Hồi 10


Hồi 19
Lôi hành và Điện thiểm

Giết chết Hồi Vạn Lôi!
Hơn nữa còn phải dùng tốc độ nhanh nhất, thời gian ngắn nhất để giết chết y!
Nếu gã không muốn chết, vậy thì cần phải giết chết Hồi Vạn Lôi!
Cho dù là phải chết, gã cũng phải giết Hồi Vạn Lôi trước!
Bởi vì Hồi Vạn Lôi rất có khả năng là hung thủ sát hại nghĩa phụ và đệ đệ của gã.
Vì vậy bất luận thế nào, gã đều phải giết Hồi Vạn Lôi.
Nhưng gã đã không còn thời gian nữa.
Trời rung, đất chuyển.
Ít nhất cũng có ba tên Hồi Vạn Lôi đang đứng trước mặt gã. Mà Hồi Vạn Lôi lại càng lúc càng cao, cao to như một cây cổ thụ. Sấm chớp đầy trời, Hồi Vạn Lôi cơ hồ đã hóa thân thành Lôi Thần, không ngừng oanh tạc cây điện kiếm trong tay xuống đầu gã.
Phương Tà Chân cảm thấy như có ba chục con ác lang đang tranh nhau cấu xé lục phủ ngũ tạng của gã, năm chục cây cương châm đang xuyên từ hai bên tai đến tận não bộ, ý chí giống như đồ sứ bị vỡ nát thành trăm ngàn mảnh nhỏ, thế giới trước mắt như điên đảo, đột nhiên gã thấy sáu Phương Tà Chân đang bị sáu tên Hồi Vạn Lôi truy đuổi, trước mặt là hỏa quang trùng trùng, lẽ nào gã đã rơi xuống hỏa ngục dưới Âm tào Địa phủ?
Hồi Vạn Lôi đương nhiên chỉ có một, y cũng không thể cao to như một gốc cây khổng lồ, lại càng không thể trở thành Lôi Thần được.
Nhưng tại sao ác lang lại cào xé tim gan gã? Cương châm tại sao lại xuyên vào não bộ gã? Ý chí của gã tại sao lại vỡ vụn?
Đó là hiện tượng trúng độc.
Rốt cuộc là do chưởng nào? Hay do một “ngôi sao” nào gây nên? Gã cũng không cần phân biệt điều đó.
Việc trước mắt là cần phải giết Hồi Vạn Lôi cho nhanh.
Không còn việc gì khác nữa.
Khi Phương Tà Chân toàn lực phát động công kích, thần trí mơ hồ, gã đã nghĩ như vậy.
...
– -- Người này tại sao lại hung hăng như vậy? Tại sao lại điên cuồng như vậy? Lẽ nào cả mạng gã cũng không cần nữa?
– -- “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” của ta lúc nào cũng có thể đánh gã nát thành trăm ngàn mảnh, nhưng mỗi lần ngưng tụ công lực còn chưa thành hình thì kiếm quang đã tới.
– -- Kiếm quang như điện.
– -- Điện quang lúc nào cũng lóa lên trước khi lôi động.
– -- Điện quang dẫn phát lôi chấn.
– -- “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” của ta lần nào cũng phải phát giữa nửa chừng.
– -- Tiếng sấm phát giữa nửa chừng, thanh thế mãi mãi không thể bì được so với tiếng sấm đã tích tụ đầy đủ năng lượng. Mỗi lần lôi động bị bức phải phát ra là Lôi công của ta lại tán thất đi một phần, càng lúc càng khó ngưng tụ.
– -- Vừa nãy chỉ phát một kích tấn công gã mà không tiếp tục hạ thủ, nguyên nhân ngoại trừ muốn dò xét rõ kiếm thuật của gã ra, chủ yếu là vì uy lực của “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” cực lớn, song cũng không dễ ngưng tụ.
– -- Ta đương nhiên không muốn ám toán sau lưng mà vẫn đánh trượt lần nữa.
