Chương 18

Cũng từ đó, cái tin đồn. Ngân Sương không phải là người mà là “Hồ ly tinh” hay nói đẹp hơn là “Hồ tiên cô” được lan rộng ra. Không phải chỉ ở Vương phủ mà cả vùng lân cận. Đã là tin đồn tức là những gì không có thường loan truyền rất nhanh, nhất là những chuyện liên hệ đến thánh thần, yêu quái. Để trở thành câu chuyện truyền khẩu mua vui trong các buổi hội họp, tiệc tùng, tán gẫu. Thành viên trong Vương phủ lại nhiều quá, phần lớn là a đầu, thị vệ, lính canh, nô bộc. Họ xuất thân từ đám thị dân ít học, nên chuyện này còn dẽ bị thêu dệt, huyền thoại hóa thêm.
Khi chuyện đã trở thành truyền khẩu thì không có gì có thể cản ngăn được.
Chính Ngân Sương, Hạo Trinh rồi Vương gia cũng nghe chuyện đó. Ngân Sương đã ngạc nhiên.
- Ta là Hồ ly ư? Con chồn lông trắng hiện hình người để trả ơn cứu tử? Tại sao người ta lại nói vậy? Sao họ lại ác ý thế?
Trong khi Tiểu Khấu Tử lại nghĩ khác, anh chàng nói.
- Như vậy thì cũng hay đó chứ? Bởi vì khi họ nói họ có vẻ vừa sợ, vừa kính trọng. Có cả cung nữ còn lén mang hình của “Dì Bạch” ra thờ nữa. Vì vậy, tôi nghĩ. Chuyện đó chẳng có hại mà có lợi, nó như tấm bình phong chắn cho dì Bạch không để ai xâm phạm. Vậy thì cứ để mặc họ loan truyền đi!
Còn Hạo Trinh? Nhìn Ngân Sương với thái độ khó hiểu.
- Hồ tiên cô? À...... Cũng đúng thôi, vì em thích mặc áo trắng nên biến thành chồn trắng chứ gì? Vậy thì để từ từ xem. Em có chút phép tiên nào để khiến anh chán em không?
Ngân Sương thì có vẻ lo lắng.
- Nếu em thật sự là chồn tinh, em phải biến em ra thật nhỏ, như thế nầy nầy....
Ngân Sương đưa tay ra so sánh. Hạo Trinh chưa hiểu thì Ngân Sương đã giải thích.
- Vì như vậy, anh có đi đến đâu cũng mang em theo được, đến đó, em sẽ núp trong cánh tay áo của anh, em có thể cùng anh vào chầu vua, hoặc cùng vua đi săn bắn...
Hôm ấy, vào đầu một ngày tháng chín. Mùa thu là mùa săn. Hoàng thượng lại giáng chỉ, sẽ tổ chức một buổi săn bắn trong rừng. Vương gia, Hạo Trinh, Hạo Tường đều được chỉ định theo hầu.
Đoàn tùy tùng lần săn đó thật lớn, tháp tùng theo có đủ cả Vương thất, tử đệ với Vương Công đại thần trong triều, vì vậy mà cả Vương gia và hai con đều có mặt. Đây là một vinh dự hiếm có, nhưng mà Hạo Trinh lại không vui. Bởi vì chuyến đi này nào có nhanh chóng kết thúc, nó sẽ kéo dài tùy theo sở thích của nhà vua. Ngắn thì khoảng mười hôm, mà dài thì trên tháng. Mà trong cái khoảng thời gian dài không có chàng ở nhà. Ngân Sương ở cạnh công chúa như chuột gần mèo, lại chẳng có người bảo vệ. Đó là nguyên nhân khiến Hạo Trinh không yên tâm.
Bà Tuyết Như nhận ra điều đó, trấn an.
- Đừng lo, có ta mà! Con cứ yên tâm mà đi hầu vua. Vua đang thích con đấy. Đừng để người phật lòng. Riêng công chúa chẳng làm gì được Ngân Sương đâu, có ta bảo vệ! Ta sẽ bảo vệ nó hết sức mình. Bởi vì ta quý nó hơn cả con ruột của ta. Con cứ yên tâm đi. Ngân Sương sẽ được ở bên cạnh tạ Có ta, chẳng ai dám lộn xộn!
Tần má má cũng tiếp lời.
