- 7 -

Vinh xộc vào văn phòng luật sư của Vũ Hoàng, mặc cho cô thư ký ngăn cản. Vinh ào vào, anh chộp lấy áo Vũ Hoàng quát:
– Mày giấu cô ấy ở đâu?
Vũ Hoàng cười lạt gỡ tay Vinh:
– Này, anh nên nhớ cô ấy đã hai mươi không phải còn nhỏ, tôi làm sao giấu cô ấy được Nhưng chính là cô ấy không muốn gặp anh và nhờ tôi bảo vệ cô ấy.
– Đồ khốn nạn!
– Người khốn nạn ở đây không phải là tôi xin nói cho rõ lại. Anh đã làm gì khiến vợ anh sợ hãi, anh tự hiểu lấy. Bây giờ tôi là luật sư đại diện của cô ấy.
Nếu anh không đi tìm tôi, tôi cũng đi tìm anh. Uyển Ngọc muốn ly hôn.
– Ly hôn? Hãy bảo cô ấy về nhà, nói chuyện cho rõ ràng đi.
– Được! Nhưng lần này cô ấy cương quyết ly hôn, anh nên hiểu rõ và trả tự do cho cô ấy đi.
– Mày...
Vinh cung tay như sẵn sàng đánh vào mặt Vũ Hoàng. Vũ Hoàng cười khẩy khiêu khích:
– Anh đánh đi! Nên nhớ đây là văn phòng đoàn luật sư chứ không phải bãi biển vắng người. Anh dụ vợ ra đó rồi toan nhấn chìm cô ấy xuống biển. Uyển Ngọc không tố cáo anh là may mắn lắm rồi.
Vinh sững sờ:
– Tôi nhấn Uyển Ngọc xuống biển. Nè, đừng có nói bậy nghen!
– Tôi không nói bậy. Chính Uyển Ngọc đã cho tôi biết anh vờ lên xe đi lấy quần áo tắm nhưng thực sự anh đã chui xuống biển và lôi vợ mình ra xa để thực hiện ý đồ giết vợ.
Mọi người trong phòng luật sư kinh ngạc nhìn Vinh. Vinh kêu lên thảng thốt:
– Nói bậy! Tôi sẽ thưa anh tội vu cáo phỉ báng.
– Chẳng lẽ Uyển Ngọc vu cáo anh?
– Hãy bảo Uyển Ngọc gặp tôi! - Vinh gào lên tức giận - Tại sao tôi phải giết vợ tôi, khi tôi thật lòng yêu cổ.
– Cái này cố lẽ anh rõ hơn tôi, và cả ba anh nữa, Uyển Ngọc đưọc bà ngoại cô ấy để lại một tài sản rất lớn năm triệu đô la. Anh đã cưới một cô vợ tỉ phú, đừng có nói là anh không biết.
Vinh bàng hoàng. Chưa bao giờ ba anh hay Uyển Ngọc nói với anh điều này.
Uyển Ngọc được thừa hưởng một tài sản lớn như thế. Nhưng tại sao anh lại phải giết vợ mình? Trong mắt Uyển Ngọc, anh là một con người kinh khủng như vậy sao?
Vinh lùi ra cửa, anh hấp tấp đến công ty lao vào phòng cha mình.
– Ba!
Ông Thành đang ngồi với Uyển Ngọc, mắt cô đỏ hoe và sưng bùm bụp. Vinh vừa xông lại, cô đã sợ hãi chạy ra sau lưng ông Thành. Ông Thành giơ tay ngăn Vinh mặt bừng sắc giận, rồi vụt đánh mạnh vào mặt Vinh:
– Đồ khốn kiếp! Mày là con người hay con thú hả?
Vinh lùi lại đau đớn:
– Cả ba cũng tin là con muốn giết chết Uyển Ngọc sao?
– Hãy hỏi lương tâm của mày hơn là hỏi tao.
Vinh gào lên:
– Con không có. Uyển Ngọc! Anh rất yêu em, tại sao anh phải giết em. Anh cũng không hề biết em được thừa kế gia sản gì đó. Anh thề anh không có.
