Dịch giả: NGUYỄN HẢI BẰNG
Chương V (tt)
NGƯỜI KẾ NHIỆM MỚI

    
hà tang lễ Thâm Quyến. Một ngày lất phất mưa phùn bay. Không khí thật ảm đạm. Lễ truy điệu Hồ Quốc Hào diễn ra rất trang trọng và khá phô trương.
Nhiếp Phong chậm rãi từ taxi bước xuống đúng lúc lễ tang Hồ Quốc Hào bắt đầu được cử hành. Nhiếp Phong nhận được điện thoại của Tiểu Xuyên thông báo cho anh biết thời gian chính xác của lỗ truy điệu vào lúc mười giờ, cậu gợi ý anh nên đến đó biết đâu có thêm tin tức mới bởi hôm nay sẽ có nhiều nhân vật quan trọng tham gia lễ tang.
Lễ truy điệu được cử hành tại đại lễ đường phía bên trái, trên mái đại lễ đường được phủ lớp ngói lưu ly xanh biết nghiêm trang, không gian trong đó rất rộng, sân phía trước được lát đá, hai bên đổ đầy xe hơi.
Nhiếp Phong bước nhanh lên cùng bậc thềm đá phủ thẫm xanh, trước cửa vào đại lễ đường người ta cho đặt một bàn phủ lớp nhung màu lam thẫm cho người đến viếng đăng ký. Hai bên để hai lẵng hoa, ở giữa là quyển sổ ghi cảm tưởng, bên cạnh là những chai nước suối.
Bên trái đặt một chiếc biển mạ crôm trên đó dán một tờ giấy màu vàng in dòng chữ đen “Vô cùng thương tiếc ông Hồ Quốc Hào”.
Dường như mọi việc sắp xếp để chờ Nhiếp Phong đến, khi anh vừa bước vào lễ đường, lễ truy điệu được tuyên bố bắt đầu.
Giọng nữ điều khiển lễ tang vang lên khắp đại lễ đường.
“Xin mời gia quyến đứng hàng thứ nhất trước di hài”.
“Xin mời lãnh đạo tập đoàn đứng hàng thứ hai”.
“Xin mời các vị khách tự sắp xếp vị trí đúng”.
Thanh âm mang theo cả tiếng ồm ồm vọng lại của micro.
Nhiếp Phong tiến hẳn vào bên trong, vòng hoa xếp la liệt, mọi người đều đứng nghiêm,
Bức ảnh Hồ Quốc Hào phóng to được bao quanh bằng dải vải nhung đen treo ở trung tâm lễ đường, đó là khuôn mặt tươi cười đầy kiêu ngạo.
Vòng hoa và lẵng hoa của những người đến phúng viếng bày thành hai hàng bên trái và phải xếp đầy ngoài đại sảnh.
Mặt chính giữa lễ đường treo một bức trướng màu trắng viền xung quanh bằng hoa giấy vàng trên có bốn chữ “vô cùng thương tiếc”.
Khiếp Phong đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Tiểu Xuyên hay một cảnh sát nào khác.
Các nhân vật lãnh đạo cốt cán của thành phố đều có mặt trong lễ tang: bí thư, phó chủ tịch, chủ nhiệm ủy ban hành chính, cục trưởng cục nhà đất, ngoài ra còn có một vài lãnh đạo ngân hàng và các ông chủ lớn trong giới bất động sản như tổng giám đốc Ngô Thi tập đoàn Gia Úc, chủ tịch HĐQT tập đoàn Vạn Đạc... và bạn bè thân hữu của Hồ Quốc Hào lúc còn sống... Tất cả lên đến hơn hai trăm người. Đám ký giả lia ống kính quay, chụp toàn bộ lễ tang, ánh đèn chớp lóe sáng. Nhiếp Phong cũng bỏ chiếc máy ảnh trong chiếc túi vải đeo trên vai của mình ra, anh mở nắp ống kính từ tốn gia nhập vào đội ngũ cùng các đồng nghiệp.
Giọng nữ điều hành lễ tang tiếp tục vang lên.
“Xin mời các vị khách tạm thời tắt máy di động chỉnh đốn trang phục, nghi thức tiễn biệt di thể ông Hồ Quốc Hào bắt đầu”.
“Tất cả hướng về phía di hài mặc niệm...”.
Khúc nhạc điều được tấu lên, mọi người đều cúi thấp đầu mặc niệm.
Nghi thức mặc niệm kết thúc, người phụ nữ điều hành mặc chiếc quần trắng đứng trước micro đặt ở bên phải lề đường, đối diện với những người đến phúng viếng chậm rãi đọc điện chia buồn của các cơ quan, đoàn thể và cá nhân.
Trong lễ đường vang vang giọng nói của chị ta.
“Hồ Quốc Hào tiên sinh thiên cổ - Tập đoàn... kính viếng”.
“Mãi nhớ đến Chủ tịch Hồ Quốc Hào - Công ty TNHH... kính viếng”.
“Địa ốc Lĩnh Nam vô cùng thương tiếc - Hiệp hội... kính viếng”.
Tiếp sau đó là điếu văn của lãnh đạo công ty.
Phó tổng giám đốc Địa Hào Trí Nghiệp, Châu Chính Hưng thay mặt tập đoàn đọc lời điếu, nội dung chủ yếu vẫn là đánh giá công lao to lớn của Hồ Quốc Hào lúc sinh thời. Chu Mỹ Phượng hôm nay mặt chiếc váy dài màu đến đứng hàng đầu tiên khuôn mặt đau buồn bi thương.
Chung Đào đứng cạnh Châu Chính Hưng, thái độ cung kính nghiêm trang.
A Anh và một số cán bộ quản lý trong tập đoàn đeo băng đen thần sắc kính cẩn.
Cúi đầu, mặc niệm. A Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn ngân ngấn lệ.
Sau lời điếu tử, trong khúc nhạc tiễn biệt cất lên, những người đến phúng viếng đi một vòng quanh linh cữu Hồ Quốc Hào từ biệt lần cuối, đó chính là phút cao trào của cả buổi lễ truy điệu.
Di thể Hồ Quốc Hào được đặt trong chiếc áo quan, bốn phía phủ đầy hoa tươi. Khuôn mặt người chết đã được trang điểm nên nét mặt có nhiều thay đổi. A Anh chăm chú nhìn ông ta.
Chu Mỹ Phượng dừng lại trước di thể Hồ Quốc Hào, nhìn thoáng một lát, hai dòng lệ tuôn trào, cô lấy khăn mùi xoa chấm chấm khóe mắt, bịt miệng lại bật lên tiếng khóc khe khẽ.
Trong phút chốc mọi người đều đồng cảm với nỗi đau mà bà quả phụ đang trải qua. Châu Chính Hưng chậm rãi dừng bước trước quan tài, khom người mặc niệm. Khi nhìn thấy ông chủ, đối tác làm ăn... đồng thời cũng là kẻ luôn cản trở và cướp đoạt sự nghiệp, tình cảm của mình giờ đây đang nằm trong tấm áo quan trong suốt bằng kính chuẩn bị bay lên thiên quốc. Không biết trong thời khắc này anh ta nghĩ gì...
Bí thư, phó chủ tịch, chủ nhiệm ủy ban hành chính, cục trưởng cục nhà đất... những vị tai to mặt lớn lần lượt đứng trước linh cữu mặc niệm sau đó là bắt tay, an ủi chia sẻ với gia quyến.
Tiếp sau đó là tổng giám đốc tập đoàn Gia Ức, Ngô Thi, ông Lỗ chủ tịch Vạn Đạt, hai người song hành cùng nhau đứng trước di thể một người mới hôm nào còn hô mưa gọi gió điều hành cả tập đoàn hùng mạnh Địa Hào Trí Nghiệp nói lời cáo biệt.
Hồng Diệc Minh theo sau hai người đó, ông ta bước lên phía trước hướng về phía quan tài cúi lạy ba lần. Theo lý mà nói, cái chết bất ngờ của Hồ Quốc Hào tạo thuận lợi rất nhiều cho cuộc cạnh tranh trên thương trường mà người hưởng lợi không ai khác ngoài ông ta. Nhưng không biết tại sao, Nhiếp Phong đưa mắt quan sát, anh cảm thấy trong giây phút này ông chủ của Đại Đông có chút gì đó thật sự đau buồn.