- Công chúa bây giờ khác công chúa ngày trước. Tôi để ý thấy, từ lúc tiểu gia muốn giết Thôi má má đến giờ, bà ấy đã thay đổi nhiều, không còn hung dữ như trước. Nghe cung nữ Tiểu Ngọc nói thì sau trận đó. Công chúa đã sợ khiếp đi, không chỉ vì sự cứng rắn của thiếu gia, mà còn vì những lời đồn “Hồ tiên cô”. Chỉ cần nghe đến tên Dì Bạch là bà ấy đã run bây bẩy. Đâu có lý do gì mà đến gây chuyện với Ngân Sương nữa chứ?
Hạo Trinh cứ không yên tâm.
- Thôi thì thế này vậy. Tôi sẽ để A Khắc Đan và Tiểu Khấu Tử lại nhà bảo vệ cho Ngân Sương!
Ngân Sương nghe nói đã khước từ.
- Không được! Không được! Đâu cần phải sợ như thế? Em cũng đâu có đến nỗi nào. Ở trong Vương phủ lại có mặt đông đủ người, thì đâu có chuyện gì nguy hiểm xảy ra. Chàng cứ đi đi. Ra ngoài mới cần người bảo vệ Tiểu Khấu Tử và A Khắc Đan bên cạnh chàng. Như vậy em mới yên tâm!
Cuối cùng, sau những tính toán cân nhắc, A Khắc Đan được theo hầu Hạo Trinh, còn Tiểu Khấu Tử được lệnh ở lại nhà. A Khắc Đan có sức khỏe hơn người, nhưng có cái hữu dõng vô mưu, nên dễ gây sự, còn Tiểu Khấu Tử tay thư sinh nho nhỏ, nhưng tính toán nhạy bén, có thể ứng phó sự việc dễ dàng hơn.
Thế là Hạo Trinh lên đường.
Tuy chỉ là một cuộc tạm biệt, nhưng giữa Hạo Trinh và Ngân Sương cũng có một cuộc chia tay ngậm ngùi. Họ chong đèn ngồi cạnh nhau, thủ thỉ điều căn dặn. Khung cảnh hạnh phúc hoàn toàn khác hẳn bên dinh công chúa.
Nhưng có thế nào, thì sáng hôm sau Hạo Trinh, Hạo Tường và Vương gia cũng phải ra đi. Vương phủ mà cùng một lúc lại vắng mặt ba người đàn ông bề thế nhất, thì cái khung cảnh ở Vương phủ cũng buồn tẻ đi thật nhiều.
Theo lệnh của bà Tuyết Như, Ngân Sương mỗi ngày mang kim chỉ qua phòng Tuyết Như phu nhân, ngồi ở đấy thêu thùa. Hết thêu đai lưng cho Hạo Trinh đến khăn tay rồi ví tiền, áo đại lễ... Ngân Sương thêu rất khéo. Bà Tuyết Như thường ngồi đối diện nhìn Ngân Sương thêu với ánh mắt trìu mến. Chưa bao giờ bà cảm thấy yên ổn, hạnh phúc hơn bây giờ. Ngân Sương là con gái của ta! Đứa con gái út, mất đi lại trở về. Mấy lần bà muốn ôm vào lòng bày tỏ nỗi niềm. Nhưng rồi cố nén xuống để khỏi phải hành động một cách kém suy nghĩ.
Hạo Trinh đi được mấy ngày đầu. Vương phủ trôi qua trong êm ả chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng rồi, sau đấy có tin ở dinh công chúa. Công chúa đã ngã bệnh.
Các thầy thuốc giỏi nhất được vời đến. Bà Tuyết Như thấy lo lắng. Bà kéo cả Phiên Phiên sang phòng công chúa vấn an.
Công chúa nằm trên giường, người uể oải, đôi mắt thất thần. Nói năng rối loạn. Bà Tuyết Như thấy căng thẳng. Sao lạ vậy? Chỉ mới có mấy ngày. Bệnh lại trở nặng nhanh chóng vậy sao? Nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì biết ăn làm sao, nói làm sao với Hoàng Thượng? Thầy thuốc đến bắt mạch, ra toa, thì phần lớn đều cho thuốc bổ bồi dưỡng nguyên khí, hoặc cảm mạo thương hàn. Thuốc uống vô chẳng thấy một chút hiệu quả nào hết.
