Dịch giả : Như Hạnh
Chương 2

 Màn Hai
(Ánh đèn trên sân khấu sáng ra, màu xanh nhạt. Gió lớn, giấy má rải rác đầy sân khấu, lộ vẻ hoang vu hết sức. Chỗ người đàn bà ngã xuống, có một chiếc giầy cao gót.)
Người Mộng Du:
Một chiếc giầy. (Nhặt chiếc giầy lên.) Chỉ một chiếc giầy.
Một chiếc giầy đàn bà, chính là một câu chuyện.
Một chiếc giầy bị vất đi, chỉ là bị vất đi.
Một chiếc giầy đàn bà bị vất đi có một cái gì nhiêu khê.
Đàn bà vất giầy, như vất rác.
Nhưng mà một chiếc giầy đàn bà bị vất đi đương nhiên là gợi lên rất nhiều liên tưởng.
Về người đàn bà đi chiếc giầy này, về chiếc giầy mà người đàn mà đi,
Về vô số dự đoán liên quan đến người đàn bà đi chiếc giầy này...
Về người đàn ông có liên quan đến người đàn bà này, thông thường thiết nghĩ không phải chỉ là một người,
Về cái người đàn ông có liên hệ đến người đàn bà này đã lợi dụng, thao túng, rồi chôn sống cô ta như thế nào.
Một vụ mưu sát? hay là tống tiền? Đột nhiên mi có hơi sợ hãi---(Lập tức bỏ giầy xuống nguyên chỗ cũ, bước đi, song lại không khỏi quay lại nhìn chiếc giầy.) Nếu như mi gọi cảnh sát, thế nào cũng không tránh khỏi gây thị phi. Thôi đừng để ý, nhưng mà như thế trong lòng lại cảm thấy hơi thẹn, tựa như mi cũng có tội. Mi vốn đi dạo ngoài đường, vốn không cần phải quan tâm đến chiếc giầy bị vất này, ngưới đàn bà này sống hay chết cũng chẳng có gì liên quan đến mi cả. Nhưng mà mi lại đi nhặt nó lên, rồi lại bỏ xuống, thế là nói cách nào đi nữa mi cũng không ít thì nhiều dính líu, con điếm này làm mi âu lo áy náy... (Trì nghi.)
(Người Mộng Du ngẩng đầu lên, Chúa Trùm cầm một cái hộp, xuất hiện trong bóng của cánh cửa.)
Người Mộng Du: Mi hỏi, mi đi được chưa? Muốn mi làm cái gì mi cũng đã làm rồi.
(Hai người đối diện nhìn nhau, Chúa Trùm đặt cái hộp xuống, một tay vẫn nhét vào túi áo gió.)
Chúa Trùm: Tao đâu có bảo mày giết ả.
Người Mộng Du: Nói thế mà nghe được à! Mi nói có giết cũng là chính ông giết! Mi hai tay trong sạch. (Mở hai tay ra.) Tại sao không vì lý do gì cả lại phải đi giết ả?
Chúa Trùm: Chính mi đẩy ả ra trước họng súng.
Người Mộng Du: Tại sao ông lại vu oan giá họa như thế? Ông bảo ông chưa từng đụng đến ả sao!
Chúa Trùm: Rõ ràng là mi nhặt giầy của ả lên!
Người Mộng Du: Nhặt lên, rồi lại bỏ xuống. Mi nói, như thế thi đã đã chứng minh được cái gì?
Chúa Trùm: Tại sao mày lại nhặt giầy ả lên?
Người Mộng Du: Chỉ vì hiếu kỳ, hoàn toàn là ngẫu nhiên. Mi nói, còn có rất nhiều cách giải thích khác nhau, đều không chứng tỏ là mi có quan hệ gì với ả cả.
Chúa Trùm: Tại sao mày chỉ nhặt giầy ả, tại sao không nhặt giầy người khác?
Người Mộng Du: Người khác, mi nói mi chẳng có hứng thú gì với người khác cả!
Chúa Trùm: Như thế không kết luận đuợc.
Người Mộng Du: Kết luận gì cơ?
Chúa Trùm: Kết luận là: mày giết ả.
Người Mộng Du: Mi hỏi, vì sao mà mi phải giết ả?
Chúa Trùm: Nên đi hỏi hung thủ chính là mày đó!
Người Mộng Du: Mi nói mi không dính dấp vì với ả cả, vốn chẳng quen nhau! Mi chỉ tựa hồ nghe thấy một tiếng súng, thấy ả vấp váp, rồi ngã xuống.
Chúa Trùm: Ai ngã xuống?
Người Mộng Du: Cái con điếm đó!
Chúa Trùm: Nếu như mày không phải là khách của ả, tại sao mày biết ả là điếm?
