Chương 31

     oan mắt nhung ngồi tựa lưng vào tường, đám bạn nhậu gục gần hết. Còn một vài kẻ nửa say nửa tỉnh nói năng lảm nhảm. Hơi rượu đưa lên tận cổ Loan mắt nhung làm hắn thấy nôn nao khó chịu trong bụng. Đống tiền xếp vuông vức trước mặt Loan mắt nhung, nó đạp cho những tấm giấy bạc đổ xuống, giậm chân vò lên trên. Những tên đàn em còn tỉnh táo ngồi quan sát từng hành động nhỏ của Loan mắt nhung, đôi mắt tên chúa trùm lúc này đỏ ngầu, lừ đừ nhìn quanh phòng:
- Xối nước nào mặt những thằng say cho tao.
Dương húc múc một lon rượu trong chậu thau, hắn rưới lên mặt những tên bất tỉnh làm chúng cười lên sằng sặc. Dương húc đá bốp vào lưng một thằng:
- Tỉnh dậy bây!
Những tên say bị dựng cổ ngồi dậy, chúng cố gắng chống mắt lên, ngồi ngay ngắn. Loan mắt nhung đá tung đống tiền:
- Cho chúng bây, chúng bây muốn làm gì thì làm tao không cản.
Dương húc nói:
- Bảy chục ngàn, tao thấy không thể bỏ được, anh em còn nhiều thằng đói.
Loan mắt nhung ôm lấy đầu, tiếng nói của Dương húc lúc này chỉ nghe phào phào bên tai, Loan mắt nhung gật đầu nói:
- Thôi, đừng nói nữa, tao hiểu rồi, chúng mày muốn làm gì thì làm.
- Tao nghĩ không làm uổng công mình, mình đã cho theo dõi cả tháng trời nay mới tìm ra chỗ ở của con nhỏ, bây giờ chỉ còn bắt tay vào việc, tao đã nhận bảy chục ngàn, bảy chục ngàn để chia cho những thằng đói rách cũng tạm được.
Loan mắt nhung đứng dậy. Hắn không muốn nghe những lời lằng nhằng đó nữa. Hắn nghĩ đến Dung, đến thân thể tươi mát đó đang chờ đợi hắn ở nhà. Hắn đi ra cửa:
- Có tiền thì làm!
Câu nói của Loan mắt nhung lạnh lùng. Đó là cái lệnh. Dương húc hớn hở:
- Anh Loan mắt nhung đã đồng ý, ảnh say quá rồi, thằng nào đưa ảnh về?
Một tên đàn em đứng dậy chạy theo. Loan mắt nhung ngoái lại, đẩy vào giữa ngực nó làm nó ngã bật ngửa trở lại, ngồi bệt lên đống giấy bạc bừa bộn.
Đêm khuya trời lạnh, men rượu bốc lên phừng phừng ở người Loan mắt nhung. Hắn nhảy lên chiếc Vespa ở gần đó, mở công tắc điện, đạp máy, gài số một phóng vút ra ngoài con hẻm.
Loan mắt nhung quên hết những lời vừa nói của mình. Hắn chỉ còn nghĩ đến quãng đường và chiếc xe. Càng sang số xe, lên ga, Loan mắt nhung càng thấy tốc lực chưa nhanh. Chiếc xe phóng vun vút qua những con đường, gió ào bên tai.
Loan mắt nhung quẹo cua, nghiêng hẳn sang một bên, vè xe quẹt xuống đường nháng lửa. Loan mắt nhung cười lên khanh khách, chiếc xe lạng qua lạng lại làm dạt những người đi đường sang một bên. Loan mắt nhung thấy thú vị, hắn cười vang con đường! Hắn không nghe tiếng còi cảnh sát ré lên.
Loan mắt nhung bớt dần tốc lực, đi từ từ vào một con hẻm, đậu lại trước nhà. Hắn quăng chiếc xe đến rầm một cái, đẩy cửa chạy vào nhà.
Dung đã ngủ say. Gã đàn em, Hải cụt, nằm ở buồng dưới, hắn được coi như là vệ sĩ của Dung.
