HỒI 4
Quyển Địa Bạch Mao Phong Phiêu Đãng

     riêm nhục tế ngữ lệ anh ninh
Yến Hàm Mai và Tiểu Khổ Nhi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau cưỡi ngựa rời khỏi Hưng Long tập. Đúng như Tiểu Khổ Nhi đã nói, bọn họ đi xa nhà lần này là lén trốn mà đi, còn mục đích bỏ trốn thì là để.... đào hôn.
Yến gia ở Sơn Đông là một thế gia lâu đời, đáng tiếc là mười mấy năm gần đây gia cảnh sa sút. Yến Hàm Mai có thể tính là cháu chính tông duy nhất đời thứ tư trong Yến phủ, vì vậy trưởng bối trong tộc rất kỳ vọng ở y, thu xếp cho y kết hôn với nữ nhi của một trong những vọng tộc đương thời, nhằm gia tăng thế lực. Bên nữ chính là tiểu nữ của Tạ gia ở Giang Nam, nghe đồn tính tình cực kỳ hung dữ. Yến Hàm Mai vì thế mà không được vui. Tiểu Khổ Nhi không sợ trời, chẳng sợ đất, cực lực xúi bẩy, cuối cùng đã dẫn dụ được tiểu chủ nhân của hắn trốn nhà ra đi.
Hai người bọn họ cứ thế ủ rũ lên đường, Tiểu Khổ Nhi mấy lần lên tiếng muốn nói chuyện cùng Yến Hàm Mai, nhưng cũng đành chịu vì y nhất định không đáp lại, khiến cho một Tiểu Khổ Nhi ranh ma cổ quái cũng không có cách gì vì thiếu người cùng tung hứng. Bầu trời âm u xám xịt, mặt Yến Hàm Mai cũng được phủ bởi cùng một vẻ u ám như thế, lại thêm bốn phía là một màn tuyết mịt mù, càng khiến cho trong lòng Tiểu Khổ Nhi thêm buồn chán. Gió chợt thổi mạnh khiến những bông hoa tuyết ào ào rơi xuống. Tiểu Khổ Nhi bị lạnh phải rụt đầu cố rúc sâu vào đằng sau cổ áo. Hắn đang định tìm cách chọc phá làm cho thiếu gia của hắn vui vẻ lên, còn chưa nghĩ ra thì con ngựa đang cưỡi bỗng hếch mũi phì phò đánh hơi, lộ vẻ bồn chồn bất an, còn có phần hơi hoảng loạn. Sau đó, mặc cho Yến Hàm Mai và Tiểu Khổ Nhi quất roi thúc giục thế nào đi nữa, tám vó của hai tiểu súc sinh cũng chỉ giẫm loạn trên mặt tuyết, không chịu tiến lên một chút. Cứ nhùng nhằng như thế mất một lúc, Tiểu Khổ Nhi đang lầm bầm chửi rủa chợt phát hiện Yến Hàm Mai giơ tay chỉ về phía trước, biến sắc mặt kêu lên: "Tiểu Khổ Nhi, xem kìa!"
Tiểu Khổ Nhi biết thiếu gia của hắn trước nay rất ít khi biến sắc như thế, không kìm được nhướn mắt nhìn theo. Khoảng chừng gần hai dặm phía trước mặt, một bức tường trắng xóa cao chừng một trượng đột nhiên dựng lên, nhìn giống như đang nhảy bổ về phía họ. Tiểu Khổ Nhi giật thót mình, nhìn kỹ lại mới phát hiện ra đó là do một trận gió lớn cuốn theo tuyết tích tụ trên mặt đất, cuộn thành từng vòng xoáy, gió thổi bay tuyết, tuyết cuộn theo gió, cả bức tường tuyết giống như đang đổ ập về phía bọn họ. Mặc dù Tiểu Khổ Nhi ranh mãnh gan dạ, nhưng nhìn thấy bức tường tuyết trắng xóa đó, đầu lưỡi cũng không tránh khỏi bị biến thành cứng đơ, không thốt lên lời.
"Bão tuyết!" Cả hai chủ phó đồng thời nghĩ đến hai chữ đáng sợ này. Bọn họ vừa tiến vào địa phận Liêu Đông thì đã được nghe nhắc đến hai chữ đó. Đó có thể nói là tiết trời đáng sợ nhất trong vùng đất Liêu Đông lạnh lẽo khắc nghiệt này. Những người bị hãm trong bão tuyết, không một ai còn sống sót. Nghe nói cơn gió lốc tuyết kiểu này đôi khi cuộn xoáy thành một chiếc đuôi rồng, người nào bị cuộn vào thì sẽ cứ thế bị bốc tung khỏi mặt đất rồi sau đó bị quăng ra ngoài xa hàng vài trăm dặm. Yến Hàm Mai vội vàng quay đầu ngựa, kêu to: "Tiểu Khổ Nhi, chạy mau!"
Tiểu Khổ Nhi lúc này đã dẹp bỏ tính cách thích quậy phá, quay đầu ngựa định bỏ chạy. Nhưng hắn vừa quét mắt nhìn, đột nhiên giật mình kêu lên: "Thiếu gia, ngươi xem!"
Yến Hàm Mai ngoái đầu, nhìn theo ánh mắt Tiểu Khổ Nhi, phát hiện ra ngoài xa hơn một dặm phía đông ẩn ước có một thớt ngựa màu đen đang phi nhanh, hướng thẳng về phía nơi cơn bão tuyết đang quét tới! Ai mà lại to gan đến thế, không muốn sống nữa sao?
Nhãn lực của hai chủ phó đều rất tốt, mà con ngựa đó lại đen tuyền, mặc dù tuyết rơi đầy trời tạo thành một màn trắng xóa ngăn cản tầm nhìn, nhưng thớt ngựa vẫn nổi bật lên thành một vệt đen nhánh. Người trên lưng ngựa khoác một chiếc áo choàng đang đón gió tung bay. Mặt ngoài áo choàng cũng toàn một màu đen, khiến người nhìn vào bất giác không khỏi nảy sinh cảm giác muốn nói với nhau một câu: "Ngươi xem tên kia đen còn hơn Trương Phi kìa!". Lúc này áo choàng theo gió bay lên, để lộ ra lớp vải lót mặt trong. Trong bão tuyết, lớp vải lót mặt trong đó toát lên một màu đỏ khiến người nhìn qua là không thể quên được. Bởi vì, dù ngập trời băng tuyết, bùn đất bẩn thỉu, nhưng vẫn không lấp đi được một chút màu đỏ sẫm đó. Chính vì sẫm, mà thành ra lại càng nổi bật, một khi đã lọt vào mắt thì cực kỳ khó quên đi. Người trên lưng ngựa có thân hình cực kỳ cao lớn, Tiểu Khổ Nhi tặc lưỡi nói: "Hảo hán tử, ngang nhiên dám đọ sức với lão trời già!"
Hắn còn đang ở đó nói chuyện, bức tường gió tuyết mới rồi còn cách hai người hơn hai dặm đã cuồn cuộn tiến đến gần, chỉ còn cách hai người không đến trăm thước. Bên tai giờ chỉ còn nghe tiếng gió gầm rú, quả thật dù cho vạn vó ngựa cuồng bôn hay nghìn ngọn sóng biển dâng trào cũng không thể bằng được tiếng gió hú lúc này. Tiểu Khổ Nhi vừa buột miệng kêu hỏng bét, đã thấy phía bên kia một người một ngựa nhanh như chớp chìm lấp vào trong bức tường gió tuyết. Dải buộc tóc của người trên lưng ngựa đã bị đứt khiến mái tóc bị rối tung. Y đột nhiên phấn chấn, ngẩng đầu hú vang. Tiếng hú như rồng gầm, rầm rập như voi chạy giữa thảo nguyên, dù cho gió lốc đang gầm rú khắp đất trời vẫn không nhấn chìm được tiếng hú của y. Ngay đến hai con ngựa mà Yến Hàm Mai và Tiểu Khổ Nhi đang cưỡi cũng bị tiếng hú kích động, dường như có thêm dũng khí sẵn sàng phóng thẳng ra sa trường. Tiểu Khổ Nhi vỗ đùi khen: "Hảo hán tử! Thiếu gia, chúng ta..."
Yến Hàm Mai nhìn hắn vẻ ngờ vực, như sợ hắn cũng hứng chí học theo người nọ phóng về phía bức tường tuyết. Nhưng chỉ nghe Tiểu Khổ Nhi rụt cổ hét lên: "... chạy mau thôi!"
Hét xong hắn đã thúc ngựa chạy đi. Lúc chạy ngang qua Yến Hàm Mai, roi ngựa trong tay hắn không quên vung lên quất mạnh vào mông con ngựa mà thiếu gia của hắn đang cưỡi một cách không thương tiếc.
