Xảo Nhi cũng nói:
- Muôn tâu ta hoàng hậu! Xin hoàng hậu cứ đòi lại quyền chính, chớ có ngại phiền, về sau đã có chúng con xin tận tâm giúp đỡ.
Hùng hậu nghe nói gật đầu. Qua ngày hôm sau, truyền sắp kiệu đi sang hữu cung, các nội giám và cung nữ đều lấy làm mừng rỡ. Khi sang tới nơi thì Phi Giao hoàng hậu đã hiểu ý, vội vàng chạy ra nghênh tiếp. Phi Giao hoàng hậu nói:
- Muôn tâu chánh cung hoàng hậu! Bấy lâu nay thần thiếp chưa kịp sang bái yết, mà nay ngọc giá lại tới đây, thế là thần thiếp đắc tội nhiều lắm vậy.
Nói xong, truyền cung nữ đỡ Hùng hậu xuống kiệu, rồi mời vào trong cung. Phi Giao hoàng hậu nhường Hùng hậu đi trưóoc mà đi theo sau. Khi vào trong cung, mời Hùng hậu ngồi trên, lại sụp lạy hai lạy, làm lễ triều kiến. Hùng hậu vội vàng đỡ dậy mà bảo rằng:
- Hiền muội ơi! Chẳng hay thiên tử độ này bận gì mà đã nửa tháng nay không tới tả cung, vì thế chị phải sang đây để muốn vấn an cùng thiên tử.
Phi Giao hoàng hậu nghe nói, cau mày mà đáp rằng:
- Muông tâu hoàng hậu! Chẳng lẽ hoàng hậu lại chưa biết hay sao! Từ khi thân phụ thần thiếp trở về quê nhà, quốc chính bề bộn, Lương thừa tướng và Doãn thừa tướng không thể trông nom hết, thánh thượng phải tuân thủ phê án, có khi cả ngày không kịp ngự thiện. Đã đành rằng: “Nhất nhật vạn cơ ( là một ngày muôn việc) làm thiên tử ai cũng như thế, nhưng thánh thượng vốn người yếu đuối, vậy phải tĩnh dưỡng ở nơi thiên điện, mà tả cung và hữu cung đều chẳng hỏi chi. Nếu hoàng hậu có lòng tưởng nhớ long nhan thì sau không sai người thỉnh đến. Thần thiếp độ này cũng tưởng nhớ tổ phụ và tổ mẫu mà chẳng thiết ăn uống chi, nay nhân gặp hoàng hậu quá bộ tới đây, xin mời hoàng hậu ở lại ngự thiện, cho thần thiếp được hầu chuyện.
Nói xong, truyền chỉ cho nội giám sửa soạn ngự thiện. Phi Giao hoàng hậu nói năng ngọt ngào, làm cho Hùng hậu cũng phải tươi cười vui vẻ. Các cung nữ theo hầu đều đưa mắt giục Hùng hậu nói đến việc đòi lại quyền chính. Hùng hậu bất đắc dĩ mới nói:
- Hiền muội ơi! Hôm nay chị tới đây, một là định vấn an cùng thánh thượng; hai là bấy lâu nay chị giao phó hết công việc cho em, mà chị an hưởng thanh nhàn thì thiết tưởng sao cho phải lẽ. Vậy lòng chị áy náy mà lại muốn cùng em cùng xử đoán công việc trong cung.
Phi Giao hoàng hậu nghe lời nói, liền cười nhạt mấy tiếng, rồi nói:
- Nếu vậy thì lạ thật! Quả nhiên đúng như lời thánh thượng đã nói. Thánh thượng bảo với thần thiếp rằng:
“ Nên giao lại quyền chính đi là hơn, kẻo tất có kẻ buông lời sàm báng mà hoàng hậu lại sinh lòng nghi kỵ.” Thần thiếp trộm thấy hoàng hậu tính vốn nhân từ, lại ưa tĩnh mịch cho nên mới không quả công lao, mà thức khuya dậy sớm để đỡ chút khó nhọc cho hoàng hậu, khác nào như đạo thần tử đối với quân thượng vậy. Không ngờ hoàng hậu ngày nay lại có câu nói ấy. Hoàng hậu nguyên là người có lòng khoan thứ, vậy thần thiếp xin cứ thẳng mà giải bày. Bây giờ như thế này thì thần thiếp đối với thánh thượng, không biết nói thế nào cho được. Việc này tất có kẻ sàm báng, nó tâu với hoàng hậu, vu cho thần thiếp có lòng phản bạn mà vì hoàng hậu bày mưu lập kế đó thôi. Hoàng hậu ơi! Thần thiếp cùng hoàng hậu, há phải là người ở đâu. Hai nhà từ trước đến nay, vẫn thân ái liên kết như một, cũng tưởng rằng chị em cùng thờ một vị minh chủ, bắt chước như Nga Hoàng và Nữ Anh thuở xưa. Nếu thần thiếp còng chút lương tâm, khi nào lại dám khuynh phúc hoàng hậu. Ai ngờ có kẻ tiểu nhân buông lời sàm báng, ngày nay dẫu rằng trăm miệng, cũng khó giãi tỏ được oan tình. Thôi thì thần thiếp xin đập đầu mà chết ở trước mặt hoàng hậu, trước là tạ ơn của thái hậu, sau là tại lòng trung ái của thánh thượng đã biết trưóc mà chỉ bảo cho.
Phi Giao hoàng hậu vừa nói vừa ứa hai hàng nước mắt xuống, lại đứng dậy tháo bỏ các đồ châu ngọc trang sức ra, khiến cho Hùng hậu không còn hồn vía nào nữa, vội vàng ôm lấy Phi Giao hoàng hậu mà can ngăn. Hùng hậu nói:
- Hiền muội ơi! Chị có lòng nào mà nghi ngại em đâu, xin em chớ đem việc này mà tâu với thánh thượng. Từ nay trở đi, hai chị em ta một lòng hòa hiếu, cùng thờ thánh quân. Hiền muội bất tất lại nói đến sự trả lại quyền chính nữa!
Phi Giao hoàng hậu ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi lấy tay gạt nước mắt mà đáp rằng:
- Nếu hoàng hậu muốn xóa việc hôm nay, không muốn cho thần thiếp nói đến thì hoàng hậu nên phải nói rõ căn nguyên xem ai là người bày mưu lập kế mà muốn khiến cho hai chị em ta phải ly gián vậy.
Hùng hậu tính khí nhu nhược, lại thấy Phi Giao hoàng hậu nước mắt đầm đìa, chỉ sợ Phi Giao hoàng hậu lại nói đến tai thái hậu và thánh thượng thì mình không khỏi mang tiếng là người ghen tuông chăng, nên bất đắc dĩ mà phài nói tên hai người cung nữ là Dương Nguyệt Anh và Trương Xảo Nhi. Phi Giao hoàng hậu nghe nói, liền quay đầu lại mà hỏi rằng:
- Trực nhật quan đâu?
Trực nhật quan quì tâu:
- Muôn tâu hữu hoàng hậu! Kẻ hạ thần là trực nhật quan tên gọi là Uông Kim đây!
Phi Giao hoàng hậu nói:
- Nhà ngươi đem hai đứa Dương Nguyệt Anh và Trương Xảo Nhi mà căng xác nó ra, đánh cho bốn chục roi đòn, rồi sau sẽ tâu thánh thượng trảm thủ chúng nó.
Trực nhựt quan tuân lệnh, tức khắc cùng nội giám lôi Dương Nguyệt Anh và.Trương Xảo Nhi ra căn nọc giữa sân, rồi đánh. Bấy giờ hai tên cung nữ ấy kêu khóc ầm ĩ, thật là đào hoen quoẹn má liễu tan tác mày.
Dương Nguyệt Anh khóc mà kêu rằng:
- Chánh cung hoàng hậu ơi! Tiện tỳ chúng tôi vì lòng trung mà trần thuyết, cớ sao hôm nay hoàng hậu lại nói với Hoàng Phủ nương nương để hại mạnh tiện tỳ này. Còn Hoàng Phủ nương nương xin người mở lượng hải hà mà khoan thứ cho hai tiện tỳ chúng tôi. Chúng tôi xin cầu nguyện cho nương nương chóng sinh quý tử.
Trương Xảo Nhi cười mà bảo Dương Nguyệt Anh rằng:
- Chị Dương Nguyệt Anh ơi! Chị sợ đau lắm hay sao! Trước sau chẳng qua cũng một lần chết! Ta chỉ tiếc thay cho bà tả hoàng hậu, thật là một người si ngốc vậy.
Phi Giao hoàng hậu nghe nói, càng thêm tức giận lại thét đánh luôn, Hùng hậu vốn tính nhân từ, từ khi vào cung chưa trông thấy những sự đánh đập như thế bao giờ. Nay thấy hai tên cung nữ bị đánh, máu dây thịt nát thì cũng có lòng thương xót mà không dám nói ra. Khi đánh đủ bốn chục roi, nội giám lôi hai tên cung nữ ra khỏi rồi, Phi Giao hoàng hậu mới tươi cười mà nói với Hùng hậu rằng:
- Muôn tâu chánh cung hoàng hậu! Những đứa gian ác này quyết không nên dung thứ, vì chúng hay dùng kế ly gián, để làm cho chị em cốt nhục người ta nghi ngờ nhau. Ngày nay nếu không trừng trị một cách rất nghiêm thì về sau chúng lại còn bày ra lắm điều này tiếng nọ. Nếu hoàng hậu nghi cho thần thiếp có lòng nào thì chẳng thà thiếp xin chịu tội với hoàng hậu.
Nói xong, liền quì ở trước mặt Hùng hậu mà tâu rằng:
- Thần thiếp xin cam chịu tội rất nặng.
