Mười

     hông ai còn trải tấm thảm cỏ nhung rộng mãi để chúng tôi nô đùa. Mẹ Chi cũng không và chim muông cũng không. Chi đứng ở viền tấm thảm nhung, Chi khóc. Còn tôi thì buồn vô chừng. Buổi sáng trời lạnh, tôi tìm chiếc áo len và quấn thêm chiếc khăn phủ xuống cho ấm ngực. Tôi thấy những ngày mưa tháng tám rét mướt một cách lạ lùng
Giá như Chi và tôi vẫn còn dung dăng nô đùa trên tấm thảm xanh ấy, nhưng thực thì mất hẳn rồi, tôi sẽ kể cho Chi nghe bao nhiêu là chuyện, dù là những chuyện đâu đâu. Thật vậy, dù là những chuyện đâu đâu, nhưng hơi thở sẽ ấm lắm.
Tôi thích một bài thơ của Đỗ Quý Toàn. Bài thơ Mùa Xuân Yêu Em. Bài thơ nghe như bài hát và thực sự đã có những nốt nhạc vào nhũng giòng thơ ấy:
anh yêu em vì em biết nói
đã biết thưa,
thưa anh,
em còn biết gọi.
sáng trời mưa khiến cho anh nhớ em.
bây giờ nắng,
anh nhớ em nhiều.
ngồi xuống đây nghe chim đang hót.
đồng cỏ như bàn tay
trời như mắt say.
ta ngó nhau ôi còn biết nói gì.
hai đứa ngồi đó như hai hòn bi.
có cành hoa đẹp anh hái cho em.
em không thèm nhận anh chết cho xem.
rồi anh sẽ khóc liên miên suốt ngày
ôi chẳng có bao giờ buồn như bữa nay
này em yêu quý em nào có nghe.
trên đồng cỏ có con bò kia.
nó kêu bò bò và nó ăn cỏ.
trời hôm nay cao.
yêu em hỡi gió.
trên một cành ngang có một tổ kiến
có con đi ra và có con đi vào.
trời hôm nay nắng mến em xiết bao.
này em yêu quý em nào có hay.
ban nãy trên tròi có đôi chim bay.
có đôi chim trắng bay trên nền trời,
trời xanh xanh quá đôi mình lứa đôi
Có lẽ, trong tất cả mọi hình ảnh đẹp, hình ảnh đẹp nhất vẫn là hình ảnh một người đưa người yêu dấu vào nô đùa trong cánh đồng thơ ấu. Có giận hờn, dỗ dành và thương yêu ngọt như cỏ non. Nhưng cánh đồng thơ ấu rồi cứ nhỏ lại dần. Còn tôi thì chả biết nói sao hết. Trái xanh đã say trong miệng tôi. Tôi ngơ ngẩn như một đứa bé chơi diều mà con diều bị đứt dây, tay mân mê đầu sợi chỉ còn lại, tôi thơ thẩn đi giữa cánh đồng rộng. Tôi tiếc con diều. Tôi buồn mình vì đã thả dây cao quá. Nhưng ai mà biết được. Điều đó rất đúng. Ai biết được những cơn gió lộng, bất chợt đến. Và những nỗi lo sợ của tôi ngày nào thực sự xảy ra. Bây giờ. Nếu có một đứa bé nào thích một giọt sương đọng trên lá, thì hẳn nó cũng biết khôn để ngắt cả chiếc lá chứ không hớt giọt sương ấy vào lòng bàn tay. Còn tôi thì ra ngoài đêm, ngủ giữa trời và xòe bàn tay để cho được một giọt sương đọng vào. Tôi quý giọt sương ấy lắm. Nhưng có quý cách mấy rồi giọt sương nào cũng vỡ ra, tan đi.
Tôi dỗ dành Chi. Chúng tôi không còn ở giữa tấm thảm cỏ nhung. Chi cứ khóc.
- Chi à
-...
- Chi.
- Dạ.
Tiếng Chi “dạ” muộn đã làm tôi buồn biết mấy. Tôi ngồi bằng hai đầu gối xuống mép thảm cỏ. Tôi bảo:
- Anh Huy xin lỗi Chi.
- Anh Huy người lớn lắm.
Chi lại khóc. Và tôi chả còn lời nào để dỗ dành Chi nữa. Tôi lại gọi Chi:
- Chi ơi,
Chi chẳng “dạ”.
- Chi ngẩng lên nhìn anh đi...
Chi cũng chẳng nhìn tôi. Tôi muốn đặt tay lên vai Chi, tôi muốn cúi xuống bờ tóc Chi. Tôi muốn nói với Chi rằng tôi buồn lắm. Anh Huy buồn lắm Chi ơi. Anh không hề muốn chuyện ấy xảy ra. Anh vẫn sợ. Anh không bao giờ muốn làm như người lớn.
- Anh thương Chi lắm, Chi ạ.
- Chi chẳng hiểu gì cả.