Hai người thúc ngựa phi như bay. Cơn lốc tuyết thế như dời non lấp biển đuổi theo đằng sau. Gió lốc chốc chốc lại chuyển hướng, Tiểu Khổ Nhi và chủ nhân sớm đã không còn sức phân biệt phương hướng, chỉ đành thuận theo hướng gió mà chạy không ngừng. Chạy được chừng ăn xong một bữa cơm, tiếng gió hú phía sau xa dần, di chuyển lệch về phía trái. Tiểu Khổ Nhi lúc này mới kịp lau mồ hôi, ngoái đầu nhìn lại, phát hiện ra vị thiếu gia vốn trước nay luôn trầm ổn trấn tĩnh, giờ đã sớm chạy đến mũ áo xộc xệch, mồ hôi tuôn ra đầy đầu tóc mặt mũi. Mồ hôi vừa chảy ra, thoáng chốc đã bị đông cứng thành băng, đọng lại thành từng hạt trên mặt Yến Hàm Mai, bộ dạng cực kỳ buồn cười. Tiểu Khổ Nhi nhìn nhìn một lát, không kìm được bật cười phá lên.
Yến Hàm Mai cũng đã vứt bỏ vẻ rầu rĩ, trước hết lừ mắt nhìn Tiểu Khổ Nhi rồi cũng phá lên cười, có lẽ vì Tiểu Khổ Nhi cũng nhếch nhác như y. Lòng Yến Hàm Mai bắt đầu cảm thấy vui lên, đột nhiên vung chân đạp bay Tiểu Khổ Nhi từ trên lưng ngựa xuống đất. Tiểu Khổ Nhi lập tức bị ngã xuống đất, nhưng tay hắn cũng không chút chậm trễ, đã kịp kéo lấy chân thiếu gia của hắn. Yến Hàm Mai tức thì cũng bị hắn kéo ngã xuống đất. Hai thiếu niên không dừng tay, thả lỏng tâm tư, ôm nhau vật lộn cười đùa trên mặt tuyết, ai cũng cố gắng đè đối thủ xuống phía dưới. Dường như chỉ có cách đấm đá vật lộn như thế mới có thể làm cho họ hoàn toàn quên đi đại nạn sanh tử mà mới rồi lần đầu tiên bọn họ phải đối diện. Mãi một lúc sau, đến khi cả hai mũi miệng thở ồ ồ, hổn hển không ra hơi, mới chịu buông nhau ra, cứ thế nằm lăn trên mặt tuyết, ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy mây xám xịt. Hồi lâu, Tiểu Khổ Nhi cười nói: "Tiểu Yến Nhi, bọn ta sao lại không bị cơn bão đó nuốt mất nhỉ?"
Yến Hàm Mai hổn hển cười đáp: "Đúng là không ra khỏi cửa thì không biết trời cao đất rộng, hóa ra cảm giác chạy trối chết lại thích thú như thế! Con bà nó, cảm giác được sống sót thật là sướng!"
Từ khi lọt lòng tới nay, đây có lẽ là lần đầu tiên y văng tục. Tiểu Khổ Nhi nghe xong ngẩn người, nhìn y chằm chằm một hồi rồi cười phá lên, chỉ vào y nói: "Tiểu Yến Nhi, ngươi văng tục rồi! Thất thúc công của ngươi mà nghe thấy, chắc chắn sẽ dùng gậy đánh nát đít ngươi!"
Yến Hàm Mai giật thót mình, lộ vẻ ngượng nghịu, cố nhịn cười nghiêm mặt nói: "Ngươi mới càng không có tôn ti, còn dám mách lẻo. Mới rồi dám gọi ta là Tiểu Yến Nhi... Đó là để cho ngươi gọi sao? Phải gọi là Thiếu Gia!"
Tiểu Khổ Nhi cười, đẩy y một cái, kéo dài giọng: "Được... Thiếu... Gia...!"
Nhất thời hai thiếu niên cười hỉ hả nhìn nhau, ngoài trời tuy lạnh căm nhưng trong lòng cả hai lại nổi lên cảm giác ấm áp. Một lát sau, Yến Hàm Mai cười nói: "Lạnh quá, Khổ Nhi, bọn ta mau tìm chỗ khuất gió nghỉ ngơi thôi."
Hai người tìm kiếm một lúc mới tìm thấy một khe núi khuất gió, ngồi nhấm nháp mấy miếng thịt nguội mang theo. Bọn họ định nghỉ một lúc, đốt lửa sưởi cho ấm, rồi nhận định lại phương hướng, tìm một thị trấn trọ qua đêm. Bất chợt ở sườn núi không xa phía sau truyền đến tiếng ca hát, giọng ca khàn khàn, lúc có lúc không, lời ca chập chờn trong gió: "Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, ngã gia hữu cá sảo dạ lang. Quá lộ quân tử niệm tam biến, nhất giác thụy đáo đại thiên lượng..." (Chú thích: đây có lẽ là một tập tục gọi hồn trong những gia đình có trẻ con nửa đêm giật mình tỉnh dậy, rồi cứ quậy phá kêu khóc không ngủ lại được. Họ cho rằng đứa trẻ bị bắt mất hồn, nên gọi hồn như vậy sẽ có công dụng! Tạm dịch nghĩa của bài ca trên: "Lạy trời, lạy đất, nhà tôi có đứa trẻ hay quấy lúc nửa đêm. Xin người qua đường hãy niệm bài này ba lần, để cho nó được ngủ ngon đến tận sáng..." )
Tiểu Khổ Nhi ngẩn người, đưa mắt nhìn Yến Hàm Mai: cái gì, gần đây hóa ra có thôn xóm? Có thể tìm được chỗ trọ rồi! Trời tuyết to như thế này, không ngờ hài tử nhà nào lại khóc quấy dữ dội như thế, khiến cho người lớn trong nhà bất quản thời tiết chạy ra ngoài gọi hồn?
Âm thanh khàn khàn đó tiến đến gần, lại tiếp tục ca: "... Thủy phản trạch, thổ quy hác, Tiểu Khổ Nhi không cần trốn nữa. Mưa máu gió tanh sắp nổi lên, đừng để người nhà tựa cửa ngóng trông!"
Sắc mặt Tiểu Khổ Nhi trở thành trắng bệch. Yến Hàm Mai bất giác hiếu kỳ, cười với Tiểu Khổ Nhi: "Khổ Nhi, thì ra ở đây cũng có một Tiểu Khổ Nhi. Hà hà, lại còn là một đứa trẻ khóc quấy ban đêm! Ngươi hồi nhỏ có khi cũng là một đứa trẻ khóc quấy lúc nửa đêm phải không? Đứa trẻ này lớn lên chẳng phải cũng sẽ nói nhiều như ngươi sao?"
Chợt nhận ra sắc mặt Tiểu Khổ Nhi đột nhiên biến đổi, gần như biến thành trắng bệch. Yến Hàm Mai vừa định lên tiếng hỏi, Tiểu Khổ Nhi chợt nhích đến trước mặt, thò tay bịt miệng y, hạ giọng nói: "Tiểu Yến Nhi, đừng lên tiếng!"
Yến Hàm mai lập tức im bặt. Tiếng ca vẫn tiếp tục vang lên, quẩn quanh không dứt. Yến Hàm Mai nhận ra một Tiểu Khổ Nhi trước giờ luôn gan to mật lớn mà lúc này thân hình co rúm lại, run lên nhè nhẹ.
Đột nhiên, hai bên tả hữu cũng đồng thời có tiếng ca vang lên, vẫn hát cũng một bài. Qua âm thanh có thể nhận ra tổng cộng có hai nam một nữ, đều có vẻ đã cao tuổi: "...Thủy phản trạch, thổ quy hác, Tiểu Khổ Nhi không nên trốn nữa. Mưa máu gió tanh sắp nổi lên, đừng để người nhà tựa cửa ngóng trông..."
Trên mặt Yến Hàm Mai lộ vẻ nghi hoặc, nhìn chằm chằm Tiểu Khổ Nhi. Tiểu Khổ Nhi nhăn nhó hạ giọng nói: "Bọn họ đến đây tìm ta."
Yến Hàm Mai ngạc nhiên, Tiểu Khổ Nhi theo y đã được ba năm. Nói đúng ra việc y và Tiểu Khổ Nhi gặp nhau quả rất kỳ lạ. Hơn ba năm trước, y lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này ở trên đường vào Lục Dương phủ Tế Nam. Mặt mũi hắn ta hí hửng, ngũ quan sinh động, hai hàng lông mày xoăn tít cực kỳ độc đáo. Bộ mặt tí tửng của hắn tuy cáu bẩn, gày gò, nhưng lại toát lên một vẻ tinh ranh mà nghìn người không có được. Yến Hàm Mai trước giờ rất tự cao, có rất ít bạn bè đồng lứa, vừa gặp hài tử này không hiểu sao lại sinh ra cảm giác rất hợp ý. Vừa hay y gặp Tiểu Khổ Nhi đang lúc bị người đổ cho là đánh bạc gian lận, bị bắt lại chuẩn bị đánh đập. Y nhất thời nổi lòng trượng nghĩa, cứu Tiểu Khổ Nhi ra khỏi bàn tay của đám vô lại đó. Tiểu Khổ Nhi cười toe toét cảm ơn Yến Hàm Mai, cố sống cố chết đòi đi theo y đến Yến phủ làm tiểu đồng. Yến Hàm Mai vốn không chịu, nhưng y vừa gặp Tiểu Khổ Nhi đã cảm thấy hắn rất có duyên với mình. Y cũng không muốn ngang nhiên ức hiếp người khác, nhưng Tiểu Khổ Nhi lại nằng nặc đòi làm thư đồng. Yến Hàm Mai tuy trước nay kiên định, ít khi chịu để người khác an bày, vậy mà cũng không đấu lại hắn. Lại thêm bị người nhà khuyên: "Đương không đem hài tử này vào trong phủ, chẳng lẽ nói hắn là huynh đệ kết nghĩa sao? Chỉ đành nghe theo lời hắn thôi."
