Dịch giả: NGUYỄN HẢI BẰNG
Chương IX
LỬA! LỬA! LỬA!

    
hiếp Phong trở về nhà, vai đeo chiếc túi vải trắng, chân đi đôi giày thể thao đầy vẻ phong trần bụi bặm.
Đón tiếp anh ngay trước cổng là con Nhã Hổ, nó vui mừng nhảy cẫng lên, cái đuôi ngoáy tít, miệng tha chiếc giày chạy lăng quăng khắp nhà. Nhã Hổ đã được hai tuổi, năm ngoái một đồng nghiệp cùng cơ quan với chị gái Nhiếp Phong mang nó đến cho, hai mắt của nó tròn xoe như hai hòn bi ve nom rất lanh lợi. Khi mới đến nó ngồi trên sàn nhà trông giống như một con sâu róm màu trắng. Lúc đầu Nhiếp Phong đặt cho nó cái tên Bill Gates. Nhưng sau này cảm thấy dài quá gọi mỏi mồm nên thuận miệng gọi luôn là: Nhã Hổ (Yahoo). Kỳ thực nó là giống chó sư tử, chẳng hề giống hổ tẹo nào.
Tiểu bảo mẫu, Tiểu Cúc ra mở cửa, khuôn mặt hớn hở: “Anh về rồi ạ!”.
Bà nội Nhiếp Phong thấy cháu vừa vui mừng vừa luôn miệng xót xa: “Ôi! Sao lại vừa đen vừa gầy thế này?”.
“Thế thì anh ấy mới nhanh chóng trở thành Cổ Thiên Lạc chứ ạ!”. Tiểu Cúc nói đùa.
Bà nội ngạc nhiên hỏi.
“Cổ Thiên Lạc là cái gì?”.
“Bà ơi! Anh ta là tài tử đẹp trai của điện ảnh Hồng Kông thích bơi ở biển, làn da bị cháy nắng thành màu đồng cổ, hơn nữa ngày (Thiên) nào cũng lạc quan yêu đời”. Nhiếp Phong ghé sát vào tai bà lão thì thầm giải thích rồi nhoẻn miệng cười.
“Tiểu Phong nhà ta đúng là tài tử đẹp trai”.
“Được thế cơ ạ! Bà ơi! Cháu từ nhỏ đã rất xấu mà”.
Tiểu Cúc bụm miệng cười, đôi má ửng đỏ như quá táo.
Nhiếp Phong rút quà trong túi tặng cho mọi người trong gia đình. Anh biếu bà nội bánh “bà xã bé nhỏ”. Bà lão rất thích ăn đồ ngọt. Lại tặng Tiểu Cúc dây chuyền làm bằng vỏ sò biển.
"Ôi, đẹp quá!”. Tiểu Cúc mân mê nó trong tay.
“Còn đây là quà của bác Đào, giám đốc sở biếu bố cháu”.
Nhiếp Phong cầm chiếc hộp giấy gói rất đẹp. Trong đó là hai túi cà phê Lam Sơn Jamaica chính hiệu.
“Bố cháu đi Bắc Kinh họp rồi!”. Bà nội bảo Nhiếp Phong.
"Còn quà của dì và chị Nhiếp nữa đâu ạ?”. Tiểu Cúc ngước đôi mắt nhỏ lên khẽ nhắc.
Mẹ Nhiếp Phong là bác sĩ phụ sản, chị gái làm phát thanh viên ở đài truyền hình, nên cuối tuần mới về nhà.
“Thật không phải, lần này bận rộn quá, lần sau tôi tặng bù vậy".
Nghỉ ngơi một chút, Nhiếp Phong rút điện thoại gọi cho tổng biên tập: “Báo cáo sếp, em về rồi ạ!”.
Trong điện thoại tổng biên tập Ngô biểu dương tinh thần làm việc của Nhiếp Phong, lần đi phỏng vấn này thật quá vất vả... Sau đó ông còn vỗ về anh mấy câu.
"Sếp ra mười hai lệnh kim bài triệu hồi, không phải là đi du lịch nước ngoài sao?”. Nhiếp Phong châm chọc.
