Dịch giả: Trần Vân Anh
Chương 11

     húng tôi ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn nhỏ và nói chuyện. Chiếc bàn tròn đã rất cũ kỹ ở giữa có một cây nến. Cây nến cắm thẳng trên một cái đĩa. Và đó là toàn bộ đồ đạc trong phòng. Không có cái ghế nào. Chúng tôi ngồi lên những đống sách.
Đó là căn phòng của Người Cừu.
Chật hẹp và gò bó. Những bức tường và trần nhà gợi cảm giác như đang ở khách sạn Cá Heo cũ, nhưng cũng không phải là cái khách sạn cũ ấy. Ở góc xa của căn phòng có một cửa sổ được bịt kín bằng ván từ bên trong. Nó chắc đã được bít như vậy từ lâu rồi, nhìn vào những chiếc đinh gỉ hay lớp bụi xám xịt két lại trên khe ván là đoán được. Căn phòng là một chiếc hộp hình chữ nhật. Không ánh sáng. Không tủ để đồ. Không phòng tắm. Không giường. Hẳn ông ta phải ngủ trên sàn nhà, quấn người trong bộ đồ bằng lông cừu.
Chỉ có vừa đủ khoảng trống để đi lại. Căn phòng bừa bộn hàng đống sách báo đã ngã vàng và các cuốn sổ sưu tập. Một số cuốn mới xong, bìa ngoài bong hẳn ra. Tôi có thể nói rằng tất cả đều viết về lịch sử của loài cừu ở Hokkaido. Tất cả có lẽ đều lấy từ kho lưu trữ của khách sạn Cá Heo cũ. Đây là phòng tra cứu về cừu, nơi ngài giáo sư Cừu, cha của chủ nhân căn phòng, từng trú ngụ. Điều gì đã xảy đến với ông ta?
Người Cừu nhìn tôi qua ánh nến bập bùng. Phía sau, cái bóng rõ lớn tới mức dị dạng của ông hắt lên bức tường đầy bụi bẩn.
"Đã lâu rồi," ông ta cất tiếng từ sau chiếc mặt nạ, "Để xem nào, anh gầy đi à?"
"Ừm, chắc là tôi đã sút vài cân."
"Nào nói đi, thế giớ ingoài kia thế nào? Bọn ta không có nhiều tin tức lắm, không có gì ở đây."
Tôi vắt chéo chân và lắc đầu. "Vẫn như vậy thôi. Không có gì đáng nói. Mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Nhanh hơn. Không, không có gì thực sự mới mẻ cả."
Người Cừu gật đầu, "Cuộc chiến tiếp theo vẫn chưa bắt đầu, phải không?"
Đối với Người Cừu, cuộc chiến gần đây nhất là cuộc chiến nào? Tôi không biết rõ. "Vẫn chưa," tôi trả lời.
"Nhưng sớm muộn gì nó sẽxảy ra," ông ta cất giọng bình thản, tay gấp đôi găng của mình lại, "Tốt hơn anh nên đề phòng. Sắp có chiến tranh rồi, không nghi ngờ gì nữa đâu. Nhớ lấy lời bọn ta. Không tin ai được. Chẳng được gì đâu. Chúng sẽ giết anh bất cứ lúc nào. Chúng sẽ giết lẫn nhau. Chúng sẽ giết tất cả."
Bộ lông của Người Cừu cáu bẩn, cứng queo và nhờn. Cái mặt nạ của ông ta trông cũng khủng khiếp, giống như thứ gì đó được chắp vá vội vàng. Thật khó nhìn trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng ẩm ướt này và có lẽ trí nhớ tôi sai lệch, nhưng vấn đề không chỉ là trang phục. Người Cừu rất mệt mỏi. So với lần cuối cùng tôi thấy ông bốn năm trước, ông ta trông như co rút lại. Hơi thở ông trở nên khó nhọc, khò khà khò khè rất khó nghe, nghe như cái ống nước bị nghẹt.
"Tưởng anh sẽ đến sớm hơn!" Người Cừu nói: "Bọn ta đã đợi từ lâu rồi. Có lần, có ai đó đã tới đây. Bọn ta đã tưởng đó là anh, nhưng không phải. Anh làm sao mà thế được? Chỉ là ai đó đi loanh quanh ở đây. Nhưng dù sao bọn ta vẫn mong anh đến sớm hơn."