Sau khi Tiểu Khổ Nhi vào phủ, mặc dù rất không hợp với quy củ ở đấy, nhưng vì hắn chiếm được tiện nghi là thư đồng thân cận của Yến Hàm Mai, lại thêm Yến Hàm Mai rất được lòng mọi người trong nhà, nên người khác cũng không biết làm sao trách mắng hắn. Hai người tuy danh là chủ phó, nhưng tình như huynh đệ. Tiểu Khổ Nhi chăm sóc chiếu cố y như thế nào, Yến Hàm Mai tuy không nói ra ngoài miệng nhưng trong lòng rất cảm kích. Tình cảm tuy tốt, thế nhưng chỉ cần hỏi đến thân thế của Tiểu Khổ Nhi là hắn lại im re, còn vì thế mà mắt ửng đỏ. Yến Hàm Mai cũng không muốn ép hắn, từ đó không hỏi lại nữa. Hôm nay, trên đất Liêu Đông lạnh căm khắc nghiệt, sao lại có người đến tìm hắn? Rốt cuộc hắn có thân thế bí mật gì?
Yến Hàm Mai nhẹ gỡ bàn tay Tiểu Khổ Nhi đang bịt miệng y, hạ giọng hỏi: "Sao thế, là cừu gia của ngươi?"
Tiểu Khổ Nhi ngơ ngác, như không biết đáp làm sao. Một lát sau mới gật đầu.
Mặt Yến Hàm Mai bừng sắc giận. Y vốn là công tử thế gia, ngày thường không dễ kích động hỉ nộ. Nhưng một khi nổi giận, tuy còn ít tuổi nhưng vẫn toát lên một vẻ oai phong lẫm liệt. Y trầm giọng nói: "Tiểu Khổ Nhi, ngươi đừng sợ. Họ Yến ta tuy không thích đánh đấm, nhưng nếu thực có kẻ muốn ức hiếp ngươi, mười năm luyện võ của ta cũng không phải dễ chọc vào đâu."
Tiểu Khổ Nhi ngơ ngẩn nhìn vị Tiểu Yến Nhi - Yến Hàm Mai, dù xuất thân từ thế gia nhưng bình sanh chán ghét võ nghệ. Mấy năm gần đây Yến gia tuy gia cảnh sa sút, thế nhưng gia học tổ truyền Liệt Quốc Kiếm đã truyền vào tay y từ lúc mới vừa mười sáu tuổi. Liệt Quốc Kiếm là bảo vật trấn gia của Yến phủ, nếu như công phu không đủ, thì dù cho y có là cháu chắt chính tông duy nhất của Yến phủ thì cũng không trịnh trọng giao vào tay y như vậy. Thanh danh mấy đời của Yến phủ, chỉ sợ trong giang hồ rất ít người không được biết đến. Tiểu Khổ Nhi kề cận y đã ba năm nhưng chưa thấy y nổi giận bao giờ.
Yến Hàm Mai trước nay luôn trầm tĩnh, mặc dù tu vi đã có thành tựu nhưng một thân kiếm pháp vẫn chưa từng đem ra thử nghiệm. Tiểu Khổ Nhi cảm kích trong lòng, siết chặt bàn tay Yến Hàm Mai, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngươi, Tiểu Yến Nhi."
Yến Hàm Mai vỗ vai hắn cười, thầm nhủ: "Thật khó mà nhìn thấy ngươi cũng có lúc lộ vẻ sợ hãi như thế."
Hai thiếu niên tuy đã hạ giọng nói chuyện, nhưng đều hiểu rằng chỉ thông qua tiếng kêu gọi truyền đến từ ba phía cũng biết bọn họ đều là cao thủ. Một chiêu truyền âm trong gió, ngưng tụ thành tia, lại thêm kỹ thuật điều khiển âm thanh lung lay vang vọng, chỉ sợ so với bọn Cô Vô Minh, Tằng Nhất Đắc, Chu Hồn Đồn đêm qua còn hơn xa không biết đến đâu. Thanh âm từ ba phía hình thành một tam giác dần dần tương ứng hỗ trợ lẫn nhau, giống như đang hòa hợp thành một. Yến Hàm Mai biến sắc, hạ giọng kêu lên: "Ma giáo?"
Y đã nghe ra âm thanh kêu gọi đó không phải đơn giản cứ thế phát ra, mà cách vận dụng khí tức trong đó có phần quỷ dị, giống như dị thuật của ma giáo.
Tiểu Khổ Nhi thở dài: "Không sai, chính là thuật Bức Thanh Tầm Vật của bọn chúng. Với ba kẻ này, chỉ cần thời gian tàn một nén hương, bọn chúng từ ba hướng kêu gọi hỗ trợ nhau, âm thanh chạm vật phản xạ lại, sẽ tìm được chỗ trốn của bọn ta."
Yến Hàm mai thôi không nói gì nữa. Mắt y không nhìn Tiểu Khổ Nhi, mà lại nhìn vào con ngựa của mình, bên hông ngựa đang treo thanh kiếm Liệt Quốc của y. Đêm ở tửu điếm Hồ Ký, sóng gió nổi lên, nhưng Yến Hàm Mai vẫn kìm chế không chịu xuất thủ. Giờ đây, huynh đệ gặp nguy, trên mặt y lộ rõ vẻ quyết tâm.
Âm thanh từ ba phía quả nhiên càng lúc càng gần, xem ra đang bao vây nơi hai người trú thân. Chỉ lát nữa là sẽ đến gần chỉ còn trăm bước. Thân hình hai người tuy được gò tuyết che kín, nhưng hai con ngựa thì không giấu được. Yến Hàm Mai siết chặt tay Tiểu Khổ Nhi, đứng bật dậy. Tiểu Khổ Nhi vội kéo lại, nhưng kéo không được trái lại còn bị y kéo bật dậy theo. Chỉ nghe Yến Hàm Mai cất tiếng quát vang: "Tế Nam Yến mỗ ở đây, là thần thánh phương nào, hãy hiện thân đi!"
Y vừa quát xong, chỉ thấy ngoài trăm bước tả, hữu và trước mặt xuất hiện ba bóng người. Bọn họ đều mặc quần áo màu mè, tuổi tác đã già. Bọn họ mặt mũi nhăn nheo, nhưng lại ăn mặc như trẻ con, cách ăn mặc trang điểm hoàn toàn không tương xứng với tướng mạo. Yến Hàm Mai bất giác ngẩn người.
Ba người nọ nhìn thấy hai người bọn họ, không kìm được cười lên vui sướng, quay sang nhìn nhau hô: "Tìm được rồi!" Nói xong cùng gia tăng thân pháp, phóng thẳng về phía hai người.
Yến Hàm Mai xách theo Tiểu Khổ Nhi, nhảy đến trước mình ngựa, thò tay rút ra từ trong bao da bên hông ngựa một thanh kiếm dài ba thước, chính là Liệt Quốc Kiếm gia truyền nhà y. Chu Du Kiếm Pháp của y cũng đã luyện đến mức thâm ảo. Nhưng không hiểu sao Tiểu Khổ Nhi như rất không muốn gặp ba người này. Yến Hàm Mai một tay nắm chặt tay Tiểu Khổ Nhi, còn tay kia trong lúc bạt kiếm, ngón cái khẽ bấm lên miếng đồng phía trên vỏ kiếm, "Keng" một tiếng vang lên, rút ra một thanh kiếm trần. Bàn tay nắm Tiểu Khổ Nhi của y lại khẽ tăng thêm lực. Y hốt nhiên hé miệng thổi một hơi lên thân kiếm. Thân kiếm thoáng hiện lên hoa văn màu xanh, một lớp sương mù bàng bạc lập tức đọng lại trên thân kiếm. Lớp sương mù trong nháy mắt đã đóng băng. Yến Hàm mai không nhìn đối phương, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng hướng tâm, tâm phẳng lặng như mặt nước, rõ ràng đang điều tức định lực. Yến Hàm Mai bình sinh tính tình trầm ổn, tuy không chuộng võ, nhưng nếu cảm thấy tự mình nên làm chuyện gì thì lại rất chịu khó ra sức. Vì thế tuy tuổi y còn nhỏ nhưng thuật "định tâm" của y đã cực kỳ thâm hậu. Ba người kia đang lúc phóng đến, thoáng nhìn thấy vậy cùng bật kêu khe khẽ, một người hạ giọng nói: "Quả đúng là "tâm phẳng như mặt nước", tuổi còn nhỏ vậy mà tu vi đã đạt đến mức đó rồi!"
