Chương 19

Ngân Sương được bà Tuyết Như đưa về phòng. Đám a đầu một phen bận rộn. Nấu nước, giặt khăn, nấu trà, pha dầu gọi... Hương Kỳ về Tịnh Tự sơn phòng mang quần áo sạch sẽ đến, đích thân bà Tuyết Như xõa tóc cho Ngân Sương, gội đầu cho nàng. Nhưng Ngân Sương vẫn thút thít khóc. Nỗi uất ức, nhục nhằn làm Ngân Sương cảm thấy bất an. Nàng lẩm bẩm:
- Ta là hồ ly ư? Ta đã biến thành hồ ly từ bao giờ vậy? Tại sao mọi người cứ nhìn ta, rồi nghĩ như thế? Có đính chính thế nào cũng chẳng ai tin. Cả cái tay đạo sĩ cũng vậy, hắn hết niệm chú, bắt ấn, lại phun rượu bẩn rồi tưới máu gà vào người. Bắt ta hiện nguyên hình...
Rồi Ngân Sương lại khóc.
- Như vậy cuối cùng rồi tôi là gì? Cò còn là người không? Tại sao tôi lại phải gặp thảm cảnh nầy chứ?
Tần má má vừa lau nước mắt cho Ngân Sương vừa nói.
- Thôi đủ rồi! Đủ rồi! Tất cả những nạn tai đã qua khỏi. Đừng buồn khổ nữa! Bây giờ thì dì Bạch đi thay áo quần đi!
Bà Tuyết Như cũng trấn an Ngân Sương.
- Con không phải là hồ ly! Không phải! Ta hoàn toàn tin tưởng như vậy. Ta cũng có thể chứng minh điều đó. Có điều ta không thể nói ra được bây giờ... Ta bậy quá! Cứ để con gặp khổ mãi.
Rồi bà Tuyết Như bước vòng qua, búi mái tóc Ngân Sương lên cao, giúp tần má má thay áo cho con gái, chiếc áo dơ vừa tuột cái vết sẹo hoa mai trên chiếc vai trần của Ngân Sương lại đập mạnh vào mắt bà.
Và chợt nhiên trong thoáng giây. Tất cả những bi thương đau khổ, ẩn ức, đè nén trong lòng như bùng lên. Bà Tuyết Như không dằn được nữa ôm chầm lấy Ngân Sương khóc ngất.
- Mẹ con ta... chỉ còn biết dựa vào chiếc sẹo nầy, con biết không?
Ngân Sương sau cái biến cố ở dinh công chúa chưa hoàn hồn. Bây giờ lại bị cái xúc động của bà Tuyết Như làm kinh hoảng. Nàng mở to mắt, trừng trừng nhìn mẹ chồng.
Trong khi Tần má má cũng hoảng hốt không kém. Nhưng bà vẫn còn tỉnh táo, nên vội vã đuổi hết đám cung nữ. A đầu và cả Hương Kỳ ra ngoài. Rồi đóng kín cửa lại.
Còn lại trong phòng bà Tuyết Như vừa khóc vừa nói.
- Ngân Sương ơi! Ngân Sương! Con có biết không? Con chính là con ruột của ta! Chính ta đã banh da xẻ thịt đẻ con ra! Hai mươi mốt năm rồi... Con của ta đẹp đẽ thế nầy, thanh tú thế nầy mà ta không biết! Con là kết hợp của ta và Vương Gia thì làm sao lại là Hồ Ly tinh cho được? Không! Không thể như vậy... Không phải như vậy... Bằng chứng là con thấy đó? Cái vết sẹo hình hoa mai trên vai con, là do chính là ta làm dấu! Ta đã ấn lên đấy.
Ngân Sương bàng hoàng. Đầu rối tung không biết Bà Tuyết Như nói gì. Ngân Sương vùng vẫy cố thoát khỏi cái ôm chặt của bà Tuyết Như.
- Phước Tấn phu nhân nói gì vậy? Người nói gì mà con chẳng hiểu gì cả.
Nước mắt đầm đìạ Bà Tuyết Như trực diện với con gái. Người nắm lấy tay Ngân Sương.
- Bây giờ thì ta không còn giấu giếm được nữa! Ngân Sương, mẹ thú thật với con! Ta là mẹ ruột của con! Con là máu mủ của ta! Con có nghe rõ không? Ta là mẹ! Mẹ ruột của con nè!
