Mười Bảy

     ười phút sau, toàn bộ băng đảng đã được trói lại bằng còng tay.
Một xe cứu thương đưa Mel Corlet và cô bé Ivy Mortimer vào bệnh viện. Corlet bây giờ đã thật sự ngất đi. Bác sĩ không tin rằng anh ta có khả năng nói được một câu rõ ràng trong vòng vài tiếng đồng hồ tới.
Dale Winnaker nhận nhiệm vụ gọi điện cho tiến sĩ Mortimer để báo tin rằng con gái ông đã được cứu. Phil và tôi trong thời gian đó quan sát kỹ hơn bọn quạ đen mà chúng tôi vừa bắt được.
Chín gã đàn ông với những cặp mắt đỏ quạch sưng vù.
Rõ ràng là người Nam Mỹ! Trong điểm này, tiến sĩ Mortimer có lý. Tất cả vẫn còn vất vả chống chọi với hiệu ứng của khói cay. Đa phần trong số chúng còn phải nuốt thêm ngọn đòn Knock-out do chúng tôi ban tặng. Mặc dù vậy, chúng vẫn có khả năng khai báo. Chỉ có điều chúng không nghĩ đến chuyện nói ra với chúng tôi một lời duy nhất.
Những gương mặt cay cú và những làn môi mím chặt – đó là phản ứng duy nhất trước những câu hỏi từ phía chúng tôi.
Một đám người cuồng tín. Bọn chúng sẽ im lặng, điều đó thể hiện rõ qua từng nét mặt. Chúng tôi khám người và xem xét giấy tờ của chúng. Cả những thứ đó cũng không ngay lập tức giúp chúng tôi tiến thêm được bước nào.
Những tấm hộ chiếu Brazil.
Visa du lịch cho nước Mỹ.
Những tấm hộ chiếu trông như thật, mặc dầu vậy tôi vẫn đột ngột biết rằng tôi đang cầm trong tay những bản hộ chiếu giả.
- Ngôn ngữ phổ biến ở Brazil là tiếng Bồ Đào Nha – tôi chầm chậm nói.
- Thì sao? – Bạn tôi hỏi ngắn.
- Bọn này nói tiếng Tây Ban Nha, Phil. Rất rõ ràng.
- Chẳng lẽ cậu nghĩ không có người Brazil nói tiếng Tây Ban Nha?
Tôi nhìn trân trân xấp hộ chiếu.
Những tấm hộ chiếu Brazil và một nhóm đàn ông nói tiếng Tây Ban Nha, vào nước Mỹ theo đường du lịch. Tôi đã hiểu ra hai cái tên người Diego và Enrique, nhưng không một tấm hộ chiếu và không một bản visa nào có đề tên Diego và Enrique.
Tại sao, ma quỉ dưới địa ngục, bọn con trai này lại sử dụng giấy tờ giả? Chỉ vì chúng là gangster? Có thể chúng đang bị truy nã.
Hay là chúng có một nguyên nhân xác định, không phải để che giấu nhân thân của chúng, mà đúng hơn để che giấu quốc tịch thật sự của chúng?
Một nỗi nghi ngờ lẩn khuất trong tâm não tôi.
Một cái tên, một cái tên đã được buông ra như tiện thể, trong một mối liên quan hoàn toàn không quan trọng nào đó. Sau này thêm một lần nữa, khi viên sĩ quan trực của lực lượng FBI Washington buột mồm  chửi rủa lúc chúng tôi lên kế hoạch ra quân lớn. Anh ấy có quá ít người, vì có quá nhiều việc phải làm. Cái dịch cúm khốn nạn… rồi biết bao nhiêu những biện pháp bảo an cho một chuyến viếng thăm tại Nhà Trắng…
Một tấm ảnh lóe lên trong trí nhớ như một tia chớp.
Tấm ảnh này tôi đã nhìn thấy trong tờ báo mà tôi sử dụng làm công cụ móc chìa khóa khi đột nhập vào căn hộ của viên công chức đã chết Gregory Thunes.
- Markyos, - tôi nói khẽ.
Phil ngẩng đầu lên.