Tiểu Khổ Nhi với y tâm ý tương thông, vụt thò tay búng lên thân kiếm, "keng", âm thanh ngân lên vang vọng. Ba người đang đến cười nói: "Khổ Nhi, ngươi chơi đùa ở bên ngoài đã đủ rồi, ở nhà vẫn còn người đợi đó. Lần này không thể cho phép ngươi quậy phá nữa. Bọn ta chẳng phải đã nói trước, bình thường thì tùy ngươi, nhưng một khi mấy câu "Thổ phản trạch, Thủy quy hác" xuất hiện, thì ngươi phải quay về đó sao?"
Tiểu Khổ Nhi chỉ lắc đầu.
Ba người kia lại nói: "Giang hồ sắp nổi lên mưa máu gió tanh, ngươi lần này không được la cà nữa. Mau, mau, đi theo bọn ta. Ngươi không biết có những ai đang đến đâu, còn không mau cùng bọn ta quay về?"
Yến Hàm Mai nghe mấy người này hỏi han, dường như không giống như có thù với Tiểu Khổ Nhi, trong lòng bất giác ngờ vực. Tiểu Khổ Nhi kề tai y thì thầm: "Thiếu gia, đánh chết ta cũng không muốn đi theo bọn họ, hay là bọn ta... chạy là trên hết."
Yến Hàm mai ưỡn thẳng lưng, đang định lên tiếng quát. Đột nhiên nhìn thấy Tiểu Khổ Nhi chú mắt nhìn ra xa, kêu lên thất thanh: "Hỏng bét!"
Ba người kia như đã quá quen với sự ranh mãnh xảo quyệt của Tiểu Khổ Nhi, không hề quay đầu nhìn lại. Yến Hàm Mai qua thanh âm của Tiểu Khổ Nhi nhận ra hắn thực sự hốt hoảng. Y ngước mắt nhìn, lần theo âm thanh vọng tới, phát hiện ra cơn bão tuyết mà mới rồi bọn họ tưởng đã tránh thoát giờ bỗng nhiên xuất hiện trở lại ở một chỗ cách đây chừng vài trăm trượng chếch về mé tả. Một bức tường tuyết bỗng chốc lại dựng lên, thanh thế còn lớn hơn lúc mới rồi. Tiểu Khổ Nhi không sợ trời chẳng sợ đất, nhưng không cách gì chống lại uy lực của trời đất. Hắn vừa phải chạy trối chết mới vớt được tính mạng nên cực kỳ sợ cơn bão tuyết này. Chỉ nghe hắn lấy hết sức thét lên chói tai: "Gió lớn lắm, các ngươi không muốn sống nữa sao? Tránh ra!"
Giọng nói của hắn vốn sắc nhọn, tiếng thét vừa vang lên giống như quất một vết hằn trên màn tuyết mênh mông bao quanh. Cơn bão tuyết đột ngột quay trở lại lúc này đã phát uy, tiếng gió hú vang lên như trăm nghìn tiếng trống trận đổ dồn, như thiên quân vạn mã cuồng bôn. Ba người đang tiến đến giật mình kinh hãi, ngoảnh đầu nhìn lại, bất giác nhìn nhau thất sắc. Trong khoảnh khắc đó, Tiểu Khổ Nhi và Yến Hàm Mai đã tung mình lên lưng ngựa. Tiểu Khổ Nhi vỗ mạnh vào mông ngựa, trong lúc gấp rút vẫn không quên thò cẳng đạp một cái vào mông con ngựa của Yến Hàm Mai. Hai người hai ngựa thuận theo hướng gió, lại cắm đầu chạy trối chết.
Trận cuồng phong này không giống như hồi nãy, tốc độ và sức gió còn nhanh hơn cả tốc độ phi đã đến mức cực hạn của hai thớt ngựa vốn đã mệt mỏi. Mấy con ngựa dường như cũng hiểu nguy hiểm cận kề, dù cực kỳ mệt mỏi nhưng không đợi bị người thúc giục vẫn cắm đầu khua vó cuồng bôn. Hai người chạy được chừng hai, ba dặm đã bị cuồng phong đuổi kịp, cuốn bọn họ vào trong biển tuyết. Lúc này họ không còn nhìn thấy trời đất gì nữa, mà bốn bề chỉ toàn một biển tuyết. Trên, dưới, trái, phải, đằng trước, đằng sau, đập vào mắt chỉ toàn là tuyết và tuyết, lẫn bên trong còn có bóng người ẩn hiện. Hai người như hai con cá đang bơi lội cực nhanh trong tuyết băng lạnh cóng, mới đầu còn mơ hồ nhìn thấy bóng nhau, nhưng chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy gì nữa. Yến Hàm Mai và Tiểu Khổ Nhi kêu gọi lẫn nhau, nhưng không thể nghe đối phương nói gì, bên tai chỉ còn tiếng gió hú. Tiếp đó là từng hạt tuyết to như hạt đậu bắn vào khắp đầu, mặt, khiến hai người không thể mở nổi mắt. Đến khi mở được mắt ra thì chỉ còn nhìn thấy một màn trắng xóa, tuy biết đối phương cách mình không xa nhưng không thể nhìn thấy bóng đâu. Tiểu Khổ Nhi và Yến Hàm Mai thi nhau kêu gọi: "Tiểu Yến Nhi", "Tiểu Khổ Nhi", thế nhưng âm thanh phát ra không nói gì đến đối phương mà ngay bản thân cũng không nghe được chút gì.
Tiểu Khổ Nhi chỉ đành tiếp tục thúc ngựa chạy trốn. Hắn rất muốn tìm được thiếu gia của hắn, nhưng nào có nhìn thấy chút bóng dáng? Lòng hắn chợt ngẩn ngơ, như thế nghĩa là.. nghĩa là hắn và vị bằng hữu duy nhất ba năm nay sớm tối kề cận đã lạc mất nhau sao? Ông trời già sao lại đối đãi bất công như thế! Lòng hắn nổi lên niềm cảm khái, cố sức vùng vẫy tranh đấu cùng bão tuyết. Con ngựa đang cưỡi cũng như bị nhiễm khí phách của hắn, không chịu nhận mệnh, trong mớ hỗn độn quay cuồng liều mạng loạng choạng tiến lên. Tiểu Khổ Nhi than thầm: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn và Tiểu Yến Nhi cứ như vậy bị táng thân trong cơn bão tuyết này ư?"
Không biết đã vùng vẫy được bao lâu, trong đầu Tiểu Khổ Nhi đã không còn khái niệm về thời gian, chỉ cảm thấy cơn bão tuyết giống như trọn đời trọn kiếp cũng không ngừng lại. Đột nhiên bên tai nghe tiếng gió rít giảm nhẹ, mới đầu còn cho là ảo giác không dám tin, một lúc sau mới dám mở mắt nhìn. Mới rồi do tuyết lớn, hắn vẫn luôn nhắm tịt hai mắt, giờ mới phát hiện ra gió đột nhiên ngừng thổi, không biết đã biến đi đằng nào. Còn hắn thì vẫn sống nhăn.
Cơn gió lốc đến nhanh mà đi cũng nhanh. Tiểu Khổ Nhi đưa mắt nhìn ra xung quanh, khắp nơi toàn là tuyết, ngoài tuyết ra chỉ còn... tuyết, môt màn trắng xóa đến nhức mắt. Trời đất không còn phương hướng, không còn vật định vị, tất cả đều không có. Trong lòng hắn cũng hoàn toàn trống rỗng, có cảm giác của một người vừa thoát khỏi cái chết nhưng lại ngờ vực không biết sẽ dùng quãng đời còn lại để làm gì. Trong lòng hắn rất hốt hoảng, nhưng mắt không có lệ. Hắn không thể chịu nổi sự trống rỗng này, từ nhỏ hắn đã không chịu được rồi. Không chịu nổi trang viện quá rộng của ông ngoại, không chịu nổi việc người trong toàn trang viện đều mặt mũi âm trầm. Hắn thích được nói được cười, thích tiếng ồn ào nhiệt náo của nhân gian. Hắn thích hương vị của cải xanh vừa cho vào chảo dầu liền bốc hương thơm phức... Vì thế mà hắn mới trốn ra ngoài. Vậy mà, khó khăn lắm hắn mới tìm được một người bạn cùng vui đùa, nay lại bị thất lạc như thế. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay phải của hắn, mới rồi còn bị Tiểu Yến Nhi nắm chặt, giờ tuy đã bị lạnh cóng nhưng hình như vẫn còn đọng lại chút hơi ấm. Hắn bất giác ngẩng cổ gào to: "Tiểu Yến Nhi, Tiểu Yến Nhi... Thiếu gia, thiếu gia... Ngươi ở đâu hả, chúng ta không đùa nữa, không trốn nữa được không? Mau ra đây đi!"
