Chương 4

Tôi ghé chơi nhà Minh Hoa đến lần thứ mười thì gặp một vị khách lạ.
Sau khi giới thiệu tôi, Minh Hoa quay sang con nhỏ ngồi cạnh:
- Đây là Quyên, học chung lớp với Minh Hoa.
Nhỏ Quyên xinh xắn lạ lùng, xinh đến mức thoạt trông thấy nó bỗng dưng tôi đâm bối rối. Tóc nó dài không thua gì tóc Đinh Lăng. Da trắng như trứng gà bóc, và đôi mắt đen láy như những hạt nhãn trong vườn nhà ông tôi.
Nghe Minh Hoa giới thiệu, hai hạt nhãn chớp chớp nhìn tôi.
- Chào anh! - Nhỏ Quyên e lệ mỉm cười.
Khi nó cười, tôi nhìn thấy lúm đồng tiền trên má nó. Và tôi ấp úng:
- Chào Quyên.
Tôi chỉ nói được một câu ngắn rồi ngồi thừ ra, mặc Minh Hoa và nhỏ Quyên trò chuyện với nhau.
Tôi mới quen biết Minh Hoa đây thôi. Nhưng vừa gặp nó lần đầu tiên, tôi đã thấy ngay sự gần gũi. Tôi chuyện trò với Minh Hoa vui vẻ và thân mật như với một người bạn cũ.
Với nhỏ Quyên mọi chuyện không như thế. Tôi ngạc nhiên nhận ra sự lúng túng của mình. Tôi hết đặt hai tay lên đùi lại gác lên thành ghế, thậm chí có lúc tôi nhét cả vào trong túi quần, vẫn thấy chúng như thừa ra.
Thỉnh thoảng nhỏ Quyên quay sang hỏi chuyện tôi, và những câu trả lời ngượng nghịu của tôi bao giờ cũng kèm theo một tiếng ho.
Đó là những tiếng ho che giấu sự bối rối, tôi biết thế và tôi không cắt nghĩa được tâm trạng kỳ lạ của mình. Chắc chắn tôi không phải lòng nhỏ Quyên. Trái tim của tôi đã có chủ, mặc dù cho đến nay tôi vẫn chưa có diễm phúc được thấy mặt chủ nhân của nó.
Nhưng không hiểu sao ngồi trước nhỏ Quyên tôi trở nên rụt rè quá mức. Khi nó đưa tay vén tóc, những ngón tay trắng muốt, thuôn dài của nó khiến tim tôi bất giác đập mạnh. Phải chăng đó là cảm xúc của một tâm hồn nghệ sĩ trước cái đẹp? Rimbaud ngày xưa khi đối diện với các giai nhân cỡ nhỏ Quyên chắc cũng đầu váng mắt hoa như tôi?
Tối đó, tôi ngồi trên vỉa hè đường Nguyễn Du lâu hơn thường lệ.
Bản sonate "Au claire de lune" vẳng ra từ ô cửa sổ trên cao dìu tôi vào cõi mộng. Tôi nhìn thấy những ánh trăng đang dát bạc lòng tôi dù trời cuối tháng tối thui.
Chìm đắm vào thế giới âm thanh của nàng Stéphanette, trong một thoáng tôi quên phắt nàng Đinh Lăng tóc dài che mặt, quên cả nhỏ Quyên kiều diễm. Tâm hồn tôi lúc này tràn ngập một nỗi dịu dàng phiền muộn. Tôi biết tôi không thể sống thiếu tiếng đàn của nàng Stéphanette. Mặc dù tiếng đàn nửa như hữu ý nửa như vô tình kia vừa an ủi trái tim lạnh lẽo của tôi lại vừa khiến tôi nhận rõ hơn bao giờ hết sự lẻ loi của mình trên phố vắng.
Ngồi bệt trên vỉa hè hằng giờ, tôi thôi làm Rimbaud vĩ đại. Tôi trở về thân phận nhỏ nhoi của một chàng chăn cừu, rụt đầu trong cổ áo vì lạnh, và vì thất vọng. Cho đến hôm nay bàn tay ngọc ngà của nàng Stéphanette vẫn chưa một lần vén rèm và đôi mắt chắc là rất tình tứ của nàng vẫn chưa một lần nhìn xuống.
