Chương 26

Những gì xảy ra sau cái đêm định mệnh đó, anh đã biết rõ như em. Nhưng  điều anh không thể ngờ được, đó là sự đau khổ của em kể từ ngày xa cách.
Em không biết được cha anh đã dẫn anh đi. Nhưng em không tin rằng anh có  thể sống lâu ngày xa em. Và ngày gặp lại anh, tại Xăng Êlidê, em đã xúc động,  nhưng không ngạc nhiên.
Thế là bắt đầu chuỗi ngày mà mỗi ngày em nhận được sự nguyền rủa của  anh. Em đã tiếp nhận gần như với sự vui vẻ. Bởi vì ngoài cái bằng chứng anh  luôn luôn yêu em, hình như anh càng công kích em thì em càng được tăng giá  trị trước mắt anh trong cái ngày mà anh sẽ biết được sự thật.
Anh không nên ngạc nhiên trước kẻ tử vì đạo sung sướng đó. Anh Acmân,  tình yêu mà anh đem lại cho em đã làm cho trái tim em mở ra để đón nhận  những tình cảm cao cả.
Tuy nhiên, không phải em đã tạo ra được sức mạnh liền sau đó.
Từ khi em thực hiện sự hy sinh vì anh đến ngày anh trở về, một thời gian khá  dài đã trôi qua. Trong thời gian đó, em phải tìm đến những phương tiện cụ thể để khỏi trở nên điên và để khuây khoả trước nỗi sầu muộn trước cuộc sống phù  phiếm mà em lại rơi vào lần nữa. Hẳn Pruđăng đã nói với anh, em đã dự tất cả những cuộc vui, những buổi khiêu vũ, những cuộc ăn chơi sa đoạ.
Em hy vọng sẽ tự giết mình nhanh chóng vì cuộc sống thác loạn và tin rằng  điều đó sẽ sớm trở thành sự thật. Sức khoẻ của em ngày càng hao mòn, và cái  ngày nhờ chị Pruđăng đến cầu xin anh buông tha, em đã kiệt sức, cả thể xác lẫn  tâm hồn.
Em sẽ không nhắc lại cho anh, anh Acmân, anh đã đền đáp cái bằng chứng  cuối cùng của tình yêu mà em đã đem lại cho anh như thế nào, và bằng sự nhục  mạ nào, anh đã đuổi ra khỏi Paris người đàn bà dở sống dở chết đã không thể cưỡng lại lời anh, khi anh yêu cầu một đêm ân ái. Như một con mất trí, trong  giây phút đó, người ta đã tin có thể hàn gắn lại quá khứ với hiện tại! Anh có  quyền làm điều anh đã làm, anh Acmân. Người ta không phải lúc nào cũng trả những đêm tình ái của em đắt đến thế!
Em đã để lại tất cả! Ôlêem đã thay thế em bên ông N… và người ta nói,  nàng đảm nhận việc cho ông ta biết nguyên nhân sự ra đi của em. Ông bá tước  G… lúc ấy có mặt ở Luân Đôn. Đó là một trong những người đàn ông chỉ xem  tình yêu đối với những người con gái như em vừa đúng mức quan trọng như một trò chơi dễ chịu, vẫn luôn là bạn của những người đàn bà mà họ đã biết, và  không bao giờ oán thù, vì chẳng bao giờ ghen tuông. Cuối cùng, đó là một trong  những lãnh chúa sang cả, chỉ mở cho chúng em một nửa trái tim, nhưng sẵn sàng trao cho chúng em hai mặt của túi tiền. Em nghĩ đến ông ta ngay tức khắc  và đã đi gặp ông ta. Ông ta tiếp em rất vui vẻ. Nhưng ở đó ông ta có một người  đàn bà. Và sợ sẽ thiệt hại cho ông, nếu tỏ ra qúa quen biết với em, ông giới  thiệu em với những người bạn hữu. Những người này mời em dự bữa ăn tôi, và  sau đó em cùng đi với một người trong bọn họ. Em còn biết làm thế nào nữa hở anh?
