Nguyễn Hoàng Vân lược dịch
Chương 21
Suketomo Giương Vuốt

Kindaichi ngồi nghe những diễn biến tối qua từ miệng ông cảnh sát trưởng.
- Thế Sukekiyo nói gì, thưa ông cảnh sát trưởng?
- Anh ta bảo, sau khi nghe Tamayo kêu, anh ta chạy ra và thấy có ai đó đang chạy lên sân hiên. Anh ta chạy theo, nhưng dưới chân cầu thang, anh ta đã lãnh một cú đánh vào bụng và ngất đi. Sáng nay, anh ta trông có vẻ tuyệt vọng vì người ta đã săm soi bộ mặt anh ta khi anh ta bất tỉnh, nhất là Tamayo.
Kindaichi suy nghĩ một lúc:
- Giờ đây chúng ta có chứng cớ hiển nhiên là hắn tồn tại. Không phải như chúng ta nghĩ là ở đây có ai đó thủ diễn hai vai….Tuy nhiên, người đàn ông này phải có những mối liên hệ mật thiết với nhà Inugami. Cách đây 2 ngày, hắn đã viết trong cuốn sổ cái của lữ quán địa chỉ ngôi nhà của Matsuko ở Tokyo, và tối hôm qua, hắn đã tìm ra ngay được buồng ngủ của Tamayo….
Cảnh sát trưởng ngạc nhiên nhìn Kindaichi.
- Như ông thấy, nhà này rất phức tạp. Ngay tôi đã đến đây 2,3 lần rồi mà vẫn chẳng nhớ gì cả. Nếu chấp nhận giả thiết là ngay từ đầu, hắn đã có ý đồ đột nhập vào buồng ngủ của Tamayo, thì chắc chắn là hắn đã thuộc nằm lòng hiện trường.
Cảnh sát được tung đi truy tìm gã đàn ông che mặt nhưng không có kết quả. Thời gian cứ trôi trong sự sốt ruột của cảnh sát, cho đến ngày 25 tháng 11, chẵn 10 ngày kể từ ngày Suketake bị giết.
Hôm đó, Tamayo chèo thuyền dạo chơi vì nàng rất thích ánh nắng mặt trời. Nàng đi một mình, không nói gì với ai, ngay cả với Saruzo. Từ vụ chèo thuyền lần trước, nàng bị cấm ngặt không được dạo chơi trên hồ. Tamayo biết vậy, nhưng như những đứa trẻ thích chơi trò cút bắt, nàng vẫn cứ đi.
Sau một loạt các sự cố, Tamayo trở nên buồn bã. Những câu hỏi dồn dập của cảnh sát, ánh mắt thù hận từ những thành viên nhà Inugami…Tamayo gần như chết ngạt vì chúng. Nhưng khó chịu hơn cả là sự tấn công từ gia đình Suketomo. Trước đây, họ chẳng đếm xỉa gì với nàng, nhưng giờ đây, họ lại nịnh nọt một cách hết sức hèn hạ. Và Tamayo cứ muốn chèo thuyền đi, đi mãi….
Thuyền đến giữa hồ, Tamayo buông mái chèo, ngước mắt lên nhìn trời. Tamayo nhắm mắt lại. Và dưới hàng mi đẹp tuyệt vời, những giọt lê nóng nổi bắt đầu tuôn trào…
Khi tỉnh lại, nàng nghe xa xa có tiếng động cơ tàu, và tiếng máy ngày càng đến gần. Tamayo nhỏm người lên nhìn. Chính Suketomo đang ở trên con thuyền máy. Hắn khoa tay:
- Tôi kiếm cô nãy giờ. Cảnh sát trưởng và ông Kindaichi cần gặp chúng ta gấp.
- Cám ơn anh. Tôi về ngay đây. – Và nàng cầm lấy mái chèo.
Suketomo cho thuyền cập sát lại:
- Không, cô hãy lên đây. Ông cảnh sát trưởng rất vội, chúng ta hãy về càng nhanh càng tốt.
- Nhưng…còn chiếc thuyền này?
- Bảo ai đó đến lấy sau. Nào, nhanh lên!
Không còn cách nào khác, Tamayo đành phải lên thuyền Suketomo. Con thuyền chòng chạnh mạnh.
- Coi chừng!
Tamayo vấp chân và ngã nhào vào lòng Suketomo. Anh ta đỡ lấy nàng và một bàn tay lẹ làng đặt ngay lên mũi Tamayo. Trong bàn tay đó có 1 chiếc khăn ướt.
- Anh…anh làm gì vậy? – Tamayo cố chống cự, nhưng đôi tay Suketomo ngày càng siết chặt và chiếc khăn ướt cứ ấn mạnh xuống mũi. Một mùi hăng hăng thấm vào tận óc nàng…Tamayo thiếp đi ngay sau đó. Suketomo nhe răng cười một cách ý nghĩa. Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, đôi mắt cháy bỏng khát khao. Suketomo nuốt nước bọt, vội vàng đặt Tamayo nằm xuống và cho thuyền chạy về hướng ngược với hướng nhà Inugami.
 