Chỉ có tôi:
Trời đất rộng sao đường đời quá hẹp
Lối đi nào để đến giấc mơ xanh?
Tôi là chàng chăn cừu cô đơn lang thang trên đồng cỏ
Dẫu chết đi, tình ái lại sinh thành...
Đoạn cuối của bài thơ "Giấc mơ của chàng chăn cừu" vang lên thì thầm trong đầu tôi như một lời than ngậm ngùi, thống thiết.

*

Tôi làm thơ cho nàng Đinh Lăng một phần là do khoai khoái khi biết nàng ái mộ tài thơ của tôi, nhưng phần chính là do nể lời thằng Đông Anh. Một đứa đã thành khẩn mời mình về nhà, trân trọng giới thiệu mình với ba mẹ nó, toàn nói tốt về mình với em gái nó thì mình không thể từ chối khi nó nhờ mình một chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Chứ tôi hoàn toàn không có ý định tán tỉnh nàng Đinh Lăng. Tôi làm thơ cho nàng Đinh Lăng, nhưng tâm sự trong bài là tâm sự dành cho nàng Stéphanette.
Đó chỉ là bài thơ "đền ơn đáp nghĩa". Khi thằng Đông Anh đem bài thơ về nhà giúi vào tay em gái nó và em gái nó toét miệng cười hoan hỉ, tức là xem như tôi đã trả ơn xong.
Tôi nghĩ đơn giản như vậy. Và tôi đinh ninh ngoài anh em thằng Đông Anh ra, sẽ không có thêm một ai biết chuyện tôi mới gặp em gái nó lần đầu mà đã vội ca cẩm "Tôi là kẻ ngu ngơ bị tình yêu đánh lưới" như một tên đa tình hạng bét.
Nào ngờ mấy hôm sau, tôi vừa đút đầu vô lớp, thằng Hồng Hà đã chạy lại bá vai tôi, gật gù:
- Mày... mày đúng là thi sĩ.
Tôi tưởng Hồng Hà bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với một nhà thơ lớn, liền hí hửng:
- Thằng Đông Anh cũng bảo tao như vậy.
Hồng Hà tiếp tục cảm khái:
- Chỉ... chỉ thi sĩ mới đa... đa tình thế thôi!
Câu nói thứ hai của thằng cà lăm này làm tôi chột dạ:
- Sao mày lại nói thế?
Hồng Hà tủm tỉm:
- Chứ... chứ không phải vừa gặp mặt em gái thằng Đông Anh, mày... mày đã thương sao?
- Trời đất! - Tôi kêu lên sửng sốt - Ai nói mày vậy?
- Thằng... thằng Đông Anh nói chứ ai. Nó còn bảo mày làm thơ tặng cho em gái nó nữa.
Lúc này sét nổ bên tai cũng không làm tôi choáng váng đến thế. Hóa ra thằng Đông Anh hại bạn kia đã tiết lộ chuyện này ra ngoài.
- Không... không có chuyện... chuyện đó đâu! - Tôi ấp úng nói, còn cà lăm hơn cả Hồng Hà.
- Mày đừng chối! - Tiếng thằng Bội vang lên bên tai cắt đứt lời thanh minh của tôi - Thằng Đông Anh đem bài thơ mày làm cho nhỏ Đinh Lăng vào lớp khoe nhặng, ai mà!!!172_4.htm!!! Đã xem 54877 lần.


Nguồn: thoiaotrang.com
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

Truyện Những Cô Em Gái ................. Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 ây thì tôi chợt vỡ lẽ.
- Bác lầm rồi! - Tôi quýnh quíu thanh minh - Bài thơ đó con viết cho đứa khác.
- Đứa khác? - Bác Đán giật mình lần thứ hai - Còn đứa nào nữa? Con mới ra đây chưa được một tháng sao quen nhiều con bé vậy?
Câu nói hàm ý trách móc của bác Đán khiến tôi dở khóc dở cười. Cuối cùng, để bác Đán khỏi hiểu sai về mình, tôi đành rụt rè thú nhận:
- Con bé này cháu không quen, bác ạ.