“Tôi biết dăm bữa nửa tháng thì phá án thế quái nào được, trừ phi là thần thám”. Tổng biên tập Ngô bình thản đáp lại.
“Có việc gì sai bảo sếp cứ nói thẳng ra đi”. Nhiếp Phong biết tỏng tổng biên tập đang làm trò gì.
“Phỏng vấn độc quyền ông vua ti vi màu ở Miên Dương cậu chuẩn bị viết bài phỏng vấn về ông ấy cho mục nhân vật nổi tiếng của tạp chí ra cuối kỳ này nhé”.
“Thế nhưng công tác phí em tiêu sạch rồi”.
“Trước khi lên đường sang bên tài vụ nhận dự chi, tôi duyệt rồi”.
“Thật tốt quá, ngày mai em có thể đi được rồi”.
“Cậu vừa mới về, tôi cho hai ngày nghỉ phép, cứ nghỉ ngơi thoải mái đi”.
“Ok! Cảm ơn sếp”.
°°°
Buổi tối ngày hôm sau, Nhiếp Phong nhận được điện thoại của Tiểu Xuyên.
Trong điện thoại Tiểu Xuyên nói với Nhiếp Phong, bà vợ Hồng Diệc Minh đã từ Canada về nước để lo toan hậu sự cho chồng. Khi cảnh sát thẩm vấn bà ta về các mối quan hệ xã hội và tình hình kinh doanh của Hồng Diệc Minh, vô tình được biết Hồng Diệc Minh và Hồ Quốc Hào không chỉ là người cùng quê huyện Ngu, tỉnh Hà Nam ghiệp học viện âm nhạc, thông minh xinh đẹp khiến người khác giới phải mê mẩn. Cô là danh ca hàng đầu của Hoa Hồng Trắng, họ trả cho cô mức lương khá cao. Tuy sống trong môi trường đầy cám dỗ, gia đình lại bần hàn nhưng Chu Mỹ Phượng là cô gái hết sức trong sáng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Châu Chính Hưng đôi khi đến Hoa Hồng Trắng, nhưng cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa. Chuyện tình của họ bắt đầu từ Nam Áo. Chu Mỹ phượng đi bơi, bất ngờ bị ngất. Châu Chính Hưng đang câu cá ở mỏm đá gần đấy nghe thấy có tiếng người kêu cứu vội vàng lao vào dòng nước xiết, vốn là con nhà sông nước, nên khả năng bơi lội của anh rất tốt, Châu Chính Hưng đã cứu được Chu Mỹ Phượng từ tay thủy thần...
Nghe chuyện tình của họ có vẻ giống với câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân. Không lâu sau hai người họ nảy nở tình cảm. Chu Mỹ Phượng trở thành hồng nhan tri kỷ của anh. Song Châu Chính Hưng đã có gia đình, anh rất yêu thương vợ mình nên đã cũng nói không thể cưới Chu Mỹ Phượng được. Chu Mỹ Phượng cũng chấp nhận điều ấy.
Hai năm sau, sát thủ tình trường Hồ Quốc Hào xuất hiện, mỗi lần đến Hoa Hồng Trắng ông ta đều đặn tặng Chu Mỹ Phượng một lẵng hoa hồng trắng. Trước sự đeo đuổi của ông ta, lúc đầu Chu Mỹ Phượng hoàn toàn cự tuyệt. Cô cảm thấy đằng sau vẻ hào sảng của Hồ Quốc Hào là một con người thô tục, tính cách dữ dằn, nham hiểm. Đúng lúc đó mẹ của Chu Mỹ Phượng lâm bệnh nặng phải nằm viện, bà bị bệnh thận cấp tính, việc phẫu thuật cần một khoản tiền rất lớn. Thời gian này công việc làm ăn của Châu Chính Hưng không thuận lợi, anh bị lỗ một khoản tiền lớn vì vậy dù rất muốn nhưng cũng đành bó tay không thể giúp đỡ cô. Sau khi biết được tình trạng khó khăn của Chu Mỹ Phượng, Hồ Quốc Hào lặng lẽ thay cô thanh toán tiền phẫu thuật đồng thời ông ta cũng bố trí cho em trai cô đi Canada du học. Để trả cái ơn đó Chu Mỹ Phượng đồng ý lấy Hồ Quốc Hào, cũng vì hạnh phúc của cô nên Châu Chính Hưng quyết định rút lui. Trên thực tế bằng thủ đoạn cao minh và túi tiền Hồ Quốc Hào đã có được người phụ nữ mà mình thèm muốn. Sau này cũng do Chu Mỹ Phượng tác động  nên Châu Chính Hưng và Hồ Quốc Hào mới hợp tác với nhau trong lĩnh vực bất động sản.
