Chương 3
Trước lâu đài vua Câu Cá

Được mở mắt sau cuộc gặp gỡ vừa rồi, Gauvain thúc ngựa phóng nhanh mau mau xa lâu đài nàng Trinh Nữ Kiêu Ngạo cùng các hiệp sĩ của nàng. Chàng không sợ, các hiệp sĩ Bàn Tròn không bao giờ sợ cả nhưng chàng đã ngán các cuộc phiêu lưu làm chàng xa rời cuộc tìm kiếm chính của chàng: lâu đài vua Câu Cá, nơi có chiếc bình thiêng Graal.
Chỉ dẫn của Phu nhân Góa Bụa rất mơ hồ...
mơ hồ như vương quốc này mênh mông vậy.
Sau cuộc đi ngựa mệt nhoài suốt ba ngày ròng rã Gauvain bắt đầu cảm thấy nản lòng.
Nhảy xuống đất quỳ chân trên cỏ chàng cầu nguyện thiết tha:
- Lạy Chúa, hãy thương lấy kẻ hiệp sĩ tội nghiệp dang cầu xin Người! Xin Người hãy dắt dẫn tôi tới Chiếc Bình thiêng mà vào ngày Người.chịu nỗi khổ hình nó đã chứa đựng những giọt máu quý giá của Người!
Chàng đắm chìm trong lời cầu khấn không để ý tới một con chó săn non đang lại gần chàng qua khu rừng trống. Con chó săn nằm xuống bên cạnh chàng và rên lên khe khẽ.
- ồ, gặp nhau kỳ lạ quá! Hỡi chó săn, xin hãy bảo cho tôi biết có phải ngươi cũng như ta, đang lạc bước không biết về đâu? Có lẽ ngươi có thể chỉ đường cho ta đến lâu đài vua Câu Cá chăng? - Gauvain nói và mỉm cười.
Như để trả lời, con chó săn chạy về một cái cây to gần đó rồi dừng lại sủa ầm lên.
Mẹo này của con vật làm trí tò mò của Gau-vain bị kích thích... Chàng tiến lại phía con chó lúc này càng sủa mạnh hơn, chân cào đất.
Cúi nhìn xuống, Gauvain nhận thấy dưới gốc cây có vết máu.
- Lạy Chúa thiêng liêng! - Chàng kêu lên. -Hẳ n vừa có một trận quyết đấu ở đây. Và mới đây thôi, vì vết máu còn tươi! Tiếc thay con chó không biết nói để bảo tôi xem ai đã hy sinh thân mình ở chốn này!
Như để đáp lại, con chó đứng thẳng mình lên tiến tới một chỗ khác rồi lại nằm xuống sủa ầm ĩ.
Gauvain theo tới chỗ đó... Lại thấy một vết máu nữa!
Nhưng lúc này con chó đã lao tới một chỗ khác... và một vũng máu đỏ tươi nằm ngay đó!
- Không nghi ngờ gì nữa, - Gauvain nghĩ, -con chó này đề nghị ta theo dõi dấu vết này đây, mà cũng kỳ lạ làm sao! Để xem xem nó dẫn ta đến đâu.
Đoàn người, vật kỳ lạ, một hiệp sĩ vũ trang đầy đủ theo sau một con chó sủa hết vết máu này đến vết máu khác, cứ thế tiến đi.
Trong suốt một tiếng đồng hồ Gauvain cứ đi theo con chó, cuối cùng đến một lâu đài nhỏ điêu tàn. Con chó chạy vào qua một cánh cổng gá hờ hững trên bản lề, sủa vang lừng.
Đến lượt Gauvain đi vào nơi đổ nát. Khi mắt chàng phân biệt được trong bóng tối, chàng đứng trước một cảnh thương tâm chưa từng thấy.
Trong góc phòng tối tăm nhất, một hiệp sĩ vũ trang đầy đủ, nằm trên một tấm nệm rơm, hai tay nắm thanh kiếm, chỗ trái tim là một vết thương máu nhuộm đỏ cả chiếc áo chẽn. Bên cạnh, một cô gái đang thổn thức thỉnh thoảng lại lấy tay vuốt trán người hấp hối..- A! Anh trai ơi! Nếu tấm thân sắp lìa khỏi cõi đời của anh không còn sợ gì hết nữa thì danh dự anh chỉ sẽ nghỉ ngơi khi nào em tìm thấy kẻ đã buộc em phải sống thiếu anh! Đúng thế, thực tế em sẽ tìm được hắn và làm hắn tàn lụi!
