- 8 -

Dịch giả: Khanh Khanh
- 6 -

    
enna kiệt lực nhắm mắt lại.
Cô ngồi trong chiếc ghế bành bọc da góc nhọn. Tôi đã cởi áo khoác ra giúp cô, rút đôi giày đã mềm sũng nước ra khỏi chân cô, đưa cà phê và đổ vào đó thật nhiều Whisky. Rồi tôi nghe cô nói! Như một bờ đê bị vỡ, như một ngọn thác của những từ ngữ trào ra, những câu lộn xộn bị ngắt giữa chừng, chốc chốc lại chen vào một đợt nức nở đớn đau. Tôi vốn biết Jenna xưa nay là một người đàn bà tỉnh táo và mê danh vọng, rất thông minh, mạnh mẽ, nhiều khi có phần thiếu suy nghĩ, nhưng luôn hết sức tự tin. Giờ thì có vẻ như hồi ức đang rung lắc cô tới tận gốc rễ.
 Tôi để cô nói hết, bởi tôi có cảm giác rằng sẽ tốt cho Jenna hơn nếu cô trút được tất cả những độc tố đó ra ngoài. Dần dần, cô nhà báo bình tĩnh hơn một chút. Khi cô cúi về phía trước, và giơ tay một lần nữa về hỗn hợp whisky và cà phê, gương mặt cô vẫn còn nhợt nhạt như bóng ma, nhưng không còn đờ đẫn và cứng ngắc như mặt nạ, đến phát sợ như ban nãy.
Cho tới lúc này tôi đã gọi được hai cú điện thoại: lần đầu với bác sĩ của Jenna, sau đó về trung tâm để cử một nhóm chuyên gia điều tra dấu vết đến ngôi nhà gỗ đã bị đốt cháy cũng như thông báo tên và miêu tả hình dạng của Pete Lennon, tay tòng phạm trẻ tuổi của gã đeo mặt nạ.
Vất vả lắm tôi mới kiềm chế được cơn giận dữ lạnh giá chạy buốt lên trong tâm khảm. Hiện thời tôi vẫn chưa nói cho Jenna biết rằng anh trai cô bị thương nặng. Nó sẽ là một đòn quá nặng đối với cô phóng viên. Cô rất yêu quí Bernie. Bao giờ cô cũng có cảm giác phải chịu trách nhiệm cho anh ta. Nhưng lúc này, chắc trong ý thức của cô, đơn giản không còn một góc nhỏ nào cho bất kỳ một việc gì khác ngoài những sự kiện kinh hồn vừa rồi.
Tôi đẩy bao thuốc lá lại gần cô. Những ngón tay của Jenna run bắn khi hút thuốc. Tôi châm lửa cho cô và chờ cho tới khi cô hít được một vài hơi thuốc.
Vậy là cô không nhìn thấy xe của tên gangster, Jenna? – Tôi hỏi lại lần nữa.
Cô gái lắc đầu.
Chắc thằng trẻ hơn đã lái nó, thằng Lennon. Có lẽ chúng đã đỗ cái xe đó ở một khoảng cách an toàn. Có thể vì thế mà chúng có nhiều thời gian đến vậy…
Nét run rẩy trong giọng nói của cô cắt thẳng vào tận tim tôi. Khốn nạn, tôi đau đớn khi phải hành hạ cô bằng những câu hỏi này. Nhưng cần phải làm, nếu chúng tôi muốn có cơ hội tóm cổ gã đàn ông đó.
Gã đeo mặt nạ, và cô không thể nhìn gã, - tôi e dè nói tiếp. – Nhưng mỗi người sẽ có những đặc điểm riêng biệt trong tư thế, trong dáng dấp và cử động. Cô biết điều đó. Tôi rất hiểu là bây giờ cô quá mệt mỏi, Jenna, nhưng làm ơn hãy thử cố nhớ lại xem.
Vâng, tôi biết. – Cô gái thêm một lần nữa nhắm mắt lại. Hai bàn tay cô bám chặt vào thành ghế sofa, đến độ những đầu xương nổi lên trắng và nhọn, hằn rõ dưới làn da.