Biển tuyết mênh mông, không chút hồi âm. Tiểu Yến Nhi, y có thoát khỏi kiếp nạn này không? Nhưng chính ta đã một mực kéo y đến cái mảnh đất Liêu Đông chết tiệt này mà. Trong đôi mắt Tiểu Khổ Nhi bất giác trào ra hai dòng lệ. Lệ chưa kịp chảy xuống lưng chừng má thì đã bị đông cứng thành băng. Tiểu Khổ Nhi vung tay áo quệt bừa lên mặt, cảm thấy hai mắt sưng phồng đau nhức, biết mắt mình đã bị tuyết băng làm tổn thương. Hắn tự mình lẩm bẩm trấn an: "Y chắc không sao đâu. Những người quen biết Tiểu Khổ Nhi ta có bao giờ không có vận khí tốt đâu? Tiểu Khổ Nhi ta chính là căn Chính mạng Ngạnh, phúc to mạng lớn, chính là tà linh khiến cho thần đến thần phải tránh, quỷ đến quỷ phải lui! Bọn ta chẳng qua là lạc nhau trong nhất thời, chắc chắn sẽ tìm lại được nhau."
Thế rồi hắn dùng ngón trỏ chỉ vào mặt mình tự giễu: "Lớn như thế rồi mà còn khóc, ngượng chết ngươi đi, ngượng chết ngươi đi!"
Hắn vốn trời sinh lạc quan, sau một lúc tự tung tự hứng, tâm tình đã cảm thấy tốt hơn. Tiếp đó hắn gân cổ hát vang: "Lạy trời, lạy đất, nhà ta có đứa trẻ hay khóc. Tiểu Yến Nhi ngươi hãy niệm ba lần cho ta, dù chân trời hay góc bể cũng có thể thương lượng..."
Giọng của hắn như cái nồi bể, bài hát bị hắn hát cho đến không còn chút gì hay ho hấp dẫn. Có điều lòng hắn rất chân thành, sau khi hát xong câu đó, trong mắt hắn tuyết đã không còn là tuyết nữa, mà có cảm giác như vạn vật đang bị tuyết phủ trùm, từ cây cối đến đá núi, đều bị hắn làm cảm động đến nhe răng há miệng ra cười. Vì vậy hắn cũng há miệng cười. Thế rồi hắt lại tiếp tục bài hát chẳng còn vần điệu gì, hắn còn tự ý đổi lời bài hát. Hát, hát mãi. Hắn xuống ngựa nhận định lại phương hướng, đồng thời cũng để cho con ngựa được nghỉ ngơi. Đột nhiên có tiếng rên nho nhỏ như có như không xen vào giữa tiếng hát của hắn. Tiểu Khổ Nhi mới đầu ngơ ngác, tiếp đó vỗ đùi nhảy dựng lên: "Tiểu Yến Nhi!"
Sau khi nhảy cẫng lên, miệng hắn vẫn không ngừng thét toáng lên trong cơn gió mạnh: "Thiếu gia tốt của ta, ngươi chịu khổ kém quá, gió mới thổi to một chút, Tiểu Khổ Nhi ta ngay đến lông mày cũng còn chưa rụng đến một sợi, ngươi lại đã kêu rên như cô dâu trẻ rồi."
Lông mày của hắn đúng là không lay động đến một sợi, bởi vì đã bị băng tuyết làm cho đông cứng lại, đông thành hai hàng xoắn tít ẩn chứa niềm vui và tinh thần không sợ trời chẳng sợ đất.
Tiểu Khổ Nhi nhận thấy âm thanh phát ra từ đằng sau một đống tuyết, hắn lần theo âm thanh, phát hiện xa xa một bóng người nằm im lìm trên mặt tuyết. Bên cạnh đó còn có một con ngựa cũng nằm quay trên tuyết. Khoảng cách đến đó không quá trăm thước, bóng người đó đang rên rỉ khe khẽ. Tiểu Khổ Nhi bước cao bước thấp loạng choạng tiến lên trong tuyết, miệng không ngừng pha trò, vừa vỗ đùi vừa nói: "Hắc, giao tình của bọn ta thật đúng như keo sơn. Xem ra trọn đời này ngươi sẽ mãi là thiếu gia của ta, còn ta sẽ mãi là thư đồng của ngươi. Gió to đến thế mà cũng không thổi tan được bọn ta cơ mà. Chỉ tiếc là Tiểu Khổ Nhi ta thông minh tuyệt đỉnh lại sẽ bị ngươi chèn ép cả đời, thật là khổ đó nha!"
Miệng hắn kêu khổ nhưng nếu như có ai nhìn thấy hắn lúc này, sẽ nhận ra trong mắt của hắn ngập tràn niềm vui như sắp phun trào ra ngoài. Ở một nơi băng tuyết ngập trời như thế này, cảnh tình đó quả thật dễ làm mềm lòng người. Người nằm trên mặt đất mặc áo tối màu, viền cổ áo lộ ra lớp lông cáo mềm mại, lay động phất phơ trong gió. Tiểu Khổ Nhi trước tiên liếc mắt nhìn con ngựa, từ xa cũng biết chắc chắn nó đã bị đông cứng mà chết. Mắt hắn bị tuyết làm bị thương nên không dám mở to, chỉ dám hấp háy nhìn sơ địa hình để tiến lên phía trước, tiến lại gần nâng người nọ lật ngửa lại. Hắn biết Yến Hàm Mai xưa nay cứng cỏi, nếu không phải bị lạnh cóng đến hôn mê thì sẽ không rên lên như thế. Không kịp nhìn kỹ, hắn thò tay vỗ mấy cái lên mặt người nọ, rồi chuyển xuống nghe nhịp tim, tay kia thò vào túi áo đằng sau lưng tìm bình rượu thuốc đã chuẩn bị sẵn. Miệng vẫn tiếp tục lẩm bẩm: "Thiếu gia ơi là thiếu gia, ngươi còn không chịu cho ta mang rượu theo nữa đi. Xem này, bây giờ nhờ vào cái gì để sưởi ấm cho ngươi đây? Ài, Tiểu Khổ Nhi ta xưa nay luôn có tài tiên tri, còn cao cường hơn lão Lô Bán Tiên kia nữa. Ta đã sớm biết ngươi sẽ bị lạnh cóng, càng sớm biết có trận bão tuyết này."
Một tay y lần tìm rượu, tay còn lại chợt cảm thấy như sờ vào một thứ gì rất mềm mại, bất giác buột miệng kêu lên: "Thiếu gia, ngực ngươi giấu cái gì vậy, sao mềm nhũn thế này, định giả làm tiểu cô nương hay sao?"
Trong lòng hắn tuy lấy làm lạ, nhưng vì mắt hắn bị đau nên vẫn không mở mắt ra, chỉ tiện tay nắn nắn mấy lượt, chợt nghe từ khuôn mặt người nọ đang nghiêng nghiêng sát mặt tuyết vọng ra mấy tiếng hừ hừ yếu ớt, có lẽ là Yến Hàm Mai đang giận vì bị hắn chọc phá. Hắn không kìm được cười nói: "Ta biết ngươi không cao hứng, nhưng bây giờ ngươi còn sức để chửi ta sao? Còn sức sao? Không nhân cơ hội này mà chửi thì sau này tìm đâu ra dịp làm khó Tiểu Khổ Nhi ta vốn trời sinh lắm miệng chứ?"
Hắn nói nói cười cười, nhưng trong lòng thầm hiểu hai mắt hắn đã bị tuyết làm tổn thương rất nặng, đau nhức không chịu nổi. Hắn phải gần như nhắm tịt mắt lại, chỉ nhờ một chút khe hở giữa hai hàng lông mi để nhìn, nâng đầu của người nọ lên ôm vào lòng. Hắn không kịp lo nghĩ đến hai mắt của mình, lần tìm miệng của người nọ vạch ra, đổ vào một ngụm rượu. Cổ họng người nọ kêu lền rột rột, Tiểu Khổ Nhi cảm thấy thân hình người nọ ở trong vòng tay mình nóng dần lên, miệng vẫn còn giở giọng kẻ cả: "Con cháu thế gia đúng là không chịu được khổ cực, cơ thể yếu ớt, sức khỏe yếu ớt, đấy là ngươi còn tính là người có luyện qua võ công. Nếu là Tiểu Khổ Nhi ta..." Hắn dùng lưng bàn tay xoa khẽ trên hai mí mắt, trong tay đang ôm Yến Hàm Mai khiến hắn bất giác cảm thấy ấm áp trong lòng, lẩm bẩm: "... Được rồi, không làm khó ngươi nữa. Sao ngươi vẫn còn chưa động đậy được? Mau vận khí, bọn ta còn phải nhanh chóng tìm một chỗ khuất gió để nghỉ ngơi."
Nói xong, hắn lại thò một tay vào trong ngực người nọ, vận lực nhẹ nhàng truyền vào huyệt "nhũ đột", từ từ xoa nhẹ. Một luồng khí ấm áp nhẹ nhàng len lỏi xâm nhập vào khiến người nọ cảm thấy dễ chịu hơn. Tiểu Khổ Nhi thủ thỉ: "Tiểu Yến Nhi, đừng trách ta, là do ta không tốt, không nên lôi ngươi đến đất Liêu Đông quỷ quái này. Nếu như không phải ta muốn tìm mẹ, cũng sẽ không làm như thế. Xem ra con người ta quả đúng là có tư tâm, vừa mới nảy sinh là đã suýt nữa thì hại chết cái mạng nhỏ của người bạn thân nhất."
