Chương 26

Nghe tiếng súng nổ, Angielic có cảm tưởng như sống lại những cảnh đã qua: cảnh sát Nhà vua ập đến, bọn long kỵ binh. Tất cả rối tinh rối mù lên.
Mắt căng ra, nàng nhìn Giôphrây đờ Perắc vùng dậy, hối hả mặc quần áo, nai nịt chiếc áo kỵ sĩ bằng da đen, đi đôi ủng cao cổ.
- Dậy đi!- chàng thảng thốt! – nhanh lên!..
- Cái gì vậy?
Nàng chợt nghĩ là tàu Gunxbôrô bị một con tàu cướp biển khác tấn công.
Lấy lại bình tĩnh, nàng nhào đến đống quần áo chồng nàng vừa vứt ở cuối giường. Chẳng bao giờ có người đàn bà nào ăn mặc cẩu thả đến thế. Nàng vừa kịp gài yếm lại thì một tiếng nổ trầm làm rung chuyển khung cửa kính căn phòng.
- Mở cửa ra – một tiếng nói thều thào phía bên ngoài.
Giôphrây đờ Perắc mở chốt cửa và một thân người nặng nề đổ vào ông ta rồi lăn đùng xuống tấm thảm trải sàn. Giữa hai bả vai của người vừa ngã xuống, một vệt đỏ sẫm to tướng lan dần ra.
Đờ Perắc đưa tay lật người đó lên.
-Giadông!
Viên thuyền trưởng mở mắt.
- Hành khách- Ông ta lẩm bẩm – chúng…bất ngờ…tấn công tôi…trong sương mù này…chúng đã làm chủ boong thượng.
Qua cánh cửa mở toang, sương mù nhợt nhạt và dày đặc cuồn cuộn tràn vào. Angielic thấy hiện lên mấy bóng người quen quen. Gabrien Bécnơ xuất hiện trước ngưỡng cửa, tay cầm khẩu súng lục còn bốc khói.
Tay súng của hắn và của đờ Perắc vung lên cùng một lúc.
“Không” – Angielic muốn kêu lên.
Nàng kìm được tiếng kêu nhưng kịp nhào ra phía trước và giữ tay chồng lại. Nòng súng đang nhằm vào gã lái buôn theo đạo Tin lành bị chệch hướng và viên đạn bắn ra mất hút vào lớp gỗ vàng phủ tường phía trên cửa ra vào.
- Dại dột! – đờ Perắc rít lên qua kẽ răng.
Nhưng chàng không đẩy nàng ra. Chàng biết khẩu súng ngắn của mình chỉ có vẻn vẹn mỗi viên đạn và không thể nạp thêm được nữa, Angielic lấy thân mình làm khiên che cho chồng.
Không nhanh bằng địch thủ, Bécnơ chưa kịp nổ súng. Hắn ngập ngừng, nét mặt rúm ró. Bây giờ thì hắn không thể hạ sát người hắn thù ghét mà không làm bị thương và có khi làm chết người đàn bà hắn yêu dấu.
Manigô bước vào rồi đến Care, Mécxơlô và mấy thủy thủ người Tây Ban Nha đồng mưu với họ.
- Này, được đấy Đức ông – Tay chủ tàu nói, giọng mỉa mai – Bây giờ đến lượt chúng ta vào cuộc! Hãy thú nhận là ông không lường trước rằng những người di cư khốn khổ trước mặt ông, những kẻ chỉ đáng cho một tên phiêu lưu tham tàn đem đi bán, mà bây giờ lại chơi cho ông một vố đau như thế này. Ông hãy thức đêm và cầu nguyện đi, vì ông không còn ngày nào nữa cũng chẳng còn giờ nào nữa đâu – như Thành thư đã dạy. Đalila đã làm ông lơ là cảnh giác và chúng tôi lợi dụng sự lơ là chúng tôi vốn theo dõi từ lâu ấy. Thưa Đức ông, xin ngài nộp hết vũ khí cho chúng tôi.
Angielic đứng sững như tượng đá giữa hai người.
Giôphrây đờ Perắc đẩy nàng ra và đưa khẩu súng ngắn cho Manigô. Hắn giắt ngay vào thắt lưng. Hắn và đồng bọn được trang bị đến tận răng. Chúng có lợi thế và đờ Perắc hiểu rằng mọi dấu hiệu chống lại đều vô ích và có thể làm mình mất mạng ngay. Rất bình tĩnh chàng thắt lại khăn đeo ngực và cổ tay bằng đăng ten trên áo sơ mi.
