Chương 41
Liệu pháp bí mật của M

    
RÒ HUYỀN BÍ LAN TRÀN TRONG GIỚI
KINH DOANH GIẲI TRÍ
(Trính Nguyệt san _____, tháng Mười Một)
... Các liệu pháp huyền bí này, vốn đã trở thành một thứ cơn sốt trong giới kinh doanh giải trí, chủ yếu được lưu truyền bằng cách rỉ tai nhau, nhưng trong một số trường hợp lại mang dấu ấn của vài hội kín nào đó.
Chẳng hạn như trường hợp "M": 33 tuổi, mười năm trước chỉ đóng vai phụ trong các series kịch truyền hình, được công chúng đón nhận và từ đó chuyên đóng vai chính trong phim truyền hình và phim màn ảnh rộng, sáu năm trước đã cưới một "đấng nam nhi thành đạt" làm nghề kinh doanh bất động sản, hai năm đầu vợ chồng sống với nhau hạnh phúc. Chàng làm ăn phát đạt, nàng cũng có một số vai diễn thành công trong điện ảnh. Nhưng rồi nhà hàng ăn uống và shop thời trang mà chàng thành lập mang tên nàng bị thua lỗ, chàng bắt đầu nợ nần chồng chất nhưng về danh nghĩa người mang nợ là nàng. Vốn dĩ M chẳng bao giờ thích thú chuyện kinh doanh, nhưng do chàng muốn khuếch trương việc làm ăn nên nàng đã ít nhiều để chồng cầm tay bảo gì làm nấy. Có người cho rằng bởi chồng nàng bị dính vào một âm mưu lừa đảo. Ngoài ra, ngay từ đầu giữa M với bố mẹ chồng đã chẳng xuôi chèo mát mái rồi.
Rồi lại có lời đồn rằng giữa M với chồng cũng cơm không ngọt, và chẳng bao lâu hai người sống ly thân. Cách đây hai năm hai vợ chồng đã hoàn tất thủ tục ly hôn chính thức sau khi tòa giúp họ thu xếp trả nợ nần, nhưng sau đó M bắt đầu có dấu hiệu trầm uất; vì phải điều trị nên nàng gần như thôi hẳn đóng phim. Theo một nguồn tin ở hãng phim nơi nàng từng làm việc thì từ sau khi ly hôn, M thường xuyên bị hành hạ vì những cơn ảo giác trầm trọng. Nàng tự hủy hoại sức khỏe do dùng quá nhiều thuốc chống trầm cảm, đến độ người ta bắt đầu nói về nàng rằng "Xưa kia cô ấy từng là diễn viên". Theo chúng tôi quan sát, "Nàng đã mất khả năng tập trung vốn rất cần thiết để có thể đóng phim, còn ngoại hình nàng cũng xuống cấp đến đáng kinh ngạc. Đã vậy nàng vốn là người bản chất nghiêm túc nên luôn luôn ưu tư về mọi việc đến nỗi ảnh hưởng xấu đến cả tâm thần nàng. Cũng may, tình hình tài chính của nàng vẫn ổn nên dù không làm gì nàng vẫn có thể sống một thời gian".
Một người họ hàng xa của M là vợ của một chính khách nổi tiếng, cựu bộ trưởng trong Nội các. M gần như là con gái của người này, nên ông ta mới giới thiệu nàng đến gặp một người đàn bà có liệu pháp chữa trị bằng tâm linh cho một nhóm khách hàng rất hạn chế thuộc tầng lớp thượng lưu. M đều đặn đến gặp bà này trong suốt một năm trời để trị chứng trầm uất, nhưng chính xác liệu pháp này bao gồm cái gì thì không ai biết. Bản thân M giữ bí mật hoàn toàn. Dù liệu pháp đó là gì đi nữa thì nó cũng có tác dụng. Chẳng bao lâu M thôi dùng thuốc chống trầm uất, kết quả là nàng không còn bị chứng phù kỳ lạ thường phát sinh do tác dụng của thuốc, tóc nàng lại mọc dày, sắc đẹp của nàng trở lại như xưa. Nàng cũng hồi phục về mặt tâm thần và dần dần đóng phim trở lại. Đến lúc đó thì nàng thôi không điều trị nữa.