Do hắn đang ôm một người nửa tỉnh nửa mê trong lòng, bản thân lại vừa trải qua một trận nguy hiểm, trong lòng liền nảy sinh nhiều tâm sự, thế nên mới nói lộ ra bí mật mà trước nay hắn chưa từng nói với bất cứ ai. Bàn tay hắn đút trong ngực áo người nọ, nhờ vận công cộng thêm cử động xoa bóp nên lúc này đã cảm thấy ấm áp hơn, từ từ khôi phục cảm giác. Cùng với sụ khôi phục cảm giác, hắn cũng chợt nhận ra nơi bàn tay chạm vào cực kỳ mềm mại dễ chịu, bất giác buột miệng kêu lên: "Tiểu Yến Nhi, ngực của ngươi sao lại mềm một cách... cổ quái thế này!"
Lời còn chưa dứt, người nằm trong vòng tay hắn hình như đã có thể cử động. Tiểu Khổ Nhi vui mừng, cố gắng mở bừng mắt ra: "Ngươi khỏe lại rồi!"
Nhưng mắt chưa kịp mở ra hết cỡ, mặt hắn đã bị một bàn tay tát bốp một cái. Tiểu Khổ Nhi bị đánh đến ngớ ngẩn cả người. Hắn theo Yến Hàm Mai mấy năm nay, Tiểu Yến Nhi đừng nói là đánh, ngay đến nặng lời cũng chưa từng làm. Lại nghe người nọ lên tiếng, dù còn yếu nhưng vẫn không ngừng kêu lên giận dữ: "Ngươi, ngươi...!"
Đó hình như không phải giọng nói của Yến Hàm Mai!
Tiểu Khổ Nhi giật mình, không quản mắt đang bị đau, cố gắng mở bừng ra. Chẳng phải hắn đang ôm một kẻ lạ hoắc hay sao?
Người này tuy mặc quần áo nam nhân, nhưng vì dải buộc tóc đã bị thổi bay nên có thể nhìn ra rõ ràng là một thiếu nữ, khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, không lớn hơn Tiểu Khổ Nhi là bao. Bàn tay Tiểu Khổ Nhi bất giác đờ ra trong ngực áo của thiếu nữ. Thiếu nữ nọ thấy hắn vẫn còn ngớ ngẩn nhìn mình như gặp quỷ, bộ mặt tái xanh bỗng thoáng ửng hồng, yếu ớt quát: "Còn không mau bỏ bàn tay ngươi ra?"
Tiểu Khổ Nhi ngơ ngẩn rụt tay lại. Thiếu nữ mới thở phào một hơi, lại thò tay tát hắn. Tiểu Khổ Nhi né tránh theo bản năng, hắn vẫn chưa nhìn rõ mặt thiếu nữ này, trong lòng chỉ đang ngẫm nghĩ: "Kẻ này không phải Tiểu Yến Nhi, vậy thì Tiểu Yến Nhi ở đâu? Ta đã bỏ rơi y rồi, ta lại bỏ rơi Tiểu Yến Nhi rồi!" Trong lòng hắn bất giác kêu to: "Ta đã bỏ rơi Tiểu Yến Nhi rồi! Y chắc hiện giờ đang ngã vùi trong tuyết, không biết có ai cứu không?"
Nghĩ mãi nghĩ mãi, hắn đột nhiên nổi giận, thấy thiếu nữ nọ không biết tốt xấu còn giơ tay muốn đánh mình, liền vụt vung tay tát thẳng vào mặt nàng ta, người cũng nhảy dựng lên quát: "Ngươi không phải là Tiểu Yến Nhi! Nói, ngươi sao lại lừa ta? Ngươi vì sao lại lừa ta?"
Thiếu nữ có lẽ là lần đầu tiên bị người đánh, bị hắn đánh đến ngây ngốc, đồng thời cũng đờ ra vì câu hỏi đó, không nói lên lời. Tiểu Khổ Nhi đặt nàng xuống, quay người bỏ đi, từng bước từng bước trầm trọng không thể tả: "Tiểu Yến Nhi tuy có tập võ, nhưng thể chất yếu đuối, bây giờ hắn đang ở đâu? Hay là đã..." Hắn không dám nghĩ tiếp. Bên tai nghe tiếng thiếu nữ nọ yếu ớt gọi: "Quay lại..."
Tiểu Khổ Nhi không có tâm tư để ý tới, chỉ muốn lên ngựa mau mau đi tìm Yến Hàm Mai. Hắn đi được chừng mười bước, lại nghe thiếu nữ nói: "Là ta không tốt, không nên đánh ngươi, ta biết ngươi chỉ là vô tình thôi. Có phải, có phải... Có phải bằng hữu của ngươi bị lạc mất rồi không?"
Nhắc đến hai từ "bằng hữu", đầu óc Tiểu Khổ Nhi mới tỉnh táo hơn một chút. Hắn lẳng lặng gật đầu, đột nhiên cảm thấy hai chân mỏi nhừ, không thể bước thêm được nữa, đành dừng lại.
Thiếu nữ nọ lại nói: "Cảm ơn ngươi, xin hãy cứu ta được không?"
Âm thanh nhu mì, ấm áp, lại đượm vẻ cầu khẩn. Tiểu Khổ Nhi sững người, dường như bây giờ mới chợt nhận ra rằng nằm kia cũng là một mạng người. Trong lòng hắn vì đang nghĩ đến Tiểu Yến Nhi, nghĩ đến bằng hữu của mình, nên bất giác nảy sinh lòng trân trọng đối với thế giới này.
Nếu như ta chỉ biết tốt cho ta thì sẽ biến thành đối xử không tốt với người khác. Nhưng nếu giữa người và người đối xử tốt hơn với nhau, thế gian này chẳng phải sẽ có thêm nhiều người tốt hay sao? Nếu bản thân ta cứu người này, không chừng cũng sẽ có người chịu ra tay cứu giúp bằng hữu của ta? Chẳng phải là như thế ư?
Hắn nghĩ như vậy, dường như có thêm chút hy vọng, trong lòng bất giác cũng trở nên dễ chịu hơn. Thiếu nữ nọ không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, khẩn cấp nói: "Ngươi cứu ta, ta chắc chắn sẽ hậu tạ. Bên mình ta có đem theo rất là nhiều vàng." Nàng ta muốn dùng tiền tài để lay động Tiểu Khổ Nhi.
Tiểu Khổ Nhi quay phắt lại. Thiếu nữ thấy hắn quay phắt lại như thế, trong lòng bất giác nổi lên cảm giác sợ hãi: "Không biết hắn có định giết người cướp của hay không? Ngu quá, mình thật là ngu." Mắt nhìn tên tiểu tử lông mày xoắn tít này bước từng bước dài đến trước mặt, nàng sợ đến nhắm tịt mắt lại. Trước khi nhắm mắt còn kịp nhìn thấy tên tiểu tử thò hai tay ra ôm nàng lên. Hắn vẫn còn có chút khí lực, ôm nàng lên đi về phía con ngựa của hắn.
Thiếu nữ lúc này mới cảm thấy yên tâm. Hình như nàng là người bản địa, hạ giọng nhỏ nhẹ chỉ điểm: "Ngươi đi về phía trái, dắt ngựa theo, không đến một dặm đường sẽ gặp một sơn động khuất gió. Trong động còn có củi do thợ săn chuẩn bị sẵn."
Thiếu nữ nói không sai, ngoài một dặm quả nhiên có một quả núi nhỏ, dưới chân núi có một sơn động. Tiểu Khổ Nhi ôm nàng vào trong, cả ngựa cũng dắt vào theo. Trong động đúng là có sẵn củi, Tiểu Khổ Nhi vun củi, do mồi lửa đem theo đã bị ướt hết, phải tốn công một lúc mới nhóm được lửa. Hắn đặt thiếu nữ bên cạnh đống lửa, tự bản thân cũng cảm thấy rất mỏi mệt, bèn ngồi sang một chỗ khác bên cạnh đống lửa. Quả đúng là "Hỏa khảo hung tiền noãn, phong xuy bối hậu hàn" (Dịch ý: được ngọn lửa sưởi ấm phía trước thì phía sau lại bị gió lạnh lùa. Câu này trích trong một bài hát sáng tác bởi Dương Tĩnh Vũ, một nhà hoạt động cách mạng vô sản nổi tiếng của Trung Quốc). Thiếu nữ thấy hắn đặt mình trong chỗ khuất gió, còn bản thân hắn thì dùng lưng chắn cửa che gió, trong lòng bất giác nổi lên niềm cảm kích.
Tiểu Khổ Nhi chống chọi với luồng gió thổi vào từ cửa động được một lúc lâu, cơ thể quả thật đã quá mỏi mệt khó mà chịu được thêm nữa, bất giác thiếp đi. Không biết đã ngủ được bao lâu, chợt cảm thấy có hơi thở nóng hổi phả vào mặt. Dịu dàng ấm áp như thế, chẳng lẽ là mẹ hay sao? Trong lòng hắn chợt trở nên nhẹ nhõm, thanh thản, bao nhiêu u uất tích tụ bấy lâu trong tâm khảm chợt bị xua tan. Dường như cũng quên đi bản thân đã sắp mười sáu tuổi, đã sắp thành người lớn rồi. Hắn chỉ cảm thấy thân hình như đang co quắp lại, bỗng chốc biến thành bé tí xíu, không còn phải lo giữ sĩ diện, không còn phải sợ bị đau đớn, không còn phải sợ cái thế giới này nữa. Hắn khẻ lẩm bẩm gọi: "Mẹ..."
