Dịch giả: Đỗ Khánh Hoan & Nguyễn Tường Minh
Chương chín

     rong khi còn đi du ngoạn, Hiroshi có gửi một lá thư theo lối tốc chuyển về nhà. Đó là một tấm buu ảnh in hình ngôi chùa Shi nizu nổi tiếng ở Kyoto, có con dấu kỷ niệm to to màu tím in lên nổi bật. Nếu nó gửi thư theo lối thường thì có lẽ nó sẽ trở về đảo trước khi lá thư về tới nơi. Chưa đọc thư, mẹ nó đã phát cáu rồi, bảo rằng Hiroshi thực là hoang phí khi bỏ tiền ra trả thêm môn bưu phí đặc biệt này và rằng trẻ con ngày nay thực không biết làm muốn kiếm đồng tiền phải xoay xỏa khó khăn ra làm sao.
Trên tấm bưu thiếp chữ viết chi chít, Hiroshi toàn nói về chuyện lần đầu tiên nó di xem chiếu bóng mà chẳng hề động gì hết đến những danh lam thắng cảnh nó đã viếng thăm.
“Đêm đầu tiên khi tới Kyoto, chúng con được thả tự do vì thế Sochan, Katchan và con, ba đứa dẫn nhau đi thẳng tới một rạp chiếu bóng gần kề. Rạp này thực là đẹp tuyệt - y như cung điện nhà vua vậy. Tuy nhiên các ghế ngồi có vẻ chật hẹp và cứng rắn, làm đau đít kinh khủng, khi chúng con thử ngồi xuống một cái thì chao ôi! Thật đúng như đậu lên một cái chuồng gà. Đau đít đến nỗi chẳng hề thấy thoải mái chút nào hết. Vài phút sau, có một ông ngồi sau lưng bọn con hét ầm lên: Phía trước ngồi xuống đi! Phía trước ngồi xuống đi! Chúng con vội ngồi thụp ngay xuống thấy thực buồn cười quá đi mất. Tuy nhiên sau đó, ông ấy thực tốt bụng đã chi cho chúng con thấy phải ngồi như thế nào. Ông ấy bảo ghế này là ghế xếp, lật mặt ghế xuống thì mới ngồi được. Ba đứa bọn con tẽn tò cứ gãi gãi cái đầu, biết là mình đã ngớ ngẩn hết sức. Thế rồi sau khi lật mặt ghế xuống chúng con mới thấy quả là thoải mái, êm ái, ngay đến ông Hoàng đế cũng phải thấy là ghế ngồi quá sức êm ái. Con tự nhủ một ngày nào đó con muốn thấy mẹ cũng được ngồi trên những ghế này một lần cho biết”.
Shinji đọc to cho mẹ nghe lá thư; câu cuối cùng đã làm bà cảm động rơm rớm nước mắt. Bà đem tấm bưu thiếp để lên bàn thờ Phật rồi bảo Shinji quỳ xuống cùng bà nguyện sao cho trận bão hôm kia đừng có ảnh hưởng gì đến cuộc du ngoạn của Hiroshi và đừng có điều gì không may xảy đến với Hiroshi trước khi nó trở về đảo vào ngày mốt. Một lát sau, như thể vừa sực nghĩ ra điều gì, bà quay sang mỉa móc Shinji tơi bời, bảo rằng lối đọc, lối viết của Shinji thực là bết bát, rằng Hiroshi có đầu óc hơn anh ta rất nhiều. Điều mà bà gọi là “có đầu óc” của Hiroshi chẳng qua chỉ là cái tài nó làm bà phải rơi lệ vì sung sướng. Bà liền tức tối đến nhà hai thằng Sochan và Katchan cho gia đình hai thằng bạn của Hiroshi xem tấm buu thiếp. Tối hôm đó khi cùng đi với Shinji tới nhà tắm công cộng, khi gặp người vợ viên Trưởng ty Bưu điện, bà đã quỳ thụp ngay đôi gối hở hang trần trụi giữa đám hơi nước mịt mù để cúi chào và cảm ơn bà này vì là thư tốc chuyển đã được trao tới tay bà thực tốt đẹp, mau chóng.