Uyển Ngọc lắc đầu nước mắt ràn rụa:
– Anh đừng lại gần em, em sợ lắm. Khi em là vợ anh tất cả những gì của em sẽ là của anh, tại sao em lại xem tiền quan trọng hơn em?
– Có nghĩa là em nghĩ anh giết em và khi em chết gia sản của em là của anh.
Em nghĩ như vậy sao, Uyển Ngọc? Uyển Ngọc. Có tội ác nào không phơi bày ra ánh sáng?
– Em cố không suy nghĩ như vậy, nhưng mà rõ ràng người lôi em ra biển xa là anh, anh tàn nhẫn nhấn mạnh đầu em xuống biển. Anh Vinh, em không phải người điên mất trí không nhận ra anh.
Vinh choáng váng, không thể tưởng tượng anh bị vu cáo cho một tội danh giết người ghê gớm như thế. Ông Thành quát:
– Sao, mày còn biện hộ gì nữa không?
Vinh đau khổ:
– Ba! Chưa bao giờ ba hay Uyển Ngọc cho con biết là cô ấy thừa kế một tài sản lớn. Con không biết, thật sự con không biết. Con lấy Uyển Ngọc vì tình yêu.
Tại sao lại gán cho con một tội danh gớm ghiếc? Con là con của ba, ba hiểu con tốt hay xấu mà.
Ông Thành hoang mang. Chính ông cũng bàng hoàng khi Uyển Ngọc nức nở đến kể lại, ông tưởng tượng mình có thể đập chết con trai ngay tức khắc. Nhưng bây giờ trước vẻ đau khổ của con trai, ông quay lại nhìn Uyển Ngọc.
– Uyển Ngòc! Con nhận rõ người nhấn đầu con xuống nước biển chứ? Tại sao lúc thoát chạy, con không tri hô lên cho người ta bắt kê hiểm ác.
Uyển Ngọc nghẹn ngào:
– Lúc đó con quá hoảng sợ, quên mất cả tự vệ con càng la nước biển càng trào vào miệng con. May là bàn tay ấy nới lỏng cho con chạy thoát vào bờ.
Uyển Ngọc nhln Vinh:
– Có phải lúc đó lương tấm anh thức dậy không? Em đã cố nghĩ ra điều đó để tha thứ cho anh, nhưng thực sự em sợ lắm.
Vinh nhìn lại Uyển Ngọc đau đớn:
– Chưa bao giờ anh nghĩ mình bị gán cho một tội danh tày trời như thế, cũng như chưa khi nào anh nghĩ em là tỉ phú, nên khi em đề nghị đi châu Âu anh đã cười em quá lãng mạn. Ngọc ơi! Tội danh này ngàn đời anh không rửa được.
Đúng, em hãy ly hôn với anh đi!
Vinh quạy ngoắt người ra cửa, anh đi như chạy với cõi lòng tan nát. Tôi mà là kẻ có mưu toan giết vợ mình để đoạt gia sản ư? Ha ha... Vinh cười to trong nước mắt và phẫn hận.
– Anh Vinh!
Uyển Ngọc đuổi ra đến cửa, cô đau đớn nhìn theo Vinh. Anh đang ăn năn hay là đau khổ khi bi cô vạch trần bộ mặt ghê tởm. Ngàn lần Uyển Ngọc không muốn nghĩ anh là con người xấu xa đó. Chắng lẽ cô lầm? Vậy ai là người muốn cô phải chết và khi cô chết đi tất cả tài sản của cô về đâu:
Vinh – Nguyễn Thành Vinh.
Nước mắt Uyển Ngọc chảy ra. Ông Thành lắc đầu, ông không biết mình nên làm gì nữa, cũng không dám nghĩ con trai mình xấu xa.
– Ngọc!
Vũ Hoàng ào vào, anh ta thở phào khi nhìn thấy Uyển Ngọc:
– Em đến đây sao không điện thoại cho anh biết bảo vệ báo tin em đi, anh lo cho em vô cùng.