- Không quen sao con lại thương nhớ nó? - Bác Đán nhìn tôi đăm đăm - Chắc con nhìn thấy nó từ xa?
Tôi cắn môi:
- Con cũng chưa nhìn thấy nó.
Bác Đán vò đầu:
- Thế thì lạ thật!
Tôi lí nhí giải thích:
- Con nghe tiếng đàn của nó và con thấy... bóng nó in trên rèm cửa.
- Chỉ vậy mà con đã thương, đã làm thơ cho nó? - Giọng bác Đán đượm lo lắng - Như vậy con quá lãng mạn. Người lãng mạn khi ra đời khó sống lắm con ơi. Con cố quên con bé đó đi!
Bác Đán nói đúng. Không cần đợi đến lúc ra đời, ngay từ bây giờ tôi đã thấy khó sống. Tôi cứ nghĩ mãi về nàng Stéphanette trong khi nàng không biết tôi là ai. Đầu óc tôi chứa đầy những mơ ước vẩn vơ. Tôi sung sướng với những hình ảnh do tôi nắn nót vẽ ra trong tâm trí rồi đau khổ khi sực nhớ chúng chỉ là tưởng tượng. Tôi đã thức ròng rã đêm này qua đêm khác. Chỉ để làm thơ cho nàng Stéphanette. Đến nay tôi đã viết được gần chục bài.
Tôi biết bác Đán lo cho tôi. Nhưng tôi không đủ dũng cảm làm theo lời bác. tôi biết mình khó lòng "quên con bé đó đi".
Nghe bác khuyên, tôi ngoan ngoãn "dạ, thưa bác" và hôm sau tôi lại chôn chân trên lề đường Nguyễn Du để rồi về nhà chong đèn thức khuya lắc khuya lơ.
Sáng dậy, thấy mắt tôi đỏ kè, bác Đán chỉ biết lắc đầu.

*

Tôi làm hàng đống thơ tình. Làm rồi để đó. Sau khi gửi bài thơ "Giấc mơ của chàng chăn cừu" cho tuần báo Bạn Trẻ, thấy bặt vô âm tín, tôi không màng gửi thơ đăng báo nữa.
Tất nhiên tôi cũng không đủ can đảm xếp những bài thơ thành tàu lượn để ném vào cửa sổ nhà nàng Stéphanette. Nếu muốn, tôi cũng không có cơ hội. Rèm cửa nhà nàng luôn luôn buông kín.
Rốt cuộc, chỉ có tôi đọc thơ tôi. Tôi soi nỗi lòng mình vào những vần thơ, thấy sao mà buồn da diết. Chị em Minh Hoa giúp tôi bớt quạnh hiu nhưng không thể giúp tôi nguôi sầu muộn.
Tôi là chàng chăn cừu cô đơn. Và tôi cũng là chàng thi sĩ cô đơn, yêu trong bóng tối, làm thơ trong nóng tối và tên tuổi cũng suốt đời chìm trong bóng tối.
Nhưng Hồng Hà đã chứng minh ngược lại. Nó luôn luôn phá vỡ định kiến của tôi.
Một buổi sáng, tôi lò dò vào lớp, thấy tụi bạn dồn mắt vào tôi, reo ỏm tỏi:
- Ê, nhà thơ tới kìa!
Tôi ngơ ngác nhìn quanh, chẳng hiểu gì.
Thằng Bội huơ tờ báo Bạn Trẻ trên tay:
- Bài thơ "Giấc mơ của chàng chăn cừu" hay quá!
Đến lúc đó tôi mới thấy tờ báo trên tay thằng Bội. Và câu nói của nó làm tôi nghe như có một luồng điện chạy dọc sống lưng:
- Mày nói gì?
- Mày đừng giả vờ! - Bội chìa tờ báo ra trước mặt tôi, toét miệng cười - Hồi nãy chính thằng Hồng Hà đem tờ báo này vô lớp, nó bảo mày in thơ trong này!
Tôi cầm tờ báo, nôn nóng lật từng trang, hồi hộp dò tìm.
