Cái mũ và keo siêu dính

Sáng hôm sau, trước khi ông bố rời nhà để đến garage bán xe hơi cũ, Matilda lẻn vào phòng treo áo tìm cách lấy cho được cái mũ của ông ta vẫn đội đi làm hàng ngày. Bé phải đứng nhón chân rướn người hết sức để đầu gậy với tới chỗ cái móc có treo cái mũ. Cuối cùng thì bé lấy được nó xuống. Đó là cái mũ chóp bằng, vành cong có đính chiếc lông chim giẻ cùi nơi nơi băng quanh mũ, và ông Wormwood rất hãnh diện về nó. Ông ta nghĩ nó làm cho ông ta có dáng vẻ bảnh bao, nhất là khi ông ta đội nó cùng với bộ vest carô sặc sỡ với chiếc cà vạt màu xanh.
Matilda - một tay cầm mũ, một tay cầm ống keo siêu dính - bóp mạnh cho keo xịt ra quanh vành trong của mũ. Sau đó, bé cẩn thận móc chiếc mũ lại chỗ cũ bằng cây gậy dài. Bé canh giờ thật sát sao, dặt ống keo siêu dính về vị tr1i cũ ngay lúc ông bố ăn sáng xong và đứng dậy.
Ông Wormwood không để ý gì khi đội mũ vào, nhưng lúc tới garage, ông ta không thể nào bỏ mũ ra được. Keo siêu dính đã dính chặt tới nỗi nếu kéo quá mạnh, da sẽ tuột ra. Ông Wormwood không muốn bị lột da đầu nên đành đội mũ suốt cả ngày hôm đó, thậm chí, lúc ông ta nhồi mạt cưa vào hộp số và chỉnh lại đồng hồ cây số của xe bằng máy khoan điện cũng phải đội nó. Để giữ thể diện, ông ta chọn một thái độ ngang tàng, với hy vọng đồng nghiệp tin rằng ông ta cố ý đội mũ suốt ngày, cho giống với bọn găngxtơ thường xuất hiện trong phim.
Tối đó, về tới nhà, ông ta vẫn không thể bỏ mũ ra được. Bà vợ bảo:
- Sao ngốc thế? Lại đây, em lấy nó ra giùm anh.
Bà Wormwood giật mạnh cái mũ ra. Ông chồng bật lên tiếng hét kinh hoàng là rung hết những ô kính:
- Ôi-i-i! Đừng làm vậy!Buông ra! Bà bóc hết da trán của tôi rồi!
Matilda ngồi trong chiếc ghế quen thuộc, theo dõi màn kịch với vẻ thích thú. Bé hỏi:
- Chuyện gì vậy, ba? Đầu ba đột nhiên phồng to ra à?
Ông bố nhìn trừng trừng Matilda đầy nghi ngờ, nhưng không nói gì.
Bà vợ nói với ông ta:
- Chắc là keo siêu dính rồi, không thể nào khác được. ANh cứ nghịch ngợm với nó suốt ngày. Em đoán anh định dán thêm một cái lông nữa lên mũ phải không?
- Tôi chẳng đụng tay tới đồ quỷ quái đó!
Ông Wormwood la lên. Ông ngoảnh đầu nhìn Matilda lần nữa, nhưng bé nhìn trả lại ông bằng đôi mắt nâu mở to rất ngây thơ. Bà vợ vẫn giảng giải:
- Lẽ ra anh nên đọc kỹ nhãn hiệu trước khi nghịch ngợm với món đồ nguy hiểm này. Luôn làm theo chỉ dẫn ghi trên nhãn.
Ông Wormwood ghì chặt vành mũ, không cho bà vợ đụng tay vào, hét to hơn:
- Bà đang lải nhải cái gì vậy? Bà tưởng tôi ngốc đến nỗi cố ý dán cái đồ quỷ này lên đầu tôi sao?
Matilda kể:
- Ở dưới phố có thằng bé bị keo siêu dính trét vào ngón tay. Nó vô tình đưa tay lên ngoáy mũi.
Ông Wormwood nhảy dựng lên:
- Rồi sao nữa?
- Ngón tay mắc kẹt bên trong mũi của nó suốt cả tuần lễ liền. Ai gặp nó cũng bảo: "Đừng ngoáy mũi nữa", nhưng nó có ngoáy mũi đâu? Nó giống hệt một thằng ngốc.
Bà Wormwood trề môi:
- Đáng đời nó, lẽ ra nó không nên cho tay vào ngoáy mũi. Đó là thói quen xấu. Nếu bọn trẻ con đều trét keo siêu dính lên ngón tay, chúng sẽ không làm thế nữa.
Matilda nói:
- Người lớn cũng có làm, mẹ ạ. Hôm qua con thấy mẹ ngoáy mũi trong nhà bếp.
- Mày lanh quá, đủ rồi đấy.
Bà Wormwood đỏ mặt, lầm bầm.
Ông Wormwood phải đội mũ suốt bữa ăn tối trước cái ti vi.
Trông ông ta thật lố bịch, và ông ta im lặng ăn.
Lúc sắp đi ngủ, ông ta cố kéo mũ ra khỏi đầu. Bà vợ lại giúp sức, nhưng mũ vẫn không nhúc nhích. Ông gầm gừ:
- Làm sao tôi đi tắm được?
Bà vợ dỗ dành:
- Anh sẽ đi tắm khi nào lấy được nó ra khỏi đầu.
Sau đó, khi bà vợ nhìn thấy ông chồng gầy giơ xương của mình lên giường trong bộ pyjama sọc tím với cái mũ trên đầu, bà nghĩ thầm, trông ông ta ngốc nghếch làm sao. Đây là mẫu người chồng trong mơ của bà hay sao?
Ông Wormwood phát hiện ra rằng, điều tồi tệ nhất trong đời là đội mũ trong lúc ngủ. Ông không thể nào nằm thoải mái trên gối được. Ông ta cứ lăn qua lăn lại hàng giờ liền, khiến bà vợ phải càu nhàu:
- Anh đừng trằn trọc nữa. Ngủ đi. Em đoán sáng mai nó sẽ lỏng ra và anh thoát được nó dễ dàng.
Nhưng sáng mai nó không chịu lỏng để cho ông Wormwood thoát ra. Thế là bà Wormwood cầm kéo cắt phăng nó cho rồi. Bà ta cắt từng chút một, đầu tiên là cái chóp, rồi tới xén cái vành. Vì dải băng bên trong bết chặt với tóc, bà phải gọt sạch mớ tóc quanh viền mũ đi. Cuối cùng, ông chồng bị gọt một đường trắng sát quanh đầu, trông giống hệt ông thầy chùa tóc cạo nham nhở. Phía trước, nơi dải băng dính trực tiếp vào trán, thì bà vợ chừa lại những mảnh da mũ nho nhỏ màu mâu mà chẳng có thuốc tẩy nào có thể tẩy sạch được nó cả.
Trong bữa ăn sáng, Matilda nói với ông bố:
- Ba phải tìm cách gỡ những mảnh da trước trán ba đi. Trông nó giống như những con côn trùng màu mâu bò khắp mặt ba. Người ta sẽ nghĩ là ba có rận đấy.
- Im đi! Mày có câm miệng lại được không?
Ông bố càu nhàu nạt.
Nói chung, đó là một áp dụng thành công. Nhưng bảo rằng nó cho ông bố một bài học, thì... quá hy vọng đấy!
 
