Phá cỗ


Thoát

     ái phiếu ấy số 695.014. Sở dĩ Linh nhớ lâu như thế là vì đã xảy ra cho Linh một câu chuyện hơi khó chịu.
Xưa nay Linh chưa từng mua một phiếu trong các cuộc xổ số lấy tiền cũng như trong các cuộc xổ số lấy đồ. Anh không tin ở số đỏ của anh, nhất anh lại bị một bác thầy tướng tán nịnh một câu đáng buồn là anh sẽ giầu nhưng chỉ nhờ về tài cán, chứ không hòng gì gặp may.
Biết bao lần thủng thỉnh trên hè phố hàng Ngang, hàng Đào, Linh thấy những tập phiếu vẽ màu, kẹp trong cái cặp gỗ, bày trên chiếc bàn con và sau bàn ngồi chồm chỗm một người đàn ông hay đàn bà mắt thao láo nhìn khách qua đường. Anh dửng dưng bước qua. Một đôi khi anh cũng tò mò ngắm một thiếu nữ xinh tươi đứng chọn mua lá phiếu, nhưng anh lưu ý đến thiếu nữ hơn là đến tập phiếu. Và anh mỉm cười nghĩ thầm: “Về tha hồ mà mong mỏi trúng số độc đắc!”
Nhưng một hôm mắt Linh để ý tới một con số trên một tập vé. Con số 695.014. Con số ấy chạy thẳng vào trí nhớ Linh, rồi không rời đi nữa. Linh cố quên cũng không được. Nó biến ra đủ các màu, từ màu nọ bật sang màu kia và nhảy múa ở trước mắt Linh.
Một tia hy vọng sáng lòe: Linh cảm thấy chắc chắn rằng phiếu 695.014 sẽ trúng số độc đắc! “Ừ! Có thể lắm chứ! Sao mọi hôm mình không để ý tới một con số nào mau chóng như thế?”
Thế là nhân trong ví có tiền, Linh trở lại để mua. Đến nơi và thấy phiếu số 695.014 vẫn còn bất giác Linh thốt ra một câu vui mừng: “May quá! Chưa ai mua mất!” Người đàn bà tưởng Linh khôi hài.
Trả tiền xong, Linh hối hận ngay: “Mình rõ ngốc! Bỗng dưng mất đồng bạc!” Như để tự trách. Linh mở quyển sổ nhật ký ra biên: “tiêu nhảm 1$00”. Và tiện tay chua luôn bên cạnh con số 695.014.
Rồi từ đó, Linh quên bẵng lá phiếu.

 

Sau gần hai tháng, một hôm một người bạn giữ Linh lại ở trước cửa Gô-đa để phàn nàn rằng kỳ này không mua được một số phiếu Đông Phảp nào, và nói tiếp:
- Phiền quá! Kỳ này lại xổ sáu vạn cơ chứ. Thế có chết tôi không!
Linh cười:
- Anh làm như anh đã trúng rồi không bằng. Bao giờ xổ số?
- Năm hôm nữa.
Linh cười càng to:
- Tưởng gì! Còn những năm hôm nữa thì làm gì chẳng có phiếu bán.
Người bạn chau mày nhìn Linh:
- Đây, tôi đưa anh một đồng hai, anh đi mua hộ tôi này. Anh phải biết, tôi đã lùng khắp các phố Hà Nội. Bói cũng không ra một phiếu.
- Được rồi, anh cứ đưa đồng hai đây.
Vừa nói Linh vừa mở ví:
- Tôi để lại cho anh một phiếu.
Sự thực Linh chỉ có một phiếu độc nhất... độc nhất trong đời anh. Người bạn hớn hở:
- Thế thì còn nói gì nữa! Anh để lại cho tôi một một phiếu thực nhé?
- Lại chả thực!
Nhưng moi hết các ngăn ví, Linh chẳng thấy số Đông Pháp đâu:
- Thôi đen cho anh quá rồi, tôi để ở nhà mất rồi!
Người bạn buồn rầu bỏ tờ giấy bạc vào túi, rồi bắt tay Linh, nói:
- Tôi phải lùng mua cho kỳ được một phiếu mới nghe.
Linh nhún vai mỉm cười:
- Sao lại có người ngốc đến thế? Bỏ đồng bạc ra mua cái mơ ước mà cũng phải chật vật, vất vả, khốn khổ!