Thời gian đầu chung sống, Chu Mỹ Phượng luôn toàn tâm toàn ý với Hồ Quốc Hào, xứng đáng là một người vợ hiền thục. Sau đó cô dần dần phát hiện ra ông ta là kẻ phóng đãng, lăng nhăng với nhiều loại phụ nữ. Cô rất đau khổ nhưng vẫn gắng gượng chịu đựng. Bởi vì trong suy nghĩ của cô Hồ Quốc Hào là ân nhân của gia đình mình. Cô cũng nhiều lần nhỏ to tâm sự khuyên bảo Hồ Quốc Hào song tất cả đều vô ích. Hồ Quốc Hào là loại người giang sơn dễ chuyển, bản tính khó dời. Cuối cùng Chu Mỹ Phượng hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng, biến thành con người khác hẳn. Cô không còn tranh cãi với ông ta, cũng không truy vấn, bỏ ngoài tai những lời đồn thổi thói trăng hoa của ông ta. Có lẽ Hồ Quốc Hào vì vậy cũng có chút cảm thấy không phải nên khi làm những chuyện xấu ông ta cố gắng giữ thể diện cho cô.
Nhưng trái tim tan vỡ của cô nào ai biết được?
Cho đến một ngày, sau lần uống rượu với cô Châu Chính Hưng mạnh dạn thổ lộ tình cảm vẫn còn nguyên vẹn của mình dành cho cô, Chu Mỹ Phượng lại lần nữa ngã vào lòng Châu Chính Hưng. Châu Chính Hưng thừa nhận anh ta và Chu Mỹ Phượng có quan hệ trên mức bình thường với nhau. Tất cả những gì anh ta thổ lộ xem ra đều là sự thật.
Nói hết những điều mình muốn nói, Châu Chính Hưng khẽ mỉm cười, anh cảm thấy lòng mình hết sức thanh thản.
“Vùng biển nơi Hồ Quốc Hào chết đuối, địa điểm phát hiện chiếc túi xách của ông ta đều là thị trấn Nam Áo, sự việc xảy ra đúng lúc anh có mặt ở đó”. Đội trưởng Thôi quét tia nhìn sắc lạnh về phía Châu Chính Hưng phân tích tiếp, “Hơn nữa giữa anh và Hồ Quốc Hào lại đang có mâu thuẫn sâu sắc, anh và Chu Mỹ Phượng có quan hệ ngoài luồng, tất cả đầu mối của vụ án đều hướng đến anh. Anh còn có điều gì để nói?!”.
“Các anh nghi ngờ tôi là hung thủ. Thế nhưng bằng chứng đâu?”.
Châu Chính Hưng liếc nhìn đội trưởng Thôi, đồng thời hỏi ngược lại “Bằng chứng”, - “Lá bài hộ mệnh” của anh ta, giọng đã bình tĩnh trở lại.
Rõ ràng, phía cảnh sát hiện tại không hề nắm được bất cứ chứng cứ nào chống lại Châu Chính Hưng. Anh ta hiển nhiên nắm được điểm yếu đó. Lần thẩm vấn này không thể làm rõ những nghi vấn tại Nam Áo song theo lời tiết lộ của Châu Chính Hưng trong phòng làm việc của Hồ Quốc Hào còn có gian mật thất. Nơi đó biết đâu sẽ hé mở bí ẩn về cái chết của ông ta.
“Được rồi! Hôm nay chúng ta tạm dừng công việc tại đây. Trong thời gian tới nếu tổng giám đốc Châu có việc công hay tư rời khỏi Thâm Quyến thì trước tiên hãy báo cho chúng tôi biết”.
