Chương 13


Chương 18

Thế là tròn 108 ngày đêm bác sĩ Trương Vĩnh Cần đã sống với bà Mẫn ở trên đảo vượn vàng trơ vơ nổi lên giữa hồ nước Xanh Biếc.
Có một sự trùng lặp tình cờ nhớ lại năm nào thuyền trưởng Mùi cá ngạnh khoác chiếc ba lô con cóc bẹp dúm dó trở về với bà mẹ dở người ở chợ cá Quảng Phú xứ mỏ tanh nồng mùi cá biển và Mùi đã ngồi lỳ trên cối đá thủng trước ngôi nhà rách nát lợp mái tôn tường quây bằng thùng phi trên bãi cát. Mùi cá ngạnh ngồi lỳ 108 ngày đêm trên cối đá thủng trước một bãi biển ngập ngụa rác rưởi cứt chó cứt ngựa cứt người để mà mơ tưởng ngẫm nghĩ xót thương cho cái thân phận chó đẻ của mình rồi cuối cùng mới vụt hiểu ra là rằng cái cuộc đời này cái cuộc đời mà anh ta đang sống đây thật là đơn giản giống hệt như bãi biển đầy cứt thối hoăng ngay trước mặt anh kia và cũng giống như mặt biển mênh mông tít tắp xa xa kia lúc nào cũng rì rào xôn xao vỗ sóng tới tận chân trời. Còn bác sĩ Trương Vĩnh Cần sống cùng bà Mẫn 108 ngày đêm trên đảo vượn vàng thì ngày nào cũng như ngày nào ông bác sĩ già dở người cũng mò ra sau sườn đảo vách đá dựng đứng nơi có những cây Mắt Bão cành rễ xoắn xuýt lá to tai trâu mọc tung tóe trên đảo. Ngồi tựa lưng vào một gốc cây Mắt Bão xù xì nổi u nổi mấu chẳng suy nghĩ mơ tưởng xót thương cái gì mà ông bác sĩ chỉ lặng lẽ ngắm nhìn một người đàn bà trần truồng tóc tai xoã sượi da bụng thẳng căng mông nhọn đùi săn vú chắc như nắm cơm kéo lê tấm vó chạy nhông nhông trên mép nước sáng loá nắng gió. Cũng phải nói dài dòng lôi thôi một chút sau những ngày đãi đất cát sỏi đá quần quật vô cùng vất vả ở bãi vàng Chiềng Ðộng rồi lại theo cô Kim Thoa du lịch ba lô nhờ xe tô cha Tạc bác sĩ Chiểu lên thị xã Buôn Nát rẽ vào thăm trại cùi An Nan dòng suối ngọt ngào để rồi tối mò đi dự lễ bỏ mả của người Gia Rai Mthur thì sức khỏe của bác sĩ Trương Vĩnh Cần cũng đã dần dần bình phục ông bác sĩ già ăn khỏe ngủ tốt uống rượu như thùng ít mê loạn ú ớ hốt hoảng. Ðầu đã bớt nhức và con giun đất lấm láp lúc nào cũng ngoe nguẩy ở cổ họng đã tụt xuống ruột già và mừng nhất là trí nhớ đã dần dần thoát ra khỏi những đám mây xám đục bùng nhùng ươn ướt bầy nhầy để trở lại trú ngụ trọng hộp sọ rỗng tuếch của ông. Sau đêm Săchgo lễ bỏ mả cho ông Phạm Văn Cổn thì cô Kim Thoa quyết định ở lại trại cùi An Nan giúp bác sĩ Chiểu mở trường dạy chữ a chữ b chữ c xoá mù cho hơn ba trăm đứa trẻ rất ngoan con cái của đám người đa sắc tộc đông đúc sống trong trại cùi An Nan.
Cả cô Kim Thoa lẫn bác sĩ Chiểu túm tay vít cổ bác sĩ Trương Vĩnh Cần tha thiết mếu máo năn nỉ giữ ông bác sĩ già ở lại trại cùi An Nan. Nếu bố thích thì - sau cái đêm Săchgo bỏ mả - bác sĩ Chiểu dở chứng gọi bác sĩ Trương Vĩnh Cần là như vậy - thì chúng con nhất trí bỏ phiếu kín bầu bố làm quyền hiệu trưởng trường phổ thông cơ sở dân lập cấp một An Nan. Con sẽ ra thị xã Buôn Nát gặp bà giám đốc ty giáo dục xin quyết định bổ nhiệm bố có ký tên đóng dấu đỏ chót hẳn hoi. Bác sĩ Chiểu dõng dạc tuyên bố như.vậy. Còn cô Kim Thoa thì nũng nịu: ông trẻ phải ở lại đây với con bao nhiêu là việc con phải nhờ ông trẻ đấy chứ cái anh bác sĩ Chiểu chân tay cứng như gỗ lim gỗ táu trí thức gì mà hôn con người ta đến ngạt thở ấy con kinh tởm lắm chẳng nhờ cậy gì được đâu. Thế nào chúng con cũng sinh cháu nên ông trẻ phải ở lại để con còn gửi cháu mỗi khi con lên lớp vì con chẳng muốn thuê một cô người dân tộc Gia Rai Ê đê Xơ chiêng nào đó giữ trẻ vì rất ngại ngôn ngữ bất đồng. Trong khi bác sĩ Chiểu và cô Kim Thoa ra sức co kéo dỗ dành thì ông bác sĩ già chỉ ngồi im lặng chẳng nói chẳng cười chẳng gật chẳng lắc nhưng cha Tạc là người chín chắn suy nghĩ xa hơn sợ rằng bác sĩ Trương Vĩnh Cần ở lại trại cùi An Nan lâu dài chẳng những không giúp được gì mà sớm muộn còn làm vướng cẳng đôi chim chèo bẻo rừng cô Kim Thoa và bác sĩ Chiểu đang náo nức tha rác tha rơm về xây tổ hạnh phúc. Cuối cùng cha Tạc bèn nói gọn lỏn:
- Hãy quên những nhập khẩu thường trú hoặc khai báo tạm trú cho bác sĩ Trương Vĩnh Cần ở lại trại cùi An Nan đi. Ông bác sĩ già hiền lành đơ đơ này chẳng thể làm vú em hoặc quyền hiệu trưởng hiệu phó được đâu Tôi nói thật nhé đừng cho tôi là vơ vào. Hãy để ông bác sĩ dở hơi này đi theo tôi làm công việc từ thiện giúp đỡ kẻ khó vì căn tính của ông xem ra còn gần Ðức chúa cha hơn cả lũ ba chúng ta đang đứng nhăn nhó ở cái cõi nhân gian nhỏ hẹp khốn khó bị lãng quên này.
Lời lẽ của cha Tạc tuy gọn lỏn cộc lốc cứng rắn nhưng xem ra có vẻ lọt tai nhất là với đôi tai của bác sĩ Chiểu nên ngay lập tức anh bác sĩ đồng rừng gật gù lia lịa nhưng cô Kim Thoa thì đâu có chịu. Cha Tạc vừa nói xong thì cô đã nhảy thách lên ào ào tuôn ra bao nhiêu là lý lẽ tít cù mây nào là không thể để một người già ốm đau bệnh tật như vậy lang thang nay đây mai đó nào là hoàn cảnh ông bác sĩ già bây giờ cần được giúp chứ không phải đi cứu giúp người khác vì ông bác sĩ già còn là kẻ khó nghìn lần tỷ lần hơn những kẻ khó khác vân vân và vân vân ấy là chưa muốn nói sòng phẳng ra đây bác sĩ Trương Vĩnh Cần là bố nuôi của em chứ đâu có phải là bố nuôi của cha đâu thưa đức cha Mồng Văn Tạc kính mến. Tự dưng cô Kim Thoa lại phía ra cho cha Tạc một cái họ vớ vẩn như vậy. Anh Chiểu là bạn thân của cha anh ấy nể cha chứ lý lẽ của cha thì vẫn chưa thủng cái màng nhĩ của em được. Cha còn gì để thuyết phục được em không ạ xin thưa đức cha kính mến. Ðại khái cô Kim Thoa cứ ào ào đáo để tuôn ra tít cù mây như vậy. Tất nhiên là cha Tạc đâu có chịu thua. Ngay lập tức cha Tạc cảnh báo rằng rồi đây cô Kim Thoa sẽ ân hận khi giữ ông bác sĩ già ở lại sống cùng một mái nhà với vợ chồng cô bởi vì từ cổ chí kim bao nhiêu gương tày liếp còn sờ sờ ra đấy bởi vì căn tính của những ông bố vợ già khú đế dở người ngang như cua hách như chánh tổng là vẫn thích chọc ngoáy vào đời sống riêng tư của đôi vợ chồng mới cưới để rồi cuối cùng cũng xẩy ra sự thù oán ngút trời với chàng rể. Ai dám cam đoan rằng không có một ngày ông bác sĩ già Trương Vĩnh Cần không xơi một quả đấm trời giáng của bác sĩ Chiểu và lúc ấy thì cô Kim Thoa biết đứng về phía nào biết bênh ai… ấy là tôi chưa muốn lưu ý với em - cha Tạc cảnh cáo thêm - em định giữ ông bác sĩ già dở người này lại làm vú em cho con của em ư? Nên nghĩ lại bởi vì chỉ có ngu mới nhờ một người mát mát đơ đơ tâm thần phân lập dù thể nhẹ trông nom con cho mình…
Trong khi cô Kim Thoa và cha Tạc đấu khẩu lời qua tiếng lại đôi co như vậy và số phận ông bác sĩ già hiền lành dở người cũng chưa biết dạt về bên nào đi theo bên nào thì vào đêm ngày thứ tư sau cái đêm rửa nồi Săchgo huyền bí vui nhộn trong lễ bỏ mả của tộc người Gia Rai Mthur bác sĩ Trương Vĩnh Cần nằm mơ gặp lại hồn vía Phạm Văn Cổn. Vào khoảng nửa đêm đang nằm co ro trên tấm phản góc nhà ngáy gừ rờ gừ rờ ngủ ngon lành như một con chó già thì bác sĩ Trương Vĩnh Cần bỗng nấc khắc lên một cái rồi vẫn nhắm tịt hai mắt chống tay lồm cồm bò dậy. Ðầu ông rức như búa bổ hai vai đau như dần người choáng váng nôn nao trong cổ họng lại có con giun to tướng trơn tuột tanh tưởi bò lên bò xuống ngoe nguẩy rất khó chịu. Chống hai tay xuống phản ngồi thừ ra cố hít vào thở ra vài hơi thật sâu một lúc lâu bác sĩ Cần mới từ từ mở mắt ra và bỗng nhiên ông bác sĩ già lại thấy mình đang đứng lọt thỏm giữa ngôi nhà mồ lủng củng những chum cùng chóe bát đĩa dây nhợ lấm bê bết cùng những bẹ chuối những mâm lá chuối ướt nhoét chỏng trơ lỏng chỏng máng gỗ đầy phè thịt tươi tiết canh ruột già ruột non đỏ hon hỏn. Có một điều lạ lùng là ngôi nhà mồ mới hôm qua hôm kia còn ngay ngắn đẹp đẽ tươi tốt sặc sỡ vui mắt thế bây giờ đã hoá ra một ngôi nhà mồ mục nát tiêu điều dúm dó hoang phế. Nhớ khi xưa hàng cột róc vỏ bôi dầu thẳng tắp bóng loáng sừng sững như cột chống trời giờ đây đã bị mối đục tơi bời nham nhở đổ rụi xuống cong queo như mấy bộ xương khô cháy đen sắp sửa tan biến vào lòng đất. Chỉ còn duy nhất cây cột cái cất nóc là không bị mục nát không những thế lại nẩy ra hàng chục búp lá non mơn mởn bóng nhẫy đang phe phẩy đong đưa toả ra mùi nhựa cây thơm lừng. Nhoáng một cái bác sĩ Trương Vinh Cần lại thấy ông đang đứng trơ vơ giữa khoảnh đất rộng mênh mông xanh rì cỏ cây hoa lá lao xao um tùm tươi tốt ông bác sĩ già ngước nhìn lên bầu trời âm âm u u rồi lại cúi xuống ngó nhìn cảnh vật cây cỏ mơn mởn xa gần xung quanh đang xào xạc chập chờn mung lung chìm trong một thứ ánh sáng đùng đục bảng lảng như không có thật. Thứ ánh sáng chỉ có thể nhìn thấy trong một thế giới khác đó là thế giới của những giấc mộng ma mị.