Như một tiếng vang của những lời tang tóc ấy, con chó tru lên một tiếng thảm thiết.
Đột nhiên nhận thấy sự có mặt của Gauvain, cô gái đứng phắt dậy.
- Trông ngươi như thế này, - cô gái rít lên, - ta nhận ra ngươi ngay. Ngươi là một trong số những tên hiệp sĩ không còn danh dự, chỉ để lại đằng sau mình chết chóc và đau khổ. Chính một tên trong số các ngươi đã giết anh ta. Ngươi đến đây để đưa ta theo anh ta chắc?
- Xin cô đừng sợ, - Gauvain nói và lại gần nàng. - Cái mà tôi đi tìm không phải là những người đàn ông. Cô tin cho là tôi chia sẻ nỗi đau đớn của cô bởi vì anh cô, trông bề ngoài thì biết, là một hiệp sĩ can trường đáng tự hào, chỉ chiến đấu chứ không chịu đầu hàng. Cô có thể cho tôi biết tên người đã đánh gục anh cô không?
- Lancelot là tên hắn. Tôi chỉ muốn trông thấy hắn chết! Hiệp sĩ cứ tin rằng bạn bè của anh tôi cũng đang tìm kiếm hắn gắt gao. Họ mà tìm được hắn thì hắn chỉ có chết.
- Lời cô nói làm tôi sầu não quá không biết nói thế nào, - Gauvain kêu lên, - bởi vì tôi rất quen biết Lancelot Du Lac. Đó là hiệp sĩ cao quý nhất của chiếc Bàn Tròn, không bao giờ chàng có thể phạm một tội ác tày trời như thế.
Chắc chắn nếu như chàng giết chết anh cô thì là vì một lý do chính đáng nào đấy đã thúc đẩy chàng...
- Ngươi nói sao? Ngươi là bạn của tên phản nghịch đó ư? - Cô gái kêu lên, sắc mặt đầy giận dữ. - Ngươi đến đây làm bẩn cả nơi lâm chung của anh ta! Cút ngay, đi theo bọn xảo quyệt đã giết anh ta!
Gauvain biết không thể nào đưa cô gái trở về lẽ phải được, chàng có muốn giúp đỡ, cô cũng sẽ khinh bỉ gạt đi. Chàng buồn rầu đi lấy ngựa và rời khỏi lâu đài.
Sau khi cưỡi ngựa rất nhiều ngày qua hết khu rừng đó, chàng tới một vùng đẹp vô tận. Những cánh đồng cỏ mầu mỡ bát ngát trải dài đến mười dặm trước mặt chàng, hàng đàn súc vật béo mập đang gặm cỏ..Chàng hiệp sĩ lâng lâng sung sướng trước quang cảnh đẹp đẽ, vừa lúc đó một người trẻ tuổi trông hết sức tuyệt vọng tiến đến trước chàng.
- Chào anh bạn, - Gauvain dừng ngựa. - Xin lỗi hỏi anh: sao trông anh thảm hại như vậy?...
Tôi có thể giúp anh được gì không?
- Hỡi ôi! - Người trẻ tuổi mỉm cười buồn bã, chẳng ai trên thế giới này giúp tôi được gì đâu, dù cho có dũng cảm đến mấy chăng nữa.
Tôi chỉ có lại niềm vui một khi vào nhà tu để cứu rỗi linh hồn mà thôi, bởi vì tôi vừa phạm trọng tội lớn nhất chưa từng thấy.
Chàng hiệp sĩ và cậu thiếu niên đi cạnh nhau và cậu thiếu niên kể cho chàng hiệp sĩ nghe câu chuyện của mình.
- Trong một cơn nổi điên, tôi dã giết mẹ ruột tôi, người là một bà hoàng hậu, bởi vì bà đã phán rằng em tôi chứ không phải tôi sẽ thừa hưởng ngôi vua khi cha tôi mất. Vụ giết người này ghê tởm đến nỗi đã đưa đến hủy hoại những người trong gia đình tôi. Em tôi bây giờ đã chết, cha tôi, biết tội tôi, đã từ bỏ giang sơn lui vào rừng ở ẩn. Còn phần tôi, tôi ân hận đến nỗi không muốn nghe nói tới cái vương quốc đó nữa!