Ngân Sương loạng choạng lùi ra sau, mặt tái không còn giọt máụ Nàng quay sang Tần má má.
- Tần má má ơi! Hãy đến đây mau! Phước Tấn phu nhân bị xúc động quá, nên đã bị rối loạn thần kinh rồi! Bà ấy nói gì mà tôi nghe không hiểu.
Tần má má bước tới, nước mắt chảy dài.
- Ngân Sương nầy! Phước Tấn nói toàn là sự thật. Bà ấy rõ là mẹ ruột của cô. Thật đấy chính cô mới là đứa con ruột thứ tư trong vương phủ nầy!
Ngân Sương càng thấy hoảng hốt. Nhưng nàng không còn chỗ để lùi nữa. Bàn tay của bà Tuyết Như đã nắm chặt lấy nàng. Ngân Sương mở to mắt hết nhìn bà Tuyết Như lại nhìn Tần má má.
- Đây là chiếc trâm hoa mai! Chiếc trâm hoa mai đây!
Bà Tuyết Như vội móc trong người ra chiếc trâm hình hoa mai ngày cũ, bà đưa đến trước mặt Ngân Sương.
- Con hãy nhìn cho kỹ đi! Đây chính là chứng tích ngày xưa, trước khi cho người mang con đi. Ta vẫn sợ thất lạc con, nên ta đã cho đốt chiếc trâm nầy rồi in lên vai phải con làm dấu. Kết quả là có cái sẹo hoa mai kia. Con không tin đưa tay lên sờ xem!
Rồi bà lấy tay Ngân Sương đặt lên vết sẹo. Xong quay sang Tần má má.
- Tần má má đâu! Hãy đem chiếc gương soi lại đây, để Ngân Sương ngắm! Xem thử coi có đúng không?
Tần má má vội vã lấy chiếc gương soi nhỏ, rồi kéo Ngân Sương đến cạnh chiếc gương soi to hơn. Để nhờ ánh sáng phản chiếu qua hai chiếc gương mà Ngân Sương có thể trông thấy rõ và so sánh chiếc sẹo nằm trên bả vai phải của mình.
Lần đầu tiên Ngân Sương có thể thấy rõ cái vết sẹo hình hoa mai kia rồi so sánh...
Sau đó, bà Tuyết Như và Tần má má mới hợp nhau lại, kể chuyện “Đổi phụng chuyển rồng” mà hai mươi mốt năm trước họ đã làm. Kế hoạch vẽ ra thế nào. Hạo Trinh được mang vào đúng lúc bà Tuyết Như chuyển bụng ra sao. Sau đấy Ngân Sương chào đời. Cuộc đánh tráo. Rồi trước khi mang đi. Đứa con gái bất hạnh kia được làm dấu bằng trâm nung đỏ... Tuyết Tịnh sau đấy thú nhận đã thả đứa bé theo dòng suối Hạnh Hoa Khê thế nào...
Khi chuyện được kể xong, thì trời đã sụp tối, Ngân Sương với quần áo mới, tóc buông xõa trước gương ngồi giữa. Bà Phước Tấn và Tần má má ngồi hai bên nàng. Cả ba đều yên lặng.
Bây giờ thì Ngân Sương biết. Tất cả sự thật. Ngay từ nhỏ lúc sống bên cạnh mẹ nuôi, thỉnh thoảng Ngân Sương cũng được tiết lộ đôi điều nhưng nghĩ đỏ chỉ là những lời đùa, chọc phá. Bây giờ thì so lại... Mọi thứ rõ ràng. Thì ra mình chỉ là đứa con rơi mà nghệ nhân Bạch Thắng Linh đã nhặt được. Sự thật quá đột ngột, làm cho người nghe phải bàng hoàng. Ngân Sương ngồi yên lặng. Sự suy nghĩ gần như đóng băng. Đó là sự thật hay mơ?