Người Mộng Du: Ông---là ai? Ông là cảnh sát?
Chúa Trùm: (Cười.) Này bồ, bồ đúng là một thằng bựa!
Người Mộng Du: Mi nói mi không phải là bồ của ông, cũng không phải là đầy tớ của ai cả!
Chúa Trùm: Cứ xem mày là bạn của ả. Sau khi chơi chán rồi, mày bèn giết ả.
Người Mộng Du: Đó là giả thiết của ông, đáng tiếc, không phải là sự thật!
Chúa Trùm: Sự thật là cái gì?
Người Mộng Du: Sự thật là cái gì có bằng cớ xác thực, chứng cớ hiển nhiên không thể bác bỏ được.
Chúa Trùm: Chứng cớ. (Một tay móc từ túi áo ra một chiếc khăn tay, gói chiếc giầy lại.) Chính là chiếc giầy này, dấu tay vẫn còn hoàn toàn.
Người Mộng Du: Đừng giá họa cho người khác, ông mới là hung thủ! Mi nói, vu cáo thế nào đi nữa mi cũng không sợ, mi không chịu cái lối tống tiền này!
Chúa Trùm: Tại sao ngón tay mày lại run như thế? Đó chính là vì, ông bạn, bạn sợ!
Người Mộng Du: (Nhìn tay mình.) Mi nói mi tức giận, mi không thể vô duyên vô cớ mà chịu vu hãm như vầy! Mi cũng không đời nào có một người bạn như ông!
Chúa Trùm: Vậy thì, là kẻ thù sao?
Người Mộng Du: Mi nói mi với các hạ vốn không oán không thù.
Chúa Trùm: Vậy thì, kể như là tòng phạm.
Người Mộng Du: Mi nói mi không có bí mật gì để giấu diếm người khác cả! Mà cũng không âm mưu gì với ai hết!
Chúa Trùm: Mày tự cho mày là trong sạch như thế sao? Mày dẫn dụ ả, không, dù cho là con đượi kia dụ dỗ mày, nếu mày không động tâm thì làm sao ả dụ dỗ mày được? Mày đâm ra thành khách của ả, làm thành cái màn mua bán xác thịt này---
Người Mộng Du: Mi nói mi chẳng làm gì với ả hết!
Chúa Trùm: Nghĩ kỹ lại xem.
Người Mộng Du: Nghĩ rồi, còn nghĩ làm gì nữa? Dù cho có làm gì đi nữa, thì đã sao? Cũng đâu có biến thành tội giết người được?
Chúa Trùm: (Cười nhạt một tiếng.) Gái điếm và khách chơi, thứ tình sát hay mưu sát này, cũng khó mà phân biệt. Này ông bạn, hiện giờ ngoại trừ con đượi này ra, bạn vô tội hay không, còn ai chứng minh được?
Người Mộng Du: (Hét lên.) Mi nói mi---
Chúa Trùm: Đừng la lối, hơn nữa, nổi nóng cũng vô ích, không ai làm chứng cho mày được! Chúng mày chơi nhau cho đã, chơi xong mày lại giết ả. Việc này chỉ có mày mới nói rõ được là do động cơ gì.
Người Mộng Du: Ông là đồ khốn nạn!
Chúa Trùm: Cho mày biết, cảnh sát mà đến, không có chút gì hay ho cho mày đâu!
Người Mộng Du: Mi nói hung thủ rõ ràng là ông! Không phải là mi!
Chúa Trùm: Làm sao chứng minh được?
Người Mộng Du: Mi nói mi đi ngang hiện trường, mi chính mắt trông thấy.
Chúa Trùm: Nếu như một người khác cũng nói y như vậy thì sao? Cần phải có bằng cớ chứ. Nói trắng ra cho mày, việc này giải quyết riêng hơn là đem ra công cộng.
Người Mộng Du: Mi nói, rốt cuộc ông muốn cái gì?
Chúa Trùm: Tao chỉ muốn giúp bạn thôi, hết sức giúp đến cùng, đương nhiên là không thể không có đền đáp.
Người Mộng Du: Mi hỏi giúp đỡ gì?
Chúa Trùm: Đến đây!
Người Mộng Du: Mi nói nếu mi không đến thì sao?
Chúa Trùm: Thì tao cũng giết mày chết.
Người Mộng Du: (Do dự.) Mi nói hiện giờ ông có thể...
Chúa Trùm: Vẫn còn có thể thử, nếu không được, thì để xem đồ ranh con mày có may mắn hay không.
Người Mộng Du: Vậy thì, mi hỏi rốt cuộc muốn mi làm gì?
Chúa Trùm: Vào trong này cái đã rồi tính sau.
Người Mộng Du: (Suy nghĩ.) Mi nói, phải đặt điều kiện rõ ràng trước, không có phục vụ nào mà không có giá cả, đó hình như là qui củ chung của việc làm ăn trên thế giới hôm nay.