 

Về nhà, Linh mở ví ra lục lại một lần nữa, vẫn không thấy lá phiếu đâu. Anh chống tay vào cằm ngồi nhớ lại: “Rõ ràng hôm ấy mình bỏ vào ví... Phải, hôm ấy mình qua hàng Đào... Ra đến bờ hồ, mình quay lại mua, vì con số ấy... vì bị con số ấy ám ảnh... con số, phải rồi con số 6.9.5.01.4 mà mình đã ghi cẩn thận... đây”.
Linh mở quyển sổ nhật ký ra xem lại và thầm reo: “Đích rồi! Đích rồi 6.9.5.0.1.4 rồi!”
Sau khi mất công lục lại hết các ngăn kéo trong gần nửa giờ. Linh mỉm cười tự hỏi: “Mình cũng lẩn thẩn như cái anh chạy khắp các xó Hà Nội để mua một số phiếu Đông Pháp!... Cứ coi như đã không mua gì cả là xong!”
Và Linh nghĩ tiếp: “Phải, số mình không gặp may bao giờ, sao lại đi mua phiếu mua phiếc làm gì! Rõ phí tiền! Mua thì cũng không trúng cơ mà!”
Chàng vội trỏ xe bảo vợ:
- Mợ coi, còn khá lắm. Chỉ quét qua một nước sơn là như mới vậy.
Thực ra cái màu “vô danh” cũng làm mất vẻ chững chạc, bề thế của chiếc xe, dù nó là chiếc xe ô-tô. Màu ấy trước kia có lẽ là màu xanh bụi bám lâu ngày, đã mờ xạm hẳn đi. Lại thêm một vài chỗ bong mất mảng sơn phủ ngoài để lộ cái cốt đen bên trong ra, trông như những mụn loét sâu quảng ở chân một người ốm yếu, nước da xanh bủng.
Quý chạy vội ra đường. Vợ cũng chạy theo. Thằng Phủ vỗ tay reo gọi em gái:
- Mai ơi, ra xem ô-tô mới của cậu. Ô-tô đẹp quá!
Chúng nó bảo mẹ mở cửa xe cho chúng nó lên ngồi. Nhưng bà giáo lúng túng mãi, vặn hết cái nọ cái kia, kéo chán lại đẩy, cửa vẫn không mở được. Bà liền bảo con trèo qua cửa mà bước vào xe. Hai đứa ngồi nhún nhẩy trên đệm luôn mồm kêu:
- Êm quá, nhỉ!
Trong khi ấy thì ông chủ mới đương cùng bác tài Linh xem lại máy móc một lượt nữa.
- Bác mua xăng hộ tôi rồi chứ?
- Vâng, tôi mua có năm lít.
- Còn thừa một đồng, phải không?
- Vâng.
- Thôi, đãi bác nhé.
- Cám ơn ông. Cái xe này ông mua ít ra rẻ được bốn, năm chục.
Bà giáo mừng rỡ:
- Thế kia à?
Nếu bà ta biết rằng với ông nghị Xang bác tài đã nói một câu trái ngược, (nghĩa là ít ra lời được bốn, năm chục) thì bà cũng chẳng mừng đến thế.
- Nhưng bác tài ạ, phải cái nước sơn hơi cũ.
Bác tài cười có vẻ thương hại:
-Thưa bà, mua xe chỉ cốt máy tốt, còn bề ngoài có làm gì, sơn lại một lượt bất quả tốn mươi mười lăm đồng là cùng, lại mới nguyên.