Lẽ nào ta đang thức dậy trong một giấc mơ. Ông bác sĩ già phân vân hoang mang ngơ ngác tự hỏi như vậy rồi ông cấu nhẹ vào mũi chẳng thấy đau gì cả ông lại cấu thật mạnh vào mông đít cũng chẳng có cảm giác gì. Như vậy là ta lại đang lạc vào thế giới ảo giác của giấc ngủ hoặc của những cơn đau bệnh lên cơn tâm thần phân lập rồi. Buồn thay nản thay chán đời và xấu hổ thay cho cái thân phận của ta biết chừng nào.
Những tháng ngày qua kể từ ngày rời khỏi nhà xác đi giang hồ lang thang vô định đã có không biết bao lần bác sĩ Càn rơi vào hoàn cảnh như thế này. Ông nằm ngủ như chết ngáy khò khò và bỗng nhiên nhìn thấy mình chống hai tay lồm cồm bò dậy. Mỗi lần như thế bác sĩ Cần lại tự cấu véo thật đau vào mũi vào mông đít có khi còn cấu vào rốn. Ông véo thật lực nghiến răng véo thật lực như dút thịt ra cho đến lúc cái đau bất ngờ ập đến và lôi thốc ông ra khỏi giấc mộng cơn mê bệnh mung lung đang hành hạ ông. Nhưng lần này không hiểu tại sao ông bác sĩ già lại chẳng muốn tự mình làm mình tỉnh dậy nữa. Ông không nghiến răng tiếp tục cấu véo mũi cấu véo mông đít và rốn của ông nữa. Ông ngồi bệt xuống đám cỏ chống hai lay đỡ cằm dỏng hai tai nghe ngóng mở thật to hai con mắt nhìn đăm đăm vào cái khoảng không mờ đục mung lung chập chờn trước mặt. Ông bác sĩ già cứ ngồi như thế im phắc cứng đờ ngay đơ y hệt một pho tượng nhà mồ.
Có lẽ nếu ông bác sĩ già cứ ngồi mãi như thế thì cuối cùng ông cũng hoá thành một pho tượng gỗ thực sự.
Bác sĩ Trương Vĩnh Cần cứ ngồi như thế mãi ngồi mãi ngồi mãi cho đến khi có tiếng bước chân người đạp xào xạc trên lá khô trên cuội sỏi rồi từ trong đám khói sương đùng đục bảng lảng chập chờn phía trước mặt nhô ra cái thân hình trắng lốp mỏng dính trong suốt tiều tuỵ như nắm giẻ rách của ông Phạm Văn Cổn. Vừa trông thấy bác sĩ Cần ông Phạm Văn Cổn hú lên mừng rỡ rồi nhào ngay tới trợn ngược hai con mắt tam giác trắng dã:
- Ối ông ơi là ông ơi! Thật khốn khổ cho cái xác ma của tôi. Bà Jung bà Jai cứ nhất định không chịu đăng ký hộ khẩu cho cái xác ma tôi. Bà Jung bà Jai đuổi cái xác ma của tôi ra khỏi thế giới ma Khu-lâu ở dưới lòng đất tối đen của hai bà rồi.
Bác sĩ Trương Vĩnh Cần ngơ ngác ngây mặt chẳng hiểu gì cả. Ông bác sĩ già hơi sợ hơi cuống khi thấy cái mặt ma của ông Phạm Văn Cổn uốn cong như miếng da trâu thuộc dối hôi thối cứ áp sát vào lưng vào cổ vào mặt ông làm ông nghẹt thở chỉ muốn hắt xì hơi thật mạnh. CÁI mặt ma da trâu thuộc dối đó rỏ xuống mấy giọt nước trong vắt và phào ra một điệu cười nhạt lạnh buốt:
Thật là trời cao đất dầy chẳng thể hiểu được tại sao đời tôi lại khốn nạn như vậy. Gần hết cả đời ngồi trong tù làm bạn với con dế con cóc. Có một đứa con gái thì hoá điên hoá dại cởi trần cởi truồng ngồi hít bã mía cạnh đống rác thối khắm ở cổng chợ. Bây giờ đã chết hoá thành xác ma rồi lại bị bà Jung bà Jai đuổi quầy quậy ơ? Ơ hay thật! Tôi biết xoay xở thế nào bây giờ hả ông bác? Nếu còn sống thì cầu mong quỷ thần vật chết tôi đi. Nhưng bây giờ tôi đã chết rồi hoá thành con ma rồi thì làm sao được nữa hả ông. Bây giờ tôi là con ma hoang không nhà không cửa không đền chùa miếu mạo chỉ còn biết bay vật vờ lang thang trong rừng thẳm. Ôi ông bác ơi! ông bác dón tay làm phúc giúp tôi một việc có được không. Ông bác làm phúc đưa hồn ma về lại dưới xuôi. Lang thang vật vờ nơi rừng thiêng nước độc lạ lẫm này tôi mỏi lắm. Mấy đêm nay tôi đã tính nát nước ra rồi dù sao về dưới đó vẫn còn quen cảnh quen người ban đêm hồn ma tôi sẽ nương náu vật vờ trong mấy bụi duỗi bụi gai ngoài cánh đồng ban ngày hồn ma tôi sẽ lủi vào trong mấy cái miếu hoang dưới gốc đa rình ăn trạc chút hương tàn oản nguội vậy…
Cái mặt ma da trâu thuộc của ông Phạm Văn Cổn lại dí sát vào mặt bác sĩ Cần hà hơi thối hoăng tanh đến lộn mửa. Rồi tự dưng có một bàn tay vô hình nào đó túm lấy tóc ông bác sĩ già lôi ông đứng bật dậy. Bốp! Một bàn chân vô hình nào đó đá thốc vào mông đít ông bác sĩ. A lê hấp? Thế là như một kẻ mộng du bác sĩ Trương Vĩnh Cần hú lên một tiếng cắm đầu lao bổ về phía trước ù té chạy. Tất nhiên là ông bác sĩ già ù té chạy thẳng vào rừng thẳm. Không giống những lần trước ù té chạy dưới đồng bằng ông bác sĩ già cứ nhảy đại qua mương qua ngòi lội bì bõm qua ruộng rồi vắt chân lên cổ tế lên như con trâu đứt mũi phóng ràn rát trên đường đất đường cấp phối đường nhựa. Lần này bác sĩ Cần ù té chạy trong cánh rừng thẳm chằng chịt cây cối dây nhợ bụi rậm trên miền thượng ngàn. Bác sĩ Trương Vĩnh Cần ù té chạy. Ông chạy như phát điên phát rồ lúc nào cũng có một bàn tay vô hình túm chặt lấy tóc lôi đi và thỉnh thoảng lại có bàn chân vô hình khỏe ghê gớm đá bốp vào mông đít ông bắn vọt vào phía trước. Có một điều lạ là rừng thẳm đại ngàn thiên la địa võng rậm rạp chằng chịt cây cối như vậy mà ông bác sĩ già cứ chạy chạy phăng phăng cái kiểu ù té chạy như vậy thì chỉ có bị ma đuổi. Bác sĩ Trương Vĩnh Cần cứ chạy như thế ba ngày ba đêm thì vọt ra khỏi rừng già và lao xuống một cánh đồng bằng mênh mông rào rào sóng lúa. Tới đây thì bàn tay vô hình tóm tóc ông bác sĩ tự dưng biến mất và ông bác sĩ già cũng không thấy bị đá bôm bốp vào mông đít nữa như vậy là bàn chân vô hình khỏe ghê gớm ở phía sau cũng biến mất.
Có thể hiểu là về đến đồng bằng rồi thì hồn ma ông Phạm Văn Cổn đã buông tha ông bác sĩ già và tạt vào trú ngụ nương tựa trong một cái miếu bỏ hoang nào đó cạnh bến sông bến đò rồi. Ðáng nhẽ ra thì bác sĩ Trương Vĩnh Cần ngã quay lơ ra nhưng chẳng hiểu tại sao ông bác sĩ già -vẫn cứ cuồng lên như một con chó già nổi cơn điên ù té chạy bán sống bán chết thêm hai đêm một ngày nữa tới ngày thứ ba đang phăng phăng phóng trên đường cái quan thi gan cùng một con trâu đứt mũi thì bỗng nhiên có một trận cuồng phong nổi lên đùng đùng cát chạy đá bay mù mịt rồi một cái vòi rồng xoáy tròn mù mịt đen sì nhấc bổng ông bác sĩ già lên như nhấc một cái lông gà tung ông lên cao cuốn vút ông đi mười mấy cây số rồi quăng ùm ông xuống một cái hồ nước mênh mông. Ðúng lúc đó trời lại xầm xập ập xuống cơn mưa dữ dội. Mặt hồ nổi giận cuộn sóng ngoạm lấy ông bác sĩ già như ngoạm một con mồi dìm ông xuống tận đáy hồ rồi lại nâng ông lên và ném ông văng vào một hòn đảo xanh rợp cây Mắt Bão có hàng đàn vượn lông vàng đuôi dài đang đuổi nhau chí chóe mà dân quanh vùng vẫn quen gọi hòn đảo này là đảo vượn vàng.
Bây giờ quay lại chuyện bà Mẫn là người đã cho bác sĩ Cần ăn nhờ ở đậu trên đảo vượn vàng. Bà Mẫn nói tiếng Nam bộ leo lẻo dẻo kẹo đã ngoài bảy mươi tuổi trạc tuổi ông bác sĩ Trương Vĩnh Cần nhưng tóc vẫn còn đen nhánh chưa hề có một sợi bạc bụng căng da trắng mông nhọn đùi săn hai vú chắc mẩy như hai nắm cơm. Trông người ngợm tôi thế này ai cũng ngỡ tôi là gái chưa chồng hoặc quá lắm thì nhầm là gái một con trông mòn con mắt chứ có ngờ đâu tôi đã là bà mẹ của mười ba đứa con mặc dù cho đến hôm nay cả mười ba đứa đều đã xanh cỏ cả rồi. Tôi nói vậy có ai tin không nhỉ. Và cũng giống như những người đàn bà cuộc đời quá nhiều nỗi đau khổ éo le về già thui thủi cô đơn bà Mẫn cũng sa đà vướng vào nghiện ngập.
Người ta nghiện trầu nghiện thuốc lá thuốc lào thuốc phiện ma tuý cần sa nhưng bà Mẫn thì lại nghiện kể chuyện. Ðêm nào cũng vậy vào khoảng canh ba canh tư là bà Mẫn thức dậy lần đến đầu giường ông bác sĩ Cần lảm nhảm kể chuyện. Có đêm bà châm ngọn đèn măng xông ánh sáng phun phì phì chói loà có đêm bà đốt ngọn nến bé tí xíu ngắn thun lủn có đêm bà ngồi âm thầm co ro trong bóng tối đen thui. Bà Mẫn kể chuyện kể chuyện kể chuyện chẳng cần biết ông bác sĩ Cần đang thức mở thô lố hai con mắt lắng nghe hay là đã nhắm tịt hai con mắt ngáy khò khò. Bác sĩ Cần cũng chẳng nhớ là ông đã ngủ bao nhiêu đêm đã chong mắt thức bao nhiêu đêm nằm nghe bà Mẫn kể chuyện.
Ðêm nào cũng vậy bà Mẫn ngồi kể chuyện lảm nhảm từ canh ba canh tư kể một mạch liền tù tì cho đến khi ngoài trời rạng lên thì bà mới ngừng kể mới chịu vác cái vó lưới kềnh càng lùng bùng đi ra ngoài sườn đảo cởi bỏ quần áo cứ thế tồng ngồng nhông nhông chạy dọc mép nước sáng loá nắng gió săn bắt những con tép bé tí riu đỏ quạch mà người ta vẫn quen gọi là những con ruốc hồ đen đem về làm mắm ruốc trộn ăn với cơm với bún. Ngày tháng dần trôi những câu chuyện của bà Mẫn giống như những cơn sóng hồ đều đều kiên nhẫn táp vào hộp sọ rỗng tuếch ốm yếu mung lung của bác sĩ Trương Vĩnh Cần để rồi mắc lại trong đám mây trí nhớ hỗn độn ẩm ướt đang khô dần hồi lại dần của ông những cảnh đời đậm nhạt chẳng khác gì những mảng phù sa đục ngầu hôm loãng hôm đặc bám chặt vào kẽ đá trên đảo vượn vàng. Tôi nhớ là hồi tôi còn bé ở nhà quê tôi nghèo rớt mùng tơi lại rất đông người anh em chú bác cô dì cậu mợ ông bà đằng ngoại đằng nội cứ rối tung cả lên như canh hẹ. Có thể vì đông đúc hỗn loạn quá hay là vì có chuyện thù oán gì bí ẩn sâu sa từ đời cụ ky ngày xửa ngày xưa truyền lại nhất định không chịu tan đi cho nên cái đám đông chú bác cô dì họ hàng đông đúc nhà tôi suốt ngày móc máy rủa sả đấm đá cào cấu cắn xé lẫn nhau mặc dù cả họ nhà tôi từ ông già bà cả đến lũ trẻ lên ba lúc nào cũng đua nhau leo lẻo ca hát: Khôn ngoan đối đáp người ngoài gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. ấy? Tôi còn rất nhớ trận xô xát hung dữ nhất hai vợ chồng ông bác ruột họ hàng bên nhà chồng kéo năm anh con trai cởi trần trùng trục múa đại long đao hè nhau nhẩy vào tận sân nhà gia đình ông chú họ nhà tôi để chém què hai cẳng con nghé vì tội để con nghé dẫm nát sào ruộng mới cấy của gia đình ông bác tôi. Tất nhiên vợ chồng con cái ông chú họ của tôi cũng tay thước tay đao choảng lại đấm đá đâm chém sút đầu mẻ tai máu chảy ròng ròng cũng may mà chưa xảy ra án mạng. Cái làng nhỏ của tôi ở cuối một cánh đồng bằng chằng chịt kênh rạch bốn mùa trắng xoá mênh mông trên trời dưới nước đi mãi về phía đằng trước độ một ngày đường thì sẽ gặp bể đông mênh mông vỗ sóng đi giật lùi về phía sau lưng độ nửa ngày đường là thấy núi rừng âm u trùng trùng điệp quanh năm vần vũ mây trắng mây đen.