Khi bài thơ "Giấc mơ của chàng chăn cừu" đập vào mắt, tôi phải chớp lia chớp lịa để tin rằng mình không nhìn lầm.
Đến khi biết chắc đó chính là bài thơ của mình, tôi bỗng rơi vào một trạng thái kỳ lạ, một cảm giác đê mê trước đây tôi chưa từng trải qua.
Tôi cầm tờ báo trên tay, ngất ngây sung sướng. Và tôi sẽ còn thừ mặt ra như thế hằng giờ nếu Hồng Hà không bước lại vỗ vai tôi:
- Mày... mày là thi sĩ mà giấu bạn bè hả?
Tôi nói như người trong mơ:
- Tao là thi sĩ?
- Còn gì nữa! - Hồng Hà cười rạng rỡ - Bài thơ của mày làm tụi Pascal lác mắt!
Hồng Hà không bỏ lỡ cơ hội để đề cao "tụi trường Việt mình". Nhưng lần này tôi biết nó không cố tình bốc tôi lên mây. Bởi vì ngay lúc đó thằng Đông Anh mon men lại gần tôi:
- Chiều nay mày ghé nhà tao chơi đi!
- Chi vậy?
Đông Anh nói với vẻ trang trọng:
- Tao sẽ giới thiệu mày với gia đình tao.
- Giới thiệu tao? - Tôi chỉ tay vào ngực, mặt ngẩn tò te - Tao có gì đâu mà giới thiệu?
- Sao lại không có gì! - Mặt Đông Anh nghiêm trang - Mày là nhà thơ. Mày là một thiên tài, là Rimbaud của Việt Nam.
Arthur Rimbaud là thiên tài thi ca vĩ đại không chỉ của nước Pháp mà của toàn thế giới. Trong giờ học văn chương Pháp, những bài thơ "Voyelles" và "Fêtes de la faim" của ông khiến tôi ngẩn ngơ thán phục. Tôi không tin ngoài Rimbaud ra, còn ai trên trái đất này có được những ý tưởng dị thường và rạng rỡ như vậy.
Với tôi, Rimbaud luôn luôn là ngôi sao Bắc Đẩu trong vòm trời thi ca nhân loại. Thế mà bây giờ thằng Đông Anh đem một ngọn đèn hạt đỗ lập lòe không biết tắt lúc nào là tôi so sánh với vì sao sáng chói đó, bảo tôi không sững sờ sao được.
Tôi ngượng nghịu:
- Thôi đi! Mày nói quá!
Đông Anh vẫn khăng khăng:
- Tao nói thật đó. Trong mắt tao, mày là Rimbaud.
Lần này thì tôi không phản đối. Nó nói "trong mắt nó" có nghĩa trong trần gian nhung nhúc sáu tỉ người này, chỉ có nó mới khờ khạo nghĩ thế. Vậy cũng chẳng sao! Tôi nhủ bụng và vui vẻ gật đầu:
- Ừ, chiều nay tao sẽ ghé.
Đông Anh không bịp tôi. Chiều tôi đến nhà nó, nó giới thiệu tôi với ba mẹ nó một cách trân trọng:
- Bạn Khoa học cùng lớp với con. Ba mẹ biết tiên là thằng Minh Khôi. Nó bưng ly rượu thầy Xuân Thu vừa đặt xuống, đưa lên miệng nhắp một tợp. Rồi chùi mép, khề khà:
- Ngon ghê! Đố đứa nào làm được như tao!
Tụi tôi xanh mặt ngó nhau. Không đứa nào mở miệng. Vì không đứa nào có gan nốc rượu như Minh Khôi.
Thầy Xuân Thu không cản, chỉ nói:
- Hơn nhau chuyện học tập mới đáng kể, hơn nhau chuyện rượu chè đâu có gì hay ho!
Bất chấp lời bình luận sáng suốt của thầy Xuân Thu, thằng Minh Khôi đảo mắt một vòng, mặt nhơn nhơn:
- Tụi mày chịu thua rồi phải không?
Bị khiêu khích, Đông Anh nóng mặt. Nó cầm lên ly rượu:
- Tao uống.
Nó kề ly vào miệng. Nhìn bộ tịch hùng hổ của Đông Anh, tôi tưởng nó sẽ dốc trọn phần rượu trong ly vào cuống họng trong nháy mắt.
