Cô Hồn Đền Ơn
Ngày xưa, có ông bá hộ lòng dạ rất nhân từ. Ngày rằm tháng bảy, ông đốt nhang 
đèn bày bánh cúng, bánh cấp, mía, chuối để các cô hồn về hưởng. Cúng xong xuôi 
ông yên trí vô nhà nằm nghỉ.
Gần nhà ông, có một chòm mả hoang. Đêm đó, có anh bán dầu dừa đi lỡ đường đến 
chòm mả nọ mà nghỉ lưng. Anh ta nghe thì thào như nhóm chợ, bọn ma quỷ bàn tán 
qua lại:
- Đồ ăn ngon quá, mấy anh dám ăn không?
- Ông bá hộ có lòng tốt nhưng làm sao ăn được?
Tề Thiên Đại thánh nói rằng bánh cúng không được tinh khiết. Hồi gói bánh, có 
con nhỏ đầy tớ rủi đứt tay, làm dính máu trong lá chuối gói bánh.
Anh bán dầu dừa biết đó là tiếng nói của cô hồn. Sáng hôm sau, anh ta lập tức 
đến nhà ông Bá Hộ mà báo sự tình. Ông Bá Hộ hết sức buồn bã, nghĩ thầm:
- Không lẽ mình rầy rà bọn đầy tớ! Cách hay nhất là mình cáo lỗi quỷ thần, cúng 
lại lần thứ nhì.
Đêm sau, cúng xong, ông Bá Hộ nhờ anh bán dầu dừa ra ngoài chòm mả hoang nghe 
ngóng tin tức.
Anh ta y lời, rình nghe bọn cô hồn bàn tán:
- Thất bại nữa! Phen này tụi mình chết đói. Hồi hôm qua lá chuối dính máu. Bữa 
nay thì nấu bánh bằng củi ô uế ở chuồng heo...
Anh bán dầu dừa trở lại thuật cho ông Bá Hộ hay. Ông này buồn bã, hỏi lại thì rõ 
ràng bọn gia nhân đã lấy mấy khúc củi chuồng heo mà chụm lửa nấu bánh.
Ông Bá Hộ đến chùa gần đó, nhờ nhà chùa cúng giùm, như vậy bảo đảm hơn.
Cúng xong, anh bán dầu cũng ra chòm mả nghe ngóng. Nhưng lần này anh ta dạn dĩ 
hơn, lên tiếng trước:
- Cô hồn các đẳng ơi! Cúng như vậy ăn được không?
Cô hồn mừng rỡ nói:
- Được! Được! Ông Bá Hộ có lòng tốt trì chí lo lắng chu đáo miếng ăn cho tụi 
tôi. Anh về nói với ổng: Chừng một trăm ngày nữa chúng tôi đền ơn ổng một vật 
xứng đáng lắm.
Sẵn có máu tham, anh bán dầu dừa không thuật lại điều ấy cho ông Bá Hộ biết. Anh 
ta giả đò xin cất chòi kế bên cửa ngõ của ông Bá Hộ. Rồi anh ta sống nương náu 
chờ ngày mà cô hồn đã hứa. Rình mãi không thấy gì, anh ngã lăn ra ngủ thiêm 
thiếp. Gà gáy sáng, bừng mắt dậy thì rõ ràng có ba cái lu lớn đặt trước cửa ngõ 
tự hồi nào. Mỗi lu đều có một con rắn hổ quấn chung quanh. Trong lu, toàn là 
vàng thoi, bạc nén. Anh ta thò tay vào lu. Tức thì bao nhiêu vàng bạc đều hóa ra 
hằng trăm con rắn đen thui, bò lúc nhúc. Hoảng sợ, anh rút tay ra. Vàng bạc hiện 
trở lại y nguyên. Lúng túng, anh ta không biết xử trí lẽ nào. Ông Bá Hộ bước ra 
cổng, thấy vậy bèn sai gia nhân khiêng vàng bạc vào nhà.
Để đền ơn anh bán dầu, ông Bá Hộ cho hai thoi vàng, hai nén bạc. Cầm trên tay, 
anh ta mừng quýnh vì vang bạc không hóa thành con rắn nữa. Anh ta ra đi, cười 
hát nghêu ngao rồi vô quán rượu say sưa.
Tỉnh rượu thì hai nén bạc, hai thoi vàng nọ đã bị người khác ăn cắp từ hồi nào