Mười một tuổi đầu tôi đã chèo xuồng vun vút đưa ngoại đi chợ. Mười hai tuổi tròn đầu đội thúng lúa đầy phè đứng chéo chân ở đầu mũi xuồng theo cậu ra đồng ném lúa cả ngày từ sáng tới chiều mà chẳng mỏi tay.
Tôi thất thân sớm lắm. Năm mười ba tuổi vú tôi mông tôi đã chồi lên nần nên những thịt là thịt. Ngoại tôi một lần đưa tôi đi tắm ngoài rạch đã phát bôm bốp vào mông tôi kêu lên: "Giời ơi? Mày nở nang sớm thế này thì phải gả chồng cho mày thôi. Ðúng là cái nòi thằng bố Chàm tóc xoăn mũi tẹt hai mắt trắng dã đã truyền cho nên mày mới có bộ mông to tướng mây mẩy tốt mái thế này đây con ạ". Rồi ngoại kể cho tôi nghe rằng hồi mẹ tôi mười ba tuổi vào rừng kiếm củi đã bị một thằng cha người Chàm tóc xoăn mũi tẹt lôi vào bụi rậm dày vò hãm hiếp suốt từ trưa cho tới tối mịt mới chịu thả cho chạy về. Mẹ tôi đã chết ngay sau khi đẻ tôi vì thế ngoại phải nuôi bộ tôi và tôi là đứa trẻ không có bố là như vậy. Không biết có phải vì một món nợ truyền kiếp chưa giải mà tôi cũng thất thân rất sớm đúng năm mười ba tuổi y hệt như là mẹ tôi nhưng không phải bị một gã người Chàm lôi vào bụi rậm hãm hiếp mà lại là ông cậu hờ con nuôi ngoại tôi. Cả ngày hôm đó hai họ nội ngoại nhà tôi tụ tập đàn địch ca xướng chè chén nhậu nhẹt nằm ngồi la liệt bí tỉ say sưa suốt từ sáng tinh mơ đến tận nửa đêm đèn đuốc đốt lên sáng choang trên nhà ngang. Tôi đang bê nồi canh đi qua sân thì ông cậu hờ ngồi trong bếp lè nhè gọi giật vào nhờ thổi hộ cái bếp rạ tắt ngấm đang phun khói đặc xịt mờ mịt.
Tôi sốt sắng khờ khạo chui vào gian bếp ngột thở vớ ống tre chổng mông thổi phù phù thì ông cậu hờ co cẳng đạp mạnh vào mông đít khiến tôi ngã dúi đầu vào bếp tai mắt mũi mồm cạp đầy tro chẳng khác gì con lợn bị dận đầu vào thúng tro trước khi bị gia chủ mổ lậu. Tôi đang cuống cuồng sặc sụa thì đã thấy bị lôi thốc vào góc bếp ấn lút vào dưới đống rạ. Tôi giãy giụa muốn kêu lên nhưng cổ họng đầy tro kêu không thành tiếng muốn mở mắt ra nhưng mắt cay xè không thể mở ra được. Thằng người Chàm hiếp mẹ tôi trong rừng suốt từ trưa tới chiều tối thì gã cậu hờ say rượu cũng hiếp tôi từ nửa đêm tới gần sáng lục đục dưới đống rạ trong cái bếp ngột ngạt mù mịt khói nên cũng chẳng ai nhìn thấy mà chạy vào gỡ ra cứu ra. Năm tôi mười bảy tuổi ngoại gả tôi cho một ông thợ sơn tràng goá vợ khỏe mạnh hiền lành thế là tôi ôm bọc quần áo đeo hai vòng khuyên bạc toòng teng ngoại cho theo chồng về vùng lam nham núi đồi cây cỏ này sinh cơ lập nghiệp.
Ðêm đầu tiên bác sĩ Trương Vĩnh Cần ngủ lại đảo vượn vàng thì bà Mẫn đã mò vào đầu giường ngồi rì rầm lảm nhảm kể chuyện. Nửa đêm về sáng ông bác sĩ già đang nằm lơ mơ chập chờn thì nghe có giọng đàn bà dẻo kẹo líu la líu lô lên bổng xuống trầm đang rót mật vào tai ông. Bác sĩ Cần he hé mắt nhìn thấy bà Mẫn trùm khăn kín mít quấn tấm xà rông ngồi chồm chỗm co chân trên ghế ngay sát cạnh đầu giường. Ông bác sĩ già chẳng còn nhớ đêm đầu tiên đó bà Mẫn kể chuyện gì hình như là chuyện hồi bà mới mười tuổi theo ngoại ra đồng lội nước bắt rắn có một con rắn hổ mang bành to bằng cổ tay chui ra từ bụi cỏ bất ngờ phóng ngay vào ống quần cô bé Mẫn rồi cứ thế trườn ngược lên bụng. Rắn hổ mang bành độc lắm ác lắm mổ một cái thôi là con trâu mộng sừng kềnh càng cong tếu cũng phải lăn ra giãy đành đạch chổng bốn vó lên trời ấy vậy mà con rắn hổ mang bành chẳng hề đớp cô bé Mẫn mà chỉ bò dọc theo đùi cô bé nhoi qua cạp quần trườn lên bụng lên ngực bò vắt qua vai qua lưng rồi trườn đi mất chỉ để lại một chút rớt rãi đùng đục xanh lè tanh đến lộn mửa ở háng cô bé ở bụng cô bé và ở trong cái hõm gầy nhom giữa hai núm vú trắng bọt vì ngâm nước mới bắt đầu nổi lên cồm cộm như hai núm cau căng mẩy nhỏ xíu. Có thể bà Mẫn đã kể một chuyện đại loại như thế ông bác sĩ già chẳng làm sao nhớ được rõ rành cũng như hàng chục hàng trăm đêm tiếp sau cứ vào lúc nửa đêm về sáng là bà Mẫn lại trùm khăn kín đầu quấn tấm xà rông ngang bụng leo lên ghế ngồi chồm chỗm rì rầm lảm nhảm kể cho ông bác sĩ già nghe biết bao nhiêu là câu chuyện vớ vẩn lăng nhăng không đầu không đuôi. Chuyện lần bà đẻ anh con trai đầu lòng tên là Biên trong cái lều cất ở ngoài vườn gào thét vật vã tóc tai rũ rượi mồm sủi đầy bọt như con vượn điên khiến ông chồng sơn tràng sợ đến vãi đái ra quần vừa hú vừa la mếu máo cuống cuồng lội qua kênh rạch trèo thốc lên mái nhà nhảy tùm xuống hố ao bèo cứt lợn rồi cũng chính anh con trai cả Biên này lớn lên bỏ vào rừng xanh núi đỏ mất tăm mất tích hàng chục năm trời hoá thành một gã áo đỏ áo đen mũi môi thâm xịt đi dép cao su súng đạn đầy người mắt lạnh như tiền đã đạp vợ chồng bà Mẫn ngã dúi vào góc nhà thản nhiên vung cuốc bổ thẳng thừng vào giữa đỉnh đầu thằng em thứ ba của nó đã bị đánh hộc máu mồm gẫy xả cánh tay phải bị trói cứng người vào cây cột cái giữa nhà với một tờ giấy nhàu nát nhòe nhoẹt máu dán bẹt giữa trán loằng ngoằng nguệch ngoạc mấy chữ: tử hình nợ máu chó săn ác ôn bán nước.
Những câu chuyện rì rầm rời rạc lảm nhảm không đầu không đuôi lẫn lộn trước sau chẳng biết xảy ra ở đâu hồi nào của bà Mẫn khiến bác sĩ Trương Vĩnh Cần chẳng hiểu gì cả sợ hãi cứ ngỡ là bà Mẫn bị mất trí rồi nếu không thì cũng mắc bệnh mộng du hoang tưởng tâm thần phân lập. Nhưng rồi dần dà những câu chuyện đó cũng đều đặn đắp nên những cảnh đời chập chờn mờ ảo đau đáu nhục nhã cay đắng khốn nạn chua xót xát ớt vào da chọc kim vào xương số phận bất hạnh của vợ chồng một người dân lương thiện dốt nát hiền lành chăm chỉ làng quê xóm núi nghèo khó lẩn khuất dưới bóng rừng cây đại ngàn ngoảnh trông ra cánh đồng mênh mông lúa nước cả đời chỉ biết cắm mặt xuống đất cày ruộng chèo đò chặt cây nuôi gà nuôi lợn sinh hạ được mười hai cậu con trai thêm một cô con gái út thủa nhỏ đứa nào cũng béo tốt hiền lành hạt bột suốt ngày ríu rít nô đùa chọc ghẹo lẫn nhau chạy quanh gấu váy của bà. ấy vậy mà khi lớn lên đáng nhẽ phải chăm chỉ làm ăn lấy vợ gả chồng đẻ con đẻ cháu thì lại rủ nhau bỏ quê bỏ quán chạy túa lúa tứ tung Ðông Tây Nam Bắc chẳng hiểu nghe ai xui dại xui khôn đứa mặc quần vàng áo đỏ đứa khoác áo đen áo tím đứa đội nón dứa đứa đội mũ sắt có đứa lại quấn mảnh rằn ri ngang cổ hùng hổ đua nhau chạy lộn ngược trở về cái nơi chôn nhau cắt rốn xóm núi nghèo đói hiền lành vô tội thế rồi chẳng rõ có nghiệp chướng gì u uất bí ẩn vận về từ đời cụ kỵ tổ tiên vẫn chưa chịu tan đi xui khiến mà mười mấy đứa con của bà Mẫn lăn xả vào nhau cấu xé đấm đá đâm chém băm chặt cuốc bổ bắn giết hung dữ tàn ác rùng rợn gấp ngàn lần ông bà chú bác cậu mợ cô dì chúng nó ngày xưa chửi bới xô xát đánh chém nhau ở ngoài hàng rào ở trên bờ ruộng bỏ mặc ngoài tai phớt lờ vợ chồng bà Mẫn chạy ngược chạy xuôi gào thét vật vã mếu máo đập trán đập đầu đập hai bầu vú mà đứa nào cũng đã từng mút chùn chụt xuống đất lạy van xin xỏ anh em chúng nó đừng có đối xử với nhau như thế nhưng cũng không khiến được một đứa nào động lòng dường như chúng chẳng còn coi vợ chồng bà Mẫn là bố mẹ của chúng nữa.
Chúng đã hoá thành con cái nhà ai bố mẹ chúng là ai ở tận đẩu tận đâu hoặc là chúng đã trở thành một lũ đi hoang một lũ người từ đám hạt đậu trong hang ủ mãi nắng mưa sương gió mà hoá thành âm binh. Ngày tháng dần trôi một năm một vụ ném lúa trên đồng một lần vào rừng chặt củi một lần đỡ đẻ cho con trâu con lợn vợ chồng bà Mẫn lại thêm một công việc ghê rợn một năm một lần bó chiếu đào đất đắp mồ chôn cái xác đẫm máu nát nhừ thủng lỗ chỗ vết đạn vết chém của đứa con xuống lòng đất sâu tối đen hun hút cho đến cái lần thứ tám bó chiếu kéo cái xác cụt đầu của thằng con trai thứ chín ấn xuống miếng đất chó ỉa sau ngôi miếu hoang ở chân núi thì ông Mẫn hộc máu tươi gục xuống tắc tử tức thì.