Uyển Ngọc lắc đầu:
– Anh không cần lo cho em. Em định gặp anh để nhờ anh lo thủ tục ly hôn và một việc nữa. Nếu như em chết, toàn bộ gia sản của em hiến cho viện mồ côi làng, Hòa Bình.
Vũ Hoàng sửng sốt:
– Tại sao em có ý nghĩ kỳ lạ như vậy?
– Vì tiền, em không có được một hôn nhân hạnh phúc. Em không muốn sống như thế mà em sẽ học cho thành tài, sống bằng chính đồng tiền em kiếm được.
Uyển Ngọc quay lại hỏi ông Thành:
– Có phải không ba?
Ông Thành cảm động vì Uyển Ngọc yẫn gọi mình bằng cha, nên gật đầu:
– Con nghĩ như thế, ba tán thành:
Vũ Hoàng cúi mặt. Đôi hàm răng anh ta nghiến lại. Anh ta đeo đuổi Uyển Ngọc vì cô ta là tỷ phú, chứ nếu cô ta là một người bình thường, anh cần gì nhọc lòng bày hết mưu này đến kế nọ. Tuy nhiên, Vũ Hoàng vẫn cố vớt vát:
– Em muốn anh lo thủ tục ly hôn, anh' sẽ giúp em.
– Vâng, cám ơn anh.
– Tôi đồng ý ly hôn.
Vinh buông gọn, anh không có lý do nào để đụy trì cuộc hôn nhân này, nếu như Uyển Ngọc là một cô gái nghèo không nơi nương tựa. Đằng này, cô là tỉ phú thừa hưởng gia sản đến năm triệu USD, bản thân anh mang tiếng nhơ, giết vợ để được thừa hưởng gia sản của vợ.
Buông gọn như thế, Vinh cầm cây viết lên ký nhanh vào. Xong đứng lên, anh nhìn Uyển Ngọc nghiêm nghị:
– Anh bằng lòng ly hôn. Nhưng nếu ngày nào em là cô gái trắng tay, không có tiền, không còn một người thân nào, anh sẽ tìm em. Còn bây giờ, anh chúc em luôn vui vẻ và gặp nhiều may mắn. Em bảo với luật sư Vũ Hoàng không cần thuê bảo vệ, bảo vệ em, bởi vì trong đời anh, anh chưa bao giờ quan trọng tiền bạc cả. Chào em!
Vinh bước ra cửa, Uyển Ngọc ngồi đờ người ra, theo yêu cầu của cô, Vũ Hoàng nhanh chóng 1àm thủ tục ly hôn. Cô cứ ngỡ Vinh sẽ phản đổi, sẽ ràng buộc cô vào anh. Nhưng không phải thế, anh bằng lòng ly hôn vô điều kiện.
Vũ Hoàng thở phào nhẹ nhõm:
– Uyển Ngọc! Bây giờ em đã được tự do. Không cần bận tâm nữa vì con người này, anh ta hổ thẹn vì bị em đã lật tẩy, nên đành ly hôn vớt vát thể điện của mình. Uyển Ngọc cúi đầu. Sao cô có cảm giác không phải như thế. Liệu có phải Vinh bị oan? Nhưng ai là người có động cơ để giết cô chết? Uyển Ngọc nghĩ không ra. Cô yêu Vinh, trái tim cô chỉ có mình anh, cho nên cô không thể không đau khổ khi cuộc hôn nhân ngắn ngủi nhanh chống kết thúc, những ngày hạnh phúc quá ngắn. Đêm đêm, cô thẫn thờ trong căn nhà riêng của mình, có biết bao nhiêu là kỷ niệm dấu yêu ngọt ngào của cô với anh. Tan vỡ, ly hôn, chia tay, sao như một giấc mơ buồn.
Mãi suy nghĩ, Uyển Ngọc không hay Vũ Hoàng đang ôm qua vai cô, gương mặt anh cúi gần sát cô:
– Em nghĩ gì vậy Ngọc.