Tôi nhún vai. "Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ quay lại, tôi đoán thế. Tôi biết tôi phải làm điều đó, nhưng rồi mãi không hạ được quyết tâm. Tôi đã mơ về nó. Về khách sạn Cá Heo. Lúc nào tôi cũng mơ về nó. Nhưng phải mất một thời gian tôi mới quyết định quay trở lại."
"Cố gắng gạt nó ra khỏi đầu ư?"
"Có lẽ vậy," tôi đáp. Rồi đưa mắt nhìn xuống tay mình trong ánh nến bập bùng. Có làn gió nào vừa từ đâu thoáng qua đây. "Lúc đầu tôi nghĩ mình phải cố quên những điều có thể quên. Tôi muốn một cuộc đời hoàn toàn không còn liên quan với nơi này."
"Vì bạn anh đã chết?"
"Đúng, vì bạn tôi đã chết."
"Nhưnganhđãtrởlại," Người Cừu lại nói.
"Vâng, tôi đã trở lại," tôi trả lời. "Tôi không thể gạt bỏ nơi này khỏi tâm trí. Tôi đã cố quên mọi thứ, nhưng rồi có những chuyện khác xảy ra. Do vậy, dù thích hay không, tôi lờ mờ nhận ra mình thuộc về nơi này. Thực sự tôi cũng không biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng dù sao thì tôi cũng đã nhận ra. Trong những giấc mơ về nơi này, tôi là... một phần trong đó. Ở đây đã có ai đó khóc vì tôi. Ai đó cần tôi. Đó là lý do tôi trở lại. Rốt cuộc thì chốn này là chốn nào?"
Người Cừu nhìn tôi chằm chằm rồi lắc đầu. "E là bọn ta không biết nhiều lắm. Nó vô cùng tối, thật sự tối tăm. Tất cả những gì bọn ta biết là căn phòng này. Ngoài chỗ này, bọn ta không biết gì nữa. Nhưng dù sao anh cũng đã ở đây, vậy chắc đã tới lúc rồi. Tới lúc anh tìm đường đến đây. Cách bọn ta nhìn thấy, ít nhất..." Người Cừu dừng lại ngẫm nghĩ. "Có lẽ ai đó đã khóc vì anh, thông qua chốn này. Ai đó biết anh, biết dù thế nào anh cũng quay lại nơi đây. Như chim về tổ... Nhưng nói cách khác, nếu anh không quay lại đây, nơi này cũng sẽ không tồn tại." Người Cừu vò đôi găng tay. Chiếc bóng trên tường phản chiếu từng cử chỉ của ông ta với độ phóng rất lớn, như một bóng u linh đang rình rập hòng tóm gọn tôi từ trên cao.
Như con chim về tổ ư? Nghe có vẻ giống vậy thật. Có lẽ suốt bấy lâu, cuộc đời tôi vẫn không ngừng trôi theo cái vòng quay không định nghĩa được này.
"Giờ thì, đến lượt anh," ông lão nói. "Kể cho bọn ta về bản thân anh đi. Nơi đây là thế giới của anh. Không cần phải khách khí. Từ từ mà kể. Nói bất cứ điều gì anh muốn."
Trong ánh sáng mờ nhạt, mắt chăm chú nhìn vào chiếc bóng trên tường, tôi dốc lòng kể chuyện đời mình. Mất rất nhiều thời gian, nhưng tôi lại kể rất chậm, như băng tan chảy, kể từng chuyện một. Rằng tôi đã xoay xở nuôi sống mình thế nào. Vậy mà chưa từng thử đi bất cứ đâu. Chưa từng rời nơi nào, mỗi năm thì một già đi, về tất cả đã hờ hững với tôi thế nào. Và tôi hờ hững tất cả. Rằng tôi đã lạc lối thế nào. Tôi đã làm việc như một thằng ngốc vì những công việc chẳng đáng gì. Tại sao mọi việc lại không hề thay đổi. Cả chuyện tôi mất phom người. Các mô tế bào cứng đờ ra từ bên trong. Điều này làm tôi sợ hãi. Tôi kể cả chuyện mình đã lờ mờ nhận ra sợi dây kết nối với nơi này như thế nào. Tôi không biết nó là chốn nào nhưng linh cảm mách bảo tôi là một phần thuộc về nó... Bằng bản năng, tôi biết mình thuộc về nó…
Người Cừu lắng nghe tất cả mà không nói một lời nào. Thậm chí có khi ông ta còn ngủ gật nữa. Nhưng khi tôi dừng câu chuyện, ông mở mắt và nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng, anh đúng là một phần của nơi này, thật đấy. Đã luôn thế, sẽ luôn thế. Nó bắt đầu ở đây. Thì nó sẽ kết thúc ở đây. Đây là chỗ của anh. Nó là đầu mối. Nó liên kết mọit hứ."