Cũng cần phải nói cho rành mạch thời gian gần đây căn bệnh tâm thần phân lập của ông bác sĩ già Trương Vĩnh Cần không còn bột phát nữa hai hốc mắt đỡ nhức và không còn nôn nao ngứa cổ họng buồn mửa nữa nhưng căn bệnh liệt dương thì vẫn chưa thấy tiến triển có chút hy vọng gì vì vậy ông bác sĩ già vẫn ít nói và hay cười mủm hàng giờ đồng hồ và thỉnh thoảng vẫn còn rơi vào một cơn trầm uất bí ẩn. Một đêm hình như là đêm thứ bốn chín hoặc đêm thứ năm ba gì đó sau hơn ba giờ đồng hồ ngồi chồm chỗm trên chiếc ghế rì rầm lải nhải kể chuyện bà Mẫn bỗng lột cái khăn trùm đầu xuống cởi tuột tấm xà rông quấn ngang bụng chúm miệng thổi phụt tắt ngọn đèn dầu rồi cứ thế trần truồng như nhộng hú lên nhảy bổ lên ông bác sĩ già đang nằm thẳng cẳng trên giường. Tất nhiên lúc đó bác sĩ Trương Vĩnh Cần chỉ nằm im không hắt bà Mẫn ra cũng không chồm dậy kêu la rủa xả. Ông bác sĩ già chỉ thở dài nhắm mắt lại mặc kệ cho bà Mẫn lột tuột quần áo ông ra cưỡi lên bụng ông phi nhong nhong như ngựa. Chuyện đến tất nhiên sẽ đến chỉ mươi phút sau đã thấy bà Mẫn chán nản tụt xuống nền nhà thở dài kêu lên nghẹn ngào: "Chàng đéc ơi. Tôi vô duyên vồ phải một lão công công rồi. Những lúc thế này làm tôi lại nhớ ông chồng sơn tràng ngựa hoang trâu núi cọp rừng của tôi thế. Một vài đêm sau thỉnh thoảng bất thình lình bà Mẫn lại nhảy chồm lên người bác sĩ Cần cấu véo sờ mó hít ngửi cưỡi lên bụng ông dang rộng hai cẳng phi chồm chồm ngựa hoang rồi cuối cùng lại lồm cồm chán nản tụt xuống đất nghẹn ngào kêu lên chàng đéc ơi?… Cứ thế tới lần thứ chín thì bà Mẫn không bao giờ nhảy chồm lên bụng ông bác sĩ già nữa nhưng cũng từ đó cứ đến đúng giờ ngọ là bà Mẫn lại vật lên lưng cái gùi mây của tộc Chàm cặm cụi leo lên phía đỉnh ngọn núi mắm môi mắm lợi trèo lên những cây Mắt Bão cổ thụ cành rễ loằng ngoằng tán lá xúm xuê tẩn mẩn chọn hái những hạt quả nhỏ li ti da bóng nhẫy tím ngắt như màu tiết dê một loài cây leo không tên vẫn sống bám nhờ vào cây Mắt Bão. Có một buổi chiều lang thang thơ thẩn mò sang một sườn đảo vách đá dáng đứng tình cờ bác sĩ Trương Vĩnh Cần nhìn thấy bà Mẫn đang ngồi vắt vẻo trên một cành Mắt Bão chót vót đang xí xởn đùa nghịch với một gia đình vượn vàng. Bà Mẫn bắt chấy cho vượn mẹ vỗ vỗ vào đầu vượn bố đón lấy chú vượn con mới đẻ bế ẵm à ơi đong đưa rồi lại vạch trần đôi vú căng mẩy tròn vo chắc nịch nắm cơm của bà âu yếm đút vào cái mồm bé tí của chú vượn con đang ngoác ra kêu chí chí đòi bú mớm. Bác sĩ Trương Vĩnh Cần cứ há hốc mồm ra ngửa cổ trợn tròn hai mắt ngắm nhìn cái cảnh lạ lùng ấy cho tới khi một tia nắng chói loà rọi thẳng vào mắt ông nẩy đom đóm tối xầm lại bác sĩ Cần lắc đầu mở mắt dụi lia lịa thì cả gia đình vượn và bà Mẫn đã biến đầu mất cứ y như vừa bay vọt lên trời chỉ còn lại những tán lá Mắt Bão xúm xuê đang lay động ào ào trong những tia nắng. Và cũng từ hôm đó bữa cơm chiều nào bà Mẫn cũng ép ông bác sĩ già uống chén nước đục ngầu đen sì sì vừa đắng vừa ngọt vừa cay lại bốc lên mùi khai thối thum thủm như mùi nước đái khỉ. Bà Mẫn vui vẻ vỗ đầu dỗ dành ông bác sĩ:
- Chịu khó uống cho mau lành cái con cu chàng đục ơi!
Những ngày sống nhờ ở đảo Vượn vàng bác sĩ Trương Vĩnh Cần chẳng biết làm gì chẳng phải dạy học chẳng phải đãi đất cát đá sỏi chẳng phải thương yêu lo sợ đau đớn tủi hổ cho ai. Ông dậy từ sớm tinh mơ lặng lẽ leo lên sườn đảo vách đá dựng đứng ngồi tựa lưng vào gốc cây Mắt Bão xù xì trầm ngâm ngắm mặt hồ sớm mai mênh mông tĩnh lặng u trầm phập phồng hư ảo và ông bác sĩ già cứ ngồi như vậy chờ đợi vầng mặt trời tròn xoe từ từ trồi lên từ một sườn núi xa xa bên kia mặt hồ làm thay đổi mặt nước hồ chầm chậm sáng dần lên như tấm gương khổng lồ được một tấm vải vô hình lau chùi cọ rửa quét sạch màn sương li ti hư ảo cho đến khi tất cả cảnh vật vòm trời sóng nước trong vắt như lau như ly thì cũng là lúc trên mép nước rực sáng vắng vẻ hoang vu hiện ra một người đàn bà trần truồng tóc dài xõa sượi đen nhánh da bụng thẳng căng mông nhọn đùi săn hai vú chắc như hai nắm cơm tay giơ cao tấm vó lưới lùng phùng nom như một người tiền sử từ cõi hồng hoang xa xưa chạy về tắm mình trong ánh nắng buổi sớm mai rực rỡ chói loà như dát vàng dát bạc. Người đàn bà chạy nhông nhông theo mép nước mắt chăm chú nhìn những ngọn sóng lăn tăn sủi bọt trắng lốp đang nối nhau vỗ vào bờ đảo thỉnh thoảng người đàn bà lại lao bổ xuống hồ cuống quít dẫm đạp lên đám bọt sóng nháo nhào nhoài người ra xa bất chợt chụp mạnh tấm vó lưới xuống những khoảnh nước đục ngầu quấn quít từng đàn từng vầng từng mảng những con ruốc hồ li ti dày đặc trông xa giống như những vầng rong rêu từ đáy hồ bị dồn đẩy lên mặt nước. Nhớ lại buổi sáng đầu tiên nhìn thấy người đàn bà trần truồng chạy nhông nhông trên mép nước ông bác sĩ già không thể nào tin được đó là người đàn bà đêm qua đầu trùm khăn đen bụng quấn xà rông ngồi chồm chỗm như mụ phù thuỷ như thần chết đau khổ rì rầm lảm nhảm rót mật vào tai ông bác sĩ già bao nhiêu câu chuyện lăng nhăng vớ vẩn buồn thảm thương đau oán hận cũng như bác sĩ Cần càng không thể hiểu được vì sao một bà già hơn bảy chục tuổi đã đẻ mười ba người con lại có thể trẻ trung đẹp đẽ khỏe mạnh đến như vậy. Ngắm nhìn bà Mẫn trần truồng da dẻ bóng loáng giơ cao cái vó lưới tả tơi có khi ngang lưng còn buộc tòng teng cái giỏ ông bác sĩ già cứ ngỡ như nhìn thấy nàng công chúa con vua thuỷ tề dưới hồ trồi lên. Những ngày sau này khi đã biết ông bác sĩ già đã hoá thành lão công công nên bà Mẫn cũng chẳng giữ gìn ý tứ gì nữa chẳng cứ sáng sớm bà cởi trần cởi truồng chạy nhông nhông theo mép nước vớt con ruốc hồ đỏ lòm về làm mắm mà cả ngày vẫn cứ trần truồng đi lại trên đảo. Bà vui vẻ thản nhiên cù vào nách ông bác sĩ già khi thấy ông quay mặt đi ngượng nghịu: "Úi dào ơi ông đừng cưa sừng làm nghé giả nai nữa cứ như thế này cho mát lại đỡ tốn quần áo trên đảo còn có ai nữa đâu mà phải che với đậy". Thú thật là mấy ngày đầu tiên ông bác sĩ già cả thẹn lắm nhất là khi cả hai ngồi xổm chồm chỗm đối diện với nhau qua mâm cơm rưới nước hồ bày ngay trên mặt đất. Có một bữa ông bác sĩ già suýt chết nghẹn khi đang và cơm bất chợt ngẩng lên thấy ngay cặp vú tròn vo căng mẩy rắn đanh của Mẫn nhẩy tâng tâng ngay trên miệng bát cơm đầy phè của ông lại có một lần ông bác sĩ già suýt chết sặc khi ông cúi xuống húp bát canh thì lại thấy ngay một túm lông đen xoăn tít động đà động đậy ngay trên miệng nồi canh bốc hơi nghi ngút. Nhưng rồi trước lạ sau quen dần dà bác sĩ Trương Vĩnh Cần chẳng còn ngạc nhiên chẳng còn hốt hoảng chẳng còn cả thẹn giả nghé giả nai chẳng còn lạ lẫm sặc nước nghẹn cơm nữa. Rồi đến lượt ngay chính ông cũng cởi trần trùng trục phơi ra bộ xương sườn đức Phật Tuyết Sơn thản nhiên vô tư ngồi bệt xuống đất ăn cơm với bà Mẫn nhưng ông bác sĩ cũng chỉ mới dám cởi trần thôi chưa dám cởi truồng ra và cũng chưa dám mặc quần đùi si-líp phơi ra bộ chân ống đồng trí thức còm nhom trắng bợt. Tuy nhiên cũng cần nói cho hết mỗi khi xách chổi ra quét dọn xối nước và ném bí đỏ cho lũ vượn vàng ở sau nhà thì bà Mẫn lại cẩn thận mặt áo mặc quần gài khuy rõ chặt. Thấy ông bác sĩ già trố mắt tò mò bà Mẫn cười nhạt:
- Mấy thằng khỉ đực là đồ mất dạy nhất là cụ khỉ già đầu đàn lại càng mất dạy ma đầu dâm đãng một lần thấy tôi tồng ngồng bê sọt bí đỏ ra thế là cụ khỉ rít lên lao từ ngọn cây xuống một tay ôm dái một tay vồ lấy vú tôi bóp lấy bóp để láo thế thật đúng là đồ khỉ gió.