Tuy nhiên, vào tháng Mười năm nay, ngay khi ký ức về cơn ác mộng của nàng đã bắt đầu phai nhạt, M lại gặp một sự cố mà trong đó những triệu chứng cũ lại tái phát chẳng vì lý do gì. Thật không đúng lúc chút nào, bởi chỉ vài hôm nữa nàng sẽ phải thủ một vai quan trọng, nhưng trong tình trạng thế này thì nàng không thể đảm đương. M liền liên lạc với người đàn bà nọ yêu cầu được điều trị như mọi lần, nhưng người đàn bà bảo bà ta không còn điều trị nữa. "Tôi rất tiếc, - bà ta nói, - tôi không thể làm gì cho cô. Tôi không còn đủ sức nữa. Tôi đã mất năng lực. Tuy nhiên có một người mà tôi có thể giới thiệu với cô, nhưng cô phải thể giữ bí mật tuyệt đối. Nếu cô hở ra dù chỉ một lời về chuyện này với bất cứ ai thì cô sẽ phải hối tiếc. Thế đã rõ chưa?"
M được chỉ dẫn tới một nơi, tại đó người ta đưa nàng đến gặp một người đàn ông có vết bầm màu xanh trên mặt. Người này trạc ba mươi tuổi, không hề nói với nàng một câu trong suốt thời gian nàng ở đó, nhưng liệu pháp của anh ta "có hiệu lực lạ lùng". M từ chối tiết lột nàng đã phải trả bao nhiêu cho buổi chữa trị, nhưng ta có thể đoán rằng "phí tư vấn" là một khoản tiền khá lớn.
Về liệu pháp bí ẩn mà M đã kể với một người bạn "rất thân", chúng tôi chỉ được biết như sau. Đầu tiên nàng phải đến "một khách sạn nào đó" ở đó nàng gặp một chàng thanh niên có nhiệm vụ đưa nàng đến gặp "người chữa trị". Họ lên "một chiếc xe lớn màu đen" trong một lô đỗ xe đặc biệt dưới lòng đất dành cho VIP rồi đi đến nơi liệu pháp được thực hiện. Tuy nhiên, về bản thân liệu pháp kia thì chúng tôi chẳng biết được gì. Người ta nói M đã bảo bạn nàng, "Những người này có sức mạnh đáng sợ. Nếu mình nuốt lời hứa thì sẽ có những chuyện kinh khủng xảy ra cho mình."
M chỉ đến chỗ đó một lần duy nhất, từ đó trở đi các triệu chứng không trở lại nữa. Chúng tôi đã cố tiếp cận M để tìm thêm thông tin về liệu pháp kia cũng như người đàn bà bí ẩn, song, đúng như chúng tôi đã biết trước, M "cự tuyệt". Theo một nguồn đáng tin cậy, cái "tổ chức" này thường tránh tiếp xúc với giới kinh doanh giải trí mà tập trung vào những giới chính trị và tài chính vốn dĩ kín đáo hơn. Những tiếp xúc của chúng tôi với giới nghệ sĩ cho đến nay không mang lại thêm thông tin gì...

Truyện Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 là tạm thời. Đây là chuyện riêng giữa tôi với Wataya Noburo, không cần người thứ ba dây vào.
Như mọi khi, Quế ăn mặc chải chuốt, vận com lê. Toàn bộ quần áo của Quế đều được may đo với chất lượng tuyệt hảo, vừa như in. Tuy có sự bảo thủ về kiểu dáng, nhưng khi áo quần đó ở trên người Quế thì lại trông thật trẻ trung, như có một phép màu biến chúng thành thứ thời trang mới nhất.