"Mọi thứ ư?"
"Mọi thứ. Những gì anh đã mất. Những gì anh sẽ mất. Mọi thứ. Đây là nơi mọi thứ kết nối lại với nhau."
Tôi nghĩ về điều đó. Tôi không hiểu gì cả. Lời nói của Người Cừu quá mơ hồ, mờ ảo. Tôi phải yêu cầu ông ta giải thích lại. Nhưng ông không nói nữa. Thế có nghĩa là không thể giải thích được sao? Ông lắc cái đầu lông cừu của mình rồi im lặng. Đôi tai già vẫy lên vẫy xuống. Cái bóng trên tường rung lên. Dữ dội đến mức tôi tưởng như bức tường như sắp sập xuống.
"Sẽ lý giải được. Không lâu nữa, tất cả sẽ lý giải được. Khi thời điểm đó đến, anh sẽ hiểu," ông ta trấn an tôi.
"Nhưng cho tôi biết một điều được không." tôi hỏi. "Tại sao người chủ của khách sạn Cá Heo cũ khăng khăng đòi khách sạn mới giữ cái tên này?"
"Anh ta làm vậy là vì anh," Người Cừu trả lời. "Họ phải giữ tên cũ để anh quay trở lại. Nếu không, anh đã không ở đây. Tò anh à đã thay đổi, nhưng khách sạn Cá Heo vẫ nở đây. Bọn ta đã nói rồi mà, lúc nào nó cũng vẫn sẽ ở đây. Bọn ta đợi anh."
Tôi cười phá lên. "Đợi tôi ư? Họ gọi chỗ này là khách sạn Cá Heo chỉ vì tôi thôi ư?"
"Phải. Điều này lạl ắm sao?"
Tôi lắc đầu. "Không, không lạ, chỉ thấy ngạc nhiên thôi. Quá bất ngờ, giống như chuyện này không phải là sự thật vậy,"
"Ồ. Đó là sự thật," Người Cừu nhẹ nhàng trả lời. "Thật như khách sạn Cá Heo dưới kia là thật vậy. Anh còn muốn thật đến thế nào nữa?" Người Cừu vỗ nhẹ ngón tay lên cạnh bàn, ánh nến liền lắc lư. "Vàthậtsựlàbọntađangởđây. Bọntađãđợi. Đợianh. Bọn ta đã sắp xếp hết. Bọn ta đã nghĩ về mọi thứ. Tất cả mọi thứ, sao cho anh có thể kết nối lại được với mọi người."
Tôi chăm chú nhìn vào ngọn nến đang tung tăng nhảy múa. Chuyện này thật quả là khó tin. "Tôi không hiểu. Tại sao ông lại làm đủ chuyện rắc rối như vậy? Vì tôi ư?"
"Đây là thế giới của anh," Người Cừu thản nhiên trả lời. "Đừng nghĩ những chuyện này phức tạp quá. Nếu anh đang đi tìm nó, thì nó ở đây. Nơi này ở đâyl àd ành riêng cho anh. Đặc biệt đấy. Bọn ta đã rất vất vả để anh quay lại đây. Để mọi thứ không tan rã. Để cho anh khỏ iquên."
"Vậy tôi thực sự là một phần của nơi đây?"
"Đương nhiên anh thuộc về nơi này. Mọi người đều ở đây, cùng với nhau. Đây là thế giới của anh," Người Cừu nhắc lại.