Diện xe

Quý đứng lắng tai nghe máy chạy bảo vợ:
- Đều đấy chứ?
Rồi mở cửa xe mời vợ lên ngồi để đưa đi chơi mát một vòng. Hai đứa trẻ mừng quýnh hò reo:
- À, đi chơi ô-tô! Sướng quá!
Nhưng bà giáo lưỡng lự:
- Cậu cầm có vững không?
- Lại chả vững! Tôi cầm ô-tô đã mòn tay. Ngày xưa xe của thầy, tôi vẫn lái, mợ không coi à?
- Xe của thầy khác, nhưng xe của mình thì cậu nên cẩn thận hơn.
Xe đi từ từ. Quý lại vút cái mụ vào lòng vợ, đưa tay vuốt ngược tóc có vẻ quan trọng lắm, rồi dận “hơi” sang tốc lực, tiếng kêu ken ket như tiếng nghiến răng khổng lồ.
Vợ sợ hãi hỏi:
- Sao thế cậu?
Quý không thèm trả lời, sang luôn một lần tốc lực nữa. Vẫn tiếng ken két, cạch cạch, vợ kinh hoảng rú theo máy:
- Trời, sao thế cậu?
Quý gắt:
- Làm gì mà cuống lên thế? Người ta sang “vỉ tét”.
Xe đi qua nhà một bạn đồng nghiệp. Thấy vợ chồng bạn đứng cửa nhìn, Quý giơ tay chào.
Khi xe vùn vụt chạy qua nhà hàn Bảng, Bảng gọi:
- Ông Quý! Mới mua xe đấy à?
Quý chỉ kịp gật đầu một cái, xe đã bon bon đằng xa.
Bảng nghĩ thầm:
- Thằng cha này vừa mua bát họ đã sắm ô-tô rồi!

Nhường nhịn

Ra khỏi tỉnh lỵ, đường vắng, xe chạy nước đại. Vợ vội kêu:
- Vừa vừa chứ, cậu!
Chồng nhìn thẳng giữ vững tay lái:
- Mợ cứ làm rối cả lên. Đi thế này thì độ sáu mươi thôi, chứ bao nhièu.
Ấy là Quý nói thăng lên đấy, chứ xe chỉ chạy vào khoảng bốn mươi nhăm thôi. Nhưng vì vỏ xe xộc xệch, kêu lách ca lách cách, lại thêm nhíp mềm yếu, trục lỏng lẻo nên xe đi lắc la lắc lư như người say rượu, khiến ba mẹ con bà giáo chóng mặt hoa mắt tưởng là mau ghê gớm lắm.
Quý toan cho xe chậm lại thì phía sau có tiếng còi điện của một chiếc xe đòi vượt.
Chừng tức khí, Quý ấn hết “ga”. Trời ơi! Bà giáo tối tăm cả mắt, chẳng nhìn thấy gì nữa, ôm choàng lấy hai con.
Đằng sau tiếng còi điện thúc giục càng kíp. Nhưng Quý vẫn găng không chịu tránh để nhường cho vượt. Nói cho đúng thì cũng hơi khó tránh: đường đã hẹp mà xe bò, xe tay lại nhiều. Tiếng bà vợ vẫn the thé đi liền với tiếng còi điện của chiếc xe sau.
- Hãm lại, cậu! Hãm lại cho người ta lên.
Một quán hàng nước ở bên đường. Quý cho xe đi từ từ rồi dừng hẳn lại, thản nhiên bảo vợ:
- Phải đấy, đỗ lại uống nước đã.
Giữa lúc ấy, cái xe sau vượt qua. Một người Pháp ngồi trên nói chõ vào Quý một câu chừng không được lễ phép cho lắm, nhưng may xe chạy mau, chẳng ai nghe rõ. Bà giáo lo lắng hỏi chồng:
- Người ta bảo gì thế cậu?
- À người ta xin lỗi. Thế là giữ đúng luật đi đường lắm đấy. Khi vượt một chiếc xe nào, phải xin lỗi.
Rồi Quý cười hè hè khoe mẽ:
- Hừ! Nếu không khát nước thì nó vượt thế nào được!
Nhưng khoe thì khoe, Quý vẫn không thể khiến được bà giáo không ngờ vực tài cán của mình. Chẳng thế mà bà ta cứ nằng nặc đòi quay xe về. Quý cũng muốn làm theo ý vợ, song đường hẹp quá, quay xe sao được. Chàng đành phải cho xe đi một quãng nữa để chờ gặp chỗ rộng.
Xe lăn rất thong thả, Quý bỏ cả hai tay vươn vai, làm vợ ngồi phía sau trông thấy hết hồn. Chàng thích chí cười khúc khích. Hai chiếc xe vưọt qua chàng quay lại nhìn vợ.
- Vượt được mình anh ta sướng lắm đấy. Lại đuổi cho một chập hết thở bây giờ.
Vợ vội vàng cản ngăn:
- Thôi, tôi xin cậu đừng làm mẹ con tôi hết hồn nữa đi.

