Chương 9

Khánh Ly thì thào qua điện thoại làm Cung My có cảm giác nhột nhột ở lỗ tai. Cô quát lên:
− Mày nói to lên. Tao chả nghe gì ráo!
Ly vẫn tiếp tục thì thào, nhưng giọng cô khá hơn 1 chút:
− Muốn xem bi kịch, mau tới quán Chiều Tím, nhanh nhanh lên.
My ngớ mặt ra:
− Nhưng bi kịch gì? Ai đóng?
− Tao không nói được. Mày ra ngay và chờ tao. Thôi! Stop!
Gác máy, My đi tới đi lui trong phòng rồi khều Khuê Tâm:
− Em tới nhà con Ly nha!
Không rời mắt khỏi trang sách, Tâm càu nhàu:
− Lúc nào cũng con Ly. Đi đâu thì cứ đi.
Liếc sơ lại dung nhan trong gương, Cung My vọt ra cổng với 1 bụng thắc mắc. Chuyện gì vậy kìa? Có liên quan tới Bảo và Bích Hồng không?
Tới quán, My nhìn quanh vào chẳng thấy ai quen. Buổi trưa quán vắng tanh và im đến mức tiếng con ong ruồi bay hút mất ở những bụi ngũ sắc rực rõ hoa cũng nghe rõ mồn một.
Vừa gọi xong ly cà phê, Cyng My thấy Ly nhốn nháo bước vào. Cô đưa tay lên vẫy. Con bé ngồi xuống ghế giọng tấm tắc:
− Chọn chỗ này hay đó! Chả ai thấy mình đâu!
Cung My nhăn mặt:
− Nhưng vụ gì?
− I don't know. Nhưng mẹ tao hẹn bà Hai Lý chắc không phải để làm hợp đồng thuê taxi dài hạn rồi.
Nhìn bộ mặt ngớ ra của Cung My, con bé hạ giọng bí mật:
− Hình như cậu Đức nhờ mẹ tao nói chuyện phải quấy với bà Lý.
Cung My tò mò:
− Chuyện phải quấy gì vậy?
Khánh Ly chót chét:
− Thì chuyện nhỏ Hồng tạt nước vào mặt mày rồi hăm dọa đó! Nghe tao kể nên mẹ tao tức mới mách cậu Đức. Chắc cậu ấy muốn bà Lý dạy dỗ lại con chằn tinh ấy.
Cung My chép miệng:
− Cách nhau cả nửa quả địa cầu. Tiếng nói của cậu Đức đâu còn trọng lượng nữa.
Khánh Ly vênh váo:
− Nhưng khi mẹ tao nói dùm thì có khác à!
My so vai:
− Bà Hai Lý đâu có cựa. Cứ để xem mèo nào cắn miễu nào.
Ly ré lên:
− Mày nói mẹ tao là mèo à?
Cung My chối:
− Tao đâu có.
Khánh Ly chưa kịp phản ứng thì bà Lý và Điền bước vào. Họ ngồi xuống bàn cách chỗ cô và My 1 dàn ti- gôn nho nhỏ.
Ly có vẻ sốt ruột:
− Mẹ tao làm gì lâu dữ vậy kìa?
My pha trò:
− Chắc đang bận réo mày.
Ly hạ giọng:
− Lúc nãy tao vờ xin tới nhà mày mất rồi, còn réo gì mà réo.
− Có bao giờ dì Hằng với mẹ tao đi cùng không?
− Dám lắm đó!
Ly dứt lời thì bà Hằng lót tót bước vào. Nhìn dáo dác, bà tiến đến bàn bà Hai Lý. Mỉm cười thay câu chào, bà xởi lởi:
− Chà! Đã 20 năm không gặp nhưng chị vẫn nhận ra em. Em vẫn đẹp như ngày nào.
Bà Lý mỉm cười đáp lễ:
− Chị nói thế chứ! Con cái lớn, chúng ta đều đã già cả rồi.
Chỉ vào Điền, bà nói:
− Thằng Titi nè! Chị còn nhớ nó không?