Đám người Tin lành khinh khỉnh nhìn quanh cái phòng sang trọng, người đàn ông đồi bại và cảnh chăn nệm bề bộn đầy ý nghĩa trên chiếc tràng kỷ kiểu Phương Đông. Angielic chẳng thèm để ý đến những sự phán xét của họ về đức hạnh của nàng, những gì vừa xảy ra quả là vượt quá nỗi kinh hoàng khủng khiếp nhất của nàng, chỉ suýt nữa là bá tước đờ Perắc và lão Bécnơ giết nhau ngay trước mặt nàng. Và hành vi phản nghịch của những người bạn đồng hành của nàng chống lại chồng nàng khiến nàng khiếp đảm.
- Ôi! Các bạn, các bạn làm gì vậy? – Nàng thì thầm.
Đám người Tin lành đã lường trước được cơn thịnh nộ và dè chừng những lời khiển trách dữ dội của Angielic. Vững lòng tin ở mình, họ quyết tâm đối phó, nhưng trước ánh mắt của nàng, trong một lúc, họ cũng đâm ra nghi ngờ sự chính đáng của cuộc phiêu lưu này. Quả thật có cái gì đó không sao hiểu nổi.
Giữa hai người đàn ông và đàn bà trước mặt họ - người đàn ông với vẻ mặt không quen biết và kỳ dị, vì đây là lần đầu tiên họ trông thấy mặt chàng không đeo mặt nạ và người đàn bà, cũng xa lạ trong chiếc áo dài mới – họ cảm thấy có một mối dây liên hệ bất diệt, ngoài mối liên hệ về xác thịt mà họ lên án.
Với chiếc áo thêu kiểu Vơnidơ hở vai trên đó đung đưa mớ tóc vàng óng, Angielic không còn là người bạn họ từng quen biết nữa mà là vị mệnh phụ phu nhân trước kia Gabrien Bécnơ đã mơ hồ nhận ra dưới lớp ngụy trang của người ở gái. Nàng đứng bên cạnh đờ Perắc như đứng cạnh lãnh chúa của mình. Kiêu hãnh, cao ngạo, hai người tỏ ra thuộc một loại người khác, một dòng giống khác và đám người Tin lành thoáng cảm thấy mình lạc hướng đang sắp sửa sai lầm về xét đoán mà họ sẽ phải trả giá khủng khiếp. Những lời ngắn gọn Manigô định nói, cuối cùng hắn cũng quên mất. Hắn đã từng hí hửng sẽ nắm gọn trong tay anh chàng Rescartor bí ẩn và khinh người. Nhưng lúc này, đứng trước mặt vợ chồng nàng, sự khấp khởi của hắn tan biến.
Tuy vậy hắn vẫn là người đầu tiên trấn tĩnh lại.
- Chúng tôi phải tự vệ - hắn hăng hái. Thưa ông, nhiệm vụ của chúng tôi là lập lại trật tự để thoát khỏi số phận tai hại mà ông dành cho chúng tôi. Và bà Angielic đã giúp chúng tôi khi làm ông mất cảnh giác.
Chớ có mỉa mai, ông Manigô – nàng nói một cách nghiêm trang, - ông sẽ phải hối hận đã xét người qua vẻ bề ngoài, khi ông biết được sự thật. Nhưng hôm nay ông chưa thể nghe ra đâu. Tuy vậy tôi vẫn hy vọng ông sẽ nhanh chóng nhận ra lẽ phải và ông sẽ thấy những hành động của mình là điên rồ.
Chỉ có sự bình tĩnh và vẻ đàng hoàng mới làm cho những kẻ đang điên tiết kia phải kinh sợ. Nàng cảm thấy họ đang có nhu cầu phải chém giết và cũng có quyền thống trị còn bấp bênh của họ. Chỉ cần một cử chỉ, một lời nói có thể xảy ra đổ vỡ không sao hàn gắn được.
Nàng vẫn đứng trước Giôphrây đờ Perắc. Dù sao đi nữa họ cũng chẳng dám bắn vào nàng, người đã dẫn dắt họ vượt qua các vực thẳm.
Và quả là họ do dự.
- Bà tránh ra, bà Angielic – cuối cùng tay chủ tàu nói – mọi sự chống cự đều vô ích, bà thấy đấy. Từ nay tôi là người chỉ huy con tàu, chứ không phải là người đàn ông kia mà bà khăng khăng bảo vệ để chống lại chúng tôi, những người mà và vừa gọi là bạn của bà.
- Các ông định làm gì ông ấy nào?
- Chúng tôi sẽ giám sát ông ta.
- Các ông không có quyền giết ông ấy mà không xét xử, không có chứng cứ về tội lỗi của ông ấy đối với các ông. Nếu giết ông ấy các ông sẽ phạm điều ô nhục xấu xa nhất. Chúa sẽ trừng phạt các ông.
-Chúng tôi không có ý định giết ông ta – Manigô nói sau một phút ngập ngừng.