Chung Đào bước phía sau, hôm nay anh ta mặc bộ đồ trắng, cũng đeo băng đen, khuôn mặt nghiêm cẩn.
Trước di hài Hồ Quốc Hào anh khom người, A Anh không rời mắt khỏi anh ta.
Mọi người trong tập đoàn đều biết, khi còn sống Hồ Quốc Hào có cái ân trọng dụng và đãi ngộ đặc biệt đối với Chung Đào. Chức vụ trợ lý chủ tịch HĐQT tuy rất nhỏ nhưng lại có thực quyền. Đáng tiếc giờ đây chỗ dựa vững chắc của anh ta đã mất, tiền đồ thật đáng lo ngại.
Khi Chung Đào cúi đầu mặc niệm, A Anh chợt nhận ra trong tích tắc khóe miệng Chung Đào khẽ run lên nhếch mép như kiềm chế vì đau khổ cùng cực, lại vừa giống như một nụ cười.
Chung Đào quay người dợm bước bất chợt chạm phải ánh mắt của Hồng Diệc Minh.
Hồng Diệc Minh gật đầu chào, Chung Đào liếc nhẹ một cái. Đôi mắt anh ta nhìn vào hư vô, thái độ khá phức tạp, phảng phất có ảo giác lướt qua.
“A a a...!!!”. Chung Đào dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lúc đầu còn mạnh sau đó yếu dần rồi biến mất dưới vực sâu đen ngòm, âm thanh đó như bị địa ngục nuốt chửng. Sau đó núi rừng âm u trở lại tĩnh lặng, sư tĩnh tặng đến đáng sợ.
“Cường Tử... Cường Tử...”, tiếng gọi dội vào vách núi, vọng lại như những mũi dao xuyên vào tim phổi.
Nhiếp Phong chợt nhận ra như ánh mắt Chung Đào có gì đó thật đặc biệt.
Hồng Diệc Minh không hề nhận ra, ông ta quay người tiến về phía Chu Mỹ Phượng đưa tay ra bắt, nói vài câu an ủi: “Mong bà nhanh chóng vượt qua nỗi đau này!”.
“Cảm ơn ông!”.
Chu Mỹ Phượng cúi đầu nước mắt giàn giụa.
Đúng mười một giờ nghi thức tiễn biệt Hồ Quốc Hào kết thúc.
Đúng lúc này một sự kiện bất ngờ xảy ra.
Khi nhân viên nhà tang lễ chuẩn bị đưa thi hài Hồ Quốc Hào vào lò hỏa thiêu, một chiếc xe màu vàng đỗ lại ngay trước cửa đại lễ đường.
Cửa xe bật mở, hai người đàn ông mặc đồ màu vàng, tay đeo găng trắng cẩn thận nhấc vòng hoa lớn màu xanh kỳ bí đưa vào lễ đường.
Tất cả mọi người hiếu kỳ dõi theo.
Chiếc vòng hoa đó hình dáng và màu sắc thật đặc biệt, cánh hoa màu tím xanh, nhị hoa màu vàng, hình dáng giống như chiếc chuông gió, trong vẻ đẹp kỳ lạ của nó lộ ra nét kỳ quái.
Đám nhà báo theo dõi lễ tang vội vây tròn lấy chiếc vòng hoa lạ kỳ đó hết quay rồi chụp.
Vòng hoa thật quái đản. Ánh mắt mọi người lộ rõ vẻ kinh ngạc song đều không biết đó là loại hoa gì.
Hai người đàn ông mặc đồng phục vàng kính cẩn đặt vòng hoa xuống ngang trước linh cữu Hồ Quốc Hào, một người trong đó rút từ trong túi áo một tờ hóa đơn đưa cho người chủ lễ ký nhận.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ câu đối trên vòng hoa đó.
Nét chữ thô màu đen được viết trên nền lụa trắng.
Câu đối trên: Hùng tâm, dã tâm, hoa tâm tâm trung hữu số.
Câu đối dưới: Bá khí, đảm khí, phỉ khí ngao vân thiên.
Câu đối ngang: Tử đắc kỳ sở (chết có ý nghĩa).
Tiếng ồn ào nổi lên, khung cảnh hỗn loạn, mọi người đưa mắt nhìn nhau với đủ mọi sắc thái tình cảm, tiếng bàn tán xôn xao, buổi lễ truy điệu trở nên ầm ĩ như một cái chợ.
Nhiếp Phong lấy máy ảnh chụp lấy một bức, anh không quên quan sát phản ứng của từng người,
Đây là một vòng hoa cực kỳ bất kính, các câu đối hàm chứa ẩn ý xả giận và chế giễu, không hiểu Hồ Quốc Hào khi còn sống gây thù chuốc oán với ai.
Châu Chính Hưng nén giận đứng nguyên một chỗ bất động, Hồng Diệc Minh có chút thất thần, Chung Đào dường như không biểu lộ cảm xúc gì cả.
Nhiếp Phong hứng thú đưa mắt nhìn xung quanh, vài nhân viên cảnh sát không biết từ đâu xuất hiện.
Đội trưởng Thôi, Tiểu Xuyên và Đào Lợi đều mặc thường phục, họ mời hai người đưa vòng hoa vào phòng nghỉ bên cạnh lễ đường làm việc. Thực ra họ cũng vừa mới đến đây. Tiểu Xuyên và Nhiếp Phong hội ý với nhau bằng những cái gật đầu. Tại gian phòng nghỉ của nhà tang lễ đội trưởng Thôi tra hỏi hai gã vừa mang vòng hoa kỳ dị đến.
Theo như lời khai của họ, vài ngày trước có một cuộc điện thoại đặt vòng hoa này. Khách hàng là một phụ nữ. Bà ta yêu cầu đúng mười một giờ trưa ngày hôm nay mang vòng hoa đến đây, màu sắc của hoa, nội dung câu đối đều được người phụ nữ hướng dẫn thông qua điện thoại.
Sau lưng áo hai người đó có in dòng chữ “Hoa nghệ lễ nghi”. Đây là một công ty rất lớn tại Bằng Thành chuyên về hoa sẵn sàng vận chuyển phục vụ theo yêu cầu khách hàng, bao gồm các loại hình dịch vụ lẵng hoa trong các dịp khánh tiết, vòng hoa đám ma, diện hoa...
“Là một phụ nữ ư?”. Đội trưởng Thôi chợt mường tượng khuôn mặt lạnh tanh của Chu Mỹ Phượng.
Trái tim căm hờn của phụ nữ thật đáng sợ!
“Công ty các anh không cảm thấy nội dung của vòng hoa này thật kỳ dị à?”.
“Chẳng cảm thấy gì cả, còn có người kì dị hơn... tôn chỉ của chúng tôi là phục vụ khách hàng hết lòng”.
“Thế tức là chỉ cần có tiền là được! Mang vòng hoa này đến đây các anh kiếm được bao nhiêu?”.
“Do đây là vòng hoa đặc biệt nên số tiền cũng khá lớn, tất cả là sáu trăm sáu mươi sáu tệ”.
“Thật quá đắt!”. Đào Lợi buột miệng.
“Tiền được thanh toán theo cách nào?”.
“Khách hàng giao cho một đứa trẻ mang đến
“Đứa trẻ trông như thế nào?”.
“Khoảng gần mười tuổi, giống như học sinh tiểu học vậy”.
Theo lời khai của họ, đứa bé đó cũng không quen biết người phụ nữ ấy, chỉ tình cờ gặp ở poste điện thoại. Bà ta cho nó mười tệ rồi bảo đem phong bì dán kín đến cửa hàng.
“Được rồi, các anh có thể đi”.
Tiểu Xuyên ghi lại tên và số điện thoại của họ, sau đó cậu mở cửa cho họ bước ra.
Sau khi hai gã đó rời khỏi đội trưởng Thôi đăm chiêu suy nghĩ.
