THỨ BA
CHƯƠNG 21

     athryn Dance, TJ bên cạnh cô, hai người đang ở trong văn phòng của Charles Overby, cơn mưa sáng rào rào đập vào cửa sổ. Khách du lịch nghĩ rằng thời tiết vùng vịnh Monterey thường có nhiều mây và mưa rào. Nhưng trên thực tế, vùng này thường tuyệt vọng mong mưa: bầu trời xám xịt nhưng không có gì ngoài lớp sương mù tiêu chuẩn của vùng bờ Tây. Tuy nhiên, hôm nay trời mưa thật.
"Tôi cần mấy thứ, Charles".
"Là gì thế?"
“Phê duyệt một vài khoản chi phí"
"Để làm gì?”
"Chúng tôi chưa có tiến triển gì. Không có manh mối nào từ Capitola, bằng chứng không cho chúng tôi bất cứ lời giải nào, không có dấu vết gì của hắn và quan trọng nhất là tôi không biết hắn còn ở trong vùng không”.
"Vậy ý cô là gì, chi phí gì?" Charles Overby là người tập trung.
"Tôi muốn ba người phụ nữ trong Gia đình”.
"Bắt họ? Tôi nghĩ họ trong sạch”.
"Không, tôi muốn phỏng vấn họ. Họ sống với hắn, họ phải hiểu hắn khá rõ”.
Ồ, nếu anh kiểm soát hành động của mình thì, Daniel, chẳng có lý do gì khiến anh không có gia đình riêng của mình...
Chính câu này trong cuốn băng thẩm vấn của cảnh sát đã tạo cảm hứng cho ý tưởng của cô.
A đến B đến X...
"Chúng tôi muốn Gia đình được đoàn tụ", TJ vui vẻ nói. Cô biết hôm qua anh ta đi chơi muộn, nhưng khuôn mặt tròn của anh ta dưới mái tóc đỏ quăn lại tươi tỉnh như thể anh ta mới đi spa về.
Overby lờ anh ta đi. "Nhưng vì sao họ lại muốn giúp ta? Họ chắc phải đồng cảm với hắn ta chứ?"
"Không. Tôi đã nói chuyện với hai trong số họ và họ không đồng cảm với Pell. Người thứ ba đã thay tên đổi họ để bỏ toàn bộ cuộc sống đó lại phía sau cô ta”.
"Sao lại đưa họ đến đây? Sao không phỏng vấn ở nơi họ sống?"
"Tôi muốn họ ở cùng nhau. Đây là cách thẩm vấn có cấu trúc. Ký ức của một người sẽ kích thích ký ức của người khác. Hôm qua tôi đã thức đến hai giờ sáng để đọc về họ. Rebecca không ở với Gia đình lâu, chỉ vài tháng, nhưng Linda sống với Pell hơn một năm, Samantha hai năm"
"Cô nói với họ rồi còn gì?" Câu hỏi có vẻ hơi rụt rè như thể ông ta ngờ cô đang qua mặt mình.
"Không", Dance nói, "Tôi muốn hỏi ông trước".
Ông ta có vẻ thỏa mãn vì đã không bị qua mặt. Dù sao ông ta vẫn lắc đầu. "Vé máy bay, bảo vệ, đi lại... băng đỏ và... Tôi thực sự nghi ngờ là tôi có thể trình vụ này qua Sacramento. Việc đó cũng không bình thường”. Ông ta nhìn thấy một sợi chỉ bung trên tay áo và dứt nó đi. "Tôi sợ là tôi phải nói không. Utah. Tôi chắc chắn đó là nơi hắn đến. Sau khi đã bị dọa ở Moss Landing. Thật là điên nếu hắn ở lại đây. Bộ phận giám sát USP đã vào việc chưa?"
"Rồi", TJ nói với ông ta.
"Utah sẽ tốt. Thực sự tốt”.
Dance hiểu ý: Họ tóm được hắn và công là của CBI, không thêm người chết ở California. USP mất dấu hắn, lỗi của họ.
"Charles, tôi chắc chắn Utah là đầu mối giả. Hắn muốn chỉ cho ta đến đây và.”..
"Trừ phi", sếp cô đắc thắng nói, "đây lại là mẹo kép. Nghĩ xem".
"Tôi đã nghĩ rồi. Không phải phong cách của Pell. Tôi thực sự muốn triển khai ý tưởng của mình”.
"Tôi không chắc chắn lắm”.
Một giọng nói vang lên từ phía sau cô: "Tôi có thể hỏi đây là ý tưởng của ai không?".