Cao, dong dỏng và vai rộng, - cô nói bằng giọng vô hồn. – Gã nhiều cơ bắp và khỏe, nhưng mà máy móc làm sao ấy. Không phải uyển chuyển như ta thường thấy ở những người có cơ thể được luyện tập nhiều như vậy. Gã cứng còng và méo mó, về mặt cơ thể cũng như về mặt tinh thần.
Còn gì  nữa không?
Jenna giơ cùi tay lau qua trán. Quần áo của gã đàn ông: quần jean màu đen, áo len cao cổ màu đen, mặt nạ bằng len màu đen, cái đó cô đã miêu tả rồi. Kể cả giọng nói trầm, hơi khàn, nghe tương đối dễ chịu. Giờ cô cân nhắc thật căng thẳng, thế rồi cô đột ngột ngẩng đầu lên và nhăn lông mày lại.
Gã hát, - cô nói chậm.
Cái gì kia?
Gã hát! Gã hát lẩm nhẩm, thỉnh thoảng huýt sáo một mình. Gã hát nho nhỏ thờ ơ như một số người thường làm khi buồn chán hoặc là khi ngược lại, khi họ đặc biệt tập trung vào một việc gì đó. Tôi đã nghe thấy tiếng gã hát ở ngoài công viên, trước  khi tiếng súng vang lên. Sau đó một lần nữa. Thế rồi tiếp theo ở khoảng rừng thưa, khi gã mở khoang chứa đồ sau xe ra, gã cũng hát.
Tôi đờ người nhìn Jenna.
Hát, cái tiếng đó vang lên trong não tôi. Vọng lại lần nữa. Hát… khốn nạn, có cái gì đó mà tôi nhớ chưa ra!
Thế gã hát cái gì? – Tôi hỏi.
Bài ca cái chết. Jenna rùng mình. – Cái bài “Song Of Death” khủng khiếp đó. Chắc anh cũng biết. Hãy ném cây đàn guitar đi…
Và cầm lấy súng lục của bạn. – Tôi phun liền ra, không kịp thở. Chỉ trong vòng một giây đồng hồ, cảnh đó lại đột ngột trở lại trước mắt tôi. Khoảng công viên tiêu điều hoang vắng. Wagon dùng làm nhà ở của Vanessa Rubino. Và cái giọng khe khẽ khàn khàn hát bài ca đang là mode “Hãy ném cây đàn guitar của bạn đi…”
Tôi đã nghĩ không cần phải cho người canh gác Vanessa Rubino, bởi tôi tin tưởng rằng những tờ một trăm dollar giả đó đã rơi vào bàn tay cô ta qua một sự tình cờ không quan trọng nào đó.
Nhưng đó không phải tình cờ. Phải có một mối quan hệ giữa Vanessa, Wilbur Staten và bọn gangster làm tiền giả. Gã sát nhân đã cướp mạng Wilbur Staten, suýt nữa giết chết cả Bernie  Beck, và giờ đây gã đang lẩn khuất ở gần wagon của Vanessa. Gã còn cảm thấy tự tin và an toàn đến mức thản nhiên hát cái bài ca quái gở, chẳng thèm để ý liệu có ai nghe thấy hay không. Hãy ném cây đàn guitar đi…
Jenna giật nảy mình lên khi tôi đẩy ghế về sau, đứng vọt dậy.
Bác sĩ sẽ đến đây ngay lập tức, - tôi nói bằng giọng khẩn thiết. – Cô có thể ở một mình cho tới lúc đó không, Jenna?
Vâng. Được… nhưng mà sao…?
Tôi sẽ giải thích sau, Jenna. “Bài hát cái chết” đó đã khiến tôi nảy ra một ý nghĩ. Tôi sẽ quay trở lại nhanh như có thể, được không?
Được. Anh cẩn thận đấy, Jerry.
Giọng nói cô run bắn lên. Ra đến bên cửa ra vào tôi vẫn còn cảm nhận thấy ánh mắt của cô đang cháy. Tôi không muốn để cô gái ở lại một mình. Nhưng tôi tin với từng tế bào trong thân thể mình rằng bây giờ, từng giây  đồng hồ cũng có thể nặng hàng ngàn ký.
°
° °
- Trời ơi, đừng làm những chuyện phiền toái thế nữa!