Vòng hoa thần bí, câu đối kỳ lạ, tất cả đều được đặt trước và vận chuyển bằng chiếc xe bus cỡ nhỏ - Khách còn hẹn đúng mười một giờ... Rốt cuộc người phụ nữ bí ẩn đó là ai?
5
Tòa nhà Địa Hào hai mươi tư tầng.
Chu Mỹ Phượng bước vào phòng làm việc của chủ tịch HĐQT, cô quăng chiếc túi xách sang bên rồi buông người xuống chiếc ghế sofa bằng da thật màu vàng nhạt.
Hôm nay cô mặc bộ đầm màu tro, vừa khít khuôn người nom rất trang nhã và xinh đẹp. Vẻ mặt khá bình thản, dường như qua một đêm đau khổ bi thương trong lễ tang Hồ Quốc Hào cô đã hồi phục trở lại, cử chỉ dáng điệu lồ lộ vẻ đẹp của người phụ nữ hiện đại.
Chu Mỹ Phượng quan sát xung quanh. Căn phòng làm việc của Hồ Quốc Hào thật sang trọng, tính ra cô mới chỉ có vài lần bước vào đây và lúc nào cũng có cảm giác ức chế. Kể từ khi Hồ Quốc Hào xảy ra chuyện, chẳng có ai tới đây để sắp xếp lại di vật của ông ta. Căn phòng vẫn giữ nguyên hiện trạng. Con cá sấu bằng gỗ trên bàn, chiếc tủ kính bày đồ lưu niệm, chiếc cúp giải thưởng lóe lên sắc sáng lạnh khi bị ánh nắng chiếu vào. Cô đột nhiên có cảm giác căn phòng trở nên trống trải.
A Anh đã nói cho cô biết căn phòng này được giữ y nguyên cho tận đến lúc cô bước chân vào đây. Ngày hôm qua, sau khi di thể Hồ Quốc Hào được hỏa táng cô đã trở thành vị chủ nhân thực sự của vương quốc Địa Hào. Dưới con mắt của nhiều người việc đó đã trở thành việc tất nhiên. Thế nhưng cô hoàn toàn không có cái hùng tâm và dã tâm của Hồ Quốc Hào… lại không mấy hứng thú với việc kinh doanh bất động sản, làm sao có thể lèo lái con thuyền Địa Hào cho được.
Đúng lúc này A Anh bước vào, cô thư ký riêng khép nép nói.
“Cô Chu, các thành viên trong HĐQT đã được thông báo, chín giờ chính thức mở cuộc họp”.
“Thế còn phó tổng giám đốc Châu?”.
“Ông ấy vừa gọi điện, nói là đang trên đường đến đây”.
“Đã báo cho Chung Đào chưa?”.
“Rồi ạ!”.
“Tôi nghỉ ngơi một lát, cô pha giúp tôi một tách cà phê nhé!”.
“Vâng”.
A Anh lui bước.
Một lát sau cô đem đến cho Chu Mỹ Phượng một tách cà phê nóng sau đó đóng cửa nhẹ nhàng bước ra. Trong tích tắc khi khép cửa ánh mắt cô khẽ liếc về phía chiếc cúp bày trong tủ kính.
Trong căn phòng trợ lý chủ tịch HĐQT trước giờ tổ chức cuộc họp HĐQT.
Chung Đào mở ngăn kéo bên trái bàn viết, ở đó có để một gói phủ bên ngoài là lớp nhung màu xanh bên trong là chiếc hộp dài, anh cầm nó trong tay vỗ nhè nhẹ.
Thần kinh Chung Đào căng lên như đang vỗ vào trái tim mình, anh cẩn thận mở tấm nhung xanh bên ngoài, trong đó là một chiếc đàn acmonica cũ, đã bị biến dạng do bị lửa thiêu, thanh vỏ ngoài và rãnh đàn đều bị cháy chỉ còn lại xác thép và gỉ sắt.
Chung Đào nhắm mắt lại, anh dường như đang lắng nghe âm thanh du dương của tiếng kèn acmonica.
Sắc xanh lè của ngọn lửa, tiếng thét gào xé tâm can…
Khi anh mở mắt ra khuôn mặt đã nhòa nước mắt.
“Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là vì chưa đến nỗi đau thương”. Nào ai biết được trong thời khắc này trái tim Chung Đào đang nhỏ máu…
Có tiếng gõ cửa, là A Anh đến thông báo thời gian họp HĐQT.
“Trợ lý Chung, cô Chu mời anh đến dự cuộc họp”.
“Tôi sẽ đến ngay”.
Chung Đào thu dọn lại chiếc hộp rồi bỏ vào ngăn kéo khóa lại cẩn thận.
Anh đẩy cửa, hướng về phía phòng hội nghị rảo bước. Buổi họp HĐQT hôm nay có tính quyết định đến vận mệnh Địa Hào Trí Nghiệp cũng như quyết định đến số phận chìm nổi của mỗi thành viên cao cấp trong công ty. Chung Đào đã sớm chuẩn bị sẵn tinh thần “chống đối đến cùng”, thậm chí là sẵn sàng bàn giao chức vụ của mình.
Hồ Quốc Hào chết đi, có ở lại Địa Hào hay không đối với anh không còn ý nghĩa. Chỉ là anh vẫn còn một việc cần phải hoàn thành nốt.
Trên chiếc bàn bầu dục trong phòng hội nghị được tô điểm bởi những bát hoa tươi. Hiện đang tạm giữ chức chủ tịch HĐQT, bà góa Chu Mỹ Phượng, phó tổng giám đốc Châu Chính Hưng và những nhân vật tai to mặt lớn khác trong tập đoàn đều đã có mặt đầy đủ. Mọi người hờ hững lật giở tài liệu hội nghị để phía trước mặt. A Anh hôm nay mặc váy đen, mái tóc búi cao phía sau đầu. Cô sắp xếp đống tài liệu chuẩn bị cho công việc thư ký cuộc họp của mình.
Chung Đào hướng về phía Chu Mỹ Phượng và mọi người gật đầu tỏ ý chào, sau đó ngồi xuống.
Đúng chín giờ cuộc họp HĐQT bắt đầu.
Cuộc họp do phó tổng giám đốc Lý Đông Bảo, một người dáng béo phệ chủ trì.
Địa Hào Trí Nghiệp là công ty TNHH, Hồ Quốc Hào chiếm 54% cổ phần, Châu Chính Hưng chiếm 36% cổ phần, 10% còn lại thuộc về một số cổ đông khác là tầng lớp quản lý trong công ty. HĐQT gồm có bảy người Hồ Quốc Hào (đại diện tư cách pháp nhân, chủ tịch HĐQT kiêm tổng giám đốc), Châu Chính Hưng (phó chủ tịch HĐQT, phó tổng giám đốc thường vụ), Lý Đông Bảo (phó tổng giám đốc kinh doanh), Chung Đào (trợ lý chủ tịch HĐQT kiêm trưởng phòng hành chính), Hoàng Lợi Hồng (trưởng phòng tài vụ), Lưu Gia Lực (trưởng phòng kinh doanh), Dư Minh (trưởng phòng kế hoạch). Trong đó Lý Đông Bảo, Lưu Gia Lực được coi là người của Châu Chính Hưng, Lý được Châu Chính Hưng cất nhắc lên chức vụ hiện thời nên có thể nói là trung thành tuyệt đối với anh ta, còn ba người Chung Đào, Hoàng Lợi Hồng, Dư Minh đều là tâm phúc của Hồ Quốc Hào, ngoài ra còn một người nữa chưa kể đến là A Anh, nữ thư ký riêng của Hồ Quốc Hào.
Vấn đề đầu tiên được đưa ra trong cuộc họp là bầu chủ tịch HĐQT mới.
Hồ Quốc Hào chết đột ngột, không để lại di chúc. Căn cứ vào quy định của pháp luật, 54% cổ phần trong công ty cũng như toàn bộ bất động sản và động sản của ông ta đều thuộc sở hữu của người vợ góa Chu Mỹ Phượng.
Việc bầu chủ tịch HĐQT chỉ còn là hình thức bởi nó nghiễm nhiên thuộc về tay Chu Mỹ Phượng. Mọi thủ tục về đại diện tư cách pháp nhân đã được trình lên Cục quản lý hành chính công thương.