Công chúa ngày qua ngày lại gầy yếu tiều tụy đi. Sau đó lại biếng ăn, biếng uống, từ chối cả thuốc men. Mà nào chỉ có vậy? Công chúa cũng không chịu nằm yên trên giường. Cứ đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, đôi lúc lại bực dọc như con thú dữ bị nhốt. Chỉ cần trông thấy ánh sáng hoặc cành cây lay động ngoài cửa sổ, là sợ hãi hét la. Công chúa bấu chặt lấy Thôi má má, kêu lên.
- Con chồn tinh! Con chồn kìa! Nó đến để bắt ta đấy! Nó đến đây báo thù... Nó đang đứng bên ngoài cửa sổ!
Thôi má má phải vội vã đóng kín của sổ lại. Kín như bưng, không để cả gió lọt vào. Bà vừa sợ, vừa đau lòng nói.
- Không có đâu! Công chúa đừng sợ, tôi đã đóng hết cửa rồi, nó không vào được đâu!
Công chúa trợn mắt, nhình quanh, khi đã thấy không có gì để sợ nữa, mới yên tâm ngồi xuống, nhưng chẳng được bao lâu, lại nhìn lên ngọn đèn nói.
- Nó đã vào rồi kìa! Vào đến rồi! Có làm thế nào cũng vô dụng thôi. Nó là Hồ ly tinh mà... Ở đâu nó lại không đến được? Mi nhìn xem! Nhìn xem! Ta chống không lại nó nữa rồi!
Rồi ôm lấy Thôi má má, công chúa lại run rẩy.
- Nó tìm cách đẩy phò mã đi! Nó cô lập ta! Nó muốn đối phó với ta mà... Hiện giờ... Nó đang ở trong cái phòng nầy đây, mi có thấy vậy không?
Mắt công chúa trợn ngược nói.
- Đó! Gió ào ào thổi... Mi có nghe không? Vậy là nó đã đến! Nó đang đến!
Thôi má má nghe công chúa nói, càng kinh hãi, vội nói.
- Công chúa! Hay là chúng ta hãy rời khỏi nơi nầy? Quay về cung vua đi. Cần phải rời khỏi nơi đáng sợ nầy ngay. Công chúa thấy thế nào?
Công chúa lùi lại sát bên Thôi má má, nói như hét lên:
- Không được! Ta làm sao có thể hồi cung được, ta về đấy rồi Hạo Trinh tìm không thấy ta, chàng sẽ nghĩ sao?
- Ông ấy!
Thôi má má ngẩn ra nhìn công chúa thấy thái độ ngây dại của công chúa mà đau lòng. Nên vừa định nói:
- Ông ấy không hề quan tâm chuyện đó đâu.
Đã ngưng lại, chỉ thở dài. Vậy thì... mình phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?
Cung nữ Tiểu Ngọc lo thuốc thang bên cạnh, chợt lên tiếng.
- Con thấy thì... Công chúa cứ uống thuốc thế nầy, chẳng có một tí kết quả nào đâu, đây không phải là bệnh tật thông thường, mà là... Bệnh tà. Có thể là vì công chúa đã xúc phạm đến “Hồ tiên cô”. Vậy sao chúng ta chẳng nhờ đến một vị đạo sĩ đó có phép thuật cao cường giúp đỡ?
Công chúa vừa nghe nói tới đạo dĩ, mắt chợt sáng lên như vớ được phao:
- Đạo sĩ à? Đúng rồi! Đúng rồi! Mi phải kiếm cho ta một vị đạo sĩ, mời ông ta đến đây ngay.
 

o0o

 
Thế là đạo sĩ được mời vào dinh công chúa.
Vị đạo sĩ, một tay cầm chuông, một tay cầm phất trần, mắt nửa nhắm nửa mở cứ đi vòng vòng trong sân, chiếc chuông trong tay lắc “keng! keng!”. Miệng đọc thần chú bằng tiếng gì không rõ. Rồi đột nhiên dừng lại, mắt hướng về phía đông “À” lên một tiếng nói.
- Đúng rồi! Ở đây có quỷ lộng hành!
Công chúa hướng mắt về phía lão đạo sĩ chỉ. Rõ ràng đấy là hướng của “Tịnh Tự Sơn Phòng”
- Thật vậy ư? Như vậy, ta phải làm sao bây giờ?