Dance quay lại và nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vét đen, áo sơ mi xanh và đeo cà vạt sọc xanh đen. Không đẹp trai theo kiểu cổ điển - hơi béo bụng, tai vểnh và nếu anh ta nhìn xuống thì có hai cằm. Nhưng anh ta có đôi mắt nâu kiên định, đăm chiêu và mái tóc nâu bồng bềnh. Tư thế và vẻ bề ngoài của anh ta cho thấy bản tính thoải mái. Một nụ cười thoáng qua trên đôi môi hẹp.
Overby hỏi: "Tôi giúp gì được anh?".
Bước lại gần hơn, người đàn ông chìa tấm thẻ FBI. Đặc vụ đặc nhiệm Winston Kellogg.
"Người bảo mẫu đã đến rồi", TJ nói, giọng khoa trương, tay che miệng. Cô lờ cậu ta đi: "Đây là ngài Charles Overby, cảm ơn anh đã đến, đặc vụ Kellogg",
"Làm ơn gọi tôi là Win. Tôi làm cho bộ phận MVCC của cục”.
"Đấy là.”..
"Ban chống Tội phạm bạo lực nhiều nạn nhân".
"Đây là thuật ngữ mới gọi các giáo phái à?", Dance hỏi.
"Thực ra trước đây chúng tôi gọi là bộ phận chống Tội phạm giáo phái”.
"Tôi là Dance”.
"TJ Scanlon”.
"Thomas Jefferson?"
TJ nở một nụ cười bí hiểm. Thậm chí cả Dance cũng không biết đủ họ tên cậu ta. Chỉ là TJ không.
Chào hỏi xong tất cả đặc vụ của CBI, Kellogg đề nghị: "Tôi muốn nói trước vài điều. Đúng vậy, tôi là người của liên bang. Nhưng tôi không muốn khuấy nước. Tôi đến đây tư vấn cho quý vị những hiểu biết tôi có thể có về cách suy nghĩ và hành động của Pell. Tôi sẽ rất vui được ngồi ghế sau".
Thậm chí nếu anh ta không có ý ấy đủ một trăm phần trăm thì Dance cũng cho điểm vì tính thuyết phục của anh ta. Trong thế giới của những nhân vật thực thi pháp luật, ta hiếm khi nghe thấy một anh chàng từ Washington nói ra điều gì tương tự như vậy.
"Tôi rất cảm kích", Overby nói.
Kellogg quay về phía ông chủ của CBI: 'Phải nói là cuộc điện thoại của ông hôm qua rất hay, đề nghị kiểm tra các nhà hàng. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới điều đó".
Overby do dự, sau đó nói: "Thực sự, tôi có nói với Amy Grabe là Kathryn là người nghĩ ra ý tưởng ấy".
TJ nhẹ nhàng hắng giọng và Dance không dám nhìn về phía anh ta.
"Được rồi, ai cũng được, nhưng đó là ý tưởng tốt”. Anh ta quay về phía Dance. "Và vừa rồi cô đề nghị gì nhỉ?"
Dance nhắc lại.
Đặc vụ FBI gật đầu. "Tập hợp lại Gia đình. Tốt. Rất tốt. Tới giờ thì họ đã xong quá trình hoàn lương. Thậm chí nếu họ không gặp bác sĩ trị liệu thì thời gian cũng đã xóa nốt những gì còn lại của hội chứng Stockholm (một trạng thái tâm lý, người bị bắt cóc lâu ngày có thể chuyển từ trạng thái căm ghét, sợ hãi sang thông cảm và quí mến chính kẻ bắt cóc mình). Tôi thực sự nghi ngờ là họ còn lại chút xíu trung thành nào với hắn. Tôi nghĩ chúng ta cần làm việc này”.
Im lặng một lúc. Dance quyết định không cứu Overby, ông ta cuối cùng cũng nói: "Đây là ý tưởng hay. Chắc chắn rồi. Vấn đề duy nhất là ngân sách. Thấy không, hiện nay chúng tôi.”...
"Chúng tôi sẽ chi trả", Kellogg nói. Sau đó anh ta im lặng và nhìn chằm chằm vào Overby. Dance thấy buồn cười.
"Anh?"
"Tôi sẽ dùng máy bay của Cục để chở họ tới đây nếu chúng ta cần. Thế được chứ?"