“Chuyện đó không thành vấn đề”. Nói đoạn, Châu Chính Hưng đứng dậy bắt tay đội trưởng Thôi.
“Chúc các anh sớm phá được án”.
Đào Lợi đưa bản lời khai cho Châu Chính Hưng, anh ta ký vào đó rồi quay người bước đi không thèm ngoái đầu lại.
Dõi theo cái bóng của Châu Chính Hưng, Tiểu Xuyên lẩm bẩm trong miệng: “Thằng cha này ngang thật”.
Đào Lợi thì thầm: “Hồ Quốc Hào vừa phải đền vợ lại còn mất cả mạng sống”.
“Cái ao Địa Hào còn sâu hơn là chúng ta tưởng”. Đội trưởng Thôi trầm ngâm.
 
3
 
Tòa nhà Địa Hào, tấm kính cửa sổ hắt ra thứ ánh sáng chói mắt.
Cảnh sắc lại lần nữa tìm đến căn phòng vốn trước đây là phòng làm việc của Hồ Quốc Hào để kiểm tra có hay không căn mật thất mà Châu Chính Hưng đã nói.
Nhóm trinh sát đi lần này gồm có năm người: đội trưởng Thôi, Tiểu Xuyên, Đào Lợi và hai nhân viên kỹ thuật mang theo dụng cụ dò tìm. Tất cả bọn họ đều mặc cảnh phục, khuôn mặt nghiêm cẩn. A Anh dựa vào trực giác của mình cảm thấy không ổn, cô cẩn thận tiếp đón.
“Căn cứ vào yêu cầu của công tác phá án. Chúng tôi muốn kiểm tra phòng trước đây là phòng làm việc của ông Hồ Quốc Hào”. Đội trưởng Thôi nói.
Đào Lợi đưa cho A Anh lệnh khám xét.
“Phòng làm việc của ông Hào trước đây hiện chủ tịch HĐQT Chu Mỹ Phượng tiếp quản”.
“Chủ tịch HĐQT Chu Mỹ Phượng? Bà ấy có ở đây không?”.
“Địa Hào Trí Nghiệp hiện do tổng giám đốc Châu điều hành. Cô Chu chỉ thỉnh thoảng mới đến đây”. A Anh đáp.
“Thế cũng được, xin mở khóa căn phòng đó, kết quả kiểm tra chúng tôi sẽ báo cáo cho chủ tịch Chu biết”.
A Anh rút từ ngăn kéo của mình ra một chùm chìa khóa, mở của phòng, về cơ bản căn phòng vẫn giữ nguyên như cũ gần như không còn bất cứ dấu vết nào của người chủ mới. Xem ra Chu Mỹ Phượng rất hiếm khi đến đây. Con cá sấu bằng gỗ vẫn nằm trên chiếc bàn lớn nhe hàm răng nhọn lỏm chỏm. Đội trưởng Thôi đứng ở giữa tấm thảm đưa mắt quan sát bốn phía. Chính giữa bức tường treo tấm ảnh lớn chụp toàn cảnh Địa Hào khá bắt mắt. Hai chiếc tủ kính bên phải và trái bày đầy giải thưởng, đồ lưu niệm, mặt tường treo đầy đồ trang trí sang trọng không chê vào đâu được. Hoàn toàn không thể phát hiện cánh cửa bí mật nằm ở đâu.
Đội trưởng Thôi tỉ mẩn tìm kiếm rồi đột nhiên bảo A Anh: “Cô mở cho tôi phòng nghỉ của ông Hồ Quốc Hào”.
A Anh giật mình, khuôn mặt không được tự nhiên cho lắm.
Trông thấy thái độ do dự của cỏ, đội trưởng Ngũ xẵng: “Chúng tôi nhận được tin báo trong này có một gian mật thất”.
A Anh hiểu rằng không thể che giấu được nữa, không nói lời nào cô tiến sát chiếc tủ kính đằng sau bàn làm việc.
Thì ra mật thất nằm sau chiếc tủ kính. Chỉ thấy A Anh khẽ di chuyển chiếc cúp thứ ba, đằng sau có một nút bấm màu đen, ấn nhẹ vào đó, tấm rèm tường dần dần chuyển động mở ra một cánh cửa.