Từ phía đầu đường đằng kia, một gã thanh niên đi tới. Hắn nhìn thấy chiếc Vespa để ngon lành, hắn đút chiếc chìa khóa vào mở công tắc một cách dễ dàng. Xe nổ máy, chiếc xe chạy xuống miệt Hòa Hưng, dừng lại trước cửa một nhà trong xóm.
Gã thanh niên gõ cửa, trong nhà có tiếng hỏi vọng ra:
- Ai đó?
- Lâm con đây!
- Gì vậy?
- Xế!
Một người đàn ông đứng tuổi ra mở cửa, nhìn chiếc xe:
- Mười lăm thước như mọi khi!
- OK! Đưa lẹ lên!
- Bây giờ chỉ có năm thước lấy tạm nghe, mai tới lấy nốt!
Lâm con chìa tay ra nóng nảy, gã đàn ông đẩy tay hắn lại:
- Ra đẩy chiếc xe vào viện sửa sắc đẹp đã.
Trong khi Lâm con đẩy chiếc xe vào thì gã đã giông vào nhà trong lấy tiền. Nhận tiền xong, Lâm con nhún vai:
- Lần đầu tiên vồ một chiếc xe ngon lành như vậy!
Gã đàn ông đẩy Lâm con ra khỏi cửa:
- Bước đi!
Lâm con ra khỏi cửa, gã nhìn trước nhìn sau để đón xe, mãi một lúc mới thấy một chiếc xe đậu lại, anh tài xế trả lời:
- Tôi về, nếu cậu đi về mạn Sài Gòn tôi có thể chở.
Lâm con rút tờ giấy một trăm ra dúi vào tay gã tài xế:
- Tôi về Ngã tư Bảy Hiền!
Gã tài xế nhìn thấy một xấp tiền trên tay Lâm con, vả lại gã thấy một trăm cũng đã đủ ngon lành, nhưng gã vẫn kỳ kèo:
- Quả thật cậu trả như vậy là rộng rãi, nhưng xe tôi gần về, muộn giờ phải đền tiền cho chủ.
Lâm con lẳng lặng leo lên xe, ngồi bật ngửa, gã rút thêm tờ giấy một trăm nữa đưa cho gã tài xế:
- Tôi về Ngã tư Bảy Hiền!
Gã tài xế quanh xe trở lại, vừa lái vừa nói:
- Tôi giúp cậu, tôi không ham lắm nhưng thấy cậu tử tế...
Lâm con rút thêm một trăm nữa đưa ngược về phía tài xế:
- Thêm một bò để anh khớp cái mỏ lại.
Lâm con xuống xe đi vào một con hẻm nhỏ và tối, hắn gõ cửa một căn nhà, một người đàn bà ra mở cửa. Hắn đi vào, một đám đông ngồi quây quần quanh một chiếc chiếu, những quân bài quăng xuống xoành xoạch, đống tiền ở giữa chiếu. Lâm con ngồi xuống:
- Cho chơi với nào!
Gã móc xấp tiền ra gài xuống lòng bàn chân. Nhà cái nhìn gã con trai thật nhanh, rồi lặng lẽ chia bài. Lâm con vơ lấy, nặn bài trên tay.
Đêm khuya dần, những tờ giấy bạc của Lâm con vơi đi, cho tới sáng hắn không còn lấy một xu nào, hắn mượn thêm tiền và hứa sẽ trả lại vào buổi chiều. Hắn thua nốt, hắn phủi đít đứng dậy và chửi thề một câu:
- Đ.m, của thiên trả địa, ai có tiền cho xin một bò đi đớp, đói quá rồi!
Một người lặng lẽ ném cho hắn một trăm bạc. Hắn cầm tiền lùi lũi đi.

*

Gã trùm quái xế Tư Thiếc đứng bần thần trước Hải cụt:
- Thật tình tôi không được biết chiếc xế của anh Loan mắt nhung.
Hải cụt đi đi lại lại, chiếc móc sắt ở trên tay cụt gõ gõ vào ghi-đông xe:
- Anh em cả, tôi khuyên anh nên trả lại cho đẹp.