Ông chủ của CBI bị lấy mất lý lẽ duy nhất mà ông ta có thể nghĩ ra ngay lúc đó, đành nói: "Làm sao mà chúng tôi có thể từ chối được món quà Giáng sinh của chú Sam(Unlce Sam: United States of Amerrica: cá nhân hóa nước Mỹ hoặc Chính Phủ Mỹ, sủ dụng lần đầu tiên trong cuộc chiến tranh 1812) cơ chứ? Cảm ơn, anh bạn".
Dance, Kellogg và TJ đang ở trong văn phòng cô khi O’Neil đi vào. Anh bắt tay người đặc vụ FBI và họ tự giới thiệu.
"Không có thêm bằng chứng gì từ Moss Landing", anh nói, nhưng chúng tôi hy vọng vào những vườn nho ở Bãi chăn Thiên Đường tôi cũng đã nhờ người bên Bộ Y tế lấy mẫu vật. Phòng trường hợp hắn đã kịp trộn acid vào các sản phẩm". Anh nói lại vói Kellogg về những dấu vết tìm thấy trong chiếc Thimderbird khi Pell chạy trốn".
"Có lý do gì để hắn làm thế không?"
"Nghi binh. Hoặc có thể hắn chỉ muốn hại người”.
“Bằng chứng vật lý không phải là lĩnh vực của tôi, nhưng nghe giống như một đầu mối tốt".
Dance nhận thấy đặc vụ FBI nhìn ra chỗ khác khi O’Neil thông báo chi tiết cho anh ta và tập trung cao độ khi anh ta ghi nhớ.
Sau đó Kellogg nói: "Có thể sẽ có ích nếu tôi cho anh một vài thông tin về tâm thức giáo phái. Ở MVCC, chúng tôi đã lập ra một hồ sơ chung mà tôi bảo đảm bên trong có một hay tất cả các điểm đúng với Pell. Tôi hy vọng nó sẽ giúp các vị hình thành một chiến lược".
"Tốt, O'Neil nói, "Tôi không nghĩ chúng ta đã gặp anh chàng nào giống như anh chàng này đâu".
Sự ngờ vực ban đầu của Dance về sự hữu dụng của chuyên gia về giáo phái lúc này đã tan biến, rõ ràng Pell có một kế hoạch mà họ không thể xác định được. Cô không chắc là tên sát nhân này, trên thực tế, lại giống bất cứ một tên tội phạm nào mà cô đã gặp.
Kellogg cúi người xuống bàn làm việc của cô. "Thứ nhất, như tên của bộ phận tôi làm việc đã nói, chúng tôi coi thành viên của các giáo phái là nạn nhân, mà chắc chắn họ là nạn nhân. Nhưng chúng ta cũng cần phải ghi nhớ rằng họ cũng có thể nguy hiểm như kẻ cầm đầu. Charles Manson thậm chí còn không có mặt tại vụ giết chóc ở Tat-La-Blanca. Những thành viên của giáo phái đã giết người”.
"Còn bây giờ, khi nói về kẻ cầm đầu, tôi thường nói 'hắn' nhưng phụ nữ cũng có thể hành động hiệu quả và nhẫn tâm như đàn ông. Đôi khi họ còn tàn độc hơn"
"Còn đây là hồ sơ cơ bản. Một kẻ cầm đầu giáo phái thường không tuân theo bất cứ quyền lực nào ngoài quyền lực của riêng hắn. Hắn luôn chịu một trăm phần trăm trách nhiệm. Hắn quy định cách các đối tượng sử dụng từng phút thời gian của mình. Hắn phân công công việc để họ luôn bận bịu, kể cả những công việc vô nghĩa. Họ không lúc nào có thời gian rỗi để suy nghĩ độc lập”.
"Một kẻ cầm đầu giáo phái tự tạo ra hệ thống đạo đức riêng của mình, trong đó định nghĩa rõ ràng điều gì tốt cho hắn và điều gì sẽ làm cho giáo phái tồn tại vĩnh viễn. Luật pháp bên ngoài không liên quan. Hắn sẽ khiến cho các đối tượng tin rằng làm theo những điều hắn nói - hay những điều hắn khuyến nghị - là có đạo đức. Kẻ cầm đầu giáo phái là chuyên gia trong việc chuyển thông điệp của mình bằng những phương pháp rất tinh tế vì thế kể cả khi chúng có bị nghe trộm điện thoại thì những khuyến nghị của chúng cũng không thể dùng để kết tội chúng được. Nhưng đối tượng lại hiểu được bản tốc ký”.
"Hắn sẽ phân cực các vấn đề và tạo ra xung đột trên nền địch - ta, trắng - đen. Giáo phái luôn đúng và bất cứ ai không thuộc về giáo phái là sai và đều muốn hủy diệt họ”.