Anh ta đeo một chiếc cà vạt mới, dĩ nhiên, để hợp với bộ com lê ngày hôm đó. Sơ mi và giày của anh ta cũng khác. Mẹ anh, Nhục đậu khấu, đã chọn mua từng thứ một cho anh ta, cũng như mọi khi. Quần áo và đôi giày anh ta, cũng như chiếc Mercedes anh ta lái, tịnh không có một hạt bụi. Khi Quế xuất hiện vào mỗi sáng, anh ta luôn làm tôi thấy khâm phục, thậm chí có thể nói là cảm động. Bản thể nào có thể ẩn dưới cái vẻ bề ngoài hoàn hảo kia?

*

Quế lấy hai túi giấy đựng đầy thức ăn và những thứ cần thiết khác ra khỏi thùng xe rồi xách bằng hai tay mà bước vào Dinh. Trong tay anh ta, ngay những vật tầm thường như túi xách bằng giấy từ siêu thị trong cũng lịch lãm và nghệ sĩ. Có thể là do anh ta xách chúng bằng một cách đặc biệt nào đó. Cũng có thể là bởi một cái gì sâu xa hơn thế. Cả khuôn mặt anh ta ngời sáng khi trông thấy tôi. Đó là một nụ cười tuyệt diệu, như thể anh ta vừa bước ra một vùng trống lộng đầy ánh sáng sau khi đi bộ một lúc dài trong cánh rừng sâu. "Xin chào", tôi nói. "Xin chào", anh ta không nói với tôi, mặc dù môi mấp máy. Anh ta lấy các thứ ra khỏi túi rồi sắp xếp đâu ra đấy vào tủ lạnh như một đứa trẻ thông minh đang nạp trí thức vừa học được vào trí nhớ. Những thứ còn lại anh ta xếp vào trong chạn. Rồi anh ta dùng một tách cà phê với tôi. Chúng tôi ngồi ở hai bên nhà bếp, như Kumiko và tôi vẫn ngồi ngày trước.

*

Quế chưa hề đi học ở trường, - Nhục đậu khấu nói. - Trường học bình thường thì không nhận một đứa trẻ không nói được, còn gửi nó tới trường toàn trẻ khuyết tật thì tôi cảm thấy không đúng. Tôi biết, nguyên nhân khiến nó không thể nói - dẫu là gì đi nữa - khác với nguyên nhân của những trẻ khác. Ngoài ra, nó lại còn chưa bao giờ tỏ ra thích đi học. Dường như nó chỉ thích nhất là được tự do thoải mái ở nhà, đọc sách, nghe nhạc cổ điển hay chơi ngoài vườn với con chó nhà chúng tôi nuôi hồi đó. Thỉnh thoảng nó cũng ra ngoài phố chơi, nhưng nó không tỏ ra hào hứng lắm, bởi nó không thích giao du với những trẻ khác cùng tuổi.
Nhục đậu khấu học ngôn ngữ dấu hiệu dành cho người câm điếc để nói chuyện với Quế. Khi nào ngôn ngữ dấu hiệu không đủ thì họ dùng bút đàm. Tuy nhiên, một ngày kia Nhục đậu khấu nhận ra rằng bà và con trai có thể truyền đạt cảm xúc của mình cho nhau một cách hoàn hảo mà không phải viện tới những phương pháp gián tiếp đó. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ hay một thay đổi trên nét mặt là bà biết đích xác Quế đang nghĩ gì, cần gì. Từ đó trở đi bà không còn bận tâm về chuyện Quế không nói được. Rõ ràng điều đó không cản trở đến việc trao đổi tâm linh giữa hai mẹ con. Dĩ nhiên, việc không thể trò chuyện với nhau bằng ngôn ngữ nói đôi khi cũng khiến bà cảm thấy bất tiện về mặt vật lý, nhưng chẳng qua chỉ là bất tiện thôi, không hơn, và theo nghĩa nào đó, chính sự bất tiện này đã làm sự giao tiếp giữa hai người được nâng lên một cấp độ mới.