- Thì phải lập đàn hương án. Rồi công chúa giữ thân chay tịnh tập trung tư tưởng, ngồi ở đàn sau. Còn cái người do Hồ ly tinh hóa thân thì phải bị bắt trói lại để ngồi phía trước đàn. Bần đạo lúc đó mới làm phép giải.
Thôi má má nghe nói, lặng người đưa tay sờ cổ, run rẩy.
- Nhưng mà... Dì Bạch đó... Bọn tôi chẳng ai dám động đến. Chớ đừng nói là trói lại, không được đâu! Không được đâu!
Đạo sĩ nói.
- Vậy thì cứ mời cô ta đến đây, phần còn lại bần đạo sẽ thi hành các vị đừng sợ gì cả. Bần đạo có phép thuật cao cường. Nếu cần sẽ đấu phép với nó, bắt nó phải hiện nguyên hình và mọi lời nguyền sẽ được hóa giải cả!
Thôi má má kinh ngạc.
- Bắt nó hiện nguyên hình được à?
Vị đạo sĩ gật đầu. Thôi má má tràn trề hy vọng.
- Vậy thì chỉ có cách đó. Nó mà hiện nguyên hình rồi thì những người bị nó ám, mới có thể tỉnh ngộ được!
Vị đaọ sĩ khoát tay một cách tự tin:
- Tự nhiên như thế! Bất kể một ai, nam cũng như nữ bị ám, đều sẽ tỉnh ngộ hết. Không còn bị nó phỉnh gạt!
Thôi má má nghĩ. Nếu mà phò mã có thể tỉnh ngộ, rồi bà Phước Tấn nữa thì công chúa sẽ khỏe mạnh, sẽ thoát khỏi bệnh tà... Lúc đó phò mã sẽ quay về với công chúa. Như vậy còn gì hơn?
Thế là Thôi má má quay qua nháy mắt ra hiệu với công chúa. Bằng mọi cách, bằng mọi giá phải triệu cho được Ngân Sương đến nơi nầy!
Công chúa sa sầm nét mặt:
- Có nghĩa là ta phải hạ mình à? Nhưng mà ta thấy rất nghi ngờ. Bởi vì từ nào đến giờ tà nào có được phò mã quan tâm yêu quý đâu. Làm sao lấy lại tình cảm khi mà chưa có?
- Công chúa đừng có nản lòng như vậy. Mình là chánh thất, còn Ngân Sương chỉ là thiếp, mình xuất thân từ công chúa, còn nó chỉ là một con a đầu. Thì nếu công chúa mà có con, thì con của chánh thất bao giờ chẳng hơn? Không có gì phải sợ, cũng không có gì phải gấp, từ từ rồi ta tính, nhưng trước hết phải làm sao được cấn thai như nó.
Công chúa lại sa sầm nét mặt:
- Cấn thai à? Cấn thai à? Muốn cấn thai đâu phải dễ dàng. Một mình ta muốn cũng không được. Người ta thì cả ngày được ôm ấp, được thương yêu chìu chuộng, chuyện đó không khó. Còn ta? Mới lấy chồng mà đã gặp bao nhiêu trở ngại. Chuyện phòng the miễn cưỡng đầy bực mình. Hỏi như vậy làm sao cấn thai?
Nói xong, công chúa ôm mặt khóc. Thôi má má vỗ về.
- Công chúa đừng buồn! Không nên đau buồn mãi! Chúng ta cần phải nhẫn nại chờ thời, chờ cơ hội. Chỉ cần cơ hội đến là có thể xoay chuyển thế cờ. Chẳng có gì để ta buồn cả.
Công chúa nhìn Thôi má má tuyệt vọng.
- Nhưng mà... Trời ơi! Tại sao ta lại phải nông nỗi nầy? Đi giành chồng với một con a đầu, mà còn phải nhẫn nại, chờ cơ hội! Ta xuống nước như vậy sao?
Thôi má má cũng xót xa.
- Tạm thời chịu như vậy... Rồi sẽ có ngày cơ hội đến. Công chúa lo gì? Đời còn dài mà...
 

o0o

 
  Vâng, không phải chờ đợi lâu, cơ hội phục thù rồi cũng đến. Và lần đó Vương phủ lại một phen rối ren.