– -- Hồi Vạn Lôi ta lẽ nào lại là kẻ ám toán sau lưng mà vẫn không đả thương được địch nhân?
– -- Nhưng hiện tại ta đã kích trượt mấy lần, nếu tiếp tục như vậy, e rằng nguyên khí sẽ hao tổn nặng nề, vô phương ngưng tụ được chân khí nữa.
– -- Càng đáng sợ hơn là, tên tiểu tử này cước bộ kỳ lạ, chỉ đông đánh tây, kiếm pháp phiêu diêu bất định mà thân pháp cũng loạng choạng không ngừng, có lần còn ưỡn người tự nhận nửa đạo lôi chấn của ta nữa.
– -- Đây là thân pháp gì vậy?
– -- Đây là cách đánh gì vậy?
– -- Lẽ nào tên tiểu tử này chỉ cần mạng của ta mà không muốn giữ mạng của bản thân hắn?
– -- Lửa đã cháy sắp đến nơi, nếu tiếp tục đánh nữa, làm sao có thể thoát khỏi biển lửa?
– -- Lẽ nào “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” Hồi Vạn Lôi ta phải chôn thây nơi này?
Hồi Vạn Lôi khi tấn công Phương Tà Chân, lần thứ hai nảy sinh trong lòng một nỗi sợ vô duyên vô cớ kể từ khi y xuất đạo giang hồ hai mươi lăm năm trước. Lần thứ nhất là khi y lực chiến với Lôi Động Thiên ở kinh thành mấy năm về trước.

*

Hắc Toàn Phong Tiểu Bạch dẫn đầu đội ngũ, đi trước Nhan Tịch, trước Trì Nhật Mộ, trước cả Hồng Tam Nhiệt.
Khi Tiểu Bạch phát hiện trước mặt có ánh lửa ngất trời, liền lập tức thúc ngựa lao tới.
Khi y phát hiện có hai bóng nhân ảnh đang ác đấu dữ dội trong quầng lửa liền lập tức đứng lên yên cương, vì vậy y nhìn rõ hơn bất cứ ai.
Thì ra nơi ở của Phương Tà Chân đã biến hành một biển lửa.
Tiểu Bạch đến đây rất thường xuyên, có lúc là tặng lễ vật, có lúc là để quan sát tình hình, có lúc là đi theo Trì Nhật Mộ, cũng có lúc là đi theo Lưu Thị Chi.
Vì thế nơi này đối với y rất quen thuộc.
Nhưng nơi này giờ đã biến thành một biển lửa đang hừng hực cháy.
Trước biển lửa có hai người đang quyết đấu sanh tử.
Một người giống như sấm động buổi sớm, so với lửa còn mãnh liệt, còn hung tợn, đáng sợ gấp bội.
Một người giống như một đạo điện quang, phiêu hốt bất định, hàn quang màu ngọc bích không ngừng bắn ra.
Y nhìn thấy sấm nổ điện chớp, rồi cả hai người cùng lúc ngã xuống.
Một người đổ rầm xuống như một cây cự mộc ngàn năm.
Một người ngã xuống như một đạo điện quang bị đứt đoạn.
Cả hai người này gã đều nhận biết.
Một người là Hồi Vạn Lôi của Diệu Thủ đường. Một người là kẻ mà Lan Đình Trì gia đã tốn bao công sức chiêu nạp nhưng vẫn bất thành, Phương Tà Chân.
Lúc này, lại có thêm hai đạo nhân ảnh nữa phi tới.
Một người chạy tới bên Hồi Vạn Lôi, đỡ y dậy.
Một người lao đến cạnh Phương Tà Chân, đâm thẳng ra một thương.
Hắc Toàn Phong Tiểu Bạch vột hét lớn một tiếng:
– Không được giết người!
Kẻ kia ngây người, thương vẫn chưa kịp đâm xuống.
Nhan Tịch vội thò đầu ra hỏi:
– Có chuyện gì?