Vấn đề thứ hai của cuộc họp là bầu tổng giám đốc tập đoàn.
Tổng giám đốc là người lãnh đạo toàn bộ Địa Hào, cũng là người có thực quyền điều hành mọi hoạt động của công ty. Chính vì vậy việc bầu bán diễn ra không hề suôn sẻ, có hai luồng ý kiến trái chiều. Ý kiến thứ nhất thuộc phái trung thành với Hồ Quốc Hào đưa ra, Chu Mỹ Phượng sẽ đảm nhiệm luôn chức vụ này để tập trung quyền lực giống như Hồ Quốc Hào đã làm thống nhất cả ba vị trí lãnh đạo cao nhất là đại diện pháp nhân, chủ tịch HĐQT kiêm tổng giám đốc.
Thế nhưng ý kiến này bị phái Châu Chính Hưng kịch liệt phản đối, họ nhận định thời Hồ Quốc Hào bắt đầu lập nghiệp đã đi qua từ lâu rồi, hiện nay tập đoàn đang đi vào ổn định và phát triển, chủ tịch HĐQT không cần đảm nhiệm thêm chức vụ tổng giám đốc, tránh hiện tượng quyền lực quá tập trung vào một cá nhân, dễ đưa ra những quyết sách sai lầm gây phương hại đến công ty.
Hai bên đều kiên quyết bảo vệ chính kiến của mình không bên nào nhượng bộ.
Đúng lúc này Châu Chính Hưng mới sử dụng đến con át chủ bài, công khai toàn bộ những bí mật trong nội bộ công ty mà ngay cả các thành viên HĐQT cũng không được biết, đó là hiện nay Địa Hào đang gánh một khoản nợ khổng lồ.
Châu Chính Hưng yêu cầu trưởng phòng tài vụ Hoàng công bố mọi chương mục, trước đây tình hình tài chính của tập đoàn đều do một tay Hồ Quốc Hào nắm giữ, mọi ghi chép tài chính của Địa Hào dù to hay nhỏ trưởng phòng Hoàng chỉ được phép báo cáo trực tiếp với Hồ Quốc Hào. Bên ngoài nói rằng Địa Hào mạnh lắm, luôn đứng đầu trong các công ty bất động sản cũng chỉ là những lời đồn thổi, rốt cuộc Địa Hào có bao nhiêu tài sản, cho vay bao nhiêu, nợ nần lớn thế nào thì ngay cả tầng lớp quản lý trong nội bộ công ty cũng không thể biết rõ. Căn cứ vào những tài liệu mà trưởng phòng Hoàng đưa ra việc cạnh tranh đấu thầu dự án “Điền Đông Bối” với công ty Đại Đông chỉ là mặt hình thức, trên thực tế đây là thủ thuật tài chính khéo léo, miếng đất đó đã được mua bán trao tay vòng vèo…
Trưởng phòng Hoàng mở cặp nhựa màu vàng để tập tài liệu thống kê tình hình tài chính công ty lên bàn.
Anh ta khái quát lại rồi đọc những phần trọng tâm, căn cứ vào bản báo cáo tài chính dài mười lăm trang khóa sổ ngày hai mươi tư tháng sáu, cái ngày Hồ Quốc Hào tử nạn. Số dư tài khoản, hối phiếu dư nợ, tín chấp ngân hàng, tài khoản thế chấp (hối phiếu…) trong các ngân hàng của tỉnh tính theo đồng nhân dân tệ lần lượt là 19.329 vạn tệ, 2.175 vạn tệ, 7.197 vạn tệ, 13.328 vạn tệ, tổng cộng 42.029 vạn tệ. Ngoài 2.175 vạn tệ tín chấp ngân hàng không thể xác định được là đã thực hiện hay chưa. Số nợ chưa thanh khoản trong các ngân hàng của Địa Hào Trí Nghiệp khoản 39.854 vạn tệ.
Tổng tài sản của Địa Hào trị giá 4.060 triệu vạn tệ, khoản nợ gần 400 triệu. Nửa cuối năm nay cần phải trả 8.565 vạn tệ.
Trưởng phòng Hoàng đọc xong, gập tài liệu lại.
Thì ra Địa Hào sớm đã bị Hồ Quốc Hào đục rỗng.
Tất cả mọi người có mặt trong cuộc họp chấn động.
“Thế còn số tiền mua ‘Điền Đông Bối’?”.
“Mua ‘Điền Đông Bối’, thực chất là một trò lừa đảo. Kế hoạch của chủ tịch Hồ Quốc Hào là muốn rũ bỏ mọi trách nhiệm”.
Trưởng phòng Hoàng tránh ánh mắt Chung Đào, thái độ có chút ái ngại.
Chung Đào dường như cũng nhận ra thái độ “trở giáo” của ông ta.
Chu Mỹ Phượng vẫn bình tĩnh kỳ lạ. Cô hoàn toàn không hề lo lắng, cũng không phản đối gay gắt trước các số liệu mà trưởng phòng Hoàng trình bày, khuôn mặt cô không biểu lộ tình cảm gì cũng như chẳng thèm nói vài câu biện hộ. Hình như tất cả mọi việc đều không liên quan đến cô hoặc giả cô đã sớm có dự tính từ trước.
Châu Chính Hưng tự tin nói với tất cả những người trong HĐQT: “Tôi đã có biện pháp chấn hưng lại Địa Hào”.
Về số tiền 8.565 vạn tệ phải trả ngân hàng, Châu Chính Hưng nói rõ đã đàm phán với bạn bè trong giới tài chính ở phố Đông Thượng Hải. Có thể nói vấn đề đó đã được giải quyết. Điều kiện là thế chấp miếng đất bỏ hoang lâu ngày không sử dụng của Địa Hào. Đối với công ty việc này vô cùng có lợi, một mũi tên trúng hai đích. Hồ Quốc Hào giã từ thế giới chưa được mười ngày, Châu Chính Hưng vực dậy một công ty đang đứng trên bờ vực phá sản. Khả năng đối phó với mọi tình hình nguy cấp của anh khiến người ta phải thật sự khâm phục.
Tất cả biểu quyết nhất trí thông qua Châu Chính Hưng sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.
Cuộc họp HĐQT kết thúc, Chu Mỹ Phượng thay thế Hồ Quốc Hào đảm nhiệm chức chủ tịch HĐQT, đại diện tư cách pháp nhân. Do cô tuyên bố không hiểu biết về hoạt động của công ty, chức chủ tịch HĐQT trên thực tế chỉ là trên danh nghĩa. Châu Chính Hưng được bầu làm tổng giám đốc, chính thức trở thành người đứng đầu tập đoàn.
Mọi người vỗ tay tiến đến chúc mừng Châu Chính Hưng.
Lý Đông Bảo đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc thường vụ, điều hành công việc thường ngày. Các chức vụ cũ của các thành viên trong HĐQT được giữ nguyên như cũ. Trái với dự liệu của mọi người, sau khi nhậm chức Châu Chính Hưng bổ nhiệm Chung Đào làm phó tổng giám đốc kinh doanh, thay thế vị trí của Lý Đông Bảo.
A Anh ngước mắt nhìn dường như muốn đánh giá thái độ mỗi gương mặt trong phòng.
Về số tiền 8.565 vạn tệ phải trả ngân hàng, Châu Chính Hưng nói rõ đã đàm phán với bạn bè trong giới tài chính ở phố” Đông Thượng Hải. Có thể nói vấn đề đó đã được giải quyết. Điều kiện là thế chấp miếng đất bỏ hoang lâu ngày không sử dụng của Địa Hào. Đối với công ty việc này vô cùng có lợi, một mũi tên trúng hai đích. Hồ Quốc Hào giã từ thế giới chưa được mười ngày, Châu Chính Hưng vực dậy một công ty đang đứng trên bờ vực phá sản. Khả năng đối phó với mọi tình hình nguy cấp của anh khiến người ta phải thật sự khâm phục.
Tất cả biểu quyết nhất trí thông qua Châu Chính Hưng sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc.