Hôm đó là ngày mười bốn tháng tám. Trước tiết Trung thu một bữa. Mỗi năm đến ngày này là Vương phủ yến tiệc linh đình, muớn cả ban nhạc, phường hát đến diễn trò. Những người đàn bà có vai vế hay chức phận trong Vương phủ cũng được ra ngồi ở hàng ghế đầu cùng quan khách xem hát. Đương nhiên là nam nữ thụ thụ bất thân. Nên nữ nhân trong Vương phủ ngồi riêng một bên, còn nam dù là chồng cũng phải ngồi một bên.
Tối hôm ấy Ngân Sương lần đầu tiên xuất hiện với tư cách là “Nhị phu nhân”. Ngân Sương được ngồi cạnh bà Tuyết Như. Mặc chiếc áo gấm màu đỏ mới may, tóc bới cao kiểu mệnh phụ Đầu giắt thêm chiếc trâm ngọc có trục dài, khiến cái đẹp lộng lẫy hơn nữa.
Công chúa ngồi ở dãy trên hết cũng trang sức bằng châu báu ngọc ngà, có tiền hô hậu ủng, nhưng không hiểu sao cứ bực bội cảm thấy mình như bị chìm dưới ánh hào quang của Ngân Sương. Điều này làm công chúa không hài lòng.
Ngân Sương ngồi dưới công chúa. Nàng hơi lo lắng, mặc dù đã làm lễ với người trên. Bà Tuyết Như phải thuyết phục lắm, Ngân Sương mới dám nép mình yên vị.
Trên sân khấu. Ban kịch vừa diễn xong màn Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung. Lão Tôn và đám võ sinh trước khi rời sân khấu còn diễn thêm một màn nhào lộn được khán giả bên dưới nồng nhiệt cổ vũ.
Màn hạ chờ diễn vở mới. Đây là lúc khán giả thừa cơ hội rảnh rỗi đi rót nước giải khát hoặc tìm thức ăn, hoặc chuyện trò, và giữa cái không khí ồn ào đó, đám thị vệ gát cổng rao.
- Đa Long Bối Tử đến!
Hạo Trinh vừa nghe giật mình. Còn Ngân Sương ngồi phía bên nữ cũng tái mặt. Ly nước trên tay sóng sánh.
Chưa ở vào tư thế chuẩn bị, thì đã thấy Hạo Tường dẫn Đa Long đi vào. Hắn đưa Đa Long qua thẳng bên dãy nữ.
Hạo Tường nói.
- Khải bẩm công chúa, Đa Long Bối Tử cầu kiến và xin vấn an công chúa!
Công chúa chau mày, vừa định bảo không cần, thì chợt nhìn thấy nét mặt sợ hãi của Ngân Sương, nên đổi ý.
- Cho vào!
Đa Long bước vào, Hắn nguyên là anh em họ với công chúa. Nếu trước kia Hạo Trinh đừng có quá nổi bật thì cái vai phò mã kia hẳn là của hắn rồi. Vừa tới trước mặt công chúa, hắn đã sụp xuống kính cẩn.
- Đa Long, xin khấu kiến công chúa!
- Đứng đậy đi!
- Dạ, cám ơn công chúa!
Đa Long đứng dậy, nhìn lên. Lúc này Ngân Sương có muốn tránh né cũng không tránh được.
Hạo Trinh lúc đó cũng dẫn Tiểu Khấu Tử và A Khắc Đan bước qua. Tiểu Khấu Tử nói.
- Mời Đa Long Bối Tử qua bên này ngồi, bên đó dành cho nữ. Bối Tử đừng nên kinh động công chúa nhiều quá, phiền...
Công chúa vừa thấy Tiểu Khấu Tử đã bực mình, nói.
- Thế nào là kinh động với không kinh động? Đa Long là người nhà của ta, coi như ngoại lệ, được ngồi bên này.
- Cảm ơn công chúa! Cảm ơn công chúa!
