Chương kết

Gia đình nhà ông Đạt vẫn rộn rã với tiếng cười. Bữa cơm tối kết thúc rất muộn. Dùng cơm xong mọi người tiếp tuc. ngồi ở phòng khách với những câu chuyện trà dư tửu hậu. Bà Đạt, nắm lấy tay Trúc, hết hỏi chuyện này đến chuyện kia. Nhà có mấy người, cuộc sống ra sao? Cha mẹ làm gì? Lúc nhỏ sống vui chứ? Rồi lại hỏi cả ngày sinh tháng đẻ. Mọi thứ chuyện làm Trúc đáp muốn hụt hơi.
Anh Kỳ cũng phải sốt ruột.
- Mẹ làm gì phải hỏi đủ thứ chi vậy? Về hoàn cảnh gia dình Thanh Trúc trong bản lý lịch ở Công Ty có đủ cả rồi.
Rồi như sực nhớ ra điều gi, Kỳ lại quay sang ông Đạt.
- Ồ, cha chuẩn bị tuyển thư ký mới đi chứ?
Thanh Trúc hơi bối rối. Nàng chợt nhớ đến lời hứa ban đầu của mình. "Sẽ không bao giờ làm dâu gia dình ông Tổng giám đốc" mà không an tâm. Thanh Trúc vội nói.
- Khỏi cần, khỏi cần. Em đang làm việc suông sẻ thế này, cần gì phải thay người khác chứ?
Anh Kỳ trừng mắt nhìn Trúc:
- Em nói thế là sao? Chúng ta phải làm lễ cưới trước lễ giáng sinh chứ?
Thanh Trúc chớp chớp mắt.
- Bắt buộc vậy ư? Phải để cho em suy nghĩ chứ? Em chưa nhận lời mà.
Kỳ kêu lên.
- Trời đất! Em lại giở trò gì thế? Em hành hạ anh như vậy chưa đủ sao?
Kỳ bước tới cạnh Trúc, vỗ về:
- Em phải để cho anh yên tâm chứ? Phải làm đám cưới sớm thôi, thế nào?
Thanh Trúc ngập ngừng:
- Nhưng mà còn Susie thì sao?
- Susie... Susie nào?
Thanh Trúc nói.
- Thì vị hôn thê hai dòng máu của anh đó? Đừng giả vờ như không hề biết đến người ta không bằng!
Anh Kỳ gãi gãi đầu?
- Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi. Chuyện đó là đặt ra để gạt em, Susie là người yêu của bạn anh. Em thật rắc rối, cứ hành hạ anh hoài.
Quay sang bà Đạt, Kỳ nói:
- Mẹ ơi, mẹ nói giùm con đi, cứu con đi!
Bà Đạt vòng tay qua vai Trúc, rồi vuốt lấy mái tóc nàng như vuốt tóc đứa con gái.
- Thôi Thanh Trúc ạ! Con cũng nên tha cho nó một lần đi mặc dù nó hết gạt con thế này đến thế khác, nhưng tất cả chẳng qua vì nó yêu con. Thằng út của ta từ xưa đến giờ chưa có bao giờ nó khổ sở như vậy. Xem kià, cả hai đứa đều gầy còm cả. Vậy thì phải làm đám cưới sớm đi, để mau lại sức hơn.
Hải Yến cười chen vào.
- Thanh Trúc! Cô cũng đừng nên làm khó làm dễ người ta nữa. Bày đặt suy nghĩ. Vậy chứ ai hôm nghe Kỳ sắp cưới vợ, đã bỏ cả buổi chiều lang thang giữa trời mưa gió thế?
Thanh Trúc cố mím môi để giấu nụ cười. Trong khi Nhâm cũng chen vào.
- Đó là chưa kể câu chuyện cổ tích chiếc càng cua ban nãy đó nhé.
Mọi người cùng cười. Cái cười như chấp nhận lễ cưới sẽ cử hành vào dịp cuối năm. Bà Đạt goị ngay chị phụ trợ:
- Chị Sáu ơi chị Sáu, mang quyển lịch ra đây xem.