Chứng kiến cảnh đó Tiểu Xuyên và Đào Lợi hết sức ngạc nhiên, không hẹn mà gặp cả hai cùng nghĩ đến câu thần chú “Vừng ơi mở cửa ra!” trong Nghìn lẻ một đêm.
“Cái ông chủ họ Hồ này cũng thật ma mãnh”.
Đám cảnh sát cẩn trọng bước vào bên trong.
Đó là một căn phóng kín mít không hề có cửa sổ, buồng ngủ chính rộng khoảng ba mươi mét vuông, chiếc rèm cửa màu vàng óng dày đến nổi gió cũng không thể chui lọt. Trên tường treo một cây côn, một thanh đao chiến Miến Điện, dưới ánh đèn điện vàng vọt nó càng trở nên kỳ bí. Các đồ gỗ gia dụng, kệ để ti vi đều là hàng nhập khẩu cao cấp.
Chiếc giường gỗ rộng hai mét theo phong cách Thái Lan, đầu giường treo một bức tranh chép “'Ma Ha khỏa thân” của họa sĩ Francisco José de Goya rất sống động, tư thế khiêu gợi. Có thể nói cả căn phòng được trang trí hào hoa hơn cả phòng trong khách sạn năm sao. Nhưng nó lại thiếu hẳn vẻ nho nhã vẫn thấy. Nhà tắm cũng được trang bị toàn hàng nhập khẩu, vòi hoa sen, chậu rửa mặt, bồn tắm đều được mạ vàng sáng chói. Song trong cái rực rỡ để lộ ra nét dung tục tầm thường.
Điều khiến người ta cảm thấy kỳ quặc là trong căn mật thất này chỗ nào cũng treo gương, trước bồn rửa mặt, chính giữa tủ để quần áo, bức tường đối diện bàn viết, thậm chí ngay cả phía sau xí bệt, đâu đâu cũng có gương, tất cả gương đều có khung trang bị bằng gỗ chạm khắc hoa văn. Bên cạnh bục tẩy trang bằng đá đại lý có đặt cái gương tròn bằng kim loại có thể chuyển động, hình giống mặt trăng cuối tháng. Tiểu Xuyên hiếu kỳ xoay qua xoay lại, khuôn mặt béo ị của cậu với nụ cười ngốc nghếch hiện ra trên gương. Có lẽ Hồ Quốc Hào cũng thường đứng đây soi gương.
Máy quay Sony, đầu DVD tất cả đều rất đồng bộ. Cảnh sát lục tìm khắp phòng ngủ và nhà tắm, ngoại trừ các đồ gia dụng không tìm thấy bất cứ thứ gì bí mật.
Đội trưởng Thôi mở chiếc tủ quần áo, trong đó để đầy đồ ngủ đàn ông và nội y phụ nữ, còn có cả những chiếc quần bơi nhãn hiệu cá sấu. Anh chăm chú nhìn vào rồi lục tung đống đồ đó lên quả nhiên có một két sắt trên đó có bố trí bàn phím mật mã.
Đội trưởng Thôi quay sang hỏi A Anh: “Chiếc két này cô có mở được không?”.
“Dạ không ai mở được, chỉ duy nhất chủ tịch Hồ Quốc Hào biết được mật khẩu. A Anh nói xong vội vã bước đi.
Đội trưởng Thôi giao cho nhân viên cảnh sát đi cùng, một chuyên gia phá két: “Cậu thử xem thế nào!”.
Người trinh sát đó mở túi dụng cụ đem theo, lấy ra một hộp nhỏ có màn hình tinh thể lỏng, tai đeo ống nghe áp sát dò điện từ, anh xoay nhẹ nút bấm từng ly một, một lát sau đó nghe có tiếng “tinh” nhỏ, trên bề mặt màn hình tinh thể lỏng hiện ra một con số. Cứ thao tác như vậy sáu con số hiện ra đầy đủ.
“Thành công rồi!”.
Đội trưởng Thôi nhìn vào dãy số rồi theo đó bấm vào bàn phím. Anh khẽ kéo, cánh cửa két sắt từ từ mở ra.