Đa Long hài lòng vì thấy có công chúa ở phe mình. Ngay lúc đó một Tiểu Thái gíam đã mang thêm một chiếc ghế đến. Đa Long vội ngồi xuống và đưa mắt nhình quanh. Sự hiện diện của Đa Long làm Ngân Sương thấy căng thẳng lúng túng hơn, tình thế rõ là nguy ngập, vì Vương gia dù chấp nhận Ngân Sương, những rõ ràng là người chưa hề biết chuyện nàng đã từng sống bụi đời, đi hát rong trong các trà đình tửu điếm... Bây giờ nếu cái tay Đa Long nầy phơi trần mọi thứ ra, thì hậu quả sẽ thế nào?
Ngân Sương đứng ngồi không yên. Giữa lúc đó công chúa lên tiếng.
- Ngân Sương! Làm gì không ngồi cho đàng hoàng? Đứng áng như vậy người khác làm sao xem được?
- Vâng! Vâng!
Ngân Sương vội vã ngồi xuống chỗ cũ. Đa Long nghe công chúa gọi “Ngân Sương” làm anh ta giật mình. Nhìn kỹ người đàn bà mặc áo đỏ. Anh ta chợt nhận rạ Ngay lúc đó Hạo Trinh bước tới nắm tay Đa Long nói.
- Tuy là bà con thân thuộc, nhưng đây là khu vực dành riêng cho nữ. Xin mời cậu qua bên kia ngồi dùm.
Sao vậy? Công chúa đã “tri ân” cho ngồi rồi mà còn bị phò mã bắt lổỉ Đa Long thấy căm tức, quay qua nhìn thấy Ngân Sương và chợt nhiên hiểu rạ Thế là hắn lớn tiếng, mục đích chỉ là chọc tức Hạo Trinh.
- Ồ! Ngân Sương! Bạch Ngân Sương, thì ra cô đã vào Thạc Thân Vương Phủ rồi ư? Báo hại tôi phải đi tìm cô khắp cả thành phố Bắc Kinh nầy!
A Khắc Đan thộp lấy ngực Đa Long:
- Tầm bậy! Vô lễ! Dì Bạch là người của Vương phủ, mi không được nói năng lộn xộn. Đi chổ khác chơi!
- Mi mới vô lễ!
Công chúa vỗ bàn đứng dậy. Cái tên A Khắc Đan nầy rõ to gan thật, lần trước hắn đã tự ý xông vào dinh công chúa. Rồi bây giờ trước mặt mọi người, hắn lại không coi ta ra gì. Công chúa liếc nhanh về phía Ngân Sương, với người thông minh như công chúa thì đương nhiên phải biết. Giữa Ngân Sương và Đa Long hẳn có một quan hệ nào đó. Công chúa như mở cờ, trừng mắt với A Khắc Đan.
- Mi định phá rối trật tự à? Dám trước mặt ta mà phô trương? Được rồi, vậy thì thị vệ đâu. Tất cả hãy kéo hết ra đây, xem thử kẻ nào dám lộn xộn nữa không cho biết!
Rồi quay qua Đa Long, công chúa liếc mắt.
- Đa Long, mi đừng có sợ gì cả, có ta đây. À mà mi cũng quen với Ngân Sương nữa ư?
Đa Long được sự che chở của công chúa. Hắn chẳng những không còn sợ hãi, mà còn thừa thắng xông lên. Nay là dịp giải quyết cái mối hận ngày trước với Hạo Trinh. Thế là trước mặt Vương Gia (vừa thấy có chuyện lộn xộn bước qua xem). Bà Phước Tấn. Hắn lớn tiếng:
- Cái cô nàng Ngân Sương nầy ư? Trước kia là người của tôi đấy. Đã theo tôi từ khi còn là một ca kỹ ở Long Nguyên Lầu. Tôi còn chưa kịp sắp xếp để đưa cô ta về phủ, thì chợt nhiên mất tích, thì ra... thì ra là... bị Hạo Trinh hắn cướp tay trên...
Làm như vẻ thân mật, hắn quay qua Ngân Sương trách móc.
- Ngân Sương nầy. Tại sao cô lại có thể sáng Tần chiều Sở có mới quên cũ vậy hở cô?
Ngân Sương tái mặt, chẳng nói thành lời còn Hạo Trinh thì giận dữ quát.
- Đa Long, tại sao mi lại có thể ngậm máu phun người, đặt điều vu khống người khác? Ta thề chẳng dung tha ngươi!
Nhưng công chúa bước tới chắn ngang.
- Chuyện nầy có liên hệ đến tai tiếng của Vương phủ chứ không phải nhỏ.