Chi vụt đứng dậy. Chi chẳng hiểu gì cả. Và Chi bỏ tôi, Chị chạy vào trong tấm thảm cỏ nhung rộng mênh mông. Chi trốn tôi. Chi biến mất trong thế giới huyền diệu của Chi. Làm sao tôi có thể đuổi bắt Chi, trên thảm cỏ nhung ấy, tuổi thơ Chi đã cất cánh bay cao, thật cao.
Tôi cứ đứng cúi gằm mãi. Rồi mẹ Chi đến. Bà đứng trước mặt tôi. Yên lặng. Bà mặc áo dài màu nâu củi gỗ. Bà nhìn tôi mắt bà buồn như muốn khóc. Và tôi thì khóc thực sự, tôi ôm lấy cánh tay bà khóc rấm rức như đứa trẻ. Tôi đợi lời trách móc của bà đến run rẩy.
Mẹ Chi khẽ đẩy tôi ra. Bà bảo:
- Em Huy, con trai em không được khóc.
- Cháu biết.
- Em lau khô nước mắt đi.
- Vâng.
- Hãy ngẩng lên nhìn tôi, em Huy.
- Bác đừng nhìn cháu. Cháu sợ lắm. Bác hãy mắng cháu thì hơn.
- Không em Huy à.
Mẹ Chi đặt tay lên vai tôi:
- Em không có gì đáng trách cả. Tôi hằng quý mến em và cho đến bây giờ tôi vẫn quý mến em. Em xòe bàn tay trái cho tôi coi.
Tôi nghe lời bà, và để bà nắm lấy bàn tay trái của tôi.
- Tôi không lầm, tay em quý lắm. Em là người có lý tưởng và sẵn sàng sống nuôi lý tưởng. Nhưng em nhiều lãng mạn và đam mê. Em phải coi chừng sẽ vấp ngã một cách khốn nạn.
- Vâng, cám ơn bác.
Mẹ Chi không nhìn tôi, bà quấn mãi những ngón tay trong vạt áo nâu của bà. Lâu lắm bà mới nói, giọng bà nghẹn ngào:
- Em Huy à, tôi nghĩ em đã vừa đủ lớn để hiểu thế nào là thương yêu. Nhưng để hiểu hết nghĩa, có lẽ đến bây giờ tôi vẫn còn là học trò để học bài ấy. Ở tuổi thanh xuân, tôi đã lầm lẫn một lần. Xót xa cho mãi bây giờ em ạ. Em thì không, em Huy nhé. Em Chi còn nhỏ, dại lắm. Bước chân em ấy quá ngắn, phải không em? Em chỉ bước nhanh một chút thì cũng có thể làm em Chi vấp ngã. Tôi thì không muốn em Chi ngã. Vết thương tình cảm tuổi nhỏ của người con gái khó lành lắm, để một ám ảnh lớn mãi cho em sau này.
- Thưa bác, cháu không hiểu.
Yên lặng. Tồi thấy mặt mẹ Chi đẹp dịu dàng và sáng ngời như lời chép lại những người đàn bà trong thánh kinh. Bà đọc thánh thi và giảng nghĩa yêu thương cho tôi nghe, những lời ngọt ngào của suối mật.
Thưa bác, cháu không hiểu. Và chân tôi cứ dẫm bừa trên các lối cỏ um tùm. Cỏ dưới chân tôi, cỏ ngang người tôi, cỏ vượt đầu tôi. Sương mù bao phủ khắp mặt tôi, vây quanh tôi mỗi lúc một dày. Và tôi bị lạc trong vùng sương mù mịt. Tôi gọi Chi, nhưng làm sao Chi có thể nghe được tiếng tôi. Tôi cứ ngỡ là Chi đang đi phía trước mặt. Tôi phải tin thế. Tôi gọi Chi thật to, tiếng tôi vọng lại một mình.
Tôi thức dậy, sau giấc ngủ nhiều mộng mị rối tung, như người vừa ốm dậy, tôi thấy mình lạ lùng. Buổi sáng, cũng là buổi sáng chủ nhật, tôi muốn sang nhà Chi quá. Nhưng nhất định là không. Tôi tưởng tượng tới hai cánh cổng sắt cao, nghiêm nghị và đoan trang như đôi mắt của mẹ Chi nhìn tôi. Nhất định là không. Giữa tôi và Chi đã có một bức tường cao, bức tường ái ngại và nhiều nghĩ ngợi của tôi xây lên.
Một buổi chiều, trên con đường quen thuộc về nhà tôi gặp Chi đi với mẹ. Tôi không nhìn thấy mắt cô bé, nhưng tôi biết dáng dấp chim muông của Chi đã mất tinh anh nhiều rồi. Và ở xa, Chi đã nhìn ra tôi, cô bé dứt khỏi tay mẹ và vụt bỏ chạy như người hoảng sợ. Chi chạy xa tôi, một khoảng đường thật xa rồi mới đứng giấu mặt vào một gốc cây rấm rức khóc. Mẹ Chi nhìn tôi, bà khẽ lắc đầu rồi cúi xuống buồn bã.
Giã từ bé, tuổi thơ. Hồn nhiên ơi! Chim muông ơi!
Tôi buồn vô cùng.