CHƯƠNG 16

    
liver Stone đã quay trở về ngôi nhà nhỏ của mình và cố chợp mắt nhưng những sự kiện khác thường diễn ra tối hôm đó khiến ông không thể nào ngủ nổi. Ông nhóm một đống lửa nhỏ trong lò để chống chọi lại cái giá lạnh của không khí và ngồi đó đọc sách đến tận sáng, mặc dù những ý nghĩ trong đầu ông chốc chốc lại lang thang về cái chết của Patrick Johnson. Hay đúng hơn, vụ ám sát. Rồi ông đi pha chút cà phê và ăn sáng. Sau đó, ông dành thêm vài tiếng đồng hồ chăm chút cho công việc của mình ở nghĩa trang. Vừa nhặt cỏ dại, cắt cỏ, dọn dẹp rác rưởi và lau sạch những tấm bia mộ cổ kính, ông vừa tập trung nghĩ về việc suýt chút nữa thì ông và những người bạn của mình đã mất mạng tối qua. Đó là cảm giác ông đã từng nhiều lần trải qua trước đó trong đời mình, và ông đã học được cách kiểm soát nó. Nhưng giờ thì nó nhất định không chịu biến mất một cách dễ dàng.
Sau khi hoàn thành công việc, ông đi vào trong nhà và tắm qua. Nhìn hình ảnh của mình trong gương, Stone đi đến một quyết định; chỉ là ông không có dụng cụ cần thiết để thực hiện quyết định đó. Lúc này thì chắc Caleb và Reuben đang ở chỗ làm việc. Và ông không hề tin tưởng Milton có thể làm được công việc này cho ra hồn.
Thực sự chỉ còn đúng một lựa chọn. Ông hướng về phía khu Chinatown.

 

“Adelphia?” Stone gọi to. Lúc này đã là bốn mươi lăm phút sau, và ông đang đứng bên ngoài căn hộ của bà, được bố trí phía trên một cửa hàng giặt khô là hơi. “Adelphia?” ông lại gọi lần nữa. Rồi ông nghe thấy tiếng bước chân lại gần và Adelphia mở cửa, bà mặc một chiếc quần dài màu đen và chiếc áo len dài, mái tóc buộc ngược ra phía sau thành một túm. Bà bực bội nhìn ông.
“Làm thế nào ông lại biết nơi tôi ở?” bà gặng hỏi.
“Bà kể với tôi mà.”
“À,” bà cáu kỉnh nhìn ông. “Buổi họp của ông thế nào?” bà hỏi với vẻ khó chịu.
“Thật ra, đã có một số điều ngạc nhiên.”
“Vậy ông muốn gì đây hả, Oliver?”
Stone hắng giọng và bắt đầu vào màn nói dối của mình. “Tôi cũng đã nghĩ đến lời khuyên của bà về vấn đề ngoại hình của tôi. Nên tôi băn khoăn không biết bà có thể cắt tóc giúp tôi được không. Tôi nghĩ là tôi tự làm thì cũng được, nhưng sợ là kết quả trông sẽ tệ hại hơn cả hiện tại cũng nên.”
“Trông ông cũng không tệ hại lắm đâu.” Câu nhận xét này dường như buột ra trước khi người phụ nữ kịp nhận ra. Bà bối rối ho hắng rồi chằm chằm nhìn ông với vẻ hơi ngạc nhiên. “Vậy là ông nghe theo lời khuyên của tôi ư?”
Ông gật đầu, “Tôi cũng sẽ kiếm thêm ít quần áo mới nữa. Ừm, mới theo nghĩa là mới đối với tôi thôi. Và cả giầy nữa.”
Bà nhìn ông với vẻ ngờ vực. “Còn bộ râu quai nón thì sao? Cái thứ đó khiến ông trông như... nói thế nào nhỉ, một nhân vật của Rumpelstein vậy.”
“Ừ, thì cho đi cả bộ râu quai nón nữa. Nhưng cái đó thì tôi tự cạo cũng được.”
Bà kiên quyết xua tay. “Không, để tôi làm. Tôi đã mơ rất nhiều lần đến việc cho bộ râu đó biến mất.” Bà ra hiệu mời ông vào căn hộ của mình. “Vào, vào đi, chúng ta sẽ làm ngay lập tức. Trước khi ông kịp đổi ý.”
Stone đi theo bà vào trong và nhìn quanh. Bên trong căn hộ của Adelphia rất sạch sẽ và ngăn nắp, điều đó làm ông ngạc nhiên. Cá tính của người phụ nữ dường như quá bốc đồng và tùy hứng để có thể tạo ra sự ngăn nắp như thế này.