Shinji tắm xong rất sớm và đang đứng chờ mẹ trước cái cổng bên phía dành cho đàn bà con gái ra vào. Tấm bảng gỗ chạm trổ, sơn phết dưới mái hiên nhà tắm đã phai màu và tróc sơn ở ngay chỗ hơi nước thường cuồn cuộn bốc lên. Đêm tối ấm áp và mặt bể lặng êm.
Shinji thấy có người đứng ngoài đường, cách xa vài gian nhà, quay lưng về phía mình, có vẻ như đang ngước nhìn lên mái hiên. Người ấy đứng đó, hai tay nhét trong túi quần và nện gót guốc xuống nền đá mà đánh nhịp. Trong ánh đêm tối Shinji có thể nhìn thấy người đó mặc chiếc áo chẽn bằng da nâu rất đắt tiền. Trên đảo Ulta không phải là ai cũng có thể bỏ tiền ra mua một cái áo chẽn bằng da nên Shinji đoán chắc người đó phải là Yasuo.
Đúng lúc Shinji định lên tiếng gọi thì Yasuo tình cờ quay lại. Shinji mỉm cười nhưng Yasuo cứ giương mắt mà nhìn vẻ mặt trâng trâng không hề biểu lộ một tình cảm gì hết, rồi hắn lại quay nhìn nơi khác.
Shinji không hề thấy mếch lòng vì thái độ khác lạ này, song thấy dù sao cũng hơi kỳ cục. Đúng lúc đó mẹ anh bước ra khỏi nhà tắm và anh đi cùng mẹ về nhà, im lặng như thường lệ.
Hôm trước, vào một ngay đẹp trời sau trận bão, sau khi những ngư thuyền đã trở về bến Chiyoko đến thăm Yasuo. Nàng bảo là mình đi cùng mẹ ra ngoài thôn mua đồ nên tiện đường rẽ vào chơi và giải thích sở dĩ nàng một mình đến nhà Yasuo là vì mẹ nàng đến chơi nhà ông Chủ tịch Hợp tác xã ở gần đó.
Việc nghe chính miệng Chiyoko kể lại là nàng đã thấy tận mắt Shinji và Hatsue quàng tay ôm nhau đi từ trên đồi xuống quả là một cú đấm điếng người nện vào tính hợm hĩnh của anh chàng Yasuo kiêu bạc. Suốt đêm ấy hắn ta trằn trọc nghĩ mãi đến chuyện này. Và tối hôm sau, khi Shinji bất chợt trông thấy hắn là lúc hắn đang đứng đọc bảng danh sách những người tới phiên đi gánh nước, treo dưới mái hiên căn nhà nằm bên con đường chạy qua giữa làng.
Nước uống trên đảo Ulta rất hiếm hoi. Va khoảng đầu tháng giêng âm lịch nước xuống mức cạn nhất nên thường gây ra những cuộc cãi cọ ầm ĩ. Nguồn nước duy nhất cho dân chúng khắp thôn dùng chỉ là một dòng nước nhỏ bé chảy bên con đường nhỏ trải đá cuội băng qua giữa thôn. Vào mùa mưa hoặc sau một ngày mưa lớn, dòng nước ấy biến thành một con sông cuồn cuộn đục ngầu; đàn bà con gái trong thôn thương vừa đem quần áo ra giặt giũ ngay trên bờ, vừa chuyện trò rầm rì. Cũng tại đây, trẻ con trong thôn thường tổ chức lễ hạ thủy những tàu chiến bằng gỗ tự tay chúng làm ra. Nhưng vào mùa khô, dòng nước lại biến thành một vũng lội khô queo, chẳng còn đủ sức cuốn trôi ngay cả những cọng rơm rác nhỏ nhất. Một con suối chảy vào dòng nước này. Có lẽ là vì những trận mưa đổ trên đỉnh cao của hòn đảo đã ngấm xuống lòng đất rồi tuôn vào dòng suối này; nhưng dù sao đi nữa thì đấy cũng là nguồn nước duy nhất cho cả hòn đảo.
