Chuyện Ở Trong Rừng

    
hông cần biết mình đang đi đâu, tôi sải bước qua những bụi cây trên cái gò sau nhà, qua luôn những cụm cây gỗ lớn. Chẳng mấy chốc, tôi đã tới bên kia gò, rồi đi xuống, men theo dòng suối nhỏ chảy qua 1 thung lũng hẹp. Tôi dừng lại và lắng nghe. Chắc tôi đã đi đủ xa, hoặc cây rừng dày đặc đã ngăn được âm thanh phát ra từ khu nhà. Không khí thật tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng xào xạc của lá rừng trên đất, khi 1 con thỏ xuất hiện và nhảy tưng tưng lên dốc. Tôi lưỡng lự  chốc lát, rồi ngồi xuống dưới bóng râm của tàn cây.
Nơi này quả thanh bình. Cây cối sum suê bên bờ che đi hầu khuất dòng suối, chỉ để lộ ra 1 tam giác nước long lanh. Phía bờ kia, qua 1 màn sương khói xanh mờ, cây và dây leo chen chúc dưới trời quang thăm thẳm. Đây đó ẩn hiện những đốm đỏ trắng, báo hiệu mùa nở hoa của thực vật biểu sinh. Song cặp mắt mới thưởng ngoạn cảnh thiên nhiên được vài phút, tâm trí tôi lại quay về nghĩ ngợi tới gã gia nhân của Montgomery. Trời nóng quá, nghĩ nhiều dễ gây buồn ngủ. Chẳng mấy chốc, tôi đã thiu thiu.
Ngủ quên đi không biết bao lâu, tôi bị đánh thức bởi tiếng cỏ cây sột soạt phía bờ kia con suối. Ban đầu cũng chẳng thấy gì lạ, chỉ là những ngọn sậy và dương xỉ đang phất phơ. Nhưng thình lình, 1 cái gì đó xuất hiện, nhìn không rõ là chi. Nó vục cái đầu tròn xuống suối, uống nước. Giờ tôi đã thấy rõ: Nó là người, nhưng lại bò 4 chân như con vật. Thằng người mặc đồ xanh nhạt, da màu đồng, tóc thì đen nhánh, miệng chum chúm mút nước chùn chụt. Xấu xí dường như là đặc tính của thổ dân đảo này thì phải.
Khi đang chồm tới trước để nhìn rõ hơn, tôi đụng phải 1 miếng nham thạch, khiến viên đá lăn xuống dốc. Thằng người ngẩng lên, vẻ tội lỗi, tôi và nó nhãn tuyến giao nhau. Nó vội vàng đứng thẳng trên 2 chân, lấy tay chùi mồm. Chân nó ngắn chỉ bằng nửa cái mình. Sau cả phút lặng yên đứng địa tôi, nó quay đi, ngoái lại nhìn vài lần, rồi lủi vào một bụi cây bên tay mặt. Tiếng sột soạt xa dần rồi tắt hẳn. Mãi sau khi nó đi khuất, tôi vẫn ngồi dõi theo. Trong rừng hóa ra cũng chẳng thanh bình.
Lại có tiếng động gì đấy ở đằng sau, lần này chỉ là con thỏ. Tôi đứng dậy, nhìn quanh đầy cảnh giác, cảm thấy hơi bất an khi không tấc sắt trong tay làm vũ khí. Sự xuất hiện của cái tên nửa người nửa thú kia bất giác phá hỏng khung cảnh tĩnh lặng chiều tà. Nhưng rồi tôi nhớ lại là thằng người cũng mặc áo quần, chứ không trần như nhộng. Như thế có nghĩa, tôi tự trấn an mình, nó không đến nỗi dã man. Có khi nó còn hiền nữa là khác, chỉ trông mặt mà bắt hình dong thì dễ lầm.
Tuy trấn an như vậy, nhưng vẫn không thể yên tâm được. Tôi đi về phía tả, dọc theo con dốc, đầu cứ quay ngang quay ngửa, đề phòng. Giống người nào mà đi bằng cả tứ chi, và thay vì uống, lại mút nước chùn chụt? Chợt 1 tiếng rống vọng lại. Ngỡ là tiếng con báo, tôi vội bước tránh sang hướng khác. Hướng này lại dẫn về dòng suối. Tôi băng qua suối, và cứ thế đi mãi giữa những bụi cây.
