- 10 -

Hứng chí vì có khách đến nên ông Trần Vũ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, lại ép khách thù tạc với mình. Quân Vũ dù tửu lượng khá nhưng bị ông ép cũng ngà ngà say. Đến lúc tiễn khách ra về, hai ông bà còn bịn rịn. Hai anh em Quân Vũ ra về rồi,Thiệu Vỹ bèn hỏi ngay:
- Thế nào, ba mẹ? Ba mẹ thấy Minh Thư có được không?
- Con bé xinh quá đi mất! - Bà Cẩm Đào vui vẻ nói - Nhìn chiếc áo nó mặc trên người thôi cũng đủ biết anh nó giàu khủng khiếp.
Ông Trần Vũ cũng góp vào:
- Thằng bé đó vừa xinh trai,vừa tài giỏi. Còn trẻ thế mà ngồi vào chiếc ghế phó giám đốc. Công Ty Trường Đạt là một trong những công ty bậc nhất của thành phố chúng ta đấy,Thiệu Vỹ ạ! Ba thấy gia đình họ được lắm Minh Thư nó rất xứng với con. Nó vừa đẹp vừa thông minh như vậy.
- Cái cậu Quân Vũ đó ăn nói không chỗ nào chê được! Cậu ta nói đến đâu là mẹ mát bụng đến đó! Con người như thế không đầu quân vào ngành ngoại giao thật là uổng quá. Cậu ta hay thật,nói câu nào ra cũng khiến cho người ta vui lòng. Mẹ nói chuyện với cậu ta còn hơn uống mấy thang thuốc bổ. Mẹ rất tán thành con đến với Minh Thư. Sau này tốt nghiệp đại học rồi, hai đứa phải làm đám cưới rình rang. Chà! Hai anh em nhà nó! Mới bước vào mẹ tưởng ngay là một cặp tài tử nào chứ! Trông hai đứa nó cứ giống như là Movie Star!
 
 
Ba mẹ càng tán dương hai anh em Minh Thư,Thiệu Vỹ càng hy vọng tràn trề.Tối hôm đó chàng trai trẻ đã chìm trong giấc mơ thật đẹp.Trong chiêm bao Thiệu Vỹ mơ thấy đám cưới của mình và Minh Thư thật lớn, hầu như tất cả những nhân vật tai mắt của thành phố đều được cha mẹ chàng mời hiện diện trong lễ cưới của chàng.
 
 
Minh Thư dìu Quân Vũ vào nhà, lúc nãy bị ép uống nhiều nên chàng đã ngà ngà say.
- Anh thấy nhức đầu..... và hơi buồn ngủ nữa.- Chàng nói và để nguyên đồ nằm dài trên giường.- Minh Thư, rót cho anh ly nước!
Minh Thư ngoan ngoãn rót cho chàng ly nước.
- Vặn đèn nhỏ một chút....Minh Thư!
Cô gái vặn đèn nhỏ lại.
- Sao anh không đi tắm rồi hãy ngủ- Minh Thư nhắc khẽ.
- Anh mệt quá,nói chuyện vài tiếng với em rồi anh ngủ ngay.
- Em cởi giày ra cho anh nhé?
- Ờ,cởi dây nịch ra cho anh nữa,anh nằm thấy lấn cấn thế nào ấy.
- Anh Quân Vũ....
- Hả? Chàng đáp lời Minh Thư mà tâm hồn đang bồng bềnh vào cõi nào
- Anh say lắm rồi....ngày mai rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
- Anh chưa say mà....để anh nói cho em nghe những nhận xét của anh. Gia đình đó cũng khá lắm đó em ạ. Ba mẹ của Thiệu Vỹ tuy nói nhiều về con trai của mình nhưng cũng nên thông cảm cho họ, những người có con một thường có tâm lý như vậy....Ba mẹ Thiệu Vỹ họ đều là người tốt cả. Họ đãi đằng chúng ta trọng hậu dù mới là lần đầu tiên gặp mặt. Minh Thư à......lúc nãy trước mặt họ, anh nhận em là em ruột...em có trách anh không?
 Minh Thư xúc động nắm lấy tay Quân Vũ:
- Sao em lại trách anh chứ? Em lúc nào mà không mong là em ruột của anh. Em biết vì thương em anh mới làm như vây.
- Em biết thế anh rất mừng.- Chàng nói rồi vuốt nhẹ mái tóc của nàng - Tuy đất nước của chúng ta tiến bộ nhiều nhưng xã hội thì vẫn là một xã hội phong kiến. Những gia đình danh giá họ đại kỵ những người gia thế không bằng họ nên anh mới nhận em là em ruột của anh. Nhưng chiều nay, như vậy cũng là ổn cả rồi đó Minh Thư! Họ đã sẳn sàng đón em vào nhà...nếu mà em yêu con trai của họ.
- Em chưa nghĩ đến chuyện đó......Minh Thư chỉ muốn ở với anh thôi.- Nàng nói, ngắm gương mặt đẹp như tranh của chàng dưới ánh đèn mờ ảo rồi bổng rơi nước mắt.
- Em khóc hả,Minh Thư?- Chàng mơ màng hỏi - Anh vừa nói cái gì khiến em buồn phải không?
- Anh không nói gì cho em buồn cả....Nhưng tại sao anh lại muốn em đến với Thiệu Vỹ?
- Thiệu Vỹ là một thanh niên tốt nhà giàu có như thế mà tình tình nhũn nhặn, lại còn chăm học. Cậu ta rất yêu em. Ba mẹ cậu ấy là người trí thức, họ lại rất có tình cảm với em. Nếu em trở thành con dâu của họ thì anh rất yên lòng.
 