Uyển Ngọc vội lách người qua:
– Em nhờ anh việc này nữa anh Hoàng.
Vũ Hoàng cười săn sàng:
– Em nói đi.
– Em nhờ anh liên hệ với làng cô nhi Hòa Bình, báo tin cho họ, em muốn tặng tất cả số tiền ngoại em để lại cho em, hiến hết cho làng cô nhi.
Nụ cười tươi tắt ngay trên môi Vũ Hoàng:
– Em điên rồi hả? Rồi lấy tiền đâu em sống?
– Em giữ lại một ít làm chi phí học hành.
– Cái này anh khuyên em không nên như vậy. Em có biết tiền bạc rất khó kiếm không phải ai muốn có thì có.
Uyển Ngọc lắc đầu:
– Em biết tiền bạc khó kiếm, nhưng vì nó mà em không tìm thấy một tình yêu chân thật, cho nên em muốn mình là một con người bình thường. Xin anh giúp em.
– Giúp em anh sẵn sàng giúp, nhưng về quyết định này, anh khuyên em nên suy nghĩ lại.
– Em không muốn thay đổi quyết định này. Anh giúp em chứ!
Vũ Hoàng im lặng thầm tính toán. Hóa ra những gì anh ta cố công xây đắp trong phút chốc giống như dã tràng xe cát trên biển Đông vậy sao? Uyển Ngọc hiến hết tiền mình cố cho làng cô nhi, cô ta còn cái gì để anh phải vì cô ta mà vất vả. Đồ chó cái ngu ngốc!
Uyển Ngọc đứng lên:
– Em đi về đây. Cần gì, anh điện thoại cho em.
Vũ Hoàng giữ vai Uyển Ngọc lại tha thiết:
– Ngọc! Chưa bao giờ anh thay đổi tình cảm anh từng dành cho em cả. Bây giờ em là một người tự do, anh muốn nói là anh yêu em.
Uyển Ngọc cười buồn gỡ tay Vũ Hoàng ra:
– Em không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm nữa. Hôn nhân tan vỡ đối với em như một cú sốc nặng. Xin lỗi anh.
– Nếu ngày trước em chọn anh, em đâu có bị sốc. Đâu phải ai cũng... đốn mạt như Vinh.
– Đừng anh, hãy cho em được xem anh như một người anh.
– Anh không thích được em xem anh như một người anh. Uyển Ngọc, lúc nhìn thấy em, anh đã yêu em ngay. Có lúc nào anh không lo cho em đâu, anh luôn có mặt bên em lúc em gặp khó khăn, chẳng lẽ em quên chúng mình từng cho nhau cảm giác say đắm?
– Em không muốn nghĩ đến chuyện ấy xin anh đừng nhắc lại.
Uyển Ngọc bước nhanh ra cửa. Bây giờ cô là người phụ nữ tự do, không cần vệ sĩ, nhưng sao lòng cô chẳng nhẹ nhàng, cảm giác đau khổ cứ đè nặng lên trái tim cô. Cô đơn hoang vắng, Uyển Ngọc muốn về nhà, vùi mặt lên gối để khóc, khóc cho sự cô đơn bất hạnh của mình.
– Khốn kiếp!
Vũ Hoàng đấm mạnh tay lên bàn giận đữ. Anh ta chưa kịp mừng Uyển Ngọc ly hôn, cô đã đẩy anh vào cái thế hụt hẫng. Hiến toàn bộ số tiền cô có cho làng có nhi. Ngu ngốc, ngu như con bò vậy.
– Ái da! Đau không anh Hoàng?
Thu Cúc đứng dựa vào cánh cửa từ 1úc nào, hai tay cô khoanh lại trước ngực người dựa vào cánh cửa, cười trêu chọc Vũ Hoàng. Anh ta điên tiết quát lên:
– Cô đến đầy làm gì, đừng cô đến đây trêu chọc tôi!
– Em đâu dám. Em định đến chúc mừng anh họ đã ly hôn.