Tôi giật mình khi thấy trên khoảng đất trước mặt những mảng màu đỏ tươi. Lại gần mới rõ đấy là 1 loại nấm lạ, phân nhánh và có nếp như địa y, nhưng khi chạm vào sẽ tan ngay ra chất nhớt. Bên cạnh đó, dưới bóng những cây dương xỉ lớn, có những vết máu thật: 1 xác thỏ không đầu còn âm ấm đang nằm, ruồi nhặng bu đầy. Thế là trong lũ thỏ mới đến hôm nay, ít nhất 1 con đã đi đời. Có vẻ như con thỏ bất ngờ bị tóm và cắn cổ, nhưng mà ai làm? Cái ý tưởng mơ hồ hình thành trong đầu từ khi thấy tên nửa người nửa thú bên bờ suối nay lại hiện ra rõ ràng trong tôi. Tôi chợt nhận ra mình quá liều khi dám lang thang nơi đây. Nỗi sợ làm tôi bắt đầu tưởng tượng đủ điều. Mỗi bóng cây giờ đây không chỉ là bóng cây, mà còn là 1 ổ phục kích, mỗi tiếng xào xạc của lá là 1 đe dọa. Khắp quanh tôi đầy những kẻ thù vô hình.Trở ngược lại, tôi chạy băng băng như rồ qua rừng cây: Đành phải trở về khu nhà trên bãi biển thôi.
Tôi dừng chân khi trước mặt hiện ra 1 bãi đất trống. Bãi này giống như cái trảng nhỏ ở giữa rừng. 3 bóng người đang ngồi chồm chỗm trên 1 thân cây đổ: 1 đàn bà, 2 đàn ông. Cả 3 gần như trần truồng, trên người chỉ đóng độc cái khố bằng vải đỏ. Da chúng nâu hồng rất lạ, mặt béo ị, trán hõm, cằm lẹm, trên đầu chỉ lưa thưa vài cọng tóc rễ tre.
Chúng ngồi nói chuyện với nhau, đầu và vai cứ quay quầy quậy. Đúng hơn là 1 đứa nói, 2 đứa nghe, chăm chú đến nỗi không phát hiện ra tôi. Giọng đứa đang nói nặng và lè nhè, tôi tuy nghe được mà không hiểu gì sất. Có vẻ nó đang tụng niệm cái gì đó. Hốt nhiên, nó đổi giọng the thé, đứng thẳng lên, giang 2 tay ra. 2 đứa kia cũng đứng lên giang tay và lảm nhảm theo. Chúng vừa tụng niệm vừa nhún nhảy theo nhịp. Cũng như các thổ dân khác trên đảo, chân chúng gầy ngắn, di chuyển rất vụng về. 1 lát sau thì chúng đổi kiểu, nhảy theo vòng tròn, chân giậm, tay vẫy, miệng cứ bi bô cái điệp khúc nghe như “Aloola” hay “Baloola”. Mắt chúng sáng lên, mặt bừng bừng vẻ sảng khoái, nước dãi chảy xuống thành dòng.
Ngồi xem điệu vũ lạ lùng của chúng, tôi chợt nhận ra 1 đặc điểm chung của lũ thổ dân đảo này: Chúng mang hình dạng con người đấy, nhưng mỗi tên có những đặc tính riêng biệt y chang 1 số loài vật quen thuộc: Tên giống chó, tên giống ngựa, vv…Như 3 đứa đang cử hành cái nghi lễ kỳ quặc kia, dù có bề ngoài rất người, dù đóng khố đàng hoàng, nhưng nhìn vào cử chỉ, dáng điệu, cũng như nét mặt của chúng, có cái gì giông giống loài heo. Thật vậy, chúng rõ ràng mang nét heo, không nhầm đi đâu được.
Khi tôi còn đang nghĩ ngợi, bọn người-heo bắt đầu reo hò rồi nhảy tưng tưng lên không. Thế rồi 1 đứa vấp, nhưng nó không ngã, mà trụ lại được trên đất bằng cả tứ chi, và lại đứng lên. Đã quá rõ! Đó là gì nếu không phải bản năng của loài thú vật?
Tôi gượng nhẹ quay lui, cố tránh không gây tiếng động để khỏi bị phát giác. Đi được 1 quãng xa, mới bạo dạn hơn và thôi rón rén. Sợ muốn xỉu, đầu tôi giờ chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất: Phải trốn càng xa lũ người quái đản càng tốt. Nhưng muốn trốn có phải dễ đâu. Gần như ngay lập tức, tôi thấy thấp thoáng trong lùm cây đằng xa 1 cặp chân ngắn. Rõ ràng có kẻ nào đó đang chạy song song với tôi, nhưng chân bước êm ru, không phát âm thanh. Tôi dừng lại, dò xét động tĩnh. Cặp chân cũng dừng. Cố nhìn qua các tán lá, tôi thấy thấp thoáng phần thân trên của kẻ đang theo mình: Chính là tên lúc nãy uống nước bên bờ suối. Nó nghiêng đầu nhìn tôi, mắt rực lên tia sáng xanh lục, rồi lủi vào mấy bụi cây đằng sau. Không thấy bóng dáng nữa, nhưng tôi chắc nó vẫn đang đứng đâu đó quan sát mình.