Cái tên này đối với anh còn xa lạ hơn cả đối với tôi. Cùng lắm là anh cũng chỉ mới nghe nhắc tới nó có một lần, giờ tôi lại nhớ ra. Jonathan Willow là người đã nhắc đến nó, khi chúng tôi liên lạc với anh ta ngay sau khi đặt chân tới Washington. Vị công chức đã nhắc tới cái tên Nam Mỹ này chỉ để giải thích rằng vụ bê bối đang đe dọa nổ ra sẽ đến vào một thời điểm bất lợi tới mức nào.
- Markyos? – Phil nhắc lại. – Có phải đó là vị độc tài miền Nam Mỹ hiện đang được đón tiếp ở Nhà Trắng?
Tôi gật đầu. Những suy nghĩ của tôi đang khoan xoáy, tìm kiếm và nhào lộn chồng ập lên nhau. Nhưng tôi đơn giản là không thể sắp xếp chúng vào một mối liên quan rõ ràng.
- Ít nhất thì người dân của cái đất cộng hòa hòn đảo đó cũng nói tiếng Tây Ban Nha, - tôi nói như với bản thân mình.
- Hừm.  – Phil cắn cắn môi. – Và cậu nghĩ rằng, có thể đây là một cú chống lại Alvaredo Markyos? – Anh ngưng ngắn rồi lắc đầu.  – Sao thế được, Jerry? Theo những gì mình biết thì những biện pháp bảo an có thể nói là hoàn hảo. Bọn chúng nó hoàn toàn không có cơ hội chui lọt đâu.
Tôi nhún vai.
Sao tôi vẫn có cái cảm giác ngang chướng, như thể đang có những mối liên quan nằm lộ rõ, có thể giơ tay với tới chúng, chỉ có điều chúng đang được che giấu sau một lớp màn rất mỏng, lớp màn mà tôi phải xé ra.
- Mình không biết, - tôi nghiến răng thú nhận. – Nhưng chúng ta sẽ xem khi chúng ta quay trở lại Washington và quan tâm đến quý ông Alvaredo Marykyos kia…
  * * *
Chiếc xe Mustang màu xanh dương bám theo Đại Lộ Executive, ở phía Tây của quảng trường Lafayette.
Carlos Cameretti rít một hơi thuốc lá thật sâu, cho hơi thuốc ngấm vào phổi rồi lại thở ra, mà vẫn không rút điếu thuốc ra khỏi miệng. Những vệt khói ngoắn ngoèo thon mảnh màu xanh dương bị hút vào khoảng cửa sổ đang mở một khe rộng. Cơn mưa lất phất đã tạnh. Những đám mây bay ngổn ngang trên bầu trời, thỉnh thoảng lại để cho một vài tia nắng lọt qua.
Ánh mắt Cameretti dán chặt vào tòa nhà màu trắng đã được khắc sâu vào tâm khảm mỗi vị khách tới Washington bằng hàng trăm con đường khác nhau. Trên bưu thiếp, trên tranh vẽ, trên những cốc uống bia, cờ lọng, huy hiệu và vô vàn những đồ lưu niệm khác. Những tia nước cất cao từ bồn phun sáng nhóng nhánh và như đang xẻ từng tia nắng mặt trời thành vô vàn những đốm lửa trắng nhỏ, tinh nghịch. Con phố nằm ngăn giữa khuôn viên của Nhà Trắng và khu Executive Office. Từ phía xa, Cameretti có thể nhìn thấy những cây anh đào Nhật Bản đang nở hoa sum sê. Từ hai con mắt nheo nhỏ, gã quan sát dòng giao thông nhộn nhịp và tìm cách tưởng tượng ra nỗi kinh hoàng sẽ nổ ra. Mà cũng có thể sẽ chẳng có nỗi kinh hoàng nào, gã nghĩ thầm.
Bởi thời này đâu còn ai thèm chú ý đến một tiếng nổ giữa dòng giao thông? Nhưng không phải chỉ có một tiếng nổ ngắn gọn mà thôi đâu. Rồi những hồi còi sẽ tru lên… Xe cứu thương, xe cứu hỏa, hàng đoàn hàng đoàn phóng viên, các lực lượng bảo an sẽ nhộn nhịp hốt hoảng chạy chồng lên nhau như một đoàn kiến vỡ tổ và không còn hiểu điều gì nữa cả…
Carlos Cameretti mím làn môi mỏng, thoáng cười.
Ánh mắt gã rời khỏi vẻ tráng lệ của những đóa anh đào trắng muốt. Bàn tay trái của gã búng đầu mẩu thuốc lá qua khe cửa sổ. Bàn tay phải lần về hiện vật mà gã đã đút xuống bên dưới ghế phụ lái. Lần thép nghe lành lạnh.