"Hắn không cho phép bất cứ sự bất đồng quan điểm nào. Hắn sẽ đưa ra những quan điểm cực đoan, những quan điểm quá khích và chờ đợi đối tượng hỏi ngược lại hắn - để thử thách lòng trung thành. Đối tượng được hắn kỳ vọng trao cho hắn mọi thứ - tiền của họ, thời gian của họ"
Dance nhớ lại cuộc trao đổi trong nhà tù, chín nghìn hai trăm đô la. Cô nói: "Có vẻ như người phụ nữ tài trợ toàn bộ cuộc trốn chạy của hắn".
Kellogg gật đầu. "Họ cũng được kỳ vọng hiến dâng cả thân xác của mình. Và đôi lúc giao cả con của họ"
"Hắn có quyền lực tuyệt đối với đối tượng. Họ phải từ bỏ quá khứ của mình. Hắn sẽ đặt tên mới cho họ, những cái tên do hắn lựa chọn. Hắn thường chọn những người yếu ớt và lợi dụng cảm giác thiếu an toàn của họ. Hắn tìm kiếm những người cô đơn và khiến cho họ bỏ rơi gia đình và bè bạn. Họ sẽ đến với hắn tìm kiếm sự hỗ trợ và chăm sóc. Hắn sẽ đe dọa từ bỏ họ và đó là vũ khí mạnh nhất của hắn.
Được rồi, tôi có thể nói chuyện này hàng giờ, nhưng điều vừa rồi đã đủ cho các vị ý tưởng thô về quá trình tư duy của Pell”. Kellogg giơ tay lên. Anh ta trông giống như một giáo sư. "Tất cả những điều đó có ý nghĩa gì đối với chúng ta? Chỉ một điều, nó nói với ta điều gì đó về những điểm yếu của hắn. Đó là làm thủ lĩnh giáo phái rất mệt mỏi. Ta phải thường xuyên giám sát thành viên của mình, tìm kiếm sự bất đồng ý kiến, lập tức triệt hạ ngay sau khi phát hiện. Vì vậy, khi có ảnh hưởng từ bên ngoài - như ở ngoài phố - thì chúng đặc biệt thận trọng. Trong môi trường riêng của mình thì chúng thư giãn hơn. Và vì thế chủ quan và dễ tổn thương hơn.
Hãy xem điều gì xảy ra trong nhà hàng. Hắn thường xuyên quan sát xung quanh vì hắn ở ngoài công chúng. Nếu hắn ở trong nhà mình, có lẽ các vị đã tóm được hắn.
Những ảnh hưởng khác là: đồng phạm, người phụ nữ đó sẽ tin tưởng là Pell đúng về phương diện đạo đức và hắn có lý do để giết người. Điều đó có hai ý nghĩa: Cô ta sẽ không giúp chúng ta và cô ta cũng nguy hiểm như hắn. Đúng, cô ta là nạn nhân nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta sẽ không giết các vị nếu cô ta có cơ hội... Được rồi, đây là một số suy nghĩ chung nhất”.
Dance liếc nhìn O’Neil. Cô biết anh có cùng phản ứng như cô: bị ấn tượng bởi kiến thức chuyên môn của Kellogg. Có thể, ít nhất là một lần, Charles Overby đã ra một quyết định đúng đắn, cho dù động cơ của ông ta là để che chắn bản thân.
Dù vậy, khi nghĩ đến những gì anh ta nói về Pell, cô thấy hoảng sợ thứ họ phải chống lại. Cô có những hiểu biết sơ bộ về trí tuệ của tên giết người, nhưng nếu hồ sơ của Kellogg thậm chí chỉ đúng một phần thì người đàn ông này có vẻ là một mối đe dọa thực scho cô cái kéo. Tay cô run lên khi cầm lấy nó.
Cô ta muốn được giải thích. Pell chỉ nói: "Cắt tóc đi em". Hắn thầm thì thêm: "Cắt thật ngắn vào".
"Được rồi", Jennie vào phòng tắm nhỏ, bật hết đèn lên. Vì đã được đào tạo tại một hiệu cắt tóc nơi cô đã từng làm việc lúc đang lạc lối, cô mất một lúc để cặp những lọn tóc lên trước khi cắt.
Cô nhìn chằm chằm vào gương, căng thẳng sờ cái kéo. Cô khép hờ cánh cửa.