Những lúc nghỉ việc, Nhục đậu khấu thường dạy cho Quế đọc, viết và học số học. Nhưng ngoài cái đó ra, bà không có gì phải dạy nhiều. Cậu yêu sách và thường thu nhận được từ sách những gì muốn biết. Bà là nguời chọn sách cho cậu thì đúng hơn là thầy dạy cậu. Cậu yêu âm nhạc và muốn chơi dương cầm, nhưng sau vài tháng học chạy ngón ở cấp căn bản với một thầy dạy dương cầm chuyên nghiệp, cậu chỉ cần mua sách giáo khoa và băng nhạc rồi cứ thế tự trau dồi chi đến khi đạt tới trình độ kỹ thuật rất cao so với lứa tuổi. Cậu thích chơi Bach và Mozart, nói chung là chỉ chơi nhạc của các nhạc sĩ thuộc trường phái Lãng mạn, ngoài ra thì cậu không quan tâm, trừ Poulenc và Bartok. Suốt sáu năm liền cậu tập trung vào âm nhạc và đọc sách, song từ khi đến độ tuổi mà như người khác là vào trung học, cậu lại chuyển sang học các thứ ngôn ngữ, bắt đầu từ tiếng Anh rồi tiếng Pháp. Cả tiếng này lẫn tiếng kia cậu đều tự học, thế mà chỉ cần sáu tháng là đã có thể đọc những cuốn sách đơn giản. Dĩ nhiên cậu không có ý định học để đàm thoại; cậu chỉ cần học để đọc được sách. Một việc khác cậu cũng thích là tẩn mẩn mày mò những cỗ máy phức tạp. Cậu mua cả mộ bộ dụng cụ chuyên dùng rồi tự chế ra máy thu thanh lẫn loa phóng âm, lại thích tháo rời đồng hồ ra rồi lắp lại.
Mọi người quanh cậu - ý là cha mẹ và bà ngoại cậu - trở nên quen với việc cậu không bao giờ nói và không còn nghĩ đó là chuyện bất thường hay phi tự nhiên. Sau vài năm, Nhục đậu khấu thôi không đưa cậu đến bác sĩ tâm lý nữa. Những cuộc gặp bác sĩ hàng tuần chẳng giúp được gì cho các "triệu chứng" của Quế, và đúng như các bác sĩ đã nói từ đầu, ngoài chuyện không nói được ra thì mọi thứ ở cậu đác đến; ở đây mỗi bộ tóc giả đều là "của em", một mình em làm từ đầu tới cuối. Mỗi khi xong một bộ, em những muốn ký tên mình và ghi ngày tháng vào. Nhưng dĩ nhiên làm em không làm vậy, kẻo người ta lại phát khùng lên. Dù vậy, thật dễ chịu khi biết rằng ở đâu đó trên thế giới này có một nguời đang đội bộ tóc giả do chính tay em làm. Điều đó khiến em có cảm giác... nói sao nhỉ... cảm giác gắn bó.
Dù sao, cuộc đời vẫn thật lạ. Giá như ba năm trước ai đó bảo em: "Ba năm nữa em sẽ làm việc cùng với nhiều gái quê trong một nhà máy chuyên làm tóc giả ở miền núi", hẳn em sẽ cười vào mặt họ. Chuyện ấy làm sao em có thể hình dung được. Mà sau đây ba năm nữa cũng vậy, ai mà biết được khi đó em sẽ làm gì. Chim vặn dây cót cũng vậy, liệu anh có biết ba năm nữa mình sẽ làm gì không? Hẳn là không. Mà nói gì tới ba năm; em dám cá bằng toàn bộ số tiền kiếm được ở đây rằng thậm chí sau đây một tháng anh cũng không biết mình sẽ làm gì nữa kia.
Tuy vậy đám con gái quanh em đây biết rõ ba năm nữa họ sẽ ở đây. Hay ít nhất họ tưởng là họ biết. Họ nghĩ là sẽ tiết kiệm được ở đây vài năm nữa sẽ kiếm được một anh chàng kha khá, thế là đám cưới hạnh phúc.