Liz Carter lắc lắc những món tóc đỏ chói của nó. Bill và Mitch, cả hai đứa con trai nhuộm tóc xanh lét, cũng lộ vẻ nghi ngờ. Thằng con trai với mái tóc màu trắng, dựng lởm chởm ở giữa đầu như một cái lược khổng lồ, cái thằng được gọi là “lược sừng” một cách rất đích đáng, cắn cắn môi dưới.
Liz nói đúng đấy, Cherry, - nó nói, - Bọn mình phải mừng là bọn cớm chó chết đó đã thả mình ra.
Bọn cớm đâu có thả tôi, - Cherry lạnh lùng giải thích. – Tôi trốn đấy chứ. – Con bé bật cười khúc khích, mặt vênh váo.
Thế thì có khác gì đâu? Thôi nào, đừng có mó đến chuyện đó nữa! Đó là bọn gangster thứ thiệt đấy! Em có hóa điên thì mới nghĩ đến chuyện lừa được bọn nó, mà ngoài ra em không biết, liệu cái số điện thoại đó có phải là số thật của bọn chúng hay không.
Rồi tôi sẽ biết ngay. Nếu các anh không muốn thì không cần tham gia đâu.
Quả quyết, Cherry hất cằm ra phía trước, xoay người đi, hướng thẳng về một cabin điện thoại đứng ở góc phố cách đó vài bước chân. Đôi mắt xanh lục với mí mắt tô màu tím của con bé long lên hể hả. Cherry tin chắc rằng một cơ hội trời cho vừa rơi vào tay nó, và nó cần phải tóm chắc lấy cơ hội này. Nó ném một đồng tiền xu vào khe máy, kẹp ống nghe vào giữa cổ và vai rồi giơ tay gõ số, đọc từ một mảnh giấy nhàu nát mà nó cầm trong tay trái.
Chuông ở đầu kia reo bốn, năm lần, thế rồi có người bốc máy.
Tôi đây, - một giọng đàn ông khàn khàn gắt lên.
Ai nói đó? – Cherry căng thẳng hỏi.
Cái đó tôi đang hỏi cô, - cái giọng khó nghe kia gầm gừ. – Có chuyện gì? Tôi không có nhiều thời gian.
Đứa con gái với mái tóc màu xanh lét tết lởm chởm hình gai nhím lấy hơi thật sâu.
Tôi là Cherry Rubino, - con bé nói rõ ràng rành rọt. – Tôi biết ông và bạn bè của ông đang làm gì. Và nếu ông muốn tôi kể cho cảnh sát nghe, thì ông sẽ phải nôn ra một khoản tiền đáng kể.
°
° °
Tôi rời xa lộ Throgs Neck ở đoạn rẽ vào đại lộ Blair và lao vọt qua Shore Drive về hướng Bắc. Đến gần ngã tư giữa đại lộ Stadium và đại lộ Ampera, tôi bật đèn đỏ và còi lên. Vừa trước đó tôi đã kịp báo cho bộ phận cảnh sát trực thuộc, người ta gọi trạm cảnh sát này là Fort Apache vì những cuộc tấn công đều đặn của đám băng đảng đường phố khu Nam Bronx. Thế nhưng tôi tin chắc rằng, chẳng một chiếc xe đi tuần nào sẽ đến đây nhanh hơn tôi. Mà có lẽ như vậy càng tốt. Sau những gì mà Jenna kể lại, tôi đã có thể tưởng tượng được gã giết người huýt sáo đó thuộc loại nào. Gã không phải người bình thường. Gã hưởng cái thú vui được phạm tội, và nếu có thể thì gã làm điều đó càng chậm càng tốt. Rất có thể tôi còn kịp tìm thấy gã ở khoảng đất gần công viên.
Tôi đậu xe ngoài tầm nhìn. Lần này tôi không cắt ngang qua dải cỏ xanh bên rìa đường Middletown, mà đi theo một con đường vòng, cố gắng để thân hình luần khuất đằng sau bóng thông, những bụi bạch đàn và những cây phi lao. Vạn vật không hề thay đổi, chỉ trừ hai chiếc xe tải không còn ở chỗ của chúng nữa. Đằng sau những tấm rèm được kéo kín của những chiếc xe dùng làm nơi ăn ở là sự im lặng tuyệt đối. Rõ là công dân nơi này đang cần được nghỉ ngơi sau một đêm “làm việc” mệt nhọc. Thận trọng, tôi hướng về xe của Vanessa Rubino và giật nảy người lên.