Pell dịch ra một chỗ trên giường, từ đó hắn có thể nhìn thấy cô rõ nhất. Bất chấp sự kháng cự trước đó của hắn, hắn vẫn thấy mặt phừng phừng và quả bóng trong người hắn bắt đầu phồng lên.
Nào em yêu, làm đi!
Nước mắt lăn trên má cô, cô nhấc một lọn tóc lên và bắt đầu cắt. Thở sâu, rồi cắt. Cô lau nước mắt, rồi lại cắt.
Pell nghiêng người ra trước, nhìn chằm chằm.
Hắn tụt quần dài, rồi quần lót. Hắn nắm lấy cái ấy đã cứng đơ của hắn và mỗi khi một lọn tóc vàng rơi xuống sàn, hắn lại vuốt.
Jennie làm không nhanh lắm. Cô cố gắng cắt cho đẹp. Cô phải thường xuyên dừng lại để lấy hơi và để lau nước mắt vì đang khóc.
Pell tập trung toàn bộ chú ý vào cô.
Hắn thở mỗi lúc một nhanh, cắt đi, em yêu, cắt đi.
Một, hai lần hắn suýt ra nhưng hắn đã làm chậm lại được đúng lúc. Cuối cùng thì chính hắn là người nắm quyền kiểm soát.

 

Bệnh viện vịnh Monterey là một địa điểm đẹp nằm bên một đoạn ngoằn ngoèo của xa lộ 68 - nằm trên những tuyến đường cao tốc, bao gồm những con đường thương mại và cả những đoạn đường quê, chạy từ Pacific  Groove qua Monterey đến Salinas. Con đường này là một trong những con đường chính của hạt John Steinbeck.
Kathryn Dance biết rõ bệnh viện này. Cô sinh hai đứa trẻ ở đây. Cô đã nắm tay bố cô sau cuộc phẫu thuật bắc cầu mạch vành trong phòng hồi sức của khoa tim mạch và cô đã ngồi cạnh một đồng nghiệp đặc vụ CBI khi anh đang gắng sức sống sót sau khi bị bắn ba phát vào ngực.
Cô đã nhận dạng chồng mình trong nhà xác bệnh viện.
Bệnh viện nằm trên những đồi thông gần Pacific Groove. Những tòa nhà thấp rải rác được trang điểm bởi những mảnh vườn, một cánh rừng bao lấy cả khu vực; bệnh nhân có thể tỉnh lại sau khi phẫu thuật và thấy bên ngoài cửa sổ có những con chim ruồi đang bay lơ lửng hoặc những chú hươu nai đang nhìn họ với ánh mắt tò mò.
Nhưng Khoa hồi sức cấp cứu, nơi Juan Millar đang được chăm sóc lại không có gì liên quan với phong cảnh ngoài kia. Không có trang trí nội thất giúp bệnh nhân thoải mái, chỉ có những tấm áp phích với những số điện thoại, những quy trình mà người thường không thể hiểu được và hàng đống thiết bị y tế đang hoạt động. Cậu ta nằm trong một căn phòng kính được bịt kín để tránh nguy cơ nhiễm trùng.
Dance đi lại chỗ Michael O’Neil đang đứng ngoài phòng. Vai cô chạm vào vai anh. Cô muốn cầm lấy tay anh. Nhưng cô không cầm.
Cô nhìn người thám tử bị thương, nhớ lại nụ cười ngượng nghịu của cậu ta trong văn phòng của Sandy Sandoval. "Cậu ta có nói gì từ khi vào đây không?", cô hỏi.
"Không. Bất tỉnh suốt”.
Nhìn vào những vết thương, chỗ bông băng, Dance nghĩ bất tỉnh lại tốt hơn. Tốt hơn nhiều.
Họ quay lại phòng chờ của Khoa hồi sức cấp cứu, ở đó gia đình Millar đang ngồi - bố mẹ cậu ta, bà bác và hai ông bác, nếu như cô hiểu đúng những lời giới thiệu. Cô bày tỏ sự thông cảm với gia đình đang buồn khổ.
"Katie”.
Dance quay lại và thấy một người phụ nữ chắc nịch với mái tóc ngắn màu xám và cặp kính lớn. Bà mặc một chiếc áo khoác sặc sỡ, trên đó đong đưa một tấm thẻ cho thấy bà là E.Dance, y tá chuyên nghiệp và một tấm thẻ khác cho thấy bà làm việc ở Khoa tim mạch.
"Chào mẹ”.
O’Neil và bà Edie Dance mỉm cười chào nhau. "Không có gì thay đổi ạ?", Dance hỏi.