Bà Hằng ngheo nheo mắt như đang hồi tưởng:
− À! Cái thằng béo trục béo tròn mà em đi đâu nó cũng đòi theo chớ gì? Lớn lên nhìn cũng bảnh trai ác! Nhờ hồi em đi sanh, đòi theo không được, nó khóc quá trời.
Bà Hai Lý đợi người phục vụ đi khỏi mới ngập ngừng hỏi:
− Anh Đức dạo này thế nào? Hôm trước em định hỏi thăm chị Linh, nhưng cô ấy có vẻ không muốn nói, em thấy ngại nên thôi.
Bà Hằng xua tay:
− Ối chào!! Tánh Linh lúc nào cũng như thế.
Bà Lý nhỏ nhẹ:
− Em biết Linh còn giận chuyện em bỏ chồng bỏ con. Nhưng hoàn cảnh lúc đó ngặt nghèo quá, em đâu có cách lựa chọn nào khác. Mãi mới đây em mới nghe Mẫn Quyên nói đã tìm được Mi Mi và đem về nuôi. Hôm sau gặp nhau em có hỏi thì cô ấy bảo con bé đang ở Mỹ.
− Và em tin như vậy à? Thật ra em đâu phải tuýp người dễ tin. Lẽ ra khi Mẫn Quyên nói thế em phải hỏi rõ hơn để biết về con gái mình, dù em đã bỏ nó nhưng sao lại đợi vô tình gặp Linh mới hỏi.
Bà Lý thở dài:
− Nói có lẽ chị không hiểu, chớ em rất mặc cảm về chuyện này. Em sợ quá khứ và thấy tội lỗi khi nhớ tới Mi Mi.
Bà Hằng trầm giọng:
− Linh giận em nên mới như vậy. Thật ra Mi Mi vẫn còn ở đây. Hôm nay chị gặp em cũng vì con bé.
Bà Hai Lý xúc động:
− Mi Mi sống với ai? Em muốn nhận lại nó. Chị giúp em nhé?
Bà Hằng lắc đầu:
− Muộn quá rồi! Chị chắc nó không xem em là mẹ đâu, vì em đối xử với nó quá tệ.
Bà Hai Lý thở dài:
− Có ai rứt núm ruột của mình mà không đau. Tất cả cũng tại cái tội nghèo. Bây giờ em không thiếu gì. Sống với em, Mi Mi sẽ có tất cả, em bù đắp để chuộc lại tội lỗi ngày xưa. Nếu biết mẹ ruột là giám đốc 1 công ty lớn, chắc nó sẽ nhận lại em, chị sẽ đưa em đi gặp nó chứ?
Thấy bà Hằng ngần ngừ, bà Lý lại hỏi tiếp:
− Nó ra sao? Có xinh đẹp không? Có được đầy đủ không? Nhất định em sẽ cho nó không thiếu thứ gì, không thua kém ai hết.
Bằ Hằng trầm giọng:
− Em đã gặp nó rồi. Và thừa biết nó đang cần gì.
Bà Lý cau đôi mày mỏng tanh:
− Em đã gặp nó rồi à? Là ai nhỉ?
Bà Hằng chua chát nhấn từng nhữ:
− Là đứa con gái mà em và Bích Hồng ghét hơn cả kẻ thù.
Buông cái muỗng đang cầm trên tay xuống, bà Lý lắp bắp:
− Cung My! Nó là Cung My à?
− Sao lại ngạc nhiên dữ vậy? Em không thích Cung My cũng chẳng hề chi. Chị chỉ mong em đừng ngăn nó với thằng Bảo nữa. Mới đây thôi, Bích Hồng đã hất nước vào mặt con My và hăm lần sau sẽ là acid. Chị rất sợ chị em nó rơi vào nghịch cảnh nên phải cho em hay để ngăn Hồng đừng làm chuyện rồ dại mà hối hận không kịp.
Bà Hai Lý than thở ôm đầu:
− Đúng là nghiệp chướng.