Những ngón tay Cameretti lướt dọc nòng khẩu súng máy, vuốt cho tới đầu nòng, tiếp tục sờ nữa, rồi vuốt qua lần chăn len nhẹ mỏng, bên dưới đang hiện rõ những đường khía của vỏ ngoài một quả lựu đạn cầm tay. Đề phòng mọi trường hợp… Kế hoạch lần này không thể thất bại được nữa. Nhưng nếu có chuyện bất ngờ xảy ra, gã cũng đã được trang bị đầy đủ.
Gã nhìn trân trân sang cánh cổng đang đóng kín, sang phía những người lính gác mang vũ khí.
Một chút nữa thôi, cả khu này sẽ dầy đặc lính bảo an. Và mặc dầu vậy… Nếu có chuyện trục trặc, ít nhất cũng sẽ là một sự hỗn mang đầy hoảng hốt, điên khùng. Rất có thể thậm chí những chuyện không thể xảy ra sẽ xảy ra. Có thể…
Nhưng không thể có chuyện trục trặc được.
Tất cả đã được lên kế hoạch tới tận từng chi tiết nhỏ nhất. Một kế hoạch thiên tài. Hoàn hảo từ đầu cho tới cuối. Và nó đã hoạt động. Mọi tính toán đã tỏ ra trúng hồng tâm. Không còn một thứ gì trên đời này có thể ngăn chặn được thảm họa đó. Carlos Cameretti châm một điếu thuốc mới, rồi lại phun cho những làn khói mỏng bay về hướng khuôn kính cửa sổ, gã chờ…
  * * *
Tôi lái chiếc xe đi xuyên qua dòng sông giao thông buổi chiều.
Không phải xe thuê nữa, mà là xe công vụ của FBI Washington. Bên cạnh tôi, Phil vừa mới móc microphone trở lại giá máy. Anh lắc đầu chầm chậm:
- Cậu nhầm rồi, Jerry, - anh nói. – Alvaredo Markyos hiện thời đang họp cùng các chuyên gia tài chính và ngoại giao. Mọi việc đều rất ổn. Hoàn toàn không có những sự kiện đặc biệt, và những người chịu trách nhiệm thề sống thề chết rằng dây chuyện các biện pháp bảo an không có lấy một lỗ thủng nhỏ nhất. – Anh ngưng rồi cười nhẹ. – Mà khi đã ngồi giữa Nhà Trắng rồi, ông ta đâu có thể gặp chuyện gì tệ hại, đúng không? – Anh thêm vào.
Tôi giật mạnh tay lái.
Dây thắt an toàn của Phil rít lên. Ở làn đường bên phải có ai đó hoảng hốt bấm còi. Bạn tôi nhìn tôi trân trân. Chắc là mặt tôi bây giờ đã trắng thành vôi.
- Chúng nó bắt cóc Mel Corlet! – Tôi phun ra.
- Nhưng mà cái gì…
- Thử nghĩ đi! – Tôi không ngăn được, giọng tôi rung lên. – Chúng nó bắt có một đứa bé, để ép buộc một vị bác sĩ danh tiếng phải tiêm heroin giả làm thuốc hỗ trợ hệ tuần hoàn vào cơ thể các công chức và chính trị gia cao cấp. Chúng nó dựng lên một nữ nhân chứng, Marylyn Rivers. Chúng nó giết bốn con người để không một ai còn nghi ngờ vào sự tồn tại của một dây chuyền thuốc phiện trong Nhà Trắng. Và chúng nó tạo dựng Mel Corlet thành tay cung cấp thuốc phiện, kẻ duy nhất biết tay sếp vắng mặt kia. Chúng nó thậm chí còn cung cấp ngày tháng chính xác, nơi Corlet sẽ lén đưa một khối heroin vào Nhà Trắng. Đó là một khối heroin mà anh ta có thể để ở bất kỳ ngóc ngách nào mà sẽ không bị một ai sờ đến, vì tất cả đều chỉ căng thẳng ở vòng ngoài, chờ tay sếp cỡ lớn kia xuất hiện.
Im lặng.
Hai, ba giây đồng hồ.
- Chó chết! – Phil nói khẽ.