Trong két sắt chứa đầy tiền mặt, kiểm tra số tiền đó gồm có sáu trăm nghìn nhân dân tệ, năm trăm nghìn đô la Hồng Kông, hai mươi nghìn đô la Mỹ. Trong hộp nhỏ của két sắt cũng phát hiện tượng lớn đồ trang sức, châu báu quý giá.
Một nhân viên cảnh sát lấy máy ảnh chụp toàn bộ hiện vật, Đào Lợi ghi chép đầy đủ từng khoản mục. Dưới đáy két sắt có hai vật hình vuông không ngờ trong đó có bốn cuốn băng video, hơn hai mươi dĩa phim cấp ba và hàng chục viên thuốc Viagra, ngoài ra còn một hộp nhỏ bằng gỗ khi mở nó ra có mấy chục bức ảnh chụp cảnh Hồ Quốc Hào và nhiều phụ nữ khác nhau đang làm tình, hình ảnh rõ nét.
Cảnh sát đưa một trong những cuốn băng video vào đầu, tất cả mọi người đều không dám nhìn lên màn hình vì trên đó quay cận cảnh các tư thế giao hoan và đầy rẫy âm thanh dâm đãng.
Châu Chính Hưng cũng nói “Ông ta đã hại đời biết bao nhiêu cô gái”, quả thật không ngoa chút nào.
Điều này dù sao cũng chứng minh những điều anh ta khai với cảnh sát có phần nào chân thực.
Tuy nhiên tất cả những thứ này đều không dẫn tới manh mối gây ra cái chết cho Hồ Quốc Hào...
Tiểu Xuyên lắc đầu ngán ngẩm: “Chẳng ngờ Hồ Quốc Hào lại là kẻ hoang dâm vô độ đến vậy”.
Đào Lợi lại tỏ rõ thái độ khinh bỉ: “Một tên đại lưu manh!”.
Công việc điều tra mật thất hoàn tất, trước khi rời khỏi đó Tiểu Xuyên ngẫu nhiên phát hiện một đầu mối không ngờ. Khi cậu quay người, bất chợt ánh mắt nhìn thấy một bức ảnh chụp bãi biển Đại Mai Sa treo trên tường, khung ảnh hơi xô lệch, giống như bị ai đó đụng vào, cậu tháo bức ảnh xuống đặt lên bàn. Sau đó cẩn thận dở tấm giấy lót đằng sau. Thật bất ngờ, khung ảnh đó có hai bức ảnh, một bức dán sát vào tấm kính là cảnh bãi biển Đại Mai Sa, bức còn lại nằm giữa bức kia và tấm giấy bản, lật lại bức ảnh chụp thì ra đó là ảnh chụp chung giữa Hồ Quốc Hào và Mã Tuyết Anh, địa điểm dường như trên bãi biển bởi đằng sau họ là bãi cát và rặng dừa xanh. Hồ Quốc Hào mặc chiếc quần bơi màu đỏ đứng từ phía sau hai tay tình tứ ôm lấy cô A Anh, A Anh mặc bộ đồ tắm hai mảnh, khuôn mặt giãn ra, cười toét miệng.
“Hai người này lãng mạn quá!”. Đào Lợi bĩu môi nói.
“Mang bức ảnh này về!”. Đội trưởng Thôi ra lệnh.
Về lý mà nói, bức ảnh này phải được A Anh tiêu hủy nhưng không hiểu tại sao cô ra còn cố giữ lại. Có lẽ bên ngoài chỉ là chụp cảnh tự nhiên bình thường che giấu bức ảnh vốn có bên trong nên A Anh nghĩ rằng sẽ không có ai để ý tới.
Vì sao cô ta không cất giấu hay tiêu hủy bức ảnh nhạy cảm này?
Dường như chỉ có một cách giải thích hợp lý: “Đó là người trong ảnh còn rất luyến tiếc vị trí béo bở mà mình trước kia được hưởng”.
 
4
 
Sân bay Hoàng Điền, Thâm Quyến.
Nhiếp Phong chuẩn bị trở về Thành Đô (Tứ Xuyên), Tiểu Xuyên đến để tiễn anh.