"Vậy ông là ai? Và ông làm gì ở đây?"
"Bọn ta là Người Cừu," ông ta cười ha hả. "Anh không thấy sao? Bọn ta khoác da cừu, và bọn ta sống trong thế giới mà conn gười không thể nhìn thấy. Bọn ta đã bị đuổi vào rừng. Lâu lắm rồi. Lâu lắm rồi. Khó mà nhớ nổi trước đây bọn ta từng là gì nữa. Nhưng kể từ đó bọn ta sống tách biệ tvới xã hộ iloà ingười. Cũng dễ dàng thôi, nếu anh muốn thế. Rồi bọn ta tới đây để trông nom nơi này. Một nơi nào đó để che mưa che nắng. Trong rừng có dã thú. Hiểu không?"
"Rõ rồi," tôi trả lời
"Bọn ta nối kết các thứ với nhau. Đó là việc của bọn ta. Như tổng đài điện thoại bọn ta nối kế tmọi thứ. Có điểm nút là bọn ta nối kết lại. Bọn ta chính là liên kết. Vì không muốn mọi thứ bị lạc nhau nên bọn ta nối thắt các nút lại. Đó là nhiệm vụ của bọn ta. Tổng đài điện thoại. Anh kiếm tìm, bọn ta liên kết, anh có được thứ mình muốn. Hiểu chưa?"
"Hơi hơi," tôi trả lời.
"Dovậy," Người Cừu nói tiếp, "do vậy. Anh cần bọn ta. Nếu không, anh sẽ không ở đây. Anh mất thứ gì đó, nên anh lạc lối.  Anh mất phương hướng. Những liên kết của anh không hoàn chỉnh. Anh hoang mang, nghĩ rằng mình không có kết nối nào. Nhưng đó là nơi tất cả kết nối lại."
Tôi nghĩ về những điều ông ta nói. "Có thể ông đúng. Như ông nói, tôi đã đánh mất gì đó, bị lạc lối, và tôi hoang mang. Tôi chẳng gắn kết với bất cứ điều gì. Đây là nơi duy nhất mà tôi cảm thấy mình thuộc về." Tôi dừng lại và chăm chú nhìn bàn tay mình trong ánh nến. "Nhưng còn một điều khác, người khóc trong những giấc mơ ấy, có sự liên kết nào với nơi đây không? Tôi nghĩ mình cảm nhận được điều đó. Ông biết đấy, nếu có thể, tôi muốn bắt đầu lại việc tôi đã bỏ dở cách đây nhiều năm. Đó hẳn là lý do tôi cần ông ở đây."
Người Cừu im lặng. Dường như ông ta không còn gì để nói nữa. Bầu không khí tĩnh lặng đè nặng, như thể chúng tôi đang bị dìm xuống tận đáy một cái hố sâu vô cùng. Nó đè chặt tôi xuống, đóng đinh suy nghĩ của tôi bằng trọng lực của nó. Đôi lúc, cây nến lại phát ra những tiếng xè xè. Người Cừu hướng ánh mắt sang phía ngọn nến. Vẫn im lặng, im lặng đến vô tận. Rồi từ từ, ông ta ngước mắt nhìn sang phía tôi.
"Bọn ta sẽ làm những điều có thể," Người Cừu nói. "Dù bọn ta đã già, mong rằng bọn ta vẫn còn làm được. Hêhê. Bọn ta sẽ cố, nhưng không đảm bảo, không thể hứa rằng anh sẽ hạnh phúc." Ông ta nhìn xuống vết thủng trên tấm lông cừu của mình rồi nói tiếp. "Bọn ta chỉ không dám chắc. Trong thế giới kia, có thể chẳng có nơi nào nữa, không còn nơi nào dành cho anh. Anh bắt đầu có vẻ cứng ngắc, có lẽ là cũng đến nỗi không di chuyển nổi. Vả lại anh cũng đâu còn trẻ nữa."
"Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
"Anh đã đánh mất nhiều lắm. Rất nhiều thứ quý giá. Chẳng phải lỗi của ai. Nhưng mỗi lần anh đánh mất một thứ gì đó, anh đánh mất luôn cả một chuỗi những thứ khác cùng nó. Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy?"