"Không hẳn”.
"Cậu ấy có nói gì không ạ?"
"Chẳng hiểu được cậu ấy nói gì. Con đã gặp chuyên gia bỏng chưa, bác sĩ Olson ấy?"
"Chưa ạ", con gái bà trả lời. "Con vừa đến. Tin tức thế nào ạ?"
"Cậu ấy tỉnh lại một vài lần. Hơi cử động một chút, điều này làm chúng ta ngạc nhiên. Nhưng cậu ta đang phải dùng morphine và hôn mê tới mức trả lời không có ý nghĩa gì khi y tá hỏi cậu”. Mắt bà liếc về phía người bệnh nhân trong căn phòng kính. "Mẹ chưa đọc chẩn đoán chính thức, nhưng dưới lớp băng kia hầu như không còn lại chút da nào. Mẹ chưa bao giờ nhìn thấy ca bỏng nào như thế”.
"Tệ thế cơ ạ?"
"Mẹ sợ là thế. Vụ Pell thế nào?"
"Không nhiều đầu mối lắm. Hắn vẫn ở trong vùng. Bọn con chưa biết vì sao”.
"Con vẫn muốn tổ chức tiệc cho bố con tôi nay chứ?", Edie hỏi.
"Chắc chắn rồi ạ. Bọn trẻ mong hôm nay lắm. Có thể con phải làm chớp nhoáng thôi, cũng còn tùy. Nhưng con vẫn muốn tổ chức”.
"Cậu sẽ đến chứ, Michael?"
"Cháu định đến. Nhưng chưa chắc chắn được”.
"Tôi hiểu. Dù gì thì cũng hy vọng sẽ thành công”.
Máy nhắn tin của bà Edie Dance kêu lên vài tiếng. Bà liếc nhìn. "Ta phải về Khoa tim mạch đã. Nếu gặp bác sĩ Olson, ta sẽ bảo ông ấy đến và nói chuyện với các con"
Mẹ cô đi rồi, Dance liếc nhìn O’Neil và anh gật đầu. Anh chìa tấm thẻ cho y tá của Khoa hồi sức cấp cứu và cô ta giúp họ mặc áo choàng, đeo khẩu trang. Hai sĩ quan bước vào trong. O’Neil đứng cạnh Dance lấy một chiếc ghế. "Juan, Kathryn đây. Cậu nghe tôi nói không? Michael cũng ở đây đấy”.
"Chào đồng nghiệp!", O'Neil nói.
"Juan?"
Dù con mắt bên phải, con mắt không bị băng của cậu ta vẫn chưa mở nhưng Dance thấy hình như mi mắt hơi rung động.
Một cái rung nữa.
O’Neil nói bằng giọng nói trầm trầm, vỗ về: "Juan, chúng tôi biết là cậu đang đau. Chúng tôi sẽ đảm bảo cậu được điều trị tốt nhất cả nước".
Dance nói: "Chúng tôi muốn tóm hắn. Chúng tôi thực sự rất muốn tóm hắn. Hắn vẫn còn trong khu vực này. Hắn vẫn ở đây".
Đầu người đàn ông động đậy.
"Chúng tôi muốn biết cậu có thấy hay nghe được bất cứ điều gì có thể giúp được chúng tôi không? Chúng tôi không biết hắn muốn gì”.
Một cử động ra hiệu nữa của cái đầu. Nó rất nhẹ nhưng Dance có thể nhìn thấy cái cằm băng bó hơi cử động.
"Cậu có nhìn thấy gì không? Hãy gật đầu nếu cậu có nghe được hay nhìn thấy điều gì đó”.
Lúc này thì không có cử động gì.
"Juan", cô bắt đầu, "cậu có...
"Này!", một giọng đàn ông quát lên qua khung cửa, "Các vị nghĩ các vị đang làm cái trò khỉ gì thế hả?".
Ý nghĩ đầu tiên của cô là người đàn ông đó là bác sĩ và mẹ cô có thể gặp rắc rối vì đã để Dance vào phòng mà không có người giám sát. Nhưng người nói là một thanh niên gốc Mỹ La tinh khỏe mạnh mặc bộ com lê - Anh trai của Juan. "Julio", O'Neil nói.
Cô y tá chạy tới. "Không, không, làm ơn đóng cửa lại! Anh không được vào nếu chưa đeo khẩu trang”.
Anh ta vẫy tay ra hiệu về phía cô và tiếp tục nói với Dance: "Nó đang thế này mà cô còn tra hỏi nó hay sao?".