Bà Tuyết Như thấy vậy lo lắng:
- Ngân Sương nầy! Con lên tiếng đi! Con nói đi! Con có giận, có hận thù mẹ không? Tất cả là lỗi ở ta cả. Chính ta đã làm cho con phải sống kiếp sống trôi dạt giang hồ, phải chịu đựng trăm đắng nghìn cay... Ngay cả lúc khi con đã vào phủ rồi mà ta vẫn không che chở, bảo vệ được cho con, ta cứ để con bị ức hiếp hết lần nầy đến lần khác. Tất cả những cái đó làm cho ta bức rức... Ta có cảm giác như có hàng trăm nghìn con sâu, nó cắn, nó gậm nhấm quả tim ta... Từ sai lầm nầy đưa đến sai lầm khác... Ta rất ân hận. Con ơi! Ta biết mình đã ăn ở không phải với con. Đó là sai lầm! Ta mong rằng từ giờ về saụ Với những ngày còn lại trong đời... Con hãy để ta có thời gian chuộc lại, đền bù lại cái lỗi lầm cũ.
Ngân Sương nhìn bà Tuyết Như với ánh mắt ráo hoảnh. Không giọt lệ, không biểu lộ một cảm xúc.
Tần má má cũng giục Ngân Sương:
- Nói đi! Nói đi tiểu thơ! Phu nhân đã nói những điều hối hận. Bây giờ Tiểu thơ nên đáp lại một vài câu, để người biết là Tiểu thơ đã nghe, đã hiểu rồi!
Mắt Ngân Sương chớp nhanh. Rồi đột nhiên Ngân Sương đứng dậy, lớn tiếng.
- Nếu thật sự tôi là con ruột của phu nhân, thì Hạo Trinh là con ai? Tại sao phu nhân lại kể câu chuyện đó cho tôi nghe? Một câu chuyện quá ư là tàn nhẫn! Hai mươi mốt năm trước phu nhân đã chọn Hạo Trinh, chọn cái vinh hoa phú quý chọn và giữ lấy địa vị của mình. Vậy thì sao không giữ luôn, bây giờ lại nhìn tôi làm gì? Không! Không. Không thể chấp nhận được! Tôi không là con của phu nhân!
Trong cái trạng thái kích động. Ngân Sương bỏ chạy về phía cửa.
- Tôi không phải là con của phu nhân. Tôi là Bạch Ngân Sương, tôi không phải là tiểu thơ thứ tư trong Vương phủ. Tôi chỉ là người thiếp của Hạo Trinh. Xin quý vị đừng có tạo dựng sự phiền nhiễu nữa cho tôi... Tôi đã đóng vai Bạch Ngân Sương suốt hai mươi mốt năm qua rồi... Hãy để tôi mãi mãi đóng vai đó mãi mãi là Bạch Ngân Sương thôi!
Nói xong, nàng đẩy cửa chạy vội ra ngoài.
Bà Tuyết Như đứng bất động. Bà biết Ngân Sương cũng thù bà. Cơn gió từ ngoài thổi ùa đến làm bà như buốt cả toàn thân...
 

o0o

 
Đêm đã thật khuya. Lan công chúa đang ngủ, đột nhiên vùng dậy, hét lớn.
- Đạo sĩ! Đạo sĩ! Khoan hãy đi! Ông phải bắt nó phải hiện nguyên hình chứ?
Thôi má má và Tiểu Ngọc vội vàng chạy đến đỡ công chúa dậy. Họ biết là công chúa bị ác mộng. Người đi lấy nước cho công chúa uống, rồi lấy quạt.
Từ lúc gã đạo sĩ bỏ trốn, rồi bà Tuyết Như xông vào cứu Ngân Sương. Công chúa ngồi yên giữa Bát quái trận độ, mà tâm thần như không vững. Đám cung nữ đưa công chúa về phòng, đỡ lên giường... Công chúa đã thiếp đi, đến mãi bây giờ mới tỉnh. Thôi má má nói.
- Công chúa ơi! Công chúa! Công chúa hoàn toàn tỉnh táo lại đỉ Công chúa đã ngủ một giấc quá dài. Hẳn bây giờ đã đói. Có muốn dùng món gì không?
Công chúa ngồi trên giường, mắt thao láo như đang nhìn vào chốn hư vô. Rồi đột ngột đưa tay lên dụi mắt.
- Pháp sư! Đúng rồi! Đúng rồi! Lão đạo sĩ đã giúp ta làm phép... Vâng... Ta nhớ lại rồi... Nhưng mà... Bây giờ ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, cả người ta như không còn sức...
Công chúa nắm lấy Thôi má má hỏi.
- Thế nào? Nó có hiện nguyên hình không?