Truyện Cái rìu, cây đàn Koto và cánh hoa cúc Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 !!!2163_22.htm!!! Đã xem 225643 lần. --!!tach_noi_dung!!--

Nguyễn Hoàng Vân lược dịch
Chương 22
Người Đàn Ông Chỉ Là Cái Bóng

--!!tach_noi_dung!!--
Cách Nasu khoảng một dặm, phía bên kia hồ, có một ngôi làng hẻo lánh tên là Toyobata. Cuối làng, về hướng tây có một con sông nhỏ. Nơi cửa sông tiếp giáp với hồ nước hình thành một châu thổ lớn. Theo thời gian, phù sa ngày càng lấn dần hồ nước. Trên đó, lau sậy um tùm..
Suketomo hướng thuyền về phía cửa sông ngập lau sậy này. Hắn giảm tốc độ và đưa mắt quan sát chung quanh. Một ngôi nhà theo kiểu Phương Tây hiện ra sau đám lau lách. Đấy là một toà nhà có lẽ rất xinh đẹp trong quá khứ, nhưng giờ đây đã bị bỏ hoang. Toyobata chính là cái nôi của nhà Inugami, và ngôi nhà này là ngôi nhà đầu tiên mà già Sahee trú ngụ. Sau đó, không hiểu vì lý do gì, ông đã cho di chuyển đại bản doanh về Kami-Nasu. Sau khi già Sahee mất, chẳng còn ai buồn ngó ngàng gì đến nó. Dân quanh vùng đồn rằng ngôi nhà có ma, nên cũng không ai dám héo lánh đến đây.
Mục tiêu của Suketomo là ngôi nhà hoang này. Sau khi giấu kỹ chiếc thuyền, hắn lau mồ hôi trán và ngắm khuôn mặt say ngủ của Tamayo, Suketomo nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn chung quanh như muốn dò xem có ai rình rập bữa ăn tuyệt diệu của hắn hay không. Hắn vội vàng ôm lấy Tamayo và bế xốc lên. Hơi ấm từ thân thể Tamayo, hơi thơm trinh nữ, làn da mịn màng của nàng khiến hắn thấy máu sôi lên, hai cánh mũi phập phồng, đôi mắt toé lửa. Hắn vẹt đám lau sậy và tiến về ngôi nhà, thở hổn hển, vừa đi, vừa quan sát. Hắn có cảm giác có ai đó đang theo dõi hắn. Tim Suketomo đánh như trống làng, hắn dừng lại một phút, hai phút…Nhưng tất cả vẫn yên lặng.
Suketomo chặc lưỡi, hít một hơi dài, lấy lại bình tĩnh rồi lại tiến bước. Khi vào đến tiền sảnh của ngôi nhà hoang, mùi ẩm mốc xộc vào mũi hắn. Mạng nhện giăng khắp nơi, có chỗ rũ xuống như bức màn. Suketomo đặt chân lên cầu thang dẫn lên lầu, nhưng hắn chợt dừng lại như bị điện giật. Có ai đó đã sử dụng cầu thang này. Những vết giày lấm bùn, dấu còn mới in rõ rệt trên các bậc thang….Suketomo nhìn chúng chằm chằm,tim đập mạnh. Nhưng cuối cùng, hắn thở ra nhẹ nhõm. Những vết bùn có ở khắp nơi. Hắn nhớ lại là cảnh sát đã đến đây để tìm gã đàn ông che mặt. An tâm, hắn tiếp tục leo lên cầu thang, cố hết sức bước thật khẽ.
Trên lầu, sự hoang tàn cũng chẳng thua kém gì ở dưới, Suketomo lấy chân đá bung một cánh cửa. Đó là một căn phòng trơ trọi, chỉ có một chiếc giường sắt và chiếc ghế long chân. Trên giường có mỗi tấm nệm lòi rơm, Suketomo đặt Tamayo lên đấy. Ổn thoả cả rồi. Tất cả sẽ được quyết định trong chớp nhoáng. Xong việc rồi thì dù Tamayo có khóc lóc thế nào thì hắn cũng có cách lèo lái. Hắn sẽ cùng một lúc có được lạc thú, tiền của và quyền lực.
Hắn cởi áo ném lên ghế và nghiêng mình xuống giường, bắt đầu cởi y phục Tamayo. Khi đôi bờ vai mềm mại, bộ ngực no tròn của nàng xuất hiện thì chẳng còn gì có thể ngăn chận được sự kích động của Suketomo. Người hắn run lên,hơi thở dồn dập…
Nhưng, vào lúc ấy…
Đâu đó có tiếng sập cửa. Rồi, sàn nhà rên lên…
Suketomo nhảy phắt ra khỏi giường, nhưng tiếng động đã im bặt. Nghi ngại,hắn bước ra khỏi phòng và đi một vòng quanh nhà. Không có gì bất thường. Trong góc phòng chỉ có một lũ chuột đồng. Suketomo mỉm cười, đi trở lên lầu. Nhưng hắn bỗng khựng lại…Ban nãy, hắn đã mở toang cánh cửa, vậy mà bây giờ nó đã được đóng lại. Nín thở, Suketomo đặt tay lên nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra. Dường như chẳng có gì xảy ra trong phòng cả. Nhẹ nhõm, hắn tiến lại chỗ Tamayo nằm. Song, tim hắn như ngừng đập. Trên bộ ngực trần của Tamayo, có ai đó đã phủ chiếc áo vét của hắn lên! Suketomo không nhúc nhích như thể bị đóng đinh trên sàn nhà. Hắn sợ toát mồ hôi, miệng khô khốc, cổ họng đắng nghét.
- Ai ….Ai đó? Như thể đáp lời hắn, sàn nhà phòng kế bên kêu kẽo kẹt. Vậy không phải là ảo giác rồi, có ai đó đã nấp trong ngôi nhà này.
- Ai đó? Ra đi, ai trốn đó? – Suketomo hốt hoảng thét lên với giọng run run.
Ngay lúc đó, cánh của chầm chậm mở ra…
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: bearbie
Nguồn: Vietkiem
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 14 tháng 2 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--