- Vâng.
Quyển lịch được mang ra, mọi người tụm lại nghiên cứu, rồi cười giỡn. Thanh Trúc ngồi một bên yên lặng. Ông Đạt bước tới cạnh vợ nói:
- Bà đừng quên là Chủ Nhật tới, chúng ta phải đến nhà của Ba mẹ Thanh Trúc đấy.
Quay lại Thanh Trúc, với thói quen của ông Tổng Giám đốc dặn dò thư ký.
- Nhớ đặt vé xe, chuẩn bị một ít quà. Trúc biết ba mẹ con thích những món gì không?
Thanh Trúc chỉ e thẹn cúi đầu. Anh Kỳ như chợt nhớ ra vội nói:
- Thật bậy quá. Ba má, thôi ba má để chậm một tí hãy đến Đài Nam đi, nhường chúng con đi trước.
Quay sang Trúc Kỳ nói:
- Thanh Trúc mai sáng anh và em về Đài Nam nhé. Nhưng mà......
Kỳ đưa tay lên gãi gãi đầu.
- Em chưa cho anh biết cha em là người thế nào, chúng ta cần ăn mặc đúng gia lễ hay bình thường là được? Anh phải học ăn nói ra sao?
Thanh Trúc nhìn Kỳ cười:
- Cha em rất nghiêm khắc, người là thầy giáo dạy môn văn, một nhà mô phạm mực thước. Trước kia anh rể em đến định cưới chị em, anh ấy đã bị cha bắt trả bài thuộc lòng quyển "Thơ Đường".
- Trời Đất!
Kỳ lè lưỡi, Thanh Trúc trấn an.
- Nhưng cha đâu có bắt trả bài một lèo từ trang đầu đến trang cuối đâu? Người chỉ đọc câu thứ nhất là phải đọc câu thứ hai kế đó... Chưa hết, còn phải bình thơ nữa...
Kỳ luýnh quýnh nhìn Trúc.
- Nhưng anh đâu phải là học trò của cha đâu? Anh cũng đâu định thi trạng nguyên đâu? Thanh Trúc, em làm ơn nói với cha dễ dãi cho anh một chút. Thi cái kiễu cổ lỗ đó chắc anh chết mất.
Thanh Trúc làm ra vẻ suy nghĩ.
- Hay làm để em nói với cha là chỉ thi anh mấy bài thơ văn thuộc loại gần đây thôi?
- Hay là thế này nhé. Em thi hộ cho anh vậy?
- Đâu được, anh cưới vợ chứ đâu phải em đâu?
- Rắc rối quá. Sao ông già vợ tôi lại cổ lỗ sĩ như vầy?
Thanh Trúc làm ra vẻ giận.
- Anh chưa gặp ba em đã nói xấu ổng như vậy. Đến chừng được vợ rồi còn đến độ nào nữa.
- Xin lỗi em. Nhưng mà... Anh cưới vợ chứ đâu có thi đại học đâu?
- Vậy là anh kém hơn anh rể của em.
- Nhưng anh lại không tin là ông ấy lại có thể đọc làu làu được thứ quỷ quái ấy.
- Anh ấy không thuộc làu làu, nhưng hiểu rất nhiều thơ văn, lại rành cả điển tích. Anh ấy nói chuyện với cha một cách thao thao bất tuyệt, thế là cha vui quá phải gả ngay con gái cho anh ta.
Anh Kỳ lè lưỡi làm cả nhà cười ồ. Bà Đạt không muốn con trai út bị khổ sở, nên nói với Thanh Trúc.
- Thanh Trúc, con về nói với cha con. Thằng Kỳ tốt nghiệp chính trị kinh doanh, nếu ông cụ muốn thì thi về môn nó học hoặc cái nghề buôn bán cũng được, đừng có hỏi ba cái văn học rắc rối.