- Anh có vẻ như xuất thân từ gia đình vương giả thật, - Gauvain nhận xét. - Thế tên anh là gì?
- Tôi tên là Joseph, họ hàng xa với Joseph d’ Arimathie, người đã mang chiếc bình thiêng Graal từ nơi Đất Thánh tới đây, chiếc bình đó hiện được giữ trong lâu đài của vua Câu Cá.
Nhưng tôi chỉ là họ hàng quá xa của vua Câu Cá khó lòng nối ngôi ông ấy được. Với lại phạm tội như tôi làm sao còn xứng đáng! Giờ thì ngài đã biết tất cả về tôi rồi đấy. Bây giờ xin từ biệt ngài, tôi sẽ đem theo nỗi tủi hổ của mình vào bí mật của một nhà tu, một tội lỗi như tôi đã phạm phải chỉ có mỗi cách ấy để chuộc lại.
Người trẻ tuổi đột ngột lao ngựa đi để lại Gauvain trầm ngâm suy nghĩ:
- Quả là những sự việc trùng khớp với nhau!
Đường tôi đi toàn giao nhau với con đường của những người biết vua Câu Cá. Những dấu hiệu này chứng tỏ đường tôi đi là đúng và cuộc tìm kiếm của tôi sẽ có kết quả...
Vừa nghĩ ngợi như thế Gauvain vừa đi sâu vào rừng. Chàng bắt gặp một con suối chảy qua những cây cao và cứ theo dòng suối mà đi. Được hai dặm chàng trông thấy một ngôi nhà rất đẹp.bên sườn có một nhà thờ nhỏ, tất cả có hàng rào rậm rạp vây quanh.
ở cổng vào khu nhà có một ông già tóc bạc dáng uy nghiêm, thấy Gauvain ông ta đứng lên ra gặp chàng.
- Thưa ngài hiệp sĩ, - ông ta thì thầm, - xin ngài tới gần nhẹ nhàng cho, vì trong nhà có một hiệp sĩ đang ốm nặng. Tôi không muốn để chàng ta biết có một hiệp sĩ khác thâm nhập vào đây, bởi vì dù đang ốm chàng cũng sẽ dậy chiến đấu với ngài cũng như với bất cứ ai vào khu nhà này.
- Chàng hiệp sĩ tên là gì vậy? - Gauvain hỏi, linh tính báo có chuyện lạ.
- Chàng cấm chúng tôi không được cho ai biết. - Vị tu sĩ trả lời.
- Hiệp sĩ nào mà lại không muốn cho ai biết tên? - Gauvain kêu lên. - ít nhất tôi vào thăm có được không?
- Thưa ngài hiệp sĩ, chỉ tôi và các bạn tu sĩ của tôi được đến gần chàng chừng nào chàng còn chưa phục hồi được sức khỏe và hạnh phúc...
- Vậy xin cho biết ít nhất chàng thuộc dòng họ nào cũng được, - Gauvain nài nỉ.
- Thuộc dòng dõi thế phiệt trâm anh nhất, dòng họ của Joseph A’ Arimathie. - Vị tu sĩ đáp.
Đúng lúc này chợt hiện ra một cô gái, cô này tiến tới nói khẽ vào tai tu sĩ. Tu sĩ cúi đầu lẳng lặng đi theo không nói một lời, bỏ lại Gau-vain nghi nghi hoặc hoặc.
- Ai có thể là anh chàng hiệp sĩ ốm nặng được nhỉ? Biết đâu một trong số bạn bè Bàn Tròn của ta thì sao?
Trầm ngâm suy nghĩ Gauvain lại lên đường và đi như thế gần một tuần lễ qua rừng rậm chẳng thấy một ai.
Một ngày đẹp trời, mặt trời lên cao tới đỉnh đầu, Gauvain ra tới bìa rừng. Trước mặt chàng trải dài một đồng cỏ xanh tươi với những đàn cừu đang gặm cỏ. Tận chân trời là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ.
Không những nguy nga tráng lệ còn mênh mông hùng vĩ, bởi vì thoáng nhìn tưởng là gần nhưng phóng ngựa nhanh một ngày đường mới tới.
Tới cổng lâu đài chàng xuống ngựa, thấy lâu đài được canh gác rất cẩn mật. Một con sư tử xích ngay lối vào đang nằm, nó gầm gừ giận dữ khi thấy Gauvain. Hai bên cổng là hai bộ áo giáp bằng đồng mà nhờ một cơ chế bí mật từ đó bắn.ra những mũi tên có bốn cạnh nguy hiểm chết người để cắm vào những kẻ thâm nhập không được mời.