Một giọng người! Lại cái giọng đó: trầm, hơi khàn khàn không thể nhầm lẫn được! Lần này nó vang lên từ bụi cây hồng dại chạy rất dài ở phía cạnh ngắn của bãi đậu xe. Cái giọng hát nho nhỏ, kéo dài lẹt nhẹt một cách kỳ quặc khiến lưng tôi rởn lên.
Hãy ném cây đàn guitar đi…
Nghiến răng, tôi đổi hướng đi. Chiếc wagon sơn màu hồng còn cách tôi khoảng chừng hai tá bước chân nữa. Chẳng một dấu hiệu nào cho biết có chuyện không ổn. Tại sao, hỏi cả quỷ Satan dưới địa ngục, gã sát nhân kia lại lề mề lâu tới vậy? Nếu tôi đến quá muộn, nếu gã đã giết nạn nhân rồi, chắc gã sẽ không còn quanh quẩn ở đây nữa. Hay còn khả năng khác?
Rất có thể gã chẳng hề lề mề chút nào.
Như một tia chớp, hồi ức về Bernie xuyên qua óc não tôi, hồi ức về con thuyền bị hỏng và mắc cạn, hồi ức về vụ nổ. Nếu tay giết người lần này cũng sử dụng bom, nếu gã chỉ chờ để tận mắt thụ hưởng cái màn diễn đó…
Cứ như những suy nghĩ đó của tôi châm ngòi nổ.
Và rồi một tiếng nổ bùng giữa trời quang, âm thanh của vụ nổ xé rách màn tĩnh lặng. Ánh lửa lóe lên. Đó không phải là những lưỡi lừa dài vọt lên trời cao, mà là một tấm thảm của than hồng, nó trải dài ra bên dưới chiếc wagon rồi bắt đầu liếm dần lên, dọc những bức thành xe sơn màu hồng nhạt.
Chỉ trong khoảnh khắc sau đó, tôi hiểu ra.
Gã sát nhân đã đi con đường đơn giản nhất. Gã đã đặt quả bom xuống bên dưới wagon, để cho nền xe ngăn cản một phần sức nổ, và lực ép tỏa ra bốn phía.
Những quầng lửa ríu rít bao quanh chiếc xe, biến nó thành một bó đuốc khổng lồ. Nhưng vẻ ngoài chưa khẳng định điều gì về phần trong xe. Tôi biết vẫn còn cơ hội. Và trong khi chân vụt chạy đi, trí não tôi cũng biết rằng, tên sát nhân không còn ở sát đây để thích thú ngắm nhìn tấn tuồng khủng khiếp do gã gây ra. Gã đã lượng được sức công phá của khối thuốc nổ mà gã gài vào đây rất chính xác. Gã đang lẩn khuất ở ngoài bụi rậm kia, rình mò, để nếu cần thì hoàn thiện nốt những gì mà quả bom có lẽ không làm được.
Với những bước nhảy thật dài, tôi lao mình qua những bụi cây thưa.
Có phải tôi lầm không, hay quanh đây vẫn còn phảng phất, dù chỉ thoáng qua, cái giọng hát khốn kiếp nọ. Chân chạy, tay tôi nhanh chóng giật áo khoác trên người xuống. Với bước nhảy cuối cùng, tôi đến bên đuôi chiếc wagon. Tôi biết rõ, giờ tôi đang đứng trong tầm nhìn của gã sát nhân. Nhưng tôi chỉ là một cái bóng mờ mờ trước tấm áo bành tô đang quằn quại bốc lên của vô vàn những lưỡi lửa bao phủ toàn bộ wagon. Hoặc là gã sẽ nhìn thấy tôi khi quá muộn. Mà cũng có thể gã chẳng nhìn thấy.