- Dĩ nhiên, nhưng tôi lỗ quá, suốt đêm qua tôi đã sửa sắc đẹp cho cái xế này, đó anh coi, toàn đồ mới. Sáng hôm nay, tôi tính chạy một vòng lấy le chơi thì người anh em tới.
Hải cụt gật gù:
- Tôi cũng mệt không kém gì anh, năm giờ sáng tôi đã phải đi tìm khắp ổ, cũng may mà tôi gặp ở đây. Những đồ mới anh lắp vô sẽ được thanh toán sau, bây giờ anh cứ để tôi mang về.
- Dạ!
Hải cụt giơ chiếc móc sắt lên, móc vào cổ áo Tư Thiếc kéo đi:
- Còn sớm, anh đi ra ngoài quán uống cà phê với tôi đã.
Tư Thiếc đành đi theo. Hắn thật đau lòng xót dạ, nhưng không thể “bứa” với Loan mắt nhung được. Hắn sẽ hết làm ăn và không chừng nguy hiểm đến tính mạng. Hắn chửi thề:
- Đ.m, vồ của ai đ... vồ, nhè xế của Loan mắt nhung.
Hải cụt cười khanh khách:
- Tên nào vồ vậy anh?
- Thằng Lâm con, tôi lại đưa trước cho nó năm thước rồi chớ.
Hải cụt dửng dưng:
- Lấy lại mấy hồi!
Tư Thiếc bĩu môi:
- Sức mấy mà lấy lại, coi như cúng tổ luôn.
Hải cụt vỗ vai Tư Thiếc an ủi:
- Tai nạn nghề nghiệp, lâu lâu mắc kẹt một lần. Nếu cứ trôi chảy thì tiền anh để đâu cho hết?
Tư Thiếc im lặng, gật gù:
- Được, tôi sẽ làm dữ!
Hải cụt trợn mắt lên:
- Anh làm dữ với tôi hay với Loan mắt nhung?
Tư Thiếc vội nói:
- Ậy, ông anh hiểu lầm lời nói của tôi rồi, sức mấy mà tôi dám vuốt râu hùm, tôi làm dữ với thằng Lâm con để đòi lại tiền đó chứ.
Hải cụt cười, hắn gõ cái móc sắt lên thành bàn:
- Tưởng anh tiếc không muốn trả thì tôi cũng về liền không đòi anh nữa.
Tư Thiếc cảm thấy kéo dài câu chuyện với Hải cụt không có lợi, hắn uống cà phê cho mau chóng rồi lôi Hải cụt về nhà lấy xe. Hắn nhìn theo chiếc xe loáng bóng phóng vụt ra khỏi cửa. Hải cụt chỉ có một tay mà lái xe thật kền, chiếc móc sắt ngoạm vào tay ga. Nếu như vụ này trôi chảy, chỉ chiều nay thôi là hắn có một món tiền lớn. Buổi sáng hôm nay, hắn tính đi nhờ một thằng chuyên môn làm “cạc vẹc” xe và hóa đơn giả. Chiếc xế có thể bày bán ở salon đàng hoàng mà không ai biết là xe thổi.
Suốt một đêm thức trắng, bây giờ hắn thấy mệt mỏi và buồn ngủ một cách kỳ lạ. Hắn nằm lăn ra giường đánh một giấc thẳng cánh đến chiều.
Khi hắn mở mắt, thấy Lâm con ngồi cạnh. Tư Thiếc nghĩ đến chiếc xe càng thêm bực mình, hắn ngồi dậy xáng một bợp tai vào má Lâm con:
- Đ.m, còn vác mặt đến đây làm gì nữa?
Lâm con chưng hửng, hắn đứng bật dậy:
- Anh muốn gì đây?
- Muốn mày bước ra khỏi nhà, không thì tao cho một cái bù loong bể sọ.
Lâm con không vừa, hắn lùi lại:
- Á à, anh trở mặt muốn ăn quịt tiền của tôi phải không?
- Đ.m, mày trả lại tao năm ngàn đây!
Lâm con xoa má khinh khỉnh cười:
- Chiếc xế đâu?
Tư Thiếc nhổ toẹt bãi nước bọt, vãng tục thêm một câu rồi mới nói:
- Mày vồ xế của ai không vồ, nhè vồ xế của Loan mắt nhung.