Thanh Trúc nói.
- Sợ không được đâu. Cha con thường nói là bất cứ học cái gì cũng được, nhưng phải biết về văn học Trung Quốc. Như thế có ai hỏi đến cũng không đến nỗi xấu hổ, như anh rể con, anh ấy là kỹ sư mà...
Kỳ chợt cắt ngang.
- Thôi, đừng tán hươu tán vượn nữa. Tôi nhớ ra rồi. Nãy giờ cô cho chúng tôi leo cây. Trong lý lịch cô ghi cô là chị cả. Không có chị lấy đâu ra anh rể? Ba má ơi, như vậy là cả nhà ta đều bị Thanh Trúc gạt cả rồi.
Mọi người ôm bụng cười ngả nghiêng. Bà Đạt cười ra nước mắt, vừa cười vừa chỉ Kỳ nói:
- Cũng tại con cả thôi, ai biểu con suốt ngày cứ nói giỡn. Bây giờ bị gạt lại rồi đấy con.
- Anh chịu thua em, cả nhà chịu thua em, em định giết nhà anh bằng tiếng cười ư?
Đột nhiên, chuông cửa reo vang. Mọi người không chú ý đến tiếng chuông cửa đổ, vẫn tiếp tục cười. Chị Sáu ra mở cửa. Hai người lạ xuất hiện. Chị thấy cả hai đều rất trẻ, nghĩ là bạn của Kỳ, nên tự nhiên cho vào. Chị Sáu gọi vào trong bào như thế.
- Có khách đến!
Thanh Trúc ngồi ngay ngắn lại. Mọi người cùng hướng mắt ra cửa. Chợt nhiên, mọi tiếng cười đều tắt ngấm. Tâm đứng ngang cửa. Ánh trăng thật sáng ở phía sau tạo thành một dáng dấp bí ẩn đe dọa. Rồi Tâm từ từ bước tới. Trang Thanh bước theo sau. Thanh Trúc trừng trừng nhìn vào Trang Thanh. Còn Hải Yến, đang nép người vào chồng. Kỳ đứng thẳng người như sẵn sàng đối phó, không khí trong căn phòng như đặc lại. Tâm đưa mắt nhìn khắp phòng, nhìn chăm chú từng người một. Mọi người như chờ đợi dông bão đang vẫn vũ, sẵn sàng úp xuống. Tâm đột ngột lên tiếng.
- Hay lắm. Tôi đến đây rất đúng lúc. Đúng vào cái lúc mọi ngườì có mặt đông đủ.
Không khí căng thẳng, Kỳ bước tới một bước. Kỳ nói một cách cương quyết.
- Cậu Tâm. Nếu cậu đến đây để thử sức, thì tôi sẵn sàng làm chuyện đó với cậu. Chúng ta ra ngoài, đừng nên làm kinh động một ai ở đây cả.
Tâm liếc nhanh về phía Kỳ. Nhìn mọi người và nói.
- Cậu đi chỗ khác chơi. Hôm nay tôi đến đây không phải để kiếm chuyện với một mình cậu.
Nhâm bước ra.
- Vậy có nghĩa là cậu định gặp tôi? Cậu muốn gì nào?
Tâm nói một cách ngạo mạn.
- Cái mà tôi muốn, mấy người không có đâu. Nhưng cái đó bây giờ tôi đã có. Tôi sẽ không đoạt lại cái mà gia đình nhà anh đã đoạt của tôi. Bây giờ tôi đã có cái khác. Cái đó tôi không sợ bị mất nữa.
Tâm đưa mắt nhìn khắp phòng.
- Hôm nay tôi đến đây là để dứt khoát với các người.
- Khoan... đừng có căng thẳng như vậy.
Tâm quay sang Anh Kỳ.