Có lẽ nhờ không khí ngoài đảo hồ quá trong lành nhờ những cơn gió hồ thoáng đãng nhờ cuộc sống tự do bình thản êm đềm thư thái và có lẽ là nhờ cả những bát thuốc đùng đục đen sì vừa đắng vừa ngọt vừa cay lại bốc lên mùi khai thối thum thủm như mùi nước đái khỉ mà bà Mẫn vẫn ép uống đều đặn cho nên đã có những ngày bác sĩ Trương Vĩnh Cần hoàn toàn tỉnh táo tĩnh trí như người khỏe mạnh bình thường. Những buổi trưa oi ả tĩnh mịch mặt trời chính giữa đỉnh đầu chang chang hắt nắng xuống hoang đảo cây cỏ muông thú say nắng lừ đừ uể oải rúc đầu vào bóng râm cũng là những giây phút ông bác sĩ già bỗng thừ mặt ngẩn ngơ nhớ lại một buổi trưa hè ran ran tiếng ve cậu bé Trương Vĩnh Cần trần truồng bò lổm ngổm trên cái hiên thà lát đá rộng rãi thênh thang lốm đốm ẩn hiện đong đưa vô vàn cánh hoa ti gôn bé xíu liu điu tim tím rồi cậu bé Cần vục đầu vào đĩa cơm chó tranh ăn với đàn chó con lũn tũn rồi cậu bé Cần lại nhoẻn miệng cười ọ ẹ toe toét giơ tay bóp lấy bóp để hai bầu vú căng mọng đầy sữa chảy xệ thỗn thệ của con chó mẹ chính dòng béc- giê to như con bê đang nằm duỗi chân lim dim đôi mắt thỉnh thoảng thè lưỡi liếm tem tép khắp mặt cậu bé Cần. Ông bác sĩ già cứ bùi ngùi vẩn vơ từ từ nhớ lại như in những chuyện xa vời tận đẩu tận đâu nhớ tới những ngày ẩm ướt nóng nực hầu như chẳng có buổi sáng buổi trưa buổi chiều buổi tối mà chỉ có thứ ánh ngày nhờn nhợt đùng đục tanh tưởi lạnh lẽo đùn đẩy cái thân xác ông đi vào đi ra đi ra đi vào chui rúc quanh quẩn trong gian nhà xác chẳng khác gì con chuột già rụng răng điếc tai mắt loà long móng trốc vẩy thườn thượt thở dài bò quanh quẩn trong hang trong lỗ đất tối đen bẩn thỉu nhớp nhúa. Rồi ông bác sĩ lại chợt nhìn thấy cặp mắt trắng dã trừng trừng của bà Phạm Thị Ngót khi đưa cho chồng tờ đơn ly dị: Người ta xử lý kỷ luật ông như vậy là giơ cao đánh khẽ đấy cũng vì họ nể tôi. Mong ông thật tâm ăn năn sám hối tổ chức chỉ đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại. Rồi ông bác sĩ già lại nghe thấy tiếng tàu hoả chạy xúc xịch đánh võng đánh nhịp đưa đẩy đời ông kiếp sống lang thang phiêu dạt vật vờ mờ chồng bao gương mặt đàn ông đàn bà già có trẻ có chập chờn nhòe nhoẹt mếu máo khóc cười nhàu nát nguệch ngoạc những bức ký hoạ. Cơn gió nào đó ào ào trên trời thổi tung cuốn bay những bức ký hoạ đời ông rắc rơi lả tả như những chiếc lá Mắt bão tai trâu chấp chới chao liệng ngay trước mặt ông. Ngồi im lặng cô đơn giữa buổi trưa hè đảo hoang nóng nực càng tỉnh táo tĩnh tâm nhận ra cái đích thực đích danh thân phận của mình bác sĩ Cần càng thấy buồn bã u sầu tủi hổ chua chát ân hận ông gục đầu vào hai bàn tay nghẹn ngào đánh rơi những giọt nước mắt to tướng mặn chát còn đắng hơn chua hơn và khai thối hơn cả mùi nước đái khỉ. Không hiểu sao mỗi khi ông bác sĩ già ngồi ủ ê cô độc thì bà Mẫn lại ở xó nào đó hiện ra tất nhiên vẫn trần truồng lặng lẽ ôm lấy đầu ông bác sĩ già kiên nhẫn đổ vào mồm ông bát thuốc đen sì nấu bởi những chùm hạt quả li ti đỏ ối của cây dây leo không tên vẫn bám chặt vào cành Mát bão. Bà âu yếm cà nhẹ đôi vú căng mẩy tròn vo chắc như nắm cơm lên cổ lên gáy lên mũi ông y hệt như người mẹ đang âu yếm dỗ dành đứa hài nhi tội nghiệp mỗi lần như vậy bác sĩ Cần lại càng nức lên rồi từ từ đổ rục xuống chìm vào một giấc ngủ mỏi mệt mê loạn ú ớ.
Vào đêm thứ một trăm lẻ bảy ở ngoài đảo Vượn vàng có lẽ vì nóng quá oi quá nên bác sĩ Trương Vĩnh Cần ôm chiếu mò ra khoảng đất bằng phẳng sau nhà nơi bà Mẫn vẫn hay ném bí đỏ cho bày Vượn vàng.
Ông bác sĩ trải chiếu nằm khểnh bắt chân chữ ngũ hóng gió hồ rồi ngủ thiếp đi không hề hay biết gì cách đó không xa đằng sau mấy gốc Mắt bão xù xì có một bày vượn vàng đông đúc vượn đực vượn cái vượn già vượn con cũng đang ngủ lăn quay ra đất co quắp ôm nhau thỉnh thoảng lại mê sảng ú ớ khọc khẹc. Vào khoảng canh ba tự dưng có một con sứa lửa xanh lè từ đáy hồ rẽ nước bay vọt lên trong phút chốc hòn đảo Vượn vàng đang tối đen bỗng nhuộm một thứ ánh sáng tím bầm huyền ảo ma quái thứ ánh sáng chỉ nhìn thấy trong những cơn sốt của người mắc bệnh mộng du hoặc bệnh viêm bọng đái và bệnh ho gà. Bác sĩ Cần kinh ngạc ngẩng cổ lên ngắm nhìn cái con sứa lửa xanh lè kỳ quái đang treo lơ lửng ngay trên đầu rồi lại cúi xuống nhìn không chớp mắt những hòn sỏi xanh lè lẹt lấp la lấp lánh ngay cạnh đùi cạnh bàn chân của ông. Rồi bác sĩ Cần thấy bồn chồn ruột gan khó chịu có đàn kiến lửa nóng rẫy cứ bò lổm ngổm trong xương tuỷ da thịt gân máu khắp người ông bác sĩ Chịu không nổi bác sĩ Cần bèn nhổ ra đất một bãi nước bọt đắng ngắt rồi đứng phắt dậy và cứ thế bước đi phăm phăm như một con chó già phát điên bất thần nổi cơn ngứa răng ngứa lợi chỉ muốn đớp ai đó một miếng chí tử. Ðôi cẳng chân không có mắt đưa ông bác sĩ trèo lên tảng đá xanh lè nhô ra bờ biển nom giống hệt cái mõm chó khổng lồ. Ðêm đảo im phăng phác rợn người. Ðứng trên cái mỏm đá Mõm chó một lúc bác sĩ Cần vẫn không thể chịu nổi đàn kiến lửa nóng rát bò lổm ngổm khắp trong da thịt ông. Bác sĩ Cần bỏ đi lang thang khắp hòn đảo thỉnh thoảng lại va đầu vào một gốc cây Mắt bão cứng như thép khiến hai mắt ông. nổ đom đóm. Rồi bỗng nhiên ông bác sĩ chợt nhìn thấy một người đàn bà trần truồng như nhộng tóc xõa sượi đen nhánh mông căng vú mẩy đang à ơi bế ẵm một chú khỉ bé tí. Thỉnh thoảng người đàn bà lại kêu lên khùng khục cố ấn đầu con khỉ con vào bầu vú của mình. Nom người đàn bà quen mặt quá mà bác sĩ Cần không thể nhớ là đã gặp bà ta ở đâu rồi. Thấy bác sĩ Cần bước lại gần người đàn bà lùi lại trợn mắt nghiến răng há hốc cái mồm đỏ lòm ra hú lên dữ tợn hệt như một con khỉ cái đang cho con bú bỗng nhiên nhìn thấy một con mèo rừng. Bác sĩ Cần xòe hai bàn tay tỏ ý thân thiện thì người đàn bà vung tay quẳng con khỉ con vào mặt ông bác sĩ rồi cuống cuồng bỏ chạy. Bác sĩ Cần vội lao theo. Người đàn bà vọt qua bụi rậm. Bác sĩ Cần cũng vọt ra bụi rậm. Người đàn bà nhảy tanh tách trên những tảng đá. Bác sĩ Cần cũng nhảy tanh tách trên những tảng đá. Người đàn bà dang rộng hai cánh tay bay lên trời. Bác sĩ Cần cũng dang rộng hai cánh tay bay lên trời. Người đàn bà rơi huỵch xuống bãi cát. Bác sĩ Cần cũng rơi huỵch xuống bãi cát. Người đàn bà nhào xuống hồ. Bác sĩ Cần cũng nhào xuống hồ. Người đàn bà lại ngoi lên chạy được mấy bước rồi cắm đầu rúc xuống cát thun thút nhanh như một con Dúi đến nỗi trong nháy mắt chỉ còn thấy hai bàn chân của bà thò lên giẫy giẫy.
May mà bác sĩ Cần còn kịp chụp được một cái cổ chân của bà ta. Và phải giằng co vất vả lắm ông bác sĩ mới lôi ngược được người đàn bà lên. Cái thân thể trần truồng của bà đen sì lấm bê bết những hạt cát bám vào hai đầu vú của bà sáng loe lóe như những hạt kim cương khiến bác sĩ Cần chói cả mắt. Người đàn bà không bỏ chạy nữa. Bà ta ngồi phệt xuống rồi quay mặt lại kêu lên:
- Chàng đéc ơi ông có phải là cụ khỉ đầu đàn đâu mà lại đổ đốn nổi máu dê rượt đuổi tôi dữ thế. Tôi mệt muốn đứt hơi đây. Tôi là Mẫn đây mà.
Bác sĩ Cần xấu hổ quá toan bỏ đi thì bà Mẫn nhổm dậy ôm chầm lấy ông bác sĩ. Bà cà nhẹ đôi vú dính đầy những hạt cát sáng loá những hạt kim cương lên mặt lên mũi lên cổ lên ngực lên bụng lên đùi lên háng ông bác sĩ. Có một điều kỳ dị là đôi vú của bà Mẫn cà đến đâu là ở đó những con kiến lửa nóng rát đang bò lổm ngổm trong xương tuỷ gân thịt của ông bác sĩ bỗng dưng tan biến mất tăm như bị chết đuối đứ đừ trong bát sữa đầy tràn sóng sánh. Bác sĩ Cần thoải mái dễ chịu quá. Thay vì đẩy bà Mẫn ra ông bác sĩ cũng ôm chặt lấy bà Mẫn rồi cả hai cùng ngã lăn xuống cát như một đôi tình nhân mê đắm. Một cơn sóng hồ ào vào bờ cát phủ trùm sóng trắng lên hai người. Mát quá. Dễ chịu quá Sảng khoái quá. Bác sĩ Cần nhắm tịt hai mắt lại hai chân hai tay ông càng quặp chặt lấy cái thân thể trần truồng căng mẩy mông vú của bà Mẫn…
Tới khi mở mắt ra thì bác sĩ Trương Vĩnh Cần lại thấy mình đang nằm cong queo lọt thỏm giữa đàn vượn đông nghịt chí chóe lố nhố đứng ngồi nhảy nhót nhe răng trắng nhởn trợn tròn hai con mắt đỏ khé nhìn ông. Một con khỉ cái lông vàng loăn xoăn mông vú thỗn thệ đong đưa đi tới trước mặt ông bác sĩ. Con khỉ cái nhe hai hàm răng to tướng cười bụng khẹc rồi âu yếm cấu vào nách ông bác sĩ:
- Chàng đéc ơi? Chúng mình leo lên cây chơi trò vợ chồng đi.
Bác sĩ Cần sợ quá lùi lại ú ớ nghẹn giọng. Con khỉ cái lông vàng loăn xoăn lại nhe ra cười:
- Ông nhận ra tôi rồi chứ. Tôi là Mẫn đây. Bây giờ ông cũng hoá thành con khỉ lông vàng như tôi rồi. Ông nhìn lại cái hình hài của ông đi.
Bác sĩ Cần giơ hai tay lên. Hai cánh tay ông đã phủ một lớp lông khỉ vàng óng. Ông cúi nhìn háng nhìn đùi nhìn chân nhìn đằng sau nhìn đằng trước. Khắp người ông cũng đã phủ một lớp lông khỉ vàng óng. Nhưng có một điều lạ là bác sĩ Cần chẳng thấy sợ cũng chẳng ngạc nhiên. Ông chỉ thấy hơi ngượng nghịu một chút vì người ông bây giờ chẳng còn một mảnh vải che thân. May mà lớp lông khỉ khá dầy nên cũng đã che kín được cái chỗ nếu bày tồ hô ra thì xấu hổ phải biết.
Bà Mẫn khỉ cái dịu dàng ôm lấy ông bác sĩ:
- Từ nay tôi và ông tha hồ cởi truồng chơi trò vợ chồng thoả thuê tha hồ trèo cây tha hồ bú mớm cho lũ khỉ con và tha hồ ăn cắp chuối ăn cắp bí ngô ăn cắp dưa chuột. Làm thân con khỉ cũng thích lắm đấy ông bạn già tội nghiệp của tôi ạ.
Nói rồi bà Mẫn khỉ cái phát nhẹ vào đám lông che háng của bác sĩ Cần. Bà cười khích khẹc:
- Phởn chí vừa thôi nhé. Tôi cấm ông đuổi tôi như lúc nãy đấy kẻo lũ khỉ mẹ khỉ con nó cười cho. ấy là tôi quên dặn ông có nổi cơn thèm muốn tí tởn với tôi thì cũng phải kín đáo đừng có dại chọc tức cụ khỉ già đầu đàn. Ông còn lạ gì cái máu ghen tình của loài muông thú.