Tiểu Bạch đáp:
– Phương công tử đã thọ thương, có người muốn giết y.
Nhan Tịch vội nói:
– Mau cứu người!
Nhưng lúc này đoàn người ở cách nơi xảy ra sự việc ít nhất cũng phải ba bốn chục trượng, Tiểu Bạch tung người lên nhấp nhô ba lượt vẫn ở khoảng cách ngoài hai chục trượng.
Nhan Tịch gấp giọng nói:
– Y không thể chết.
Trì Nhật Mộ quay sang Thất Phát thiền sư khẽ gật đầu. Lúc này cả Hồng Tam Nhiệt cũng thúc ngựa lao tới như điên cuồng, định ngăn trở kẻ kia hạ độc thủ, nhưng liệu có kịp không?
Kẻ kia đã đâm thương xuống.
Phương Tà Chân miễn cưỡng lăn người một vòng, tránh được một thương, song đối phương lại tiếp tục đâm xuống một thương nữa.
Thất Phát thiền sư đột nhiên trợn trừng mắt, phát ra hai đạo hàn quang sáng rực.
Lão cho tay vào trong chiếc túi mang theo bên mình, móc ra một cây cung nhỏ.
Cây cung đỏ như lửa.
Lão đưa tay vuốt đầu một cái, sau đó giương cung.
“Tên” cũa lão là một sợi tóc.
Điều kỳ lạ là trên mái đầu ngắn cũn của lão lại có một sợi tóc dài như vậy.
“Vù!”\.
Sợi tóc bắn vút ra.
Sợi tóc bị lão kéo dài thẳng tắp, không biết là vì do quá nhỏ hay do hỏa quang rực sáng làm chói mắt người mà sợ tóc xạ ra liền lập tức biến mất, khó mà nhận ra được.
Kẻ sử câu liêm thương kia đột nhiên ôm tay, kêu lớn một tiếng. Tên đang đỡ Hồi Vạn Lôi vội nói vài câu gì đó, rồi chạy đến đỡ lấy kẻ bị thương, thi triển khinh công lao vút đi.
Thất Phát thiền sư định tiếp tục trương cung thì Trì Nhật Mộ đã lên tiếng ngăn lại:
– Bất tất! Cứu người quan trọng!
Giờ Tiểu Bạch mới đến nơi.
Hồi Vạn Lôi nằm trên đất và hai kẻ đến nhanh đi cũng nhanh kia đều không còn ở đó nữa, chỉ còn lại một mình Phương Tà Chân và một cỗ thi thể thiếu mất nửa phần, một nửa phần đã nằm trong biển lửa.
Nhan Tịch cũng nhảy ra khỏi kiệu. Nàng vừa nhìn thấy Phương Tà Chân nằm trên mặt đất, chiếc khăn lụa xanh đã bung ra, để lộ cổ tay trắng ngần và chiếc vòng ngọc bích, nhất thời không kềm nén được cảm xúc liền lao tới, quỳ xuống lắc lắc đôi vai gã, thê thiết nói:
– Phương Tạ Tạ, Tạ Tạ, chàng tỉnh lại đi, chàng tỉnh lại đi!
Trì Nhật Mộ thấy vậy, liền lùi lại một bước, khẽ chau mày.
Hồng Tam Nhiệt cũng bước tới, liếc mắt nhìn gã một cái, tức giận nói:
– Nếu ngươi gia nhập Trì gia sớm một chút thì đâu phải chịu cảnh này?
Nhan Tịch quay người lại, trên má vẫn còn dấu lệ:
– Là ai giết chết gã?
Trong mắt Tiểu Bạch thoáng hiện lên một tia nhìn phẫn nộ:
– Thuộc hạ chỉ thấy Hồi Vạn Lôi, nhưng gã cũng cùng lúc ngã xuống với Phương công tử.
Thất Phát thiền sư đột nhiên trầm giọng nói:
– Đại phu nhân, gã không chết, chỉ là bị trúng độc mà thôi.