Đến lượt Lâm con chưng hửng:
- Tôi đâu có dè!
- Ừ, đâu có dè, làm tao thức trắng một đêm thay toàn đồ mới, lại còn mất cho mày năm ngàn nữa.
Lâm con hỏi:
- Vậy cái xế đâu?
- Tao giữ tế mồ tổ tao à? Đ.m, khi biết cái xế đó của Loan mắt nhung, tao còn nước lạy mà mang trả cho rồi.
Lâm con thở dài:
- Đ.m, xui cùng minh!
Tư Thiếc gay gắt hỏi:
- Năm ngàn của tao đâu?
Lâm con thọc hai tay vào túi quần, đi đi lại lại:
- Thua hết rồi!
Tư Thiếc bực tức, văng tục một câu:
- Mày làm sao được thì làm, tao kẹt lắm rồi!
Lâm con tỉnh bơ:
- Biết sao được, đi đêm lắm phải có ngày gặp ma.
Tư Thiếc cười, khinh khinh:
- Mày nói vậy rồi là êm luôn phải không?
- Bây giờ không êm cũng chẳng biết làm sao, thằng này điệu mà anh. Ngày mai tôi mang đến cái xế khác đền anh. Bọn mình làm ăn lâu dài mà...
Nói xong, hắn dửng dưng bỏ đi. Lâm con lo lắng, không phải chỉ có món nợ với Tư Thiếc mà còn những món tiền khác ở sòng bạc. Lâm con biết mình không thể ăn quịt được bọn này. Chúng nó là những thằng có sừng có sỏ. Lộn xộn mất mạng như chơi.
Lâm con đi lang thang lên Sài Gòn, đôi mắt hắn dòm chừng những chiếc xe để bên lề đường. Chùm chìa khóa đồ nghề hắn để trong túi. Hắn tiếc là mình không có đồng đảng, phải chi có đồng đảng thì hắn dễ làm ăn biết mấy. Trong những vụ làm ăn trước, mỗi khi muốn vồ một cái xế, hắn thường theo dõi “nạn nhân” cả mấy ngày trời, khi coi như đã nắm chắc, hắn mới ra tay, trăm lần như một. Lần này vồ, hắn chỉ cầu may.
Hắn nhìn những chiếc xe để trước quán ăn, hắn xem xét địa thế, chiếc Vespa ngon lành nhất lại nằm phía kẹt trong cùng. Không thể nào vồ được chiếc xế này. Lâm con nhủ thầm, hắn lại bỏ đi, hắn tới một quán ăn khác đứng quay mặt vào cửa kính nhà hàng.
Phản chiếu trong mặt kính, hắn nhìn thấy một đôi trai gái xuống xe vào quán. Người thanh niên khóa cổ chiếc xe Vespa Italy mới tinh hảo. Hắn cặp tay người yêu đi vào quán. Họ chọn bàn trong cùng, thiếu nữ ngồi quay lưng vào tường, người thanh niên ngồi quay lưng ra.
Lâm con cũng vào quán, hắn kêu một ly cà phê, hắn quan sát cặp nhân tình chủ xế. Họ đều không để ý chiếc xe ngoài cửa quán. Lâm con yên trí, hắn đứng dậy đi ra.
Người thanh niên bỗng nhìn sững vào mắt người yêu, nàng cũng mở to mắt nhìn lại. Đôi mắt nàng trong, phản chiếu cảnh vật ngoài cửa quán. Chàng nói nhỏ:
- Em ngồi đây nhé!
Thanh niên trở ra, vừa vặn lúc Lâm con đạp nổ máy. Bàn tay kéo giật vai Lâm con xuống:
- Ăn cắp hả?
Dứt lời, một cái đấm như trời giáng nện vào mặt Lâm con, hắn ngã nhào xuống xe, hắn bị xốc dậy và bị đâm liên tiếp như mưa bấc, cho đến khi gục hẳn. Người trong quán ùa ra:
- Đánh chết mẹ nó đi!
Một trận đòn hội chợ tưới lên thân thể Lâm con, người hắn mềm ra, bê bết máu. Cảnh sát ập đến hỏi dồn:
- Cái gì vậy?
