Dịch giả: Đỗ Khánh Hoan & Nguyễn Tường Minh
Chương tám

     hờ mãi dường như chẳng bao giờ có một ngày nghỉ nhà không xuống thuyền đánh cá ngoài khơi. Cuối cùng hai ngày sau khi Hiroshi đi du ngoạn thì hòn đảo bị một trận bão lớn đến nỗi không một chiếc thuyền đánh cá nào dám rời bến. Có vẻ như không một nụ anh đào thưa thớt hiếm hoi nào vừa hé nở lại có thể thoát khỏi rơi rụng trong gió bão bời bời.
Hôm trước, một trận gió trái mùa ẩm ướt đã ùa tới vây hãm, thổi phồng những cánh buồm; đến lúc hoàng hôn buông xuống thì có một thứ ánh sáng thiêu đốt rực sáng lạ kỳ tỏa khắp trời chiều. Bãi biển vang ầm tiếng sóng dội từ ngoài khơi cuồn cuộn, nhấp nhô ùa vào hòn đảo; những con cáy, con bọ dại hối hả leo lên các mô đất cao mà ẩn mình. Trong đêm, một trận gió mạnh quyện với nước mưa ào ào thổi tới. Từ bầu trời đến mặt biển đều tràn ngập những âm thanh nghe như tiếng người kêu thét hay tiếng sáo bi thương.
Nằm trên chiếu, Shinji lắng nghe tiếng gió bão thét gầm. Chỉ cần nghe cũng đủ biết là suốt ngày hôm nay sẽ chẳng có một chiếc thuyền nào rời bến ra khơi. Trời như thế này, dù là chỉ muốn bện những sợi thừng hay sửa chữa ngư cụ cũng còn không nổi, có lẽ ngay cả công tác bắt chuột của Thanh niên hội cũng không sao thi hành nổi nữa.
Lòng con thương mẹ không muốn mẹ mình đang nằm trên tấm chiếu sát bên mất ngủ - hơi thở đều đặn chứng tỏ bà còn ngon giấc - Shinji đã ý tứ nằm im, nôn nao chờ đợi làn ánh sáng ban mai xuất hiện ngoai cửa sổ. Cả căn nhà đang rung chuyển khủng khiếp, các khung cửa sổ cái nào cái ấy đều kêu lên răng rắc. Ở chỗ nào đó, một tấm tôn rơi xuống kêu loảng xoảng. Nhà cửa trên đảo Uta, từ những căn to lớn đến những căn nhỏ bé, một tầng như nhà mẹ con Shinji, thấy đều xây cất giống nhau với cửa chính dẫn vào căn phòng làm việc, nền đất bẩn thỉu, bên trái là nhà xí, bên phải là nhà bếp. Giữa lúc gió bão đang gầm thét điên cuồng trong màn tối nhờ nhờ báo hiệu bình minh chỉ có một mùi đặc biệt tràn ngập khắp căn nhà, thầm lặng vương mắc làn không khí bên trong, đó là cái mùi nằng nặng, lạnh lẽo, tối tăm từ nhà xí bay ra.
Cửa sổ đối diện búc tường nhà kho bên hàng xóm đang từ từ ngả sang màu trắng. Shinji ngước nhìn mưa như trút nước, ào ào thổi hắt vào mái hiên, bắn tung tóe ướt hết các khung cửa kính. Trước kia, anh vẫn ghét những ngày nghỉ nhà không ra khai đánh cá - những ngày đã cướp mất của anh cả niềm vui lao động lẫn món thu hoạch hàng ngày; nhưng hôm nay, nghĩ đến một ngày nghỉ như thế, anh chàng lại thấy như là một ngày hội thích thú nhất. Đó là một ngày hội tưng bừng không phải với bầu trời cao xanh với những lá quốc kỳ tung bay phấp phới trên những cột cờ trang hoàng những hạt châu hoàng kim mà là một ngày hội với trận cuồng phong, với những làn sóng giận dữ điên cuồng, những trận gió gầm thét trong khi ào ào xô qua những lùm cây nghiêng ngửa.