Nhan Tịch vừa kinh vừa mừng, vội nói với Thất Phát thiền sư:
– Đại sư, ngài hãy cứu gã, xin ngài hãy cứu gã.
Thất Phát thiền sư lùi lại môt bước, lưỡng lự nói:
– Chuyện này...
Nhan Tịch nhìn sang Trì Nhật Mộ, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu và thê lương.
Trì Nhật Mộ ho khan một tiếng, quay sang nhìn Thất Phát thiền sư nói:
– Đại sư, phiền ngài xuất thủ tương cứu.
Thất Phát thiền sư bước đến cúi người xuống bắt mạch cho Phương Tà Chân, sau lại cởi y phục gã ra, đặt tay lên ngực xoa bóp một hồi rồi lật ngược người lại, quan sát vết thương sau lưng.
Sau đó, lão lắc đầu, thở dài một tiếng.
Hai mắt Nhan Tịch ngấn lệ.
Phương Tà Chân nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái xanh, bất tỉnh nhân sự.
Thất Phát thiền sư chợt đứng thẳng người dậy, quay sang thấp giọng nói với Trì Nhật Mộ:
– Công tử, mời đến đây bần tăng có chuyện muốn thương lượng.
Trì Nhật Mộ liền cùng lão đi khỏi vài bước, Tiểu Bạch không an tâm, định đi theo thì Trì Nhật Mộ đã nói:
– Ta và đại sư có chuyện cần thương nghị, ngươi ở lại đây bảo vệ cho Phương thiếu hiệp được rồi.
Tiểu Bạch đáp:
– Vâng.
Nhưng vẫn đứng từ xa giám thị Thất Phát thiền sư. Lão đến Trì gia bất quá mới được nửa ngày, tự nhiên Hắc Toàn Phong Tiểu Bạch và Hồng Tam Nhiệt không thể tín nhiệm được.
Trì Nhật Mộ thấy Tiểu Bạch lùi bước, liền hỏi luôn:
– Đại sư có gì chỉ giáo?
Hồng bào trên mình, bộ tóc ngắn ngủn trên đầu và ánh mắt sắc lạnh của Thất Phát thiền sư được ánh lửa chiếu vào, càng trở nên kỳ dị:
– Công tử thực sự muốn cứu Phương Tà Chân?
Trì Nhật Mộ bị câu hỏi này làm ngây người ra giây lát:
– Đại sư sao lại hỏi vậy?
Thất Phát thiền sư lạnh giọng nói:
– Phiền phức đa phần là do con người tự chuốc lấy. Đại phu nhân và Phương Tà Chân dường như có chút tình xưa chưa dứt, công tử cứu gã không phải là tự tìm lấy phiền não vào thân hay sao?
Nói đoạn, liền dùng ánh mắt quái dị của lão nhìn chăm chăm vào mặt Trì Nhật Mộ nhưng đang đợi câu trả lời của y.
Trì Nhật Mộ nghe lão nói vậy liền đưa mắt nhìn Phương Tà Chân và Nhan Tịch một lượt, trong lòng cũng hơi có chút nhiễu loạn, tịnh không dám đối mặt nhãn thần của Thất Phát thiền sư, một hồi lâu sau mới lên tiếng:
– Bất kể thế nào, Phương thiếu hiệp cũng là nhân tài mà chúng ta đang rất cần, chúng ta không thể thấy gã chết mà không cứu.
Thất Phát thiền sư mỉm cười, từ hòa nói:
– Cứu gã rồi, sau này vị tất gã sẽ để công tử sử dụng. Giả như bây giờ cứ để gã ở đây không lý tới nữa, cũng không thể coi là chúng ta đã giết gã, nhưng gã chết là chuyện chắc chắn.
Trì Nhật Mộ trầm ngâm:
– Ý của đại sư là người này không đáng cứu?
Thất Phát đại sư cúi đầu nói:
– Cứu hay không cứu, hoàn toàn do công tử định đoạt. Công tử là Minh chủ của Lan Đình Trì gia, bần tăng chỉ là làm theo mệnh lệnh của công tử mà thôi.