Đám đông nhao nhao. Người thanh niên vừa thở hổn hển và khai vắn tắt.
Hai người cảnh sát thọc vào túi áo túi quần Lâm con khám xét. Họ không thấy gì ngoài một chùm chìa khóa. Lâm con rên nho nhỏ, hắn mở mắt ra nhìn. Hắn thấy những khuôn mặt bu quanh mình đều nhuộm màu đỏ...
Người cảnh sát hỏi chủ chiếc xe Vespa:
- Ông thưa gửi gì không?
Gã con trai thản nhiên:
- Thưa gửi ai?
Người cảnh sát chi gã vồ xế:
- Thằng này!
Gã con trai cười:
- Tôi giao cho các ông đó, còn tôi xong rồi.
- Ông vui lòng cho chúng tôi mượn giấy tờ để ghi vụ này.
Gã con trai nhìn thẳng vào mặt người cảnh sát:
- Rắc rối vậy sao ông?
- Vâng, xin ông cảm phiền.
Gã con trai móc bóp ra, rút một tấm thẻ đưa cho người cảnh sát. Gã kéo người yêu vào quán:
- Chúng tôi ngồi trong quán kia!
Người cảnh sát thoáng nhìn vào chiếc thẻ:
- Dạ, dạ, mời trung úy cứ vô, em sẽ mang giấy vào sau.
Những người hiếu kỳ bàn tán:
- Ông ấy hay thật, ngồi quay lưng ra đường mà thấy được.
- Vợ ổng thấy!
- Sức mấy mà thấy, ngồi nhìn vào tường.
Một người lén nhìn vào tấm thẻ:
- Sĩ quan an ninh đó!
Những người hiếu kỳ gật gù:
- Thảo nào!
Gã con trai đưa người yêu vào chỗ ngồi, nàng thắc mắc:
- Làm cách nào anh thấy được?
Gã con trai tủm tỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt người yêu:
- Tại đôi mắt của em đẹp, đôi mắt trong vắt như tấm gương.
Người con gái thoáng hiểu, đôi má nàng hồng lên.
- Anh mong mắt em đẹp mãi.
Người con gái lườm người yêu, nũng nịu:
- Em chả thèm đâu.
Người cảnh sát đi vào trả lại giấy tờ. Anh cúi đầu có vẻ cảm phục:
- Trung úy làm cách nào mà thấy được nó?
Người con trai nhìn vào mắt người yêu, rồi trả lời người cảnh sát:
- May rủi cả!
Người cảnh sát đi khỏi. Thiếu nữ hỏi người tình:
- Sao anh không kể cho họ nghe?
Người thanh niên trả lời:
- Còn lâu, anh không muốn ai nhìn vào mắt em hết, ngoài anh!
Đôi má thiếu nữ hồng như trái đào.

*

Loan mắt nhung và Dung đi từ phía chợ Bến Thành lại, thấy đám đông ồn ào, Loan mắt nhung tự hỏi:
- Gì đó?
Dung cũng kiễng chân lên nhìn, nàng bỗng chặn tay lên ngực:
- Trời ơi!
Một gã con trai máu me bê bết đầy mặt và quần áo, đang bị hai người cảnh sát dìu hai bên kéo đi. Gã bước đi không nổi nữa, đôi chân lết trên mặt đường, những giọt máu tiếp tục nhỏ giọt. Theo sau là một đám đông hò hét:
- Đánh chết mẹ nó đi!
Một vài người lừa đến gần thoi vào mặt nạn nhân rồi ù té chạy. Hai người cảnh sát bất lực, họ chỉ còn biết la hét. Có kẻ còn cầm khóa xe đạp nện vào đâu nạn nhân.
Loan mắt nhung thoáng cau mặt, hắn rảo bước tới gần nạn nhân, vừa kịp nắm lấy cổ tay một gã thanh niên cầm khóa xe giơ lên.
- Các người làm gì mà đánh người ta dữ vậy?
Gã thanh niên hùng hổ:
- Nó ăn cắp xe, đánh cho nó chết luôn!
- Xe của anh hả?
- Không, của ông trung úy an ninh ngồi trong quán.