Nhưng nàng biết rõ bọn họ đến đây là để trước hết trừ khử chàng và nếu không có nàng thì chắc chắn chàng đã nằm sóng sượt cạnh Giadông rồi. Nàng cảm thấy người đầm đìa mồ hôi lạnh.
Thời gian trôi đi chậm chạp.
Nàng phải cố giữ cho khỏi run lên. Nàng ngoảnh lại nhìn chồng xem chàng phản ứng ra sao trước những hành động sỉ nhục và nguy hiểm kia. Nàng rùng mình. Đờ Perắc nhoẻn một nụ cười bí ẩn chàng vẫn dành cho những kẻ mưu toan hãm hại mình.
Có cái gì trong con người này đã làm cho những kẻ kia quyết sát hạ chàng. Mọi cố gắng nhằm bảo vệ chàng đều uổng công vô ích. Chàng chẳng cần ai hết và có thể còn dửng dưng với cái chết, với việc xa nàng ngay sau khi vừa tái ngộ.
- Anh không trông thấy họ làm gì ư? – Nàng hỏi gần như tức giận. Họ …chiếm đoạt mất tàu của anh rồi!
- Chưa có gì làm bằng cớ - chàng đáp, vui vẻ đùa.
- Ông nên biết rằng phần lớn đoàn thủy thủ của ông đã bị nhốt dưới hầm tàu và không thể nào ra được để bảo vệ ông đâu. – Manigô lớn tiếng – Bộ hạ tôi có vũ khí đang giám sát từng ngõ ngách, từng lối ra vào…và kẻ nào tìm cách ló cổ ra ngoài sẽ bị bắn bỏ xác không thương tiếc. Còn những người khác đang đứng trên boong tàu phần lớn đều muốn thoát khỏi tay một ông chủ tàn bạo, tham lam và từ lâu họ đã hứa sẽ đồng mưu với chúng tôi.
- Rất vui vì được biết điều đó – đờ Perắc nói.
Chàng đưa mắt nhìn đám thủy thủ người Tây Ban Nha đang lượn lờ như những con sói quanh phòng khách. Lần đầu tiên chúng nhìn thấy bao nhiêu là của cải và bắt đầu vơ vét những đồ mĩ nghệ bằng vàng chúng thèm khát.
- Giadông đã báo trước cho tôi biết – Chàng nói – Chúng tôi đã phạm sai lầm là tuyển người quá vội vàng. Và các ông thấy đấy, một sự sai lầm thường phải trả giá còn đắt hơn cả một tội ác…
Chàng nhìn cái xác cứng đờ của thuyền trưởng Giadông, máu thấm qua lớp len dày và những hoa văn trên thảm. Nét mặt chàng rắn đanh và cặp lông mày chàng nhíu lại trên đôi mắt đen láy sáng rực.
- Các ông đã giết chết người phó của tôi…người bạn chí cốt đã mười năm nay…
- Chúng tôi giết những đứa chống lại chúng tôi. Nhưng tôi đã nói với ông, chúng không nhiều, còn những tên khác thì bây giờ đã đi theo chúng tôi.
- Tôi chúc ông sẽ không gặp phải quá nhiều khó khăn với đám “tân binh xuất sắc” này, những kẻ được nhặt trong cái đám vô lại mạt hạng ở Canđi và Lixboa – Giôphrây đờ Perắc nói và cười gằn – Manuelô! – Chàng thét lên.
Một tên cướp bạo loạn giật nảy mình và Rescartor ra lệnh cho hắn bằng tiếng Tây Ban Nha. Hắn hốt hoảng và vội vàng đưa áo khoác cho chàng.
Đờ Perắc khoác áo lên vai và cương quyết đi ra cửa.
Đám người Tin lành lập tức vây lấy chàng và ngạc nhiên thấy dù sao chàng vẫn giữ được uy tín đối với đoàn thủy thủ.
Manigô dí súng vào sườn chàng.
- Đừng có tìm cách dọa dẫm chúng tôi. Tuy chúng tôi chưa quyết định số phận sẽ dành cho ông, ông vẫn nằm trong tay chúng tôi và ông không tài nào thoát khỏi đâu.
- Trong lúc này, tôi chẳng dại gì mà không nhận ra điều đó. Tôi chỉ muốn xem xét tình hình tận mắt thôi.
Chàng đi lên ban công và tựa vào tay vịn bằng gỗ chạm trổ trong khi các họng súng dài, súng ngắn dí sát bên hông. Một phần lan can đã bị bão cuốn mất đêm qua.