"Tôi không biết."
"Khó có thể làm khác. Số phận của anh, hoặc điều gì đó gần giống như số phận. Các khuynh hướng."
"Các khuynh hướng?"
"Các khuynh hướng. Anh có các khuynh hướng. Bởi thế, kể cả anh có làm lại tất cả mọi thứ, cả cuộc đời anh, anh có khuynh hướng chỉ làm những chuyện mình từng làm, lặp lại tất cả."
"Được rồi, vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
"Bọn ta đã nói rồi, bọn ta sẽ làm hết những gì có thể. Cố gắng kết nối anh lại với những gì anh muốn." Người Cừu đáp. "Nhưng bọn ta không thể làm điều đó một mình. Anh cũng phải tham gia. Ngồi không làm được gì cả, nghĩ cũng không làm được gì cả."
"Vậy thì tôi phải làm gì?"
"Khiêu vũ," Người Cừu nói. "Anh phải khiêu vũ. Mỗi khi tiếng nhạc cất lên. Anh phải nhảy. Đừng bao giờ thắc mắc tại sao. Khi đầu anh suy nghĩ là lúc chân anh phải dừng lại. Dừng lại nghĩa là bọn ta sẽ mắc kẹt. Khi bọn ta mắc kẹt, anh cũng mắc kẹt. Vì vậy, đừng nghĩ ngợi gì, cho dù điều đó có ngốc đến mức nào. Anh phải luôn giữ nhịp chân. Anh phải luôn mềm dẻo. Anh phải làm mềm những bộ phận đang cứng đờ trên cơ thể. Phải sử dụng tất cả những gì anh có. Bọn ta biết anh mệt mỏi, mệt mỏi và hoảng sợ. Nhưng ai cũng vậy mà, phải không? Chỉ cần đừng để đôi chân mình dừng lại là được."
Tôi ngước lên và lại chăm chú nhìn cái bóng trên tường.
"Khiêu vũ là tất cả," Người Cừu tiếp tục nói. "Nhảy bằng phong thái thật hoàn hảo. Nhảy tới khi mọi thứ xung quanh đều quay cuồng. Nếu anh làm được điều đó, bọn ta có thể làm được điều gì đó cho anh. Anh phải khiêu vũ. Mỗi khi tiếng nhạc  vang lên."
Khiêu vũ. Mỗi khi có tiếng nhạc vang lên, văng vẳng vang lên trong đầu tôi.
"Này, cái thế giới này mà ông luôn nhắc tới là gì vậy? Ông nói rằng nếu tôi có định tại một chỗ, tôi sẽ bị kéo từ thế giới kia sang thế giới này, hay đại loại như vậy. Nhưng chẳng phải thế giới này là để cho tôi hay sao? Chẳng phải nó tồn tại vì tôi sao? Vậy thì vấn đề là gì? Chẳng phải ông đã nói nơi này thực sự tồn tại đấy sao?"
Người Cừu lắc đầu. Chiếc bóng của ông trên tường rung lên như thể có bão. "Ở đây lại khác. Anh chưa sẵn sàng, chưa sẵn sàng cho nơi này. Ở đây quá tối, quá rộng lớn. Thật khó giải thích. Như đã nó ivới anh, bọn ta không biết nhiều lắm. Nhưng đó là sự thật. Anh và bọn ta đang nói chuyện là một thực tại. Nhưng không phải là thực tại duy nhất. Còn rất nhiều thực tại khá cở ngoài kia. Bọn ta chọn nơi này chỉ vì, hừm, bọn ta không thích chiến tranh. Và bọn ta cũng không còn gì để mất. Nhưng anh, anh vẫn còn hơi ấm. Vì vậy, nơi này quá lạnh đối với anh. Không có gì để ăn. Đây không phải nơi dành cho anh."
Khi Người Cừu nói về cái lạnh cũng là lúc tôi bắt đầu để ý tới nhiệt độ trong căn phòng. Tôi sục bàn tay vào túi áo, run rẩy.
"Anh cảm thấy rồi phải không?" Người Cừu hỏi.
"Phải." tôi gật đầu.