Quay sang Vương Gia, Công chúa nói.
- Thưa cha! Nãy giờ cha có nghe gì không? Cha đã bị người ta qua mặt rồi, cha biết không?
Vương Gia vừa bất ngờ vừa giận dữ quát.
- Mang Ngân Sương lên trên ngay cho ta. Còn nữa... Tất cả mấy người cũng lên trên đấy hết!
Thế là mấy giờ liền sau ấy. Trong một gian phòng kín của “Hoài Viễn Lâu”. Ngân Sương bị Vương Gia và công chúa liên tục chất vấn.
Trên lầu, dưới lầu, dẫy đầy thị vệ của công chúa còn những người khác không phận sự, không được vào.
Thôi má má đứng chắn nơi cửa lầu, mắt soi bói cứ nhìn Ngân Sương. Bà Tuyết Như và Tần má má cũng được dự nhưng chỉ đứng ở một bên cửa.
Bà Tuyết Như lòng bồn chồn như lửa đốt. Bà tuy biết rõ xuất thân của Ngân Sương. Nhưng với những lời “vu khống” của Đa Long. Khiến bà cũng không khỏi hoài nghi mặc dù rất tin yêu tiết hạnh cô gái họ Bạch.
- Bẩm Vương Gia, bẩm công chúa! Cái cô gái Bạch Ngân Sương nầy nguyên là một cô gái hát rong ở Long Nguyên Lầu.
Tay Đa Long đã tự tung tự tác nói.
- Trinh Bối Lạc vì muốn chiếm đoạt cô ta, nên đã có lần đã thương tôi. Điều nầy, nếu Vương Gia không tin cứ hỏi các tiểu nhị và tài phán ở tiểu lầu trên thì rõ, tôi vì võ nghệ kém hơn nên đánh thua, nhưng thật ra thì trước đó Ngân Sương đã là của tôi rồi...
Hạo Trinh gầm lên chụp lấy tay Đa Long bóp mạnh:
- Đa Long! mi là thằng láo khoét hiểm độc, đê tiện, bôi nhọ người khác!
Đa Long đau quá hét lên, công chúa phải lên tiếng.
- Quân bây đâu! Hãy vào đây khống chế phò mã.
Mấy tay thị vệ nghe tiếng, vội vã bước vào giữ lấy Hạo Trinh. Hạo Trinh giận quá, hét to.
- Ta biết mà, mi chẳng đụng được đến Ngân Sương, nên mới tìm cách báo thù. Nhưng bôi nhọ người khác là hèn. Ta biết bây giờ mi đã có cơ hội. Nhưng muốn làm gì thì nhắm ngay ta đây nè, đừng có bôi nhọ Ngân Sương... sống cần phải có lương tâm chứ? Mi đã giết cha người ta chết còn chưa đủ. Bây giờ muốn phá hoại cả danh dự của người ta. Mi không sợ trời xanh có mắt rồi oan gia tương báo à?
Vương Gia chỉ thấy mình bị qua mặt nên lòng bốc lửa chứ không nghĩ đến chuyện gì khác, người liếc nhanh về phía Hạo Trinh, rồi bước tới Ngân Sương.
- Tất cả im hết cho ta. Còn Ngân Sương! Hãy ngước mặt lên. Ta có vài câu muốn hỏi ngươi.
Ngân Sương tái mặt không còn giọt máu, nhìn lên.
- Có phải là mi từng hát rong ở Long Nguyên Lầu không?
- Dạ.
- Mi có họ hàng với Tiểu Khấu Tử?
- Dạ không.
- Thế mi và Hạo Trinh gặp nhau ở đâu?
- Dạ... Dạ ở Long Nguyên Lầu.
- Như vậy mi có xuất thân thế nào, nói rõ cho ta biết!
 - Dạ từ nhỏ con theo cha và mẹ, sống bằng nghề hát rong.
- Thế làm thế nào mi vào được Vương phủ làm a đầu?
Ngân Sương chưa kịp nói bà Tuyết Như đã bước ra.
- Chính thiếp nhận nó vào.
Vương Gia quay sang nhìn bà Tuyết Như. Ánh mắt giận dữ vì bị qua mặt.
Bà Tuyết Như khổ sở nói.