- Hôm nay tôi đến đây, không phải để đánh lộn, cướp phá, hay đốt nhà, mà tôi đến đây chỉ để muốn nói cho mấy người biết. Trong đám các người đây, có người đã yêu tôi, nhớ tôi, thù hận tôi, xỉ vả tôi. Nhưng hôm nay đến đây, tôi chỉ để cho các vị biết. Tất cả những tình yêu, thù hận kia, tất cả những giận dữ, ganh tị cũ, bây giờ coi như chấm dứt, hết sạch. Quí vị khỏi phải đề phòng, lo sợ gì tôi nữa hết, cũng không cần phải thương hại tôi. Tôi đã từng nghĩ là nhà họ Võ giàu có. Thích dùng tiền để mua lấy mọi thứ, để đạt được mục đích. Các người đã có đủ cả. Nhưng hôm nay, thì tôi thấy không cần phải có tiền. Tôi vẫn có thể có như quí vị. Như vậy, thì cần gì phải thù hận? Phải trả thù? Bắt đầu từ hôm nay mọi thứ dây nhợ giữa các vị và tôi coi như chấm dứt. Chúng ta đã thanh toán với nhau một cách sòng phẳng.
Mọi người nhìn Tâm. Không ai dám tin những điều vừa nghe là của Tâm. Chỉ có Trang Thanh, là hiểu Tâm, nàng nhìn người yêu với đôi mắt sáng, đầy yêu thương.
Thanh Trúc, người đầu tiên hiểu ra sự việc. Tình yêu có thể tạo nên phép lạ. Tâm không phải là anh chàng thô lỗ cầm dao kề cổ nàng. Tâm không còn là một cái gai nhức nhối, một nỗi bận tâm phiền hà cho nhà họ Võ. Thanh Trúc đứng dậy, bước tới trước mặt Tâm, đưa tay ra bắt lấy tay người bạn trai.
- Anh Tâm, xin chúc mừng anh!
Tâm chớp chớp mắt, đưa tay Trúc về phía Kỳ.
- Đừng đưa tay lộn hướng như vậy
Tâm nói và nắm lấy tay Trang Thanh đưa cao, quay một vòng chào mọi người.
- Xin chúc tất cả mọi người đều hạnh phúc. Còn bây giờ chúng tôi xin cáo từ.
Tâm nắm lấy tay Trang Thanh, định bước ra ngoài cửa, Anh Kỳ chợt kêu lên.
- Ê, Tâm, ở lại uống miếng rượu rồi hãy đi?
Kỳ quay vào trong gọi chị Sáu.
- Chị Sáu lên lầu lấy chai rượu Whisky xuống đi.
Chị Sáu chạy lên lầu lấy rượu.
Tâm nhìn Kỳ nói:
- Cậu định đọ sức rượu với tôi ư?
Kỳ nói.
- Không dám. Chỉ muốn uống với anh một ly thôi.
Kỳ lấy hai chiếc ly, khui rượu. Mùi rượu thơm phức đưa cho Tâm một ly, mình một ly.
- Nào mời!
- Hai chiếc ly cụng nhau tạo thành âm thanh trong sáng như tiếng đập của con tim, của tình cảm thông giữa hai người.
Tâm đặt ly xuống cười to.
- Ha! Ha! Đây là lần đầu tiên sau hai năm, ta mới có một ly rượu vui vẻ thế này!
Quay lưng dìu lấy Trang Thanh, Tâm vừa đi vừa cười lớn. Thật lâu, căn phòng vẫn im phăng phắc ngoài tiếng cười của Tâm vọng lại. Khi họ đi lâu rồi, Kỳ mới như sực nhớ ra, chàng cầm chai rượu, đưa cao lên.
- Thế nào? Chúng ta ở đây cũng phải cạn ly chứ?
Mọi người đồng ý. Thế là mỗi người cầm lấy một chiếc ly. Những chiếc ly thủy tinh nâng lên. Ánh đèn tạo thành một khung cảnh đầy ánh sáng lấp lánh. Tiếng ly chạm nhau. Tiếng cười nói và một ngày mới bắt đầu với tình yêu.
HẾT

Xem Tiếp: ----