Tôi lấy một hơi thật sâu, bơm đầy không khí vào hai cánh phổi, đạp mình xuống mặt đất thật mạnh rồi nhảy lên mấy bậc thang.
Hơi nóng tạt vào mặt tôi. Đằng sau tôi có tiếng nổ. Một viên đạt lướt sát tai tôi, xuyên thẳng vào lần thép vỏ xe. Nhưng khốn nạn, một giây đồng hồ bây giờ cũng là quyết định. Tôi không dừng lại ở đây và rút súng bắn trả.
Nhanh như chớp, tôi ném cái áo khoác lên nắm đấm cửa, tóm vào đó mà vẫn còn cảm nhận cái nóng bỏng của lớp kim loại qua làn áo. Cánh cửa bật ra, suýt nữa khiến tôi mất thăng bằng. Khói mù mịt phà vào mặt tôi. Lửa đã bốc lên kể cả ở phía bên trong của wagon. Nhưng khoảng không gian bao quanh khu buồng lái vẫn còn tương đối thoáng, và tôi nghe một giọng hét thất thanh.
Cứu với! Cứu với!
Vanessa! – Tôi hét lớn. – Vanessa, ở đâu…?
Ở đây! Tôi ở đây!
Lờ mờ, tôi nhận thấy một dáng người nho nhỏ đang co dúm lại trong góc giữa chiếc tủ nhỏ và sau lưng của ghế phụ xe. Giờ dáng người đó lảo đảo nhỏm dậy. Lao hai bước chân, tôi đến bên, tóm lấy cánh tay cô ta và đẩy cô ta qua lối đi nhỏ hẹp giữa hai chiếc ghế.
Nếu chúng tôi ra khỏi wagon bằng con đường tôi đã vào đây, gã sát nhân sẽ dễ dàng bắn chúng tôi như người ta bắn thỏ. Nhưng wagon vẫn còn cả hai cửa ô tô bình thường ở hai phía, một trong những chiếc cửa đó mở ra phía khuất mặt tên gangster.
Tôi tóm thật chặt người đàn bà đang run như sậy, la hét như người đã nổi điên, lách mình qua trước mặt cô ta, lại một lần nữa dùng áo khoác làm giẻ lót, bởi phía bên trong của cửa xe giờ đây cũng đã nóng lên như than hồng. Xoay nắm đấm, tôi đạp mạnh cửa ra. Luồng khí đột ngột tràn vào thổi cho những ngọn lửa đằng sau chúng tôi bốc lên thành địa ngục. Nhưng hai chúng tôi đã ra  được gần tới ngoài. Thở hổn hển, tôi nhảy xuống dưới nền nhựa đường phủ đầy kính vỡ, kéo Vanessa theo và đạp cho cô ta một cái mạnh về hường vệt rừng.
Người đàn bà tự chạy tiếp.
Không cần phải lo lắng cho phản ứng của cô ta: Vanessa Robino thuộc loại người rất thông thạo cách lủi vào nơi an toàn. Một bản năng tự cứu như loài thú sống trong rừng hoang. Trong khi cô ta len lách trong những bụi cây và những dãy thông thấp, tôi lùi vài bước, ra xa hơi thở thiêu đốt của đám cháy đang khiến cho lông mày trên mặt tôi muốn xoăn lại. Ít nhất cũng có thể tin chắc rằng bình xăng sẽ không nổ, tôi biết điều đó qua kinh nghiệm. Những người đàn bà làm cái nghề kỳ lạ này hầu như không bao giờ có xăng đựng trong bình bên dưới những chiếc nhà đứng trên bánh xe của họ. Đây là một thực trạng cố ý, khiến cho các cảnh sát viên đi tuần muốn xua họ ra khỏi những chỗ đậu quen gặp không biết bao nhiêu khó khăn.
Với một vài bước chân thật dài, tôi đã lại tiến đến bên chiếc wagon.