Bởi thế đã từ lâu, Hội đồng xã đã được trao cho quyền quyết định chia phiên để dân làng theo đó mà gánh nước, mỗi tuần lại đổi phiên một lần. Gánh nước là công việc của đàn bà con gái. Chỉ có ngọn hải đăng là có chỗ hứng nước mưa chứa vào bể lớn còn tất cả những nhà khác trên đảo đều phải đi gánh nước ở dòng suối này. Thật là bất tiện và khổ tâm cho gia đình nào tới phiên gánh nước vào giữa đêm khuya. Nhưng sau một vài tuần, nhà nào đã qua phiên gánh nước nửa đêm thế nào cũng được chuyện dần tới những phiên tiện lợi hơn vào buổi sáng.
Yasuo đang đứng xem bản danh sách chia phiên gánh nước dán ở nơi nhiều người qua lại nhất. Hắn đọc thấy tên Miyata ngay dưới cột vào phiên hai giờ sáng. Đó là phiên của Hatsue.
Yasuo tặc lưỡi một cái, ước chi hãy còn mùa săn bạch tuộc vì vào mùa đó thuyền không ra khơi sớm như bây giờ. Lúc này đã đến mùa săn giống mực ma, ngư thuyền phải tới chỗ đánh cá trong thủy đạo Irako từ lúc tảng sáng, vì thế nhà nào nhà nấy đều thức dậy, sửa soạn bữa ăn lót dạ chậm nhất cũng vào khoảng ba giờ sáng; nhà nào chăm chỉ lại còn lục đục thức dậy nấu ăn từ sớm hơn thế nữa.
Tuy vậy xét ra cũng còn tiện lợi hơn là tuần sau, khi mà Hatsue gánh nước vào phiên ba giờ sáng. Yasuo tự thề với chính mình là sáng hôm sau, thế nào cũng phải tóm được Hatsue trước khi các ngư thuyền rời bến ra khơi.
Đương lúc đứng xem bảng chia phiên và quyết tâm như vậy hắn nhìn thấy Shinji đi vào cửa phòng tắm dành cho đàn ông. Chỉ nhìn thấy Shinji là hắn đã ghen ghét khó chịu đến nỗi quên phứt cả những thói quen bặt thiệp thường ngày và hắn vội vã quay lưng trở về nhà.
Về tới nhà, Yasuo liếc mắt nhìn vào phòng khách, nơi ông bố và người anh trai hắn vẫn còn đang mời nhau uống rượu và lắng nghe tiếng hát của một nghệ sĩ du ca từ chiếc máy thu thanh vang dội khắp căn nhà. Yasuo đi thẳng lên phòng mình trên tầng thứ hai, bực dọc đốt một điếu thuốc lá.
Dựa theo những hiểu biết thường ngay, Yasuo thấy rằng Shinji đã quyến rũ Hatsue thì chắc chắn thằng này không còn là một trai tân nữa. Ấy thế mà khi nào đến họp ở thanh niên hội, thằng cha ấy vẫn cứ ngồi ôm gối, mỉm cười, chăm chú lắng nghe ý kiến người khác, cứ làm ra cái vẻ con trẻ ngây thơ trong lúc vẫn lén lút đi lại với đàn bà con gái - cái thằng Shinji phải gió này quả là một con tiểu hồ ly thực! Tuy vậy, nhìn vẻ mặt thực thà của Shinji, Yasuo vẫn không sao tin được là thằng này lại có thể dùng mánh khóe để chinh phục được người con gái ấy. Vậy thì kết quả - thực là điều không sao tưởng tượng nổi - Shinji đã đi lại với người con gái ấy một cách đường hoàng chính đáng, với sự ngay thẳng hoàn toàn.
Đêm ấy nằm trên giường, Yasuo cứ phải tự tay véo đùi mình cho khỏi ngủ quên đi mất. Thực ra hắn chẳng cần làm như thế: sự ghét ghen của hắn đối với Shinji vì anh chàng này mau tay mau chân hơn hắn đã làm cho hắn không làm sao chợp mắt ngủ yên.