Hùng hậu bấy giờ luống cuống không biết làm thế nào, mới cúi xuống lấy hai tay đỡ Phi Giao hoàng hậu dậy mà bảo rằng:
- Hiền muội ơi! Chị đã biết lỗi rồi, thôi em đứng dậy. Từ đây trở đi, hai chị em ta sẽ coi nhau như một, không còn có điều gì nghi ngờ. Dẫu chị có sai lầm, em cũng nên chu toàn cho chị.
Phi Giao hoàng hậu tức khắc truyền gọi hai người cung nữ người tên gọi Bàng Nguyệt tố và một người tên gọi là Lý Hoa Quyên. Bàng Nguyệt Tố và Lý Hoa Quyên cùng nhau vào yết kiến. Phi Giao hoàng hậu trỏ mà nói với Hùng hậu rằng:
- Muôn tâu chánh cung hoàng hậu! Con Bàng Nguyệt Tố và con Lý Hoa Quyên này vốn người cẩn thận, xin hoàng hậu cho thay vào hai tên cung nữ kia.
Phi Giao hoàng hậu lại dặn Bàng Nguyệt Tố và Lý Hoa Quyên rằng:
- Hai con phải một lòng cẩn thận, hầu hạ chánh cung hoàng hậu đây, cũng như khi ở trước mặt ta vậy. Nếu hai con dám lười biếng hỗn hào, ta sẽ lấy đầu đi đó.
Hai tên cung nữ lạy dập đầu mà tâu rằng:
- Hai tiện tỳ chúng tôi xin tuân lệnh.
Nói xong liền đến đứng ở bên cạnh Hùng hậu. Phi Giao hoàng hậu lại truyền bảo các cung nữ và các nội giám rằng:
- Việc Dương Nguyệt Anh và Trương Xảo Nhi bị trọng phạt vừa rồi, các ngươi đều được mắt trông thấy đó. Dẫu chánh cung hoàng hậu đây là người nhân từ, nhưng các ngươi cũng nên phải một lòng cẩn thận, chớ có đem lời sàm báng mà ly gián hai cung. Hễ đứa nào trái lệnh thì ta sẽ tâu thái hậu lấy đầu đi, quyết không khi nào khoan thứ được.
Các cung nữ cùng các nội giám đồng thanh mà tâu rằng:
- Xin tuân lệnh!
Phi Giao hoàng hậu lại đổi sắc mặt rồi tươi cười mà nói với Hùng hậu rằng:
- Những đứa tiểu nhân này, chúng thường hay đặt điều bịa chuyện. Chẳng những chốn hoàng cung này như thế, dẫu các nhà sĩ thứ mà vợ chồng sinh ghen tuông, chị em dâu bất hòa, anh em ruột bất mục, hoặc là đích thứ tranh cạnh nhau, cũng đều bởi những đứa tiểu nhân xúc xiểm. Nếu ta không nghiêm trị trước thì chúng cứ dần dà mỗi khi nói một câu, chẳng những thần thiếp đắc tội mà thánh đức của chánh cung hoàng hậu cũng khó lòng giữ trọn thủy chung vậy.
Hùng hậu nghe nói, có ý hổ thẹn, rồi đáp rằng:
- Từ nay chị xin vâng lời.
Bấy giờ các nội giám dã bày ngự thiện. Phi Giao hoàng hậu mời Hùng hậu ngồi vào dự tiệc. Trong khi ngự tiệc, Phi Giao hoàng hậu tiếp đãi rất cung kính. Tiệc xong, Hùng hậu truyền sắp kiệu về cung. Phi Giao hoàng hậu lại đứng dậy tiễn ra đến tận cửa ngoài. Khi Hùng hậu về tới cung, một mình ngẫm nghĩ có vẻ buồn rầu. Bàng Nguyệt Tố và Lý Hoa Quyên theo hầu bên cạnh thấy vậy, mới tìm lời khuyên giải rằng:
- Muông tau hoàng hậu! Xin hoàng hậu chớ nên nghĩ ngợi làm gì. Hoàng Phủ nương nương tính khí cương cường, ngày trước có một tên tiểu nội giám là Lý Vĩnh Phúc sảy tay đánh vỡ chén ngọc, Hoàng Phủ nương nương tức thì nổi giận, rồi truyền đánh bốn mươi ngự côn. Tên tiểu nội giám ấy là một đứa cận thần thân yêu của thánh thượng, thế mà thánh thượng chỉ đành ngồi nhìn, chứ không dám nói ra, lại phải dùng lời ngọt ngào mà khuyên giải, đợi khi Hoàng Phủ nương nguôi cơn tức giận, bấy giờ thánh thượng mới yên lòng. Hoàng Phủ nương nương thờ người trên đãi kẻ dưới thật rất ân cần chu đáo, nhưng hễ ai trái ý một chút thì tính nóng nảy, nghĩ lại đáng ghê! Từ nay hoàng hậu cứ việc hưởng phúc thanh nhàn, thế là yên thân vậy.
Hùng hậu thở dài mà than rằng:
- Ta vào cung bốn năm nay, Dương Nguyệt Anh và Trương Xảo Nhi vốn là người tâm phúc của ta, ta chưa hề có nói nặng đến chúng bao giờ, không ngờ ngày nay chúng lại bị trọng phạt như thế. Ta ngẫm nghĩ việc này thật là ta làm hại hai tên cung nữ ấy vậy.
Hùng hậu nói xong, ngồi tựa xuống ghế, chẳng buồn tháo mũ cởi áo nữa, hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng. Bàng Nguyệt Tố và Lý Hoa Quyên thấy vậy liền mật báo cho Phi Giao hoàng hậu biết. Phi Giao hoàng hậu nghe được tin ấy, cau mày nghĩ kế mà rằng:
- Khen cho Hùng hậu! Giỏi cho Hùng hậu! nếu vậy được, người ta không chọc hổ, thì hổ khi nào lại hại người! Nếu nhà ngươi đã có lòng oán giận, rồi sẽ biết tay Phi Giao hoàng hậu này. Ta chắc rằng nhà ngươi chẳng bao giờ được sắc sảo bằng ta vậy. Phen này ta quyết làm cho công lao họ Hùng trong bấy lâu phải một sớm tiêu ma.
Phi Giao hoàng hậu đang hầm hè tức giận thì bỗng nghe báo có thánh giá đến, liền tức khắc đứng dậy ra đón, cứ để đầu tóc bơ phờ, không hề trang điểm. Khi trông thấy vua Anh Tôn tới nói, vội vàng tháo bỏ các đồ trâm nhị rồi phủ phục xuống đất mà tâu rằng:
- Muông tâu bệ hạ! Thần thiếp xin chịu tội rất nặng.
Vua Anh Tôn nói:
- Có việc chi? Ái khanh cứ nói rõ cho trẫm biết.
Phi Giao hoàng hậu nức hở khóc, gục đầu bên cạnh vua Anh Tôn, làm ra bộ hốt hoảng sợ hãi mà tâu rằng:
- Muôn tâu bệ hạ! Thật là một việc không may! Vừa rồi thần thiếp vô tình mà thành ra đắc tội với chánh cung hoàng hậu!
Phi Giao hoàng hậu thuật hết đầu đuôi việc Hùng hậu đòi lại quyền chính v.v... Lại nói:
- Thần thiếp đã biết điều xin lỗi, không ngờ chánh cung hoàng hậu lại nổi cơn tức giận mà sỉ mắng thần thiếp chớ nên cậy yêu, kẻo có ngày lại phải vào lãnh cung khổ sở. Hoàng hậu nói là binh quyền đang ở trong tay quốc trượng ngày nay, nếu quốc trượng định diệt Nguyên triều thì thật dễ như trở bàn tay vậy. Trời ơi! Để cho hoàng hậu nói đến câu ấy thì quả là tội tại thần thiếp, xin bệ hạ đem giam thần thiếp vào lãnh cung, khiến cho chánh cung hoàng hậu khỏi phải nghi ngờ, mà giang sơn Nguyên triều ta, cũng sẽ được vững bền yên ổn.
Nói xong lấy tay đẩy xe vua Anh Tôn, cố xin quay đi, đừng vào hữu cung nữa. Vua Anh Tôn nghe nói nổi giận ngẫm nghĩ hồi lâu rồi phán rằng:
- Lạ thật! Nếu vậy thì lạ thật! Hùng hậu đã thất đức như thế, trẫm quyết không khi nào còn tới tả cung. Ái khanh chớ lo ngại, can chi mà sợ Hùng quốc trượng! Sáng mai trẫm sẽ cách chức đi, xem hắn còn đâu là binh quyền.
Phi Giao hoàng hậu tâu rằng:
- Thánh thượng chớ nên như thế. Hùng hậu nguyên là chánh cung, hầu hạ thánh thượng đã lâu ngày, nếu thánh thượng xử như thế thì thành ra lỗi tại thần thiếp không biết khiêm nhượng. Thần thiếp vẫn một lòng trung thành không ngờ đắc tội với hoàng hậu. Ngày nay thánh thượng quá giận mà không đến tả cung thì tội thần thiếp bao giờ chuộc được, chi bằng thần thiếp xin đập đầu chết ở trước mặt thánh thượng là hơn.