Nó là cái giống gì – người hay thú? Nó muốn làm gì mình đây? Bây giờ vũ khí không có, cả 1 cái gậy đánh chó cũng không. Chẳng lẽ lại bỏ chạy? Nãy giờ nó không dám tấn công mình, hẳn vì nó còn e dè. Nếu bỏ chạy nó sẽ biết ngay mình sợ nó. Lúc đấy thì khốn nạn cái thân!
Tôi cố nén nỗi ớn lạnh, nghiến răng làm gan, đi xăm xăm về phía thằng người. Lách qua mấy bụi cây hoa trắng, tôi thấy nó đang đứng cách mình chừng 2 chục bước chân, vẻ mặt hơi do dự. Tôi tiến tới, nhìn thẳng vào mắt nó.
“Mày là thằng nào?” Tôi hỏi.
Nó kêu lên “Không!”, rồi quay người bỏ chạy. Nhưng mới chạy vài bước, nó dừng để ngó tôi. Dưới ánh hoàng hôn, mắt nó lại sáng rực. Hòn thót lên tận cổ rồi, song đâm lao phải theo lao, muốn sống chỉ còn cách giả đò bặm trợn. Tôi lại tiếp tục tiến lên. Nó lại lùi, và lần này chạy mất tăm.
Tôi chợt nhận ra: Càng về tối, nguy hiểm càng gần. Mặt trời đã lặn vài phút trước, chút ánh dương tàn le lói bên trời đông cũng sắp tắt tới nơi. Bướm đêm bắt đầu xuất hiện, 1 con đang vỗ cánh ngay sát đầu tôi. Nếu không muốn qua đêm trong khu rừng bí ẩn đầy bất trắc này, phải cho thật lẹ tìm đường về khu nhà bác sỹ Moreau. Về cái nhà u ám đầy tiếng rên la ấy cũng chẳng dễ chịu gì, nhưng vẫn hơn ở lại làm mồi cho đêm tối, hay đúng hơn là cho những thứ ghê rợn đang ẩn núp trong đêm. Tôi nhìn lần cuối xem còn thấy bóng dáng thằng người không, rồi mò mẫm cố tìm đường cũ trở về con suối.
Tâm trạng rối bời bời, tôi bước vào 1 khu đất lạ bằng phẳng, lác đác bóng cây. Mộ dương đã tàn, vạn vật chìm vào màn tối. Trời xanh như sâu hơn, khi các vì sao dần dần hiện ra. Không gian rừng vốn xanh bóng cây, nay về đêm bỗng nhuộm sắc đen huyền bí. Ngoại trừ mấy cây cao in bóng trên nền trời, cả khu rừng giờ đây chỉ còn là 1 khối vô dạng thể thê lương.
Tôi vẫn đi mãi. Cây cao ngày càng thưa, chỉ còn toàn cây nhỏ. Rồi đến 1 bãi cát trắng hoang vu, theo sau bởi rừng cây bụi. Lạc mất rồi, lúc chiều có đi ngang bãi cát nào đâu. Bên tay mặt chợt có tiếng xạc xào. Ban đầu tôi còn tưởng nghe nhầm, nhưng sau rõ ràng: Hễ tôi đi thì có tiếng chuyển động theo, mà tôi dừng thì tiếng ấy cũng dừng.
Tôi tránh những chỗ um tùm, ráng tìm đường tương đối quang đãng mà đi, cố gắng ngoặt bên này, quẹo bên kia, hòng đánh lạc hướng kẻ đi theo. Tuy không thấy gì, nhưng tôi chắc chắc mình đang bị theo dõi. Đến gần 1 mô đất cao, tôi tăng tốc, bước nhanh qua, rồi quay phắt lại nhìn. Phía đằng sau, 1 cái bóng cũng khựng lại rồi lủi mất. Chính là thằng hồi nãy. Bây giờ khốn khổ gấp đôi: vừa bị nó rượt, vừa lạc đường.
Gần như tuyệt vọng, tôi cứ rảo chân, và thằng người cứ lén lút bám theo. Nó hình như chưa đủ cản đảm tấn công, hay là đang chờ cơ hội tốt không biết. Vẫn cố chọn những lối quang đãng, thỉnh thoảng lại dừng và lắng nghe, dần dần tôi không nghe âm thanh gì nữa. Nó đã bỏ cuộc ư? Hay tôi chỉ hoang tưởng thôi? Bỗng tiếng sóng biển vọng đến tai tôi. Tôi vội bước nhanh hơn, gần như chạy. Ngay lập tức, có tiếng chân chạy đuổi đằng sau.