Ở phía dưới, Giôphrây đờ Perắc có thể nhìn thấy con tàu bị tàn phá. Những chiếc buồm rách treo thòng lòng. Đầu một số trụ căng buồm, thừng chão nhằng nhịt làm thành những cuộn rối tinh rối mù quái dị, đung đưa, chỉ trực cướp đi những ai dám qua lại nơi này. Trên boong, một khúc cột buồm mũi bị đánh gãy cùng với buồm, trục căng buồm và dây néo, làm cho con tàu Gunxbôrô dũng mãnh giống như một xác thuyền bị đắm, vĩnh viễn làm mồi cho con sóng biển khơi vùi dập.
Ngoài sự phá phách của bão táp, còn những đổ nát do cuộc đánh nhau ngắn ngủi nhưng dữ dội gây ra. Đám thủy thủ hôm nay đã trở thành những kẻ bạo loạn, thản nhiên quẳng xuống biển những xác chết lăn lóc trên boong tàu.
- Tôi thấy rồi – Rescartor nói khẽ.
Chàng ngước mắt. Giữa hai trục căng buồm trên hai cột buồm còn lại, đoàn thủy thủ mới rất ít thôi, nhưng khá năng nổ, cố sức bảo quản và sửa chữa những lại dàn buồm, gỡ thừng chão ra và đưa thêm thừng chão mới vào những nơi cần thiết. Mấy chàng trai theo đạo Tin lành được dịp luyện tập nghề thủy thủ trông coi buồm. Công việc chẳng nhanh chóng gì nhưng biển cả khoan dung và hiền từ như sẵn sàng để cho những người mới tập việc có thời gian học nghề.
Trên khoang thượng đuôi tàu, Lơ Gan nhân sương mù lúc dạng đông đã lẻn vào hạ sát Giadông, cướp lấy loa phóng thanh. Manigô giao việc chỉ huy cho người hoa tiêu xứ Brơtanhơ vì hắn là người có khả năng nhất trong nghề đi biển.
Breagio cầm tay lái. Nói chung, những người La Rôsen này đã đi biển hoặc ít hoặc nhiều, không đến nỗi ngỡ ngàng trong nhiệm vụ mới, và mặc dù tầm quan trọng của một con tàu như Gunxbôrô, họ vẫn có thể tiến tới làm chủ và lái được nó với sự giúp đỡ của hai mưoi thủy thủ đã chạy sang hàng ngũ họ và với điều kiện là không nghỉ ngơi….và với điều kiện là …
Đờ Perắc quay lại đối mặt với đám người Tin lành. Chàng vẫn tiếp tục mỉm cười.
- Công việc đẹp thật các ông ạ. Tôi công nhận là các ông đã tiến hành trót lọt. Kiệt sức sau một đêm vật lộn để cứu con tàu, tự cứu họ và cứu các con ông, đoàn thủy thủ của tôi phải nghỉ ngơi, chỉ còn lại vài người canh chừng và các ông đã biết lợi dụng cơ hội để thực hiện kế hoạch kẻ cướp của các ông.
Lão Manigô vốn cục tính đỏ mặt lên vì câu chửi thề.
- Kế hoạch kẻ cướp á! Tôi thấy ông đảo ngược vai trò rồi đấy.
- Này! Vậy nên gọi hành động dùng vũ lực chiếm đoạt của cải của người khác, như tàu của tôi đây, là gì?
- Một con tàu ông đã đánh cắp của người khác. Ông sống bằng cướp bóc…
- Ngài thật hàm hồ trong nhận xét, các ngài Tân giáo ạ. Các ngài hãy đến Bôxton. Các ngài sẽ biết là tàu Gunxbôrô đã được đóng theo bản thiết kế của tôi và được trả bằng tiền vàng hẳn hoi.
- Vậy thì những đồng tiền vàng ấy, nguồn gốc cũng khả nghi lắm, tôi cam đoan như thế đấy!
- Ai có thể khoe khoang rằng những đồng tiền vàng trong túi mình là những đồng tiền vàng trong sạch cơ chứ. Cả ông nữa, thưa ông Manigô, của cải mà tổ tiên ngoan đạo của ông, dù là cướp biển hay thương gia ở La Rôsen để lại cho ông chẳng phải là đã thấm bao mồ hôi nước mắt của hàng nghìn nô lệ da đen ông đã mua trên bờ biển Ghinê để rồi đem bán lại ở châu Mỹ đó sao?
Đứng tựa lan can, miệng vẫn mỉm cười, chàng nói chuyện như trong phòng khách, chứ chẳng phải trước những họng súng đang lăm lăm định hạ sát mình.
- Có liên quan gì? Manigô sửng sốt nói – Tôi đâu có phát minh ra nghề buôn bán nô lệ. Hơn nữa châu Mỹ cần nô lệ thì tôi cung cấp. Thế thôi.