Vua Anh Tôn bất đắc dĩ phải theo lời đi sang tả cung, nhưng trong lòng buồn bã, kể sao cho xiết. Khi vua Anh Tôn quay xe đi rồi, Phi Giao hoàng hậu trở vào trong cung, truyền đóng cửa cung lại, cấm trong ba ngày, không ai được tâu báo việc gì. Lại phái hai tên nội giám tức khắc sang tả cung để dò la tin tức vua Anh Tôn và Hùng hậu. Phi Giao hoàng hậu dặn hai tên nội giám rằng:
- Hễ thánh thượng và Hùng hậu nói năng cử động những thế nào, hai người phải phi báo cho ta biết. Nếu bỏ sót một điều gì thì ta tức thì xử trảm. Ta chỉ cho bảo mẫu và tên cung nữ chực hầu ở đây mà thôi. Khi nào thánh giá giáng lâm thì bay cứ nói là ta hiện đang dưỡng bệnh, không thể nghênh tiếp được.
Vua Anh Tôn nghe tin Phi Giao hoàng hậu bị bệnh, trong lòng lo sợ, liền truyền đi triệu thái y quan để vào cung thăm bệnh cho Phi Giao hoàng hậu. Mã Thuận quì xuống tâu rằng:
- Muôn tâu bệ hạ! Hoàng Phủ nương nương tính khí nóng nảy, nay đã hạ lệnh cấm không đươc triệu thầy thuốc, vậy xin thánh thượng chớ nên cố cưỡng, lại càng thêm hại, chi bằng chiều ý Hoàng Phủ nương nương mà truyền chỉ cho hai tên cung nữ Dương Nguyệt Anh và Trương Xảo Nhi đươc tứ tử đi là hơn.
Vua Anh Tôn nghe lời, truyền “Tứ tử” (ban cho chết) hai tên cung nữ ấy. Đến ngày thứ ba, Phi Giao hoàng hậu lại vào vấn an thánh thượng và thái hậu. Nguyên là vua Anh tôn đã đem việc ấy tâu với thái hậu, thái hậu cũng có lòng nghi ngờ Hùng hậu nhưng chưa nói ra. Đến khi Phi Giao hoàng hậu vào vấn an lại tự nhận tội mình, mà nhất mực tôn quý Hùng hậu. Bởi vậy thái hậu càng cho là thực, mà mặt ngoài ai cũng ca tụng đức hiền thục của Phi Giao hoàng hậu. Các quan trong triều, lại còn có những phường cầu cạnh, đều theo ý thái hậu mà nghị luận là Hùng hậu có lòng ghen tuông. Hùng Hiệu đứng trong triều nghe được tin ấy, rất lấy làm buồn bã. Một hôm, Hùng Hiệu ở trong triều về, thuật chuyện cho phu nhân là Vệ Dũng Nga nghe. Vệ Dũng Nga nín lặng chưa nói câu gì thì con trai là Hùng Khởi Phượng cau mày mà thưa rằng:
- Dám thưa thân phụ và thân mẫu! Việc này chưa chắc đã thật như thế. Em con xưa nay vốn là người thuận tục, có lẽ nào tự nhiên lại biến ra tính cương cường. Con e rằng có đứa gian nhân bịa chuyện nói phao, mà thượng hoàng và thái hậu không xét chân tình, đó thật là một mối họa cho nhà ta vậy.
Vệ Dũng Nga vương phi thở dài mà than rằng:
- Thế này mới thật là làm ơn nên oán! Việc đã xãy ra như vậy, biết nói thế nào. Thôi thì ta chỉ trông cậy về phúc đức của nhà ta đó mà thôi.
Hùng Hiệu cười mà bảo rằng:
- Có khó chi việc này. Ta bảo con gái ta nhường ngôi hoàng hậu đi cho rồi, à ta đây cũng cáo quan xin về, vợ chồng cùng nhau hưởng thú thanh nhàn ở chốn điền viên, thế là yên việc. Vương hầu phú quý, sao bằng sơn trung tể tướng ( thuở xưa có ông ẩn sĩ Đào Hoằng Cảnh người đời bấy giờ vẫn gọi là quan tể tướng ở trong núi) là được an lạc hơn.
Bỗng thấy nữ tỳ vào báo rằng:
- Có quan Tần học sĩ vào yết kiến.
Hùng Khởi Phượng nghe nói, vội vàng ra nghênh tiếp. Tần học sĩ tươi cười mà bảo rằng:
- Hôm nay tiết thu mát mẻ, tôi muốn mời niên huynh đi du ngoạn một chút. Độ này chúng ta cứ phải tu thư ở trong sử quán mãi, cũng nên có lúc giải trí.
Hùng Khởi Phượng vâng lời ra đi. Mỗi người cưỡi một con ngựa, đi dạo xem phong cảnh. Nguyên Tần học sĩ tên gọi Sĩ Thăng, tên tự là Lãng Vân. Người ở Tiểu Đường. Tức là một ông bảng nhãn đỗ đồng khoa với Hùng Khởi Phượng. Tấn Sĩ Thăng có tính hào hoa, đam mê phong nguyệt. Hôm ấy rủ Hùng Khởi Phượng đến Xuân Vân viện, rồi cho gia tướng vàotrước báo cho mụ chủ. Mụ chủ tất tả chạy ra, theo sau đó có bốn ả mày ngài, đón mời Tần Sĩ Thăng và Hùng Khởi Phượng vào trong nhà. Mụ lại vuốt ve bốn ả mày ngài rồi trỏ từng người mà trình với Tần Sĩ Thăng và Hùng Khởi Phượng rằng:
- Ả này tên gọi là Hoa Trung Cẩm; ả này tên gọi là Nguyệt Hạ Giao; ả này tên gọi Châu Liêm Tú; ả này tên gọi Bách Hoa Khôi.
Bấy giờ bốn ả đứng xùm chung quanh, ngọc nói hoa cười, mỗi người một vẻ. Bốn ả cùng liếc mắt nhì trộm Hùng Khởi Phượng mả nghĩ thầm rằng: Con mắt chúng ta được ngắm đàn ông tưởng cũng đã nhiều, nhưng chưa thấy ai đẹp như người này! Cứ như dung mạo người này thì chẳng những nam tử không ai bằng, mà dẫu đến trong bọn nữ lưu cũng khó có người đã sánh kịp vậy.
Bấy giờ bốn ả đua nhau mà hiếm cuộc vui.Câu chuyện pháo ran, vẻ cười hoa nờ. Một lúc, người nhà bày tiệc, tay tiên chuốc rượu, chén quỳnh đầy vơi, Tần Sĩ Thăng rượu đã ngà ngà say, truyền ca một khúc để nghe thử. Bốn ả vâng mệnh, hai người đàn hai người hát, Tần Sĩ Thăng gật gù khen rằng:
- Hay! Được đó!
Hùng Khởi Phượng chỉ ngồi tủm tỉm cươì, không nói câu gì, Tần Sĩ Thăng cả cười mà bảo rằng:
- Niên huynh ơi! Hoa nô thật đủ mọi tài, đem nay niên huynh cùng đệ hãy ngủ chơi tại đây đến sáng mai sẽ về.
Hùng Khởi Phượng nói:
- Niên huynh có lòng yêu mà lưu lại, đáng lẽ đệ phải vâng lời, nhưng hai thân đệ ở nhà, vẫn lấy việc “hiệp tà” làm nghiêm giới, vậy đệ cũng không dám trái lệnh.
Nói xong, đứng dậy cáo từ. Tần Sĩ Thăng vội nắm lấy áo mà bảo rằng:
- Sao niên huynh lại sơ tình với đệ như thế! Nếu không ngủ đây thì cũng hãy ngồi chơi thư thả, khi nào hứng tận sẽ về.
Mụ chủ hỏi dò các gia tướng, biết là Hùng quốc cữu, lại càng hết sức phụng thừa, khẻ bảo thầm mấy ả mày ngài kia cố tình mà vồn vã một cách rất đặc biệt, Hùng Khởi Phượng bất đắc dĩ lại phải ngồi vào chiếu rượu. Bỗng nghe văng vẳng có tiếng khóc, Hùng Khởi Phượng hỏi:
-Quái lạ! Tiếng ai khóc mả thảm thiết như thế?
Bách Hoa Khôi nói:
- Số là tháng trước, chủ nhân tôi mới mua được một người con gái quê ở Vân Nam, họ Hạng tên là Hoa Tu. Nàng không chịu theo vào khuôn phép, chủ nhân tôi đã dánh đập mấy lần, ba ngày nay không cho ăn uống chi cả. Nàng chỉ lăm le tìm dao chực đâm cổ mà chết. Chủ nhân tôi sai chúng tôi đến khuyên dỗ thì trăm phương nghìn kế, nàng cũng không nghe, lại nhiếc mắng chúng tôi là đồ bất lương vậy.
Tần Sĩ Thăng hỏi:
- Nàng nói những thế nào?
Bách Hoa Khôi đáp rằng:
- Nàng nói: “Đàn bà con gái chỉ quí về trinh tiết, nếu không giữ được trinh tiết thì đáng kể làm người. Tô đây hổ phận con nhà trâm anh, không thể đem thân làm nghề lá gió cành chim, sớm đào tối mận như ai được. Cái kiếp cười gượng này thật giết người không dao, làm cho đổ quán xiêu đình, thân nghìn vàng để ô danh má hồng. Huống chi dẫu sao cũng ở tay người, một cười nghìn lạng, chẳng qua chỉ cách làm giàu cho chủ, đến khi hương rơi phấn rụng, nào ai là kẻ tiếc lục tham hồng. Bấy giờ đầu bạc má nheo, con chẳng có, chồng cũng không, lại còn một nỗi xót xa là đeo thêm bệnh phong lưu thì dẫu than tÂy tử, mà người trông thấy, cũng phải nghoảnh lại làm thinh vậy”. Hai vị quý nhân ơi! M61y câu nàng nói, thật chẳng câu nào bỏ đi, khiến cho tiện thiếp nghe lời, khônác nào như người vầm chậu nước mà dội vào mình, giấc mê mộng bỗng thình lình sực tỉnh.