- Lúc đó hoàn cảnh bức bách, thiếp không thể làm gì khác hơn. Hạo Trinh đến van xin. Thiếp thấy hai đứa đang yêu nhau thật tình, cầm lòng không đậu, nên mới nhận nó vào phủ. Nhưng chuyện này bên trong còn nhiều uẩn khúc, thiếp nghĩ là phải từ từ giải thích cho Vương Gia, còn bây giờ Ngân Sương nó đang có mang, đừng nên gay cấn quá không tốt.
Công chúa lớn tiếng nói:
- Tại sao vậy? Thế nào là gay cấn? Thứ gái hát rong ở các trà đình tửu điếm mà lại trà trộn được vào Vương phủ. Vậy thì làm sao tin được? Ngay cả cái bào thai kia chưa biết ở đâu mà có nữa là.
Hạo Trinh giận dữ.
- Công chúa đừng nói bậy!
Công chúa trừng mắt:
- Rõ ràng quá còn gì phải hỏi! Tôi muốn nói là... Cái bào thai kia rất đáng nghi ngờ... Chưa chắc là của chàng.
Hạo Trinh giận bốc lửa:
- Sao lại không phải là của tôỉ Lúc cô ấy sống với tôi người hoàn toàn trinh bạch.
Công chúa chỉ tay về phía Đa Long:
- Hừ! Thế anh không nghe Đa Long nói gì ban nãy ư?
- Hắn là loại đê tiện, vô liêm sỉ. Con người như vậy cũng có người tin ư?
Và không dằn được cơn giận. Hạo Trinh đã dùng hết sức mình đẩy văng mấy thị vệ, sẵn chân chàng đá thêm mấy đứa lăn nhào, rồi giựt lấy thanh trường kiếm của một thị vệ khác nhắm ngay đầu Đa Long bổ xuống. Đa Long sợ quá hét to, rồi nhảy tránh qua một bên.
Ngay lúc đó Vương Gia đã bước tới, lớn tiếng.
- Nầy! Mi có đứng im không?
Mũi kiếm Hạo Trinh vừa định bổ xuống, thấy Vương Gia, vội thu về. Những người có mặt ở đấy đều đứng tim.
Vương Gia chỉ tay về phía Ngân Sương hỏi Hạo Trinh:
- Sao? Mi định làm loạn nữa à? Vì một đứa con gái có lý lịch không rõ ràng như thếy này, mà mi dám liên kết với mẹ mi, với thuộc hạ thân tín của mi để qua mặt ta, lừa dối ta, mi còn chẳng nể vì thân thuộc, bất chấp cả lễ phép, luật vua, lạnh nhạt với cả công chúa... Mi thật là... Mi thật khiến ta quá đau lòng...
Nãy giờ quỳ yên một chỗ. Chợt nhiên Ngân Sương cảm thấy đầu nhức như búa bổ. Nàng ôm lấy đầu và không còn nghe thấy gì hết. Ngân Sương nói lớn.
- Thôi đủ rồi! Đủ rồi! Tôi đi! Tôi sẽ đi ngay để mọi người yên!
Nói xong, Ngân Sương đứng dậy loạng choạng chạy về phía cầu thang. Công chúa hét lớn.
- Hãy bắt lấy nó lại!
Lúc đó Ngân Sương đã chạy đến đầu cầu thang. Thôi má má nghe công chúa ra lệnh, vội chụp lấy Ngân Sương. Nhưng Ngân Sương chạy nhanh quá, nên mất đà. Cái chụp hụt của Thôi má má làm Ngân Sương ngã lăn từ cầu thang xuống đất. Bà Tuyết Như chạy theo ra. Trông thấy cảnh đó tái mặt nhưng không còn kịp. Hạo Trinh đuổi theo hét:
- Ngân Sương! Đừng! Đừng Ngân Sương!
- Trời ơi!
Bà Tuyết Như vội vã chạy xuống lầu. Ngân Sương đã nằm im dưới chân cầu thang. Bà Tuyết Như đỡ cô gái dậy, chỉ thấy phần áo nơi bả vai bị rách toạt một mảng. Và trên phần thịt da trắng kia, một vết sẹo, một cánh hoa mai màu đỏ đập thẳng vào mắt bà.
- Trời ơi!
Bà Tuyết Như lại hét thêm một lần nữa, rồi cũng ngất lịm bên Ngân Sương.