Bác sĩ Cần ngượng chín cả người. Ông cấu nhẹ vào đít mà chẳng thấy đau nhói. A! thì ra là nằm mơ.
Có một điều hơi lạ lùng là sau cái đêm bác sĩ Trương Vĩnh Cần ôm chiếu mò ra sau nhà bếp nằm khểnh bắt chân chữ ngũ ngủ thiếp đi mơ hoá thành con vượn vàng rượt đuổi giao cấu với bà Mẫn lốt khỉ thì đúng ngày hôm sau tức là ngày thứ 108 thì tự dưng không hiểu tại sao bà Mẫn có ý tránh mặt ông và bà cũng không cởi trần cởi truồng chạy nhông nhông trên mép nước sáng loá thỉnh thoảng lại nhoài ra xa úp chụp cái vó lưới lùng phùng vồ những con ruốc hồ đỏ rực mang về làm mắm ruốc. Bà cũng không cởi trần cởi truồng ngồi xổm chồm hỗm ăn cơm với ông bác sĩ già nữa. Có mấy lần mò xuống bếp uống nước bác sĩ Cần còn nhìn thoáng thấy bà Mẫn vấn khăn mỏ quạ ngực đeo yếm đỏ bụng thắt ruột tượng vàng tha thướt chạy vụt qua một bụi song um tùm rậm rạp ngay đằng sau bếp. Và cũng từ cái ngày thứ 108 ấy trở đi đêm nào bác sĩ Trương Vĩnh Cần cũng được ngủ ngon giấc vì bà Mẫn không còn mò xuống rì rầm lảm nhảm kể chuyện quấy quả nữa. Có những đêm từ canh ba sang canh bốn vì một lẽ gì đó bỗng giật mình tỉnh giấc mở mắt ra ông bác sĩ già cũng chỉ nhìn thấy cái ghế đẩu trống không lờ mờ ở đầu giường và tiếng con thạch sùng lẻ bạn tắc lưỡi lách chách trên vách. Có chăng ngày suốt từ sáng đến tối mịt bác sĩ Trương Vĩnh Cần cũng chẳng nhìn thấy mặt bà Mẫn vì cứ hễ thấy bóng ông bác sĩ già ở đâu là bà lại ù té chạy mất tăm. Duy nhất chỉ có một lần đang ngồi bó gối một mình sưởi nắng ngoài sân chợt nghe tiếng bà Mẫn gọi: "Chàng đéc ơi tý nữa vào vác hộ tôi bó củi xuống bếp". Bác sĩ Cần đứng lên rồi đi vòng ra sau nhà đang loay hoay vật bó củi lên lững thì thấy bà Mẫn thò đầu qua cửa và chỉ thò đầu ra thôi hét to: "Ông có dở người không đấy. Củi khô không vác mà lại vác bó củi ướt đun bếp định hun chết tôi à".
Bác sĩ Cần cúi xuống đổi lấy bó củi khô khi ngẩng lên thì bà Mẫn đã chui tọt vào từ lúc nào. Bác sĩ Cần đẩy cửa bước vào nhà thấy nhà trống trơn cánh cửa sổ mở toang bà Mẫn đã vọt qua cửa sổ chạy mất tăm nhất định không chịu giáp mặt ông. Có những buổi chiều nghe tiếng kẻng gõ keng keng sau nhà bếp gọi bày khỉ đang lang thang trên đảo trở về ăn bí đỏ bác sĩ Cần chạy vội tới thì cũng chỉ còn thấy đàn khỉ đang tranh cướp nhau chí chóe chứ chẳng thấy bà Mẫn đâu. Từ khi bà Mẫn tránh mặt ông bác sĩ Cần ăn uống đâm ra thất thường mỗi ngày cũng chỉ được ăn có một bữa thường thường là vào giờ ngọ ông bác sĩ mò xuống bếp thì đã thấy có một mâm cơm đặt trên manh chiếu hoa úp lồng bàn rất cẩn thận. Mở ra có một bát một đũa một niêu cơm cùng ít mắm ruốc hồ thêm tý chút rau dưa lằng nhằng cứ y như là phép lạ hiện ra trong một câu chuyện cổ tích vớ vẩn nào đó vẫn kể cho lũ trẻ con nghe đại để… Mỗi ngày sau buổi đi cày về mở cửa ra là lão nông dân lại nhìn thấy trên cái bàn tre giữa nhà đã có một mâm cơm tươm tất hiện ra… Mấy ngày đầu bác sĩ Cần còn gọi toáng lên bà Mẫn trốn ở đâu vào ăn cơm nhưng rồi gọi mãi cũng chẳng thấy bà Mẫn đâu ông bác sĩ già ngồi xuống chờ một chút cho có lệ rồi điềm nhiên nhấc lồng bàn xới cơm ăn ngon lành rồi lăn luôn ra chiếu ngáy khò khò chẳng cần lo lắng băn khoăn tò mò vì sao tự dưng bà Mẫn cứ nhất quyết lảng tránh ông cứ y như là con chó cái nhất quyết nguẩy đuôi lảng tránh con chó đực sau mùa động đực giao phối để bảo vệ cái bào thai chó con đã bắt đầu hình thành trong dạ con của nó. Cuộc sống kỳ lạ và êm đềm như vậy giữa ông bác sĩ Trương Vĩnh Cần và bà Mẫn cứ thế thanh thản chầm chậm trôi qua tới một buổi sáng theo thường lệ bác sĩ Trương Vĩnh Cần lò dò mò ra sườn đảo phía sau nơi có những vách đá dựng đứng tình cờ nhìn thấy bà Mẫn trần truồng tóc xoã dài đang lom khom múc nước tắm bì bẹt ngay trên mép hồ lăn tăn sóng. Những tia nắng mặt trời vàng rực chói loà thoả thuê ôm ấp vỗ về cái bụng vốn dĩ thẳng căng của bà giờ đây không rõ tại sao đã biến dạng căng phồng lên óng ả như quả dưa hấu thoa đẫm mỡ và đôi núm vú mưng mọng thầy lầy to tướng thâm sì như hai mẩu thịt trâu nom vô cùng hấp dẫn. Buổi chiều hôm đó ông bác sĩ già lễ mễ cõng bó củi khô chui vào bếp thì đụng ngay phải bà Mẫn yếm váy đỏ váy vàng chít khăn mỏ quạ tùm hum. Nhưng lần này bà Mẫn không bỏ chạy mà lại thân ái túm ngay lấy tóc ông bác sĩ rồi nhoẻn cười nhỏ nhẹ dịu dàng:
- Tôi sắp đến ngày vỡ chum rồi đấy chàng đực ạ.
Bác sĩ Cần hạ bó củi xuống im lặng không nói gì.
Bà Mẫn vẫn nhỏ nhẹ dịu dàng:
- Ngày mai nhờ ông dọn giùm tôi cái ổ lá cây Mắt Bão ở góc bếp kín đáo kia nhá. Và tôi cũng có nhời trước nếu như tôi khó đẻ phiền ông chịu khó trèo qua nóc nhà bếp hộ mẹ con tôi. Vẫn biết ông đã già rồi lại công công chứ chẳng phải là chồng tôi nên nhờ ông vậy là chướng nhưng tôi vẫn cứ nhờ ông trước chắc là ông không nỡ từ chối cũng là để lấy phước có phải không hả ông.
Bác sĩ Cần chỉ giương mắt nhìn cái bụng chửa thây lẩy vượt mặt của bà Mẫn chẳng gật cũng chẳng lắc.
Vốn đã quen tính nết đơ đơ mát mát của ông bác sĩ già bà Mẫn búng khẽ vào mũi ông rồi quay đít te tái đi đong đưa cặp mông giờ đây không còn nhọn hoắt nữa mà đã to bè ra tụt hẳn xuống. Trước khi chui ra khỏi bếp bà Mẫn còn ngoái lại ném cho ông bác sĩ già một nụ cười như nụ cười của một ả khỉ cái đang độ thanh xuân tặng riêng cho cụ khỉ già đầu đàn ghẻ lở đầy háng trụi phơ lông tóc dâm dê có hạng.
- Ðố ông đoán được bố của đứa bé đang nằm trong bụng tôi đây là của ai đấy chàng đực ơi là chàng đực ơi!
Nhưng bác sĩ Trương Vĩnh Cần chẳng kịp dọn cho bà Mẫn cái ổ lá cây Mắt Bão ở góc bếp kín đáo và ông cũng chằng kịp dựa cái thang vào vách bếp đế phòng khi cần kíp còn có thể trèo tót ngay lên mái. Ngay đêm hôm đó vào khoảng canh hai ông bác sĩ già đang nằm trên gương bỗng nghe một tiếng thét thất thanh ở dưới bếp y như tiếng thét của một người bị chém một nhát bổ dọc chí tử mà lại đút phăng cái đầu. Bác sĩ Cần lao bổ xuống bếp. Trong bếp sáng rực. Bà Mẫn tóc tai xoã sượi trần truồng ướt đẫm nằm ngửa tênh hênh quằn quại cạnh cái bếp lửa cháy đùng đùng. Nom bà Mẫn lúc này giống hệt một con lợn sề đang bị vật ra chọc tiết cạo lông mổ bụng. Mặt bà sưng phồng hai mắt gần như lồi hẳn ra ngoài. Hai bàn tay bà túm chặt lấy cái cối đá thủng mười ngón chân bấm lún xuống mặt đất cặp đùi uốn cong lên dạng tè he cố nâng cái bụng giờ đây chướng lên căng cứng như một cái bong bóng lợn khổng lồ tứn đen đã được bơm đến hết cỡ. Cái bong bóng lợn kinh dị đó cứ rung lên ngọ nguy cuồn cuồn xô đẩy và có lẽ chỉ một tích tắc nữa thôi là sẽ nổ tung như một quả bom tấn. Vừa thấy mặt ông bác sĩ Cần ló vào bà Mẫn rú lên như bị lưỡi dao thọc vào tim: Ối giời đất ơi! Trèo… trèo… trèo qua mái bếp… ối giời đất ơi là giời đất ơi!… Nhưng bác sĩ Cần không chạy ra ngoài để trèo lên mái bếp. Ông điềm tĩnh ngồi xuống chăm chú nhìn mặt nhìn cái bụng căng chướng sắp nổ tung của bà Mẫn rồi thản nhiên cúi xuống nhìn rất lâu vào giữa háng của bà rồi điềm đạm rành rọt như ra lệnh:
- Hít vào thật sâu. Nín hơi thật lâu. Rặn mạnh?
Hai con mắt lồi của bà Mẫn lác xệch đi. Chân tay bà giật đùng đùng rồi bỗng nhiên bà chồm dậy phun cả một đống bọt đỏ ngầu máu trộn lẫn rớt rãi vào mặt ông bác sĩ già. Bà gào lên:
- Nín với chả răn cái mả cha nhà ông. Ôi giời đất ơi là ời ời đất ơi… Cút!
Nhưng bác sĩ Cần không cút. Y hệt như một người điếc đặc cả hai tai ông bác sĩ già chộp lấy hai cổ chân bà Mẫn như muốn ghìm chặt bà Mẫn xuống nền bếp.
Mặt ông thật bình thản mắt vẫn nheo nheo nhìn như hút vào giữa háng của bà. Ông nói rành rọt:
- Tử cung mở hết đát rồi. Tốt lắm. Ðứa trẻ sắp chui ra rồi. Tốt lắm. Hít sâu. Nín thở. Rặn mạnh. Dứt khoát. Cố lên.
Bà Mẫn gầm lên như con hổ cái bị sập bẫy. Lần này thì bà không thèm phun rớt rãi vào mặt ông bác sĩ già nữa. Bốp. Một cái tát nảy lửa bác sĩ Cần tóe máu mắt.
Bốp. Bốp. Hai cái tát liên tiếp bác sĩ Cần tối tăm mặt mũi. Phăng? Một cú đá ngoạn mục khiến ông bác sĩ già bắn tung ra cửa bếp đập mặt vào thúng tro nóng bỏng. Bác sĩ Cần rú lên ằng ặc sặc tro. Nhưng cụng đúng lúc đó có tiếng trẻ bỗng bật lên như xé vải óe óe oe oe…
Bác sĩ Cần lồm cồm bò dậy mở to hai con mắt cay xè vì tro bụi. Ông bác sĩ già há hốc mồm tác nghẹn không thể tin vào mắt của ông nữa. Trên nền bếp nhớp nhúa bẩn thỉu loang loáng ánh lửa một đứa hài nhi?