 
 Nghe Quân Vũ nói thế Minh Thư bổng bật khóc. Chàng hoảng hốt,muốn kéo nàng lại gần nhưng hai tay chàng như rã rời ra.
- Minh Thư, em làm sao rồi? Tại sao em lại khóc?
Nàng vừa nức nở vừa trả lời:
- Tại vì....anh không muốn cho em sống chung với anh nữa!
- Không phải đâu, Minh Thư.- Giọng Quân Vũ như chìm vào cơn mơ -Anh chỉ là muốn xây dựng dần dần cho em một tương lai......Chính vì cuộc nói chuyện với Huệ Trinh chiều nay mà anh đã có ý nghĩ đó.
-Chị Huệ Trinh?- Minh Thư nghe Quân Vũ nói,thốt lên kinh ngac.
- Chiều nay Huệ Trinh đã trách anh đủ đều vì anh không tham dự buổi hòa nhạc của nàng. Biết em là em kết nghĩa của anh, chị dâu tương lai của em tỏ ra bực tức lắm....
 
Quân Vũ nói đến đó rồi ngừng, hình như chàng đã say đến nỗi không khống chế được lời nói của mình.
- Anh Quân Vũ....- Minh Thư khẽ lay chàng -....Chị Huệ Trinh đã nói gì,hãy nói tiếp cho em nghe đi!
- Huệ Trinh hả......ờ.... để anh nhớ lại xem nàng đã nói gì.....nàng đã nổi giận khủng khiếp khi biết chúng ta sống chung với nhau, đàn bà họ ích kỹ lắm em biết không,  họ không muốn chồng mình lo lắng cho bất cứ ai khác, cho nên mai này anh mà cưới Huệ Trinh làm vợ, nàng chắc chắn sẽ không yêu thương em đâu. Lúc đó thì anh sẽ đau lòng lắm vì đứng ở giữa... không thể theo bên nào mà bỏ bên nào. Vì vậy anh mới muốn cho em một chổ nương tựa, một tấm chồng xứng đáng trước khi anh lập gia đình. Anh nói như vậy em có giận anh không?
 
 
 Chàng nói đến đó rồi thở đều,hình như Quân Vũ đã chìm vào giấc ngủ.
 
 Nước mắt Minh Thư tuôn trào trên má,nàng cố nuốt những tiếng nghẹn ngào để Quân Vũ không nghe thấy. Thì ra là như vậy! Đã xẩy ra một cuộc cãi vả giửa Quân Vũ và Huệ Trinh mà nàng chính là lý do. Và vì vậy mà Quân Vũ đã sốt sắng đến nhà của Thiệu Vỹ, sốt sắng đẩy nàng vào vòng tay của kẻ khác. Anh ấy yêu Huệ Trinh! Anh ấy sẽ cưới cô ta. Lúc nãy anh ấy đã chẳng nói với mình:"Biết em là em kết nghĩa của anh,chị dâu tương lai của em đã tỏ ra bực tức lắm......" Mình không thể nào ở lại để tạo thêm gánh nặng cho Quân Vũ, để khiến cho chàng và người chàng yêu bất hòa khí với nhau. Thôi thì đành đi vậy. Nếu mình còn tự trọng thì mình phải biết mình nên làm gì?
 
 
 Minh Thư liếc nhìn đồng hồ tay,bây giờ đã chín giờ. Chín giờ rưỡi là chuyến xe cuối cùng từ Đài Bắc trở về Kỳ Sơn. Khoảng bốn tiếng sau là nàng sẽ về tới vùng đất mà nàng sinh trưởng. Nàng muốn trở lại ngôi nhà cũ của nội nàng để thăm nội và để tìm lại số điện thoại của Trung Hữu. Chắc là nó lẩn ở đâu đó chứ không thể mất. Nàng không thể ở nhà Quân Vũ nữa nhưng không thể bỏ học chừng. Chỉ còn hai tháng nữa là học kỳ đã chấm dứt. Nàng phải chấn chỉnh tinh thần, tìm một cách nào đó, vừa học vừa làm để lấy được mảnh bằng đại học. Trung Hữu sẽ giúp nàng điều đó. Trước đây chàng đã chẳng khẳng định với nàng như thế hay sao? Nàng cần một nơi mà mình có thể bình an nương náu trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời.
 