Khi lão cúi đầu, nhắm mắt bao nhiêu sát khí lập tức biến mất, trở thành một vị cao tăng tu hành thâm hậu, đạo hạnh cao thâm.
Trì Nhật Mộ cắn môi thốt:
– Mặc kệ gã có gia nhập Trì gia hay không, ít nhất gã cũng sẽ không đối địch với chúng ta. Có gã, ít nhất ba nhà Hồi, Du, Cát cũng có thêm một phần uy hiếp.
Thất Phát thiền sư chắp tay, chậm rãi nói:
– Giả như sau khi phục hồi, gã lại gia nhập một trong ba nhà Du, Hồi, Cát đối địch với công tử thì sao?
Trì Nhật Mộ biến sắc:
– Chuyện này... chắc không đâu!
Thất Phát thiền sư thở dài:
– Công tử thật muốn cứu người này?
Trong lòng Trì Nhật Mộ thập phần lưỡng lự, nhưng ngoài miệng vẫn đáp:
– Chúng ta cứu người trước rồi tính sau!
Thất Phát thiền sư tuy cúi đầu nhắm mắt, song dường như vẫn đang quan sát Trì Nhật Mộ:
– Công tử quyết không hối hận chứ?
Trì Nhật Mộ đột nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của Thất Phát thiền sư, vui mừng hỏi:
– Ý của đại sư là, vết thương của Phương thiếu hiệp vẫn có thể cứu được?
– Kỳ thực thương thế của gã hoàn toàn không nặng.
Thất Phát thiền sư thấp giọng nói.
– “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” của Hồi Vạn Lôi có làm gã bị thương vài chỗ, song đều không phải nơi yếu hại, hơn nữa, người này đã từng tham tập nội công Tử Ngọ Tâm Triều đại pháp và Luyện Khí Điều Nguyên hộ vệ tâm mạch, bởi vậy nên thương thế không hề nhập vào phế phủ, chỉ là gan tạng xuất huyết, nhưng cũng không tổn hại đến kinh mạch. Gã bị hôn mê như vậy là bởi trúng phải ám khí của “Phi Tinh Tử”, bần tăng đã xem xét kỹ lưỡng, thùy tai trái của y đã bị sướt mất một miếng da, nhưng không có máu. “Thất Tinh Bạn Nguyệt” của “Phi Tinh Tử” kiến huyết phong hầu, Phương thiếu hiệp thấy không có máu, cho rằng vô sự, nhưng sự lợi hại của “Thất Tinh Bạn Nguyệt” nào chỉ có vậy, dù chưa thấy máu, nhưng chỉ cần huyết khí vận hành quá độ, thì vẫn thấy đầu váng mắt hoa, sản sinh ảo giác, một lúc sau ắt phải ngã nhào...
Thất Phát thiền sư nói đến đây, cặp mắt lại phát ra hai luồng dị quang:
– Phương thiếu hiệp có thể trong tình cảnh như vậy mà vẫn đánh ngã được đệ nhất hảo thủ của Diệu Thủ đường Hồi Vạn Lôi, không chỉ là võ công khiến người ta bội phục mà cả ý chí cũng vượt quá sức chịu đựng của người thường.
Trì Nhật Mộ vừa mừng vừa lo:
– Ý của đại sư là gã có thể cứu được...?
Thất Phát thiền sư mỉm cười:
– Chẳng những có thể sống, mà vết thương còn không hề nghiêm trọng.
Trì Nhật Mộ nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
– Vậy chúng ta cứu tỉnh gã rồi tính tiếp.
– Không thể.
– Tại sao?
– “Thương thế bản thân nặng nhẹ thế nào, Phương thiếu hiệp vị tất đã hay biết, tại sao công tử không tranh thủ một chút nhân tình này?” - Thất Phát thiền sư từ từ nói - “Nếu như công tử thật sự muốn cứu người, muốn người được cứu cảm ân đồ báo, tại sao không đem gã về Lan Đình trước rồi tính tiếp?”\.