Vũ Hoàng hằn học:
– Cô ta ly hôn hay chưa, còn nghĩa lý gì nữa, toàn bộ số tiền cô ta được thừa hưởng nhờ anh chuyển hết cho làng cô nhi.
Thu Cúc há hốc mồm:
– Cô ta đã tưng tửng, bây giờ lại còn nổi máu điên lên nữa? Anh phải biết dùng tình cảm của anh để chinh phục cô ta, khuyên cô ta đừng có ngu dữ vậy.
– Vô ích! Cô ta nói sẽ không thay đổi ý định.
– Vậy anh tính sao? Chẳng lẽ thành công cốc à?
– Chưa biết tính sao nữa. Nếu cô ta không nhờ anh, thì cũng nhờ luật sư giám hộ của cô ta.
Vũ Hoàng buông người xuống ghế thở dài thườn thượt. Bao nhiêu là công sức anh ta đã bỏ ra, vắt óc vắt tim cho kế hoạch hoàn hảo, không có một kẽ hở cho Uyển Ngọc nghi ngờ. Cuối cùng cô ta mang tất cả công sức của anh đổ sông đổ biển hết, có tức không chứ? Vũ Hoàng như muốn điên lên được. Anh ta gườm gườm nhìn Thu Cúc làm như cô là nguyên nhân sự thất bại của anh ta.
– Còn cô, hắn với cô sao rồi?
Thu Cúc nhún vai:
– Em đến đây tìm Vinh. Ai ngờ anh ấy bỏ đi nhanh như vậy, em chẳng biết đang ở đâu nữa. Anh và em đều buồn, hay chúng ta đi uống rượu đi.
Vũ Hòang miễn cưỡng đứng lên. Anh ta còn biết làm gì hơn là đi uống rượu giải sầu. Cứ tưởng “đá” Thanh Hương, anh ta câu được con cá lớn, nhưng xem ra cá nhỏ cá lớn dều vượt khỏi tầm tay anh ta cả. Không có cá lớn bé, đi tạm vớl cô nàng này còn hơn là “sô-lô” một mình.
– Uống rượu đi Cúc.
Thu Cúc cười giễu cợt:
– Chúng ta thành công hay thất bại đây?
– Anh không tin là anh thất bại.
– Em cũng vậy, có một ngày Vinh sẽ tìm em.
– Hãy hy vọng ngày đó đến.
Hai ly rượu cụng vào nhau, cùng nâng ly uống cạn.
– Rót rượu nữa đi anh Hoàng!
– Ừ, uống không say không về.
Gần nửa đêm, Thu Cúc với Vũ Hoàng mới dìu nhau ra khỏi quán lượu, chân băng xiên băng nai, người ngã tới ngã lui.
– Say quá, kiếm chỗ nào nghỉ đi anh Hoàng.
– Ừ, bên kia có khách sạn kìa.
Cả hai vào khách sạn. Cửa vừa mở, Thu Cúc đi nhanh vào ngã lăn người trên nệm, miệng lè nhè:
– Vinh ơi... anh đang ở đâu?
Vũ Hoàng té nhào trên người Thu Cúc, anh ta ôm luôn Thu Cúc:
– Đừng xa anh nghen Ngọc.
Trong men rượu, hai cơ thể rừng rực lửa đi tìm nhau...
Vinh dồn hết quần áo vào valy xong đóng, nấp valy lại, bà Thành lo lắng:
– Con định đi đâu Vinh?
– Con muốn đi xa một thời gian mẹ ạ. Bây giờ ở thành phố này, ai cũng nhìn con với cái nhìn ghê sợ, vì muốn hưởng tài sản của Uyển Ngọc mà con toan tính sát hại cô ấy. Sự hiểu lầm ghê gớm này đối với con như một nỗi nhục không bao giờ gột rửa được. Mẹ có tin con là con người xấu xa như vậy không?
Bà Thành ngậm ngùi:
– Dĩ nhlên là mẹ không tin! Con là con của mẹ, mẹ sinh con ra nuôi con khôn lớn, sao mẹ không hiểu rõ tính tình của con.