Bà dẫn ông vào trong phòng tắm và chỉ vào bệ toilet, “Ngồi đi.”
Ông làm theo trong khi bà bận rộn lục tìm những dụng cụ cần thiết. Từ chỗ ngồi Stone có thể nhìn thấy một cái giá trong hành lang chứa những cuốn sách về rất nhiều chủ đề, vài cuốn bằng những thứ ngôn ngữ Stone không nhận ra, mặc dù ông đã từng có nhiều năm bôn ba khắp nơi trên thế giới.
“Bà biết tất cả những ngôn ngữ đó sao, Adelphia?” ông hỏi, và chỉ tay vào những cuốn sách.
Bà dừng phắt việc thu thập đống dụng cụ của mình và nhìn ông với vẻ hoài nghi. “Tại sao tôi lại phải giữ những cuốn sách đó nếu như tôi không thể đọc chúng? Chẳng lẽ trông căn hộ của tôi lại rộng rãi đến mức tôi giữ lại những thứ tôi không dùng đến hay sao?”
Bà choàng một tấm vải lên người ông và buộc túm lại sau cổ.
“Ông muốn cắt sát đến tận đâu nào?”
“Qua tai và cao hẳn sau gáy là vừa đẹp rồi.”
“Ông có chắc không đấy?”
“Hoàn toàn chắc chắn.”
Bà bắt đầu cắt. Cuối cùng, bà chải tóc ông ngay ngắn thành nếp, xoa gel để ép xuống mấy lọn bò liếm bướng bỉnh. Tiếp theo, bà tấn công bộ râu quai nón của ông bằng cây kéo của mình, chỉ một lát đã xén nó trụi húi. Rồi cầm một vật khác lên.
“Đây là thứ tôi dùng cho chân của tôi,” bà vừa nói vừa giơ lên một con dao cạo của phụ nữ. “Nhưng giờ tôi sẽ dùng nó cho mặt của ông.”
Khi nhìn hình ảnh của mình trong tấm gương nhỏ mà Adelphia đưa cho ông sau khi bà xong việc, Stone gần như không thể nào nhận ra chính mình. Ông xoa lên làn da mặt mà ông đã không nhìn thấy từ nhiều năm nay. Sau khi những búi tóc và râu ria rậm rạp, xồm xoàm bị cạo bỏ, ông nhận ra mình có một vầng trán rộng với chi chít những nếp nhăn, và cái cổ dài, thanh mảnh.
“Ông có khuôn mặt rất đẹp,” Adelphia thành thật nói. “Và cổ ông mịn như da em bé vậy. Còn tôi ấy à, cổ tôi trông chẳng ra làm sao cả. Đúng như cổ bà già. Như cổ con gà tây vậy.”
“Tôi nghĩ bà có những đường nét rất ưa nhìn, Adelphia,” ông nói. Ông vẫn đang chăm chú nhìn gương mặt mình trong gương, nên ông không nhận ra bà đỏ bừng mặt và vội vàng cúi xuống.
“Tối qua có người tìm ông đấy.”
Stone ngẩng lên nhìn bà. “Có người tìm à? Ai vậy?”
“Một người đàn ông mặc vest. Tên của anh ta là Ford, hay đại loại là cái gì đó như vậy. Tôi không nhớ chính xác lắm. Anh ta bảo nhắn lại với ông là anh ta ghé qua.”
“Ford?”
“Tôi thấy anh ta nói chuyện với mấy người bên kia phố. Ông biết anh ta đấy, Oliver. Toàn dân Mật vụ mà.”
“Cơ quan Mật vụ. Bà định nói là Ford phải không? Đặc vụ Alex Ford?”
Adelphia chỉ tay vào ông. “Đúng rồi đấy. Anh ta rất cao lớn. Cao hơn ông.”
“Anh ta có nói là muốn gì không?”
“Chỉ nói là cho anh ta gửi lời chào.”
“Lúc đó là mấy giờ?”
“Trông tôi có giống người ghi nhớ thời gian không hả? Tôi đã bảo với ông là anh ta gửi lời chào.” Bà lưỡng lự. “Tôi nghĩ anh ta ghé qua lúc khoảng nửa đêm. Tôi không biết thêm gì nữa cả.”
Đầu óc ông hiện giờ đang bận rộn với thông tin mới nhất này, Stone vội vàng đứng dậy và cởi tấm vải ra. “Tôi muốn được trả tiền cho bà,” ông bắt đầu đề nghị, nhưng bà xua tay phản đối.
“Vậy thì phải có gì đó tôi có thể làm để đáp lại lòng tốt này chứ.”
