Dịch giả: Hoàng Ngọc Tuấn
CHƯƠNG 53
Cuộc đốt nhà

Đã mấy hôm rồi, chúng tôi không thấy bà hàng xóm đi ra vườn. Chúng tôi cũng không gặp Sứt Môi. Chúng tôi sang xem họ thế nào.
Cái nhà xiêu vẹo để cửa mở. Chúng tôi bước vào. Những ô cửa sổ thì nhỏ xíu. Trong phòng tối om, mặc dù mặt trời chiếu sáng bên ngoài.
Khi mắt chúng tôi đã quen với bóng tối, chúng tôi nhận ra bà hàng xóm đang nằm trên bàn nhà bếp. Hai chân bà buông thõng, hai cánh tay bà vắt chéo trên mặt. Bà không cử động.
Sứt Môi nằm trên giường. Nó trần truồng. Giữa hai cái chân dang ra của nó có một vũng máu và tinh dịch đã khô. Mí mắt nó nhắm nghiền, cặp môi nó cong lên trên hàm răng đen thành một nụ cười vĩnh viễn; Sứt Môi đã chết.
Bà hàng xóm nói:
— Đi đi.
Chúng tôi bước đến gần bà, chúng tôi hỏi:
— Bà không bị điếc sao?
— Không. Tao cũng không bị đui mắt. Đi đi.
Chúng tôi nói:
— Chúng tôi muốn giúp bà.
Bà nói:
— Tao không cần giúp đỡ. Tao không cần gì cả. Đi đi.
Chúng tôi hỏi:
— Cái gì đã xảy ra ở đây?
— Bọn mày thấy rõ rồi đấy. Nó đã chết rồi, phải không?
— Đúng. Có phải vì bọn người ngoại quốc mới đến?
— Ừ. Chính nó kêu gọi bọn chúng. Nó đi ra ngoài đường, nó vẫy tay kêu bọn chúng tới. Có khoảng mười hai hay mười lăm thằng. Và trong lúc bọn chúng chơi nó, nó luôn miệng gào lên: "Ôi tôi sướng quá! Sướng quá! Tới đây hết cả đi, tới đây, một người nữa, thêm một người nữa!" Nó chết sung sướng, đéo cho tới chết. Nhưng tao, tao chưa chết! Tao nằm đây, không ăn, không uống, không biết đã bao lâu rồi. Mà cái chết vẫn chưa tới. Khi người ta kêu gọi cái chết, thì nó lại không tới. Nó thích hành hạ người ta. Tao đã kêu gọi nó bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn không màng tới tao.
Chúng tôi hỏi:
— Bà có thật tình muốn chết không?
— Chứ tao còn muốn gì nữa? Nếu bọn mày muốn làm một cái gì cho tao, thì hãy đốt cái nhà này đi. Tao không muốn người ta thấy bọn tao ra nông nỗi này.
Chúng tôi nói:
— Nhưng bà sẽ phải chịu đau đớn ghê gớm lắm.
— Đừng bận tâm về chuyện đó. Đốt nhà đi, là xong, nếu bọn mày dám đốt.
— Vâng, thưa bà, chúng tôi dám. Bà hãy tin vào chúng tôi.
Chúng tôi cắt cổ bà bằng một lưỡi dao cạo, rồi chúng tôi đi hút xăng từ một chiếc xe quân đội. Chúng tôi rưới xăng lên cả hai tử thi và trên những bức vách của cái nhà xiêu vẹo. Chúng tôi châm lửa và đi về.
Sáng hôm sau, Bà Ngoại nói:
— Nhà bà hàng xóm bị cháy rồi. Cả hai mẹ con đều ở trong nhà. Chắc là đứa con gái đã để quên cái gì trên ngọn lửa, con nhỏ ấy quả là đồ khùng.
Chúng tôi trở lại đó để lấy mấy con gà và mấy con thỏ, nhưng những người hàng xóm khác đã lấy mất chúng từ đêm hôm trước.