Loan mắt nhung xô hắn ra:
- Đừng đánh nó, hèn lắm, các người không thấy nó sắp chết rồi hay sao? Nó có tội thì luật pháp xử nó.
Loan mắt nhung kéo Dung đi.
- Mình vào quán này!
Trước khi vào quán, Loan mắt nhung còn đứng lại nghe thiên hạ kể đầu đuôi câu chuyện. Mặt hắn lạnh như tiền. Loan mắt nhung chọn ngay cái bàn ngồi cạnh đôi nhân tình. Dung ngồi cạnh, nàng quan sát người yêu.
Loan mắt nhung lầm lì, đôi mắt đẹp của hắn cau lại. Hắn nghe cặp tình nhân nói với nhau, hắn hút thuốc lá luôn miệng. Dung tự động gọi thức ăn sáng, nàng lo sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra, có thể Loan mắt nhung làm ẩu để trả thù cho tên quái vô phúc. Loan mắt nhung vẫn thường có hành động đó.
Bàn tay mát rượi của Dung nắm lấy cổ tay Loan mắt nhung, nàng nhìn vào mặt người yêu:
- Anh!
Loan mắt nhung nhìn thẳng vào mặt Dung:
- Cái gì em?
- Đừng gây chuyện anh nhé! Buổi sáng hôm nay đẹp lắm, rất hiếm hoi với vợ chồng mình.
Loan mắt nhung nhếch miệng cười:
- Em ngồi đây ăn uống có thấy ngon không, khi một người trong bọn em khốn nạn còn hơn con chó. Anh đồng ý kẻ có tội pháp luật có quyền xét xử, dù là bất công đi nữa. Nhưng những người dã man kia không có quyền đánh đập người ta.
Dung lo lắng, người con trai này không từ một hành động nào. Đĩa trứng chiên mang ra để lạnh tanh chẳng ai buồn ăn:
- Anh định làm gì hai người kia?
- Anh không đụng đến cái lông chân của họ.
Nói xong, Loan mắt nhung thản nhiên ngồi ăn. Hắn giục Dung:
- Ăn đi em!
Dung không biết Loan mắt nhung sẽ làm gì hai người kia. Nhưng một khi hắn đã nói, hắn sẽ làm. Một thằng bé đánh giày đến bên Loan mắt nhung, ngồi thụp xuống chân, Loan mắt nhung chặn giày lên tay thằng bé:
- Mày biết tao là ai không?
Đứa bé ngước lên:
- Dạ biết, anh là anh Loan mắt nhung!
- Đi tìm cho tao một thằng quái xế ở quanh đây.
Đứa bé chạy đi, chỉ lát sau, một thanh niên ăn mặc lịch sự đeo kính mát bước vào quán. Hắn nhìn quanh rồi tới ngay bên Loan mắt nhung và Dung kéo ghế ngồi:
- Dạ đàn anh cho kêu em?
Loan mắt nhung đưa chiếc khăn lên lau miệng:
- Chú em tên gì?
- Dạ Thanh Italy.
- Em của ai?
- Tư Thiếc, dạ cánh tay mặt của Tư Thiếc.
Loan mắt nhung nhìn thẳng vào mặt Thanh Italy:
- Cho chú mày hai mươi bốn giờ để đưa chiếc Vespa Italy của cặp ngồi bên cạnh mình về nhà anh.
- Dạ hân hạnh!
Gã liếc nhìn sang cặp bên cạnh:
- Chắc không tới hai mươi bốn tiếng, nhấp nháy mà anh!
- Tôi cứ cho chú hai mươi bốn tiếng, xong xuôi chở luôn Tư Thiếc đến nhà tôi.
- Dạ!
Nói xong hắn đứng dậy, một lát cặp nhân tình ngồi canh Loan mắt nhung cũng ra khỏi quán. Dung âu yếm nắm lấy tay Loan mắt nhung:
- Mình đi chứ anh!
- Ừ thì đi, em sẽ tháp tùng anh để thăm giang sơn của giới bụi đời, trước khi tới đó em nên mang theo một cái giỏ lớn.
- Để làm gì vậy anh?
Loan mắt nhung cười, nụ cười của hắn thật tươi.