Đờ Perắc đột nhiên phá lên cười vui vẻ thỏa mãn tới mức Angielic phải bị tai. Nàng muốn nhảy bổ tới vì chắc chắn Manigô sẽ đáp lại sự khiêu khích đến như thế bằng một phát súng ngắn. Nhưng chẳng xảy ra chuyện gì hết. Đám người Tin lành như bị chàng thôi miên. Angielic cảm thấy như có một luồng điện toát một thứ quyền lực vô hình, chàng làm cho họ mất cảm giác về không gian và thời gian họ đang sống.
- Ôi lương tâm vô cùng tận của những người chính trực! - Chàng vừa nói vừa hít thở, - có ai còn mảy may nghi ngờ lý do chính đáng của hành vi con người khi người đó tin chắc mình đã nắm được chân lý? Nhưng hãy cho qua chuyện ấy đi – chàng nói với cử chỉ của một đại lãnh chúa ung dung và khinh thị. – chính lương tâm ngay thẳng làm cho hành động trong sáng. Tuy nhiên, nếu như ông hành động không phải là để cướp bóc thì ông đưa ra động cơ gì để biện bạch cho ý muốn cướp sạch tài sản của tôi và cả tính mạng của tôi?
- Ông dự định không đưa chúng tôi đến đích của chuyến đi là Xanh – Đômanhgơ.
Rescartor im lặng. Đôi mắt đen láy, sáng rực của chàng không rời khỏi khuôn mặt lão chủ tàu. Hai người mặt đối mặt. Thắng lợi sẽ thuộc về người nào có thể làm cho người kia phải cụp mắt xuống.
- Thế là ông không còn chối cãi được nữa – Manigô nói tiếp, vẻ đắc thắng – May mà chúng tôi đã biết tỏng ý đồ của ông. Ông muốn đem bán chúng tôi chứ gì!
- Hừ! buôn bán nô lệ chẳng phải là một cách tốt và lương thiện để hốt bạc đó sao? Nhưng ông nhầm rồi. Tôi chưa hề bao giờ có ý định đem bán các ông cả. Tôi chẳng quan tâm đến việc đó. Tôi không biết các ông có những gì ở Xanh – Đômanhgiơ, nhưng những gì mà tôi có, còn nhiều hơn tất cả của cải trên hòn đảo tí hon đó; và giá tôi có lợi dụng được cái thân xác chẳng lấy gì làm đẹp đẽ của những người Tân giáo các ông, thì cũng chẳng vì vậy mà tôi giàu có thêm và cũng không phải vì thế mà chăm lo cho các ông và gia đình các ông để thêm phiền phức đâu. Tôi sẵn sàng các thêm tiền để rũ khỏi các ông – chàng nói tiếp với nụ cười ngọt ngào – ông phóng đại cái giá trị hàng hóa của các ông lên đấy, ông Manigô ạ, mặc dù ông là người lái buôn thịt người có kinh nghiệm.
- À! Đủ rồi đấy – Manigô giận điên người kêu lên – chúng tôi để cho ông nói đã là quá tốt rồi. Sự láo xược của ông không cứu nổi ông đâu. Chúng tôi bảo vệ sự sống còn của chúng tôi mà ông đã từng nắm trong tay. Điều ác mà ông gây ra với chúng tôi…
- Điều ác gì?...
Bá tước đờ Perắc đứng thẳng người hai tay khoanh trước ngực dữ dằn nhìn hết người này người khác từ đầu đến chân và trước ánh mắt sáng quắc của chàng họ đứng lặng câm.
- Điều ác mà tôi gây nên cho các ông có lớn hơn điều ác mà bọn long kỵ binh của Nhà vua muốn trút lên đầu các ông khi chúng phi nước đại gươm tuốt trần, đuổi theo các ông không? Trí nhớ các ông quá xoàng, các ông ạ, nếu không phải là nó phản bội các ông…
Rồi chàng lại cười:
- Ồ! Đừng nhìn tôi với những tròng mắt ngơ ngác kia như thể tôi chẳng hiểu các ông nghĩ những gì. Nhưng tôi hiểu rõ, ồ, tôi hiểu! Điều ác thật sự mà tôi đã làm đối với các ông, tôi biết lắm. Tôi đã đem các ông tới trước mặt những người chẳng giống các ông, những người mà các ông cho là ác nhưng đã làm điều thiện cho các ông. Con người bao giờ cũng sợ cái mà người ta không hiểu. Những người Morơ trên tàu của tôi là những người dị giáo, kẻ thù của chúa Giêsu, là những người Địa Trung Hải trụy lạc, là những người làm nghề biển cục cằn và báng bổ: thế nhưng họ đã tự nguyện chia sẻ cho các ông khẩu phần bánh qui của họ, nhường cho con cái các ông rau tươi để giúp chúng chống lại bệnh hoại huyết. Dưới hầm tàu, có hai người bị thương ở La Rôsen. Nhưng các ông không thể có một chút tình hữu ái nào đối với họ vì theo các ông thì họ là những người “xấu”. Cùng lắm thì các ông cũng chỉ dùng họ làm những kẻ đồng mưu, như khi các ông thương lượng với những người Ả rập buôn bán nô lệ da đen chúng cướp được trên các vùng cao châu Phi mà tôi chứ không phải ông biết khá kỹ càng. Tôi cho qua.