Cuộc họp HĐQT kết thúc, Chu Mỹ Phượng thay thế Hồ Quốc Hào đảm nhiệm chức chủ tịch HĐQT, đại diện tư cách pháp nhân. Do có tuyên bố không hiểu biết về hoạt động của công ty, chức chủ tịch HĐQT trên thực tế chỉ là trên danh nghĩa. Châu Chính Hưng được bầu làm tổng giám đốc, chính thức trở thành người đứng đầu tập đoàn.
Mọi người vỗ tay tiến đến chúc mừng Châu Chính Hưng.
Lý Đông Báo đảm nhiệm chức phó tổng giám đốc thường vụ, điều hành công việc thường ngày. Các chức vụ cũ của các thành viên trong HĐQT được giữ nguyên như cũ. Trái với dự liệu của mọi người, sau khi nhậm chức Châu Chính Hưng bổ nhiệm Chung Đào làm phó tổng giám đốc kinh doanh, thay thế vị trí của Lý Đông Bảo.
A Anh ngước mắt nhìn dường như muốn đánh giá thái độ mỗi gương mặt trong phòng.
Lần thăng chức này không chỉ cô mà không ít người cảm thấy ngạc nhiên, ngay cả Chung Đào cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Đây mới đúng là đòn cao tay của Châu Chính Hưng. Nói đó là sự độ lượng hay biện pháp ổn định giữ gìn hòa khí trong công ty cũng chẳng hề sai. Không rõ việc sắp xếp nhân sự lần này liệu có phải là do Châu Chính Hưng và Chu Mỹ Phượng đã bàn bạc từ trước hay không. Song có lẽ cách Châu Chính Hưng đối xử với những người thuộc phái chủ tịch HĐQT chính là điều kiện trao đổi mà Chu Mỹ Phượng đưa ra để từ bỏ việc đảm nhiệm chức tổng giám đốc. Điều này bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Mục đích cuối cùng vẫn là ổn định đại cục, thu hút nhân tâm.
Mọi việc diễn ra thật dễ dàng. Châu Chính Hưng đã chứng tỏ được khả năng bản lĩnh của ông chủ mới!
Trong tất cả sự việc diễn biến vừa qua, nhất cử nhất động của Chu Mỹ Phượng, người nắm 54% cổ phần đều có quan hệ đến toàn cục. Song thái độ của cô rất bình thản, giống như Nữ hoàng Anh chứ không phải thủ tướng Anh Thatcher[1]. Chẳng qua mọi người trong phái chủ tịch HĐQT đều biết bà tân chủ tịch HĐQT từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến công việc kinh doanh của tập đoàn, đồng thời cũng không hề có tham vọng lớn. Nhìn ở một góc độ khác nếu như Chu Mỹ Phượng dựa vào số cổ phiếu tuyệt đối của mình cố giữ lấy cái chức tổng giám đốc cô liệu có đủ sức đảm nhiệm? Hoặc là Châu Chính Hưng liệu có toàn tâm toàn ý phò trợ giúp đỡ bà quả phụ Hồ Quốc Hào? A Anh thầm nghĩ: Chị ta quả là một phụ nữ thông minh.
Chỉ cần dựa vào những điều trên Châu Chính Hưng cũng đã có thể nhẹ nhàng thâu tóm toàn bộ Địa Hào Trí Nghiệp.
Trở thành nhân vật có quyền lực cao nhất tại Địa Hào Trí Nghiệp, quyết định đầu tiên Châu Chính Hưng đưa ra là xóa bỏ dự án đấu thầu Điền Đông Bối.
Đấy chính là việc thứ ba trong cuộc họp HĐQT: Thảo luận quyết định số phận dự án Điền Đông Bối.
Chung Đào chủ trương vẫn giữ nguyên kế hoạch cũ bởi giới đầu tư trong ngành bất động sản nhận định đây là vùng đất có rất nhiều tiềm năng. Vấn đề tài chính để thực hiện cũng không quá lớn. Thế nhưng Châu Chính Hưng nói thẳng: “Việc trước mắt đặt lên hàng đầu là trả nợ ngân hàng, dự án Điền Đông Bổi phải ba, bốn năm nữa mới có thể nhìn thấy lợi nhuận”.
Đa số thành viên trong HĐQT đều nghiêng về ý kiến này. Kế hoạch về dự án khu nhà ở, biệt thự ven biển mà Hồ Quốc Hào dồn hết tâm sức cuối cùng đã bị phủ quyết.
Chung Đào cũng đành bó tay.
Chu Mỹ Phượng không hề đưa ra ý kiến nào. Cuộc họp HĐQT hình thành lên một cục diện cực kỳ đặc biệt: Chỉ cần Chu Mỹ Phượng từ bỏ vai trò của mình thì có nghĩa là Châu Chính Hưng nắm toàn quyền tuyệt đối.
Khuôn mặt A Anh trở nên khó coi, Chu Mỹ Phượng đường đường trên cương vị là chủ tịch HĐQT lại phó thác mọi quyền hành cho Châu Chính Hưng, Chung Đào được đối phương đưa vào thế “há miệng mắc quai” nên cũng phải ngồi yên, trưởng phòng Hoàng ngay trong giờ phút quan trọng cũng đã “trở giáo”... Cô chỉ còn biết đứng yên nhìn sự nghiệp, tham vọng cũng như tài sản tích cóp của Hồ Quốc Hào bị những người được ông ta coi là thân cận, tâm phúc giày xéo, chà đạp lên, nếu nói đó là nỗi thống khổ thì chi bằng nói đó là sự khinh rẻ và căm hờn đang trào dâng trong cô.
6
Cục công an khu Y, phòng làm việc đội cảnh sát hình sự.
Đội trưởng Thôi và các thành viên cùng nhau nghiên cứu vụ án. Cục trưởng Ngũ đích thân kiểm tra. Nhiếp Phong cũng ngồi bên lắng tai nghe ngóng tin tức.
Buổi họp tập trung nghiên cứu sự việc chiếc vòng hoa bí ẩn. Mọi ý kiến phân tích, dự đoán đều được đưa ra.
Cục trưởng Ngũ phát biểu: “Phân tích nội dung của câu đối và thời gian đưa vòng hoa đến, kẻ táo tợn đó không chỉ biết nội tình tập đoàn Địa Hào Trí Nghiệp mà còn rất am hiểu tính cách của Hồ Quốc Hào. Vì vậy không thể loại trừ đây là kẻ nằm ngay trong nội bộ công ty”.
“Tôi tán thành ý kiến của cục trưởng Ngũ”. Đội trưởng Thôi tiếp lời “Tôi cảm thấy đối tượng đáng nghi nhất là Chu Mỹ Phượng”.
“Bà vợ góa của Hồ Quốc Hào, Chu Mỹ Phượng?”.
“Người đàn bà này không hề đơn giản, ngay từ đầu tôi đã có cảm giác phản ứng của cô ta trước cái chết của chồng hoàn toàn lãnh đạm, không giống với những người khác”.
Dựa trên phán đoán của đội trưởng Thôi, mọi nghi ngờ tập trung cả vào Chu Mỹ Phượng.
“Còn nữa, vì sao lại dùng hoa tử la lan để làm vòng hoa, chắc chắn là hàm chứa ẩn ý gì đó”.
Đội trưởng Thôi châm một điếu Hồng Tháp Sơn, nhà khói mù mịt: “Không biết các cậu có chú ý không? Túi xách Chu Mỹ Phượng sử dụng cũng màu tím. Về mặt này nhất định có mối liên hệ... Đối với thói trăng hoa của Hồ Quốc Hào người căm giận nhất là ai? Đó chính là Chu Mỹ Phượng”.
“Hơn nữa, mọi chuyện thầm kín của Hồ Quốc Hào cô ta là người rõ nhất”. Trịnh Dũng phụ họa.
Cũng có người đưa ra nghi ngờ khác, nhưng lý do đưa ra không có sức thuyết phục.