Bà quắc mắt lườm ông. “Có một thứ mà ông có thể làm đấy.” Bà ngập ngừng và ông bắt đầu đăm đăm nhìn bà một cách tò mò. “Lúc nào đó chúng ta sẽ đi uống cà phê.” Bà nói thêm với vẻ cáu kỉnh, “Khi nào ông không phải tham dự cuộc họp vĩ đại đó lúc nửa đêm.”
Stone hơi ngỡ ngàng nhưng rồi tự nhủ đi uống cà phê và nói chuyện thì cũng có hại gì đâu cơ chứ? “Được rồi, Adelphia. Tôi nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta làm những việc như vậy.”
“Thế thì tốt rồi.” Bà chìa tay ra cho ông bắt. Ông ngạc nhiên khi nhận ra những ngón tay dài của bà mới khỏe mạnh làm sao.
Khi Stone bước dọc qua những con phố vài phút sau đó, ông nghĩ về vị khách đã đến tìm mình đêm qua. Alex Ford vốn vẫn thân thiết với Stone hơn bất kỳ nhân viên Mật vụ nào khác. Nên chuyến viếng thăm của anh có thể đơn giản chỉ là trùng hợp.
Stone bước tới một cửa hàng Goodwill gần đó. Tại đây, với số tiền mà Reuben dúi cho, ông mua hai chiếc quần vải thô, một đôi giầy đi bộ chắc chắn, tất, áo sơ mi, một chiếc áo len và một chiếc áo khoác cộc tay màu xanh đã phai màu. Tay bán hàng, người mà ông biết rõ, ném thêm vào hai đôi quần lót mới tinh.
“Trông ông trẻ ra nhiều tuổi đấy, Oliver,” anh ta nhận xét.
“Tôi cũng cảm thấy thế. Thật sự là!!!15672_15.htm!!! Đã xem 29439 lần.

Cô ta ném những nụ hôn gió về phía các con của mình đang ngủ say và đi ra. Khi Franklin lái xe ra khỏi đường dẫn vào nhà, cô ta liếc nhìn về phía chiếc xe thùng màu trắng đậu ngay gần đó. Cô ta chưa bao giờ đột nhiên nghĩ rằng kể cũng hơi lạ là một người phụ nữ trước khi đến Mỹ chưa bao giờ lái xe lại có thể đến nhận công việc mới với chiếc xe riêng và bằng lái xe hợp lệ. Tuy nhiên, Franklin vốn đã có quá đủ chuyện để bận tâm hơn là lo lắng đến những chuyện bất nhất vặt vãnh như vậy.
Thật ra cô ta chẳng hề đi chơi tennis hoặc đánh bài ở câu lạc bộ trong vùng của mình. Trong chiếc túi nhỏ mà cô ta mang theo là một chiếc áo hai dây trong suốt đến ngỡ ngàng. Cô ta đã mặc sẵn trong mình chiếc quần lót lọt khe đồng bộ, và cũng chẳng có lý do gì phải mặc áo nịt ngực cho cái việc mà cô ta sẽ tham gia trong buổi chiều hôm đó. Vấn đề duy nhất của cô ta là sẽ phải thuyết phục gã người tình rất trẻ của cô ta không xé toang nó ra khỏi cơ thể mình.
Djamila bước tới cửa sổ và nhìn theo bà chủ của mình đang đi ra trong chiếc Mercedes thể thao nhỏ bé của cô ta. Vào một buổi chiều khi George Franklin tranh thủ nghỉ làm để dành thời gian chơi với các con, Djamila đã bám theo Lori Franklin đến câu lạc bộ, nơi cô ta chui vào một chiếc xe của người đàn ông không phải chồng mình. Djamila đi theo họ tới một nhà nghỉ. Cô đồ rằng đó cũng chính là nơi người phụ nữ đang hướng tới lúc này. Xét cho cùng, kể ra cũng hơi khó khăn để có thể chơi tennis mà không mang theo vợt tennis, trong khi cây vợt của Franklin vẫn treo trên mắc trong garage.
Chắc chắn đàn ông không phải là vua ở Mỹ, Djamila đã rút ra kết luận này chỉ một vài tuần sau khi đến Mỹ. Họ là những tên ngốc. Còn những người phụ nữ của họ là những con điếm.
Sau khi bọn trẻ tỉnh giấc, cô đưa chúng tới công viên, nơi chúng chơi đùa đến mệt nhoài. Djamila mỉm cười khi nhìn theo cậu bé lớn nhất đang mải mê chơi trò chạy vòng quanh hai cậu em của mình. Djamila muốn những đứa con trai, thật nhiều con trai. Và rồi nụ cười của cô tắt lịm. Cô nghĩ rằng cô sẽ không thể sống được đến lúc trở thành một người mẹ.