Thôi má má thở dài:
- Hừ! Chúng ta đã bị lão đạo sĩ kia lừa gạt. Lão nào có phép tắc gì? Múa kiếm đọc thần chú vẽ bùa, thổi phép, đốt tro rồi phun máu gà... Đâu có tác dụng gì đâu. Dì Bạch vẫn trơ trơ, chứ đừng nói chuyện hiện hình... Rồi thì Phước Tấn phu nhân đến, lão đã thừa lúc lộn xộn bỏ trốn. Để lại cái chuyện lộn xộn này không biết rồi sắp xếp thế nào đây. Cái tay Tiểu Khấu Tử còn dọa tôi, là bao giờ phò mã về thì sẽ biết tay. Tôi thấy là...
Thôi má má nói đến đó, mắt đỏ hoe.
- Tôi nghĩ là lần nầy... Coi như tôi sẽ không thoát khỏi cái chết!
Công chúa ngồi nghe, mắt mở to, khổ sở.
- Như vậy có nghĩa là... Cuối cùng nó cũng chẳng hiện nguyên hình à? Nhưng mà... Nhưng mà...
Công chúa đặt tay lên ngực, rồi lại sờ sờ đầu.
- Chợt nhiên bây giờ ta lại cảm thấy dễ chịu nhiều lắm. Không còn nhức đầu, cũng không còn nặng ngực... Vậy là lão cũng hiển linh lắm chứ?
Rồi công chúa gật gù.
- Có nghĩa là cách làm phép của lão đạo sĩ cũng hữu hiệu. Lúc đầu ta tưởng là mình sẽ chết đến nơi. Bây giờ thì người đã nhẹ hẳn lão đạo sĩ đã cứu sống ta! Nếu không được lão ấy hóa giải. Biết đâu ta đã ra người thiên cổ? Vậy thì làm phép cũng có công hiệu đấy?
Thôi má má ngạc nhiên:
- Thật vậy ư? Công chúa thấy người khỏe hơn à?
Công chúa tỉnh táo:
- Đúng vậy! Còn cái con Ngân Sương kia, không biến thành Hồ Ly à?
- Dạ không!
- Không lộ một chút nào cả à? Móng vuốt? Lỗ tai?
- Dạ không!
- Cả cái đuôi có xuất hiện không?
- Cũng không!
Cung nữ Tiểu Ngọc đứng một bên chen vào.
- Lão đạo sĩ nói Dì Bạch có phép thuật cao cường quá, nên ông ta không phải là đối thủ... Con nghĩ, đạo sĩ không nói dối đâu, rõ ràng là ông ta đấu không lại dì Bạch.
Công chúa giật mình, sợ hãi:
- Nếu vậy thì... Cái hạn của ta chưa hết. Ta đã nhờ đạo sĩ đến trấn áp, mà trấn áp không xong, như vậy sẽ gây thêm oán hận. Thế nào nó cũng sẽ có những thủ đoạn khác nguy hiểm hơn để hại tạ Bây giờ làm sao? Làm sao đây?
Công chúa ném chăn gối qua một bên, bước xuống giường tìm đôi dép. Bà Thôi má má hỏi.
- Công chúa, công chúa định đi đâu đấy?
Công chúa nói:
- Ta đi tìm lá bùa! Lão đạo sĩ có cho ta nhiều lá bùa lắm. Mi mau mau đi lấy phụ cho ta! Trong hộc tủ đấy!
- Vâng, nhưng đừng có quýnh quáng quá vậy.
Thôi má má kéo hộc tủ, trong đó đầy ắp những tấm bùa màu vàng.
- Đầy nầy, tất cả đều ở đây nầy!
- Mau mau đem lại đây. Chúng ta cần phải dán nó lên mọi nơi, từ cửa ra vào, đến cửa sổ, cột kèo, rồi giường ngủ nữa. Hai ba người phụ giúp cho mau... Dán không chừa chỗ nào hết. Để nó không vào nơi nầy được! Hồ dán đâu? Hồ dán để đâu rồi?
Tiểu Ngọc vội đi lấy hồ dán thế là công chúa, Thôi má má và cả mấy cung nữ, đều được điều động.
- Dán! Phải dán cho thật kỹ thật dính mọi nơi!
Công chúa vừa dán vừa ra lệnh. Thái độ và thần sắc của nàng thật căng thẳng. Thôi má má nhìn công chúa chợt biến sắc. Thôi má má nghĩ.
- Thế nầy thì nguy quá. Công chúa đang ở bờ vực của sự điên loạn. Ta phải vào cung để báo với vua!