"Thời gian sắp hết rồi," Người Cừu cảnh báo. "Càng lâu, càng lạnh. Tốt hơn anh nên đi đi."
"Khoan đã, còn điều cuối cùng nữa. Tôi đoán là lúc nào ông cũng ở quanh đây, trừ một điều là tôi không trông thấy ông. Chỉ là cái bóng của ông, khắp mọi nơi. Ông lúc nào cũng ở một nơi nào đó."
Người Cừu lần ngón tay theo cái bóng mập mờ của mình. "Đúng vậy, bọn ta chỉ là cái bóng nửa vời, bọn ta ở giữa mọi thứ."
"Nhưng tôi vẫn không hiểu," tôi nói. "Tại đây tôi có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt và cơ thể ông. Trước đây tôi không thể, nhưng giờ tôi đã thấy. Sao lại như vậy?"
"Anh đã để mất quá nhiều," ông ta nhẹ nhàng nói, "nên giờ anh có thể nhìn thấy bọn ta."
"Ý ông là...?" Dồn hết can đảm, tôi hỏi ông ta câu hỏi quan trọng nhất: "Đây có phải là thế giới của người chết không?"
"Không," Người Cừu trả lời. Vai ông ta đu đưa sau mỗi nhịp thở. "Cả anh và bọn ta, chúng ta đang sống. Đang thở. Đang nó ichuyện."
"Tôi không hiểu."
"Nhảy," ông ta nói. "Đó là cách duy nhất. Giá bọn ta có thể giải thích rõ hơn. Nhưng bọn ta đã nói với anh mọi điều có thể. Khiêu vũ. Đừng nghĩ gì cả. Hãy khiêu vũ. Nhảy hết sức mình, như thể cuộc sống của anh phụ thuộc vào nó. Anh phải nhảy."
Nhiệt độ đang giảm xuống. Tôi giật mình nhớ lại một cơn ớn lạnh. Rét buốt tới tận xương tủy, ẩm ướt lạnh lẽo. Đã lâu lắm rồi, ở một nơi thật xa. Nhưng ở đâu? Đầu óc tôi như bị tê liệt. Cứng đờ và bất động.
Cứng đờ và bất động.
"Tốt hơn là anh nên đi," Người Cừu giục tôi. "Cứ ở đây, anh sẽ chết cóng. Nhưng nếu anh cần, bọn ta vẫn ở đây. Anh biết tìm bọn ta ở đâu rồi."
Người Cừu tiễn tôi ra chỗ rẽ ở hành lang, lê chân nặng nề, soạt... soạt... soạt. Chúng tôi tạm biệt. Không bắt tay, không một lời chào đặc biệt. Chỉ tạm biệt, rồi chúng tôi đi vào bóng tối. Ông ta trở về căn phòng nhỏ bé của mình còn tôi đi ra chỗ thang máy. Tôi nhấn nút gọi thang máy. Khi thang máy tới nơi, cửa mở ra không một tiếng động. Ánh sáng tràn ngập xung quanh tôi dọc khắp hành lang. Tôi bước vào và đổ sụp vào vách tường. Cửa đóng lại, Tôi không nhúc nhích.
Tốt thôi... tôi tự nói với mình. Nhưng tốt cái gì cơ? Không có câu trả lời. Đầu tôi là một khoảng trống rỗng khổng lồ. Một khoảng không bất tận. Đúng như Người Cừu đã nói, tôi mệt mỏi và sợ hãi. Cô đơn. Và lạc lối.
"Anh phải nhảy" Người Cừu đã nói thế.
"Anh phải nhảy," vang vọng trong đầu tôi.
"Phải nhảy," tôi nhắc lại thành tiếng.
Tôi nhấn nút tầng mười lăm.
Khi thang máy tới nơi, giai điệu bài "Moon river" phát ra từ loa gắn trên trần đón chào tôi. Thế giới hiện thực - nơi có lẽ tôi không bao giờ có được hạnh phúc, và không bao giờ đạt được gì.
Tôi liếc nhìn đồng hồ. Thời gian trở lại, ba giờ hai mươi sáng.
Được rồi, tôi nghĩ. Được rồi, được rồi, được rồi, được rồi, được rồi, được rồi... câu nói cứ văng vẳng trong đầu tôi.