- Ông còn xỉ vả tôi với đám nô lệ nữa hay thôi đấy? – Lão chủ tàu giận dữ hỏi, - Đúng là ông lên án tôi đã phạm tội ác. Những đứa vô thần man rợ thì có nên lôi chúng ra khỏi những thần tượng tội lỗi của chúng để làm cho chúng biết Thượng đế chân chính và niềm vinh quang của lao động hay không?
Giôphrây đờ Perắc ngạc nhiên. Chàng đưa tay lên sờ cằm và lắc đầu, vẻ suy tưởng.
- Tôi công nhận có thể bảo vệ quan điểm của ông, mặc dù phải là một bộ óc…tôn giáo sâu sắc mới có thể hiểu được. nhưng quan điểm đó làm tôi kinh tởm. Có thể là vì trước đây, tôi cũng vậy, đã từng đeo xiềng xích.
Chàng lật ống tay áo đăng ten lên và chìa hai cổ tay nâu sạm trên đó còn lưu lại những vết sẹo sâu nhợt nhạt.
Phải chăng chàng lầm lẫn? Đám người Tin lành nghe chàng nói, giật mình hoang mang và trên mặt họ - chính bản thân tôi và đoàn thủy thủ của tôi trên con tàu này, hầu hết đều đã bị xiềng xích. Vì vậy mà chúng tôi không thích những người buôn bán nô lệ như ông.
- Thằng tù khổ sai! – Manigô quát lên – Thế mà ngươi còn muốn chúng ta tin và tin bọn bạn tù khổ sai của ngươi.
- Bị tòa án Nhà vua cầm tù ở thế kỷ chúng ta có phải là điều xấu xa không thưa ông? Trước đây, tôi có những người bạn tù ở nhà lao Macxay mà tội ác duy nhất là đã theo Tôn giáo, như người ta thường nói trong vương quốc Pháp mà các ông đã bỏ trốn…
- Đấy là chuyện khác. Họ chịu khổ đau vì tín ngưỡng.
- Vậy ông có quyền gì xét xử mà không cần biết là niềm đam mê nào khác tôi phải chịu đựng những bản án bất công?
Manigô cười ha hả vẻ châm chọc cay độc.
- Chỉ ít nữa, Đức ông lại làm cho chúng tôi tin là trong nhà tù Macxay và trên ghế bị cáo của Nhà vua đầy rẫy những người vô tội, chứ không phải là bọn giết người, cướp của và bọn cường đạo chứ gì.
- Biết đâu đấy? chẳng thiếu gì đâu nếu theo chuẩn mực của cái thế giới cũ suy đồi. Than ôi “Có một nỗi đau mà tôi đã thấy dưới ánh sáng mặt trời như là một lỗi lầm của người cai trị: sự điên rồ chiếm những vị trí rất cao và những người giàu có bị đặt xuống địa vị thấp hèn. Tôi đã từng thấy những tên nô lệ ngồi trên lưng ngựa và những hoàng tử đi chân đất như những kẻ nô lệ” Tôi dẫn Thánh kinh đấy, các ông ạ.
Chàng giơ một ngón tay kiên quyết, hầu như tiên tri lên và lúc đó, Angielic đã hiểu.
Chàng tìm cách đánh lừa. Trong cuộc đối thoại kỳ quặc này chàng không hề biện bạch với đối phương, thuyết phục họ “hối cải” theo quan điểm của chàng với hy vọng hão huyền làm cho họ nhận ra sai lầm. Chính bản thân Angielic cũng biết là vô ích và vì thế nàng hết sức lo lắng theo dõi những lời lẽ trao đổi giữa hai bên mà nàng thấy hầu như không đúng chỗ trong lúc này. Bỗng nhiên nàng khám phá ra mưu mẹo của chàng. Biết là đám người Tin lành rất sính những cuộc tranh luận kinh viện, chàng đưa họ vào một cuộc thảo luận về tín ngưỡng, dùng những lý lẽ gian trá và đặt những câu hỏi kỳ quặc để thu hút sự chú ý của họ.