Những giọng người gào thét đan vào nhau, những cánh cửa ô tô mở ra. Dĩ nhiên rồi, người ta đã nghe thấy tiếng nổ. Đã có những cô con gái và những người đàn bà đầu tiên lao ra ngoài này, đa phần đều nhợt nhạt phấn son, trên đầu lởn nhởn vô số những ống lô quấn tóc và ăn mặc hết sức qua loa. Thế nhưng chỉ cần một nửa ánh mắt là họ hiểu ngay ra rằng, không khí trong lành ngoài trời lúc này rất có hại cho sức khỏe của họ. Bởi như đã nói, tôi đã giật áo khoác ra làm giẻ đệm, và những sợi dây của bao súng hiện rõ trên nền áo sơ mi. Như nhận được lệnh từ trời cao, cả đám đàn bà con gái nhất tề rút lui trở lại những chiếc xe của họ. Tôi chần chừ vài giây, thế rồi bắt đầu chạy dọc lề bãi đậu xe.
Không một động tĩnh giữa những bụi hoa hồng dại đứng dọc cạnh ngắn của bãi đậu.
Có phải tay sát nhân đã trốn đi? Chắc sự xuất hiện của tôi là việc hoàn toàn bất ngờ đối với gã. Sau những gì mà tôi biết được về gã, tôi cho đây là một tay đàn ông lạnh lùng đến rùng rợn, kẻ chắc chắn không bao giờ vội vàng đầu hàng.
Nhưng gã đã nhìn thấy tôi lao vào trong wagon. Lao vào trong một địa ngục lửa nóng, chắc gã phải nghĩ như thế. Và từ góc nhìn của gã, chắc tên giết người không thể biết được rằng, một phần của chiếc wagon vẫn còn chưa bốc cháy. Rất có thể gã cho rằng tôi cùng với Vanessa Rubino đã bỏ mạng trong đám lửa.
Vừa chạy, tôi vừa rút khẩu P38 ra khỏi bao.
Khi tôi đi đến bên cạnh ngắn của bãi đậu xe, tôi dừng lại vài giấy. Lắng nghe thật căng thẳng. Không một âm thanh! Không có tiếng lá loạt soạt, không có tiếng cành cây bị gãy, không có tiếng bước chân.
Cẩn thận như có thể, tôi trầm mình vào trong những bụi hoa hồng dại, dĩ nhiên tôi không thể chuyển động mà không phát ra tiếng ồn. Vài giây tôi lại dừng lại nghe ngóng. Những không nhìn thấy và không nghe thấy xung quanh bất kỳ một dấu hiệu đáng nghi nào. Nếu gã sát nhân không hoàn toàn đứng bất động trong một chỗ ẩn nấp nào đó, thì chắc chắn gã đã cao chạy xa bay rồi.
Vầ đến khi vệt cây dần thưa ra, chuyền thành một dải bồ đề với lưa thưa những cây nhỏ mọc lúp xúp bên dưới, tôi cũng không phát hiện ra được một dấu vết nào của gã.
Gã có thể đã ẩn nấp dưới ô tô của một con đường đi bộ nào đó trong khu công viên và đã từ lâu rồi, ra đến xa lộ Bruckner hoặc là đường Shore Road! Gã có thể đã đi một vòng cung qua đường Middletown để rồi trầm mình vào dòng giao thông nhộn nhịp của khu Schuylerville, hoặc là dùng một chiếc thuyền qua vịnh Eastchester về hướng Island. Bực bội, tôi cắn môi. Tôi biết, tiếp tục đi tìm gã chỉ là chuyện vô nghĩa. Chắc gã đã thấy rằng tiếp tục chờ đợi cũng sẽ không được ích lợi gì, rằng gã bây giờ không còn nhận được cơ hội để tiếp tục thực hiện nhiệm vụ cho tới bước cuối cùng.
Phía xa xa đã nghe vẳng tiếng còi hú của xe cảnh sát đang đổ dồn.
Những chiếc xe tuần tiễu lao vào bãi đậu. Khi tôi gạt những cành hoa hồng dại sang bên, thì cả đám đàn bà phụ nữ kia cuối cùng cũng đã dám thò mặt ra ngoài này. Đội lính cứu hỏa và xe cứu thương tới nơi chỉ vài phút sau đó. Và sau nửa tiếng đồng hồ bận rộn hốt hoảng, cả Phil cũng tới, anh nhận được tin tương đối mù mờ và thật sự nóng lòng muốn nhìn tôi còn sống hay đã bị nướng chín rồi.
Chỉ có Vanessa Rubino là vắng bóng.