“Tôi không hề đồng ý với phân tích của đội trưởng”. Đào Lợi thẳng thắn nói: “Tôi cảm thấy nhận định vòng hoa kỳ lạ đó là do Chu Mỹ Phượng quá căm giận đặt mang đến hoàn toàn là suy diễn. Cô ta là gia chủ của buổi lễ truy điệu, vòng hoa này xuất hiện chỉ làm xấu mặt cô ta mà thôi”,
“Tôi cũng nghĩ như vậy”. Tiểu Xuyên tán thành quan điểm của Đào Lợi, “Nếu như Chu Mỹ Phượng tham gia âm mưu giết Hồ Quốc Hào thì cô ta càng không dám để lộ thân phận, làm thế khác nào tự châm lửa đốt mình”.
Nhiếp Phong gật đầu có ý tán thành ý kiến của Tiểu Xuyên.
Vòng hoa tang đó rõ ràng là rất kỳ lạ.
“Sự chế giễu của những người trong giới kinh doanh bất động sản? Những kẻ thích tạo tình huống gây cười?
“Sự châm biếm, vui mừng trước tai họa của đối thủ cạnh tranh”.
“Hay là có kẻ muốn định công luận tội Hồ Quốc Hào ngay cả khi ông ta đã nằm trong áo quan”.
Dường như tất cả đều không đúng, dường như đó là một lời nguyền rủa...
Nhưng xem ra kiến giải của đội trưởng Thôi vẫn chiếm thế chủ đạo. Nhiếp Phong không thể tranh cãi lại.
“Nhà báo Nhiếp! Cậu nhận xét về vòng hoa kỳ lạ đó như thế nào?”. Không ngờ cục trưởng Ngũ lại quay đầu sang hỏi Nhiếp Phong.
“Tôi...”. Nhiếp Phong cười khổ, cố tỏ ra ngắc ngứ.
Anh không muốn kích động quyền uy của đội trưởng Thôi, thực chất mà nói là không muốn chọc vào tính tự tôn của anh ta.
“Tiểu Xuyên nói lúc đó cậu cũng có mặt tại lễ tang, không sao đâu, cứ trình bày quan điểm của cậu xem sao”. Cục trưởng Ngũ nhắc thêm một lần nữa.
“Tôi không dám múa rìu qua mắt thợ, thật là không phải!”. Nhiếp Phong mào đầu khiêm tốn “Đối với việc phá án tôi lại là người ngoại đạo...”.
“Nhà báo Nhiếp không nên khách khí quá”. Đào Lợi ngồi đối diện với anh ra sức cổ vũ.
Nhiếp Phong ngẩng đầu lên, đằng hắng một tiếng rồi nhỏ nhẹ nói: “Tôi cảm thấy muốn phán đoán sự việc này thì trọng yếu cần phải làm rõ vòng hoa ấy truyền đạt thông điệp gì?”.
Tiểu Xuyên và Đào Lợi hưng phấn chăm chú nhìn anh.
“Trước hết phải khẳng định vòng hoa đó không phải hoa tử la lan. Tử la lan thuộc họ cây hoa chữ thập, cánh hoa nhỏ hình dáng giống như đinh hương. Những cánh hoa trên vòng hoa này lại rất to, màu sắc cũng đặc biệt, không phải màu xanh đơn thuần mà trong xanh có sắc tím, nhìn từ góc độ nào đó thì màu tím này biến thành màu đen”.
Đào Lợi giật mình kinh ngạc, mở to đôi mắt cô không ngờ Nhiếp Phong lại quan sát kỹ càng đến như vậy.
“Nhà báo Nhiếp, xin hỏi đó là loài hoa gì?”. Trịnh Dũng ngồi bên cạnh hỏi vặn.
“Là hoa cát tường xanh, nó xuất xứ từ Mexico vùng Bắc Mỹ, tên gọi tên khác là gan rồng thảo nguyên. Được nhập khẩu vào Thâm Quyến từ Hà Lan, ngoài ra nó có cả màu vàng, màu phấn hồng và màu trắng”.
Trong mắt Đào Lợi ánh lên tia nhìn khâm phục: “Kiến thức của nhà báo Nhiếp về các loài hoa thật phong phú”.
“Tôi cũng chỉ biết sơ sơ thôi, chẳng qua là đã đến của hàng hoa đó tìm hiểu, thực tế đây cũng là giống hoa mới được nhập khẩu”.
“Ngoài ra số điện thoại gọi đến đặt vòng hoa đó cũng có hiển thị trong máy điện thoại của cửa hàng hoa đó”. Nhiếp Phong tiết lộ: “Tôi đã nhờ họ tra cho số điện thoại của khách hàng, đó là số điện thoại của bốt (poste) điện thoại công cộng nằm bên ngoài một siêu thị”.
Cục trưởng Ngũ nhìn Nhiếp Phong không chớp mắt.
Nhiếp Phong tiếp tục: “Dựa theo giọng nói của người phụ nữ bí mật, ước đoán cô ta khoảng ba mươi tuổi, nói giọng phổ thông”.
Đội trưởng Thôi cũng đăm chiêu lắng nghe từng lời anh phân tích.
“Những người phụ nữ tuổi ba mươi luôn kề cận với Hồ Quốc Hào trong tập đoàn ngoại trừ Chu Mỹ Phượng chỉ có A Anh, nữ thư ký riêng của ông ta...”.
Giọng nói đều đều của Nhiếp Phong như nói cho chính mình, lại cũng giống như muốn cảnh tỉnh ai đó.
Đội trưởng Thôi thầm nghĩ: “Nói Mã Tuyết Anh là người kề cận cũng không quá đáng. Cô ta đã làm thư ký riêng cho Hồ Quốc Hào được bốn năm, đồng thời là chủ nhiệm văn phòng chủ tịch HĐQT, tham gia rất nhiều cuộc họp HĐQT. Tại sao mình lại không nghĩ đến cô ta cơ chứ?”.
Cuộc họp trầm lắng hẳn xuống. Mọi người dường như cũng đang đánh giá lại suy nghĩ của mình.
Đội trưởng Thôi mời cục trưởng Ngũ một điếu Hồng Tháp Sơn, ông cầm nó trong tay nhưng không châm lửa rồi ông quay sang hỏi Nhiếp Phong: “Hàm ý của câu đối, nhà báo Nhiếp có thể giải nghĩa được không?”.
Ngữ khí của ông rất nhẹ nhàng, nhà báo mà! Đánh vào đúng chuyên môn rồi. Nhiếp Phong lật giở quyển sổ ghi chép.
“Tôi nghĩ “Tử đắc kỳ số” có thể giải thích theo nhiều cách. Theo cách lý giải đơn giản nghĩa là chết rất có giá trị. Tư Mã Thiên từng nói: “Đời người chỉ có một lần chết, có cái chết nặng tựa Thái Sơn, có cái chết nhẹ tựa lông hồng”. Song tôi nghĩ ở đây ý nghĩa hoàn toàn ngược lại bởi cái chết của Hồ Quốc Hào chẳng có gì là cao quý cho nên “Tử đắc kỳ số” có nghĩa là “Chết cũng đáng”.
Tất cả nhân viên cảnh sát rộ lên bàn tán.
“Còn câu “Tâm trong hữu số” biểu thị người chết biết rõ nguyên nhân mình chết... Đương nhiên không thể loại trừ có lẽ còn dùng để chỉ một số cụ thể nào đó... Đúng! Có lẽ là liên quan đến tờ giấy A4 tìm thấy trong túi đồ của Hồ Quốc Hào. Nếu xác định như vậy thì chữ “số” trong câu “Tâm trung hữu số” là ba số kỳ lạ 791 đứng hàng cuối cùng trong dãy số đó”.
Phòng họp lại một lần nữa xôn xao,
Cục trưởng Ngũ và đội trưởng Thôi đưa mắt nhìn nhau.
“Câu “Khí ngao vân thiên”. Chữ ngao là động từ biểu thị mức độ rất thâm sâu”. Nhiếp Phong dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Ngoài ra chữ ngao còn có ý là kết thúc, hết sạch. Câu đối dưới có thể giải thích là cho dù tham vọng có lớn, dã tâm có nhiều, phỉ khí có cao cuối cùng cũng chỉ là vân thiên (mây gió) cho nên chữ vân thiên hàm ý cực kỳ quan trọng”.
