Chương 8
SỰ KIỆN KINH NGẠC

    
uổi lễ khai trương hang động bị trễ hơn dự tính. Khi Brandon, Terreano và Hoffer đi đến công viên cùng ba thám tử trẻ, thì MacFee đã ngồi sẵn trên bục cùng Thalia bên cạnh. Thalia mặc áo đầm in hoa văn trắng đen, đeo găng tay dài tận cùi chỏ. Ngồi cạnh vợ chồng MacFee có một người đàn ông gầy nhom mặc áo vét bằng vải sọc nhăn trông héo hon dưới ánh nắng mặt trời.
- Tay đó là Harry Chenoweth, thị trưởng, là chủ nhân hiệu thuốc, Terreano thì thầm với Hannibal. Ông ấy sẽ chủ trì buổi lễ, ông ấy rất thích đọc diễn văn.
Một người mặc bộ complê màu sẫm với cổ áo mục sư đến cùng ông bà MacFee và ông thị trưởng. Terreano bảo đó là vị linh mục Nhà thờ thành phố.
Một vài nhân vật quan trọng khác lên ngồi gần linh mục. Terreano nhận ra ông chủ nhà hàng Thợ săn Vui vẻ và người điều hành khách sạn. Người điều hành siêu thị cũng có mặt trên đó. Cũng như trợ lý điều hành, người phụ nữ làm chủ một cửa hàng bán quà lưu niệm. Chủ quán cà phê Lazy Daze đang hấp tấp băng qua đường, còn chủ garage đã đến ngồi ở hàng phía sau người điều hành siêu thị.
- Tất cả đã đóng cửa tiệm, Terreano nói. Cả thành phố có mặt ở đây ngày hôm nay. Người tiền sử có thể là cơ hội cho thành phố này phát triển. Phần lớn các cơ sở làm ăn đều sống lây lất qua ngày. Bây giờ có cơ hội để kiếm thật nhiều tiền. Không có ai trong thành phố mà không vui về việc này.
Hannibal nhìn quanh công viên thây gần như mọi tổ chức công dân đều có đại diện. Có nhóm Hướng đạo nam, và Hướng đạo nữ. Có nhóm Shriners, tuyệt đẹp với mũ màu đỏ, nhóm Elks, vui nhộn cầm cờ mang tên nhóm. Những người đàn ông trẻ từ phòng Thương Mại đeo rubăng đặc biệt trên vạt áo. Và có vài người đàn ông mặc complê đen, đội mũ lông trắng.
Ông bán kem đã xoay sở đậu được chiếc xe gần công viên và đang tích cực kinh doanh. Gần ông bán kem là một chàng trai trẻ cầm một đống bong bóng bơm khí hêli, được một bầy con nít bu quanh.
Khi công viên dường như không thể nào đông đúc hơn nữa, ông thị trưởng đứng dậy, vỗ vỗ vào micro, rồi đưa hai tay lên để ra hiệu im lặng.
Hannibal liếc nhìn Eleanor Hess. Eleanor đang theo dõi, vẫn với ánh mắt lo lắng như mọi khi.
- Thôi nào! ông thị trưởng yêu cầu. Xin tất cả hãy ổn định chỗ ngồi để ông Robertson, linh mục Nhà thờ thành phố, xin Chúa ban phước lành cho dự án mới của chúng ta. Sau đó băng nhạc của Trường trung học Centerdale, xin một tràng pháo tay cho băng nhạc này, sẽ dẫn đoàn trên con đường đi đến viện bảo tàng người tiền sử. Rồi cô Patty Ferguson của ta, quý vị đã từng biết đến cô như Hoa Hậu Quả Bơ ở hội chợ năm ngoái, sẽ cắt băng khánh thành hang động.
Ông thị trưởng dừng, nhìn đám đông.
- Patty ơi, cô đang ở đâu? ông gọi.
- Cô ấy đây! Có người la lên.
Từ đám đông, một cô gái thanh mảnh tóc vàng tiến lên. Đám đông hô hào khi cô bước lên khán đài.
Đột nhiên có một âm thanh dồn dập, rồi các vòi phun nước tưới cỏ trong công viên tự nhiên bật lên!
Mọi người la hét. Có người gào lên định bỏ chạy. Nhưng họ không thể. Đám đông quá đặc nghẹt.
Hannibal cảm nhận cú sốc của nước lạnh trên mặt và tay, rồi quần áo ướt sũng đi. Thám tử trưởng quay đầu định la một cái gì đó với Peter, nhưng Peter đột nhiên ngã quỵ sang một bên, mắt nhắm lại.
Đầu gối Hannibal sụm xuống, Hannibal không còn đứng được nữa. Thám tử trưởng cảm thấy như đang nổi, rồi chìm xuống như thể bị vùng lõm giữa hai ngọn sóng cuốn đi. Thậm chí Hannibal không kịp hoảng sợ lên trước khi bị bóng đen trùm lấy.
Mọi thứ rất lạnh. Hannibal ngửi thấy mùi đất. Hannibal bị chuột rút và bị một cái gì đó làm ngứa ngáy mũi. Hannibal mở mắt ra, thấy mình đang nằm dưới đất, mặt úp trên cỏ. Các vòi tưới bãi cỏ đã tắt.
- Cái gì...? Một giọng nói quen thuộc hỏi.
Hannibal tự nâng mình dậy trên một cùi chỏ, rồi nhìn thấy Brandon. Đầu Peter đang nằm trên đùi Brandon.
Có tiếng rì rào và la hét, cả một công viên đầy người đang cố ngồi dậy. Đồng hồ trên tháp Nhà thờ thành phố bắt đầu gõ.
Hannibal nhìn lên tháp đếm tiếng chuông. Mười một giờ! Không hiểu sao, bằng một cách nào đó, Hannibal - và cả đám đông - đã bị bất tỉnh trong suốt hơn bốn mươi phút.
Rồi Hannibal nhớ lại: hệ thống phun nước phòng cháy tự động. Hẳn có kẻ đã cho một chất thuốc nào đó vào hệ thống phun nước phòng cháy tự động để làm cho cả thành phố ngủ!
Vài đứa bé đang khóc lóc ở một góc công viên, còn anh chàng bán bong bóng thì đang nhìn lên trời. Bong bóng đã bay đi mất - mất hết.
Hannibal cố đứng dậy. Cậu giúp Bob một tay khi John Du mục loạng choạng bước trên con đường từ nhà MacFee đến.
- Người tiền sử! John Du mục khoa tay múa chân hét lên với giọng khàn hơn bình thường. Hắn đi mất rồi! Có một cái gì đó đến và mang hắn đi rồi!