Vinh cười đau đớn:
– Cám ơn mẹ đã cho con nhưng lời lẽ thật ấm áp, để tiếp sức cho con.
– Nhưng mẹ nghĩ con không nên đi, vì như vậy con mang tiếng oan suốt đời.
Phải tìm cách giải oan cho mình.
– Có cách nào hả mẹ, khi mà chuyện xảy ra ở bãi biển, con cũng không hiểu tại sao Uyển Ngọc lại nghĩ con có lý do để sát hại cô ấy.
Bà Thành trầm ngâm:
– Việc Uyển Ngọc có một tài sản lớn như vậy, chỉ có Uyển Ngọc và ba con biết, đâu còn ai nữa, bởi vì chính ba,con cũng chưa bao giờ nói ra điều này.
Vinh kêu lên:
– Văn phòng luật sư, luật sư giám hộ tài sản của Uyển Ngọc, người được ủy thác trao số tiển đó cho Uyển Ngọc.
– Văn phòng luật sư đó của...
– Của đoàn luật sư. Vũ Hoàng có thể biết điều này.
– Cho nên lần Uyển Ngọc đi lạc, chính Vũ Hoàng đã tìm ra đưa về nhà.
Vinh hồi hộp:
– Mẹ có thể nào nguyên nhân lần con và Uyển Ngọc bị bắt cốc đòi tiền chuộc, không phải họ bắt con, mà người họ muốn bắt là Uyển Ngọc?
Bà Thành gật đầu:
– Có lý! Thật logic, bài bản.
– Sau đó dù Uyển Ngọc là vợ con, Vũ Hoàng vẫn kiên trì đeo đuổi và ly gián con bởi Uyển Ngọc.
– Và con đã ly hôn với tội danh giết vợ, mưu toan giết vợ.
Hai mẹ con cùng suy luận và cùng toát mồ hôi nhìn nhau, cùng căng thẳng:
– Như vậy mục tiêu còn lại là tranh thủ tình cảm để Uyển Ngọc mềm lòng, và nếu mềm lòng cô ấy sẽ có thể chịu kết hôn lấy Vũ Hoàng.
– Mẹ ơi! Như vậy nguy cho Uyển Ngọc.
– Cho nên con không được bỏ thành phố, Uyển Ngọc cần con bảo vệ.
Vinh lắc đầu héo hắt:
– Uyển Ngọc đâu có cần con. Không khéo, cổ lại nghĩ con vì tiền của cổ.
Nhưng thật lòng con yêu Uyển Ngọc, mẹ ạ.
– Mẹ biết. Con cũng muốn giải oan cho mình mà, đúng không?
Vinh buông valy ý nghĩ xa thành phố tan trong đầu anh. Anh cần ở lại, vì anh và vì sự an nguy của Uyển Ngọc nữa.
Nhìn ra cửa, Vinh nhớ ngày đầu tiên khi Uyển Ngọc đến nhà anh, rụt rè nơi ngưỡng cửa, trông cô ngô ngố như thế nào ấy, cô làm xáo trộn cuộc sống của gia đình anh. Ai có ngờ con người mảnh mai là thế mà hạ được ba gã đàn ông, cõng được anh trên vai đào thoát. Anh yêu em vì những điều như thế, và cũng thật dau lòng khi anh trở thành là con người xấu xa ghê tởm trong tâm hồn em...
Đứng lên, Vinh cầm tấm ảnh cưới của anh và Uyển Ngọc, lòng ngậm ngùi.
Cô vợ khờ của ành thật ra em vừa ngốc vừa thông minh. Nhưng giá như em thông minh tí nữa để biết anh yêu em bằng tất cả trái tim anh. Mất em rồi, ngày tháng đối với anh bây giờ vô vị nhạt nhẽo. Không có em, thế gian như vô nghĩa.
Ngày có nắng đẹp, anh vẫn thấy giống như một mùa đông xám xịt.