Nỗi riêng lưỡng lự tàn canh
Chim lồng khôn nhẽ cất mình bay cao!
Bách Hoa Khôi nói xong, hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng, Hùng Khởi Phượng không mà rằng:
- Quái lạ! Chẳng hay người thế nào mà có những lời nghị luận cao kỳ như thế. Thử gọi nàng ra đây xem nào.
Hoa Trung Cẩm nói:
- Trong hai thánh nay nàng không chịu dời đi đâu một bước, bây giờ gọi vị tất đã ra.
Hùng Khởi Phượng đứng dậy mà bảo Tần Sĩ Thăng rằng:
- Niên huynh cùng đệ cùng đến xem sao.
Tần Sĩ Thăng đang đùa với Nguyệt Hạ Giao, đã toan không đi, nhưng chiều ý Hùng Khởi Phượng, cũng phải đứng dậy, Bách Hoa Khôi nói:
- Để tiện thiếp xin dẫn đường.
Tần Sĩ Thăng và Hùng Khởi Phượng theo Bách Hoa Khôi cùng đến tây lâu, quả nhiên thấy một người con gái ngồi ở trong phòng, đầu bù tóc rối, đang nức nở khóc. Dẫu biết có người đến mà vẫn không đứng dậy, tiếng kiều thổn thức, giọt lệ chứa chan, trông thật thương tình. Hùng Khởi Phượng chú ý mà nhìn, rồi nghĩ thầm rằng:
- Người con gái này quả là bậc ngọc nói hoa cười, chim sa cá lặn... Ta vẫn tưởng phu nhân ta đã vào hàng tuyệt sắc, ai ngờ so với người này hãy còn kém xa. Xinh đẹp thật! Người này xinh đẹp thật! Hạt châu lã chã lại càng xinh đẹp bội phần, trông như một bó hoa lê có điểm mấy giọt mưa xuân vậy.
Hùng Khởi Phượng ngồi ngây người ra đấy mà nghĩ. Bách Hoa Khôi bảo nàng Hạng Hoa Tu rằng:
- Đây là Tần học sĩ và Hùng quốc cữu, nghe tiếng chị mà đến xem mặt đó.
Nàng Hạng Hoa Tu xua tay mà đáp rằng:
- Chị Bách Hoa Khôi ơi! Em vẫn nói là em không tiếp ai cả, sao chị lại còn mời các người đến?
Bách Hoa Khôi:
- Hai vị quý nhân đây chẳng qua chỉ muốn đến hỏi chuyện chị đó mà thôi.
Nàng Hạng Hoa Tu nói:
- Người ta ai mất tiền hoài đến đây! Đã bước chân vào đây, ai cũng là khách cầu vui mua cười cả. Em tiếp mà làm gì!
Tần Sĩ Thăng cười mà bảo rằng:
- Con yêu quái này, dám nói những câu khinh người! Đã đành rằng ai cũng bước chân vào đây, cũng đều như thế, nhưng chắc đâu lại chẳng có người không như thế hay sao! Nàng hãy lại đây tiếp kiến vị quốc cữu này, hoặc giả duyên trời xui khiến mà người rủ lòng cứu vớt nàng, chẳng cũng hay lắm ru.
Nàng Hạng Hoa Tu nghe nói, ngẩng đầu nhìn hai người, rồi lại gạt nước mắt mà tâu:
- Vương hầu công khanh mà làm gì, nếu không có lòng hào hiệp thì dẫu tiếp kiến cũng vô ích!
Hùng Khởi Phượng cười mà bảo rằng:
- Sao nàng dám khinh trong bọn vương hầu công khanh không có tay hào hiệp. Bây giờ nàng muốn thế nào thì nàng cứ nói, tôi và ông Tần học sĩ đây họa may sẽ làm được một tay hào hiệp mà cứu vớt cho nàng chăng!
Nàng Hạng Hoa Tu nghe nói, mới đứng dậy sửa áo, khẽ rón rén đến gần trước mặt hai ngườicúi chào mà thưa rằng:
- Hai vị quý nhân đã có lòng đoái thương đến tiện thiếp, vậy tiện thiếp xin giải bày nguyên do: Thân phụ thiếp khi trước làm quan tri phủ Thanh Châu, phải bồi khoản tiền lương hơn mười vạn, thành ra gia sản đều bị tịch ký cả. Sau thân phụ cùng thân mẫu thiếp phút bỗng tạ thế, chỉ sót lại có một thân thiếp, phải nương tựa ở nhà cữu mẫu. Ai ngờ cữu mẫu chẳng chút lương tâm, đem thiếp bán vào chốn yên hoa này, nghe đâu thân giá được tám trăm lạng. Khi thiếp tới đây, mới biết nông nỗi, sống cũng dở mà chết cũng dở. Chủ nhân thiếp vẫn tưởng là một món buôn có lợi, ai ngờ vốn nhà khó thu lại được, thế thì của đau con xót, cái tay tàn nhẫn, thiếp đây cũng chẳng dám trách chi. Thiếp đến đây đã gần ba tháng, hàng ngày chỉ cầm hơi một vài lưng cháo, há còn biết sống là vui. Hai vị quý nhân ơi! Nếu thiếp liều mình chết đi thì cái nợ tiền kiếp của chủ nhân thiếp đời nào trả hết, bởi vậy thiếp ngần ngừ khó quyết, còn mong có tay hào hiệp nào chịu đem nghìn vàng mà chuộc cho thiếp thì cái ơn ngậm vòng kết cỏ ấy, sau này thiếp cắt tóc đi tu, xin đêm ngày cầu nguyện để báo đền đôi chút vậy.
Nàng Hạng Hoa Tu nói xong, hai hàng nước mắt lại chảy xuống đầm đầm... Tần Sĩ Thăng cả cười mà bảo rằng:
- Lạ thay cho nàng! Nàng muốn người ta bỏ nghìn vàng đê chuộc nàng, trừ phi những nhà vương hầu thì mấy người có nghìn vàng mà dám bỏ. Hiện nay Hùng quốc cữu đây có thể bỏ tiền giúp nàng được, nàng không biết cầu, lại dám khinh nhà vương hầu không có tay hào hiệp.
Nàng Hạng Hoa Tu nói:
- Không phải thiếp dám khinh các nhà vương hầu, chỉ vì nếu các nhà vương hầu đã bỏ tiền ra mà chuộc cho thiếp thì tất lại bắt thiếp dự vào trong màn ngoài trướng. Thế thì hoa mọc dưới bùn, còn có thể bất nhiễm được, chứ giấm chua lại tội bằng ba lửa hồng. Bể ái đầy vơi, hà tất còn mua lấy cơn phiền não. Vả thân phụ thiếp làm quan thuở xưa giữ được một niềm thanh bạch, nỡ nào mà để cho phải tủi nhục ở dưới suối vàng.
Tần Sĩ Thăng cười mà bảo rằng:
- Nghe lời nàng nói, nghĩ cũng buồn cười. Nàng đã bước chân vào chốn thanh lâu này, hồ dễ ai lại còn cùng nàng đẹp duyên cầm sắt.
Hùng Khởi Phượng bảo Tần Sĩ Thăng rằng:
- Người ba đấng của vạn loài, nếu vậy thì để đệ sẽ nói chuyện với nàng.
Tần Sĩ Thăng và Hùng Khởi Phượng đều ngồi xuống ghế. Nguyệt Hạ Giao nét mặt tươi cười, tay bưng chén trà mời uống. Hai người cầm chén lấy chén trà uống. Hùng Khởi Phượng bảo nàng Hạng Hoa Tu rằng:
- Nàng đã quyết chí như vậy thì sau này nàng chớ nên hối hận, để tôi sẽ bảo người đem món tiền ấy trả lại mụ chủ đây.
Nói xong, liền quay lại bảo tên tiểu đồng rằng:
- Mày ra nói với mụ chủ, rồi về nhà lấy một nghìn lạng bạc đến đây cho ta.
Tên tiểu đồn vâng lệnh đi ngay. Bách Hoa Khôi nói:
- Nếu vậy thật hay! Chị Hạng Hoa Tu đã sắp được lên tiên vậy. Bây giờ việc đã thành toàn, xin mời hai quý nhân lại về nhà khách, rồi chị Hạng Hoa Tu nên điểm trang sạch sẽ để ra lạy tạ quốc cữu đi.
Tần Sĩ Thăng và Hùng Khởi Phượng quay ra nhà khách. Bấy giờ trong nhà khách lại bày tiệc hoa, dẫu không dị phẩm kỳ trân, nhưng cũng gia hào mỹ vị. Bốn người ca nữ lại tây tiên nâng chén rượu đào, rồi cùng nhau chuốc rượu. Cung đàn êm ái, giọng hát nỉ non, thật là miệt mài trong cuộc truy hoan vậy. Tần Sĩ Thăng vui cười, lại trỏ Hùng Khởi Phượng mà rằng:
- Cuộc vui hôm nay là nhờ ơn huệ của Hùng quốc cữu!
Tiệc hoa đang nhiệt náo thì người nhà của Hùng Khởi Phượng đã đem một nghìn lạng bạc đến, cả thảy mười phong. Hùng Khởi Phượng gọi mụ chủ vào bảo rằng:
- Khi trước mụ mua nàng Hạng Hoa Tu, thân giá tám trăm lạng bạc, nay ta cứ nguyên ngân phát hoàn, nhưng thứ bạc khố ngân này so với thứ dụng ngân của mụ, còn cao hơn quá trăm lạng bạc nữa, thế thì tất mụ đã được vừa lòng. Còn hai trăm lạng này, mụ giao cho nàng, về sau xuất gia hay là tại gia, tùy nàng tự chủ. Mụ phải tiếp đãi nàng cho tử tế, nếu còn tham tâm mà ức hiếp nàng, ta sẽ nghiêm trị.
