Chương Ba

     rong một căn nhà nhỏ trông có vẻ xuống cấp lụp xụp vùng dân lao động, đâu khoảng 7, 8 đệ tử của thần lưu linh đang tụ tập nhâm nhi, tố khổ sự đời. Hải hai tay ôm 1 thùng bia Heineken bước vào.   Sau những tiếng chào hỏi vui vẻ, Hải ngồi xuống đất bên cạnh các bạn nhậu.  Dưới đất lót giấy báo, đồ nhậu gồm vịt quay, mì xào, bún, rau sống, và một nồi lẩu "ông thầy" đang bốc khói nghi ngút.  Bên này người ta không có bán thịt dê, nhưng không hiểu từ đâu, mấy tay nhậu này kiếm được, nghe nói "hàng hiếm" được đem từ tiểu bang khác qua, Hai với tay vô thùng nước đá gần đó, lấy ra chai Heineken, dùng bật lửa khui nắp, đưa cho Hải
- Mấy khi rồng tới nhà tôm, cạn chai này với tôi đi anh Hải.
- OK, mời tất cả nâng ly, chung vui đêm này cho trọn tình quê hương nghen.
Những tiếng cười giòn giã, những tiếng reo vui khoái trá, tất cả đều đưa chai lên cụng, rồi mạnh ai nấy cạn hết phần của mình, rồi "đạn dược" của mọi người lại được châm đầy đủ.
- Và như thông lệ "vào hai ra một", chai này phạt anh Hải đã đến trễ.
Hải cười vui vẻ, tiếp lấy chai bia uống một hơi hết chai thứ hai.  Mọi người vỗ tay vang dội, lập tức một chai bia khác được đưa đến cho Hải.  Cả nhóm cười ha hả, rồi một anh nói
- Nạp đạn nhanh như vậy mới xứng đáng với danh hiệu của pháo thủ tái chiếm Sa Huỳnh ngày nào.  Để tiếp tục chương trình tui xin hát tặng cho anh Hải bài "Chuyện Giàn Thiên Lý".  Anh Sa tằng hắng rồi cất giọng
- "Tôi đứng bên này sông, bên kia vùng lửa khói... "
Hát tới khúc chót, mọi người đồng thanh cất cao giọng 
- "Này anh lính chiến, người bạn pháo binh. Mẹ tôi tóc sương từng đêm nghe đạn pháo rơi thật buồn. Anh rót cho khéo nhé, kẻo lầm vào nhà tôi. Nhà tôi ở cuối chân đồi, có giàn thiên lý, có người tôi thương..."
Sau tràng vỗ tay vang dội, mọi người đều hể hả nâng ly uống cạn.  Trong nhóm bạn nhậu tới nhà của Hai hôm nay, ngoài Hải thuộc binh chủng Pháo Binh, còn có anh Hùng thuộc Biệt Động Quân, anh Sa thuộc Bộ Binh, anh Hoàng thuộc Biệt Kích Dù, anh Can thuộc Lôi Hổ.  Gần như tuần nào cũng vậy chiều thứ bảy là các tay này xách bia tụ tập lại nhà của Hai, cũng những bài hát này lập đi lập lại, nhưng mọi người hát hoài không chán.  Cũng như điếu thuốc hút ngày này qua ngày khác, vậy mà sau mỗi bữa cơm, châm một điếu, để lên môi rít một phát, lại cảm thấy lê tê mê như nụ hôn đầu.  Đám bạn nhậu này rượu vào lời ra, “Túy ông chi ý, bất tại tửu”, nói thẳng ruột ngựa.  Cũng có khi say quá, nói chuyện phang ngang bửa củi, làm mích lòng, gây gổ nhau.  Nhưng rồi ít bữa sau, lại chung đầu, cụng ly, nhậu tiếp.  Anh Hoàng bỗng nói
- Ê Hai, tao có nhỏ cháu, con của bà chị tao, nó hiền và đảm đang lắm, 45 tuổi rồi, chồng nó đi xẻ gỗ ở Bảo Lộc, bị cây đè chết, nó ở vậy nuôi 1 đứa con như mầy.  Mầy coi hình coi được không?  Mầy OK, tao giới thiệu cho.
Hai cười không nói, cả bọn nhao nhao, Can nói
- Ê thằng Hai không chịu để cho tao. 
- Thằng Can có vợ rồi, tham lam vừa phải thôi.
- Thằng Can tháu cáy đó, nhà nó có con sư tử Hà Đông, nó mà lộn xộn bà xé nó ra trộn gỏi.  Ra chiến trường nó là Lôi Hổ, chứ về nhà hổ lôi nó.
Can cười hề hà, chống chế
- Gì mà hổ lôi, bất quá là "một câu nhịn là chín câu lành" cho êm nhà vui cửa vậy mà.