Chúa Trùm: Cú giao dịch này là như sau, mày xách giùm tao cái va-li này ra khỏi cửa, đi qua con đường kia, nếu như không có gì xảy ra, mình sẽ chia đôi mỗi thằng một nửa những gì ở trong.
Người Mộng Du: Một cái va-li ông có thể tự xách lấy được, việc gì mà phải đi mướn người khác? Mi nói điều kiện này xem ra rất là không công binh cho ông.
Chúa Trùm: Mày không phải là ngu đâu. Để tao nói một lần nữa: cái va-li này ít nhất cũng trị giá hai đầu người, đầu mày, đầu tao, tao ra giá đó là để mua bảo hiểm. Không có thì giờ để phí nữa, nếu mày không muốn cùng tao thoát thân khỏi chỗ này, mày sẽ kết thúc y như con đượi kia! Tao đếm đến ba: một, hai---
(Người Mộng Du bước vào bóng tối của cánh cửa,
Chúa Trùm rút súng ra, cởi áo gió.)
Chúa Trùm: Mặc vào! Xách lên, đi!
(Người Mộng Du mặc áo gió vào, xách va-li lên, bước ra khỏi bóng của cánh cửa, đứng lại, thân người hơi lảo đảo về hai phía phải trái.)
Chúa Trùm: Đi tới trước! Đi qua đường luôn!
(Người Mộng Du hết sức dè dặt, từng bước một, đi về phía con đường trước mặt..
Chúa Trùm chợt xuất hiện từ cánh cửa, dựa sát tường, bước nhanh tới, một tiếng súng nổ.
Người Mộng Du ngây người ra, tự cho là bị trúng đạn, thân thể cứng đơ.
Chúa Trùm ngã ạch xuống, Người Mộng Du vắt dò bỏ chạy.
Du Côn bước vào, chắn đường anh ta.)
Du Côn: Ê mấy bồ!
Người Mộng Du: (Lập tức biện bạch.) Mi nói mi không phải là đồng bọn của hắn, hắn là hắn, mi là mi, mi nói, mi bị người ta hiếp bách---
Du Côn: Ông muốn nói ông với chú mày, hai anh em chúng mình---
Người Mộng Du: Mi nói mi không theo phe ai cả, bác làm gì mi cũng không trông thấy. Mi cứ việc đi, bác cũng đừng lo, cả hai đều trong sạch.
Du Côn: Chúng mình mỗi người một lối, nhưng mà lại chung một vụ làm ăn.
Người Mộng Du: Mi nói mi chẳng biết làm ăn gì cả, hơn nữa, mi cũng chưa từng làm gì hết.
Du Côn: Đừng lảm nhảm nữa, đưa hàng hóa đây!
Người Mộng Du: Mi hỏi hắn muốn hàng hóa gì? Mi không thể không biết mà giả bộ biết được.
Du Côn: Chú mày để cái chú mày đang cầm trên tay xuống cho ông!
Người Mộng Du: (Lập tức đặt va-li xuống đất.) Mi không muốn tiền của bất nghĩa, cứ việc lấy đi. Mi nói mi bị người ta bức bách, không thể không xách, hiện giờ đúng là được giải thoát. (Lui lại.)
Du Côn: (Đưa tay ra, có đeo bao tay da, xách va-li lên, mở ra, lập tức đóng lại.) Đồ ngu xuẩn! Làm ông hết hồn! Cái gi ở trong vậy?
Người Mộng Du: Mi nói làm sao mà mi biết được, thật sự không biết! Nếu không phải là vàng bạc quí giá, thì cũng là tiền?
Du Côn: Đồ khốn kiếp chú mày cũng chẳng lương thiện gì đâu! (Sấn tới.)
(Người Mộng Du quay lại co giò chạy.)
Du Côn: Ông bảo đứng lại! (Vung súng lên.) Chú mày định chạy đâu?
Người Mộng Du: Mi nói mi chỉ muốn vội về nhà, mi không đi báo cảnh sát, đây là một cơn mộng dữ, bất cứ ai hỏi mi cũng giả câm giả điếc. (Cố làm mặt cười, song lại giống cười mà không cười.)
Du Côn: Mộng dữ hay mộng lành gì thì chú mày cũng phải làm cho xong, quay lại!
(Người Mộng Du vội vàng quay lại, hai tay dơ lên. Du Côn lục lọi xác Chúa Trùm moi ra một ít tiền, rồi lại rút từ túi áo gã ra một khẩu súng, tháo đạn ra, dơ súng quan sát họng súng.)
Người Mộng Du: (Quay đầu đi.) Đại ca, đừng---
Du Côn: (Nhét súng không đạn vào lại túi áo gió của Chúa Trùm.) Kéo nó lại đây!