Cô cho lũ trẻ ăn đồ ăn vặt từ chiếc giỏ picnic cô đã chuẩn bị sẵn. Sau đó, Djamila phải chạy đuổi theo thằng bé lớn nhất, Timmy, để lấy lại điện thoại di động và chìa khóa xe của mình. Trước đây nó vẫn làm như vậy bất cứ khi nào cô bỏ ví của mình ở một nơi nó có thể với tới. Cô không hề bực mình; đứa trẻ nào mà không tò mò. Cô cho lũ trẻ lên xe, nơi chúng ngủ thiếp đi ngay lập tức. Rồi cô lấy ra tấm thảm của mình và thực hiện nghi lễ cầu nguyện giữa buổi chiều ngay cạnh chiếc xe. Cô đã mang theo một chai nước nhỏ và cái chậu để thực hiện việc tẩy rửa của mình.
Trong khi lũ trẻ ngủ say, cô lái xe lòng vòng quanh Brennan, Pennsylvania. Như hầu hết các trường hợp khác trong khu vực này, thị trấn tồn tại chỉ vì từ cách đây rất lâu các ông trùm đường sắt đã quyết định đặt một cái nhà ga ở đây. Những đoàn tàu này chở theo một số hành khách nhưng chủ yếu là than đá và than cốc tới các nhà máy luyện thép và các cảng miền Đông. Giờ đây Brennan đang tự xây dựng lại thành một khu ngoại ô sành điệu của Pittsburgh. Thị trấn có những cửa hiệu và nhà hàng cổ kính duyên dáng, những ngôi nhà sang trọng và một câu lạc bộ đồng quê sôi động.
Thỉnh thoảng Djamila lại dừng lại để chụp ảnh bằng chiếc máy ảnh kỹ thuật số không lớn hơn ngón tay trỏ của cô là mấy. Vừa làm như vậy, cô vừa nói vào một chiếc máy ghi âm nhỏ miêu tả những chi tiết mà bình thường chẳng có vai trò quan trọng gì đối với một người giữ trẻ nước ngoài phụ trách việc ba đứa trẻ đang ngủ say tít; tuy nhiên, tất cả những điều đó thu hút tâm trí cô. Và rồi cô đi hết khu vực kế cận, chú ý đặc biệt đến cách bố trí đường xá.
Cuối cùng, cô dừng xe lại trước cửa một dinh thự xây bằng đá rất đẹp, xây thụt hẳn vào phía trong cách xa đường và nằm phía sau một bức tường thấp xây bằng đá khai thác trong vùng. Thật là một ngôi nhà xinh xắn, cô thầm nghĩ, nhưng quá lớn. Ở Mỹ tất cả mọi thứ đều lớn: từ những bữa ăn cho tới những ngôi nhà rồi xe cộ và con người. Những thứ duy nhất không hề lớn là quần áo. Trong mấy tháng vừa qua, Djamila đã nhìn thấy nhiều mông, ngực và rốn hơn những gì cô đã nhìn thấy trong suốt những năm tháng trước đó của đời mình. Nó khiến cô thấy tởm lợm.
Thà cho Djamila tấm jilbab và một chiếc khimar để che kín cơ thể cô, thà cho cô ba bà vợ khác để kèn cựa, còn hơn là được hưởng sự “tự do” đó.
Cô chau mày khi liếc nhìn những đứa trẻ đang ngủ ngon lành. Đúng thế, những người chủ của cô khiến cô ghê tởm bởi tiền bạc và cuộc hôn nhân không tình yêu của họ. Thậm chí cả những đứa trẻ ở băng ghế sau cũng ít nhiều khiến cô thấy ghê tởm bởi vì một ngày nào đó chúng sẽ lớn lên và tin rằng chúng có thể thống trị thế giới đơn giản chỉ vì chúng là người Mỹ. Cô vào số xe và lái đi tiếp.
Tối nay Djamila sẽ báo cáo tình hình qua máy tính của cô, vào chat room về điện ảnh. Theo kế hoạch làm việc đã học thuộc lòng của mình, chat room tối nay liên quan đến bộ phim Giết con chim nhại. Thật là một cái tên lạ lùng cho một bộ phim, nhưng người Mỹ, cô biết, vốn dĩ vẫn lạ lùng như vậy. Vâng, lạ lùng, bạo lực và đáng sợ nhất là, hoàn toàn không thể đoán trước được.
--!!tach_noi_dung!!--

Tạo prc: Hoàng Liêm
Nguồn: Nhà xuất bản: Thời Đại, Smart Ebooks - fb.com/smartebooksvn
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 5 tháng 10 năm 2015

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--