Mụ chủ cúi đầu lạy ta, lại gọi nàng Hạng Hoa Tu bảo đến tạ ơn Hùng Khởi Phượng. Bấy giờ nàng Hạng Hoa Tu đã trang điểm một cách nhã đạm, lững thửng bước vào. Tần Sĩ Thăng và Hùng Khởi Phượng lại chú ý mà nhìn thì quả nhiên là một bậc Vu Sơn thần nữ vậy. Khi ấy nàng không âu sầu như trước, hai má đỏ hồng hồng, trông lại càng kiều diễm. Nàng cúi đầu mà thưa rằng:
- Dám thưa quốc cữu! Ngày nay tiện thiếp được đội ơn to của quốc cữu đã bỏ nghìn vàng mà cứu vớt cho tiện thiếp ra khỏi lò lửa này, từ đây trở đi, tiện thiếp mới biết các nhà vương hầu cũng có tay đại hào hiệp, không dám khinh thường vậy.
Nói xong sụp xuống đất lạy, Hùng Khởi Phượng vội vàng đỡ dậy mà bao rằng:
- Có sá chi vậy ấy mà nàng phải thâm tạ. Thôi, từ đây nàng nên nghĩ tìm lấy chỗ nương thân.
Nàng Hạng Hoa Tu lại quì xuống mà thưa rằng:
- Dám thưa quốc cữu! Tiện thiếp này, cha mẹ tạ thế cả, chỉ có một thân một mình. Ngày nay quốc cữu đã bỏ nghìn vàng cứu cho tiện thiếp ra, nhưng bốn bể không nhà, thân này nào biết về đâu cho được. Vậy tiện thiếp xin cam tâm đem thân làm nô tỳ ở phủ quốc cữu, để gọi chút báo đền ơn to ấy.
Hùng Khởi Phượng chưa kịp trả lời thì Tần Sĩ Thăng cả cười mà bảo rằng:
- Nếu vậy thì câu nói lúc nãy đã khác nhau rồi! Vừa đây, nàng khăng khăng một mực khinh rẻ các bậc vương hầu, tình nguyện cắt tóc đi tu, ngày nay trông thấy nghìn vàng, đã vội đổi thay chủ ý.
Nàng Hạng Hoa Tu nói:
- Dám thưa quan Tần học sĩ! Ngài dạy thế là lầm. Lúc nãy khác, bây giờ khác, khi nào lại giống nhau được!
Hùng Khởi Phượng nói:
- Không phải là tôi có ý gì mà giúp nàng đâu. Tôi thấy nàng là người thanh trinh, vậy nghĩ thương tình, bỏ tiền ra giúp, nay nàng lại về với tôi thì trái với lòng tôi muốn giúp nàng. Vả nhà tôi xưa nay gia pháp rất nghiêm, thân phụ tôi đã làm đến vương tước mà cũng không có thị thiếp, thân mẫu tôi càng nghiêm khắc hơn. Nếu tôi đem nàng về thì tất hai thân tôi không bằng lòng. Tôi bị quở mắng đã đành, nhưng lại thêm dở dang cho nàng vậy.
Hùng Khởi Phượng nói xong, truyền đem hai mươi lạng bạc chi tiền rượu cho mụ chủ, rồi đứng dậy ra về. Tần Sĩ Thăng nắm lại mà bảo rằng:
- Niên huynh đã bỏ nghìn vàng ra cứu nàng, nay nàng đang độ tuổi xanh, nỡ nào mà để cho phải xuất gia đầu Phật. Đệ thiết tưởng niên hi cũng nên nghe lời nàng mà cứu nàng cho trọn.
Hùng Khởi Phượng nói:
- Nếu vậy thì niên huynh nên đem nàng về nhà, tôi nghe lệnh tẩu là người hiền thục, dẫu vườn có thêm hoa, chắc cũng không thị phi gì vậy.
Tần Sĩ Thăng nói:
- Có lẽ nào lại như thế! Nàng là người của niên huynh, khi nào đệ dám đoạt ái. Huống chi nàng chỉ yêu mến người hào hiệp, mà đệ nay là một kẻ hàn sĩ, dẫu trong nhà không nạn sư tử, nhưng cành hoa kia hồ dễ đem cắm cây này!
Nàng Hạng Hoa Tu nói:
- Tiẹn thiếp chỉ muốn được quý nhân hứa cho một lời thì dẫu phải chờ đợi trong tám năm hoặc mười năm, tiện thiếp cũng không quản, khi nào ngài bẩm với cao đường, có thể cho tiện thiếp về được sẽ hay.
Hùng Khởi Phượng cúi đầu ngẫm nghĩ, chưa kịp trả lời thì Tần Sĩ Thăng nói:
- Nàng Hạng Hoa Tu đã quyết chí như thế thì Tần Sĩ Thăng này dẫu không phải là tay hào hiệp, nhưng cũng chẳng đến nỗi máu lạnh như ai, vậy xin hãy tạm đem nàng về lưu trú tại nhà tôi, ở riêng một chốn tiểu lậu, đợi khi nào niên huynh bẩm với cao đường rồi, bấy giờ sẽ đón ngọc nhân về nơi kim ốc.
Mọi người nghe nói đều khen là diệu kế. Hùng Khởi Phượng cũng xin cảm tạ lòng quý báu ấy, lại bảo nàng Hạng Hoa Tu rằng:
- Quan Tần học sĩ đây vốn tính hiền hậu, vậy nàng cứ về đấy đợi tôi trong nửa năm hoặc một năm, nếu không được tin tôi thì đã có Tần học sĩ đây, nàng cũng không ngại. Tôi xin nói thực nàng chớ hiểu lầm.
Nàng Hạng Hoa Tu liền quì xuống lạy tạ, khóc mà nói với Hùng Khởi Phượng rằng:
- Tôi muốn xin quý nhân một vật làm kỷ niệm.
Hùng Khởi Phượng ngần ngừ không chịu cho, Tần Sĩ Thăng đứng gần đấy, liền cởi viên ngọc đeo lưng của Hùng Khởi Phượng mà đưa cho nàng Hạng Hoa Tu. Nàng cầm lấy xem thì tức là một viên “Song long bảo châu”, ánh sáng lóng lánh. Hùng Khởi Phượng toàn đòi lại, nàng Hạng Hoa Tu đã giắt ngay vào trong mình, rồi cúi đầu lạy tạ. Lại quay lại lạy ta Tần Sĩ Thăng. Tần Sĩ Thăng hớn hở mà bảo rằng:
- Nếu vậy hay! Bây giờ nàng đã chịu lạy tôi rồi đó.
Bấy giờ mụ chủ và các ca nữ cùng tiễn Hùng Khởi Phượng ra cửa. Hùng Khởi Phượng từ biệt Tần Sĩ Thăng rồi lên ngựa về thành. Tần Sĩ Thăng tức khắc truyền người sắp kiệu để đưa nàng Hạng Hoa Tu về. Mụ chủ giả cách khóc lóc mà thương tiếc nàng. Nàng Bách Hoa Khôi năm lấy vạt áo thổn thức mà bảo rằng:
- Hiền muội ơi! Ngày nay thật là ngày đăng tiên của em đó. Thương thay cho chị đây, bao giờ lại được sum họp cùng em. Sau này em về ở phủ quốc cữu, cũng chớ nên quên những lời đồng tâm với nhau trong mấy tháng trời vậy.
Nàng Hạng Hoa Tu ứa nước mắt mà đáp rằng:
- Chị Bách Hoa Khôi ơi! Trong mấy tháng trời nay chị có lòng tử tế mà chu toàn cho em, ơn ấy bao giờ quên được. Sau này còn mong có ngày gặp gỡ cùng nhau.
Trong khi tiễn biệt, ai nấy đều nước mắt sụt sùi. Tần Sĩ Thăng về trước, liền đem sự thể đầu đuôi thuật chuyện cho vợ là Trương phu nhân nghe. Trương phu nhân mừng rỡ, vội sai nữ tỳ ra đón nàng Hạng Hoa Tu vào. Khi nàng Hạng Hoa Tu bước vào. Trương phu nhân trông thấy vẻ ngọc nét hoa, cũng phải ngây người ra mà nhìn, lấy làm kinh ngạc. Nàng Hạng Hoa Tu liền sụp xuống đất lạy chào, Trương phu nhân vội vàng đỡ dậy mà bảo rằng:
- Tấm nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần nà, chẳng hay Hùng quốc cữu khéo tu từ kiếp nào mà gặp gỡ duyên may ấy! Xin mời nàng ngồi!
Nàng Hạng Hoa Tu nói:
- Có lão gia và phu nhân, khi nào tiện tỳ nào dám ngồi.
Tần Sĩ Thăng cười mà bảo rằng:
- Để tôi lui ra cho nàng ngồi nói chuyện. Nàng Hạng Hoa Tu ơi! Nội nhân tôi đây cũng là một tay nữ sĩ, tính ham xem sách lắm, nàng ngồi nói chuyện với nội nhân tôi tôi cho vui. Nhà tôi vốn nho môn thanh bạch, ăn uống không được xa hoa như các bậc vương hầu, nhưng nàng cũng nên nhẫn nại ít lâu để chờ đợi Hùng quốc cữu.
Tần Sĩ Thăng vừa nói vừa đứng dậy lui ra. Trương phu nhân kéo tay nàng Hạng Hoa Tu mời ngồi. Nữ tỳ pha trà uống, rồi bẩm với Trương phu nhân rằng:
- Dám bẩm phu nhân! Phu nhân truyền cho nàng Hạng Hoa Tu ngủ tại chỗ nào, để chúng tôi sửa soạn!