Không! Không phải một đứa hài nhi mà là một con khỉ lông vàng rực ướt nhoét nháy nhụa đang lăn lộn giãy giụa như điên cuồng hai bàn tay bé xíu của nó quờ quạng tuyệt vọng bấu chặt lấy cái cuống nhau lòng thòng loằng ngoằng một đầu dính chặt vào giữa bụng nó còn đầu kia vẫn còn dính chặt vào một cái nhau to tướng nát bét như cái dạ dày lợn lấm bê bết. Nhưng nỗi kinh hoàng đó còn chưa thấm vào đâu khi ông bác sĩ già ngẩng lên và nhìn thấy bà Mẫn lúc này trần truồng tồ hô đang nằm dang thẳng cẳng hai chân hai tay giật đùng đùng như lên cơn động kinh cạnh đống lửa cháy phừng phừng tung lên một màn mưa tơi bời tro bụi xám ngoét. Bà Mẫn đang tự lột xác. Cứ sau mỗi cú giật nẩy người sau một cái đạp chân sau một cái đập tay là cái lốt thiếu nữ lại tuột dần ra khỏi cái thân hình trần truồng tồ hô nhoe nhoét máu bồ hôi tro bếp và nước ối của bà. Mái tóc dài óng mượt đen nhánh của bà cứ chầm chậm bạc dần bạc dần từ đỉnh đầu lan xuống chân tóc cho đến khi trắng phở ra như nắm cước và cặp vú tròn căng mẩy chắc như hai nắm cơm chỉ trong chớp mắt sau hai cú co giật từ lồng ngực đã hoá thành hai cái túi nhõng nhẽo thịt da cặp đùi thon dài chắc nẩy như cặp đùi thiếu nữ tuổi đôi mươi giờ đây đã tóp lại gầy đét lủng củng những xương bánh chè xương ống đồng xương mắt cá và các cơ đùi săn chắc đã nhão ra hoá thành những miếng da những sợi gân loằng ngoằng xanh lẹt bóng nhẫy như giun đũa. Nhưng thê thảm nhất vẫn là sự lột xác của gương mặt của bà Mẫn.
Than ôi! Hai gò má căng mịn nâu bóng nhuộm đẫm ánh nắng trời gió trời cùng cặp mắt sáng rực hóm hỉnh đôi môi hình quả tim lúc nào cũng mọng lên đầy dục vọng thèm muốn của bà Mẫn giờ đây đã bị một ma lực phù phép biến thành một cái mặt dăn dúm mắt kèm nhem răng lợi móm mém da thịt dăn deo khô đét như quả Ô mai khô xám quắt đau đớn sợ hãi. Bác sĩ Cần từ từ đứng lên chân tay ông run lẩy bẩy như người đứng lên cơn co giật Pắc Kinh Sơn miệng ông đắng ngắt cổ họng tắc nghẹn ngứa như điên cuồng vì có con giun đũa trơn tuột tanh lộn mửa đang thả sức ngoáy đuôi đùa nghịch nô rỡn. Hai mắt ông bác sĩ trợn trừng đờ đẫn nhìn cái thân hình teo tóp gân da của một bà lão đã cạn sạch dương khí đang giãy giụa ngáp lấy ngáp để trong những phút hấp hối cuối cùng vẫn còn cố vươn hai bàn tay xám đen chằng chịt gân da về phía đứa hài nhi khỉ con lông vàng rực giờ đây đã tắt thở đang nằm cong lưng cứng đờ trên cái nền bếp bẩn thỉu nhớp nhúa loang loáng ánh lửa. Một luồng khí độc lạnh buốt dường như từ dưới âm ty địa ngục xé toác nền bếp phọt thẳng lên quấn chặt lấy đầu bác sĩ Cần khiến hai mắt ông bác sĩ già nổ đom đóm đỉnh đầu ông đau nhói như bị một mũi dùi nhọn hoắt nung đỏ xiên thẳng vào. Bác sĩ Cần lùi dần lùi dần. Ðống lửa trong bếp bùng lên réo ổ ổ như tràng cười man rợ táp hơi lửa nóng rực vào mặt ông bác sĩ già đốt thui sém luôn lông mày lông mi lông mũi và chỏm tóc xõa trước trán ông bắt lửa khét lẹt. Trời ơi! Cái mũ êch-ki-mô vất đâu rồi.
Phải chạy đi tìm cái mũ êch-ki-mô thôi. Bác sĩ Trương Vĩnh Cần buột kêu lên nghẹn ngào rồi quay người ù té chạy như bị ma đuổi bỏ lại đằng sau gian bếp bén lửa bùng lên như ngọn đuốc khổng lồ tế thần ngạo nghễ.
Bác sĩ Trương Vĩnh Cần chạy đi đâu? Ông còn biết chạy đi đâu nữa. Ðôi cẳng chân già nua theo thói quen đưa cái thân xác già của ông bác sĩ phóng một mạch ra sườn đảo phía sau nơi có vách đá dựng đứng và những cây Mắt Bão cổ thụ cành lá xúm xuê thân gốc xù xì mọc xiên xiên nơi mà buổi sáng nào cũng vậy ông vẫn mò ra ngồi tựa lưng vào gốc cây Mắt Bão ngắm nhìn mặt hồ trong lành dịu mát buổi sớm mai đợi vầng mặt trời đỏ au từ từ trồi lên đợi bà Mẫn bụng căng vú chắc mông nhọn đùi săn tóc dài trần truồng vác cái vó lưới lùng phùng chạy nhông nhông trên mép sóng lăn tăn…
Ðôi cẳng chân già nua của bác sĩ Cần theo thói quen đưa cái thân xác già của ông bác sĩ phóng một mạch ra sườn đảo phía sau rồi ông dụi xuống cạnh một gốc Mắt Bão xù xì mát lạnh ẩm ướt sương đêm. Ðầu ông vẫn cứ giật lên đau nhói. Ðám mây màu xám đục lùng bùng quấn chặt lấy trán lấy mắt mũi mồm miệng ông bác sĩ già. Luồng khí độc âm ty địa ngục từ dưới lòng đất sâu phụt lên vẫn chưa chịu tan phả vào da thịt ông ngấm vào tim óc gan phổi dạ dày ruột non ruột già thậm chí cả bọng đái ông bác sĩ khiến khắp người ông ớn lạnh tê dại nhức nhối. Bác sĩ Cần đập đầu vào gốc cây Mắt Bão. Mắt ông nẩy đom đóm. Bác sĩ Cần cấu mạnh vào mông đau nhói. Không phải là một giấc mơ rồi. Những hòn cuội đầu sư lăn lóc kia những cây Mắt Bão xiên xiên như sắp đổ xuống hồ vách núi đá sắc lởm dựng đứng kia mặt nước hồ trong vắt cùng làn gió buổi sớm thổi dìu dịu được những tia nắng mặt trời sớm mai sưởi ấm đang chầm chậm nóng dần lên xung quanh nào có phải là một giấc mơ. Ông bác sĩ già giơ hai bàn tay lên sát mặt như kẻ soi gương hai bàn tay dăn deo lấm bê bết tro bếp máu và nước ối tanh lòm. Bác sĩ Trương Vĩnh Cần gần như xỉu đi. Ðúng lúc đó có tiếng sóng róc rách ngoài mặt hồ mờ sương hiện ra một con đò tre không mui không mái chèo đứng ở trên đò là bà Mẫn chít khăn mỏ quạ yếm đỏ váy vàng ngang lưng thắt ruột tượng thướt tha. Có sự lạ lùng chẳng cần chèo lái mà con đò cứ lừ lừ trôi vào bờ. Bà Mẫn trẻ trung khỏe mạnh tươi tắn nhoẻn miệng cười vẫy ông bác sĩ già:
- Chàng đéc ơi xuống đò đi chơi hồ rồi tôi kể chuyện kỳ quái lạ lùng cho chàng đéc nghe.
Như kẻ mộng du bác sĩ Cần lập cập trèo lên con đò nhỏ. Con đò tròng trành đong đưa nước vỗ lép bép vào mạn đò. Một đàn cá nhỏ dài như đám lá tre trắng lốp bay rào rào trước mũi đò bác sĩ Cần loá mắt. Thoắt một cái con đò nhỏ đã trôi ra giữa hồ và cũng thoắt một cái bà Mẫn đã trút bỏ khăn váy yếm hiện ra trần truồng rực rỡ như nàng công chúa vua thuỷ tề vừa rẽ nước ngoi lên như một người nguyên thuỷ từ thời tiền cổ hoang sơ hiện về. Mái tóc thiếu nữ đen nhánh dài óng ả cặp vú chắc như nắm cơm bụng thẳng căng da trống mông nhọn đùi săn hai mắt đen láy tinh khôn nghịch ngợm. Thấy ông bác sĩ già cứ trố mắt ra nhìn lắc đầu liên hồi miệng lẩm bẩm: "Không hiểu được phép lạ lột xác thật tình phép lạ lột xác không thể hiểu được". Bà Mẫn túm lấy tóc ông bác sĩ chớt nhả dìm đầu ông xuống rồi rít lên:
- Cụp mắt xuống đồ khỉ già dâm dê nhìn tôi cời truồng mấy trăm ngày rồi chưa chán mắt hay sao. Hôm nay tôi cấm chỉ ông dở trò táy máy. Tôi cho ông đi đò chơi hồ là để kể chuyện kỳ quái lạ lùng ông nghe. Nào chàng đéc ơi hãy cúi đầu nhìn thật kỹ xuống mặt hồ.
Nhìn thật kỹ vào nhưng bám chặt mạn đò kẻo ngã lộn cổ chìm nghỉm như cục đá. Chàng đéc ơi có nhìn thấy gì không…
Bác sĩ Trương Vĩnh Cần vươn cổ nhìn đăm đăm xuống mặt nước. Quanh ông sóng vỗ dạt dào trời đất mênh mông mặt nước hồ sâu thẳm khôn cùng ánh lên những ánh vàng rực rỡ kỳ ảo phải chăng đó là ánh nắng là ánh sáng là mây trời lặng lẽ in xuống. Dần dà những ánh vàng rực rỡ đó tan biến đi nhường lại màu nước leo lẻo đong đưa đong đưa trong đến khôn cùng trong đến rợn da gà. Bác sĩ Cần đăm đăm nhìn như bị hút hết hồn vía xuống nơi thẳm sâu dưới tận đáy tầng nước dần dần hiện ra những ngôi nhà lô xô những cây bưởi cây mít cây cau cây na những cái chum cái vại cái cối vất lăn lóc bên những con đường mòn ngoằn ngoèo quanh co rồi những bức tường nghiêng nghiêng sắp đổ xuống những thành giếng méo giếng tròn giếng vuông… tất cả đều phủ một lớp rong rêu xanh lét bợt bạt giá lạnh vô hồn… đấy là thế giới mơ hồ nào vậy hay chỉ là một xóm núi nghèo nàn thưa thớt bị dờn sâu dưới trăm ngàn thước nước. Chẳng cần biết chẳng cần hay chỉ thấy ghê sợ một điều là cái thế giới mơ hồ xóm núi thưa thớt nghèo nàn chết chìm đó sao cứ im phăng phắc như một ảo ảnh không hề vẳng lên một tiếng động dù rất nhỏ. Thỉnh thoảng một làn gió thổi tới mặt hồ cuộn sóng nhè nhẹ khiến tầng nước chuyển động lắc lư thì nhà cửa cây cối bức tường thành giếng con đường chum vại tiểu sành của cái xóm núi chết chìm đó nhất loạt chầm chậm chuyển động đong đưa lắc lư theo nom hệt như những bóng ma thức dậy kêu van than khóc đòi lại cuộc sống trần gian đã bị cướp mất trắng trợn tàn bạo. Hai mắt ông bác sĩ già đau nhức gần như sắp lồi hẳn ra khỏi hố con mắt lưng ông ớn lạnh hai tay run rẩy hai đầu gối va lập cập. Bác sĩ Cần cố ngửng đầu lên nhưng cổ ông cứng đờ đầu ông như bị hai bàn tay vô hình ấn mạnh xuống mạnh đến đỗi mặt ông dí sát mặt nước. Có một ma lực nào đó kỳ dị mạnh mẽ khôn cùng giống như ma lực của cái chết của cõi âm ty địa ngục phụt lên từ cái thế giới mơ hồ xóm núi nghèo khổ thưa thớt chết chìm đáy thẳm sâu dưới dưới tầng nước kia cứ hút chặt lấy hồn vía ông bác sĩ già khiến ông nghẹn ngào hốt hoảng tắc thở. Bác sĩ cần cố vòng tay ra phía sau cấu mạnh vào mông đít đau nhói. Ðau quá? Vậy là không phải ông đang sống trong một thế giới mê sảng mộng mị. Vậy thì ông đang sống trong một thế giới nào đây? Trong thế giới trần gian thực tại ư?