“Anh ấy tìm cách tranh thủ thời gian – nàng tự nhủ - nhưng anh ấy có thể hy vọng gì? Chờ đợi gì? Những người trung thành trong đoàn thủy thủ đều đã bị nhốt dưới hầm tàu và những người tìm cách thoát ra đều bị bắn không thương tiếc”.
Một phát súng trường vang lên dướ hầm tàu, như đáp lại ý nghĩ của nàng và nàng đau đớn giật mình.
Tình cảm nồng nàn đối với Angielic day dứt trong lòng Bécnơ khiến trực giác của lão càng thêm mạnh mẽ, liệu có làm cho lão linh cảm được những gì nàng đang suy nghĩ hay không?
- Hỡi các bạn – Lão kêu lên – Hãy coi chừng! kẻ quỷ quái này đang tìm cách ru ngủ lòng ngờ vực của chúng ta. Hắn mong bạn bè đến cứu và định dùng lời lẽ để trì hoãn bản cáo trạng của chúng ta.
Họ tiến lại gần Rescartor và vây chặt lấy chàng. Nhưng không một ai dám đưa tay ra để bắn giữ và trói tay chàng.
- Đừng có tìm cách lừa dối chúng tôi nữa – Manigô dọa dẫm – Ông hết đường hy vọng rồi. Những người của chúng tôi mà ông tuyển vào đoàn thủy thủ đã cung cấp cho chúng tôi một bản sơ đồ tỉ mỉ của con thuyền và chính bản thân ông Bécnơ – ông hãy nhớ lại đi – bị ông xích chân xích tay, đã nhận ra được là cái phòng ông ta bị giam, thông gió bằng một cái hầm tàu người ta thả dây neo trong đó. Qua hầm tàu mà chúng tôi giữ cửa ra vào ấy, chúng tôi có thể đi vào kho thuốc súng và kho đại bác. Nếu cần, chúng ta sẽ đánh nhau trong hầm tàu, nhưng chúng tôi đã nắm trọn kho dự trữ đạn dược rồi.
- Xin tỏ lời khen ngợi!
Chàng giữ tư thế một đại lãnh chúa và giọng mỉa mai hầu như không che giấu làm họ bực tức và lo lắng.
- Tôi công nhận trong lúc này các ông là người mạnh nhất. Tôi nhấn mạnh “trong lúc này” vì dù sao thì tôi cũng có năm mươi người dưới chân tôi đây.
Chàng dùng ủng dẫm mạnh xuống sàn tàu.
- Ông tưởng là sau phút bất ngờ đầu tiên, họ sẽ ngoan ngoãn chờ ông hết ngày này đến ngày khác để ông mở cửa lồng sắt cho họ ra ư?
- Nếu họ biết là họ không còn thuyền trưởng để mà phục vụ hay để sợ hãi nữa – Gabrien Bécnơ nói, giọng lúng túng – thì có thể phần lớn bọn họ sẽ đi với chúng tôi. Những người khác, những người sẽ vĩnh viễn trung thành với ông…thì mặc xác chúng!
Angielic ghét lão chỉ vì câu nói này.
Gabrien Bécnơ muốn Giôphrây đờ Perắc phải chết. Nhưng chàng chẳng tỏ vẻ xúc động.
- Vì thưa các ông, các ông chớ quên rằng muốn đi từ đây đến các hải đảo châu Mỹ, các ông ít nhất cũng phải mất hai tuần lễ vượt biển đầy khó khăn.
- Chúng tôi chẳng dại gì mà đi thẳng một mạch, không dừng – Manigô nói, điên tiết lên vì cái giọng kẻ cả của địch thủ và không thể nào kìm giữ nổi không nói ra ý đồ của mình, - Chúng tôi sẽ tiến về bờ biển và trong vòng hai ngày, chúng tôi sẽ đến Xacô hay Bôxtôn…
- Nếu như dòng xoáy Phlôriđơ cho phép.
- Dòng xoáy Phlôriđơ nào? Trong lúc đó, Angielic nhìn về hướng tầng thượng trước mũi tàu và bị thu hút vì một hiện tượng đáng lo ngại, nàng không chú ý theo dõi cuộc đối thoại. Lúc nãy nàng thấy hình như sương mù dày đặc lên ở phía đó, nhưng bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa. Không phải sương mù mà là khói. Nàng không thể phân biệt từ đâu những cuộn khói dày đặc tản ra, phủ kín cảnh tượng ngổn ngang trên boong tàu bị sóng đánh vỡ. Đột nhiên, nàng kêu lên một tiếng. Nàng chỉ tay vào cửa khoang boong, nơi đàn bà trẻ con đang ở trong đó và khói trắng đang từ từ thoát ra. Qua các khe hở từ những thanh ván sàn khép kín boong tàu, cũng có những cuộn khói đáng sợ như thế bốc lên cao, cuốn xoắn lại. Chính là dưới ấy, ở phía dưới ấy, ở phía trong đó đã nổ ra đám cháy.
