Thư cho người yêu dấu...

     uốn sách này tái bản, và nó đã khác với bản in lần đầu tiên. Tôi đã giữ lại “Chuyện tình Paris” vì muốn đưa nó vào một cuốn sách khác, với một mong muốn nó sẽ được đặt trong một chỉnh thể khác. Và tôi chọn những truyện mà bạn đọc của tôi, những người tôi gọi là người - yêu - dấu, nhắn tin qua Facebook rằng, họ muốn có nó trong tập sách này. Như cảm giác đọc lại những gì tôi viết trên báo khi bắt đầu chập chững cầm bút. Như một chỉnh thể khác được thiết lập. Tôi muốn làm điều này, để tri ân những bạn đọc của mình.
Đến tận lúc này, tôi vẫn chưa dám tin rằng, văn chương đã mang đến cho mình một cái tên. Tôi chỉ nghĩ rằng, nhờ văn chương, dù là được viết ra từ lúc đơn sơ nhất cho đến lúc dụng công nhất, tôi đã có được thêm những người bạn. Truyện ngắn của tôi thường mang nhiều tâm trạng và tôi hay viết vào những lúc thấy mình không yên ổn. Chính vì thế nó ít khi vui. Nên khi bạn đọc những trang viết của tôi, là bạn đọc cả những trạng thái ấy. Khi bạn đồng cảm với nó, nghĩa là bạn đã đồng cảm được, chia sẻ được phần nào tâm trạng của tôi khi viết ra những dòng chữ này.
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, cuộc sống của ngày hôm nay là một dòng chảy mạnh. Và tôi buộc phải bước vào dòng chảy ấy. Thời gian qua tôi viết chậm chạp hơn. Vì bận làm việc. Bận sống hết mình. Và bận nghĩ suy rất nhiều điều trước những biến cố trong đời. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ mình sẽ bỏ việc viết văn. Bởi vì nó như một niềm vui riêng, một phần để tôi tĩnh tại trong dòng chảy ồ ạt này. Bạn hỏi, khi nào tôi sẽ có thêm tác phẩm mới. Chính tôi cũng hỏi mình câu hỏi đó. Nhưng có lẽ, tôi đã không có được câu trả lời chính xác. Vì viết thì không thể vội vàng...
Cuốn sách này rất mỏng, điều này có làm bạn băn khoăn? Tôi đã viết nó trong gần hai năm. Và khi tôi chọn đưa vào tập sách, tôi muốn nó chỉ trên dưới hai trăm trang. Vì tôi thích như thế. Tôi thích bạn có thể đọc hết nó trong một chuyến bay từ Sài Gòn về Hà Nội. Hoặc cũng có thể bạn đọc nó trong những quãng nghỉ ở trạm chờ xe bus, quán cà phê. Bạn có thể mang nó theo người, nhẹ nhàng như một chiếc Ipad nhỏ. Tôi nghĩ, nó thuộc về cuộc sống hôm nay...
Tôi muốn bạn đọc cuốn sách này, với sự chia sẻ. Bởi vì tôi chỉ có một mong ước như vậy trong suốt hành trình viết của mình.
Sài Gòn 12.2010
Dương Bình Nguyên