Trương phu nhân truyền chọn chốn tây lâu, để cho nàng Hạng Hoa Tu ở. Các nữ tỳ vâng mệnh, tức khắc đem màn trướng gối nệm lên chốn tây lâu mà kê giường nằm. Nàng Hạng Hoa Tu cảm tạ Trương phu nhân mà rằng:
- Chúng tôi chút thân lưu lạc, hổ phận tôi đòi, nhờ lão gia đây nói với Hùng quốc cữu mà cứu vớt cho. Nay lại gặp phu nhân có lòng tử tế, kẻ hèn mọn này được chỗ nương thân.
Trương phu nhân nói:
- Nàng dạy quá lời! Nàng có mắt tinh đời mà biết được Hùng quốc cữu, vì Hùng quốc cữu còn sợ lệnh cao đường mà chưa dám đem nàng về. Phu quân tôi đây chẳng qua cũng là “Thành nhân chi mỹ” ( giúp nên sự tốt của người) mà khiến nàng phải tạm nương náu ở đây, lại thêm một sự buồn rầu cho nàng vậy.
Nàng Hạng Hoa Tu nghĩ thầm: “Phu nhân nói năng thật là khôn ngoan rất mực! Cứ xem nhan sắc thì phu nhân chẳng qua cũng thường bậc trung, nhưng đức hiền thục, quả đã hơn người vậy.” Trương phu nhân đưa nàng Hạng Hoa Tu lên chốn tây lâu, rồi hai người lại cùng ngồi nói chuyện. Nàng Hạng Hoa Tu khóc lóc mà kể hết nông nỗi trong mười năm trời cho phu nhân nghe. Từ khi cha nàng làm tri phủ Thanh Châu như thế nào, phải bồi khoản lương tiền những thế nào, cho đến khi người chết của hết, cửa nhà sa sút, nàng phải nương tựa ở cữu mẫu mà bị bán mình vào chốn yên hoa.
Nàng Hạng Hoa Tu nói:
- Phu nhân ơi! Thương hại cho thân tôi mới lên mười tuổi, đã lưu lạc vào nhà hồng lâu Khi tôi mới đến dấy, thật ngơ ngẩn chưa biết thế nào, học hát học đàn còn lấy chi làm vui thích. Mụ chủ coi tôi như mỏ vàng của mụ, mà trong bọn chị em hồng phấn đều phải nhường là bậc hoa khôi. Không ngờ năm tôi mười ba tuổi, mụ chủ đem tôi ép khách, tôi quyết chí không theo thì mụ đánh đập khổ sở, thấm thoát lại ba năm nữa cho đến ngày nay. Một hôm mụ đánh lừa tôi, giả cách thương xót tôi là con nhà trâm anh, muốn đem tôi gởi vào nhà chùa, để mụ giữ lấy chút âm đức. Tôi cũng nghĩ như vậy, ai ngờ mụ lòng lang dạ thú kia lại đem tôi bán vào Xuân Vân viện. Khi tôi vào tới đấy, chủ nhân tức khắc dùng cách nghiêm hình. Thương xót cho thân tôi, thịt nát máu dây, trăm phần đau đớn. Tôi phải nói chủ nhân khất lại ít ngày, để may ra có ai thương đến mà chuộc tôi chăng. Nhờ có chị Bách Hoa Khôi ở đấy cũng kêu van giúp, chủ nhân mới nghe. Phu nhân ơi! Vương tôn quý khách bước chân đến đấy, nào ai là người tiếc ngọc thương hoa. Ngờ đâu oan nghiệt đã qua, cho nên lòng trời xui khiến, có Hùng quốc cữu đến. Lại được lão gia đây nói giúp mà chút thân bèo bọt có chỗ nương nhờ. Nay gặp phu nhân lại là một đức Quan Âm hiện thân, xin phu nhân rộng lượng mà dạy bảo cho. Trong nghề mũi chỉ đường kim, tôi đã hơi am hiểu; vậy về việc may vá nếu phu nhân dùng đến, tôi cũng giúp được một vài.
Nói xong, quì xuống đất mà thưa rằng:
- Phu nhân ơi! Ngày nay tôi không gặp được phu nhân thì đành phải cắt tóc đi tu, đem thân nương nhờ bóng từ bi. Đó là câu tâm phúc của kẻ hèn mọn này, xin thực tình mà giải tỏ cùng phu nhân vậy.
Trương phu nhân nghe nói động lòng thương xót, cũng ứa hai hàng nước mắt xuống, và lấy tay đỡ nàng Hạng Hoa Tu dậy mà bảo rằng:
- Cảnh ngộ của nàng, nói ra càng thêm não lòng tôi nghe đã được hiểu hết. Nàng cứ yên tâm ở đây, cùng tôi kết làm chị em bạn. Nhà tôi dẫu thanh bạch, nhưng chưa đến nỗi phải lo sự ấm no. Nàng ở đây chờ đợi nửa năm hoặc một năm, hễ quốc cữu không đón nàng về thì tôi sẽ sang tận nơi mà mà nói giúp cao đường cùng phu nhân nhà quốc cữu, thế nào cũng yên việc. Duy có một điều này tôi xin nói thực: số là phu quân tôi vốn tính phong lưu, hay ham những đường hoa nguyệt. Đã đành rằng đối với quốc cữu thì tình bằng hữu là trọng, nhưng chỉ sợ trong khi quá chén, khó lòng giữ được chu toàn. Thế thì nàng nên ở biệt tại chốn tây lầu này, rồi hàng ngày tôi sang đây trò chuyện. Tôi thấy nàng là người trinh bạch, vậy phải nói thực, xin nàng nhớ lời.
Nàng Hạng Hoa Tu cúi đầu lạy tạ mà thưa rằng:
- Đạ tạ những lời huấn dụ của phu nhân, nếu vậy thì phu nhân thật là một người đại nhân đức.
Trương phu nhân đỡ dậy rồi cười mà bảo rằng:
- Hai ta đã kết giao với nhau thì nên phải thực tình, nhưng tôi mới được biết nàng, mà nói như thế: “giao thiển nhi ngôn thâm” ( mới kết giao mà nói những câu tâm phúc) vậy. Còn một điều này nữa tôi cũng xin nói:
- Tên nàng là hai chữ “Hoa Tu”, nhưng hoa nở rồi có lúc hoa rụng, khác nào cái gương bạc mệnh của khách hồng nhan. Đàn bà con gái, chỉ quý về có một điều giữ được danh tiết. Tấm lòng trinh bạch của nàng ví như là một viên ngọc trong giá trắng ngần, vậy nàng nên đổi tên làm hai chữ “Nhọc Thanh” thì mới quả là danh thực tương xứng vậy.
Nàng Hạng Hoa Tu mừng rỡ, liền cúi đầu lạy tạ. Trương phu nhân mà rằng:
- Đa tạ phu nhân đã đem hai chữ “Ngọc Thanh” ra mà đặt tên cho kẻ hèn mọn này. Tiện thiếp ngày nay chẳng những vượt khỏi nơi khổ hải, lại được bước chân vào chốn thiên đường. Phu nhân ơi! Hạng Ngọc Thanh này biết đời kiếp nào mà báo đáp được ơn trời bể ấy.
Hai người chuyện trò cùng nhau, đã gần hết canh ba, bấy giờ Trương phu nhân mới cáo từ lui ra, bảo một đứa nữ tỳ tên gọi Thúy Liễu ngủ tại đấy để hầu hạ nàng Hạng Ngọc Thanh. Nàng Hạng Ngọc Thanh thơ dài mà than rằng:
- Sao thế gian có người đại hiền như thế này! Tài trí khôn ngoan, tính nết lại trung hậu, Hạng Ngọc Thanh này phúc bạc, chẳng biết có được sum họp cùng một bậc đại hiền này hay không?
Nói xong, cởi áo ngoài đi nằm,, con nữ tỳ Thúy Liễu thì nằm ở một cái phản thấp. Bấy giờ nàng Hạng Ngọc Thanh vui lòng hả dạ, lại ngẫm nghĩ đến những việc ban ngày: “Ta chưa biết được cao đường nhà Hùng quốc cữu nghiêm khắc những thế nào, và chính thất phu nhân ra làm sao, giả sử ta chờ đợi trong tám năm hoặc mười năm mà việc không đâu thì há chẳng uổng phí một đời xuân xanh lắm ru!” Nàng Hạng Ngọc Thanh nghĩ quanh nghĩ quẩn, rồi lòng lại nhủ lòng rằng: “Hạng Ngọc Thanh ơi! Ngày nay chắc nàng đã được mãn nguyện còn áy náy chi nữa! Lúc đầu nàng có ngờ đâu là lại có tay hào hiệp chịu bỏ nghìn vàng ra để cứu vớt cho nàng. Nay gặp Hùng quốc cữu, lại gặp một vị phu nhân từ thiện này thì thân nàng khác nào như một người đã được đăng tiên, sao nàng lại còn tham cầu phú quý. Giả sử sau khi tám năm hoặc mười năm, Hùng quốc cữu có thất ước mà nàng phải cắt tóc đi tu nữa thì trước là sám hối tội ác của mình, sau là báo đền ân nghĩa của Hùng quốc cữu, há chẳng hay lắm ru!”
Bấy giờ chủ ý nàng Hạng Ngọc Thanh đã quyết định, mới nằm thiu thiu mà ngủ thiếp đi.