Nhiếp Phong đã mua vé khuyến mãi hạng ba, giá rẻ gần bằng giá ghế cứng tàu hỏa.
“Ngày hôm qua anh Nhiếp đi đâu?”.
Tiểu Xuyên vừa giúp Nhiếp Phong sắp xếp hành lý vừa nói.
“Mình dành thời gian đến thị trấn Nam Áo một chuyến. Phong cảnh làng chài nơi đó thật đẹp”.
“Anh Nhiếp vội đến đó chắc không chỉ thưởng lãm cảnh đẹp làng chài?”.
“Cậu đoán đúng đấy, mình nhân tiện điều tra đôi chút”. Nhiếp Phong nói tiếp: “Trong sơ đồ gây án của hung thủ, Nam Áo là một mục tiêu không thể bỏ qua”.
“Có phát hiện được điều gì không anh?”.
“Vẫn chưa thể khẳng định song cũng thu hoạch được chút ít”.
“Buổi chiều ngày hôm qua bọn em đã khám xét phòng làm việc của Hồ Quốc Hào và tìm thấy được một mật thất, nó là cái ổ tiêu dao của ông ta”.
Vừa nghe xong Nhiếp Phong chợt nhớ đến lần anh có hỏi A Anh về két sắt của Hồ Quốc Hào lúc đó thái độ của cô ta có vẻ bối rối.
“Mã Tuyết Anh có biết căn mật thất đó không?”.
“Anh nói tới A Anh, thư ký riêng của Hồ Quốc Hào?”.
“Đúng thế!”.
“Cô ta còn biết tự tay mở khóa cho bọn em”. Tiểu Xuyên tiếp lời “Trong đó bọn em vô tình tìm thấy một bức ảnh chụp chung cô ta và Hồ Quốc Hào, ông ta ôm chặt lấy cô ta rất thân mật”.
“Chính xác!”. Nhiếp Phong bừng tỉnh, “Quan hệ giữa bọn họ hoàn toàn không bình thường”.
“Ý của anh là... cô ta là... bồ nhí của Hồ Quốc Hào”.
“Cậu cảm thấy thế nào?”.
“Cũng có vẻ giống”. Tiểu Xuyên gật đầu, “Thảo nào chỉ có A Anh và Châu Chính Hưng mới biết được căn phòng bí ẩn đó”.
“Các cậu cần lưu ý tới người này”, Nhiếp Phong cảnh tỉnh “Bên cạnh đó ngoài đối tượng nghi vấn hàng đầu Châu Chính Hưng còn có một người không thể bỏ qua”.
“Là Chung Đào?”.
“Đúng”.
Tiểu Xuyên hỏi ngược: “Thế nhưng làm sao giải thích được chứng cớ ngoại phạm mà Chung Đào có”.
“Đó chính là điểm mù lớn nhất ở vụ án này...”. Nhiếp Phong lẩm nhẩm trong miệng.
Đúng lúc đó điện thoại di động của Tiểu Xuyên rung lên: “A lô! Ai đó?”.
“Tớ, Đào Lợi đây, các cậu đang ở đâu?”.
“Ở phòng chờ phía tây, đang xếp hàng đợi lên máy bay”.
“Ồ, tớ nhìn thấy rồi!”.
Tiếng nói vừa dứt đã thấy Đào Lợi ào đến, cô mặc cảnh phục trên tay cầm một chiếc hộp giấy gói ghém cẩn thận, khuôn mặt cô đỏ bừng xem ra có chút bẽn lẽn.
“Chào nữ cảnh sát Đào”. Nhiếp phong cắt lời.
“Cô ấy đến đây để tiễn anh lên đường đấy”.
“Xin cảm ơn nhiều, các bạn đang bận như vậy còn tới đây tiễn mình làm gì?”. Nhiếp Phong cảm thấy áy náy.
“Cái này là bố em bảo đem gửi biếu bác Nhiếp”.
Đào Lợi vội đặt chiếc hộp giấy vào tay Nhiếp Phong..
“Vậy?”. Nhiếp Phong bất chợt không nghĩ ra đó là ai, “Bố em là...”
“Anh đã gặp rồi đấy, bố em là Đào Chấn Đinh”.