Yasuo vẫn thường tự phụ là mình có chiếc đồng hồ dạ quang. Đêm nay hắn đeo chiếc đồng hồ ấy vào cổ tay và leo lên giường trong khi vẫn mặc nguyên cả áo chẽn da lẫn quần dài. Thỉnh thoảng hắn lại áp đồng hồ vào tai nghe ngóng rồi ngắm nghía cái mặt đồng hồ lấp lánh ánh dạ quang. Hắn nghĩ là nguyên việc làm chủ một cái đồng hồ đẹp như thế này cũng đã khiến cho hắn có thừa tư cách để đàn bà con gái phải chết mê chết mệt.
Vào giữa đêm khuya, mới 1 giờ 20 sáng. Yasuo đã lẻn ra khỏi nhà. Tiếng sóng biển nghe vang dội trong đêm và ánh trăng soi sáng vằng vặc. Khắp thôn đều vắng vẻ im lìm. Trên cả hòn đảo chỉ có bốn ngọn đèn ngoài đường, một ở đầu bến tàu, hai trên con đường dốc chạy qua giữa thôn và một ở trên núi gần dòng suối. Trừ chiếc phà liên lạc, trong cảng chỉ có toàn những chiếc ngư thuyền vì thế chẳng có một ngọn đèn nào trên các cột buồm làm cho bến tàu ban đêm được sáng sủa vui tươi, trong một thôn chài lưới như thôn này, các mái nhà đều lợp ngói hoặc tôn, không làm gì có những mái nhà lợp cỏ gianh dầy rậm tối tăm như một thôn làng sống về nông nghiệp; không làm gì có cái vẻ đe dọa nặng nề của những mái cỏ gianh trong đêm tối.
Yasuo nhanh nhẹn leo lên con đường dốc rồi rẽ sang bên phải, chân di đôi giày vận động, cất bước thực nhẹ nhàng. Hắn đi qua sân chơi trường tiểu học chung quanh có hàng cây anh đào mới chớm nở hoa. Sân chơi này mới làm xong và người ta đã danh những cây anh đào từ trên núi đem xuống trồng ở đây. Có một cây anh đào non đã bị trận bão vừa qua đánh bật cả gốc; trên bãi cát tràn ngập ánh trăng, thân cây trông đen xì đen xịt.
Yasuo trèo lên các bậc thềm đá bên dòng sông nhỏ, tới một nơi có thể nghe tiếng dòng suối róc rách. Dưới ánh sáng ngọn đèn ngoài đường cô quạnh hắn có thể thấy hiện ra trước mắt dòng suối lờ mờ.
Từ những khe đá phủ đầy rong rêu, nước trong vắt tuôn ra chảy vào một bể đá lán rồi tràn khỏi một phía mép ngoài, ở đó, đá phủ đầy rêu trông như thể không phải nước chảy qua đá mà là rêu phủ một lớp men trong suốt dầy đặc mỹ miều. Trong bụi cây rậm rạp bao quanh dòng suối, một con chim cú buông tiếng kêu rời rạc.
Yasuo núp mình sau cột đèn. Có tiếng chim khe khẽ đập cánh bay lên. Yasuo dựa mình vào cây du to lớn, cúi đầu, dán mắt vào mặt đồng hồ dạ quang trong lúc ngóng chờ.
Sắp tới hai giờ sáng. Yasuo thoáng thấy Hatsue băng qua sân trường tiểu học, vai gánh đôi thùng nước, bóng hình nổi bật dưới ánh trăng.
Thân mình đàn bà con gái thực chẳng thích hợp với việc làm nặng nhọc nửa đêm, song trên đảo Ulta, giàu cũng như nghèo, nam cũng như nữ, ai nấy đều phải tự tay làm lấy công việc của mình. Nhờ quen với cuộc sống của một cô gái thợ lặn, có thân mình khỏe mạnh, Hatsue bước lên các bậc thềm đá không hề thấy mảy may mệt nhọc; đôi thùng rỗng lắc lư đu đưa ở hai đầu đòn gánh khiến nàng có vẻ vui tươi và thực sự thích thú với công việc trái giờ trái giấc của mình.