  • Buổi kiểm tra hàng tuần
  • Điều kỳ diệu thứ nhất
  • Điều kỳ diệu thứ hai
  • Ngôi nhà tranh của cô Honey
  • Câu chuyện của cô Honey
  • Những cái tên
  • Luyện tập
  • Điều kỳ diệu thứ ba
  • Ngôi nhà mới
  • ---~~~mucluc~~~--- ---~~~cungtacgia~~~---
    !!!2143_2.htm!!! biết họ sẽ đi. Nhưng tin tức không làm cô ngạc nhiên.
    Matilda kêu lên:
    - Tại sao? Cô hãy nói cho em biết tại sao đi!
    - Vì ba của em mắc kẹt trong băng nhóm lừa đảo. Mọi người trong làng đều biết rõ điều đó. Cô cho rằng ba em nhận xe ăn cắp từ các vùng khắp đất nước. Họ mang xe ăn cắp tới chỗ ba em, ông ta thay bảng số xe, thay lớp sơn mới, màu khác. Bây giờ chắc ai đó báo cho ba em biết cảnh sát sắp dò đến chỗ ba em. Ông ta chỉ còn một cách là chạy đến Tây ban Nha thôi.
    Cả hai đang đứng trên bãi cỏ trước ngôi nàh tường đỏ xinh xắn, với mái ngói hơn ngả màu the thời gian. Cô Honey còn cầm chiếc kéo trong tay. Buổi chiều vàng ấm áp và tiếng chim ríu rít gọi nhau về tổ trên những tàng lá cây gần đó.
    Matilda chợt kêu kên:
    - Em không muốn đi với họ đâu! Em không muốn đi với họ đâu!
    - Cô e rằng em phải đi theo.
    - Em muốn sống ở đây với cô. Cô hãy cho em ở đây với cô.
    Cô Honey dịu dàng nói:
    - Cô ước rằng em có thể ở với cô, nhưng e là không được. Vì họ là bố mẹ em, họ có quyền đưa em đi với họ.
    Matilda hăm hở đề nghị:
    - Nếu họ đồng ý thì sao? Nếu họ đồng ý thì em ở lại đây với cô được không? Cô có cho em ở với cô không?
    Giọng cô Honey trở nên êm mượt:
    - Có, nơi đây sẽ là thiên đàng.
    - Có thể họ cho em ở lại đấy! Họ thật sự không quan tâm đến đứa vô tích sự như em. Chúng ta phải nhanh lên, họ sẽ đi bất cứ lúc nào!
    Bé nắm chặt tay cô Honey, nói tiếp:
    - Cô làm ơn đi với em và xin họ cho em ở lại! Chúng ta nhanh lên! Chúng ta phải chạy mới kịp!
    Nháy mắt sau, cả hai đã chạy ra tới đường. Matilda chạy trước, nắm tay cô Honey kéo cô chạy theo bé. Cả hai vừa chạy vừa thở. Chiếc Mercedes vẫn còn ở bên ngoài, nắp thùng xe và bốn cánh cửa đều mở bung ra. Ông bà Wormwood và dứa con trai cầm valy chạy ra chạy vào như những con kiến.
    Matilda nhào tới nói nhanh:
    - Ba! Mẹ! Con không muốn đi với ba mẹ đâu! Con muốn ở lại đây sống với cô Honey! Cô ấy đồng ý, nhưng phải có sự cho phép của ba mẹ! Ba mẹ ừ đi! Ừ đi ba! Ừ đi mẹ!
    Ông bố quay lại nhìn cô Honey:
    - Cô là cô giáo đã có lần tới đây gặp tôi phải không?
    Nói xong, ông ta tiếp tục lo sắp xếp mấy cái valy vào xe. Bà vợ lên tiếng:
    - Ông phải để cái valy này vào băng sau. Thùng xe chẳng còn chỗ nào trống cả.
    Cô Honey nói:
    - Tôi muốn có Matilda. Tôi sẽ thương yêu và chăm sóc nó. Tôi sẽ trả tiền để mua sắm cho nó, ông không tốn xu nào đâu. Nhưng đây là ý kiến của Matilda đấy, vì nếu ông bà không cho phép, thì tôi không muốn làm phật ý ông bà.
    Bà vợ cố nhét valy vào băng sau, nói:
    - Coi kìa, Harry, tại sao chúng ta không cho nó ở lại nếu đó là điều nó muốn? Chúng ta chỉ phải chăm sóc một đứa thôi!
    Ông bố lầu bầu:
    - Tôi đang vội. Tôi phải đáp cho kịp chuyến bay. Nếu nó muốn ở lại, cứ để nó ở lại.
    Matilda nhảy vào vòng tay dang rộng của cô Honey, cả hai ôm chặt lấy nhau. Sau đó, ông bố, bà mẹ và thằng anh leo vào xe. Xe chạy. Bánh xe nghiến lại trên mặt đường nghe rin rít. Thằng anh quay lại, cố vẫy tay, nhưng ông bố bà mẹ cứ nhìn thẳng về phía trước. Cô Honey vẫn ôm đứa bé trong tay, cả hai không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn theo chiếc xe màu đen chạy tới cuối đường và biến mất sau góc phố.

    Xem Tiếp: ----

    Truyện Matilda, cô bé nghịch ngợm ---~~~cungtacgia~~~---

    3 Tác phẩm

    --!!tach_noi_dung!!--

    Đánh máy: LongMinh
    Nguồn: Vietkiem
    Được bạn: Mọt Sách đưa lên
    vào ngày: 10 tháng 2 năm 2004

    --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--
    --!!tach_noi_dung!!--