Gauvain khôn ngoan đứng xa xa quan sát địa thế, chưa biết làm thế nào thì bỗng cánh cổng ầm ầm mở và một thầy tu đi ra.
- Thưa ngài, - vị thầy tu lịch sự hỏi, - ngài muốn gì vậy?
- Thưa tu sĩ, xin cho biết ai ở trong lâu đài này ạ?
- Ngài không biết ư? - Thầy tu ngạc nhiên.
- Đây là lối vào khu vực của vua Câu Cá giàu có.
Ta đoán được nỗi vui tràn ngập Gauvain khi chàng nghe những lời này.
- Lạy Chúa tôi, thưa tu sĩ nếu thật thế thì chiếc bình Graal nằm sau những bức tường này chăng?
- Nhất định rồi, nó được lưu giữ và tôn thờ ở đây kể từ thời xa xưa khi vua Câu Cá bắt đầu cho xây tòa lâu đài này. Ngài hãy nghe những tiếng hát đang cất lên: người ta đang làm lễ cho chiếc bình Graal thiêng liêng trong nhà thờ đấy.
- Thế là tôi đến đích cuộc tìm kiếm rồi! -Gauvain kêu lên.
Chàng thúc ngựa qua cổng lâu đài nhưng tu sĩ nắm cương ngựa lại.
- Ngài định đi đâu vậy? - Tu sĩ kêu to. -Ngà i chắc mình xứng đáng nhìn chiếc bình thiêng chưa?
- Tôi là Gauvain, cháu vua Arthur, hiệp sĩ Bàn Tròn đây! Cả đời tôi chỉ lo đi tìm chiếc bình Graal mà!
- Thưa ngài hiệp sĩ, - tu sĩ trả lời, - xin hãy tin tôi. Ngài không thể qua cổng lâu đài mà còn sống sót nếu như không sở hữu thanh kiếm đã chặt đầu tông đồ - thánh Jean.
- Tôi đã vượt qua các thử thách rồi, tu sĩ còn nói đến những chuyện gì nữa vậy?
- Ngài phải tin tôi. Thanh gươm này phản tặc và vô đạo nhất trong tay tên vua đang sở hữu nó. Ngài phải chiếm được nó đem về đây, - tu sĩ nói tiếp, - thì chúng tôi mới coi ngài là người xứng đáng nhìn thấy bình Graal... Hơn nữa, vật thiêng mà ngài tìm kiếm đòi hỏi ngài phải hạ mình hơn nữa so với những gì ngài đã chứng tỏ.
Ngài phải đi tìm thanh gươm trên con ngựa mà ngài trông thấy đây.
Theo hướng nhìn, Gauvain trông thấy một con nghẽo màu hung sắp thở hắt ra, trông nó.thảm hại không thể tưởng được. Nhưng dù sao chăng nữa trong lòng chàng vẫn chấp nhận lời tu sĩ là đúng, và tuy vô cùng thất vọng chàng vẫn lên ngựa mau chóng ra đi.
Được một dặm thì chàng tới một làng nhỏ nơi một người bán hàng đột nhiên ngăn chàng lại.
- Mong chàng được bình yên. Xin cho tôi hỏi: vì sao một hiệp sĩ phong lưu mã thượng thế này lại cưỡi một con nghẽo cà khổ như vậy?
- Đã là hiệp sĩ thì phải chấp nhận con ngựa mà Đức Chúa Trời ban cho. - Gauvain trả lời không hề cúi mặt. - Mong Trời ban cho tôi con ngựa khác khi tôi đánh nhau với tên vua phản nghịch sở hữu thanh gươm đã thắng được tông đồ Jean!
- à thế ra chàng đi tìm thanh gươm đó! -Tay nhà buôn kêu lên. - Tôi ở nơi đây nên đã thấy nhiều người ra đi trên con đường này không hề trở lại... Sự tàn ác của tên vua Gurgaran đang nắm giữ thanh gươm đã gieo rắc tai hại đến tận vùng này!
Gauvain nhún vai, lấy chân gạt ông nhà buôn ra, tiếp tục lên đường. Xa ngôi làng một chút chàng dừng chân nghỉ lại bên một gốc cây.