Cuối cùng Hatsue đã lên tới nơi đặt đôi thùng xuống bên dòng suối. Yasuo đã định nhảy xổ ra ngay song nghĩ lại, quyết định dừng chân đợi chờ cho đến khi nàng múc nước xong xuôi. Tay trái nắm chặt một cành cây cao, hắn sửa soạn nhảy chồm ra khi tới lúc. Hắn đứng lặng im, tưởng mình là một pho tượng đá. Hắn ngắm hai cánh tay mạnh khỏe đỏ hồng và hơi nhuốm sương đêm của người con gái trong lúc nàng đổ nước vào thùng làm nước bắn tung tóe, tràn trề ra bốn phía. Và hắn mơ tưởng đến những khoái lạc với tấm thân nõn nà khỏe mạnh của nàng.
Suốt thời gian ấy, chiếc đồng hồ dạ quang - cái đồng hồ vẫn làm cho hắn đắc ý khoe khoang họm hĩnh - hắn đeo trên cổ tay nắm chặt vào cành cây du vẫn tỏa ra một ánh sáng xanh mờ, vẫn nhẹ nhàng nhưng rõ rệt điểm tích tắc từng giây. Tiếng đồng hồ tích tắc đã đánh thức một bầy ong làm tổ cũng trên cành cây này và khiến chúng nổi lòng hiếu kỳ dữ dội. Một con ong rụt rè bay gần chiếc đồng hồ đeo tay, ngạc nhiên khi thấy cái con giáp trùng kỳ lạ này ẩn mình sau một mặt kính lạnh lẽo trơn tuột đang tỏa ra một ánh sáng mập mờ và buông ra những tiếng kêu chíp chíp đều đặn. Có lẽ vì bực mình, con ong đó đã quay ngoi về lớp da thịt trên cổ tay Yasuo mà châm một phát thực mạnh.
Yasuo thét ầm lên, Hatsue đứng thẳng người lên quay nhìn về phía hắn nhưng không hề buông lấy một tiếng kêu. Trái lại, nhanh như chớp, nàng rút chiếc đồn gánh khòi đầu dây quang mà cầm chênh chếch che trước thân mình.
Ngay chính Yasuo cũng phải chịu nhận là trông mình vô cùng thiểu não trước mắt Hatsue. Thiếu nữ lùi lại một hai bước vẫn giữ dáng điệu cũ. Yasuo nghĩ là nên xoay ra thành một câu nói đùa thì hơn, hắn phá ra cười một cách ngây ngô ngớ ngẩn:
“Ê! Chắc là cô sợ hết hồn phải không? Chắc cô tưởng ma quỷ hiện hồn chứ gì?”
“Ồ! Thế ra anh Yasuo đấy ư?”
“Tôi định bụng nấp kín ở đây để dọa cho cô sợ chơi một mẻ”.
“Nhưng - vào đêm hôm khuya khoắt như thế này...?”
Thiếu nữ chẳng hề biết là mình có một sức lôi cuốn mạnh mẽ đến mức nào. Giả như chịu khó nghĩ kỹ một chút ắt là nàng thấy rõ sự tình ngay, nhưng trong lúc này, nàng định phải chấp nhận lời giải thích của Yasuo cho là hắn nấp ở đây chỉ để đùa bỡn, dọa cho nàng sợ mà thôi. Nhưng trong lúc Hatsue ơ hờ không để ý, Yasuo giật phăng cái đòn gánh rồi chộp lấy cổ tay nàng. Chiếc áo da của hắn kêu sột soạt.
Rồi Yasuo lấy lại dáng vẻ oai nghiêm, nhìn chăm chăm vào mắt Hatsue. Lúc này hắn có vẻ tỉnh táo, đường bệ và định bụng khoa môi múa mép chinh phục nàng thiếu nữ một cách đường đường chính chính của Shinji trong trường hợp như thế này mà bắt chước. Hắn nói rành rọt:
“Ừ được, thế bây giờ xin cô lắng nghe điều tôi nói nhé. Nếu không nghe sau này sẽ tiếc đấy. Cô nên nghe những lời tôi nói nếu không muốn mọi người biết hết những chuyện của cô với Shinji”.