Bà Hằng nhếch môi:
− Do em tạo ra đó thôi. Nhưng bọn trẻ không có tội gì cả. Chị mong em hãy suy nghĩ cho kỹ để đối xử công bằng với những đứa con của mình.
Ngập ngừng 1 chút bà nói tiếp:
− Bảo nó thương Cung My chớ không thương Bích Hồng, em đừng đem tiền tài địa vị mua chuộc nó. Chị đã gặp em nhưng không hề cho tụi nhỏ biết. Có lẽ em cũng đừng nên khuấy động cuộc sống bình yên lâu nay của Cung My, chị về đây!
Bà Hai Lý ngồi như bất động, mãi đến lúc Điền lên tiếng gọi, bà mới ngơ ngác hỏi:
− Cái gì?
Điền kiên nhẫn lập lại:
− Con sẽ đi tìm Cung My để nói chuyện này. Chả có gì dì phải buồn hết. Con tin là Cung My sẽ nhận lại mẹ mình, 1 người giàu có.
Điền chưa dứt lời thì đã nghe tiếng của Cung My vang lên:
− Không bao giờ!
Bà Hai Lý giật mình nhìn lên và bắt gặp đôi mắt tóe lửa trên gương mặt tái xanh của Cung My.
Cô mím môi:
− Tôi không có người mẹ như vậy. Tốt nhất giữa chúng ta mãi mãi là người dưng kẻ lạ.
Không để bà Lý nói câu nào, Cung My cắm đầu bỏ chạy làm Khánh Ly hối hả đuổi theo. Con bé vừa thở háo hển vừa nói:
− Tao không biết chuyện đã xảy ra như vậy. Nếu biết tao đã không gọi mày!
My chua chát:
− Tao hiểu điều đó mà!
Đá tung cái long bia bên đường, Cung My giận dữ gào lên:
− Tại sao thế? Tại sao?
Khánh Ly hốt hoảng:
− Đừng có la ngoài đường. Người ta tưởng mày điên đó!
Cung My mếu máo khóc:
− Thà tao điên còn hơn phải chấp nhận sự thật này. Tao ghét bà ta tàn mạng, thù Bích Hồng tàn xương. Tao không muốn có chung máu mủ ruột rà với họ.
Quẹt nước mặt ràn rụa trên má, My nói tiếp:
− Giờ tao đã hiểu tại sao ba tao luôn khinh bỉ tao. 1 phần tại tao không phải là con ruột, 1 phần ổng khinh thường bà Hai Lý. Tao đã hiểu hết những câu mắng lấp lửng, mơ hồ trước đây của ổng. Mẹ tao phải nhịn nhục bao nhiêu năm là vì tao, vì tao. Sao tao chán quá!
Khánh Ly gắt:
− Bình tĩnh coi! Lu loa như mày cóc giải quyết được gì. Điều quan trọng là bà Lý có để mày yên không khi bả biết mày là con bả.
Cung My làm thinh. Cô như dịu bớt trước lối nhắc nhở của Ly. Dì Hằng vì thương cháu mới nói cho bà Lý biết rõ sự thật mà không lường xem hậu quả sẽ thế nào. Bà Hai Lý và Bích Hồng sẽ phản ứng ra sao, đối xử với My có khác đi không? Rồi Bảo nữa, anh sẽ nghĩ gì khi biết rõ cội nguồn của My.
Thất thơ thất thểu như người mất hồn, Cung My nặng nhọc đi bên cạnh Khánh Ly.
Con bé lo lắng:
− Mày cứ xem như không có chuyện gì, không biết gì, có lẽ sẽ đỡ khổ hơn như vậy.
Thấy My làm thinh, Khánh Ly lại tự trách:
− Tất cả cũng chỉ tại tao tài khôn...
Cung My lắc đầu:
− Đây là sự thật mà! Nếu mình không biết nó vẫn cứ tồn tại. Rồi cơn sốc cũng qua đi. Tao chả sao đâu! Chả sao đâu!
My lập lại câu nói như để trấn an mình, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, cô biết đêm nay và có thể rất nhiều đêm sau nữa, cô sẽ khó lòng an giấc.