Lại nói chuyện Trương phu nhân về đến trong phòng, Tần Sĩ Thăng tươi cười mà đứng dậy đón, rồi bảo rằng:
- Phu nhân ơi! Phu nhân chuyện trò vui vẻ, không còn nghĩ thương đến kẻ ngồi một mình vò võ ở trong chốn phòng không mà chờ đợi thâu canh này. Bây giờ đã quá canh ba rồi, chẳng mấy lúc nữa là trời sáng. Thế nào, nàng Hạng Hoa Tu nói những chuyện gì, nàng đã từng trải được bao nhiêu vương tôn quý khách rồi hay là hoa thơm vẫn còn phong nhụy vậy.
Trương phu nhân ngồi xuống ghế, nghiêm sắc mặt mà thuật chuyện cho nghe và bảo rằng:
- Phu quân chớ nên khinh bỉ người con gái ấy! Người con gái ấy thật là một bậc kiên trinh tiết liệt, chẳng những trong bọn nữ lưu không ai sánh kịp, mà dẫu đến các bậc tu mi nam tử cũng hồ dễ đã được mấy người.
Trương phu nhân lại nói cho Tần Sĩ Thăng biết rằng đã đổi tên nàng Hạng Hoa Tu ra làm Hạng Ngọc Thanh. Tần Sĩ Thăng cười mà bảo rằng:
- Phu nhân cũng khéo đa tình mà lo thay cho nàng lắm nhỉ! Chắc rằng trong mười năm nữa, nàng có một lòng thủ tiết được với Hùng quốc cữu hay không? Huống chi mười năm nữa thì nàng hai mươi sáu tuổi, bấy giờ bóng thiều quang đã quá chiều xuân, Hùng quốc cữu vị tất đã còn có lòng yêu mến. Phu nhân ơi! Phu nhân chớ vội khen, tôi thiết nghĩ thủ tiết trong mười năm trời, cũng là một việc rất khó khăn vậy.
Tần Sĩ Thăng nói xong thì Trương phu nhân sầm nét mặt lại bảo rằng:
- Phu quân chớ nên nói những lời khinh bạc như thế. Sao phu quân không nhớ câu chuyện thuở xưa: Lương Hồng cử án vẫn vui cùng Mạnh Quang Tề; Tề vương khởi nghiệp cũng nhờ về Vô Diệm; duyên số người ta chẳng qua bởi trời, nhan sắc mà làm gì! Huống chi Hùng quốc cữu là người quân tử, khi nào lại vì cớ nhan sắc suy kém mà thay đổi tấm lòng vàng đá hay sao!
Tần Sĩ Thăng nghe nói cả cười mà rằng:
- Phu nhân ơi! Tôi nói đùa đó mà thôi, cớ sao phu nhân lại có ý giận. Phu nhân năm nay dẫu lớn tuổi, nhưng so với các cô thiếu nữ, hồ dễ đã kém vẻ xuân. Huống chi tôi cùng phu nhân là vợ chồng kết phát với nhau, dẫu cung tử tức có muộn màng, nhưng hai chữ “Tiểu tinh” tôi đây cũng chưa hề dám nghĩ đến. Thôi thì phu nhân cứ đi nghỉ, mặc chuyện nhà người ta,can chi mà bàn.
Sáng hôm sau, con tỳ nữ Thuý Liễu vào, tay cầm một trăm lạng bạc, trao cho Trương phu nhân mà bẩm rằng:
- Bẩm phu nhân! Nàng Hạng Ngọc Thanh bảo con đem món tiền này để nhờ phu nhân mua hộ cho mấy bộ áo vải thường và các thứ đồ dùng v.v...
Tần Sĩ Thăng cười mà bảo rằng:
- Nàng định sắm sửa lịch sự để nay mai sắp về phủ quốc cữu đó chăng, chứ áo mặc thường thì hà tất phải mua cho lắm.
Trương phu nhân nói:
- Đây là nàng định mua ác mặc thường đó thôi, chứ nếu sau này vê phể quốc cữu, lo gì chẳng có năm bảy bộ áo rất lịch sự đưa đến. Ta nhận món tiền này mà sắm sửa cho nàng còn thừa bao nhiêu thì để rồi nàng may áo mùa rét.
Từ đó nàng Hạng Ngọc Thanh cứ yên ở lại nhà Tần Sĩ Thăng. Lại nói về Hùng Khởi Phượng về phủ, vào yết kiến cha mẹ, bẩm rõ về việc thương tình nàng Hạng Hoa Tu, đã đem nghìn vàng chuộc cho nàng ra, mà gởi tại nhà Tần Sĩ Thăng, để Tần Sĩ Thăng thu xếp cho nàng sau này đi xuất gia đầu phật. Vợ chồng Hùng Hiệu nghe nói gật đầu, Hùng Khởi Phượng lại cáo từ lui vào nhà trong thăm vợ là nàng Lương Cẩm Hà. Bấy giờ Lương phu nhân vẫn ngồi nghiễm nhiên không ngồi cựa cậy, hình như không trông thấy Hùng Khởi Phượng đến.. Hùng Khởi Phượng khẽ vỗ vào vai, rồi cười mà hỏi rằng:
- Sao phu nhân lại ngồi một mình vò võ như thế, không cùng biểu muội ngâm thơ vịnh phú cho đỡ buồn.
Hùng Khởi Phượng vừa nói vừa cầm tay Lương phu nhân, rồi ngồi ở bên cạnh, Lương phu nhân cười nhạt mà bảo rằng:
- Lạ thật! Việc này lạ thật! Nghìn vàng mua một trận cười. Tôi đây là đàn bà con gái, chỉ được phép ngồi ở trong phòng, còn tha hồ co thiên hạ sung sướng.
Lương phu nhân vừa nói vừa có ý giận, mặt đỏ bừng bừng, đứng dậy đi chỗ khác. Hùng Khởi Phượng ngồi ngay người ra mà rằng:
- Phu nhân ơi! Phu nhân thấy tôi bỏ nghìn vàng mua một người mỹ nữ mà có ý ghen đó chăng. Tôi hãy xin hỏi phu nhân: nếu là người đắm nguyệt say hoa thì đêm nay khi nào tôi lại còn về đây, tất tôi đã ngủ tại Xuân Vân viện. Dẫu ngày mai tôi về thì hai thân tôi cũng cho là đi chơi phiếm một đêm, đã lấy chi làm tội nặng. Vả vừa rồi hai thân tôi không hề nói gì, mà bây giờ tôi vào đây, phu nhân lại nói lôi thôi như thế, thật là người không biết nghĩ. Nực cười thay cho đứa bất hiền này, tiếng đàn êm ái trong sáu năm trời, ai ngờ vì việc này mà thành ra ngang cung vậy.
Lương phu nhân nghe nói lại càng căm tức, cau mày nghiến răng mà rằng:
- Tôi đẹp duyên cùng phu quân trong sáu năm trời, nào tam tòng tứ đức, tôi đã có điều gì trái phép, mà nay phu quân nỡ mở miệng nó tôi là đứa bất hiền! Thôi bây giờ phu quân cứ đi mua một con kỹ nữ mà lập riêng vũ trụ giang sơn, còn tôi vẫn là đứa bất hiền, tôi há lại không biết hay sao! Nực cười thay phu quân sai người về nói dối hai thân như thế mà hai thân cũng tưởng thật! Chao ôi! Một con kỹ nữ mà bảo là con nhà lương gia! Một con kỹ nữ mà bảo là tình nguyện xuất gia đầu Phật! Có phải quả nhiên là kế lừa dối để đem nghìn vàng mà mua một con kỹ nữ đó chăng? Phun quân muốn mua kỹ nữ thì mặc phu quân, cớ sao lại buộc tôi cái tiếng ghen ghét. Trời ơi! Hà tất phu quân phải nhiếc mắng tôi là kẻ bất hiền, ân tình phu quân cùng tôi trong sáu năm trời, ngày nay cũng liều như ngọn nước thủy triều chảy xuôi vậy. Phu quân đã mắng nhiếc tôi là đứa bất hiền thì bây giờ phu quân cùng tôi lên nhà trên để bẩm xem hai thân phán đoán ra làm sao? Tôi đây có phạm tội gì trong lệ “Thất xuất” chăng?
Lương phu nhân nói xong, nước mắt ràn rụa chảy xuống như mưa. Hùng Khởi Phượng lại càng giận lắm mà rằng:
- Đàn bà chỉ một cái ghen tức là có tội! Bảo rằng bất hiền, lại còn nên oan hay sao! Dám đem bụng dạ nhỏ nhen của đàn bà mà lường cái lòng quang minh chính đại của người quân tử thì phỏng có đáng ghét hay không?
Hùng Khởi Phượng vừa nói vừa vùng vằng đứng dậy quay đi. Lương phu nhân liền nắm lấy áo, khóc òa lên mà rằng:
- Không! Không đi được! Phu quân cứ phải cùng lên nhà trên với tôi!
Bấy giờ Hùng Khởi Phượng hầm hầm nổi giận, quên không nhớ là Lương phu nhân đang có thai, mới lấy tay giẫy mạnh một cái mà bảo rằng:
-Đứa bất hiền này đã làm cho ta đau lòng, lại còn muốn làm cho hai thân ta thêm phiền não, mới hả dạ hay sao!
Nói xong, tức khắc đi sang thư phòng. Lương phu nhân nặng nề yếu đuối, bị Hùng Khởi Phượng giẫy ngã lăn xuống đất. Các nữ tỳ vội vàng xúm lại đỡ Lương phu nhân ngồi lên trên ghế, bỗng thấy nét mặt tái mét, chỉ nức nở khóc mà không nói câu gì. Các nữ tỳ sợ hãi, bảo nhau chạy lên nhà trên báo với vợ chồng Hùng Hiệu.