Chờ đợi mãi không chịu nổi, người trẻ tuổi nhảy ra khỏi chỗ nằm, xỏ chân vào cái quần và vớ vội cái áo len màu đen cổ vanh, thủng lỗ chỗ.
Một lát sau, người mẹ vừa thức giấc thì nom thấy một bóng đen lù lù bên khung cửa sổ mờ mờ trong ánh sớm mai. Bà quát hỏi:
“Ê! Ai đó?”
“Con!”
“Ồ! Đừng làm má sợ hết hồn như vậy, con. Hôm nay bão táp như thế này mà con cũng đi đánh cá hay sao?”
“Không đi đánh cá nhưng...”
“Không đi đánh cá thì sao không ngủ thêm chút nữa hử con? Mẹ cứ tưởng là có ai ở ngoài cửa sổ kia chứ!”
Sự thật thì cái ấn tượng in vào mắt bà mẹ lúc bà vừa mở mắt quả có như vậy; con trai bà sáng hôm nay trông y hệt như một người lạ. Cái anh chàng Shinji ngày thường lầm lầm lì lì ít nói, giờ đây lại đang cao giọng hát vang cả nhà và đang bám vào thành của đu mình làm mấy động tác thể dục. Băn khoăn chẳng hiểu vì sao con mình sáng nay lại có vẻ kỳ cục như vậy, lại lo rằng thằng con cứ đu mình mãi có thể làm sụp đổ luôn căn nhà nên bà mẹ lầu nhầu:
“Ngoài trời đã giông bão mà trong nhà cũng giông bão nữa hay sao?”
Shinji ngó lên chiếc đồng hồ treo bám đầy bềm xi-măng trước. Hatsue theo sau, tiếng guốc lóc cóc dội vang trong bốn bức tường tòa nhà hoang phế. Nhưng khi hai người xuống tới tầng thứ nhất thì tiếng guốc chợt ngưng bặt. Shinji quay lại nhìn. Cô gái đang đứng đó, bật cười thành tiếng.
“Cái gì vậy?” anh hỏi.
“Tôi đã đen mà anh còn đen hơn; thực là một cái cột nhà cháy”.
“Sao kia?”
“Anh bị cháy nắng thực sự, có phải không?”
Chàng thanh niên cười vẩn vơ rồi cứ tiếp tục bước xuống cầu thang. Hai người vừa sắp sửa ra ngoài thì anh chàng bất chợt dừng lại, chạy ngược vào trong. Suýt nữa thì quên phứt bó củi của mẹ.
Trên đường về qua ngọn hải đăng, Shinji đi trước, trên lưng chất cả một núi củi thông. Trong lúc hai người cất bước trên đường cô gái hỏi tên anh và bấy giờ anh mới tự giới thiệu. Tuy nhiên, anh lại vội vã yêu cầu nàng đừng nói tên anh hoặc đừng nói bất cứ điều gì về cuộc gặp gỡ này cho ai hay biết. Shinji thừa hiểu mồm mép người trong thôn lắm điều lắm lời ra sao rồi. Hatsue hứa với anh là sẽ không nói gì hết. Thế là nỗi e ngại có lý do của họ về cái tật hay xì xào bàn tán của người trong thôn đã biến một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên thành một điều bí mật giữa hai người.
Shinji lại lặng lẽ cất bước, nghĩ mãi không biết làm cách nào để hai bên có thể gặp lại nhau lần nữa; chẳng mấy chốc họ đã đi đến chỗ có thể nhìn thẳng xuống ngọn hải đăng. Anh chàng chỉ cho cô nàng con đường tắt dẫn thẳng xuống mặt sau nhà viên trưởng đài rồi chia tay, còn riêng mình thì dụng tâm theo một con đường vòng mà trở về nhà.
Chú thích:
[1] Sakaki thứ cây được coi là thiêng liêng của Thần đạo Nhật Bản.