Người Mộng Du: Lại đâu?
Du Côn: Bỏ nó vào thùng giấy. Để xe rác đến dọn sạch đi, cũng không làm bẩn thành phố, mà cũng không gây xáo trộn. Lúc đó chú mày tha hồ an tâm mà ngủ, cả hai chúng minh đều vô can, như thế được không? Trên đời này, đã không làm thì thôi, nhưng mà một khi đã làm cái gì thì phải làm cho tới nơi tới chốn, không để lại bất cứ một dấu vết nào, không cho ai tra ra đầu giây mối nhợ nào cả.
(Người Mộng Du kéo Chúa Trùm đến trước thùng giấy, khiêng hắn lên, nhét vào thùng giấy, đồng thời giấu súng của Chúa Trùm vào trong áo mình.)
Du Côn: Phía kia còn một cái nữa, bỏ chung vào một chỗ luôn đi!
Người Mộng Du: Chỗ nào?
Du Côn: Trong cửa kia kìa, cái con ngựa kia.
(Người Mộng Du bước đến cạnh cửa, tay chân luống cuống, chần chừ không bước tới.)
Du Côn: Còn chần chừ gì nữa? Làm như thể chưa bao giờ đụng vào đàn bà hay sao?
Người Mộng Du: Biến đâu mất rồi.
Du Côn: Cái gì biến?
Người Mộng Du: Cái thi thể kia.
Du Côn: Chết ngắc rồi làm sao biến đâu được?
Người Mộng Du: Biến mất thật mà.
Du Côn: Đừng có dấm dớ nữa, ông không có thì giờ rỡn mặt với chú mày đâu đấy nhé!
Người Mộng Du: Không tin, thì thử tự nhìn xem---
(Du Côn cầm súng bước vào cửa quan sát, Người Mộng Du rút súng của Chúa Trùm trong áo ra, dùng báng súng khện một đòn trí tử vào ót Du Côn, Du Côn ngã xuống. Người Mộng Du cúi xuống nghe, đứng dậy.)
Người Mộng Du: Cám ơn trời đất, mi kể như thoát khỏi thằng súc sinh này. Mi vô ý giết người, nhưng mà tình thế buộc như vậy, mi không thể không làm. Chó bị dồn phải cắn, người ta bị bức quá cũng phải làm thế thôi. (Nắm hai chân Du Côn, kéo đến trước thùng giấy.) Đây đúng là một cơn ác mộng, mi hết sức muốn chửi thề! Nếu như đợi người khác giết mình, không bằng mình giết hắn trước, bị người giết không bằng giết người trước. Đến bây giờ mi mới biết là giết người cũng có một thứ khoái cảm, máu trong huyết quản sôi lên, mi hứng khởi vô cùng. Trước mặt kẻ ác, mi đương nhiên cũng có thể ác không kém, lấy thiện làm thiện hay lấy ác báo ác, nhưng mà bất chấp đó có phải là nguyên tắc hay không, tốt xấu gì thì mi cũng đã được giải thoát.
(Kéo thi thể dậy, nhét vào thùng giấy.) Mi thậm chí tự chúc mừng mình, rõ ràng là cái bất bình này, phảng phất như chưa từng xẩy ra, bàn tay của mi vẫn nguyên vẹn (nhìn tay) không hề để lại dấu vết sát nhân nào cả...
(Dựa trên thùng giấy, thở phào nhẹ nhõm.) Tự thấy mình là may mắn xong, không khỏi cảm thấy có phần kinh ngạc, trên thế giới này tràn đầy tội ác, mi cũng sống giữa tội ác, nhưng lại cảm thấy tỉnh bơ, không những thế lại còn dường như thể nghiệm một thứ hạnh phúc nào đó. Nhân bất tri, quỉ bất giác, mi cũng có thể làm ác như bất cứ ai, mọi người đều thế, ai cũng như thế, hóa ra lại đâm bình yên vô sự, chỉ cần tai nạn đừng rơi lên đầu mi, chỉ cần mi có thể trốn khỏi trừng phạt, chỉ cần mi có thể chiến thắng cái khiếp nhược trong lòng, thế là mi tự do hoành hành, vui sướng với tai họa của người khác. (Buông xuôi hai tay.)
(Ánh đèn thu hẹp, tập trung trên Người Mộng Du, rồi mờ dần.
Trên phía trước sân khấu, trong toa xe ánh đèn u ám. Lữ Khách ôm đầu duỗi chân ngủ trên ghế, cuốn sách mà anh ta đọc rơi trên sàn. Chiếc giầy cao gót trên sàn và Thiếu Nữ đều biến mất.
Tiếng xe đơn điệu, càng lúc càng nhỏ đi.)