Lại thêm một lần tất cả kinh ngạc.
Đào Lợi buộc miệng hỏi: “Tại sao dùng chữ “phỉ khí” có phải trước đây ông ta đã từng làm thổ phỉ hay không?”.
Mọi người bật cười rầm rầm. Câu nói vô tình của Đào Lợi khiến Nhiếp Phong chấn động, quả thật anh cũng chưa từng nghĩ đến điều nảy: “Đây chỉ là những kiến giải cá nhân, chưa hẳn đã đúng, xin cám ơn mọi người!”
Đợi tất cả nhân viên cảnh sát ổn định trở lại Nhiếp Phong kết thúc bài phân tích của mình.
Cả cuộc họp trở nên yên ắng.
Sắc mặt đội trưởng Thôi có chút căng chẳng. Trong phúc chốc, không khí trong căn phòng như cô đặc lại.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại bàn nằm bên cạnh bộ máy vi tính đột nhiên đổ chuông ầm ĩ. Đội trưởng Thôi cầm lấy ống nghe: “A lô, tôi là Thôi Đại Cân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Đúng, cái gì? Được. Chúng tôi sẽ tới ngay”.
Đội trưởng Thôi đặt ống nghe xuống, anh báo cáo với cục trưởng Ngũ: “Hồng Diệc Minh tổng giám đốc công ty Địa ốc Điền Đông gọi điện, nói là có chuyện muốn phản ánh, muốn chúng ta đến đó một chuyến”.
“Được, các cậu đi ngay đi”.
“Cuộc họp tạm dừng ở đây, Tiểu Xuyên và Đào Lợi đi với tôi”.
Nhiếp Phong tiến lên phía trước, nói bằng giọng nhẹ nhàng; “Tôi là phóng viên theo sát vụ án này, có thể cho tôi đi cùng được không?”.
“Không được”, Đội trưởng Thôi dứt khoát từ chối nhưng anh cũng không muốn làm muối mặt Nhiếp Phong nên vớt vác thêm, “Nếu như có tình hình mới tôi sẽ bảo Tiểu Xuyên thông báo cho anh”.
Nhiếp Phong không hề phật ý: “Vâng, cảm ơn anh nhiều!”.
7
Công ty địa ốc Đại Đông nằm trong toà nhà quảng trường Đông Dô, cao mười tám tầng, nhìn từ bên ngoài rất rộng lớn, nằm sát cạnh bến cảng phồn hoa náo nhiệt.
Hồng Diệc Minh chủ động hẹn gặp cảnh sát nhất định phải có chuyện gì rất quan trọng. Ba người Đảo lợi, Tiểu Xuyên và Thôi Đại Cân vừa đến nơi đã vội vã vào ngay cầu thang máy.
Tòa nhà mười tám tầng trong đó có riêng một tầng thuộc về công ty Đại Đông. Vừa bước ra khỏi thang máy đập vào mắt người ta là logo Đại Đông uốn bằng đèn mầu rực rỡ. Cửa đại sảnh với màu xám là màu chủ đạo, xen kẽ màu da cam, màu đỏ sẫm. Trong sự đơn giản lộ ra vẻ hiện đại.
Đón tiếp họ trong phòng khách là một cô tiếp tân xinh đẹp.
Đội trưởng Thôi nói rõ danh tính, cô gái nhấc điện thoại thông báo. Mộc lúc sau, thư ký riêng của Hồng Diệc Minh mời ba người vào phòng tổng giám đốc.
Phòng làm việc của tổng giám đốc Đại Đông tuy không sang trọng như căn phòng của chủ tịch HĐQT Địa Hào song lại có phong cách riêng, mọi vật dụng đều rất hợp mốt, từ đồ trang trí cho đến chiếc ti vi tinh thể lỏng treo trên tường đều là sản phẩm của các hãng nổi tiếng trên thế giới.
Hồng Diệc Minh tỏ ra rất vui mừng, ông ta đứng dậy tiếp đón, mời ba người ngồi xuống chiếc ghế sofa màu trắng. Hôm nay Hồng Diệc Minh mặc bộ veston màu mây nhạt, cà vạt màu vàng lá cọ rất hợp với màu áo. Bình thường ông ta rất chú ý tới tư thế và trang phục. Bất cứ ai có dịp gặp gỡ đều công nhận Hồng Diệc Minh là người biết cách ăn mặc. Không ít các ông chủ giàu có thường để hộp thuốc xì gà hoặc các vật trang trí như mô hình xe hơi... theo sở thích của mình trên bàn làm việc. Nhưng phía trước mặt Hồng Diệc Minh lại để một chiếc dĩa hình lá sen bằng thủy tinh trong vắt rất đẹp, trong đó chất đầy kẹo. Những người thân cận bên cạnh đều biết đó là sở thích đặc biệt của ông ta và đây cũng là cách để chủ nhân thể hiện sự hiếu khách. Hồng Diệc Minh sinh ra ở một vùng quê nghèo khó thuộc tỉnh Hà Nam. Ngay từ nhỏ cuộc sống của ông ta đã vô cùng khó khăn, có lúc thậm chí còn phải đi ăn xin. Cho tới tận khi học trung học ông ta chưa từng một lần được ăn kẹo. Thời tiểu học cậu bé Hồng Diệc Minh trót một lần ăn trộm một viên đường đỏ của bạn, bị bố bắt được đánh cho một trận thừa sống thiếu chết đến nỗi thân thể đầy vết roi hằn, hai ngày sau không bò nổi ra khỏi giường, từ đó trở đi ông ta có sở thích đặc biệt đối với kẹo. Thề rằng sau này nếu có tiền nhất định sẽ mua cho được loại kẹo ngon nhất để ăn.
Sau khi đội trưởng Thôi và các cộng sự ngồi xuống ghế, Hồng Diệc Minh nhiệt tình bê đĩa kẹo mời mọi người. Trong chiếc đĩa thủy tinh kẹo có vỏ giấy màu xanh là kẹo bạc hà, kẹo có vỏ giấy màu vàng in dòng chữ “Chocolate nhân rượu”.
“Cảm ơn!”. Đội trưởng Thôi khách khí từ chối.
Đào Lợi ngày thường rất thích ăn chocolate: nhìn mấy chiếc kẹo nhân rượu trong đĩa cô cũng muốn dùng song thấy đội trưởng Thôi và Tiểu Xuyên từ chối nên cũng ngại không dám ăn.
“Ấy, những loại kẹo này rất ngon, các anh chị đừng khách khí”. Hồng Diệc Minh nói xong, tiện tay nhón lấy một chiếc kẹo chocolate,
bóc lớp giấy bạc màu vàng cho tọt vào mồm từ từ nhấm nháp.
Tiểu Xuyên và Đào Lợi cụp mắt nhìn nhau.
Thái độ của Đào Lợi như muốn nói: “Cái ông tổng giám đốc Hồng này thật thú vị”.
Tiểu Xuyên thầm nghĩ: “Thảo nào ông ta lại béo đến thế!”.
Người thư ký riêng dịch đĩa kẹo sang bên đặt ba ly cà phê nóng lên trên tấm lót bằng giấy mời họ dùng rồi thu dọn các tách trà lại sau đó đóng cửa bước ra ngoài.
“Tổng giám đốc Hồng, ngài hẹn chúng tôi hôm nay chắc phải có việc rất quan trọng?”.
“Ồ vâng! Là thế này...”. Thần kinh Hồng Diệc Minh hơi căng thẳng, ông ta lấy ngón tay mân mê chiếc đĩa thủy tinh, “Buổi chiều ngày hai mươi tư tháng sáu hôm đó, tôi và ông Hồ Quốc Hào không chỉ bàn chuyện kinh doanh. Trong lúc trò chuyện tôi phát hiện ông ấy có chút khác thường, dường như là bất an”.
“Tại sao tổng giám đốc Hồng lại có cảm giác vậy?”.
“Thần sắc của ông ấy lúc đó có chút kỳ kỳ...”.
“Cử chỉ cụ thể như thế nào?”.
“Không nói rõ được...”. Xem ra Hồng Diệc Minh có vẻ đang phân vân.