Trì Nhật Mộ như sực tỉnh:
– Đại sư cao kiến!
Thất Phát thiền sư nói:
– Đây chính là nguyên do bần tăng mời công tử quá bộ ra đây. Khi về đến Lan Đình, bần tăng ở trước mặt đại gia sẽ nói thương thế y rất nặng, nhưng công tử cứ một mực khẩn cầu bần tăng ra tay cứu gã, sau đó bần tăng sẽ đáp ứng tận lực cứu chữa... màn kịch này nếu không ngại có thể diễn trước mặt đại phu nhân một lượt, có thể sẽ rất có ích cho việc hành sự sau này, công tử thấy thế nào?
Trì Nhật Mộ mỉm cười nói:
– Đại sư tính toán thật chu đáo. Có thêm được cường trợ như đại sư đây, tại hạ thật chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh!
Thất Phát thiền sư thở dài nói:
– Công tử chiếu cố bộ hạ, thiện dụng nhân tài... bần tăng thấy công tử quý trọng Phương thiếu hiệp như vậy, thực tại vô cùng cảm động. Loài điểu cầm còn biết chọn cành lành mà đậu, huống chi là bần tăng?
Trì Nhật Mộ vội nói:
– Chỉ cần đại sư chịu vì Trì gia mà bạt đao tương trợ, tại hạ nhất định tôn đại sư làm sư làm phụ, nguyện cùng đại sư chia sẻ vinh hoa phú quý.
– “Ta là người xuất gia, sớm đã xem thường danh lợi, coi phú quý tựa phù vân” - Thất Phát thiền sư chắt lưỡi, dài giọng nói - “Cho dù công tử có thể tín nhiệm sái gia, song chỉ sợ...”.
Trì Nhật Mộ biết đây là lúc y phải truy vấn:
– Đại sư có gì nghi nan, xin cứ tận tình chỉ điểm, tại hạ xin tận lực tùng mệnh.
Thất Phát thiền sư mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Dù công tử có thể dung được sái gia, nhưng quân sư dưới trước công tử, Lưu Sư Tử vị tất đã để sái gia đây vào mắt!
– “Làm gì có chuyện đó” - Trì Nhật Mộ vội nói - “Lưu tiên sinh cũng là một trí giả đời này, lẽ nào lại không trân trọng trí giả như đại sư chứ?”\.
Thất Phát thiền sư cười ha hả:
– Bần tăng chỉ nói đùa vậy thôi.
Đoạn kéo tay áo Trì Nhật Mộ nói:
– Chúng ta ra cứu chữa cho Phương công tử thôi.
Hai người quay lại chỗ Phương Tà Chân. Lúc này Nhan Tịch đã lo lắng đến đứng ngồi không yên. Trì Nhật Mộ ở trước mặt mọi người khẩn thiết yêu cầu Thất Phát thiền sư ra tay cứu chữa, Thất Phát thiền sư lại từ chối mấy bận, sau đó mới miễn cưỡng, thở dài một tiếng nói:
– Ôi, Phương công tử đã trúng phải “Ngũ Lôi Oanh Đỉnh” của Hồi Vạn Lôi, lại bị ám khí tẩm độc của “Phi Tinh Tử” là “Thất Tinh Bạn Nguyệt” bắn trúng, muốn trị khỏi cho gã thì phải hao tổn mất năm năm công lực, còn phải mất thêm ba viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn đơn của bần tăng nữa thì mới có chút hy vọng.
Trên mặt lão lộ vẻ khó xử:
– Công tử đã hết sức khẩn cầu bần tăng cứu gã một mạng, bần tăng cũng không nỡ nhìn thấy một võ lâm kỳ tài có thể gánh vác trọng nhiệm võ lâm chết một cách bất minh bất bạch như vậy, dù là phải trả giá lớn, bần tăng cũng phải thử một phen xem sao.