Hatsue đỏ mặt, thở hổn hển:
“Buông tay tôi ra! Anh muốn nói gì về chuyện của tôi với Shinji?”
“Thôi đừng giả vờ giả vịt mãi nữa! Cứ làm như là cô chưa bao giờ tằng tịu vụng trộm với Shinji ấy! Cô muốn che mắt tôi nữa ư?”
“Đừng có nói bậy nói bạ nào. Tôi chưa bao giờ làm vậy cả”.
“Trời đất ơi! Đây biết tỏng ra rồi! Hôm nọ, cô làm cái trò con khỉ gì với Shinji ở trên núi trong lúc mưa bão vậy? Ê, đỏ mặt hả? Vì thế bây giờ cô cũng phải làm lại cái trò ấy với chính tôi đây. Có gì đâu nào! Có gì đâu nào!”
“Cút ngay đi! Cút ngay đi cho khuất mắt!” Hatsue vừa hét, vừa cố gắng giằng ra mà chạy. Yasuo không chịu để cho nàng chạy thoát. Nàng mà chạy thoát được trước khi hắn giở được trò gì thì chắc chắn thế nào nàng cũng chạy nhanh về mách bố. Nhưng nếu như hắn đã giở trò làm xong việc ấy rồi thì chắc hẳn nàng đành phải ngậm miệng, chẳng dám nói lại cho ai hay. Yasuo đã dày công nghiên cứu những tạp chí ba xu từ đô thị gủi về, nhất là những bài thổ lộ tâm tình của các thiếu nữ bị chinh phục sau một phút yếu lòng. Nếu có thể đem những điều ấy ra áp dụng vào cô gái này thì thực khoái chí biết bao; tuy nhiên cần phải hết sức để ý chớ bao giờ để cho cô nàng nói lại cho ai hay hết. Thế là Yasuo đè nghiến Hatsue xuống mặt đất ngay bên dòng suối. Một chiếc thùng đổ trỏng trơ, nước chảy tràn trề trên mặt đất đầy rêu. Ánh sáng ngọn đèn ngoài đường cho thấy hai cánh mũi Hatsue phập phồng, run rẩy và hai con mắt tóe lửa, trợn trừng. Một nửa mái tóc nàng ướt sũng những nước. Bất thình lình, Hatsue chúm môi nhổ phẹt vào mặt Yasuo. Làm thế chỉ tổ kích thích thêm dục tình của hắn. Cảm thấy ngực nàng rập rờn như sóng lượn, nhấp nhô, phập phồng ngay dưới ngực mình, hắn liền giùi mặt vào má nàng.
Đúng lúc ấy hắn chợt buột ra một tiếng kêu rồi nhổm phắt người dậy: con ong lại chích hắn một phát nữa, lần này vào ngay sau gáy.
Tức mình không sao chịu nổi, hắn lồng lộn như điên như cuồng cố đuổi bắt cho được con ong. Trong lúc chệnh choạng cất bước, Hatsue cắm đầu cắm cổ chạy về phía những bậc thềm đá.
Yasuo rối rít cuống cuồng. Hắn tìm đủ cách đuổi giết cho được cái con ong quỷ quái nhưng đồng thời vẫn xoay xòa để tóm lại Hatsue cho thỏa lòng thèm khát bấy lâu; tuy nhiên lúc làm việc này, lúc làm việc nọ hắn chẳng biết nên theo thứ tự như thế nào. Dù sao, cuống quýt một hồi, hắn cũng bắt lại được Hatsue.
Hắn vừa mới vật ngửa tấm thân đầy đặn tròn căng nhựa sống của nàng xuống khoảng đất đầy rêu thì con ong dai như đỉa đói ấy lại đốt hắn phát nữa, lần này chích vào đít quần Yasuo và cắm sâu vào da thịt.