- Cháy! Cháy!
Họ nghe tiếng kêu và nhìn về hướng tay chỉ
- Cháy trong kho chứa…các ông đã cho di chuyển các bà vợ đi nơi khác chưa?
- Chưa – Manigô nói – Chúng tôi dặn họ ngồi im trong khi chúng tôi hành động. Nhưng nếu xảy ra hỏa hoạn…tại sao họ không chạy ra?
Lão gân cổ ra gào.
- Chạy ra! Chạy ra …cháy đấy.
- Có khi nào họ bị chết ngạt rồi – Bécnơ nói.
Rồi lão lao đi, Mécxơlô chạy theo.
Không ai chú ý đến người tù nữa. Chàng nhảy đi, lẹ như một con cọp. Bỗng cất lên một tiếng rên bị nén lại trong cổ họng. Người thủy thủ Tây Ban Nha đứng gác trước cửa phòng Rescartor lăn ra, cổ họng hắn bị đâm một mũi dao găm chàng vừa rút từ trong ủng ra.
Khi quay lại, bọn Bécnơ còn trông thấy cái xác chết nằm sóng sượt. Rescartor đã nấp vào trong phòng, ngoài tầm tay của bọn họ. Chàng hẳn đã có vũ khí trong tay và buộc chàng ra khỏi nơi này chẳng phải là chuyện dễ.
Manigô nắm chặt tay, lão hiểu ra là đã bị đánh lừa.
- Tên khốn khiếp! Hãy đợi đây. Hai người trong bọn các anh ở lại đây – Lão ra lệnh cho những người thủy thủ mang vũ khí vừa chạy tới – Chúng tôi phải chạy xuống chỗ bị cháy và sẽ tính chuyện với hắn sau. Hãy canh chừng cửa và đừng để hắn thoát ra ngoài.
Angielic không nghe những lời sau cùng này. Nghĩ là Ônôrin đang ở giữa lò lửa, nàng nhảy bổ đến chỗ con tàu đang bị ngọn lửa đe dọa.
Chỉ cách hai bước, không còn trông thấy gì nữa. Trước cửa ra vào, Bécnơ và Mécxơlô ho khúc khắc vì nghẹt thở, cố hết sức phá cửa.
- Có thanh sắt chốt phía trong.
Họ dùng rìu phá tung cánh cửa.
Những bóng người loạng choạng xuất hiện, tay bưng lấy mắt. Những cơn ho, tiếng hắt hơi, tiếng kêu, tiếng khóc vang lên từ trong đám mây mờ đục. Angielic mò mẫm như người mù, vấp phải những sinh linh vô hình đang giãy giụa trong cơn ác mộng. Có những bàn tay túm chặt lấy nàng. Nàng nhấc mấy đứa trẻ ngã xỉu dưới sàn lên và lôi chúng ra ngoài. Bất giác nàng thấy mình không hề ngửi thấy mùi khói. Chỉ có mắt cay xè vì ngứa ở cổ họng, ngoài ra không có gì khó chịu lắm. Không sợ bị ngất nữa, nàng trở lại căn hầm dày đặc sương mù để tìm Ônôrin. Tiếng người ngột ngạt bắt đầu í ới gọi nhau.
- Xara! Gieni! Ở đâu đấy?
- Chị đấy ư?
- Có làm sao không?
- Không, nhưng cửa ra vào cũng như cửa sổ, không mở được.
- Tôi đau cổ họng.
- Bécnơ, Care, Đari lại đây. Phải tìm cho ra nơi gây hỏa hoạn.
- Nhưng …không hề thấy có hỏa hoạn!
Bỗng Angielic nhớ lại cái đêm Canđi bốc cháy. Con tàu của Rescartor trôi dạt trong một lớp khói màu vàng nhạt. Savary kêu lên:
- Đám mây là là trên mặt nước kia là cái gì vậy?... Là cái gì vậy?
Bò lê dưới sàn, Angielic sờ soạng tìm Ônôrin. Nỗi kinh hoàng của nàng dịu xuống. Không có khói, không có ngọn lửa. Chắc hẳn lại một âm mưu của Rescartor, chồng nàng, vị bá tước thông thái mà những thí nghiệm khoa học của chàng đã làm dấy lên khắp nơi những nỗi ngờ vực và khiếp sợ.
- Mở cửa sổ thành tàu ra – có người lên tiếng.
Những nắm tay mạnh mẽ hưởng ứng. Nhưng mặc dù có không khí mới lọt vào, lớp sương mù kỳ lạ cũng chỉ tản đi một cách chậm chạp: nó dính chặt vào đồ đạc và vách tàu.