Bác sĩ Trương Vĩnh Cần ôm đầu ông muốn kêu lên muốn gào lên muốn khóc lóc rỏ ra những giọt nước mắt mặn chát nóng bỏng nhưng cổ họng ông tắc nghẹn nước mắt ông ráo hoảnh tâm trí đỡ đần. Bàn tay ma quỷ vô hình vẫn cứ ấn đầu ông sát xuống mặt nước hồ.
Có lẽ cái thân xác già của ông sắp ngã lộn cổ chết chìm chết đuối trong cái hồ này mất thôi. Bác sĩ Cần rầu rĩ tuyệt vọng hoảng hốt như vậy nhưng đúng lúc đó bà Mẫn vươn tay túm tóc ông và kéo ngược mặt ông quay lại. Hai hàm răng hạt na đều đặn đen rưng rức loang loáng ánh nắng của bà Mẫn nhe ra cười! Bác sĩ Trương Vĩnh Cần lẩy bẩy khuy xuống như hình nhân không xương. Giọng bà Mẫn vút lên lảnh lót như tiếng chim hoạ mi:
Chàng đéc ơi là chàng đéc ơi! Nhà cửa cây cối chum vại tường giếng đường đi lối lại chàng đéc vừa nhìn thấy ở dưới đáy lòng hồ không phải là cảnh vật thuỷ cung vua thuỷ tề cai quản đâu đấy là cái xóm núi của vợ chồng tôi hồi chưa bị chìm nghỉm dưới đáy nước trông thích mắt lắm suốt ngày suốt đêm nó cứ miên man sột soạt động đậy ngả nghiêng gió rừng thổi về ào ạt cây cối rung lên rào rào ngả ngốn vặn trước vặn sau đảo điên uốn éo cứ như lên đồng. ánh nắng mặt trời sưởi ấm những nóc nhà những con đường đố bóng xiên xiên lên những bức tường những cọc hàng rào vào tháng ba tháng tư chuồn chuồn đậu chổng đuôi chấp chưởi báo hiệu những cơn mưa từ ngoài bể mưa về dăng mắc trên mặt ao mặt nước giếng trong leo lẻo nước ở vùng quê xóm núi vợ chồng tôi. Vùng quê có nguồn nước ăn vọt ra từ trong một quả núi thăm thẳm nên ngọt lắm trong lắm con gái xóm núi gội đầu nước nguồn này nên tóc dài tha thướt mềm mại đen óng như than chàng đéc ơi là chàng đéc ơi…
Bác sĩ Trương Vĩnh Cần cố mở to hai con mắt. ánh nắng mặt trời chói loà vô vàn mũi kim nhọn hoắt nóng bỏng hả hê đắc chí xiên thẳng xuống như muốn chọc mù hai con mắt ông khiến nước mắt ông bác sĩ già tháo ra đầm đìa ròng ròng tuôn chảy. Bóng bà Mẫn vọt lớn lên to cao lồng lộng như bóng núi mặt bà đen sì mái tóc dài xổ tung loang loáng phát sáng như đang bốc cháy. Giọng bà Mẫn vẫn vút lên nhưng lúc này không giống tiếng chim hoạ mi mà giống như tiếng rít ken két nhọn hoắt ghê rợn của vòng bánh xe lửa siết trên đường ray:
- Canh hai đêm hôm trước cái ngày nổ mìn phá đập thượng nguồn trăng sáng vằng vặc thằng cháu Thung đội cái thúng trong úp bẩy con chó con mới đẻ đằng sau thất thểu con chó mẹ vú vê thỗn thệ cà nhắc chạy theo đến đập cửa nhà tôi. Thằng Thung gào lên: Sao giờ này bà còn ngồi trên phản nhai trầu bỏm bẻm bà gan bướng dở người bát xách thế này xóm núi ta mất điếm thi đua là tại bà. Con oán bà lắm con nói rã bọt mép ra rồi cơ hội ngàn vàng tự dưng cả cái xóm núi này được cắt khẩu về thị trấn làm ăn buôn bán nhàn nhã sung sướng một bước lên tiên đổi đời tiền vào như nước tiền ra nhỏ giọt như cà phê phin thoát khỏi cái nợ truyền kiếp chân lấm tay bùn cả đời cúi đầu chổng mông bán mặt cho đất bán lưng cho trời khốn khổ khốn nạn vất vả nhọc nhằn nhục hơn con chó sướng thế mà bà còn cứ ngồi lý trên phản đủng đỉnh nhai trầu.
Hay là bà chê ở thị trấn chật chội. Bà ơi một mình bà được đền bù hơn hai chục mét vuông đất mặt tiền ưu tiên số một đấy bà còn lưỡng lự nỗi gì còn tiếc gì ngôi nhà tranh lụp xụp này còn tiếc gì cái giếng méo của bà còn tiếc gì mảnh vườn xưa còi cọc cây na cây bưởi cây đu đủ đực Bà ơi con mời bà ba bốn lần lên uỷ ban xã thì ba lần bà lăn ra đất vật vã kêu van mồ mả tổ tiên mà con thì đã thông báo với bà rất rõ rành về chế độ chính sách đền bù đất ở thổ cư cùng những khoản trợ cấp di chuyển tất cả mồ mả xóm núi ta về tập kết ở khu đất dịch vụ tại nghĩa trang thị trấn được chôn cất miễn phí một trăm phần trăm chu đáo tận tình có trước có sau tôn trọng phong tục tập quán dân tộc đến thế là cùng ấy vậy mà cho đến lúc này rồi mà bà vẫn thản nhiên ngồi bỏm bẻm nhai trầu thì con đến chịu bà con chắp tay lạy bà cả nón vì tình nghĩa họ hàng chòm xóm ràng buộc dây nhợ nên con mới phải chịu bà chứ bà là người ngoài thì con đã hô dân quân trói gô cổ bà lại rồi đợi đội quy tắc cưỡng chế công an kiểm sát huyện họ về xử lý thì bà sẽ hiểu được thế nào là hai chữ lễ độ. Lúc đó xe húc xe ben sẽ xúc bà lên thùng như là xúc cá mắm bà có muốn ăn vạ ở lại chết chìm cùng tôm cá cũng chẳng được đâu. Thằng cháu Thung đội cái thúng trong úp bẩy con chó con mới đẻ gào rống lên như vậy bà Mẫn vẫn chỉ ngồi im mồm bỏm bẻm nhai trầu rồi bà nhổ cái bã trầu ra sẽ sàng: Anh cứ đi trước đi tôi ở lại là muốn xem con nước nó đổ về nhấn chìm cái xóm núi này như thế nào. Thằng Thung trợn mắt: Bà có điên không đấy? Bà Mẫn cười: Tý nữa tôi ra núi Vượn vàng ngồi đợi nước đổ về ngập đến đâu tôi chạy lên tới đó anh chẳng bảo cả vùng này sẽ ngập hết chỉ còn lại chon hỏn cái mỏm núi Vượn vàng không ngập sau này sẽ hoá thành đảo Vượn vàng đấy thôi tôi sẽ ở lại trên đảo ít ngày rồi tôi bơi thuyền về thị trấn kể lại chuyện cái xóm núi bị nhấn chìm dưới nước cho anh hay. Thằng Thung giật nảy người trố mắt nhìn rồi độp một câu: Bà có thích sống ngoài đảo lâu dài không? Bà Mẫn chậm rãi hỏi lại: Anh hỏi thế ý là thế nào? Thằng Thung tặc lưỡi: Là bởi vì trong quy hoạch tổng thể nhấn chưn cái xóm núi có mục bảo tồn bảo tàng động vật quý hiếm chim muông cày cáo nhất là bày vượn lông vàng mà sau này sẽ được gọi là động vật quý hiếm có tên trong sách đỏ của Liên hợp quốc nếu bà có ý định ở lại đảo suốt đời trông nom đàn khỉ còn sót lại thì con sẽ chạy cho bà cái chân nhân viên sở thú lương lậu biên chế hẳn hoi nhưng con nói trước điều kiện tiên quyết là phải cắt hộ khẩu chuyển ra đảo.
Nghe thằng Thung nói vậy bà Mẫn ngồi im lặng.
Thằng Thung cười nhạt lầm bầm: Phương án tối ưu hai bên cùng có lợi. Rồi nó quay đít bỏ đi con chó mẹ vú vê thỗn thệ cà nhắc chạy theo cái thúng đội trên đầu thằng Thung có úp bẩy con chó con đang tranh nhau sủa oăng oăng oăng oăng…
Nắng mặt trời chói quá hai con mắt bác sĩ Cần nổ đom đóm hoa cà hoa cải ông bác sĩ già giật mạnh đầu cho tóc tuột khỏi bàn tay bà Mẫn. Ông quay mặt mở to mắt đăm đăm nhìn xuống mặt hồ. Con đò tre không chèo lái không cánh buồm vẫn trôi lừ lừ như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường. Mặt nước trong vắt thăm thẳm nhìn thần tới tận những mái tranh phủ rêu xanh bợt dưới đáy hồ. Trời lặng gió mặt hồ không một gợn sóng tầng nước thẳng đứng im phắc như một khối băng khổng lồ dựng đứng phản chiếu cái thế giới mơ hồ xóm núi chết chìm dưới đáy hồ kia im phăng phắc chết cứng như hoá đá bí ẩn lạnh lẽo và buồn đến nao lòng buồn đến nỗi không thể cúi nhìn mãi được. Bác sĩ Cần ngẩng đầu lên ánh nắng từ từ dịu xuống nhạt nhoà bởi một tảng mây xám đen vĩ đại dầy đặc đang chầm chậm ăn dần vầng mặt trời tròn xoe. Bà Mẫn đã biến mất như bóng ma chỉ còn trơ lại ông bác sĩ già một mình trên con đò tre tròng trành. Bác sĩ Trương Vĩnh Cần lập cập đứng lên ba bề bốn bên trời nước mênh mông gió réo ù ù tiếng người la hét tiếng sóng vỗ rào rào tiếng bước chân chạy tiếng hú lảnh lót của bầy khỉ rồi một cơn gió từ cái thế giới mơ hồ câm lặng xóm núi chết chìm dưới đáy hồ kia xé đôi mặt nước hốc lên phả hơi lạnh buốt vào mặt bác sĩ Cần khiến ông nổi da gà nhắm tịt hai con mắt lại. Con thuyền không buồm không lái quay tít mù mây trôi phăng nhung y như bị một loài thuỷ quái khổng lồ ghê gớm lưới đáy hồ lôi đi. Bác sĩ Cần sợ đến tắc thở choáng váng mày mặt vội ngồi thụp ngay xuống túm chặt lấy thành thuyền hai mắt vẫn nhắm chặt không dám mở ra nữa. Tiếng gió ù ù tiếng sóng vỗ rào rào tiếng hú của bầy vượn tiếng người kêu van la hét tiếng bước chân chạy rầm rập hoà trộn vào nhau réo lên ầm ầm hỗn tạp thất thần tống vào tai ông bác sĩ già khiến ông cứ như mê đi chẳng hề hay biết điều gì sắp xảy ra: mưa bão động đất gió xoáy sóng thần hay sắp đến giờ khắc tận thế Nếu là một người thiên chúa giáo thì chắc bác sĩ Cần đã làm dấu thánh cầu chúa nếu là một tăng ni phật tử thì bác sĩ Cần đã van xin Phật Tổ Như Lai hoặc đức Vân Phù Bồ tát đức Phổ Hiền Bồ tát.
Nhưng than ôi vốn là kẻ vô đạo vô thần nên giờ đây ông bác sĩ già chỉ biết nhắm tịt hai mắt luôn mồm kêu khổ. Ông bác sĩ già đâu có biết non nửa tháng nay mưa nhiều ở mạn thượng du nước lũ đổ về đầy ứ lòng hồ sợ vỡ đập nên người ta đã phải mở bốn cánh cửa cống to tướng cho nước tràn xuống hạ lưu con thuyền không chèo không lái mà ông bác sĩ già ngồi đang bị hút theo dòng xả lũ lao vun vút ra khỏi lòng hồ và chỉ dăm phút nữa thôi là nó - con thuyền không cánh buồm không chèo lái này sẽ bay vèo qua mặt đập tràn khổng lồ.rơi xuống dòng chảy dưới mạn hạ lưu và cứ thế lại tiếp tục trôi vùn vụt một lèo ra tới bể Ðông và rồi hơn ngày sau thì tấp vào một thương cảng không tên ở miền Nam Trung phần - cái thương cảng mà thuyền trưởng Mùi cá ngạnh mấy năm nay vẫn ghé vào cho đám thuỷ thủ trên xà lan ăn trộm ăn cắp than bán cho bọn đầu nậu trốn thuế để kiếm chút ít tiền bạc đập vào các khoản cờ bạc rượu chè gái gú.