Không có thời gian để suy nghĩ thêm, Minh Thư cởi bỏ chiếc áo đỏ ra với lấy bộ quần áo ở gần tầm tay nàng nhất và thay trong tích tắc. Nàng để lại cho Quân Vũ một bức thư với chỉ vài dòng ngắn gọn:
 
" Quân Vũ,
Em đi đây,em không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Minh Thư"
 
 
 Xách chiếc va li nhỏ trên tay,Minh Thư rời khỏi phòng. Nàng muốn bước qua phòng của Quân Vũ để nhìn chàng lần cuối nhưng nàng biết nếu nàng làm như thế thì nàng sẽ ra đi không đành.
 
"Vĩnh biệt anh,Quân Vũ, nàng nói trong nước mắt," Cầu chúc cho anh những ngày hạnh phúc với người đàn bà mà anh yêu."
 
 
 Sáng hôm đó Quân Vũ giật mình thức dậy.  Đồng hồ treo tường đã gõ chín tiếng. Chàng nhìn bộ quần áo mà mình mặc trên người rồi nhớ lại chuyện đêm qua. Hôm qua vừa bước chân vào nhà là chàng đã say không còn biết trời đất là gì nữa. Hình như chàng đã nói gì đó với Minh Thư nhưng không thể nhớ chính xác là mình đã nói gì. Quân Vũ vươn vai đứng dậy. Chàng vào phòng tắm, dòng nước mát từ vòi hoa sen tỏa xuống làm dịu đi tâm hồn của chàng trai.
"Chắc giờ này Minh Thư đã thức dậy và làm điểm tâm xong rồi ",chàng tự nhủ," Hôm qua đến nhà Thiệu Vỹ,mọi việc đều tốt đẹp,chắc con bé vui vẻ lắm."
 Quân Vũ thay bộ đồ tươm tất,húyt sáo và đi ra khỏi phòng.
- Minh Thư! - Chàng khẽ gọi - Em đã thức rồi chưa.- Không có tiếng trả lời!
 
 
Cũng là ngôi nhà này của chàng mà hôm nay sao vắng ngắt. Trong lòng Quân Vũ bổng nổi lên một cảm giác bất an. Chàng bước vào phòng Minh Thư, tất cả mọi cái đều nguyên vẹn như hôm qua,duy có cái áo đỏ vứt bừa trên giường ngủ. "Bình thường Minh Thư đâu có cẩu thả như thế ", chàng lẩm bẩm và kinh ngạc khi thấy một phong thư nhỏ dằn trên bàn viết của cô gái. Đọc xong lá thư ngắn đó, Quân Vũ cảm thấy như rụng rời:
 
"Quân Vũ,
Em đi đây,em không muốn trở thành gánh nặng của anh.
Minh Thư"
 
Chàng đứng lặng ra một lúc như hóa đá. Tại sao Minh Thư lại làm như vậy? Mình đã nói cái gì hay làm gì không phải chăng......trong cơn say? Nhưng bây giờ không phải lúc ngồi đó để mà suy nghĩ. Trong lòng chàng cảm thấy quýnh quáng, chàng chỉ muốn tìm ra Minh Thư càng nhanh càng tốt. Nhưng ở Đài Bắc này Minh Thư hoàn toàn không có chỗ đi.
- "Hay là Minh Thư đến nhà Thiệu Vỹ?"chàng cố hy vọng là như vậy,chàng lục tìm cái danh thiếp mà hôm qua ông Trần Vũ đã trao cho chàng và bấm số điện thoại. May mắn người bắt điện thoại là Thiệu Vỹ.
- Anh Quân Vũ! - Giọng chàng có vẻ hân hoan khi chàng gọi tới. Dù gì Quân Vũ cũng là người đã khiến cho Minh Thư được nở mày nở mặt trước mặt cha mẹ chàng - Anh tìm em có việc gì không?
-Minh Thư có đến nhà em không?
- Không,anh ạ! Có chuyện gì ư?
- Không có gì. Trưa nay anh đã mua hai sẵn hai vé đi nghe hòa nhạc nhưng cô bé lại chạy đâu rồi không biết. Chắc là lại vào thư viện!
 
 
 Chàng trò chuyện với Thiệu Vỹ vài câu rồi cúp máy,trong lòng hoàn toàn rối rắm. Người thứ hai chàng gọi đến sẽ là dì Lệ Mai và nếu dì cũng không biết Minh Thư ở đâu thì còn một nơi mà chàng có thể tìm nàng và nơi đó chính là Kỳ Sơn.