Nhưng hơi rượu bốc lên nồng quá, chiếc ly vừa chạm môi, thằng Đông Anh lập tức hắt xì hơi hai ba cái liền. Nó hoảng hồn đặt vội chiếc ly xuống, mặt đỏ tía:
- Tao chịu thôi!
Minh Khôi cười hô hố:
- Yếu mà ra gió!
Nó lướt mắt qua những đứa còn lại:
- Đứa nào thử sức?
Tấm gương của thằng Đông Anh khiến tụi tôi im thít.
Chờ cả buổi không thấy ai hó hé, Minh Khôi dán mắt vào mặt tôi:
- Mày đi Khoa!
Tôi lắc đầu.
Minh Khôi khích:
- Mày là Rimbaud, phải biết uống rượu. Xưa nay các nhà thơ đều làm bạn với men say. Nếu không có rượu, đã không có thiên tài Lý Bạch. Không có rượu, Nguyễn Bính đã không viết nổi câu "Người ơi, buồn lắm mà không khóc. Mà vẫn cười qua chén rượu đầy"...
Minh Khôi là một con cáo. Nó đánh ngay vào lòng tự tôn của nhà thơ lớn.
Do dự một thoáng, tôi khẽ liếc mắt về phía thầy Xuân Thu rồi rụt rè cầm lấy ly rượu.
Tôi bưng ly rượu lên nhưng không uống ngay. Những cái hắt xì hơi vừa rồi của thằng Đông Anh khiến tôi chột dạ.
Đang phân vân, tôi chợt nảy ra một sáng kiến. Tôi rót rượu vào lon Coca. Tôi nghĩ như vậy sẽ dễ uống hơn. Rượu hòa vào nước ngọt chắc chắn sẽ bớt mùi đi nhiều.
Nhưng khi tôi kề lon Coca vào môi, thầy Xuân Thu vội đưa tay chặn lại:
- Whisky pha Coca, nặng lắm đó!
Thầy Xuân Thu làm tôi nhụt nhuệ khí quá xá. Thốt nhiên tôi hết ham làm Lý Bạch. Lý Bạch say rượu nhoài ra khỏi thuyền vớt trăng dưới đáy sông mà chết. Tửu lượng ông ngang cỡ Lưu Linh mà còn thế, huống gì tôi. Tôi là thằng Khoa học trò tỉnh lẻ, từ bé đến lớn chưa nhúng môi vào rượu bao giờ.
Nhưng đúng vào lúc tôi định đặt lon Coca xuống và mở miệng nhận thua, thầy Xuân Thu bỗng nói:
- Nếu em chưa từng uống rượu bao giờ thì đừng uống!
Câu nói vô tình của thầy khiến tôi bỗng thay đổi ý định. Tự ái dồn dập, tôi không muốn đầu hàng thằng Minh Khôi nữa.
Tôi cầm lon Coca lên, hùng hồn:
- Không sao đâu, thầy!
Và tôi dốc ngược lon Coca vào miệng. Đúng như tôi nghĩ, whisky pha nước ngọt không đến nỗi khó uống.
Tôi nốc một hơi cạn queo, rồi hiên ngang dằn chiếc lon rỗng xuống bàn, dõng dạc:
- Có gì ghê gớm đâu! Tao uống hoài!
Tôi liếc mắt một vòng qua những gương mặt, hả hê khi thấy tụi bạn đứa nào đứa nấy tròn mắt thán phục.
Minh Khôi bật ngón tay cái:
- Ngon! Mày đúng là Lý Bạch của Việt Nam.
Hôm trước được Đông Anh tôn làm Rimbaud. Nay được Minh Khôi phong làm Lý Bạch, tôi sướng rơn, tưởng như đang ngồi trên chín tầng mây.
Nhưng Lý Bạch chỉ ngồi trên mây được khoảng mười phút. Tới phút thứ mười một, Lý Bạch dụi mắt xuống gầm bàn nôn thốc nôn tháo và qua phút thứ mười hai thì không còn biết trời trăng gì nữa.
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: thoiaotrang.com
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--