"Tôi là Kathryn Dance làm việc cho CBI. Em trai anh có thể biết điều gì đó sẽ giúp tìm được người gây ra việc này”.
"Nó sẽ chả được lợi lộc mẹ gì nếu cô giết chết nó trước”.
"Tôi sẽ gọi an ninh nếu anh không đóng ngay cửa lại", cô y tá quát.
Julio đứng yên. Dance và O’Neil bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng họ. Họ cởi bỏ áo khoác và khẩu trang.
Trong hành lang, người anh quát thẳng vào mặt cô: "Không thể tin được. Các người chẳng có tí tôn trọng nào hết.”...
"Julio", bố Juan nói, bước lại phía con trai mình. Người vợ chắc nịch của ông, mái tóc đen nhánh, rối bù cũng bước lại phía họ.
Julio lờ tất cả mọi người, trừ Dance: "Đây là vụ của cô phải không? Nó sẽ nói với cô những gì nó biết và sau đó nó có thể chết?".
Cô giữ bình tĩnh, nhận ra rằng người thanh niên này đã mất kiểm soát. Cô không coi cơn giận dữ của anh ta mang tính cá nhân. "Chúng tôi muốn bắt được kẻ gây ra điều này cho cậu ta”.
"Con trai, làm ơn đi! Con làm chúng ta xấu hổ quá", người mẹ chạm vào tay anh ta.
'Làm bố mẹ xấu hổ?", anh ta nhắc lại. Sau đó lại quay sang Dance: "Tôi đã hỏi và nói chuyện với mọi người. Tôi biết chuyện gì rồi. Các cô đã bắt nó ra chỗ đám cháy".
"Tôi xin lỗi”.
"Các cô bắt nó xuống chỗ đám cháy ở tòa án”.
Cô cảm thấy O’Neil cứng người lại nhưng anh cố kiềm chế bản thân. Anh biết Dance không bao giờ để người khác nhúng mũi vào việc của cô. Cô cúi gần lại Julio. "Anh đang giận dữ, tất cả chúng ta đều giận dữ. Sao ta không.”..
"Cô chọn nó. Không phải Michael đây. Không phải bất cứ ai khác ở CBI. Vì nó là tên cớm gốc Mỹ La tinh và cô cử nó đi”.
"JuIio", bố anh ta nghiêm khắc nói, "Không được nói thế".
"Cô có muốn biết vài điều về em tôi không? Cô có biết nó đã muốn được vào CBI như thế nào không? Nhưng người ta không cho nó vào. Vì gốc gác của nó”.
Chuyện vớ vẩn. Tỷ lệ người gốc Mỹ Latinh trong các cơ quan thực thi pháp luật của California, bao gồm CBI, là khá cao. Người bạn thân nhất của cô trong cục, đặc vụ chuyên về các vụ trọng án - Connie Ramirez đã nhận được nhiều huân chương hơn bất cứ đặc vụ nào trong toàn bộ lịch sử của văn phòng vùng Trung Tây.
Nhưng cơn giận của anh ta tất nhiên không liên quan gì đến đại diện của các dân tộc thiểu số trong chính quyền bang. Đó là sự sợ hãi về cuộc sống của em trai anh ta. Dance đã có nhiều kinh nghiệm với cơn giận; giống như sự từ chối và trầm uất, đó là một trong những trạng thái khi phản ứng lại với căng thẳng do những đối tượng nói dối thể hiện. Khi có ai đó nổi giận thì cách xử lý tốt nhất là đế anh ta tự làm mình kiệt sức. Cơn giận dữ cao độ chỉ kéo dài được một thời gian ngắn.
"Nó không đủ giỏi để làm việc cho các người, nhưng đủ tốt để đẩy vào lửa cho chết cháy”.
"Julio, làm ơn đi!", mẹ anh ta van nài, "Nó đang giận thôi mà. Đừng nghe nó".
"Đừng làm thế mà mẹ! Mẹ để chúng thoát được những vụ khốn nạn kiểu này mỗi khi mẹ nói thế đây”. Nước mắt lăn trên hai gò má đánh phấn của bà mẹ, để lộ ra những vết nhăn trên da.
Người thanh niên quay lại Dance. "Các người bắt một thằng nhóc Latinh lao vào đây, một thằng nhóc dễ thương như vậy”.
"Đủ rồi", bố anh ta quát, nắm lấy tay con trai mình.