Tiếng gọi thật yếu ớt, nước mắt hắn trào ra. "Mẹ, con tìm mẹ thật cực khổ. Vì sao bọn họ đều nói con là một đọa dân? Vì sao ông ngoại không chịu cho con ra ngoài, lại nói rằng ra khỏi cửa này là thiên hạ đều sẽ biết thân thế của con, sẽ coi thường con? Mà con cũng coi thường bọn chúng đấy nhé!"
Một lát sau, khuôn mặt Tiểu Yến Nhi chợt hiện ra trước mắt hắn. Tiểu Khổ Nhi vừa nhìn thấy y bèn mỉm cười. Hắn cười mếu máo: "Nhưng bây giờ con đã có một bằng hữu rồi nhé." Hắn thò tay kéo nhẹ bàn tay của Tiểu Yến Nhi chìa ra khoảng không mông lung trước mắt, vẫn không nhìn rõ gương mặt của mẹ hắn: "Y sẽ không coi thường con. Chỉ cần y không coi thường con, thì con sẽ không cần quan tâm tới thiên hạ nói gì..."
Nói xong, hắn khe khẽ siết bàn tay gày gò trắng trẻo của Yến Hàm Mai, cười với mẹ hắn: "Y chính là công tử thế gia đó. Hừ, ông ngoại đúng là một người xấu. Lúc ông ấy cao hứng thì nói con chính là cháu ngoại của ông, địa vị thân phận không ai bằng, là người cao quý nhất trong thiên hạ. Nhưng lúc ông ấy không cao hứng thì lại nói con là đứa con hoang. Phì, con không thèm hưởng chút hào quang của ông ta, làm cái gì "ma tử" trong giáo, cũng không sợ làm con hoang. Con hoang thì có gì là xấu? Đầy người muốn làm mà không được đấy thôi! Nhưng mà... sao mẹ lại bỏ rơi con? Con tìm mẹ đã hơn mười năm rồi! May là còn có Tiểu Yến Nhi tốt bụng... Nhưng... Y không phải là bằng hữu của con, y là tiểu chủ nhân của con. Bọn họ nói đọa dân đê tiện, con không thèm để ý. Con cứ muốn làm người hầu, chọc tức hắn, chọc tức ông ngoại, chọc tức những người bên cạnh bọn họ. Hừ, làm người hầu đê tiện lắm sao? Chỉ có người trong lòng đê tiện thì con người mới sẽ đê tiện. Trong lòng không đê tiện, thì dù có làm người hầu cũng vẫn không hề đê tiện."
Hắn lải nhải cằn nhằn một hồi, tuôn ra một tràng đạo lý cao thâm, tưởng là trong lòng đã nhẹ nhõm hơn, ai ngờ lại khóc tỉ tê: "Mẹ, con thật sự là một đứa con hoang sao? Đọa dân bọn ta có thật từ khi mới sinh ra đã phải cúi đầu chịu nhục sao? Nếu như Tiểu Yến Nhi biết, y có còn coi con là bằng hữu không?... Hu hu, y sẽ không đâu, sẽ không đâu, phải không mẹ?"
Bóng người trong mộng hình như đang dần dần trở nên xa xăm, Tiểu Khổ Nhi đột nhiên gọi vang: "Mẹ đừng đi. Mẹ đừng mỗi lần vừa mới xuất hiện lại đã bỏ đi. Con biết có thể mẹ đang bị giam ở một chỗ nào đó mà con không biết, không trốn thoát ra được. Nhưng trước khi đi, mẹ hôn con đã, hôn con một cái thôi có được không?"
Tiểu Khổ Nhi hình như nghe thấy bên tai vang lên tiếng nấc. Hắn thì thầm: "Hôn con đi..."
Tiếp đó hắn cảm thấy một bờ môi mềm mại khẽ chạm vào má. Đó là một niềm hạnh phúc mà hắn mong chờ đã lâu. Cứ thế, hắn thiếp đi trong hạnh phúc.
Lúc Tiểu Khổ Nhi tỉnh lại, khóe miệng còn đọng nét cười ngọt ngào, như vẫn còn chưa nhận ra mình đang ở đâu. Mới đầu hắn cảm thấy hơi lạnh, tiếp đó vừa mở mắt ra liền nhìn thấy phía bên kia đống lửa có một thiếu nữ đang nhìn mình, thần tình ôn nhu pha lẫn cảm thông. Hắn giật mình, chợt nhớ lại giấc mộng vừa rồi, lặng người một lát rồi mới ngồi dậy. Hắn chợt ngượng nghịu nhận ra trên mặt vẫn còn ướt, như vẫn còn đọng nước mắt. Hắn tự mắng thầm trong bụng, phen này đúng là hắn đã mất mặt hết sức. Khóc trong mơ đã đành, chỉ sợ lại còn bị con nhóc kia nhìn thấy hết. Nghĩ đến đây hắn bất giác nảy sinh ác cảm đối với "con nhóc". Mặc dù đúng ra hắn đã tát cô nàng một cái rõ mạnh, thế nhưng hắn thù dai, vẫn còn nhớ rõ chính là cô nàng đã dữ như quỷ cái ra tay tát hắn trước tiên. Bản thân hắn lúc đó còn tưởng cô nàng là Tiểu Yến Nhi nên đã để yên cho đánh. Nghĩ đến đây hắn càng cảm thấy bất phục, định lên tiếng mắng cô nàng, cho cô nàng biết Cam Khổ Nhi đã có khi nào bị người khác đánh chứ? Nhưng rồi chợt nghĩ lại, nhớ đến những nữ nhân hắn từng gặp qua, ai ai cũng lắm mồm. Đúng, hắn không nên lên tiếng, mặc cho cô nàng tức chết, buộc cô nàng phải lên tiếng trước.
Ý nghĩ oái ăm hành hạ người khác vừa hiện ra trong đầu, hắn liền hào hứng hẳn lên. Giả đò làm như không hề nhìn thấy thiếu nữ nọ, hắn lấy từ trong bọc hành lý ra một miếng thịt nguội. Hắn vốn háu ăn nên bên mình mang theo rất nhiều thứ để ăn. Miếng thịt này đã được tẩm ngũ vị hương rồi hầm nhừ. Hắn cầm miếng thịt ngồi xuống bên cạnh đống lửa, lòng nhủ thầm: "Không tin không khiến ngươi chảy nước miếng."
Thiếu nữ nọ cũng không lên tiếng, nhưng chỉ một lát Tiểu Khổ Nhi đã nghe bụng nàng sôi lên òng ọc. Hắn cười thầm, lại càng cố tình lật đi lật lại ngắm nghía miếng thịt, bụng tuy đã sôi réo đòi ăn nhưng vẫn nhất định phải khiến cho thiếu nữ thèm nhỏ dãi, thế nên vẫn không vội ăn ngay. Được một lát, đến khi hương thịt thơm lừng đã bao trùm cả sơn động, hắn mới khoan khoái cầm miếng thịt cắn một miếng thật to.
Hắn ra vẻ không lưu tâm đến thiếu nữ, nhưng khóe mắt và hai lỗ tai vẫn chú ý quan sát. Quả nhiên nghe rõ "ực ực" mấy tiếng, hiển nhiên cô nàng vừa mới nuốt nước bọt. Hắn mừng thầm trong lòng, càng làm ra vẻ ăn uống thật ngon lành. Bên tai rốt cuộc cũng nghe thấy thiếu nữ lí nhí nói: "Này, đa tạ ngươi đã cứu ta. Ngươi tên là gì?"
Tiểu Khổ Nhi chỉ chỉ vào tai mình, lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta không nói gì, ra ý ta đây bị điếc. Hắn đưa mắt liếc trộm, nhận ra thiếu nữ nọ hình như đang giận đến biến sắc. Nàng lại tiếp tục hỏi liền mấy câu nhưng Tiểu Khổ Nhi một mực giả vờ không nghe thấy gì. Thiếu nữ chỉ đành lẩm bẩm tự nói một mình, cứ thế được một lúc, đột nhiên nàng nổi giận. Cơ thể nàng vốn đã bị lạnh, lại đang đói đến lả người, nhưng vẫn run rẩy lần ra ngoài cửa động. Đến trước cửa động, hàn phong từ bên ngoài thổi vào khiến nàng chợt rùng mình co rúm người lại. Trời lạnh thế này, nàng lại không có ngựa, còn có thể đi đâu được. Chỉ nghe nàng giận dỗi nói: "Ê, ngươi còn không lý tới ta, ta sẽ bỏ đi đấy!"