Xe giở quẻ

Đến một cái quán có con đường rẽ vào làng. Quý lùi xe để quay đầu về. Nhưng rõ đen, đít xe dáng đến phịch vào cái cột chống phên. Phên đổ ụp làm vỡ mất vài cái bát sành của cô hàng nước, khiến cô ta la om xòm.
- Rồi người ta đền! Làm gì mà nhắng lên thế?
Hết chuyện cô hàng nước chu chẻo bắt đền lại đến lượt cái xe gan lì ăn vạ, vì Quý xem máy mãi, nó chẳng chịu đi. Của đáng tội, cánh tay ông giáo cũng hơi yếu, mà xe cũ lại hay giở quẻ. Bần cùng Quý phải để ra năm xu thuê mấy người trong hàng nước đẩy hộ.
- À có thế chứ, tưởng nó không đi!
Đó là tiếng reo của thằng Phú khi máy quay xình xịch.
Nhưng khi còn cách nhà gần một cây số, thì nó lại ra gan không chịu đi nữa. Quý xuống hì hục quay máy rồi hí hoáy tháo cái nọ, tháo cái kia vẫn vô công hiệu.
- Làm thế nào bây giờ cậu?
Quý chợt nghĩ ra:
- Có lẽ hết ét-xăng?
Quả thực, khi đo lại thì thùng đựng dầu xăng ráo hoảnh.
Vợ chau mày:
- Hay anh tài Linh ăn bớt?
- Không có năm lít mà đi mãi rồi còn gì.
- Chỉ tại cậu, ai bảo không quay về ngay. Bây giờ biết làm thế nào?
Quý cười:
- Nhà kia rồi, đẩy một tí càng khỏe.

Tập thể thao

Thế là ba mẹ con xúm vào đun. Còn ông bố thì vừa đẩy vừa lái. Từ từ đi được một quãng, bốn người lại đứng thở, và đưa vạt áo lên lau mồ hôi. Chồng khuyến khích:
- Càng khỏe! Kém gì tập thể thao!
Vợ cười gượng:
- Thế này mới bõ lúc ngồi mát trên xe.
Con gái phụng phịu:
- Con mệt lắm rồi, cho con ngồi lên xe thôi.
Mẹ nguýt con!
- Đồ bất hiếu! Cậu mợ đẩy xe mà mày vắt vẻo ngồi trên à?
Hơn nửa giờ sau đến đầu phố, Quý lái xe rẽ sang bên đường đỗ lại, định ngồi nghỉ một lát rồi thuê xe tay đi mua ét-xăng, chứ đẩy xe qua phố sợ ê với kẻ quen, người thuộc, nhất là xe mình lại vừa mua ráo tay.

Ghen ghét

Thốt gặp phán Côn đi đến hỏi:
- Kìa chào hai bác, hai bác mới mua xe?
- Vông, tôi cũng nể ông nghị Xang quá, ông ấy cần tiền.
- Bác mua bao nhiêu đấy?
- Có hơn năm trăm, rẻ quá bác ạ.
Côn xem xét một lượt:
- Chạy có khá không, bác?
- Khá lắm bác ạ, đi bảy mươi mà chưa thấm với sức nó.
- Nhưng có êm không?
- Êm lắm!
Phú đưa mắt nhìn mẹ và em, ý chừng để phản kháng một cách lặng lẽ câu khoe khoang của cha.
Côn ngả đầu chào quay đi mỉm cười và như nói một mình:
- Phải cái hơi cũ, nhỉ!
Quý chưa kịp trả lời thì Côn đã đi xa. Chàng tức tối bảo vợ:
- Nó ghen ghét đấy mà! Đã thế, khi nào sơn lại xong đến mời đi một vòng trêu tức chơi.
Vợ lo lắng vì biết rằng xe mình không êm liền nói gạt:
- Thôi! Hơi đâu mà trêu tức hắn!

*

Từ đó bắt đầu một cuộc đời mới của ông giáo Quý, đời chơi ô-tô.

HẾT


Xem Tiếp: ----

--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: CtLy đưa lên
vào ngày: 4 tháng 1 năm 2016

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--
Truyện Cùng Tác Giả Ai Mua Hành Tôi Anh Phải Sống Băn Khoăn Bên dòng sông hương Biển cái Ve Đào mơ Điên điếu thuốc lá dọc đường gió bụi

Xem Tiếp »