- Chúng nó bắt cóc Corlet và bơm thuốc phiện vào người anh ấy, - tôi nói tiếp. – Chúng nó muốn gửi anh ấy đi cùng với một quả bom, dưới ảnh hưởng của thôi miên hoặc là cái gì khác tương tự. Và sẽ không một ai ngăn anh ấy lại, Phil. Không một ai. Anh ấy có thể xách cặp đi xuyên qua cả Nhà Trắng và đặt cặp xuống ngay bên dưới ghế ngồi của Alvaredo Markyos. Và ai cũng tin rằng cái tay sếp bí ẩn kia đang có mặt trong số những người ngồi họp với Markyos.
Giờ đến lượt Phil cũng nghệt mặt ra.
- Đúng, - anh thẫn thờ. – Đúng một trăm phần trăm! Chính xác nó sẽ diễn ra như thế.
Tôi đưa cùi tay chùi mồ hôi trán.
Nỗi kinh hoàng vẫn còn tiếp tục thấm vào đến xương tủy. Rõ là chúng tôi vừa tới kịp trong tích tắc cuối cùng. Cuộc họp với Alvaredo Markyos đã bắt đầu rồi. Nếu không bị chặn tay, đối phương của chúng tôi chắc chắn sẽ không chần chừ lâu nữa. Và cái suy nghĩ về những con người vô tội có thể sẽ bị giật cho nổ tung khiến lưng tôi rởn lên.
Một vài phút sau đó, chúng tôi dừng xe ở phía sau Nhà Trắng.
Những biện pháp bảo an đã được tăng cường kể từ sự có mặt của vị thủ lĩnh quốc gia miền Nam Mỹ. Chúng tôi nhận ngay ra điều đó qua vẻ xăm xoi kỹ lưỡng mà người ta áp dụng đối với chứng minh thư của chúng tôi. Anh bạn đồng nghiệp Roy Farell bước tới và dắt chúng tôi đi qua các trạm kiểm tra. Trong một căn phòng nhỏ, được tạm thời sử dụng sai mục đích, đích thân sếp FBI Washington đang chờ chúng tôi tới.
Một nếp nhăn rất sâu khắc hằn trên trán người đàn ông. Dĩ nhiên là ông đã được nghe thuật lại câu hỏi của chúng tôi về Markyos. Dù mọi việc có được đảm bào là hết sức ổn thỏa đi chăng nữa, một chút lo lắng vẫn còn đọng lại. Và cả một chút miễn cướng nữa, tôi thoáng nhận ra như thế.
- Những người đi bảo vệ ông Markyos đang rất bực dọc, chắc anh cũng đoán ra, Jerry. Điều gì đã khiến anh nẩy ra sáng kiến đó? Chẳng qua chỉ là sự kiện bọn gangster buôn thuốc phiện là những kẻ nước ngoài nói tiếng Tây Ban Nha?
- Đó không phải là bọn gangster thuốc phiện, thưa ngài, - tôi bình tĩnh nói. – Đó là những kẻ khủng bố, những phần tử phiến loạn, dù gọi bằng tên gì chăng nữa. Họ đang định ám sát Alvaredo Markyos, và cụ thể là với sự trợ giúp của Mel Corlet, người mà họ định sự dụng nhằm mục đích…
- Corlet? – Câu ngắt lời vang ra nhọn sắc như một cú roi quật. Tôi mỉm cười. Mối quan hệ mà tôi phải căng thẳng rất lâu mới tìm ra có vẻ như đã sáng lên trong óc não vị sếp khu vực như một tia chớp.
- Corlet… - người đàn ông nhắc lại, rồi đột ngột đến cả hai vành môi ông cũng chuyển màu trắng.
- Vâng, thưa ngài. Nhưng giờ hoàn toàn không còn nguy hiểm nữa. Mel Corlet đã được đưa vào bệnh viện và…
- Không, Jerry!
Đầu tôi gật lên.
Tôi có cảm giác như mình đang nghe lầm.
- Thưa ông, đích thân tôi đã…
- Mel Corlet đang ở trong căn hộ của anh ta, - giọng vị sếp khu vực giờ đã mất hết sức sống. – Trước đây ba tiếng đồng hồ anh ta đã mang đến đây một chiếc cặp tài liệu màu đen và để nó vào một phòng họp. Chính cái phòng họp nơi hiện thời Alvaredo Marykyos và các đối tác thương thuyết của ông ta đang ngồi…