Nhan Tịch thấy Thất Phát thiền sư đáp ứng cứu chữa, biết Phương Tà Chân đã có hy vọng, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Trì Nhật Mộ liền nói:
– Đại sư mới tới tệ phủ chưa được nửa ngày vậy mà đã phải hao thần tổn sức như vậy, thâm tình hậu ý này của đại sư tại hạ xin được khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không quên.
Nhan Tịch cũng thập phần cảm động nói:
– Ân trọng của đại sư, ngày sau chúng tôi nhất định báo đáp.
Thất Phát thiền sư vội nói:
– Bần tăng là kẻ xuất gia, lẽ nào thi ân lại mong được báo đáp? Đây đều là do nể mặt nhị công tử, đại phu nhân muốn tạ ơn, thì hãy tạ ơn người đáng được tạ ơn!
Trì Nhật Mộ lập tức nói:
– Chúng ta là người trong nhà, cứu Phương thiếu hiệp là chuyện của Trì gia, có gì đáng để tạ ơn đâu!
Thế là đoàn người Trì gia liền chia nhau dập lửa, sau đó đặt Phương Tà Chân lên xe, tiến về hướng Lan Đình.
Ở một bờ sậy đằng xa, nơi ánh lửa không chiếu tới được có hai người đang phục xuống.
Kỳ thực là có ba người, chỉ bất quá người to lớn như Cự Linh Thần này đã nằm xuống, trên người có bảy chỗ thương khẩu vẫn còn đang chảy máu ròng ròng.
Một trong hai người còn lại đang đắp thuốc, băng vết thương cho Hồi Vạn Lôi.
Người kia chính là Hồi Bách Hưởng.
Y nhìn theo đoàn người đang đi xa dần, nghiến răng kèn kẹt, trên cánh tay tả của y vẫn còn vết máu, một sợi tóc cứng như dây thép xuyên qua cánh tay, nhưng y vẫn chưa rút nó ra.
Người bên cạnh y lo lắng hỏi:
– Hồi tổng quản, vết thương của ngài có đáng lo không? Có cần rút ám khí ra trước rồi bôi Vạn Niên Đoạn Tục vào không?
Hồi Bách Hưởng hừ lạnh nói:
– Không cần! Nhất Phát Thần Thích của Thất Phát thiền sư không thể tùy tiện rút ra được, hễ rút ra thì sẽ tổn thương đến huyết mạch, phải đợi bảy ngày sau, sợi tóc mềm ra thì mới rút ra bôi thuốc được. Con bà nó! Tên này ra tay thật độc ác hết sức!
Hán tử kia chắt lưỡi nói:
– Vừa nãy chỉ cần có thêm chút thời gian là có thể giết được tên Phương Tà Chân đó rồi, đáng tiếc...
Hồi Bách Hưởng hừ nhẹ một tiếng:
– Lan Đình Trì gia đã dốc cả ổ đến đây rồi, còn có thêm cả lão Lục Phát Hồng Bào kia nữa, xem ra lão đã bỏ Thiên Diệp sơn trang mà đến đầu nhập Trì gia rồi. Nếu chúng ta còn ra tay nữa, chỉ sợ khó mà toàn mạng rời khỏi đây được. Vì một tên Phương Tà Chân nhỏ bé... có đáng không?
Y đưa mắt nhìn căn nhà tre giờ đã cháy thành than, lẩm bẩm nói:
– Huống hồ, mục đích của chúng ta đã đạt thành rồi. Bất quá, hừ hừ, bắt ta phải chịu thiệt thòi thế này, Trì lão nhị cũng phải có gì bồi thường mới đúng!
Y lẩm bẩm rất nhỏ, gã hán tử đứng bên cạnh tự nhiên là không thể nghe rõ, đồng thời y cũng không dám hỏi nhiều. Bởi vì gã hiểu được, có một số chuyện biết ít một chút, so với những kẻ biết nhiều thì kết cục tốt hơn rất nhiều.