Đội trưởng Thôi tiếp tục truy hỏi: “Thế ông ấy lo lắng điều gì?”.
“Ông ấy dường như sợ hãi cái gì đó. Song lại...”.
“Rốt cuộc là sợ cái gì?”.
“Ông ấy chỉ nói một câu: “... Có lẽ sớm muộn gì cũng đến ngày này...” thôi”.
“Có lẽ sớm muộn gì cũng đến ngày này..”. Đội trưởng Thôi nhắc lại.
Đào Lợi và Tiểu Xuyên đưa mắt trao đổi với nhau.
Khuôn mặt Hồng Diệc Minh trở nên đờ đẫn.
“Ông Hồ Quốc Hào còn nói thêm gì nữa không?
Ông ta ngần ngại ngập ngừng trả lời: “Không”.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì cô thư ký riêng gõ cửa bước vào cầm theo tập giấy tờ đưa cho Hồng Diệc Minh ký, ký xong, ông ta quay sang tiếp tục trò chuyện với đội trưởng Thôi.
Đội trưởng Thôi bồn chồn nghĩ vì sao đến tận hôm nay Hồng Diệc Minh mới tiết lộ chi tiết này nhỉ?
“Việc này sao hôm nay ngài mới cung cấp cho chúng tôi?”.
“Lúc đó tôi hoàn toàn không chú ý, sau này nghĩ lại mới thấy có chút bất bình thường. Tôi và ông Hào là bạn bè lâu năm nhưng ít khi thấy ông ấy như vậy. Hy vọng chi tiết này sẽ giúp được chút nào đó trong công tác phá án của các anh...”.
Đội trưởng Thôi quay sang hỏi về chuyện đất đai, tình hình bên ngoài sau cuộc hội thảo “tinh anh Địa sản” Hồng Diệc Minh đều trả lời chi tiết.
“Tổng giám đốc Hồng và Hồ Quốc Hào quen biết nhau từ khi nào?”. Đào Lợi hỏi.
“Ồ, chúng tôi cùng quê ở Ngu Thành, Hà Nam, một vùng đất rất nghèo... biết nhau từ thời để chỏm, vậy mà đã mấy chục năm trôi qua!”.
Trong giọng nói của Hồng Diệc Minh có chút cảm thán.
“Nghe nói tổng giám đốc Hồng xuất thân từ quân nhân, trong giới bất động sản Lĩnh Nam được coi là giàu sang tiếng tăm hiển hách”. Tiểu Xuyên tán chuyện.
“Giàu sang không dám nhận, chỉ cầu được bình an, chỉ cầu được bình an”. Ông ta buột miệng lẩm nhẩm.
Tiểu Xuyên cảm nhận hình như Hồng Diệc Minh cũng đang lo lắng điều gì.
Khi bước ra khỏi toà nhà công ty Đại Đông, Tiểu Xuyên nói ra cảm nghĩ của mình.
Đội trưởng Thôi lắc đầu: “Không phải thế đâu”.
Thế nhưng điều gì khiến Hồ Quốc Hào bất an?
Đào Lợi cho ý kiến: “Em nhận thấy Hồng Diệc Minh chưa nói hết toàn bộ những gì ông ta biết”.
Tiểu Xuyên tán đồng: “Ông ta có khả năng còn che giấu gì đó...”
Đội trưởng Thôi suy nghĩ mông lung, trong lòng chứa đựng trăm mối tơ vò.
Sau khi tiễn ba vị cảnh sát, Hồng Diệc Minh uể oải buông người xuống chiếc ghế bành, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Ông ta căn dặn thư ký riêng không được làm phiền, cũng như không nhận bất cứ cuộc điện thoại nào. Một mình trong căn phòng tĩnh lặng Hồng Diệc Minh trầm tư suy nghĩ.
Buổi gặp mặt giữa ông ta và Hồ Quốc Hào hôm đó như hiển hiện ngay trước mắt. Trong phòng ăn của khách sạn Hào Cảnh, trên bàn đầy những của ngon vật lạ. Bọn họ vừa ăn uống vừa nói chuyện. Câu chuyện xoay quanh chủ đề đất đai. Sau khi uống một chút rượu vang, Hồ Quốc Hào đột ngột nhíu mắt hỏi Hồng Diệc Minh.
“Ông đoán đi...”.
Hồ Quốc Mào lấy tờ giấy ăn viết lên đó một dãy số rồi hỏi Hồng Diệc Minh có biết nó có ý nghĩa gì?
Dãy số đó là: 42602791.
Hồng Diệc Minh căng mắt ra nhìn rồi lắc đầu.
“Thử nghĩ lại xem”.
“Số điện thoại của người nào đó?”.
“Chó chết!”. Hồ Quốc Hào đột nhiên nổi xung văng tục, con ngươi long lên sòng sọc.
“Ông đọc ngược dãy số đó đi”.
Hồng Diệc Minh lẩm nhẩm, bỗng nhiên kinh hãi khuôn mặt biến sắc trắng bệch.
Hồ Quốc Hào mở chiếc túi xách mang bên người, lôi ra một cỡ giấy đánh máy gấp đôi, trải ra trên bàn. Ở giữa tờ giấy có một biểu tượng giống hình chữ “U” màu đỏ rất lớn. Bên dưới là dãy số tô đậm màu đen: 42602791.
“Là... ai, kẻ nào đưa cho ông?”.
Hồng Diệc Minh lắp bắp truy hỏi Hồ Quốc Hào.
“Tôi không biết”.
“Vậy ông phải hết sức cẩn thận”.
“Không việc gì phải sợ!”.
Hồ Quốc Hào cố tỏ ra mạnh mẽ, đôi môi dày của ông ra giật giật, xem ra đang kiềm chế sự thấp thỏm bất an trong lòng.
Hồ Quốc Hào gấp tờ giấy lại bỏ vào trong quyển sổ nhỏ rồi đút vào túi xách, chợt buột miệng: “... Có lẽ sớm muộn gì cũng đến ngày này...”.
Trong lòng Hồng Diệc Minh dường như dấy lên dự cảm chẳng lành.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại di động của Hồ Quốc Hào đổ chuông.
Ông ta mở máy đưa lên tai: “Ô! Là cậu hả? Có chuyện gì...? Tôi biết rồi”.
Chỉ là một cuộc điện thoại bình thường.
“Tôi có chút chuyện phải đi trước, món “ba ba”[2] này ông bạn cứ từ từ thưởng thức”.
Trước khi dợm bước Hồ Quốc Hào còn buông một câu bông quơ với Hồng Diệc Minh. Hồng Diệc Minh dõi theo cái bóng lưng to bè của Hồ Quốc Hào khuất dần dưới ánh hoàng hôn, khẽ lắc đầu...
Kể từ lần đó ông ra không bao giờ còn gặp lại Hồ Quốc Hào nữa.
Đang hồi tưởng Hồng Diệc Minh bị kéo trở về với hiện tại, sắc mặt ông ra có chút trắng bệch, ông ra mở chiếc ngăn kéo nhỏ dưới bàn, trong đó lộ ra tờ giấy in khổ A4. Buổi sáng ngày hôm nay khi bước vào phòng làm việc ông ta phát hiện ra nó, tờ giấy A4 được gấp làm tư nhét trong một phong thư. Trên phong thư có ghi địa chỉ nơi nhận được đánh máy là công ty Đại Đông, do bưu cục thành phố chuyển đến. Khi đưa mắt nhìn vào tờ giấy ông ta như bị điện giật vội vã đóng ngăn kéo lại. Ông ta cảm thấy chiếc vòng kim cô đang thít chặt đầu mình mà không sao gỡ ra được.
Một cơn địa chấn mãnh liệt lại sắp xảy ra trong giới bất động sản.
Chú thích:
[1] Giữ chức thủ tướng Anh nhiệm kỳ từ 1979 đến năm 1987.
[2] Ba ba: tên một loài vật họ rùa, trong tiếng Trung Quốc còn có nghĩa “ông chồng bị cắm sừng”, ở đây Hồ Quốc Hào có ý nói vui với Hồng Diệc Minh.