- Thằng Can nói đúng đó, cái thời "Giáo phụ sơ lai, giáo tử anh hài" hết rồi, bên này vợ đặt đâu chồng ngồi đó, con cái đặt đâu cha mẹ ngồi đó, mà phải ngồi lẹ lẹ, không ấy nó giận. 
- Cái đó tùy nhà thôi, đâu phải ai cũng vậy.
- Ai nói gì thì nói, tao nghĩ bí quyết giữ hạnh phúc ở cái xứ này là "Có vợ thờ vợ, có bồ thờ bồ", ngoan cố như thằng Hai thì bị vợ bỏ. 
- Ê ai nói vợ bỏ là khổ, tao có thằng bạn muốn được vợ bỏ như thằng Hai không được.  Chiến trường An Lộc cướp nó một cái chân, qua đây ăn tiền tàn tật, có bao nhiêu tiền, vợ nó lấy hết, ra quán cà phê ngồi, nó than thân trách phận, đôi khi thèm một tô phở, một gói thuốc, cũng không có tiền mua, thì lấy tiền đâu mà ly dị.
- Chưa thấy ai như vợ thằng Hai, đã theo trai mà còn gom hết tiền, bỏ nó trắng tay, nuôi đứa con chưa đầy 9 tuổi.  Tao thấy tình đời chua chát quá.  Mà quả báo nhãn tiền, ngày con vợ nó hết tiền, bị thằng bồ đá, vác mặt về thăm con, bước vô nhà, con Hà đi ngang mặt, nó không thèm chào má nó một tiếng.
- Thì tao cũng thương thằng Hai nên tao mới giới thiệu nhỏ cháu cho nó.  Tao thấy thằng Hai suốt mười mấy năm dài, ban ngày nó rửa rau ngoài siêu thị, trưa về nấu cơm cho con ăn, ban đêm đi rửa cầu tiêu cho các hãng xưởng.  Bây giờ con Hà đã lên đại học, Hai à, tao nghĩ mầy nên tìm một người bạn để tâm sự, an ủi nhau trong quãng đời còn lại.  Chỗ này được lắm, con nhà có giáo dục, tao biết nó từ nhỏ, tánh nó hạp với mầy.  Từng tuổi này tao không ngu dại làm mai cho ai, nhưng đôi bên đều là người thân của tao, nên tao mới nói.  Chỉ cần mầy OK một tiếng là tao gọi về bển liền, rồi hai đàng liên lạc tìm hiểu nhau.
Hai tiếp lấy tấm hình, trong hình có một người đàn bà khoảng 45, nhan sắc trung bình, trông có vẻ đơn giản không chải chuốt.  Hai nhìn hình rồi trả lời
- Anh Hoàng cho tôi suy nghĩ lại, tôi sẽ trả lời cho anh sau.
Lúc đó Hà đi đánh quần vợt về, bước vào nhà, nhà sặc mùi khói thuốc, rượu bia, nhưng Hà đã quen rồi, nàng gật đầu chào mọi người. 
Mọi người đều trầm trồ, Hoàng nói
- Con Hà nó lớn như thổi, mới ngày nào còn lẩm đẩm chạy theo bác Hoàng xin kẹo, mà bây giờ nó lớn đại, không chừng nó cao hơn bác nó rồi.  Thằng Hai cũng có phước, vợ nó bỏ đi, nó bỏ lún con nhỏ chẳng dạy dỗ gì mà nó cũng tự nên người.
Hai trả lời
- Cũng nhờ trời anh Hoàng à, tôi đi cày ngày hai jobs kiếm cơm, về nhà mệt sải tay, đâu có thì giờ chăm sóc cho nó, may phước nó biết tự lo.  Con Hà nó vào đại học rồi, nó học giỏi lắm, được hai ba học bổng, năm nào cũng có giấy khen của trường.
- Ba đâu có bỏ lún con đâu, ngày nào ba cũng nấu cơm cho con ăn mà.  Hà cười đáp.
Cả nhà cười lên vui vẻ.  Hà hỏi
- Hồi đó ba đi binh chủng gì vậy ba?
- Ba mầy thuộc binh chủng Nhảy Dù.  Hai trả lời con.
- Tiểu đoàn "Song Kiếm Trấn Ải" phải không ba?  Hà hỏi.
Hai trố mắt nhìn con, hồi nào giờ Hà chỉ là cô bé nói tiếng Việt ngọng nghịu, một câu ca dao dạy hoài nó cũng không thuộc.  Cha thì không biết tiếng Mỹ, con lại không rành tiếng Việt, nên cha con ít nói chuyện nhiều với nhau được.  Bây giờ nó có thể nói rõ ràng cả biệt danh của Tiểu đoàn 11 Nhảy Dù. Quả là một tiến bộ vượt bực.  Hai trả lời
- Đúng rồi, sao con biết? 
- Con học trên internet.  Hà trả lời.
Điện thoại reo vang, Hà chạy đi bắt điện thoại rồi vào phòng nói chuyện.