Những người mà họ sẽ cưới hầu hết là con cái nhà nông, những anh chàng sẽ thừa hưởng cửa hàng của bố hay làm việc ở các công ty nhỏ trong vùng. Trước đây em đã viết rằng ở vùng này thiếu trầm trọng các cô gái trẻ, thành thử người ta đến bốc các cô đi nhanh lắm. Đứa nào còn trơ khấc lại là xui đấy, thành thử ai cũng cố kiếm cho mình một anh, không anh này thì anh khác. Thế cơ mà! Thư trước em cũng nói rằng hầu hết các cô hễ lấy chồng xong là nghỉ việc. Làm việc ở nhà máy tóc giả chỉ là một khoảng độn chừng mấy năm từ khi họ tốt nghiệp phổ thông cho tới khi họ lấy chồng mà thôi, như một căn phòng mà họ bước vào, nán lại một chút rồi bỏ đi ấy.
Thật ra công ty cũng không phản đối chuyện đó, dường như họ lại thích cứ để các cô gái làm việc chỉ vài năm rồi lấy chồng và nghỉ việc. Vậy lại tốt hơn là khác, bởi nhân công của họ cứ xoay vòng ling có tnên họ không phải lo về lương lậu, ph&uacuecirc;n ngoài, còn thực chất, tôi đang inh. Công ty o bế nhiều hơn đối với các cô gái có khả năng làm trưởng nhóm, nhưng còn các cô bình thường khác thì đối với họ chỉ như hàng tiêu dùng mà thôi. Có một thoả thuận ngầm giữa công ty và các cô gái rằng khi nào lấy chồng thì họ sẽ ra đi. Vì vậy đối với bọn con gái, nếu hình dung ba năm nữa sẽ thế nào thì chỉ có hai khả năng: một là họ vừa làm việc vừa để mắt tìm một anh vừa ý, hai là họ đi lấy chồng và nghỉ việc. Đơn giản quá phải không!
Ở đây chẳng có ai như em, tự nhủ rằng chẳng biết ba năm nữa chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Tất cả đều làm việc siêng năng. Không ai làm quấy quá hay than vãn gì về công việc cả. Thỉnh thoảng em có nghe ai đó kêu ca về đồ ăn ở căng tin, nhưng chỉ có thế. Dĩ nhiên, công việc là công việc, nên không thể lúc nào cũng vui cười được. Mình có thể bắt nguời ta làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều bởi đó là bổn phận của cô ta, mặc dù cô ta thích đi chơi hơn, nhưng theo em, hầu hết mọi người hài lòng với công việc. Chắc hẳn vì họ biết đây chỉ là một giai đoạn nhất thời bắc cầu từ thế giới này sang thế giới khác. Chính vì vậy họ muốn càng được thoải mái càng tốt trong thời gian ở đây. Nói cho cùng, với họ đây chỉ là một điểm trung chuyển thôi.
Nhưng với em thì không. Đây hoàn toàn không phải là thời gian quá độ hay chuyển tiếp đối với em. Em hoàn toàn không biết từ đây mình sẽ đi đâu. Với em, có thể đường đến đây là hết. Anh có hiểu ý em không? Nói nghiêm khắc ra, em không vui thú gì với công việc ở đây. Tất cả những gì em làm chẳng qua là để chấp nhận công việc một cách trọn vẹn nhất. Mỗi khi làm một bộ tóc giả, em không nghĩ tới gì khác ngoài chuyện làm bộ tóc gite;ch cà m vô cùng nghiêm túc, đến nỗi to&ị trí bánh xà phòng trong buồng 'height:10px;'>
Em không biết nói thế chưa ai dùng. Rồi anh ta tập trung toàn bộ ai đã chết trong tai nạn mô tô. Nómang ra ngoài. Anh thuờng chỉnh giờ trên đứ tới cậu ấy. Có lẽ cú sốc do tai nạn ủa mình (cái đồng hồ mà tôi dào đó, bởi những gì em nhớ về cậu ấy chỉ toàn là những thứ k Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68

© 2006 - 2024 eTruyen.com