Rõ ràng người đàn bà đó đã chìm sâu vào vụ này, và muốn lẩn khuất ánh mắt của tất cả mọi người. Dĩ nhiên là khi cần thiết chúng tôi sẽ phải cho truy nã cô ta. Nhưng tôi dám cuộc cả một tháng lương của mình là chúng tôi không thể tóm được cô nàng một cách nhanh chóng.
°
° °
Cô thật sự ổn chứ, Jenna?
Ông bác sĩ già nua tóc bạc đến đã được vài phút. Ông khám cho người đàn bà trẻ và muốn đưa cho cô một loại thuốc an thần, nhưng cô nhất quyết không chịu. Lúc này cô có thể yếu ớt mỉm cười.
Tôi ổn rồi, thưa bác sĩ. Tôi rất tiếc là bác sĩ đã phải tới đây, uổng công.
Tốt nhất cô không nên ở một mình, Jenna, cô…
Tôi đâu có ở một mình. Chẳng bao lâu nữa ông Cotton sẽ quay trở lại đây, và sau đó chắc là tôi sẽ phải cùng ông ta đến trụ sở FBI để khai báo. Chắc chắn như thế đấy, thưa bác sĩ, xin bác sĩ đừng lo.
Vâng, nếu cô nói vậy…
Ông bác sĩ già nua chia tay cô phóng viên. Jenna chờ cho tới khi những bước chân của ông khuất khỏi hành lang. Thế rồi cô đứng dậy, đi ra ngoài sảnh, nơi chiếc áo khoác bằng da màu kem của cô vẫn còn treo trên giá, cô gái thọc tay vào túi ngách của nó.
Trầm ngâm, cô nhìn xuống mẩu cuống diêm in hình sặc sỡ mà cô đã nhặt được ở gầm xe.
Chắc gã đeo mặt nạ đã đánh rơi nó. Trên đó có in một dòng quảng cáo, mang tên của một bar rượu. – “Cơn Ác Mộng”, Jenna đánh vần. Và một hàng chứ in nhỏ hơn: “Cho những người đàn ông có ý thức đặc biệt”.
Cô gái trẻ nhăn trán.
Cơn ác mộng – đó là tựa đề của một loạt phim rùng rợn, cô biết thế. Có phải “Sở thích đặc biệt” mà bar rượu mời gọi khách của nó đi về hướng đó? Rất có thể. Thậm chí hầu như chắc chắn. Và nếu điều này đúng, thì có khả năng gã đeo mặt nạ với sự ham thích quái gở của gã cho “Bái ca cái chết” là một trong những khách quen của nơi này.
Như một cái máy, Jenna đút mẩu cuống diêm vào túi quần jean.
Cô gái lắng nghe nội tạng của mình, gọi lại hồi ức, và một lần nữa lại cảm nhận rõ ràng sự căm thù đến ngộp thở. Hai con mắt cô sắp cháy lên. Cô biết cô phải làm một điều gì đó, hoặc cô sẽ ngạt thở mà chết mất. Nếu gã đàn ông đã giở trò nhơ nhuốc đó với cô chỉ bị bắt giam và kết án thôi thì chưa đủ. Cô muốn mặt đối mặt với gã, muốn tự tay mình tính sổ và…
Cô không nghĩ tiếp.
Chầm chậm, cô gái xoay người, đi về phía phòng ngủ. Chỉ cần năm phút sau cô đã đổi quần jean và áo len lấy một chiếc váy bằng da đen rất chật, một áo sơ mi trắng muốt óng ánh và một đôi giày cao gót. Đứng trước gương, cô điểm trang thật kỹ, chải mái tóc màu vàng, buộc nó lên cao và cuối cùng đeo lên mình một vài món đồ trang sức lộ liễu, rất thích hợp cho một chuyến đi thăm bar rượu.
Giờ chỉ còn thiếu một món vũ khí nữa mà thôi.
Khẩu Browning nhỏ của cô đã bị tên đeo mặt nạ lấy mất. Nhưng Jenna chẳng phải mới bước chân vào nghề phóng viên hình sự, cô biết chắc cô sẽ rất nhanh chóng tìm được vật thay thế.