“Ô! Thì ra là bác Đào giám đốc sở”.
Lúc này Nhiếp Phong mới biết Đào Lợi là con gái yêu của giám đốc công an tỉnh Đào Chấn Đình, cái bí mật nho nhỏ này mọi người trong đội hình sự đều biết. Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát Đào Lợi không thích làm việc tại cục, một công việc tương đối nhàn nhã mà nhất định xung phong về đội hình sự - nơi tuyến đầu phòng chống tội phạm.
Trước khi tiễn Nhiếp Phong vào cửa kiểm soát vé, Đào Lợi còn chuyển lời của cục trưởng Ngũ cho anh.
“Sếp Ngũ nói nhà báo Nhiếp khi về Tứ Xuyên nếu có kiến giải gì mới, hy vọng sẽ kịp thời thông báo cho bên công an biết”.
Đó là một ước định hữu hảo, cũng là sự tin tưởng tuyệt đối. Nhiếp Phong cảm thấy rất vui. Điều ấy có nghĩa là cảnh sát Thâm Quyến cho phép anh tiếp tục theo đuổi vụ án cho đến hồi cuối cùng.
“Những phân tích của anh về vụ án này cục trưởng Ngũ rất tâm đắc”. Đào Lợi tiết lộ “Sếp còn bảo, nếu nhà báo Nhiếp chuyển ngành vào lực lượng công an, sự nghiệp chắc sẽ rất huy hoàng”.
“Cục trưởng Ngũ ưu ái cho mình quá”.
“Em đồng ý với đánh giá của sếp Ngũ”.
Đào Lợi không hề giấu giếm, đôi mắt cô rực sáng đầy ngưỡng mộ nhìn Nhiếp Phong như thiêu đốt.
“Em cũng vậy”. Tiểu Xuyên thực lòng nói.
Nhiếp Phong gãi gãi đầu có chút bối rối.
“Việc phá án chắc bận lắm, thôi hai bạn cứ về đi!”.
“Vậy bọn em chào anh nhé!”.
Hai người cảnh sát trẻ cười bắt tay từ biệt Nhiếp Phong.
 
°
° °
 
Khi Tiểu Xuyên và Đào Lợi từ sân bay quay trở về đội, đúng lúc Trịnh Dũng đang báo cáo công tác điều tra với đội trưởng Thôi. Đội trưởng Thôi bảo hai người lấy ghế, cùng ngồi xuống nghe.
“Sự việc hiện đã được điều tra rõ, người bám theo xe của Chu Mỹ Phượng lái xe của công ty thám tử tư nhân Sherlock Holmes. Danh nghĩa là công ty thám tử, trên thực tế là công ty chuyên điều tra chuyện riêng tư, phạm vi hoạt động khá rộng bao gồm: điều tra độ trung thành của nhân viên, độ tin cậy khách hàng, thông tin về bồ nhí, ngoại tình, tìm người, tìm địa chỉ... Nghe nói việc làm ăn hết sức phát đạt”.
“Vậy người bí mật điều tra Chu Mỹ Phượng là ai?”.
“Theo báo cáo của công ty đó, khách hàng ủy thác theo dõi Chu Mỹ Phượng đăng ký trên mạng nên không có danh tính cụ thể”.
“Thật vớ vẩn!”. Đội trưởng Thôi bực bội nói: “Đăng ký ở mạng nào? Bọn họ muốn thay khách giữ bí mật đây”.
“Vậy bây giờ làm thế nào hả anh?”.
“Điều tra lại”. Đội trưởng Thôi chỉ thị “Cậu nói cho họ biết, hiện nay việc điều tra đời tư người khác là phạm pháp. Nếu không chịu hợp tác với cảnh sát, hậu quả tự gánh chịu”.
Lời nói của đội trưởng Thôi quả là có tác dụng. Lần thứ hai đến công ty đó, áp dụng đúng kế sách của anh cuối cùng đã điều tra ra.
Kết quả nằm ngoài dự liệu của mọi người, người thuê điều tra Chu Mỹ Phượng lại là Mã Tuyết Anh, nữ thư ký riêng của Hồ Quốc Hào.