Luyện tập

Matilda thấy ngôi nhà vắng vẻ như mọi khi. Mẹ bé đi chơi lô-tô chưa về, và anh bé chắc là đi chơi đâu đó. Bé xộc thẳng vào phòng khách, mở tủ buýt-phê là nơi bé biết ông bố cất hộp xì gà. Bé lấy ra một điếu, đem nó vào phòng ngủ rồi khoá chặt cửa lại.
Bé tự nhủ, tới lúc tập luyện rồi đấy. Sẽ khó khăn lắm, nhưng mình quyết tâm làm được.
Kế hoạch giúp đỡ cô Honey đang dần dần hình thành trong đầu bé. Bé đã vạch ra từng chi tiết tỉ mỉ, nhưng tất cả còn phụ thuộc vào việc bé có thể thực hiện nó với sức mạnh của đôi mắt không. Bé biết mình không thể thành công ngay, nhưng bé tự tin vô cùng, nếu luyện tập nhiều cùng với mọi nỗ lực, cuối cùng, bé sẽ chiến thắng. Điếu xì gà này rất cần thiết. Có lẽ nó lớn hơn vật bé cần, nhưng trọng lượng chắc là tương đương. Luyện tập với nó thì còn gì bằng.
Trong phòng ngủ của Matilda có bàn phấn nhỏ, trên đó có hai cây lược và hai cuốn sách mượn của thư viện. Bé dẹp hết những thứ đó sang một bên, đặt điều xì gà nằm giữa bàn phấn, rồi bé đi về phía cuối giường, ngồi xuống đó. Ở vị trí này, bé cách xa điếu xì gà khoảng ba mét.
Bé ngồi yên, bắt đầu tập trung. Lần này, bé nhanh chóng cảm thấy điện năng bắt đầu trào ra bên trong đầu, rồi tụ lại phía sau đôi mắt. Mắt bé nóng lên dần, hàng triệu bàn tay vô hình tuôn trào ra như những tia lửa về phía điếu xì gà. Bé thì thầm:
- Đi nào!
Trước sự ngạc nhiên của bé, hầu như ngay lập tực điếu xì gà lăn lăn trên bàn, rồi rớt xuống tấm thảm.
Matilda thích thú vô cùng. Làm được điều này thật là thích. Dường như những tia lửa đang lượn tròn phía bên trong đầu, và loé sáng ra ngoài đôi mắt. Nó cho bé cảm giác mạnh mẽ, hầu như là siêu phàm. Và lần này mới nhanh là sao! Đơn giản làm sao!
Bé lượm điếu xì gà lên, đặt lại trên mặt bàn phấn.
Bé nghĩ bụng, giớ tới lượt điều khó hơn. Nhưng nếu mình có sức mạnh đẩy nó, liệu mình có sức mạnh nhấc nó lên cao được không? Nhất thiết, mình phải học các nhấc nó lên. Mình phải nhấc nó lên cao rồi giữ yên nó lại đấy. Nó chẳng phải là vật nặng nề gì, nó chỉ là điếu xì gà thôi.
Bé ngồi nơi cuối giường và bắt đầu lại. Bây giờ, việc tập trung sức mạnh phiá sau đôi mắt thật là điều dễ dàng. Giống như lẩy cò súng trong não vậy. Bé thì thầm:
- Lên đi! Lên đi! Lên đi!
Thoạt đầu, điếu xì gà lăn tròn, nhưng với sự tập trung mãnh liệt của Matilda, một đầu điếu xì gà nhấc lên cao khoảng 2 cm. Matilda cố gắng giữ nó đứng yên như thế khoảng mười giây, rồi nó rớt xuống. Bé thở hổn hển (nhưng rất vui mừng):
- Phù! Mình sắp làm được rồi! Mình bắt đầu làm được rồi.
Trong vòng một giờ sau đó, Matilda cứ luyện tập mãi. Cuối cùng, hoàn toàn bằng sức mạnh của đôi mắt, bé đã nhấc nguyên điếu xì gà lên cách mặt bàn khoảng 15 cm, rồi giữ nó lơ lửng như thế khoảng một phút. Đột nhiên bé thấy kiệt sức, bèn ngả mình xuống và ngủ thiếp đi. Tối đến, mẹ bé đã thấy bé ngủ ngon lành trên giường như thế đó. Bà mẹ lay bé dậy:
- Có chuyện gì vậy? Con bị bệnh à?
Matilda ngồi lên, nhìn quanh phòng:
- Ồ, không ạ. Con vẫn khoẻ, con chỉ hơi mệt thôi.
Rồi từ đó, mỗi ngày, sau khi tan học, Matilda tự nhốt mình trong phòng và luyện tập với điếu xì gà. Sáu ngày sau đó, vào tối thứ tư, bé không chỉ nhấc được điếu xì gà lên, mà còn di chuyển nó theo ý mong muốn. Thật là tuyệt vời, bé kêu to lên:
- Tôi có thể làm được! Tôi thật sự làm được! Tôi có thể dùng sức mạnh đôi mắt và sai khiến điếu xì gà theo hướng tôi muốn.
Bây giờ Matilda chỉ còn có mỗi một việc là đưa kế hoạch vào hành động ngày mai.