Hatsue lẩn trốn đã quen nên khi Yasuo chồm tới lần nữa thì nàng chạy tít xuống phía dưới dòng suối. Trong lúc chúc đầu lao mình vào bụi cây rồi ẩn mình sau bụi cây dương xỉ, nàng nom thấy một hòn đá lớn. Dùng hai tay nâng hòn đá giơ cao lên khỏi đầu, lúc ấy nàng mới lấy lại được hơi thở, đưa mắt nhìn xuống dòng suối.
Đến mãi lúc ấy, Hatsue vẫn chưa hiểu là vị thần linh nào đến cứu giúp cho nàng, nhưng bây giờ đưa mắt theo dõi thằng Yasuo nhảy nhót lồng lộn như điên như cuồng phía bên kia dòng suối, nàng mới biết ấy là nhờ con ong tất cả. Nàng nhìn thấy Yasuo giơ cao, chộp chộp, ngay đầu những ngón tay hắn, hiện rõ dưới ánh ngọn đèn ngoài đường lấp lánh đôi cánh nho nhỏ đầy phấn vàng.
Đến lúc nhận ra là con ong đã bay đi mất rồi, Yasuo mới đứng ngẩn người ra rồi móc khăn tay lau mồ hôi ròng ròng trên mặt. Sau đó hắn nhớn nhác nhìn quanh mà tìm Hatsue, không thấy bóng dáng nàng đâu cả, hắn chụm hai bàn tay đưa lên miệng rồi hổn hển, lắp bắp khẽ gọi tên nàng.
Hatsue lấy ngón chân nhẹ nhàng đè mấy cành dương xỉ xuống.
“Ở trên ấy làm cái trò gì, thôi xuống đây đi! Tôi hứa sẽ không làm gì nữa đâu!”
“Không, không xuống!”
“Thôi, xuống đi mà!”
Hắn định leo lên nhưng Hatsue liền giơ cao hòn đá lên. Hắn vội lùi lại.
“Ấy, làm gì vậy? Cẩn thận - nguy hiểm chết người đấy! Sao không xuống đây hả?”
Yasuo đã có ý chuồn luôn một mạch không một hai gì nữa, nhưng lại sợ nàng về mách bố nên hắn đành xuống nước van nài:
... “Thật đấy! Tôi sẽ làm bất cứ việc gì cô muốn, chỉ xin cô xuống ngay đi cho, có phải cô định về mách với ông nhà không, thôi đừng mách nhé!”
Không có tiếng trả lời.
“Thôi, xin đừng về mách ông nhà, nhé! Nếu cô đừng có mách thì tôi xin làm bất cứ việc gì cô muốn. Muốn tôi làm cái gì thì nói lên nghe nào!”
“Được, nếu vậy thì múc nước gánh về nhà cho tôi”.
“Thế hả”.
“Đứng thế. Ừ, đúng thế đấy!”
“Được rồi tôi xin làm ngay. Tôi đâu dám nhờn với bác Teru. Bác dễ sợ lắm mà”.
Thế rồi Yasuo lẳng lặng, hăm hở bắt tay vào việc. Trông hắn lóng ngóng thực là buồn cười. Hắn múc nước vào chiếc thùng bị đổ lúc nãy, móc quai thùng vào đòn gánh rồi kề vai gánh đi.
Một lát sau, Yasuo quay nhìn lại và thấy Hatsue đã từ bụi cây đi xuống lúc nào mà hắn chẳng hay và đang cất bước theo sau cách chừng hai thước. Nàng không cười. Hễ thấy hắn dùng bước, nàng cũng dừng bước và khi hắn bắt đầu bước xuống những bậc thềm đá thì nàng cũng bước xuống theo.
Thôn làng hãy còn ngủ say. Ánh trăng tràn ngập trên các mái nhà. Tuy nhiên, lúc từ từ bước xuống những bậc thềm đá đi về thôn làng, hai người nghe thấy tiếng gà gáy sáng vang khắp bốn phương báo hiệu trời sắp sáng.