Tự vẫn? Điều đó sẽ làm nặng nề cho cuộc đời anh. Đời anh phải sung sướng,  chứ không phải để bị ám ảnh bởi một sự hối hận vô bổ. Hơn nữa, tự vẫn có ích  gì, khi người ta đã đến gần cái chết.
Em đã là trạng thái của cái xác không hồn, của sự vật không tư tưởng. Một  thời gian em đã sống như một cái máy. Rồi em trở về Paris. Em hỏi thăm anh,  mới biết anh đã tìm một chuyến đi dài ngày. Không còn gì có thể nâng đỡ em nữa. Cuộc sống của em trở lại như hai năm trước khi quen biết anh. Em cố gắng  để bám víu lại ông quận công. Nhưng em đã làm mất lòng người đàn ông đó  quá nhiều, và những người già cả thì không kiên nhẫn. Chắc chắn, bởi vì họ thấy họ không thể sống mãi.
Bệnh tình mỗi ngày một trầm trọng hơn. Em xanh xao, buồn bã, ngày càng  gầy yếu. Những người đàn ông bỏ tiền ra tìm tình yêu, phải quan sát kỹ món hàng trước khi mua. Ở Paris, có những người đàn bà khoẻ, trẻ, gọn chắc hơn  em. Người ta dần dần quên em. Dĩ vãng của em cho đến ngày hôm qua là như thế.
Giờ đây, em hoàn toàn bênh hoạn. Em đã viết thư cho ông quận công để hỏi  xin tiền. Vì em không có tiền, và những chủ nợ đã trở lại, đưa giấy đòi nợ một  cách gay gắt không thương hại. Ông quận công sẽ trả lời cho em chăng? Ước gì anh ở Paris, anh Acmân. Anh sẽ đến thăm em và em sẽ được an ủi rất nhiều.
20 tháng mười Hai.
Thời tiết thật đáng sợ. Ngoài trời tuyết rơi. Em chỉ có một mình ở nhà. Từ ba ngày nay, em bị một cơn sốt dữ dội đến nỗi em không thể viết được một chữ nào cả. Không có gì mới, anh yêu dấu. Mỗi ngày, em thầm hy vọng nhận được  thư anh. Nhưng thư anh không đến, và chắc chắn chẳng bao giờ đến. Chỉ những  người đàn ông mới có đủ sức mạnh để không tha thứ. Ông quận công không trả lời thư em. Pruđăng lại bắt đầu những chuyến đi đến tiệm cầm đồ.
Em không ngừng khạc ra máu. Ôi! Em sẽ làm phiền anh, nếu anh gặp em.  Anh sung sướng biết bao dưới một bầu trời ấm áp, không phải như em một mùa đông giá lạnh đang đè nặng lên ngực. Hôm nay, em đi lại một ít, và sau những  bức màn cửa sổ, em nhìn vào cuộc sống ở Paris - cuộc sống mà em tin rằng em  đã dứt khoát cắt đứt. Một vài khuôn mặt quen biết đi trên đường phố, nhanh  nhẹn, vui vẻ, vô tư. Không một người nào đưa mắt nhìn lên cửa sổ nhà em. Tuy  nhiên, vài ba thanh niên đã đến nhà ghi tên. Đã một lần em bị bệnh, và anh, lúc  ấy chưa biết em, chưa nhận được gì trừ sự hỗn láo nơi em thế nhưng lần đầu tiên gặp em, anh đã đến mỗi sáng để biết tin tức về em. Thế rồi, em lại !!!5895_26.htm!!! Đã xem 384926 lần.

bản dịch tiếng Việt của Hải Nguyên
Nguồn: TaiXiu
Được bạn: ms đưa lên
vào ngày: 2 tháng 8 năm 2005