Người thanh niên gạt tay ra. "Tôi sẽ gọi cho báo chí. Họ sẽ đưa phóng viên tới đây và sẽ biết được các người đã làm gì. Tất cả thông tin sẽ được đưa lên mặt báo”.
"Julio.”.., O’Neil bắt đầu.
"Không, anh im mồm, đồ phản bội. Hai người các anh làm việc với nhau. Nhưng anh lại để cô ta hy sinh thằng nhóc”. Anh ta lấy điện thoại di động. "Tôi đang gọi cho họ đây. Ngay bây giờ. Các vị sẽ toi hết”.
Dance nói: "Tôi có thể nói chuyện riêng với anh một chút được không?".
"À, giờ thì cô sợ rồi”.
Nữ đặc vụ bước sang một bên.
Săn sàng chiến đấu, Julio đối diện với cô, nắm chặt chiếc điện thoại như một con dao và nghiêng về phía cô.
Không vấn đề gì. Cô không nhúc nhích, nhìn thẳng vào mắt anh ta. "Tôi rất tiếc cho em cậu, tôi biết việc ấy làm cậu khó chịu đến mức nào. Nhưng tôi sẽ không bị đe dọa đâu".
Người thanh niên nở nụ cười cay đắng. "Cô cũng giống như.”..
"Nghe tôi nói này", cô bình tĩnh nói, "Chúng tôi không biết chắc chuyện gì đã xảy ra nhưng chúng tôi biết rằng tên tù đã tước vũ khí em cậu. Cậu ấy đã chĩa súng khống chế được nghi phạm nhưng sau đó đã mất kiểm soát vũ khí và tình hình".
"Cô nói đây là lỗi của em tôi?", Julio mở to mắt hỏi.
"Đúng vậy. Đó chính là điều tôi nói. Không phải lỗi của tôi, không phải lỗi của Michael. Lỗi của em cậu. Việc đó không khiến cậu ta trở thành một cảnh sát tồi. Nhưng đó là lỗi của cậu ta. Và nếu anh đưa chuyện này ra công chúng, sự kiện đó sẽ lên báo”.
"Cô dọa tôi đây à?"
"Tôi nói với anh rằng tôi sẽ không làm cho việc điều tra bị ảnh hưởng”.
"Ồ, cô không biết cô đang làm gì đâu thưa quý cô”. Anh ta quay đi và giận dữ lao theo hành lang. Dance nhìn theo anh ta, cố gắng trấn tĩnh. Cô hít thở sâu. Sau đó lại chỗ những người khác.
"Tôi xin lỗi", ông Millar nói, ôm vai vợ mình.
"Anh ta đang rất tức giận", Dance nói.
"Làm ơn đừng nghe nó. Nó nói trước rồi lại hối tiếc sau thôi”.
Dance không nghĩ Julio lại hối tiếc vì bất cứ từ nào mình nói ra. Nhưng cô biết anh ta sẽ không gọi điện cho phóng viên.
Người mẹ nói với O’Neil: "Juan đã kể nhiều điều tốt về anh. Thằng bé không đổ lỗi cho anh hay bất cứ ai cả. Tôi biết nó sẽ không làm thế".
"Julio yêu em trai", O’Neil khẳng định với họ. "Anh ta chỉ lo cho em mình thôi.
Bác sĩ Olson đã đến. Người đàn ông mảnh khảnh, điềm tĩnh thông báo cho các sĩ quan về tình hình của Millar. Tin cũng không có gì mới lắm. Họ vẫn đang cố gắng ổn định bệnh nhân. Ngay sau khi nguy cơ sốc và nhiễm trùng được kiểm soát, cậu ta sẽ được
  • CHƯƠNG 7
  • CHƯƠNG 8
  • CHƯƠNG 9
  • CHƯƠNG 10
  • CHƯƠNG 11
  • CHƯƠNG 12
  • CHƯƠNG 13
  • CHƯƠNG 14
  • CHƯƠNG 15
  • CHƯƠNG 16
  • CHƯƠNG 17
  • CHƯƠNG 18
  • CHƯƠNG 19
  • CHƯƠNG 20
  • CHƯƠNG 21
  • CHƯƠNG 22
  • CHƯƠNG 23
  • CHƯƠNG 24
  • CHƯƠNG 25
  • CHƯƠNG 26
  • CHƯƠNG 27
  • CHƯƠNG 28
  • CHƯƠNG 29
  • CHƯƠNG 30
  • CHƯƠNG 31
  • CHƯƠNG 32
  • Xem Tiếp: CHƯƠNG 23

  • © 2006 - 2024 eTruyen.com