Tôi vội quay đầu: Đằng sau chỉ có bóng cây. Lại lắng nghe: Vẫn không tiếng động. Ngỡ rằng mình tưởng tượng, tôi tiếp tục tiến về phía biển.
1 phút trôi qua, hàng cây thưa dần, tôi đã tới được mũi đất thấp dẫn ra biển. Đêm yên ắng và trong lành. Ngàn vạn vì sao đang in bóng trên từng làn sóng êm đềm nhấp nhô. Đằng xa kia, ngành đá bị sóng đánh vào, chợt như tỏa ra tia sáng dịu. Phía trời Tây, sao Hôm tỏa ánh vàng, cùng khoe sắc bên vầng Hoàng Đạo. Theo tôi nhớ thì nhà của Moreau nằm ở hướng Tây ấy.
Chợt có tiếng cành cây gãy. Tôi quay nhìn, vẫn chẳng thấy gì ngoài những bóng cây. Phải cây chăng? Hay có cả người? Trong đêm tối, bóng nào cũng đều đáng sợ. Vẫn để mắt vào rừng cây, tôi quay sang hướng Tây. Tôi vừa đi, 1 cái bóng cũng dịch chuyển đi theo.
Tôi lại dừng, tim đập thình thình. Cái bóng cũng dừng. Đứng ở đây đã thấy được cái vịnh phía Tây, thấy cả 1 điểm sáng nho nhỏ ở bên ấy. Nhưng muốn tới được bãi biển phía Tây, buộc phải đi qua đám cây rừng chỗ cái bóng đang đứng. Giờ tôi đã thấy cái bóng rõ hơn. Nó đứng 2 chân, như vậy không phải thú. Tôi mở miệng định nói, nhưng đờm dãi tự dưng dâng lên nghẹt cổ, phải đến lần thứ 2 mới thốt ra lời.
“Ai kia?”
Tôi tiến thử 1 bước, chân vấp nhằm hòn đá. Thằng người không động đậy. À, có cách rồi! Mắt vẫn ngó chăm chăm thằng người, tôi cúi xuống lượm hòn đá lên. Vừa thấy hành động của tôi, thằng người liền lùi ngay lại, chạy đi. A ha, thế ra mày cũng sợ cúp đuôi như chó. Ngày bé, tao từng dùng đá dọa mấy con chó to lắm cơ. Tôi đặt hòn đá vào trong khăn mùi xoa, rồi quấn khăn vào cổ tay. Tiếng chân nghe như xa dần, hình như thằng người đã chuồn. Tôi thở phào, người run rẩy, mồ hôi trào như tắm.
Lấy lại can đảm, tôi chạy nhanh qua những bụi cây phía bên sườn mũi đất. Vừa chạy được ra thì có tiếng đuổi theo. Sợ hết cả hồn, tôi lại chạy vắt giò lên cổ dọc theo bãi cát. Tiếng chân đuổi theo nghe cũng nhanh không kém. Tôi gào lên, và tăng tốc gấp đôi, băng qua mấy con gì đó đen đen to gấp 3, 4 lần con thỏ.
Chừng nào còn sống, tôi không thể quên nỗi kinh hoàng hôm ấy. Tôi chạy ra sát mép nước, nghe rõ mồn một tiếng chân bì bõm đang rượt đằng sau. Ánh đèn kia rồi, nhưng hãy còn xa, xa như vô vọng. Chung quanh giờ chỉ có bóng đêm, và cái tiếng bì bõm, bì bõm càng lúc càng gần. Vốn ít tập thể thao, tôi gần như hết hơi, hông lại bị xóc, đau như dao đâm. Không kịp nữa rồi, thế nào cũng bị tóm trước khi kịp về tới nơi. Tôi bèn quay lại, mặt đối mặt với thằng người, quăng hòn đá vào nó khi nó vừa trờ tới. Thằng người đang đuổi theo bằng cả tứ chi, vừa thấy tôi ngừng liền đứng thẳng lên, và…ăn ngay củ đậu vào thái dương bên trái. Nghe bốp 1 tiếng như bể sọ, thằng người nhào vào tôi, đẩy tôi qua một bên, rồi lảo đảo thêm vài bước, trước khi té úp mặt xuống bãi cát, nằm im bất động.
Thằng người nằm 1 đống dưới trời sao, với cát biển làm giường, và sóng đánh bên tai. Lãng mạn thật!  Mặc kệ nó đấy, tôi thu gom chút sức tàn lực kiệt, cố chạy về phía có ánh đèn của khu nhà. Đã nghe con báo rên rồi. Tiếng rên con báo lúc chiều xé lòng bao nhiêu, thì bây giờ lại làm tôi nhẹ người bấy nhiêu. Có tiếng người gọi tôi.