Tiểu Khổ Nhi chỉ liếc mắt nhìn nàng ta, nửa câu cũng không thèm nói. Thiếu nữ trong lúc giận dữ, bất chấp cái giá lạnh khủng khiếp bên ngoài, sải chân bước ra, trong lòng như vẫn không cam chịu, mắng: "Thật không có lương tâm, mới nhìn là đã biết ngươi không phải người tốt! Ngươi muốn giả vờ điếc thì cứ việc. Trong mơ vẫn còn nói được, bây giờ lại giả vờ điếc, chẳng phải là vì chút thịt sao? Sợ ta đòi ăn à, thật không có một chút khí phách của bậc đại trượng phu."
Tiểu Khổ Nhi nghe nàng đề cập đến mấy lời hắn nói trong mơ, bất giác giật mình. Hắn tuy bại hoại nhưng cũng không đến nỗi thật sự khích cho thiếu nữ phải ra khỏi sơn động như thế. Hắn nhẩn nha nói: "Ngươi đang nói với ta sao? Ta không điếc, nhưng không muốn trả lời. Bởi vì ta sớm biết thực ra ngươi muốn nói với miếng thịt bò này chứ có phải muốn nói với ta đâu? Ta vì sao phải để ý đến ngươi chứ?"
Thiếu nữ giận dữ dừng phắt lại, không nói nổi thành lời. Tiểu Khổ Nhi cười hề hề, khua khua miếng thịt, nói với nó: "Thịt bò ơi thịt bò, dạo này tự nhiên lại có mấy đứa con gái khùng, lên tiếng nói chuyện với mày! Lại còn không chịu nói to mà chỉ ngấm ngầm nói: "Thịt ơi thịt, mày có đồng ý để ta ăn không?""
Hắn làm điệu làm bộ khiến thiếu nữ nọ tuy đang tức vẫn phải bật phì cười. Tiểu Khổ Nhi lại nhăn nhó mặt mày, vỗ vỗ bụng nói: "Ta nói cho mày biết nhé thịt ơi, ta đã ăn no rồi, mày hãy nói đi, có chịu để người khác ăn mày không?"
Thiếu nữ nọ biết tính nết của hắn, bèn không thèm dỗi với cái dạ dày của mình nữa, quay người về lại bên đống lửa, thò tay tiếp lấy miếng thịt từ tay Tiểu Khổ Nhi, trừng mắt nhìn hắn nói: "Nó nói là bằng lòng..."
Vế sau còn muốn nói gì đó nhưng lại lúng ba lúng búng không thể nghe rõ, hóa ra miệng nàng đã bị miếng thịt lấp đầy.
Tiểu Khổ Nhi nhờ ánh sáng ngọn lửa quan sát thiếu nữ, nhận ra nàng có lẽ lớn hơn hắn một, hai tuổi, dung nhan xinh đẹp, trên má trái điểm một vài nốt tàn nhang. Nhưng như thế lại càng hoàn hảo, không đến mức làm cho nàng trở thành đẹp như tiên nữ trên trời chứ không phải người trần. Ánh lửa làm mặt nàng ửng hồng, mặc dù toàn thân vẫn mặc đồ nam, nhưng dáng người yểu điệu, thắt đáy lưng ong, cánh tay thon dài, quả thật cực kỳ có eo có ngực. Dáng vóc so ra cũng xấp xỉ hắn, miệng ngoạm thịt bò, hai hàm răng lộ cả ra, khiến Tiểu Khổ Nhi nhìn mà bất giác trong lòng cảm thấy vui vui.
Tiểu Khổ Nhi nổi hứng nhất thời, bất giác lên tiếng: "Thịt ơi thịt, mày bị người ta ăn như thế, mà vẫn còn chưa hỏi người ăn mày tên là gì sao?"
Thiếu nữ không nín được phải bật cười, cũng bắt trước hắn nói với miếng thịt: "Nhóc thịt, nói cho ngươi biết là được rồi, ta tên là San San, Hải San San."
Tiểu Khổ Nhi bĩu môi: "Tục, quá tục, tục không thể chịu được."
Thiếu nữ không kìm được tức giận: "Tên của ngươi chắc không tục, nói ra nghe xem sao!"
Tiểu Khổ Nhi đang định mở miệng đáp: "Tiểu Khổ Nhi", chợt nghĩ lại, cái tên này đâu có thể để cho cô ta gọi chứ? Để Tiểu Yến Nhi gọi còn được, phải nói cho cô ta biết "Tôn Tính Đại Danh" của mình mới được. Hắn bèn nghiêm mặt đáp: "Đại danh của tại hạ là Cam Khổ Nhi. Cam khổ nghĩa là có cay đắng, có ngọt bùi. Ài, kẻ chỉ biết nhận thịt không nhận người đương nhiên không nhìn ra cái nhã trong cái tên này rồi."
Thiếu nữ bật cười. Nàng tuy chỉ mới gặp Tiểu Khổ Nhi không lâu nhưng đã hiểu rõ tính nết của thiếu niên này. Nghĩ tới mấy câu nói của Tiểu Khổ Nhi trong cơn mơ, nét mặt nàng chuyển sang tươi cười, dịu dàng nói: "Quả nhiên bất tục, tên thật hay! Tên San (åƠ) của ta không phải là san (姍 ) trong cụm từ "lững thững", mà là san của "loại bỏ"."
Tiểu Khổ Nhi ngắm nàng cười, mặc dù sau lưng vẫn lạnh cóng nhưng lại cảm thấy trong động như tràn ngập sắc xuân. Hắn cũng thay đổi vẻ mặt cười nói: "Trời tuyết to như thế này, ngươi không ở nhà thổi cơm ăn lại một mình chạy ra ngoài làm gì, chán sống rồi sao?"
Nói đến hai chữ "chán sống", trong lòng hắn chợt tràn ngập nỗi thương xót Tiểu Yến Nhi. Tiểu Yến Nhi hắn có sao không? Bản thân mình giờ đang ngồi sưởi ấm trong động, lại còn có người trò chuyện cùng. Còn Tiểu Yến Nhi có phải vẫn còn bị đông cứng trong tuyết hay không?
Hải San San hình như rất giỏi hiểu ý người khác, nhác thấy sắc mặt của hắn như vậy đã đoán ra hắn đang nghĩ gì, nhỏ nhẹ nói: "Ngươi lại nhớ đến vị bằng hữu đó của ngươi sao?"
Tiểu Khổ Nhi giận dữ trừng mắt nhìn nàng, không vui vì nàng đã khám phá ra tâm sự của bản thân, cũng không vui vì nàng nhắc tới hai từ "bằng hữu". Hắn nhủ thầm: "Con nhóc ngươi thì biết cái gì là bằng hữu chứ!"
Hải San San như không quan tâm đến ánh mắt của hắn, đặt miếng thịt đang ăn dở xuống, nhỏ nhẹ: "Y chắc chắn không sao đâu. Ngươi tốt như thế, y là bằng hữu của ngươi thì chắc cũng là người tốt. Người tốt thì làm sao gặp chuyện được chứ? Huống gì các ngươi giao tình sâu đậm như vậy, nếu y có chuyện gì, trong lòng ngươi chắc chắn sẽ có cảm ứng, đúng không? Nếu ngươi không hề cảm ứng thấy y bị chuyện gì, có lẽ là không có chuyện gì rồi."
Nàng ôn nhu nói ra mấy câu đó, ánh mắt nhìn hắn vẻ hòa nhã. Tiểu Khổ Nhi vỗ đùi đánh bép: "Không sai, Tiểu Yến Nhi nếu có chuyện gì, mình chắc chắn đã có cảm ứng." Trong lòng hắn chợt cảm thấy mười phần an ủi. Lần đầu tiên hắn nhìn "con nhóc" với vẻ biết ơn, bất giác cũng nói với nàng: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, trời tuyết to thế này, một mình ngươi chạy ra ngoài làm gì?"
Hải San San nhắm mắt như không muốn nghĩ đến chuyện này, nhưng vẫn đáp nhỏ: "Ta giận người nhà."
Mắt Tiểu Khổ Nhi sáng rực lên. Bản thân hắn cũng là do giận dỗi với người nhà mới bỏ trốn ra ngoài, thế nên nghe thiếu nữ nói vậy bất giác nổi lên cảm giác đồng tình, không kìm được buột miệng hỏi: "Có phải là giận ông ngoại ngươi không?"
Hỏi xong mới cảm thấy mặt nóng bừng lên, tự mắng mình ngu ngốc! Người khác cũng giống như ngươi chắc, cũng giận dỗi với ông ngoại chắc!
Hải San San thở dài buồn bã: "Không phải, ta không có ông ngoại, cũng không có cha mẹ. Ta giận dỗi với ca ca."
Tiểu Khổ Nhi "úi" lên một tiếng, hỏi: "Ồ, ca ca của ngươi? Y là ai? Y cậy lớn bắt nạt ngươi?"
Hải San San thở dài: "Y thỉnh thoảng vẫn bắt nặt ta."
Nàng mở choàng mắt ra: "Bởi vì tính nết của y quá bướng bỉnh. Tên của y cùng với tính khí của y đều xấu xí như nhau. Y sớm đã không còn cần cái tên cha mẹ đặt cho y nữa. Hiện tại y được người ta gọi là Hải Đông Thanh, con ưng hung hãn Hải Đông Thanh."