Khi Vệ Dũng Nga vương phi bước vào thì Phi Loan quận chúa đang ngồi bên cạnh Lương phu nhân mà nỉ non khuyên giải. Phi Loan quận chúa thấy Vệ Dũng Nga vương phi đến, vội vàng đứng dậy chào. Lương phu nhân có ý hổ thẹn, đang nằm gượng dậy mà nói với Vệ vương phi rằng:
- Vừa rồi con có vấp chân, nhưng chưa hề ngã, nữ tỳ thấy vậy vội vàng lên báo, để khiến cho vương phi kinh sợ mà tới đây, thật là lỗi tại con vậy.
Vệ vương phi dặn bảo các nữ tỳ phải trông nom cẩn thận, rồi cùng Phi Loan quận chúa quay ra. Vệ vương phi vừa đi vừa hỏi Phi Loan quận chúa rằng:
- Điệt nữ ơi! Con đến trước ta, vậy con có biết vì duyên cớ chi mà xảy ra việc này hay không? Phi Loan quận chúa nói:
- Điệt nữ chưa ngủ, có mụ Thôi mẫu vẫn hầu bên biểu tẩu (trỏ Lương phu nhân) con đến thuật chuyện cho con nghe rằng: Vì việc đem nghìn vàng mua một con kỹ nữ, nuôi giấu ở ngoài mà hai vợ chồng cãi nhau.
Biểu huynh con nổi giận, mắng biểu tẩu con là đứa bất hiền. Biểu tẩu con nắm lấy áo, định kéo kên nhà để mách cô mẫu. Biểu huynh con lại nhiếc mắng là đứa bất hiền kia đã phạm tội ghen tương là một điều trong “thất xuất”, nay lại còng muốn làm kinh động hai thân hay sao! Biểu huynh con nói thế, rồi giẫy một cái mà quay đi, biểu tẩu con nặng nề yếu đuối cho nên ngã lăn xuống đấy. Việc này thì biểu huynh và biểu tẩu đều có lỗ cả. Con thiết tưởng cô mẫu bất tất phải hỏi đến, chỉ nên gọi riêng biểu huynh con mà khuyên bảo từ rày chớ có như thế nữa, kẻo để lo sợ cho hai thân.
Vệ Dũng Nga vương phi nghe nói, vui vẻ mà bảo rằng:
- Con nói chí phải! Biểu huynh con thật nóng nảy quá, không nhớ vợ đang hoài thai. Còn con dâu ta xưa nay vốn tính hiền hòa, không biết cớ sao ngày nay lại xảy ra chuyện ghen tuông ấy. Âu là ta cũng phải nghoảnh mặt làm ngơ, để cho người ngoài khỏi sanh lời dị nghị. Điệt nữ ơi! Ta nhờ con sáng sớm ngày mai, lại vào mà liệu lời khuyên giải, khiến biểu tẩu con biết rằng biểu huynh con vốn tính nóng nảy, chứ xưa nay vẫn là người đứng đắn, không hề đắm nguyệt say hoa.
Vệ Dũng Nga vương phi lại tủm tỉm cười mà rằng:
- Điệt nữ ơi! Ta lạ cho tính của Hùng Khởi Thần thì nó lại không giống anh nó chút nào. Nết na hòa nhã, nói năng dịu dàng, sau này vợ chồng con cùng nhau sum họp một nhà, chắc được muôn phần vui vẻ.
Vệ Dũng Nga vương phi nói xong, về phòng yên nghỉ, Phi Loan quận chúa cũng trở về phòng mình. Khi về tới phòng Phi Loan quận chúa cứ trằn trọc mãi không ngủ được, chỉ thở ngắn than dài mà oán trách cha mẹ. Phi Loan quận chúa nói:
- Cha mẹ ơi! Cha mẹ nỡ lòng nào mà bỏ con ở nhà cô mẫu này, khiến thân con khác nào như chiếc én lạc đàn nương náu ở trước mái nhà người ta. Con dâu chẳng ra con dâu, mà con gái cũng chẳng ra con gái, thật là dở dở dang dang vậy. Lại còn nỗi tỏ mẫu ta ở tại quê nhà, chẳng biết đã được bình phục hay chưa? Đoái trông mây bạc, lòng thêm nỗi bồi hồi. Cha mẹ ơi! Chẳng biết thân con sau này rồi ra thế nào! Cứ như lời chị Lương Cẩm Hà nói thì anh Hùng Khởi Phượng là người tính khí cương cường, vợ đang có thai, bụng to vượt ngực, mà nỡ đang tay giẫy ngã, còn ân ái nỗi gì! Vừa rồi cô mẫu ta sơ lo nhị lang (Hùng Khởi Thần) cũng như thế, cho nên tìm lời nói giải, nhưng ta xem nhị lang thì phong độ còn kém anh. Nhu nhược như thể đàn bà, so với tính ta, lại ngang trái khác nhau, sau này cũng khó giữ được duyên ưa phận đẹp.
Phi Loan quận chúa ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi nằm thiêm thiếp ngủ. Bỗng thấy mình đứng ở trên một ngọn núi cao, nhìn quanh bốn mặt, lặng ngắt như tờ, chỉ có các giống rằn rết kéo đến, mùi tanh hôi khó chịu. Phi Loan quận chúa đang luống cuống không biết làm thế nào thì bỗng thấy người anh là Triệu Câu một tay cầm thanh bảo kiếm, một tay nắm con xích giao rồi gọi:
- Phi Loan em ơi! Em chớ kinh sợ, anh đã bắt được con yêu quái ấy rồi! Cha mẹ và cô mẫu đều được cứu cả, anh em chị em cũng chẳng phải lo ngại nỗi gì.
Phi Loan quận chúa nghe nói, cúi nhìn con xích giao. Con xích giao ấy hai mắt sáng quắc, trông thấy Phi Loan quận chúa thì ngẩng đầu lên, rớt rãi chảy ra, gió tanh xông mũi. Phi Loan quận chúa kinh hồn mất vía, kêu to một tiếng, rồi sực tỉnh dậy, mồ hôi toát ra đầm đầm, bây giờ mới biết là mơ màng trong giấc chiêm bao vậy.
Lại nói chuyện Đồ Man Hưng Phục vẫn giao thông với Mã Thuận để bày mưu lập kế mà hại Doãn Thượng Khanh và cha con Hùng Hiệu. Một hôm, Mã Thuận đến nói với Đồ Man Hưng Phục rằng:
- Các quan đại thần trong triều, ai cũng cậy thế quan Doãn thừa tướng mà khinh chúng tôi là nội giám. Nhưng không biết rằng nội giám này mà một mai đắc thế thì dẫu uy quyền của quan thừa tướng cũng chẳng vững gì!
Đồ Man Hưng Phục cười mà bảo rằng:
- Chẳng qua tôn ông cũng hiền lành, chứ tôi xem như bọn Quyền Xương và Uông Kim, ai là người không xu phụng, quan Doãn thừa tướng có tiếng người nghiêm trực, mà trông thấy bọn họ, cũng phải chào hỏi tươi cười. Bình Giang vương thì lại càng quá lắm nữa!
Mã Thuận nghe nói, nổi giận mà rằng:
- Cũng là một bọn nội giám hầu cận thiên tử mà chúng lại kẻ trọng người khinh. Đồ Man tiên sinh ơi! Tiên sinh có nghĩ kế chi mà khiến cho tôi khỏi được cái tức này hay không?
Đồ Man Hưng Phục nói:
- Không thể làm gì được! Một người là phụ huynh tả hoàng hậu, một người là cữu tổ hữu hoàng hậu, thế thì tôi đây còn dám nói gì, mà dẫu có nói cũng không nổi. Ngày trước tôi tâu xin lập hữu hoàng hậu, suýt nữa đã bị bọn họ hại đến tính mệnh tôi, bây giờ tôi xin chịu thôi, không dám bàn việc chi nữa.
Mã Thuận nghe nói, đập bàn mà kêu rằng:
Nếu vậy đành để cho bọn họ khinh mình hay sao?
Đồ Man Hưng Phục nói:
- Cũng có cách làm được, nhưng chỉ sợ tôn ông không dám làm.
Mã Thuận mừng mà hỏi rằng:
- Thế nào! cứ nói! thử xem tôi có dám là hay không?
Đồ Man Hưng Phục nói:
- Tôn ông ơi! Vừa rồi có bản tâu ở Cao Ly gởi đến. Số là vua Cao Ly tạ thế, con hãy còn bé, vợ vua Cao Ly là nàng Nam Kim lên làm vua. Nam Kim nữ chủ sợ văn võ triều thần có lòng ly phản, muốn xin thiên triều ta phái cho mấy trọng thần đến để phong vương. Nam Kim nữ chủ thực lòng xin nội thuộc. Trong mấy hôm nay, triều đình đang bàn chưa biết phái ông nào đi. Bây giờ tôn ông nên tâu hữu hoàng hậu phái Doãn Thượng Khanh đi, rồi lại viết riêng một phong thư mật báo cho Nam Kim nữ chủ bảo giữ hắn ở lại Cao Ly để giúp việc chính trị.
Mã Thuận nghe nói, mừng rỡ mà rằng:
- Quả nhiên là một kế rất diệu! Nhưng chỉ hiềm về nỗi Doãn Thượng Khanh năm nay già yếu, mà lại là chỗ thân thích với thái hậu và hữu hoàng hậu, vị tất triều đình đã chịu để cho đi xa.
Đồ Man Hưng Phục cười mà đáp rằng:
- Tôi đã biết trưóc là tôn ông không thể làm nổi. Nhưng còn một kế này nữa.
Nói xong, liền ghé vào tai Mã Thuận mà bảo kế.
NGUYỄN ĐỖ MỤC dịch thuật